Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-83
Chương 83: Ngày mười bảy đó
Mạt Lị ý vị liếm liếm khóe môi, "Thúc thúc, hiện tại không phải là thời điểm."
"......" Đường Nhiễm Mặc bàn tay to xoa đỉnh đầu cô, hận không thể làm loạn kiểu tóc hôm nay cô tỉ mỉ tạo nên, hắn nguy hiểm nói, "Biết hiện tại không phải thời điểm, thì không cần dụ hoặc tôi."
Mạt Lị vô tội chớp mắt, cô không nghĩ tới dụ hoặc hắn, thật sự là hắn suy nghĩ nhiều.
Từ trong mắt cô hắn đã hiểu được ý tưởng của cô, hắn đỡ trán thở dài, đối với cô, hắn luôn luôn cảm nhận được cảm giác vô lực, "Không phải cháu hỏi Thu Vũ chết như thế nào sao? Cho cháu biết, khẳng định là cháu nhảy vồ lên mà nhìn."
Bị người chọc phá, Mạt Lị có chút ngượng ngùng cười cười.
Đường Nhiễm Mặc đối với ánh mắt cầu xin giải thích của cô không có sức nào mà chống cự, dốc lòng giảng giải: "Lúc trước Ngô Nhược mang thai, vẫn luôn là Thu Vũ chiếu cố. Cô ta bị nghiêm mật trông giữ, sau bởi vì Thu Bạch Bạch sinh ra, Thu Phong không bao giờ từng đi thăm cô. Trong một đêm mưa, cô ta tránh được canh gác, trốn ra ngoài đi tìm Thu Phong, ở trên đường bị xe đụng vào. Là Thu Vũ đẩy cô ta ra, Thu Vũ cũng bởi vậy mà mất mạng."
Thu Phong cùng Thu Vũ tình cảm vẫn luôn rất tốt, Thu Vũ qua đời ở thời điểm tuổi rất trẻ, lúc đó là đả kích thật lớn đối với Thu Phong. Nhưng khi đó cảm tình của Thu Phong với Ngô Nhược vẫn còn, nên lựa chọn không đuổi bà ta đi. Ngô Nhược là mối tình đầu của Thu Phong, lúc ấy trong lòng Thu Phong, bà ta vẫn chiếm một phần rất lớn.
Bất quá hiện tại, theo Đường Nhiễm Mặc thấy, nếu nói Thu Phong đối với Ngô Nhược còn lưu luyến, không bằng nói ông đang tra tấn bà ta, thời khắc Ngô Nhược cả đời mong chờ nhất, dùng một câu đánh bại ảo tưởng tốt đẹp nhất, cái bà ta không có là danh phận, trong lòng tràn đầy mong chờ mình có thể trở thành Thu phu nhân. Bà ta vô danh vô phận theo Thu Phong mười tám năm, một người phụ nữ có mấy cái mười tám năm?
Thu Phong cười khẽ, "Ngày mười bảy năm đó, ánh trăng vùng ngoại ô, bất quá đáng tiếc, ngày hôm đó tôi ở công ty, không thể thưởng thức ánh trăng đêm hôm đó."
Một câu không đầu không đuôi, mọi người khó hiểu, Ngô Nhược ngược lại cả người chấn động, đáy mắt lộ vẻ khiếp sợ, thân ảnh lung lay sắp đổ, may mà có Thu Thiên đỡ.
"Mẹ, mẹ xảy ra chuyện gì......"
Ngô Nhược không chú ý Thu Thiên, bà nhìn Thu Phong, nhìn Thu Phong tươi cười, lưng phát lạnh như lọt vào hầm băng.
Mười tám năm trước ngày mười bảy tháng ba, bà ước hẹn gặp mặt hắn ở biệt thự vùng ngoại ô, dốc lòng trang điểm, chuẩn bị tình dược tốt nhất, không màng tới rụt rè, đem chính mình dâng lên cho hắn... Chính là, hiện tại hắn nói cho bà biết, đêm đó là người khác tới!
Thu Phong giấu diếm bà suốt mười tám năm, bà tin suốt mười tám năm! Vì cái gì? Hắn vì cái gì không nói chân tướng cho mình?
Ngô Nhược gian nan ngẩng đầu lên, "Anh...... hận ta? Bởi vì em, Thu Vũ mới xảy ra chuyện, cho nên...... Anh hận em......"
"A Nhược, anh không hận em." Hắn thân thiết gọi tên bà, dường như nhớ đến những tình cảm trong quá khứ, nhưng hắn không hận bà, bởi vì hắn không yêu bà.
Ngô Nhược nghe hiểu, lại càng thêm khó có thể hô hấp.
"Lúc anh vốn dĩ nên có được đứa con thứ hai, anh liền không hận em." Thu Phong nói xong, nhìn về phía An Nhiên.
An Nhiên thần sắc ngưng kết, trong mắt bi thương chợt lóe qua, lúc ấy...... Khi Bạch Bạch được ba tuổi, bà lại có thai, nhưng bởi vì Ngô Nhược, đứa nhỏ này bị mất đi, đây là nỗi đau cả đời, cho dù biết Thu Phong có tình nhân, bà cũng không đau bằng như thế.
