Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 663
Đừng trách Joey lại đột ngột nghi ngờ như vậy. Có trách thì trách bố cô bất thình lình quan tâm tới một người không hề liên quan tới họ như vậy. Cô không hề cảm thấy bố mình đã động lòng, có suy nghĩ gì khác với cô Diệp Lan đó. Có thể khiến bố cô dù đang đối mặt với một hoàn cảnh khó khăn như thế này mà vẫn nghĩ tới một người khác, đây chắc chắn là một người cực kỳ quan trọng.
Ai ngờ Vincent không vui, hạ giọng quát: “Con nghĩ bậy bạ cái gì vậy?”
“Nhưng mà…” Thấy nét mặt này của bố là Joey biết mình đã nghĩ nhiều rồi. Nhưng trong lòng cô muôn vàn nghi vấn: “Nếu cô ấy không có quan hệ gì với chúng ta, tại sao con phải làm vậy?”
Vincent trầm mặc.
Rất lâu sau, ông mới nặng nề lên tiếng: “Tuy rằng nó không phải con gái của bố, nhưng từ trước tới giờ, bố đều coi con bé như con gái của mình. Đương nhiên, khi nó có cuộc sống của riêng nó, khi có người chăm sóc tử tế cho nó thì bố không cần phải nhúng tay vào. Cho tới tận khi cả bố và mẹ của nó đều vào tù, nó chỉ còn một mình cô độc thì lúc đó, bố không thể bỏ mặc nó nữa.”
Joey càng nghe càng hồ đồ: “Nhưng trên thực tế, thật sự là từ trước tới nay con không hề biết Diệp Lan. Đối với con mà nói, cô ấy như một người xuất hiện bất thình lình vậy. Con chỉ biết cô ấy là người nhà họ Diệp.”
Vincent gật đầu, trông có vẻ rất tiều tụy: “Diệp Lan đúng là không có quan hệ gì với chúng ta, nhưng mẹ của Diệp Lan, Nguyễn Tuyết Cầm lại có quan hệ rất lớn với bố.”
Joey sững người: “Người đàn bà… đang ngồi tù đó ư?”
Sắc mặt Vincent trở nên nặng nề.
Joey sốt ruột: “Rốt cuộc là thế nào ạ?”
Vincent vốn dĩ cũng không định giấu Joey. Bây giờ tình cảnh của ông vô cùng bất lợi. Lúc này nếu không hoàn thành được tâm nguyện trong lòng thì nó sẽ trở thành nuối tiếc cả cuộc đời.
Ông như một người già chỉ còn thoi thóp hơi tàn, sắc mặt cô liêu và bất lực. Nhưng thực tế, ông chỉ đang nhớ lại một thời đã qua, nhớ lại quãng thời gian chưa bao giờ chủ động nhắc tới.
“Cả đời này, bố đã yêu hai người phụ nữ.” Vincent nói, ánh mắt nhìn về phía Joey trắng nhợt như cá chết: “Một người là mẹ con, người còn lại, chính là mẹ của Diệp Lan, Nguyễn Tuyết Cầm.”
Joey trợn tròn mắt. Chuyện này đối với cô mà nói quá chấn động. Trong ấn tượng của mình, cô chưa bao giờ nghe thấy bố nhắc tới Nguyễn Tuyết Cầm. Đây có lẽ là lần đầu tiên, vậy mà lại đưa ra một câu kết luận khiến người ta phải trợn mắt cứng họng như thế.
“Con không hiểu…”
Khóe môi Vincent hiện lên một nụ cười cay đắng, sau đó, bao nhiêu tình cảm chôn sâu tận đáy lòng cũng dần dần được ông rủ rỉ kể lại.
…
Năm ấy Nguyễn Tuyết Cầm vẫn còn rất trẻ.
Thật ra bà ấy rất đẹp. Khác với vẻ phong tình, khêu gợi của người em gái, Nguyễn Tuyết Mạn, bà ấy giống như một đóa hoa bách hợp, âm thầm tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ đến mê người. Vincent quen biết Nguyễn Tuyết Cầm trong một bữa tiệc. Ông lớn hơn Nguyễn Tuyết Cầm rất nhiều. Sau khi biết được bà ấy chính là cô con gái nhà họ Nguyễn có qua lại rất thân mật với gia đình mình, trong lòng bất chợt có một cảm giác không thể nói rõ, không sao tỏ bày.
