Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-116
Chương 116 Bị cha ruột lừa dối
Nhìn thấy Uông Trữ Hạ đi vào phòng riêng, Mục Anh Húc cảm thấy nóng ruột bất an. Tại sao cô ở đây? Trông không giống như đi giao tiếp xã giao cùng sếp.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ngay cả khi bị nam phục vụ ngăn lại, cơ thể Mục Anh Húc vẫn bất giác nghiêng về phía phòng riêng, điều này khiến cậu ta rất khó xử, chỉ có thể nhấn mạnh. "Thưa ngài, phòng riêng đã có khách, ngài không thể vào được."
Trang phục trên người Mục Anh Húc rất sang trọng đắt tiền, nam phục vụ ngầm hiểu thân phận anh không tầm thường, nhưng cũng không dám lơ là công việc.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Mục Anh húc liếc mắt nhìn sự bối rối của nam phục vụ, anh đứng thẳng người, bình tĩnh hỏi. “Ai thuê phòng riêng này?"
"Thưa ngài, tôi không được quyền biết điều này." Nam phục vụ mỉm cười xin lỗi. “Thông tin khách hàng là riêng tư. Phục vụ như chúng tôi xe rời đi. Thời điểm quay trở lại phòng riêng, ánh mắt lập tức rét buốt dửng dưng, hắn ngồi chờ ở đại sảnh cuối hành lang. Vị trí này quan sát được cửa căn phòng, nhưng nếu có chuyện xảy ra cũng rất khó nhanh chóng đến kịp.
“Hừ! Uông Trữ Hạ, cô ta thì có thể xảy ra chuyện gì?" Quách Thẩm Ngạn hừ lạnh, cúi đầu bấm điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trên xe, Mục Anh Húc không yên tâm, hỏi Trần Hiên. “Anh nghĩ Thẩm Ngạn canh gác ở ngoài, Uông Trữ Hạ sẽ không xảy ra chuyện chứ?"
"Tòa nhà đó thuộc tập đoàn Cẩm Phong, chắc Uông Trữ Hạ đến vì công việc thôi. Dù Quách Thẩm Ngạn tắc trách, người của Cẩm Phong không ai dám qua mặt Mục tổng."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trần Hiên phân tích khách quan, hắn không tin Quách Thẩm Ngạn, nhưng hắn tin bất kỳ ai biết Uông trữ Hạ là người của Mục Anh Húc đều không dám kiếm chuyện gây sự với cô. Mục tổng của Mục thị là một tồn tại của hung ác ngoan độc.
Nhận định của thư ký Trần Hiên là đúng, nhưng lần này Uông Trữ Hạ đến phòng riêng một mình không phải vì công việc xã giao của tập đoàn Cẩm Phong, cô đến theo lời cầu xin của ông Cao. Đối tượng trong phòng riêng là chủ tịch Phong, người có khả năng trợ giúp Cao thị trở lại như trước.
“Phong tổng, anh xem có kiêng món gì hoặc thích món gì không? Tôi mới gọi một ít, nếu chưa hài lòng, sẽ kêu người đổi ngay." Thái độ Uông Trữ Hạ khá tốt, niềm nở lịch thiệp. Tối nay cô giấu nhẹm sự lạnh nhạt vào tận đáy lòng, cô đã hứa với ông Cao, cô không thể vì tính tình bản thân mà gây bất lợi cho buổi đàm phán tối nay.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tuy nhiên Phong Hành không thèm nhìn các món ăn trên bàn, ánh mắt gã chưa từng rời khỏi cơ thể cô từ thời điểm đi vào phòng. “Tôi không kén ăn, chỉ cần đồ em thích, tôi đều muốn ăn..."
Chữ ăn được Phong Hành kéo ra trêu đùa, mắt hau háu nhìn vẻ ngại ngùng trên mặt Uông Trữ Hạ, gã không để cô kịp phản ứng, cầm chén rượu ấn vào môi dưới của cô, dụ dỗ. “Thay vì đồ ăn, tôi thích uống rượu hơn. Tiểu Hạ, phải cạn chén này nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Mặt Uông Trữ Hạ đỏ bừng không phải vì xấu hổ, mà vì giận, nụ cười đông cứng trên môi. Lý trí bị che mờ bởi nóng giận, mọi hành động của cô đều là theo bản năng.