Không có người biết An Nhiên vì sao đột nhiên rời Thu gia, cũng như không ai biết, Thu Phong ở thời điểm đó nhận ra người mình yêu là An Nhiên. Nếu nói khi hắn biết được tin Thu Vũ chết, trong lòng còn tình cảm ngày xưa với Ngô Nhược, cố gắng chiếu cố cốt nhục Thu Vũ, làm hắn không đến nỗi chán ghét Ngô Nhược, nhưng đến khi An Nhiên sẩy thai, chờ đến lúc An Nhiên rời đi, trong lòng hắn căm giận ngút trời mà chậm rãi đốt hết tất cả.
Mười mấy năm qua, hắn đối với Ngô Nhược tốt bao nhiêu, chính là vì giờ phút này có thể tra tấn bà bấy nhiêu.
"A Nhược, Thu Thiên trở thành con gái Thu Vũ, gia sản Thu gia liền có một phần cho các người, nếu không thì...... Anh thật đáng tiếc nói cho em biết, Thu gia sẽ không thừa nhận một đứa con tư sinh, Thu gia cũng không chào đón các người."
Nói cách khác, hắn sẽ lập tức đuổi bọn họ ra khỏi nhà.
"Ba......" Thu Thiên không thể tin Thu Phong đối với mình và mẹ tuyệt tình như thế, cô khóc lóc, thậm chí đem ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Phương Dự, nhưng Phương Dự đứng ở bên Thu Bạch Bạch, không phản ứng gì đối với ánh mắt của cô. Cô bất lực, càng cảm thấy mình bị vứt bỏ.
Ngô Nhược nắm chặt tay Thu Thiên, "Em đáp ứng......"
Nếu cự tuyệt, hai mẹ con bà chỉ có hai bàn tay trắng, bà ta hiểu người Ngô gia đều là thật trọng mặt mũi, bọn họ sẽ không tiếp nhận một "tiểu tam" "tình nhân" bị vứt bỏ trở về, ngoại trừ Thu gia, bà không còn nơi nào để đi.
Thu Phong vừa lòng cười, "Như vậy em dâu, anh hy vọng em có thể tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, dạy dỗ con gái Thu Vũ thật tốt."
Mới vừa rồi thân phận của bà vẫn còn là tình nhân của hắn, hiện tại đã thành em dâu, còn bị hắn dạy dỗ phải "tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc"... Thật là, vận mệnh chính là biến đổi thất thường như vậy.
Mạt Lị ý vị liếm liếm khóe môi, "Thúc thúc, hiện tại không phải là thời điểm."
"......" Đường Nhiễm Mặc bàn tay to xoa đỉnh đầu cô, hận không thể làm loạn kiểu tóc hôm nay cô tỉ mỉ tạo nên, hắn nguy hiểm nói, "Biết hiện tại không phải thời điểm, thì không cần dụ hoặc tôi."
Mạt Lị vô tội chớp mắt, cô không nghĩ tới dụ hoặc hắn, thật sự là hắn suy nghĩ nhiều.
Từ trong mắt cô hắn đã hiểu được ý tưởng của cô, hắn đỡ trán thở dài, đối với cô, hắn luôn luôn cảm nhận được cảm giác vô lực, "Không phải cháu hỏi Thu Vũ chết như thế nào sao? Cho cháu biết, khẳng định là cháu nhảy vồ lên mà nhìn."
Bị người chọc phá, Mạt Lị có chút ngượng ngùng cười cười.
Đường Nhiễm Mặc đối với ánh mắt cầu xin giải thích của cô không có sức nào mà chống cự, dốc lòng giảng giải: "Lúc trước Ngô Nhược mang thai, vẫn luôn là Thu Vũ chiếu cố. Cô ta bị nghiêm mật trông giữ, sau bởi vì Thu Bạch Bạch sinh ra, Thu Phong không bao giờ từng đi thăm cô. Trong một đêm mưa, cô ta tránh được canh gác, trốn ra ngoài đi tìm Thu Phong, ở trên đường bị xe đụng vào. Là Thu Vũ đẩy cô ta ra, Thu Vũ cũng bởi vậy mà mất mạng."
Thu Phong cùng Thu Vũ tình cảm vẫn luôn rất tốt, Thu Vũ qua đời ở thời điểm tuổi rất trẻ, lúc đó là đả kích thật lớn đối với Thu Phong. Nhưng khi đó cảm tình của Thu Phong với Ngô Nhược vẫn còn, nên lựa chọn không đuổi bà ta đi. Ngô Nhược là mối tình đầu của Thu Phong, lúc ấy trong lòng Thu Phong, bà ta vẫn chiếm một phần rất lớn.