Hai người họ hình như rất có duyên.
Vincent cũng được coi là một người bạn cùng trường của bà ấy. Nghiêm túc mà nói, ông học khóa trên. Vì thế trong những lần giao tiếp sau đó, ông luôn đặt mình vào vị trí một người anh hơn bà ấy mấy tuổi.
Nguyễn Tuyết Cầm của ngày ấy rất hay cười, cả ngày kéo tay ông, hỏi: “Em có thể giúp anh làm việc gì không? Giống như, bố em hợp tác với anh vậy. Em có thể giúp anh mà, thật đấy!”
Vincent biết, với tư cách là con gái lớn, Nguyễn Tuyết Cầm biết được những bí mật gia đình mà Nguyễn Tuyết Mạn không biết. Nhưng suy nghĩ cho sự an toàn của bà ấy, ông vẫn không muốn Nguyễn Tuyết Cầm can dự vào quá nhiều chuyện. Mà suy nghĩ này của ông cũng nhận được sự đồng tình của bố Nguyễn Tuyết Cầm.
Lúc đó, Vincent thường xuyên phải tới Trung Quốc, gặp mặt một số người vì chuyện làm ăn. Nguyễn Tuyết Cầm rất hay đi cùng ông. Họ đi tới rất nhiều nơi, cả trong nước lẫn ngoài nước, lên rừng hay xuống biển, từ những vùng nghèo khó tới những thành phố khang trang… Nhưng duy chỉ có ở trấn Thiên Đăng, khi Nguyễn Tuyết Cầm vì ông mà suýt nữa mất mạng, ông mới biết, có những trách nhiệm, Nguyễn Tuyết Cầm phải là người gánh vác.
Ông làm một công việc nguy hiểm, nhưng bà ấy không những chấp nhận sự nguy hiểm ấy còn cùng ông xông pha Nam Bắc, bất chấp mạng sống. Chẳng mấy chốc, Vincent đã đem lòng yêu thương một Nguyễn Tuyết Cầm nhỏ hơn mình rất nhiều tuổi. Nguyễn Tuyết Cầm cũng rất hay ngồi trong lòng ông, cười nói: Em muốn làm người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời anh.
Trên đời luôn có một loại tình cảm như thế, ùa đến một cách sôi nổi, ồ ạt, yêu thương sâu sắc, nồng nàn lại chỉ để cuối cùng đánh mất…
Sau khi biết chuyện hai người họ yêu nhau, bố của Nguyễn Tuyết Cầm rất sửng sốt. Chỉ có ông ấy mới biết nếu cả đời này đi theo Vincent, Nguyễn Tuyết Cầm sẽ phải sống một cuộc sống như thế nào. Ông ta không ra mặt, mà ngầm ra hiệu cho mẹ của Nguyễn Tuyết Cầm rầm rộ tìm đối tượng xem mặt cho con gái. Chẳng mấy chốc, họ đã tìm được mục tiêu.
Nhà họ Diệp đang gấp gáp cần tới thế lực của nhà họ Nguyễn để hòa vốn, hai anh em đều là những người tài giỏi, là sự lựa chọn tốt nhất. Cái gọi là tốt nhất không những là xứng đôi về gia thế. Quan trọng hơn, gia đình họ trong sạch, chỉ là một gia đình làm ăn sạch sẽ.
Vì chuyện của Nguyễn Tuyết Mạn, hai ông bà họ Nguyễn ép Nguyễn Tuyết Cầm phải lấy cậu hai nhà họ Diệp, Diệp Hạc Thành. Nguyễn Tuyết Cầm đương nhiên rất phản đối, hơn nữa còn nói mình đã mang thai đứa con của Vincent. Nhà họ Nguyễn tức giận, tìm một bác sỹ gia đình, định kiểm tra cho bà ấy, nhưng bà ấy đã nhân cơ hội đó đã bỏ trốn.
Bà ấy tới với thế giới hai người của Vincent. Trong thế giới rất kín đáo đó, bà ấy đã để lại lời nhắn cho Vincent, nói với ông rằng, bà ấy sẽ mãi mãi đợi ông. Ai ngờ, người mà bà ấy đợi được lại không phải là Vincent mà là bố của mình.