"Cảm ơn Phong tổng!" Uông Trữ Hạ đỡ chén rượu muốn tự uống, nhưng Phong Hành cường ngạnh giữ tay cô, cơ thể gã nghiêng đến gần, cảnh cáo.
"Tiểu Hạ chế rượu tôi mời?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Rèm mi chớp nhẹ, cô dùng ngón giữa vẽ vòng tròn trên mu bàn tay gã làm gã rùng mình buông lỏng tay. Uông Trữ Hạ nhanh nhẹn khéo léo đỡ chén rượu uống cạn. Chất cồn cay xè cuống họng làm cô càng điềm tĩnh kỳ lạ.
Tuy không đút rượu được cho người đẹp, nhưng động chạm đầy tình sắc của cô hợp khẩu vị Phong Hành, gã cười ha hả thích thú.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Uông Trữ Hạ cầm đũa gắp đồ ăn đặt vào bát gã, lịch thiệp mời. “Phong tổng, mau thử đi. Nhà hàng này nổi tiếng nhất thành phố về món đặc biệt này.”
Phong Hành chiều theo ý cô, nhấm nháp thử, gật đầu khen ngợi. “Khá ngon. Khẩu vị em chọn rất hợp ý tôi."
Uông Trữ Hạ thuận theo lời khen, liên tục gắp đồ ăn để vừa dịch cơ thể giữ khoảng cách và tránh phải uống rượu. Được một người đẹp chăm sóc, tâm hư vinh của Phong Hành rất thỏa mãn.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đặc biệt hôm nay Uông Trữ Hạ chọn trang phục hợp với dáng người cô, tóc vấn cao lộ ra chiếc cổ thanh mảnh trắng nõn, trên mặt trang điểm nhẹ, nét thùy my đoan trang bộc lộ qua từng cử chỉ của cô.
Liếc đồng hồ trên cổ tay, Uông Trữ Hạ không khỏi lo lắng nhìn về phía cửa. Ông Cao và Cao Trữ Mộc rõ ràng thông báo sẽ đến ngay, nhưng gần một tiếng trôi qua, hai người chưa xuất hiện khiến cô căng thẳng và lo âu.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Thấy Uông Trữ Hạ thường xuyên kiểm tra thời gian, Phong Hành đặt mạnh chén rượu xuống bàn, lớn giọng không hài lòng. "Sao? Tiểu Hạ còn có hẹn khi đang dùng cơm với tôi?”
"Không phải, tối nay tôi chỉ dùng cơm với Phong tổng. Nhưng do bố và chị gái tôi chưa đến nên mới lo lắng. Phong tổng, anh xem chuyện liên quan Cao thị..."
“Không vội. Tôi phải rượu vào thì tinh thần mới minh mẫn bàn chuyện công việc. Chúng ta uống rượu xong rồi bàn chuyện” Nói xong, Phong Hành tự rót đầy rượu vào chén Uông Trữ Hạ làm cô không giữ được bình tĩnh nữa.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Phong tổng, dạ dày tôi không được tốt, tôi chỉ có thể cùng anh uống một chén."
Nghe cô không uống được rượu, Phong Hành đặt mạnh bình rượu xuống bàn, vẻ mặt phật ý khó chịu. "Ông Cao đặc biệt mời tôi đến đây, tôi tưởng ông ta đặc biệt quan trọng buổi đàm phán này? Bây giờ con gái ông ta còn không uống nổi một chén rượu với tôi, đây gọi là lòng thành? Tôi nghĩ buổi đàm phán hôm nay có thể kết thúc sớm. Tôi không có hứng thú giúp đỡ những đối tượng không nhiệt tình thế này."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nghĩ đến ông Cao, nghĩ đến tình thân gia đình cùng lời hứa của bản thân, Uông Trữ Hạ vội vàng thay đổi thái độ, cần chén rượu lên trước mặt. “Là tôi sai, xin lỗi Phong tổng. Tôi xin tự phạt."