Bất quá hiện tại, theo Đường Nhiễm Mặc thấy, nếu nói Thu Phong đối với Ngô Nhược còn lưu luyến, không bằng nói ông đang tra tấn bà ta, thời khắc Ngô Nhược cả đời mong chờ nhất, dùng một câu đánh bại ảo tưởng tốt đẹp nhất, cái bà ta không có là danh phận, trong lòng tràn đầy mong chờ mình có thể trở thành Thu phu nhân. Bà ta vô danh vô phận theo Thu Phong mười tám năm, một người phụ nữ có mấy cái mười tám năm?
Thu Phong cười khẽ, "Ngày mười bảy năm đó, ánh trăng vùng ngoại ô, bất quá đáng tiếc, ngày hôm đó tôi ở công ty, không thể thưởng thức ánh trăng đêm hôm đó."
Một câu không đầu không đuôi, mọi người khó hiểu, Ngô Nhược ngược lại cả người chấn động, đáy mắt lộ vẻ khiếp sợ, thân ảnh lung lay sắp đổ, may mà có Thu Thiên đỡ.
"Mẹ, mẹ xảy ra chuyện gì......"
Ngô Nhược không chú ý Thu Thiên, bà nhìn Thu Phong, nhìn Thu Phong tươi cười, lưng phát lạnh như lọt vào hầm băng.
Mười tám năm trước ngày mười bảy tháng ba, bà ước hẹn gặp mặt hắn ở biệt thự vùng ngoại ô, dốc lòng trang điểm, chuẩn bị tình dược tốt nhất, không màng tới rụt rè, đem chính mình dâng lên cho hắn... Chính là, hiện tại hắn nói cho bà biết, đêm đó là người khác tới!
Thu Phong giấu diếm bà suốt mười tám năm, bà tin suốt mười tám năm! Vì cái gì? Hắn vì cái gì không nói chân tướng cho mình?
Ngô Nhược gian nan ngẩng đầu lên, "Anh...... hận ta? Bởi vì em, Thu Vũ mới xảy ra chuyện, cho nên...... Anh hận em......"
"A Nhược, anh không hận em." Hắn thân thiết gọi tên bà, dường như nhớ đến những tình cảm trong quá khứ, nhưng hắn không hận bà, bởi vì hắn không yêu bà.
Ngô Nhược nghe hiểu, lại càng thêm khó có thể hô hấp.
"Lúc anh vốn dĩ nên có được đứa con thứ hai, anh liền không hận em." Thu Phong nói xong, nhìn về phía An Nhiên.
An Nhiên thần sắc ngưng kết, trong mắt bi thương chợt lóe qua, lúc ấy...... Khi Bạch Bạch được ba tuổi, bà lại có thai, nhưng bởi vì Ngô Nhược, đứa nhỏ này bị mất đi, đây là nỗi đau cả đời, cho dù biết Thu Phong có tình nhân, bà cũng không đau bằng như thế.
Không có người biết An Nhiên vì sao đột nhiên rời Thu gia, cũng như không ai biết, Thu Phong ở thời điểm đó nhận ra người mình yêu là An Nhiên. Nếu nói khi hắn biết được tin Thu Vũ chết, trong lòng còn tình cảm ngày xưa với Ngô Nhược, cố gắng chiếu cố cốt nhục Thu Vũ, làm hắn không đến nỗi chán ghét Ngô Nhược, nhưng đến khi An Nhiên sẩy thai, chờ đến lúc An Nhiên rời đi, trong lòng hắn căm giận ngút trời mà chậm rãi đốt hết tất cả.
Mười mấy năm qua, hắn đối với Ngô Nhược tốt bao nhiêu, chính là vì giờ phút này có thể tra tấn bà bấy nhiêu.
"A Nhược, Thu Thiên trở thành con gái Thu Vũ, gia sản Thu gia liền có một phần cho các người, nếu không thì...... Anh thật đáng tiếc nói cho em biết, Thu gia sẽ không thừa nhận một đứa con tư sinh, Thu gia cũng không chào đón các người."
Nói cách khác, hắn sẽ lập tức đuổi bọn họ ra khỏi nhà.
"Ba......" Thu Thiên không thể tin Thu Phong đối với mình và mẹ tuyệt tình như thế, cô khóc lóc, thậm chí đem ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Phương Dự, nhưng Phương Dự đứng ở bên Thu Bạch Bạch, không phản ứng gì đối với ánh mắt của cô. Cô bất lực, càng cảm thấy mình bị vứt bỏ.
Ngô Nhược nắm chặt tay Thu Thiên, "Em đáp ứng......"
Nếu cự tuyệt, hai mẹ con bà chỉ có hai bàn tay trắng, bà ta hiểu người Ngô gia đều là thật trọng mặt mũi, bọn họ sẽ không tiếp nhận một "tiểu tam" "tình nhân" bị vứt bỏ trở về, ngoại trừ Thu gia, bà không còn nơi nào để đi.
Thu Phong vừa lòng cười, "Như vậy em dâu, anh hy vọng em có thể tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, dạy dỗ con gái Thu Vũ thật tốt."
Mới vừa rồi thân phận của bà vẫn còn là tình nhân của hắn, hiện tại đã thành em dâu, còn bị hắn dạy dỗ phải "tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc"... Thật là, vận mệnh chính là biến đổi thất thường như vậy.