Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-115
Chương 115 Ông Cao quỳ gối
Uông Trữ Hạ tức giận cúp điện thoại. "Ai là vị hôn thế của anh!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cơn giận của cô càng lớn hơn khi các nhân viên khuân vác chuyển đồ gia dụng cũ ra khỏi phòng. “Các anh đang làm gì vậy?"
“Đây là yêu cầu của ông Mục. Chủ tòa nhà đồng ý để lại những đồ này cho ông Mục với giá thành hợp lý."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Mua đồ gia dụng mới cho cô, mua lại đồ gia dụng cũ để căn phòng trọ không bị chật chội. Uông Trữ Hạ không ngờ Mục Anh Húc thông đồng với chủ nhà từ trước. Chứng tỏ nếu cô không nhận đồ đạc mới, căn phòng hoàn toàn rỗng tuếch thiếu đồ sinh hoạt.
Sau khi đồ dùng cũ được dọn đi, Uông Trữ Hạ nhìn đồ dùng mới, cảm thấy căn phòng trở nên lạnh lẽo, mất đi sự ấm áp thoải mái vốn có.
Cô hiểu Mục Anh Húc làm mọi chuyện vì bản thân cô, sự cẩn thận chu đáo của anh cũng làm cô bất ngờ, nhưng anh càng làm nhiều việc, nó càng khiến cô xấu hổ.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tiếng thở dài vừa phát ra thì chuông điện thoại kêu. Nhìn tên trên màn hình, cô chần chừ không muốn bắt máy.
Khi điện thoại kết nối, là giọng hào hứng của Cao Trữ Mộc vang lên. “Trữ Hạ, tối nay em về nhà ăn cơm nhé. Bố rất nhớ em, chị sẽ nấu những món em thích. Cả nhà mình lâu rồi không gặp mặt.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Hôm nay em định tăng ca, còn vài việc chưa hoàn thành..." Uông Trữ Hạ trốn tránh viện cớ, nhưng Cao Trữ Mộc nhanh nhạy không kém.
"Không sao, em cứ làm việc đi, khi nào xong thì về nhà. Chị và bố sẽ đợi cơm” Cao Trữ Mộc ép cô vào tình thế khó xử, cuối cùng đành miễn cưỡng đồng ý.
Nhìn đồng hồ trên tường, cô mệt mỏi lấy túi xách rời khỏi tiểu khu, bắt xe bus quay về trung tâm thành phố. Vừa bước vào Cao gia, Cao Trữ Mộc đã đon đả nhiệt tình kéo cô ngồi xuống bàn ăn, cười hỏi "Gần đây công việc của em có tốt không?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Tạm ổn." Uống Trữ Hạ gật đầu không muốn nói nhiều đến công việc, cô nhìn quanh không thấy ông Cao, liền hỏi.
Cao Trữ Mộc cười khúc khích, chỉ vào bếp kể lể. “Chị đã chuẩn bị rất nhiều món ăn, nhưng bố nói muốn tự tay làm thêm món em yêu thích. Bố thương ăm lắm đấy, đừng làm gì khiến ông lo lắng và buồn phiền nhé."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Uông Trữ Hạ cười nhẹ không đáp. Cô từng một lần thưởng thức tay nghề của ông Cao và Cao Trữ Mộc, không thể so sánh với các quán ăn nhà hàng, nhưng hương vị đều vừa miệng.
Sự nhiệt tình thái quá của ông Cao và Cao Trữ Mộc khiến cô ăn không tiêu, lòng dạ bồn chồn khó hiểu. Nhìn đồ ăn chất đống trong bát, Uông Trữ Hạ đặt đũa xuống, thẳng thắn hỏi. “Có chuyện gì thì hai người cứ nói thắng. Không cần cố tình chuẩn bị những thứ này.
Nhận được cuộc gọi của Cao Trữ Mộc, Uông Trữ Hạ đã đoán chuyện sắp tới không đơn giản, khi tận mắt chứng kiến ông Cao và Cao Trữ Mộc đưa mắt hội ý và thúc giục đối phương hành động, cô cảm thấy đau nhói trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Gia đình mà cô kỳ vọng, đúng là thứ xa vời.
"Nói đi, không phải đơn giản là ăn cơm thì giải quyết dứt khoát đi.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Uông Trữ Hạ ngả bài, ông Cao cũng không muốn kéo dài thời gian, cười xoa xoa tay. “Trữ Hạ, con cũng biết tình hình nợ nần của gia đình mình. Nếu không phải vì Cao gia phá sản, đến bước đường cùng rồi, bố sẽ không bao giờ đề cập với con chuyện này. Vài chủ nợ thúc giục bố hoàn tiền vay vả gốc và lãi, bố thực sự tuyệt vọng. Cầu xin con giúp bố.."
Ông Cao không cần nói hết lời, Uông Trữ Hạ hiểu được ý tứ trong lời ông. Nhưng hiện tại, cô mới làm ở tập đoàn Cẩm Phong, chưa đủ tháng thì sao được lấy lương?
Đối diện ánh mắt khẩn cầu của ông Cao, cô không đành lòng từ chối. Suy nghĩ vài giây, cô thuyết phục. "Con mới bắt đầu đi làm, chưa được trả lương. Bố thư thư cho con vài ngày, con sẽ nghĩ cách mang tiền đến."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Bố biết cuộc sống của con không dễ dàng gì, bố cũng không muốn dùng tiền lương con vất vả kiếm được. Không dùng tiền lương, con vẫn có thể giúp bố."
“Bố nói đi, làm được con sẽ làm." Trong lòng Uông Trữ Hạ dấy lên nghi ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ông Cao liếc mắt ra hiệu, Cao Trữ Mộc họ nhẹ kéo ra nụ cười dịu dàng. "Đây là đối tác cũ của Cao thị, họ có khả năng rót vốn đầu tư và nghĩ ra kế sách đưa Cao thị quay lại thời kỳ đỉnh cao một lần nữa. Vấn đề là họ thích uống rượu trong khi đàm phán, sau vài tuần rượu luôn có thể thuyết phục họ bỏ vốn. Bố bị bệnh tim và đau dạ dày, không uống rượu được, vết thương do dao đâm trên lưng chị chưa lành, bác sĩ dặn dò kiêng cồn trong thời gian dài. Gia đình mình chỉ còn mỗi em là đặt được hy vọng."
"Chị nói thật? Người đấy là...?" Uông Trữ Hạ vẫn còn nghi ngờ, nhưng khả năng Cao thị quay trở lại là tin tức tốt. Ít nhất đảm bảo cuộc sống của ông Cao và Cao Trữ Mộc.
“Là chủ tịch Phùng." Cao Trữ Mộc nghiêm túc gật đầu, Uông Trữ Hạ cũng biết danh tiếng của vị chủ tịch này. Ông ta rất thích đầu tư vào nhiều loại hạng mục khác nhau.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhìn lông mày cau lại suy nghĩ của cô, ông Cao vội vàng nói. “Trữ Hạ, đây là cơ hội duy nhất để Cao thị trở lại. Con nhất định phải giúp bố! Bố cầu xin con!"
Ông Cao đột ngột quỳ xuống trước mặt Uông Trữ Hạ, làm cô kinh hãi giật bắn người.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nếu cho cô thời gian suy nghĩ, có thể kết quả sẽ khác, nhưng người quỳ trước mặt là một người lớn tuổi, có quan hệ huyết thống bố con, cô không nói lời từ chối được.
Vội vàng nâng ông Cao dậy, nhìn khuôn mặt lo lắng thành khẩn của ông, cô gật đầu đồng ý. “Con hứa, con hứa, bố đứng dậy đi. Đừng làm điều đó với con, con sẽ mang tội bất hiếu."
Nhận được đáp án đúng mong ước, khuôn mặt ủ rũ khắc khổ của ông Cao lập tức nở nụ cười tốt đẹp, vừa gắp thức ăn cho cô vừa thúc giục. “Ngoan lắm, an cơm đi”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bữa cơm này, Uông Trữ Hạ thấy nhạt nhẽo vô vị, thức ăn không có vị mà tình người cũng không ấm áp. Cô không biết bản thân đúng hay sai khi đồng ý với ông Cao.