Uông Trữ Hạ ngẩng đầu uống cạn chén rượu, động tác mạnh mẽ dứt khoát thu phục được cơn giận của Phong Hành, gã hài lòng cười khùng khục.
Tửu lượng của Uông Trữ Hạ không được tốt, sau ba chén rượu cô đã chóng mặt. Đặt chén rượu rỗng xuống bàn, cô vô tình va đổ chén nước chấm bên cạnh, liền lấy cớ đi rửa tay để gọi điện cho ông Cao.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Bố đang ở đâu? Sao còn chưa tới? Phong tổng liên tục ép con uống rượu, con sợ không trụ được lâu." Giọng điệu cô bắt đầu không kiên nhẫn, thể chất không chống đỡ được chất chứa còn khiến cô thêm khó chịu, trái tim đập nhanh cáu kỉnh.
Ông Cao nói với giọng lo lắng. “Chúng ta vẫn ở trên đường. Phía trước có tai nạn gia thông nên tắc nghẽn, bây giờ rất khó quay đầu xe. Con chịu khó kéo dài thời gian, bố và chị Mộc Mộc sẽ đến ngay."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Bố nhanh lên." Giọng cô khổ sở nôn nóng. "Con nghĩ bản thân bắt đầu ngấm rượu, sớm muộn cũng say."
Ông Cao hoảng hốt dặn dò cô cẩn thận, liên tục hứa hẹn trấn an sẽ nhanh tới, Uông Trữ Hạ mới chán nản cúp điện thoại.
Hình ảnh một cô gái với khuôn mặt đỏ rực, cơ thể hơi lắc lư trong tấm gương, Uông Trữ Hạ vội cúi xuống dùng nước lạnh làm lý trí tỉnh táo hơn.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Mình không được quyền say. Phải tập trung duy trì ý chí để đối phó Phong tổng. Mình sẽ kéo dài thời gian cho bố và chị. Một mình mình không thể đối phó con cáo già háo sắc kia.”
Uông Trữ Hạ tự an ủi và hạ quyết tâm cho bản thân, không biết ông Cao không hề tắc
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhìn thấy Uông Trữ Hạ đi vào phòng riêng, Mục Anh Húc cảm thấy nóng ruột bất an. Tại sao cô ở đây? Trông không giống như đi giao tiếp xã giao cùng sếp.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ngay cả khi bị nam phục vụ ngăn lại, cơ thể Mục Anh Húc vẫn bất giác nghiêng về phía phòng riêng, điều này khiến cậu ta rất khó xử, chỉ có thể nhấn mạnh. "Thưa ngài, phòng riêng đã có khách, ngài không thể vào được."
Trang phục trên người Mục Anh Húc rất sang trọng đắt tiền, nam phục vụ ngầm hiểu thân phận anh không tầm thường, nhưng cũng không dám lơ là công việc.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Mục Anh húc liếc mắt nhìn sự bối rối của nam phục vụ, anh đứng thẳng người, bình tĩnh hỏi. “Ai thuê phòng riêng này?"
"Thưa ngài, tôi không được quyền biết điều này." Nam phục vụ mỉm cười xin lỗi. “Thông tin khách hàng là riêng tư. Phục vụ như chúng tôi xe rời đi. Thời điểm quay trở lại phòng riêng, ánh mắt lập tức rét buốt dửng dưng, hắn ngồi chờ ở đại sảnh cuối hành lang. Vị trí này quan sát được cửa căn phòng, nhưng nếu có chuyện xảy ra cũng rất khó nhanh chóng đến kịp.
“Hừ! Uông Trữ Hạ, cô ta thì có thể xảy ra chuyện gì?" Quách Thẩm Ngạn hừ lạnh, cúi đầu bấm điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trên xe, Mục Anh Húc không yên tâm, hỏi Trần Hiên. “Anh nghĩ Thẩm Ngạn canh gác ở ngoài, Uông Trữ Hạ sẽ không xảy ra chuyện chứ?"
