Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77
Câu nói giống như một gia đình khiến Mục Anh Húc nhìn sang Uông Trữ Hạ, cùng chạm mắt cô.
Uông Trữ Hạ đỏ mặt, lảng sang chuyện khác. “Chúng ta đến sân chơi thôi.”
Giọng cô hơi run, bán đứng trái tim rộn ràng trong ngực
Mục Anh Húc hôm nay làm tài xế đưa hai người đến sân chơi, nhưng không có ý định tham gia.
Mục Niệm nắm lấy tay bố, líu lo hỏi. “Tại sao bố không đi chơi với con? Chúng ta lên tàu lượn siêu tốc chơi đi bố.”
Uông Trữ Hạ đảo mắt nhìn thân hình mét tám của anh, lén lút cười khi tưởng tượng anh đứng xếp hàng với một loạt con nít bên cạnh.
Mục Anh Húc nhìn vào nụ cười trộm của cô, chậm rãi giải thích. “Vì bố là người lớn nên không chơi những trò trẻ con này nữa.”
“Nhưng dì Trữ Hạ cũng là người lớn, dù dì lùn tới vai bố thôi.” Mục Niệm lí luận khiến Uông Trữ Hạ đau đớn về chiều cao khiêm tốn của mình.
“Bởi vì dì Trữ Hạ trong lòng bố cũng là một đứa trẻ.” Mục Anh Húc cố tình nghiêng sang, đến gần tai cô, thản nhiên nói.
Uông Trữ Hạ không ngờ anh sẽ nói điều này với Mục Niệm, ánh mắt kinh ngạc của cô chạm phải ánh mắt như thiêu đốt của Mục Anh Húc. Trong chốc lát, nhịp tim của Uông Trữ Hạ tăng nhanh không thể kiểm soát, khuôn mặt cô đỏ rực, không rõ vì ngượng ngùng hay tức giận, cô đẩy người anh ra, vùng vằng nói. “Ai là trẻ con?”
“Nếu dì Trữ Hạ cũng là trẻ con giống con, bố càng phải chiều chuộng dì chứ? Bố đáng nhẽ nên ngồi tàu lượn siêu tốc và ôm dì để dì bớt sợ. Vừa nãy con hét vui vẻ, còn dì sợ suýt khóc nhè.” Mục Niệm thành thật trách cứ bố, bé không biết lời nói thật lòng của bản thân khiến hai người lớn nghẹn lời.
“Niệm Nhi, dì đưa con ngồi đu ngựa nhé.” Uông Trữ Hạ hoảng hốt dắt tay bé, không dám đứng đây, sợ bé tiếp tục nói những lời kinh điển. Cô không quên quay lại lườm Mục Anh Húc. “Bố con già cả rồi, không chơi được những trò cảm giác mạnh đâu.”
Mục Anh Húc không tham gia chơi cùng, nhưng nhìn Uông Trữ Hạ và Mục Niệm vui vẻ, anh cảm thấy tâm trạng rất tốt.
Mãi cho đến khi cả hai người đều kiệt sức, Mục Niệm mới miễn cưỡng lên xe, Uông Trữ Hạ đã gục xuống xe ngay khi cô vừa vào.
“Cảm ơn dì Trữ Hạ đã đưa con đi chơi.” Mục Niệm thân thiết hôn lên mặt cô.
Trên đường trở về, Uông Trữ Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ, Mục Anh Húc nghĩ lời nói của anh đã khiến cô cảm thấy xấu hổ nên cố ý tránh ánh mắt của anh. Nghĩ đến đây, Mục Anh Húc không khỏi mỉm cười, tâm trạng rất vui.
Nhưng khi đỗ xe ở cổng Mục gia, anh phát hiện Uông Trữ Hạ đã ngủ quên từ lúc nào.
Mục Anh Húc nhìn con trai bảo bối, nhỏ giọng nói. “Mục Niệm, con về phòng ngủ trước đi. Dì Trữ Hạ hôm nay chơi với con mệt rồi, đừng đánh thức dì.”
Mục Niệm luyến tiếc nhìn cô, ngoan ngoan leo xuống xe, trước khi đi còn nghiêm túc dặn dò Mục Anh Húc. “Bố ơi, bố đừng lén hôn dì Trữ Hạ yêu dấu của con nhé.”
“..” Mục Anh Húc cau mày nhìn con trai nhảy nhót đi theo người làm vào trong nhà.
Thời gian trôi qua, Uông Trữ Hạ vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Mục Anh Húc hết kiên nhẫn, cúi xuống ôm cô vào lòng, động tác nhẹ nhàng sợ cô tỉnh giấc.
Cơ thể Uông Trữ Hạ rất nhẹ lại thoang thoảng mùi thơm dễ chịu. Mục Anh Húc nghĩ quãng đường về phòng kéo dài mãi mãi thì thật tốt.