Lúc đó, bà ấy bị người ta bắt trở về nhà họ Nguyễn. Bố của bà ấy đuổi tất cả mọi người đi, kể cả là mẹ của bà ấy, nói hết lý hết tình, thậm chí còn lấy cả tương lai của nhà họ Nguyễn ra để ép buộc bà ấy.
Nguyễn Tuyết Cầm biết rất rõ thực chất bố mình đang làm nghề gì, cũng biết lúc ấy Vincent và bố mình đang làm ăn qua lại thứ gì. Dù là Vincent hay bố, thật ra cả hai đều đang bước trên lưỡi dao.
Bà ấy đã thỏa hiệp.
Vì nếu cả hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời bà ấy đều phải sống một cuộc sống máu me đâm chém, vậy thì việc bà ấy có thể làm là rửa sạch máu của nhà họ Nguyễn, bảo vệ thanh danh của nhà họ Nguyễn.
Bà ấy đã lấy Diệp Hạc Thành. Hôm ấy, đám cưới tưng bừng, rộn rã.
Khi Vincent biết được chuyện này thì đã muộn. Ông vội tới lễ cưới, nhưng không xuất hiện. Đúng ngày Nguyễn Tuyết Cầm tổ chức xong lễ cưới, ông đã đổ bệnh rất nặng.
…
“Đúng hai tháng trời.” Vincent cảm thán: “Hai tháng sau, bố lấy mẹ con.”
Joey á khẩu. Những trải nghiệm này của bố quả thực khiến cô khó mà tưởng tượng được. Lẽ nào thật sự nên nói duyên phận do trời ban? Một người bố ở nước ngoài xa xôi của cô và một Nguyễn Tuyết Cầm sống tại Trung Quốc, lại có thể quen biết, thậm chí là yêu nhau. Nhưng điều càng khiến Joey khó hiểu là, tại sao Nguyễn Tuyết Cầm lại suýt mất mạng vì bố? Chẳng phải trước giờ bố vẫn quản lý Bright sao? Tuy rằng thương trường như chiến trường, nhưng thật sự phải lấy tính mạng ra đánh đổi sao?
“Nói vậy là, mẹ con chỉ là người thế thân?” Trong lòng cô không thoải mái chút nào.
Vincent thành thật trả lời: “Ban đầu quả thực bố lấy mẹ con chỉ vì tức giận, nhưng mẹ con dù biết trong lòng bố có người phụ nữ khác mà vẫn thật lòng với bố. Dần dần, ngoài việc kính trọng mẹ con ra, bố cũng có một chút tình cảm lâu ngày bồi đắp.”
“Nhưng… vẫn không bằng Nguyễn Tuyết Cầm, phải không ạ?” Joey nhíu mày.
Vincent vỗ vỗ tay cô: “Xin lỗi con! Bố chỉ muốn nói với con một số chuyện, để con hiểu được cảm xúc của bố.”
Joey rút tay về, dựa cả người ra sau ghế.
Vincent biết cô đang không vui, chỉ thở dài.
“Đằng sau, nhà họ Nguyễn và Bright rốt cuộc đang kinh doanh thứ gì?” Joey hỏi đúng trọng điểm.
Vincent nhìn cô, khẽ đáp: “Không có gì, đều đã là quá khứ rồi.”
Joey thấy ông có ý né tránh, ít nhiều hơi nghi hoặc. Không nói ra nguyên nhân, hoặc là chuyện này đen tối, hoặc là thật sự như ông nói, tất cả đã là thời quá khứ, nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Nguyễn Tuyết Cầm đã có chồng rồi, bố còn thương nhớ bà ta?”
“Bố không có ý định làm phiền tới cuộc sống của bà ấy. Nhưng bà ấy vẫn luôn yêu bố.” Ánh mắt Vincent đầy đau khổ: “Nếu lúc đó bố kịp về sớm hơn, nếu lúc đó bố biết chuyện của bà ấy…”
“Thì con đã không có mặt trên đời này.” Joey chua xót tiếp lời.
“Không! Bố không hề có ý đó. Con gái! Con luôn là niềm tự hào của bố.”
“Nhưng bây giờ, bố quan tâm cả con người ta rồi.”
“Là vì bố thấy áy náy. Sau này khi bố biết tất cả mọi chuyện, đã cảm thấy có lỗi với Tuyết Cầm. Lúc đó bà ấy cần sự giúp đỡ của bố biết bao, nhưng bố lại không ở bên cạnh bà ấy. Bà ấy phải lấy một người đàn ông mà mình không yêu, nếu hắn cũng đối tốt với bà ấy, có lẽ bà ấy còn được vui vẻ một chút, nhưng hắn ta không những đối xử tệ bạc mà còn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. Hắn ta đã hủy hoại cả cuộc đời bà ấy!”
“Thế thì bố phải hận đứa trẻ đó mới phải chứ. Cô ấy đâu phải con của bố và Nguyễn Tuyết Cầm, lại là con của bà ta và người đàn ông kia.”
Vincent nhắm mắt lại, rất lâu sau mới mở mắt ra: “Nguyễn Tuyết Cầm đã biết sớm muộn gì cũng có ngày mình rơi vào tình cảnh này. Bà ấy đã không chỉ một lần bắt bố hứa sẽ bảo vệ cho cô con gái được bình an, đừng để nó làm nghề đá quý nữa. Thật ra bố hiểu, bà ấy không muốn con bé biết quá nhiều chuyện, muốn con bé được sống một cuộc đời bình dị. Con cầm tiền, đưa nó đi. Coi như bố đã thực hiện lời hứa của mình với Nguyễn Tuyết Cầm.”
Joey nhìn ông: “Đó là khoản tiền không trong sạch đúng không ạ? Nếu không, tại sao phải chia thành mười tài khoản rồi cất giấu?”
“Con không cần hỏi nhiều. Nhớ kỹ! Cầm được tiền rồi là phải đi nhanh, không được nán lại một phút nào.” Vincent nhấn mạnh.
Sắc mặt ông nghiêm túc và chân thành: “Còn nữa, không được phép bỏ rơi Diệp Lan. Nó là một con bé khổ mạng, không được để nó chịu khổ thêm nữa.”
Joey cảm thấy bức bối trong lòng. Không phải cô sợ sẽ phải chia bao nhiêu tài sản với Diệp Lan. Tiền đối với Joey đã không còn quan trọng nữa. Cô chỉ khó mà chấp nhận được sự thật thì ra trong lòng bố còn một người đàn bà khác. Từ trước tới giờ cô luôn cảm thấy tình cảm của bố mẹ rất tốt đẹp. Tới tận ngày mẹ cô mất, bố vẫn còn ở bên cạnh giường bà…
Ai ngờ Vincent không vui, hạ giọng quát: “Con nghĩ bậy bạ cái gì vậy?”
“Nhưng mà…” Thấy nét mặt này của bố là Joey biết mình đã nghĩ nhiều rồi. Nhưng trong lòng cô muôn vàn nghi vấn: “Nếu cô ấy không có quan hệ gì với chúng ta, tại sao con phải làm vậy?”
Vincent trầm mặc.
Rất lâu sau, ông mới nặng nề lên tiếng: “Tuy rằng nó không phải con gái của bố, nhưng từ trước tới giờ, bố đều coi con bé như con gái của mình. Đương nhiên, khi nó có cuộc sống của riêng nó, khi có người chăm sóc tử tế cho nó thì bố không cần phải nhúng tay vào. Cho tới tận khi cả bố và mẹ của nó đều vào tù, nó chỉ còn một mình cô độc thì lúc đó, bố không thể bỏ mặc nó nữa.”
Joey càng nghe càng hồ đồ: “Nhưng trên thực tế, thật sự là từ trước tới nay con không hề biết Diệp Lan. Đối với con mà nói, cô ấy như một người xuất hiện bất thình lình vậy. Con chỉ biết cô ấy là người nhà họ Diệp.”
Vincent gật đầu, trông có vẻ rất tiều tụy: “Diệp Lan đúng là không có quan hệ gì với chúng ta, nhưng mẹ của Diệp Lan, Nguyễn Tuyết Cầm lại có quan hệ rất lớn với bố.”
Joey sững người: “Người đàn bà… đang ngồi tù đó ư?”
Sắc mặt Vincent trở nên nặng nề.
Joey sốt ruột: “Rốt cuộc là thế nào ạ?”
Vincent vốn dĩ cũng không định giấu Joey. Bây giờ tình cảnh của ông vô cùng bất lợi. Lúc này nếu không hoàn thành được tâm nguyện trong lòng thì nó sẽ trở thành nuối tiếc cả cuộc đời.