"Tòa nhà đó thuộc tập đoàn Cẩm Phong, chắc Uông Trữ Hạ đến vì công việc thôi. Dù Quách Thẩm Ngạn tắc trách, người của Cẩm Phong không ai dám qua mặt Mục tổng."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trần Hiên phân tích khách quan, hắn không tin Quách Thẩm Ngạn, nhưng hắn tin bất kỳ ai biết Uông trữ Hạ là người của Mục Anh Húc đều không dám kiếm chuyện gây sự với cô. Mục tổng của Mục thị là một tồn tại của hung ác ngoan độc.
Nhận định của thư ký Trần Hiên là đúng, nhưng lần này Uông Trữ Hạ đến phòng riêng một mình không phải vì công việc xã giao của tập đoàn Cẩm Phong, cô đến theo lời cầu xin của ông Cao. Đối tượng trong phòng riêng là chủ tịch Phong, người có khả năng trợ giúp Cao thị trở lại như trước.
“Phong tổng, anh xem có kiêng món gì hoặc thích món gì không? Tôi mới gọi một ít, nếu chưa hài lòng, sẽ kêu người đổi ngay." Thái độ Uông Trữ Hạ khá tốt, niềm nở lịch thiệp. Tối nay cô giấu nhẹm sự lạnh nhạt vào tận đáy lòng, cô đã hứa với ông Cao, cô không thể vì tính tình bản thân mà gây bất lợi cho buổi đàm phán tối nay.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tuy nhiên Phong Hành không thèm nhìn các món ăn trên bàn, ánh mắt gã chưa từng rời khỏi cơ thể cô từ thời điểm đi vào phòng. “Tôi không kén ăn, chỉ cần đồ em thích, tôi đều muốn ăn..."
Chữ ăn được Phong Hành kéo ra trêu đùa, mắt hau háu nhìn vẻ ngại ngùng trên mặt Uông Trữ Hạ, gã không để cô kịp phản ứng, cầm chén rượu ấn vào môi dưới của cô, dụ dỗ. “Thay vì đồ ăn, tôi thích uống rượu hơn. Tiểu Hạ, phải cạn chén này nhé.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Mặt Uông Trữ Hạ đỏ bừng không phải vì xấu hổ, mà vì giận, nụ cười đông cứng trên môi. Lý trí bị che mờ bởi nóng giận, mọi hành động của cô đều là theo bản năng.
"Cảm ơn Phong tổng!" Uông Trữ Hạ đỡ chén rượu muốn tự uống, nhưng Phong Hành cường ngạnh giữ tay cô, cơ thể gã nghiêng đến gần, cảnh cáo.
"Tiểu Hạ chế rượu tôi mời?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Rèm mi chớp nhẹ, cô dùng ngón giữa vẽ vòng tròn trên mu bàn tay gã làm gã rùng mình buông lỏng tay. Uông Trữ Hạ nhanh nhẹn khéo léo đỡ chén rượu uống cạn. Chất cồn cay xè cuống họng làm cô càng điềm tĩnh kỳ lạ.
Tuy không đút rượu được cho người đẹp, nhưng động chạm đầy tình sắc của cô hợp khẩu vị Phong Hành, gã cười ha hả thích thú.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Uông Trữ Hạ cầm đũa gắp đồ ăn đặt vào bát gã, lịch thiệp mời. “Phong tổng, mau thử đi. Nhà hàng này nổi tiếng nhất thành phố về món đặc biệt này.”
Phong Hành chiều theo ý cô, nhấm nháp thử, gật đầu khen ngợi. “Khá ngon. Khẩu vị em chọn rất hợp ý tôi."
Uông Trữ Hạ thuận theo lời khen, liên tục gắp đồ ăn để vừa dịch cơ thể giữ khoảng cách và tránh phải uống rượu. Được một người đẹp chăm sóc, tâm hư vinh của Phong Hành rất thỏa mãn.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Đặc biệt hôm nay Uông Trữ Hạ chọn trang phục hợp với dáng người cô, tóc vấn cao lộ ra chiếc cổ thanh mảnh trắng nõn, trên mặt trang điểm nhẹ, nét thùy my đoan trang bộc lộ qua từng cử chỉ của cô.