Về phía Mục Anh Húc, tối nay anh cùng cấp dưới đi đàm phán ký kết.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trong thang máy, Quách Thẩm Ngạn nhìn lại thông tin trên tài liệu, cố ý nhắc nhở. "Giám đốc Kim này tính tình quái gở, thích gài bẫy người, bên ngoài một vẻ tri thức giả dối. Cậu nên cẩn thận."
"Đừng lo lắng!" Mục Anh Húc không bận tâm, thờ ơ chỉnh lại tay áo. "Giám đốc Kim tính cách kỳ lạ, có phần quái đản, nhưng có điểm yếu chết người là sợ vợ. Điều này đủ hạ gục anh ta."
Giọng nói vừa dứt, cửa thang máy mở ra với tiếng động.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhìn bóng lưng Mục Anh Húc tự tin bước đi, Quách Thẩm Ngạn dừng lại hai giây, bước nhanh theo sau với khuôn mặt thận trọng.
Hắn khác Mục Anh Húc, cho dù chẩn bị đầy đủ, hắn cũng không tránh khỏi lo lắng, làm gì cũng cẩn thận đến khi kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tự tin của Mục Anh Húc đến từ trong xương, anh ta có thể nắm bắt chính xác điểm yếu của đối thủ, rồi ra đòn chí mạng. Đây là điều Quách Thẩm Ngạn không bao giờ làm được. Hắn không bao giờ đánh cuộc khi chưa chắc chắn 100%, hắn sợ thua, dù 1% không chắc chắn cũng làm hắn đắn đo.
Buổi đàm phán tiến vào giai đoạn giám đốc Kim cố tình kéo dài thời gian, mơ hồ các điều khoản, như trêu chọc kiên nhẫn của Mục Anh Húc. Anh nhếch mép, thoáng đảo mắt nhìn thư ký Trần Hiên.
Thư ký Trần Hiên trân trọng đặt một phong bì đến trước mặt giám đốc Kim.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Mục tổng keo kiệt quá phải không? Muốn tôi giao cho Mục thị một dự án lớn như vậy, mà thành ý chỉ nhẹ nhàng thế này?” "Giám đốc Kim, anh hiểu lầm rồi." Mục Anh
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Uông Trữ Hạ tức giận cúp điện thoại. "Ai là vị hôn thế của anh!”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Cơn giận của cô càng lớn hơn khi các nhân viên khuân vác chuyển đồ gia dụng cũ ra khỏi phòng. “Các anh đang làm gì vậy?"
“Đây là yêu cầu của ông Mục. Chủ tòa nhà đồng ý để lại những đồ này cho ông Mục với giá thành hợp lý."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Mua đồ gia dụng mới cho cô, mua lại đồ gia dụng cũ để căn phòng trọ không bị chật chội. Uông Trữ Hạ không ngờ Mục Anh Húc thông đồng với chủ nhà từ trước. Chứng tỏ nếu cô không nhận đồ đạc mới, căn phòng hoàn toàn rỗng tuếch thiếu đồ sinh hoạt.
Sau khi đồ dùng cũ được dọn đi, Uông Trữ Hạ nhìn đồ dùng mới, cảm thấy căn phòng trở nên lạnh lẽo, mất đi sự ấm áp thoải mái vốn có.
Cô hiểu Mục Anh Húc làm mọi chuyện vì bản thân cô, sự cẩn thận chu đáo của anh cũng làm cô bất ngờ, nhưng anh càng làm nhiều việc, nó càng khiến cô xấu hổ.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tiếng thở dài vừa phát ra thì chuông điện thoại kêu. Nhìn tên trên màn hình, cô chần chừ không muốn bắt máy.
Khi điện thoại kết nối, là giọng hào hứng của Cao Trữ Mộc vang lên. “Trữ Hạ, tối nay em về nhà ăn cơm nhé. Bố rất nhớ em, chị sẽ nấu những món em thích. Cả nhà mình lâu rồi không gặp mặt.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Hôm nay em định tăng ca, còn vài việc chưa hoàn thành..." Uông Trữ Hạ trốn tránh viện cớ, nhưng Cao Trữ Mộc nhanh nhạy không kém.
"Không sao, em cứ làm việc đi, khi nào xong thì về nhà. Chị và bố sẽ đợi cơm” Cao Trữ Mộc ép cô vào tình thế khó xử, cuối cùng đành miễn cưỡng đồng ý.
Nhìn đồng hồ trên tường, cô mệt mỏi lấy túi xách rời khỏi tiểu khu, bắt xe bus quay về trung tâm thành phố. Vừa bước vào Cao gia, Cao Trữ Mộc đã đon đả nhiệt tình kéo cô ngồi xuống bàn ăn, cười hỏi "Gần đây công việc của em có tốt không?"
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
"Tạm ổn." Uống Trữ Hạ gật đầu không muốn nói nhiều đến công việc, cô nhìn quanh không thấy ông Cao, liền hỏi.
Cao Trữ Mộc cười khúc khích, chỉ vào bếp kể lể. “Chị đã chuẩn bị rất nhiều món ăn, nhưng bố nói muốn tự tay làm thêm món em yêu thích. Bố thương ăm lắm đấy, đừng làm gì khiến ông lo lắng và buồn phiền nhé."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Uông Trữ Hạ cười nhẹ không đáp. Cô từng một lần thưởng thức tay nghề của ông Cao và Cao Trữ Mộc, không thể so sánh với các quán ăn nhà hàng, nhưng hương vị đều vừa miệng.
Sự nhiệt tình thái quá của ông Cao và Cao Trữ Mộc khiến cô ăn không tiêu, lòng dạ bồn chồn khó hiểu. Nhìn đồ ăn chất đống trong bát, Uông Trữ Hạ đặt đũa xuống, thẳng thắn hỏi. “Có chuyện gì thì hai người cứ nói thắng. Không cần cố tình chuẩn bị những thứ này.
Nhận được cuộc gọi của Cao Trữ Mộc, Uông Trữ Hạ đã đoán chuyện sắp tới không đơn giản, khi tận mắt chứng kiến ông Cao và Cao Trữ Mộc đưa mắt hội ý và thúc giục đối phương hành động, cô cảm thấy đau nhói trong lòng.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Gia đình mà cô kỳ vọng, đúng là thứ xa vời.
"Nói đi, không phải đơn giản là ăn cơm thì giải quyết dứt khoát đi.”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Uông Trữ Hạ ngả bài, ông Cao cũng không muốn kéo dài thời gian, cười xoa xoa tay. “Trữ Hạ, con cũng biết tình hình nợ nần của gia đình mình. Nếu không phải vì Cao gia phá sản, đến bước đường cùng rồi, bố sẽ không bao giờ đề cập với con chuyện này. Vài chủ nợ thúc giục bố hoàn tiền vay vả gốc và lãi, bố thực sự tuyệt vọng. Cầu xin con giúp bố.."
Ông Cao không cần nói hết lời, Uông Trữ Hạ hiểu được ý tứ trong lời ông. Nhưng hiện tại, cô mới làm ở tập đoàn Cẩm Phong, chưa đủ tháng thì sao được lấy lương?
Đối diện ánh mắt khẩn cầu của ông Cao, cô không đành lòng từ chối. Suy nghĩ vài giây, cô thuyết phục. "Con mới bắt đầu đi làm, chưa được trả lương. Bố thư thư cho con vài ngày, con sẽ nghĩ cách mang tiền đến."
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Bố biết cuộc sống của con không dễ dàng gì, bố cũng không muốn dùng tiền lương con vất vả kiếm được. Không dùng tiền lương, con vẫn có thể giúp bố."
“Bố nói đi, làm được con sẽ làm." Trong lòng Uông Trữ Hạ dấy lên nghi ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Ông Cao liếc mắt ra hiệu, Cao Trữ Mộc họ nhẹ kéo ra nụ cười dịu dàng. "Đây là đối tác cũ của Cao thị, họ có khả năng rót vốn đầu tư và nghĩ ra kế sách đưa Cao thị quay lại thời kỳ đỉnh cao một lần nữa. Vấn đề là họ thích uống rượu trong khi đàm phán, sau vài tuần rượu luôn có thể thuyết phục họ bỏ vốn. Bố bị bệnh tim và đau dạ dày, không uống rượu được, vết thương do dao đâm trên lưng chị chưa lành, bác sĩ dặn dò kiêng cồn trong thời gian dài. Gia đình mình chỉ còn mỗi em là đặt được hy vọng."
"Chị nói thật? Người đấy là...?" Uông Trữ Hạ vẫn còn nghi ngờ, nhưng khả năng Cao thị quay trở lại là tin tức tốt. Ít nhất đảm bảo cuộc sống của ông Cao và Cao Trữ Mộc.
“Là chủ tịch Phùng." Cao Trữ Mộc nghiêm túc gật đầu, Uông Trữ Hạ cũng biết danh tiếng của vị chủ tịch này. Ông ta rất thích đầu tư vào nhiều loại hạng mục khác nhau.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhìn lông mày cau lại suy nghĩ của cô, ông Cao vội vàng nói. “Trữ Hạ, đây là cơ hội duy nhất để Cao thị trở lại. Con nhất định phải giúp bố! Bố cầu xin con!"
Ông Cao đột ngột quỳ xuống trước mặt Uông Trữ Hạ, làm cô kinh hãi giật bắn người.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nếu cho cô thời gian suy nghĩ, có thể kết quả sẽ khác, nhưng người quỳ trước mặt là một người lớn tuổi, có quan hệ huyết thống bố con, cô không nói lời từ chối được.
Vội vàng nâng ông Cao dậy, nhìn khuôn mặt lo lắng thành khẩn của ông, cô gật đầu đồng ý. “Con hứa, con hứa, bố đứng dậy đi. Đừng làm điều đó với con, con sẽ mang tội bất hiếu."
Nhận được đáp án đúng mong ước, khuôn mặt ủ rũ khắc khổ của ông Cao lập tức nở nụ cười tốt đẹp, vừa gắp thức ăn cho cô vừa thúc giục. “Ngoan lắm, an cơm đi”
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Bữa cơm này, Uông Trữ Hạ thấy nhạt nhẽo vô vị, thức ăn không có vị mà tình người cũng không ấm áp. Cô không biết bản thân đúng hay sai khi đồng ý với ông Cao.
Về phía Mục Anh Húc, tối nay anh cùng cấp dưới đi đàm phán ký kết.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Trong thang máy, Quách Thẩm Ngạn nhìn lại thông tin trên tài liệu, cố ý nhắc nhở. "Giám đốc Kim này tính tình quái gở, thích gài bẫy người, bên ngoài một vẻ tri thức giả dối. Cậu nên cẩn thận."
"Đừng lo lắng!" Mục Anh Húc không bận tâm, thờ ơ chỉnh lại tay áo. "Giám đốc Kim tính cách kỳ lạ, có phần quái đản, nhưng có điểm yếu chết người là sợ vợ. Điều này đủ hạ gục anh ta."
Giọng nói vừa dứt, cửa thang máy mở ra với tiếng động.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Nhìn bóng lưng Mục Anh Húc tự tin bước đi, Quách Thẩm Ngạn dừng lại hai giây, bước nhanh theo sau với khuôn mặt thận trọng.
Hắn khác Mục Anh Húc, cho dù chẩn bị đầy đủ, hắn cũng không tránh khỏi lo lắng, làm gì cũng cẩn thận đến khi kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
Tự tin của Mục Anh Húc đến từ trong xương, anh ta có thể nắm bắt chính xác điểm yếu của đối thủ, rồi ra đòn chí mạng. Đây là điều Quách Thẩm Ngạn không bao giờ làm được. Hắn không bao giờ đánh cuộc khi chưa chắc chắn 100%, hắn sợ thua, dù 1% không chắc chắn cũng làm hắn đắn đo.
Buổi đàm phán tiến vào giai đoạn giám đốc Kim cố tình kéo dài thời gian, mơ hồ các điều khoản, như trêu chọc kiên nhẫn của Mục Anh Húc. Anh nhếch mép, thoáng đảo mắt nhìn thư ký Trần Hiên.
Thư ký Trần Hiên trân trọng đặt một phong bì đến trước mặt giám đốc Kim.
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter
“Mục tổng keo kiệt quá phải không? Muốn tôi giao cho Mục thị một dự án lớn như vậy, mà thành ý chỉ nhẹ nhàng thế này?” "Giám đốc Kim, anh hiểu lầm rồi." Mục Anh
Bạn đang đọc truyện trên Vietwriter