Ông như một người già chỉ còn thoi thóp hơi tàn, sắc mặt cô liêu và bất lực. Nhưng thực tế, ông chỉ đang nhớ lại một thời đã qua, nhớ lại quãng thời gian chưa bao giờ chủ động nhắc tới.
“Cả đời này, bố đã yêu hai người phụ nữ.” Vincent nói, ánh mắt nhìn về phía Joey trắng nhợt như cá chết: “Một người là mẹ con, người còn lại, chính là mẹ của Diệp Lan, Nguyễn Tuyết Cầm.”
Joey trợn tròn mắt. Chuyện này đối với cô mà nói quá chấn động. Trong ấn tượng của mình, cô chưa bao giờ nghe thấy bố nhắc tới Nguyễn Tuyết Cầm. Đây có lẽ là lần đầu tiên, vậy mà lại đưa ra một câu kết luận khiến người ta phải trợn mắt cứng họng như thế.
“Con không hiểu…”
Khóe môi Vincent hiện lên một nụ cười cay đắng, sau đó, bao nhiêu tình cảm chôn sâu tận đáy lòng cũng dần dần được ông rủ rỉ kể lại.
…
Năm ấy Nguyễn Tuyết Cầm vẫn còn rất trẻ.
Thật ra bà ấy rất đẹp. Khác với vẻ phong tình, khêu gợi của người em gái, Nguyễn Tuyết Mạn, bà ấy giống như một đóa hoa bách hợp, âm thầm tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ đến mê người. Vincent quen biết Nguyễn Tuyết Cầm trong một bữa tiệc. Ông lớn hơn Nguyễn Tuyết Cầm rất nhiều. Sau khi biết được bà ấy chính là cô con gái nhà họ Nguyễn có qua lại rất thân mật với gia đình mình, trong lòng bất chợt có một cảm giác không thể nói rõ, không sao tỏ bày.
Hai người họ hình như rất có duyên.
Vincent cũng được coi là một người bạn cùng trường của bà ấy. Nghiêm túc mà nói, ông học khóa trên. Vì thế trong những lần giao tiếp sau đó, ông luôn đặt mình vào vị trí một người anh hơn bà ấy mấy tuổi.
Nguyễn Tuyết Cầm của ngày ấy rất hay cười, cả ngày kéo tay ông, hỏi: “Em có thể giúp anh làm việc gì không? Giống như, bố em hợp tác với anh vậy. Em có thể giúp anh mà, thật đấy!”
Vincent biết, với tư cách là con gái lớn, Nguyễn Tuyết Cầm biết được những bí mật gia đình mà Nguyễn Tuyết Mạn không biết. Nhưng suy nghĩ cho sự an toàn của bà ấy, ông vẫn không muốn Nguyễn Tuyết Cầm can dự vào quá nhiều chuyện. Mà suy nghĩ này của ông cũng nhận được sự đồng tình của bố Nguyễn Tuyết Cầm.
Lúc đó, Vincent thường xuyên phải tới Trung Quốc, gặp mặt một số người vì chuyện làm ăn. Nguyễn Tuyết Cầm rất hay đi cùng ông. Họ đi tới rất nhiều nơi, cả trong nước lẫn ngoài nước, lên rừng hay xuống biển, từ những vùng nghèo khó tới những thành phố khang trang… Nhưng duy chỉ có ở trấn Thiên Đăng, khi Nguyễn Tuyết Cầm vì ông mà suýt nữa mất mạng, ông mới biết, có những trách nhiệm, Nguyễn Tuyết Cầm phải là người gánh vác.
Ông làm một công việc nguy hiểm, nhưng bà ấy không những chấp nhận sự nguy hiểm ấy còn cùng ông xông pha Nam Bắc, bất chấp mạng sống. Chẳng mấy chốc, Vincent đã đem lòng yêu thương một Nguyễn Tuyết Cầm nhỏ hơn mình rất nhiều tuổi. Nguyễn Tuyết Cầm cũng rất hay ngồi trong lòng ông, cười nói: Em muốn làm người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời anh.
Trên đời luôn có một loại tình cảm như thế, ùa đến một cách sôi nổi, ồ ạt, yêu thương sâu sắc, nồng nàn lại chỉ để cuối cùng đánh mất…
Sau khi biết chuyện hai người họ yêu nhau, bố của Nguyễn Tuyết Cầm rất sửng sốt. Chỉ có ông ấy mới biết nếu cả đời này đi theo Vincent, Nguyễn Tuyết Cầm sẽ phải sống một cuộc sống như thế nào. Ông ta không ra mặt, mà ngầm ra hiệu cho mẹ của Nguyễn Tuyết Cầm rầm rộ tìm đối tượng xem mặt cho con gái. Chẳng mấy chốc, họ đã tìm được mục tiêu.
Nhà họ Diệp đang gấp gáp cần tới thế lực của nhà họ Nguyễn để hòa vốn, hai anh em đều là những người tài giỏi, là sự lựa chọn tốt nhất. Cái gọi là tốt nhất không những là xứng đôi về gia thế. Quan trọng hơn, gia đình họ trong sạch, chỉ là một gia đình làm ăn sạch sẽ.
Vì chuyện của Nguyễn Tuyết Mạn, hai ông bà họ Nguyễn ép Nguyễn Tuyết Cầm phải lấy cậu hai nhà họ Diệp, Diệp Hạc Thành. Nguyễn Tuyết Cầm đương nhiên rất phản đối, hơn nữa còn nói mình đã mang thai đứa con của Vincent. Nhà họ Nguyễn tức giận, tìm một bác sỹ gia đình, định kiểm tra cho bà ấy, nhưng bà ấy đã nhân cơ hội đó đã bỏ trốn.
Bà ấy tới với thế giới hai người của Vincent. Trong thế giới rất kín đáo đó, bà ấy đã để lại lời nhắn cho Vincent, nói với ông rằng, bà ấy sẽ mãi mãi đợi ông. Ai ngờ, người mà bà ấy đợi được lại không phải là Vincent mà là bố của mình.
Lúc đó, bà ấy bị người ta bắt trở về nhà họ Nguyễn. Bố của bà ấy đuổi tất cả mọi người đi, kể cả là mẹ của bà ấy, nói hết lý hết tình, thậm chí còn lấy cả tương lai của nhà họ Nguyễn ra để ép buộc bà ấy.
Nguyễn Tuyết Cầm biết rất rõ thực chất bố mình đang làm nghề gì, cũng biết lúc ấy Vincent và bố mình đang làm ăn qua lại thứ gì. Dù là Vincent hay bố, thật ra cả hai đều đang bước trên lưỡi dao.
Bà ấy đã thỏa hiệp.
Vì nếu cả hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời bà ấy đều phải sống một cuộc sống máu me đâm chém, vậy thì việc bà ấy có thể làm là rửa sạch máu của nhà họ Nguyễn, bảo vệ thanh danh của nhà họ Nguyễn.
Bà ấy đã lấy Diệp Hạc Thành. Hôm ấy, đám cưới tưng bừng, rộn rã.
Khi Vincent biết được chuyện này thì đã muộn. Ông vội tới lễ cưới, nhưng không xuất hiện. Đúng ngày Nguyễn Tuyết Cầm tổ chức xong lễ cưới, ông đã đổ bệnh rất nặng.
…
“Đúng hai tháng trời.” Vincent cảm thán: “Hai tháng sau, bố lấy mẹ con.”
Joey á khẩu. Những trải nghiệm này của bố quả thực khiến cô khó mà tưởng tượng được. Lẽ nào thật sự nên nói duyên phận do trời ban? Một người bố ở nước ngoài xa xôi của cô và một Nguyễn Tuyết Cầm sống tại Trung Quốc, lại có thể quen biết, thậm chí là yêu nhau. Nhưng điều càng khiến Joey khó hiểu là, tại sao Nguyễn Tuyết Cầm lại suýt mất mạng vì bố? Chẳng phải trước giờ bố vẫn quản lý Bright sao? Tuy rằng thương trường như chiến trường, nhưng thật sự phải lấy tính mạng ra đánh đổi sao?
“Nói vậy là, mẹ con chỉ là người thế thân?” Trong lòng cô không thoải mái chút nào.
Vincent thành thật trả lời: “Ban đầu quả thực bố lấy mẹ con chỉ vì tức giận, nhưng mẹ con dù biết trong lòng bố có người phụ nữ khác mà vẫn thật lòng với bố. Dần dần, ngoài việc kính trọng mẹ con ra, bố cũng có một chút tình cảm lâu ngày bồi đắp.”