Liếc đồng hồ trên cổ tay, Uông Trữ Hạ không khỏi lo lắng nhìn về phía cửa. Ông Cao và Cao Trữ Mộc rõ ràng thông báo sẽ đến ngay, nhưng gần một tiếng trôi qua, hai người chưa xuất hiện khiến cô căng thẳng và lo âu.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Thấy Uông Trữ Hạ thường xuyên kiểm tra thời gian, Phong Hành đặt mạnh chén rượu xuống bàn, lớn giọng không hài lòng. "Sao? Tiểu Hạ còn có hẹn khi đang dùng cơm với tôi?”
"Không phải, tối nay tôi chỉ dùng cơm với Phong tổng. Nhưng do bố và chị gái tôi chưa đến nên mới lo lắng. Phong tổng, anh xem chuyện liên quan Cao thị..."
“Không vội. Tôi phải rượu vào thì tinh thần mới minh mẫn bàn chuyện công việc. Chúng ta uống rượu xong rồi bàn chuyện” Nói xong, Phong Hành tự rót đầy rượu vào chén Uông Trữ Hạ làm cô không giữ được bình tĩnh nữa.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Phong tổng, dạ dày tôi không được tốt, tôi chỉ có thể cùng anh uống một chén."
Nghe cô không uống được rượu, Phong Hành đặt mạnh bình rượu xuống bàn, vẻ mặt phật ý khó chịu. "Ông Cao đặc biệt mời tôi đến đây, tôi tưởng ông ta đặc biệt quan trọng buổi đàm phán này? Bây giờ con gái ông ta còn không uống nổi một chén rượu với tôi, đây gọi là lòng thành? Tôi nghĩ buổi đàm phán hôm nay có thể kết thúc sớm. Tôi không có hứng thú giúp đỡ những đối tượng không nhiệt tình thế này."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nghĩ đến ông Cao, nghĩ đến tình thân gia đình cùng lời hứa của bản thân, Uông Trữ Hạ vội vàng thay đổi thái độ, cần chén rượu lên trước mặt. “Là tôi sai, xin lỗi Phong tổng. Tôi xin tự phạt."
Uông Trữ Hạ ngẩng đầu uống cạn chén rượu, động tác mạnh mẽ dứt khoát thu phục được cơn giận của Phong Hành, gã hài lòng cười khùng khục.
Tửu lượng của Uông Trữ Hạ không được tốt, sau ba chén rượu cô đã chóng mặt. Đặt chén rượu rỗng xuống bàn, cô vô tình va đổ chén nước chấm bên cạnh, liền lấy cớ đi rửa tay để gọi điện cho ông Cao.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Bố đang ở đâu? Sao còn chưa tới? Phong tổng liên tục ép con uống rượu, con sợ không trụ được lâu." Giọng điệu cô bắt đầu không kiên nhẫn, thể chất không chống đỡ được chất chứa còn khiến cô thêm khó chịu, trái tim đập nhanh cáu kỉnh.
Ông Cao nói với giọng lo lắng. “Chúng ta vẫn ở trên đường. Phía trước có tai nạn gia thông nên tắc nghẽn, bây giờ rất khó quay đầu xe. Con chịu khó kéo dài thời gian, bố và chị Mộc Mộc sẽ đến ngay."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Bố nhanh lên." Giọng cô khổ sở nôn nóng. "Con nghĩ bản thân bắt đầu ngấm rượu, sớm muộn cũng say."
Ông Cao hoảng hốt dặn dò cô cẩn thận, liên tục hứa hẹn trấn an sẽ nhanh tới, Uông Trữ Hạ mới chán nản cúp điện thoại.
Hình ảnh một cô gái với khuôn mặt đỏ rực, cơ thể hơi lắc lư trong tấm gương, Uông Trữ Hạ vội cúi xuống dùng nước lạnh làm lý trí tỉnh táo hơn.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Mình không được quyền say. Phải tập trung duy trì ý chí để đối phó Phong tổng. Mình sẽ kéo dài thời gian cho bố và chị. Một mình mình không thể đối phó con cáo già háo sắc kia.”
Uông Trữ Hạ tự an ủi và hạ quyết tâm cho bản thân, không biết ông Cao không hề tắc
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter