Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hành Trình Theo Đuổi Vợ Cũ Của Tổng Tài Bá Đạo - Chương 100: Ngoại truyện 1: Nhược kiến nam - Lục ngân chi. Chúng ta động phòng trước
Nhược Kiến Nam đang ở biệt thự của Y Hạ. Hôm nay, Nhược Anh và Ân Khải Uy đưa Cẩn Ngôn và Nhược Tôn từ nước Y xa xôi đến Thượng Lãng. Họ đã biết chuyện của Mạc Thanh Phong nên cũng rất lo lắng cho Y Hạ.
Mười giờ đêm...
Khi mọi người đều đã say ngủ, Kiến Nam ngồi trên ban công, trên tay vẫn còn điếu thuốc chưa kịp tàn. Anh ngồi đó, ánh mắt nhìn về phía xa xăm. Cũng đã hơn một tháng rồi, thật mong sao Mạc Thanh Phong có thể bình an mà trở về, nếu không Y Hạ sẽ đau lòng đến chết mất.
Điện thoại trong túi reo lên, anh nheo mắt nhìn dãy số quen thuộc hiển thị trên màn hình.
"Tôi nghe!"
"Nhược...tổng..."
"Ngân Chi, cô sao vậy?"
"Nhược tổng... Tôi say rồi...Anh...đến đón tôi... được không?"
"Cô đang ở đâu?"
"À... ừm...hình như là...bar Ánh Dương!"
"Đợi tôi!"
Tắt máy, Kiến Nam dập điếu thuốc, lấy áo khoác rồi vội vã lái xe ra ngoài. Cô gái nhỏ này luôn rất nhát gan, từ khi được lên chức làm trợ lý riêng cho anh thì tính tình cũng thận trọng hơn mấy phần. Công việc mà anh giao phó với đều làm rất tốt. Cơ mà...tại sao hôm nay lại say rồi?
Chiếc xe chạy một mạch đến địa chỉ mà cô đưa. Anh bước xuống, đi vào trong.
Quán bar náo nhiệt, xập xình tiếng nhạc DJ, dưới ánh đèn lấp lánh chói mắt, Kiến Nam nhìn thấy Ngân Chi đang ngồi ở quầy rượu, bên cạnh còn có vài người đàn ông khác. Đôi mắt lạnh lùng nheo lại, đôi chân sải bước đi về phía cô.
"Ngân Chi!"
"Nhược...tổng. Anh tới rồi!"
"Sao lại ra nông nỗi này?"
"Đừng có hỏi nữa...Nào! Ngồi xuống.. uống với tôi đi!"
"Đi về!"
Quay sang anh chàng phục vụ trẻ tuổi, Kiến Nam mau chóng thanh toán tiền rượu cho Ngân Chi rồi đỡ lấy cơ thể nhỏ bé dìu cô ra ngoài. Cẩn thận cho cô ngồi vào ghế phụ, Kiến Nam đóng cửa rồi vòng qua ngồi vào ghế lái. Chồm người qua thắt dây an toàn cho cô, anh mới biết Ngân Chi vậy mà lại đang khóc.
Gương mặt cô đỏ ửng vì rượu, trên mí mắt lại lấp lánh nước, Kiến Nam nhìn thấy mà vô cùng khó chịu trong lòng. Anh đưa tay lên lau nước mắt trên mặt cô rồi lái xe đưa cô về nhà.
Chiếc xe dừng lại trước cổng căn nhà nhỏ, Kiến Nam khẽ lay cô.
"Ngân Chi, đến nhà rồi!"
"Nhược tổng...cảm ơn anh!"
"Tôi đưa cô vào nhà!"
Cánh tay rắn chắc nhẹ nhàng ôm lấy bờ eo nhỏ, từng bước thật chậm dìu Ngân Chi đi vào nhà. Anh giúp cô mở cửa, rồi đặt cô ngồi xuống ghế sofa. Khi Kiến Nam muốn bật đèn thì bị cô ngăn lại.
"Đừng mở đèn!"
Kiến Nam nhíu mày, nhìn về phía cô. Cô gái nhỏ này hôm nay thật lạ. Cơ thể to lớn của anh đi đến rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Mùi hương nam tính mau chóng lan toả ra vây lấy Ngân Chi.
"Cô... Không sao chứ?"
Chưa kịp nhận được câu trả lời thì cơ thể mềm mại của Ngân Chi đã nhào tới ùa vào lòng anh. Hai cánh tay mảnh khảnh ôm lấy vòng eo săn chắc, Ngân Chi vùi mặt vào lòng anh mà khóc ngon lành.
Nhược Kiến Nam bỗng chốc cứng đờ, cơ thể bất động, đôi mắt lạnh lẽo nhìn người trong lòng lại pha thêm chút mềm mại. Anh cứ ngồi yên như thế, mặc cho cô gái nhỏ cứ khóc lóc không thôi. Nhưng mà nhìn cô như thế, trong lòng anh lại thấy đau lòng. Cuối cùng vẫn là không nhịn được, anh nhẹ nhàng kéo cô ra, đối diện với anh là một gương mặt đầm đìa nước mắt.
"Ngân Chi, có chuyện gì? Sao lại thành ra như vậy?"
"Hôm nay... tôi gặp lại tên khốn kiếp Hải Thanh và Trịnh Nhi. Hai người bọn họ sắp kết hôn rồi. Họ nói...nói tôi là...là người không có ai cần...họ...họ ức hiếp tôi..."
Kiến Nam nhíu mày, cố gắng nắm bắt thông tin trong lời nói của cô. Anh có vẻ như đã hiểu được chút vấn đề rồi.
"Cô...vì hắn sắp kết hôn mà thành ra thế này sao?"
"Không... không phải chuyện đó. Tôi... Tôi khóc vì hắn...Hắn nói tôi là người không ai cần... hức hức..."
Kiến Nam thật sự có chút bất lực. Bình thường thấy cô cũng mạnh mẽ lắm, vậy mà chỉ vì một câu nói của hắn mà lại khóc lóc thảm thiết như vậy. Thế nhưng mà đó chưa phải là điều ngạc nhiên nhất. Câu nói tiếp theo của cô gái nhỏ khiến cho anh thật sự bất ngờ đến mức không thể tin.
"Nhược tổng...Chúng ta kết hôn đi. Anh cưới tôi được không?"
"Em có biết em đang nói gì không?"
"Biết chứ... Tôi... thích anh... Chúng ta... kết hôn đi..."
Nhược Kiến Nam im lặng nhìn cô gái nhỏ trước mặt, anh không nhịn được liền bật cười. Lục Ngân Chi nhìn anh, trên gương mặt hiện rõ hai chữ sụp đổ.
"Tôi...xin lỗi! Tôi...quá ngớ ngẩn rồi."
"..."
"Người như tôi...làm gì có ai muốn kết hôn với người như tôi chứ. Vừa không xinh đẹp, không tài giỏi lại còn rất ngốc...Ha... Nhược tổng...xin lỗi...để anh chê cười rồi."
"Em không hối hận chứ?"
"Hả?"
"Em thật sự thích tôi sao?"
"Tôi..."
"Ngân Chi! Tôi cũng thích em! Vậy nên... chúng ta kết hôn đi!"
Lục Ngân Chi nhìn anh, đôi mắt mơ màng cứ cho là mình đang say ngủ. Bàn tay nhỏ nhắn đưa lên véo má anh, cảm giác vô cùng chân thật.
"Tôi...đang mơ sao? Nhưng...cảm giác này...chân thực lắm!"
Nhược Kiến Nam thở dài, đối với cô gái nhỏ này, trên mặt anh là ba phần bất lực bảy phần yêu thương. Cô lại cho là bản thân đang mơ ngủ cơ đấy.
Trong lúc anh vẫn lắc đầu thở dài, cơ thể mềm mại của ai đó dính vào người anh. Ngân Chi vòng tay ôm lấy cổ anh, đôi môi nhỏ nhắn đặt lên môi anh một nụ hôn chớp nhoáng.
"Hình như không phải mơ!"
Biểu cảm trên gương mặt điển trai của Kiến Nam nhất thời đen lại, anh thật muốn đè cô ra mà cắn cô một cái. Bình thường cứ cho là cô hiền lành nhút nhát, vậy mà khi say lại dám cưỡng hôn anh nữa cơ. Đã hôn rồi thì thôi đi, đằng này lại còn ngồi trong lòng anh như thế, đúng là không sợ chết mà.
Cánh tay mạnh mẽ giữ chặt eo nhỏ, bàn tay còn lại giữ chặt gáy cô mà hôn xuống. Ngân Chi mở to mắt nhìn anh, bản thân lại run rẩy sợ hãi. Đây không phải là mơ...
"Thế nào! Đã tỉnh chưa?"
"Nh... Nhược... Nhược tổng... Tôi...T...Tôi..."
"Em thế nào? Hối hận rồi sao?"
"T...T... Tôi...T.. Tôi..."
"Lục Ngân Chi, em không còn cơ hội để hối hận đâu!"
"Anh...Anh...Anh muốn làm gì?"
"Tất nhiên là để gạo nấu thành cơm, như vậy thì không sợ em sẽ đổi ý nữa!"
"Không được! Tôi... Tôi..."
"Em không tin tôi?"
"Không phải như vậy! Chỉ là, tôi cảm thấy...mình không xứng với anh!"
"Tôi thấy xứng là được. Ngân Chi, gả cho tôi đi. Nửa đời còn lại, tôi sẽ yêu thương và bảo bọc che chở cho em!"
Trong bóng tối mờ ảo, Lục Ngân Chi bị anh hôn đến sắp ngạt thở rồi. Cơ thể to lớn nằm đè lên người cô, bàn tay hư hỏng lại vuốt ve những nơi nhạy cảm. Nhược Kiến Nam cúi đầu ghé vào tai cô, thì thầm rót vào đó những lời mật ngọt.
"Đêm nay, chúng ta động phòng trước. Ngày mai sẽ đi đăng ký kết hôn, sau đó chọn ngày tốt, anh sẽ cho em một lễ cưới thật đẹp được không?"
"Hừ...Em đã nói sẽ gả cho anh sao?"
"Đã là người của anh thì không gả cũng phải gả!"
"Đừng có mơ!"
"Nếu không thì anh sẽ tìm ba mẹ em, nói em dụ dỗ anh rồi lại không muốn chịu trách nhiệm..."
"Anh... Không biết xấu hổ. Đồ xấu xa!"
"Chỉ xấu xa với một mình em thôi. Lục Ngân Chi...Anh yêu Em!"
"Yêu em từ khi nào?"
"Chính là lần đó, dưới hiên quán cà phê, khi chúng ta cùng nhau trú mưa! Nhớ không?"
"Ừm... Hình như là quên rồi!"
"Cũng không sao! Bây giờ chúng ta làm một việc khác, bảo đảm em sẽ không bao giờ quên!"
"Á... Nhược Kiến Nam, anh ức hiếp em!"
"Không có!"
"Kiến Nam...Em yêu anh."
Mười giờ đêm...
Khi mọi người đều đã say ngủ, Kiến Nam ngồi trên ban công, trên tay vẫn còn điếu thuốc chưa kịp tàn. Anh ngồi đó, ánh mắt nhìn về phía xa xăm. Cũng đã hơn một tháng rồi, thật mong sao Mạc Thanh Phong có thể bình an mà trở về, nếu không Y Hạ sẽ đau lòng đến chết mất.
Điện thoại trong túi reo lên, anh nheo mắt nhìn dãy số quen thuộc hiển thị trên màn hình.
"Tôi nghe!"
"Nhược...tổng..."
"Ngân Chi, cô sao vậy?"
"Nhược tổng... Tôi say rồi...Anh...đến đón tôi... được không?"
"Cô đang ở đâu?"
"À... ừm...hình như là...bar Ánh Dương!"
"Đợi tôi!"
Tắt máy, Kiến Nam dập điếu thuốc, lấy áo khoác rồi vội vã lái xe ra ngoài. Cô gái nhỏ này luôn rất nhát gan, từ khi được lên chức làm trợ lý riêng cho anh thì tính tình cũng thận trọng hơn mấy phần. Công việc mà anh giao phó với đều làm rất tốt. Cơ mà...tại sao hôm nay lại say rồi?
Chiếc xe chạy một mạch đến địa chỉ mà cô đưa. Anh bước xuống, đi vào trong.
Quán bar náo nhiệt, xập xình tiếng nhạc DJ, dưới ánh đèn lấp lánh chói mắt, Kiến Nam nhìn thấy Ngân Chi đang ngồi ở quầy rượu, bên cạnh còn có vài người đàn ông khác. Đôi mắt lạnh lùng nheo lại, đôi chân sải bước đi về phía cô.
"Ngân Chi!"
"Nhược...tổng. Anh tới rồi!"
"Sao lại ra nông nỗi này?"
"Đừng có hỏi nữa...Nào! Ngồi xuống.. uống với tôi đi!"
"Đi về!"
Quay sang anh chàng phục vụ trẻ tuổi, Kiến Nam mau chóng thanh toán tiền rượu cho Ngân Chi rồi đỡ lấy cơ thể nhỏ bé dìu cô ra ngoài. Cẩn thận cho cô ngồi vào ghế phụ, Kiến Nam đóng cửa rồi vòng qua ngồi vào ghế lái. Chồm người qua thắt dây an toàn cho cô, anh mới biết Ngân Chi vậy mà lại đang khóc.
Gương mặt cô đỏ ửng vì rượu, trên mí mắt lại lấp lánh nước, Kiến Nam nhìn thấy mà vô cùng khó chịu trong lòng. Anh đưa tay lên lau nước mắt trên mặt cô rồi lái xe đưa cô về nhà.
Chiếc xe dừng lại trước cổng căn nhà nhỏ, Kiến Nam khẽ lay cô.
"Ngân Chi, đến nhà rồi!"
"Nhược tổng...cảm ơn anh!"
"Tôi đưa cô vào nhà!"
Cánh tay rắn chắc nhẹ nhàng ôm lấy bờ eo nhỏ, từng bước thật chậm dìu Ngân Chi đi vào nhà. Anh giúp cô mở cửa, rồi đặt cô ngồi xuống ghế sofa. Khi Kiến Nam muốn bật đèn thì bị cô ngăn lại.
"Đừng mở đèn!"
Kiến Nam nhíu mày, nhìn về phía cô. Cô gái nhỏ này hôm nay thật lạ. Cơ thể to lớn của anh đi đến rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Mùi hương nam tính mau chóng lan toả ra vây lấy Ngân Chi.
"Cô... Không sao chứ?"
Chưa kịp nhận được câu trả lời thì cơ thể mềm mại của Ngân Chi đã nhào tới ùa vào lòng anh. Hai cánh tay mảnh khảnh ôm lấy vòng eo săn chắc, Ngân Chi vùi mặt vào lòng anh mà khóc ngon lành.
Nhược Kiến Nam bỗng chốc cứng đờ, cơ thể bất động, đôi mắt lạnh lẽo nhìn người trong lòng lại pha thêm chút mềm mại. Anh cứ ngồi yên như thế, mặc cho cô gái nhỏ cứ khóc lóc không thôi. Nhưng mà nhìn cô như thế, trong lòng anh lại thấy đau lòng. Cuối cùng vẫn là không nhịn được, anh nhẹ nhàng kéo cô ra, đối diện với anh là một gương mặt đầm đìa nước mắt.
"Ngân Chi, có chuyện gì? Sao lại thành ra như vậy?"
"Hôm nay... tôi gặp lại tên khốn kiếp Hải Thanh và Trịnh Nhi. Hai người bọn họ sắp kết hôn rồi. Họ nói...nói tôi là...là người không có ai cần...họ...họ ức hiếp tôi..."
Kiến Nam nhíu mày, cố gắng nắm bắt thông tin trong lời nói của cô. Anh có vẻ như đã hiểu được chút vấn đề rồi.
"Cô...vì hắn sắp kết hôn mà thành ra thế này sao?"
"Không... không phải chuyện đó. Tôi... Tôi khóc vì hắn...Hắn nói tôi là người không ai cần... hức hức..."
Kiến Nam thật sự có chút bất lực. Bình thường thấy cô cũng mạnh mẽ lắm, vậy mà chỉ vì một câu nói của hắn mà lại khóc lóc thảm thiết như vậy. Thế nhưng mà đó chưa phải là điều ngạc nhiên nhất. Câu nói tiếp theo của cô gái nhỏ khiến cho anh thật sự bất ngờ đến mức không thể tin.
"Nhược tổng...Chúng ta kết hôn đi. Anh cưới tôi được không?"
"Em có biết em đang nói gì không?"
"Biết chứ... Tôi... thích anh... Chúng ta... kết hôn đi..."
Nhược Kiến Nam im lặng nhìn cô gái nhỏ trước mặt, anh không nhịn được liền bật cười. Lục Ngân Chi nhìn anh, trên gương mặt hiện rõ hai chữ sụp đổ.
"Tôi...xin lỗi! Tôi...quá ngớ ngẩn rồi."
"..."
"Người như tôi...làm gì có ai muốn kết hôn với người như tôi chứ. Vừa không xinh đẹp, không tài giỏi lại còn rất ngốc...Ha... Nhược tổng...xin lỗi...để anh chê cười rồi."
"Em không hối hận chứ?"
"Hả?"
"Em thật sự thích tôi sao?"
"Tôi..."
"Ngân Chi! Tôi cũng thích em! Vậy nên... chúng ta kết hôn đi!"
Lục Ngân Chi nhìn anh, đôi mắt mơ màng cứ cho là mình đang say ngủ. Bàn tay nhỏ nhắn đưa lên véo má anh, cảm giác vô cùng chân thật.
"Tôi...đang mơ sao? Nhưng...cảm giác này...chân thực lắm!"
Nhược Kiến Nam thở dài, đối với cô gái nhỏ này, trên mặt anh là ba phần bất lực bảy phần yêu thương. Cô lại cho là bản thân đang mơ ngủ cơ đấy.
Trong lúc anh vẫn lắc đầu thở dài, cơ thể mềm mại của ai đó dính vào người anh. Ngân Chi vòng tay ôm lấy cổ anh, đôi môi nhỏ nhắn đặt lên môi anh một nụ hôn chớp nhoáng.
"Hình như không phải mơ!"
Biểu cảm trên gương mặt điển trai của Kiến Nam nhất thời đen lại, anh thật muốn đè cô ra mà cắn cô một cái. Bình thường cứ cho là cô hiền lành nhút nhát, vậy mà khi say lại dám cưỡng hôn anh nữa cơ. Đã hôn rồi thì thôi đi, đằng này lại còn ngồi trong lòng anh như thế, đúng là không sợ chết mà.
Cánh tay mạnh mẽ giữ chặt eo nhỏ, bàn tay còn lại giữ chặt gáy cô mà hôn xuống. Ngân Chi mở to mắt nhìn anh, bản thân lại run rẩy sợ hãi. Đây không phải là mơ...
"Thế nào! Đã tỉnh chưa?"
"Nh... Nhược... Nhược tổng... Tôi...T...Tôi..."
"Em thế nào? Hối hận rồi sao?"
"T...T... Tôi...T.. Tôi..."
"Lục Ngân Chi, em không còn cơ hội để hối hận đâu!"
"Anh...Anh...Anh muốn làm gì?"
"Tất nhiên là để gạo nấu thành cơm, như vậy thì không sợ em sẽ đổi ý nữa!"
"Không được! Tôi... Tôi..."
"Em không tin tôi?"
"Không phải như vậy! Chỉ là, tôi cảm thấy...mình không xứng với anh!"
"Tôi thấy xứng là được. Ngân Chi, gả cho tôi đi. Nửa đời còn lại, tôi sẽ yêu thương và bảo bọc che chở cho em!"
Trong bóng tối mờ ảo, Lục Ngân Chi bị anh hôn đến sắp ngạt thở rồi. Cơ thể to lớn nằm đè lên người cô, bàn tay hư hỏng lại vuốt ve những nơi nhạy cảm. Nhược Kiến Nam cúi đầu ghé vào tai cô, thì thầm rót vào đó những lời mật ngọt.
"Đêm nay, chúng ta động phòng trước. Ngày mai sẽ đi đăng ký kết hôn, sau đó chọn ngày tốt, anh sẽ cho em một lễ cưới thật đẹp được không?"
"Hừ...Em đã nói sẽ gả cho anh sao?"
"Đã là người của anh thì không gả cũng phải gả!"
"Đừng có mơ!"
"Nếu không thì anh sẽ tìm ba mẹ em, nói em dụ dỗ anh rồi lại không muốn chịu trách nhiệm..."
"Anh... Không biết xấu hổ. Đồ xấu xa!"
"Chỉ xấu xa với một mình em thôi. Lục Ngân Chi...Anh yêu Em!"
"Yêu em từ khi nào?"
"Chính là lần đó, dưới hiên quán cà phê, khi chúng ta cùng nhau trú mưa! Nhớ không?"
"Ừm... Hình như là quên rồi!"
"Cũng không sao! Bây giờ chúng ta làm một việc khác, bảo đảm em sẽ không bao giờ quên!"
"Á... Nhược Kiến Nam, anh ức hiếp em!"
"Không có!"
"Kiến Nam...Em yêu anh."