“Nhưng… vẫn không bằng Nguyễn Tuyết Cầm, phải không ạ?” Joey nhíu mày.
Vincent vỗ vỗ tay cô: “Xin lỗi con! Bố chỉ muốn nói với con một số chuyện, để con hiểu được cảm xúc của bố.”
Joey rút tay về, dựa cả người ra sau ghế.
Vincent biết cô đang không vui, chỉ thở dài.
“Đằng sau, nhà họ Nguyễn và Bright rốt cuộc đang kinh doanh thứ gì?” Joey hỏi đúng trọng điểm.
Vincent nhìn cô, khẽ đáp: “Không có gì, đều đã là quá khứ rồi.”
Joey thấy ông có ý né tránh, ít nhiều hơi nghi hoặc. Không nói ra nguyên nhân, hoặc là chuyện này đen tối, hoặc là thật sự như ông nói, tất cả đã là thời quá khứ, nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì.
“Nguyễn Tuyết Cầm đã có chồng rồi, bố còn thương nhớ bà ta?”
“Bố không có ý định làm phiền tới cuộc sống của bà ấy. Nhưng bà ấy vẫn luôn yêu bố.” Ánh mắt Vincent đầy đau khổ: “Nếu lúc đó bố kịp về sớm hơn, nếu lúc đó bố biết chuyện của bà ấy…”
“Thì con đã không có mặt trên đời này.” Joey chua xót tiếp lời.
“Không! Bố không hề có ý đó. Con gái! Con luôn là niềm tự hào của bố.”
“Nhưng bây giờ, bố quan tâm cả con người ta rồi.”
“Là vì bố thấy áy náy. Sau này khi bố biết tất cả mọi chuyện, đã cảm thấy có lỗi với Tuyết Cầm. Lúc đó bà ấy cần sự giúp đỡ của bố biết bao, nhưng bố lại không ở bên cạnh bà ấy. Bà ấy phải lấy một người đàn ông mà mình không yêu, nếu hắn cũng đối tốt với bà ấy, có lẽ bà ấy còn được vui vẻ một chút, nhưng hắn ta không những đối xử tệ bạc mà còn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. Hắn ta đã hủy hoại cả cuộc đời bà ấy!”
“Thế thì bố phải hận đứa trẻ đó mới phải chứ. Cô ấy đâu phải con của bố và Nguyễn Tuyết Cầm, lại là con của bà ta và người đàn ông kia.”
Vincent nhắm mắt lại, rất lâu sau mới mở mắt ra: “Nguyễn Tuyết Cầm đã biết sớm muộn gì cũng có ngày mình rơi vào tình cảnh này. Bà ấy đã không chỉ một lần bắt bố hứa sẽ bảo vệ cho cô con gái được bình an, đừng để nó làm nghề đá quý nữa. Thật ra bố hiểu, bà ấy không muốn con bé biết quá nhiều chuyện, muốn con bé được sống một cuộc đời bình dị. Con cầm tiền, đưa nó đi. Coi như bố đã thực hiện lời hứa của mình với Nguyễn Tuyết Cầm.”
Joey nhìn ông: “Đó là khoản tiền không trong sạch đúng không ạ? Nếu không, tại sao phải chia thành mười tài khoản rồi cất giấu?”
“Con không cần hỏi nhiều. Nhớ kỹ! Cầm được tiền rồi là phải đi nhanh, không được nán lại một phút nào.” Vincent nhấn mạnh.
Sắc mặt ông nghiêm túc và chân thành: “Còn nữa, không được phép bỏ rơi Diệp Lan. Nó là một con bé khổ mạng, không được để nó chịu khổ thêm nữa.”
Joey cảm thấy bức bối trong lòng. Không phải cô sợ sẽ phải chia bao nhiêu tài sản với Diệp Lan. Tiền đối với Joey đã không còn quan trọng nữa. Cô chỉ khó mà chấp nhận được sự thật thì ra trong lòng bố còn một người đàn bà khác. Từ trước tới giờ cô luôn cảm thấy tình cảm của bố mẹ rất tốt đẹp. Tới tận ngày mẹ cô mất, bố vẫn còn ở bên cạnh giường bà…