Anh bế cô trở về phòng, vừa đặt lên giường thì điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên, khiến Uông Trữ Hạ lập tức tỉnh lại.
Khi mở mắt ra, khuôn mặt Mục Anh Húc ở rất gần, anh vẫn đang khom mình trong tư thế bế cô, một tay luồn sau vả vai, một tay dưới theo chân.
Trong cặp mắt ưng sắc nét, không có sự hung ác thường ngày, chỉ một màu đen trìu mến ân cần, Uông Trữ Hạ đắm chìm trong ánh mắt ôn nhu đó. Hơi thở của hai người quấn quýt vào nhau, quanh cánh mũi cô là mùi thuốc lá hăng hắc.
Bàn tay vô thức đưa lên, trước khi lý trí kịp ngăn cản cô, tiếng tát tai vang dội trong phòng.
Mục Anh Húc ăn tát, mặt xạm đen, ánh mắt vốn dịu dàng trở nên hung dữ, nhìn cô chằm chằm như muốn ăn tươi. “Em ngủ quên trên xe, tôi có lòng tốt bế về phòng.”
Uông Trữ Hạ chớp mắt sợ hãi, hóa ra bản thân đánh oan. Mặt cô đỏ rực lên, lí nhí nói. “Cảm ơn Mục tổng.”
Mục Anh Húc vẫn cúi người phủ trên người cô, nhạc chuông điện thoại réo rắt liên tục nhưng anh không có tâm tình bắt mắt, yên lặng nhìn xoáy Uông Trữ Hạ.
“Em nên bỏ thói quen đánh người. Tôi rất ít kiên nhẫn.”
Cô cắn môi, ấm ức vì bị anh chê hung dữ. Nhưng biết bản thân sai trước, liền e thẹn gật đầu, mềm giọng nói. “Xin lỗi, tôi bất ngờ nên…”
Vì cô cúi đầu nhận sai, Mục Anh Húc chỉ nhìn thấy rèm mi cong vút, anh nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, rút bàn tay đang ôm vai cô. Anh cài lại phần tóc lòa xòa bên sườn mặt cô, giọng nói nhàn nhạt không vui không buồn. “Nghỉ ngơi đi.”
Uông Trữ Hạ nhìn cánh cửa phòng đóng lại, mất một lúc mới thoát khỏi trạng thái cứng đờ khi anh chạm vào tóc cô. Cô hoảng hốt úp mặt xuống chăn, giấu đi khuôn mặt đỏ như trái cà chua.
Dù chỉ là động chạm nhỏ, nhưng trái tim Uông Trữ Hạ đập nhanh như tiếng trống, cô hoảng hốt với cảm xúc mới mẻ trong lòng.
Ngoài cửa, Mục Anh Húc cũng không bình tĩnh như cô, hơi thở có chút thô bạo, dồn dập, nét mặt căng thẳng. Anh nghĩ bản thân hơi vội vàng, cô vẫn chưa quen các động tác thân mật của anh.
Khi Uông Trữ Hạ nhìn thấy Mục Anh Húc vào bữa sáng hôm sau, cô bất giác nhớ đến cảnh tượng xảy ra đêm qua, lúc này bản năng khiến cô sợ hãi, không dám nhìn thắng mắt anh. Uông Trữ Hạ cảm nhận rõ bản thân đang say mê việc trái tim không ngừng rung động khi đối diện Mục Anh Húc.
Cô không biết điều này tốt hay xấu.
Đi đến phòng của Mục Niệm, hôm nay cô hứa vẽ tranh và chơi cá ngựa với bé. Mục Niệm có người chơi chung rất vui, đôi khi bé sẽ ăn gian nhưng đều được Uông Trữ Hạ cố tình nhường.
Khi giải lao, Mục Niệm ngồi trong lòng cô uống sữa hộp, cô xoa xoa tóc bé, phân vân mãi, cuối cùng cũng hỏi. “Niệm Nhi, con nghĩ bố con nghĩ gì về dì Trữ Hạ?”
“Bố?” Mụ Nian nghiêng đầu suy nghĩ nghiêm túc, “Bố tốt với dì hơn là Niệm Nhi. Bố là đồ có mới nới cũ.”
Uông Trữ Hạ tự động loại bỏ câu nói sau, cô quen việc Mục Niêm nói linh tinh theo tivi.
Mục Niệm tiếp tục mách tội, không cần cô dò hỏi. “Bố mua nhiều đồ cho dì, nhưng con xin mua máy bay, bố không đồng ý.”
“Mua đồ cho dì?”
Mục Niệm xòe ngón tay đếm, giọng đầy ghen tị. “Bố mua quần áo, giầy dép, túi xách cho dì. Con còn thấy cả son môi nữa.”
“Có thể bố con mua tặng bạn thì sao? Không phải mua cho dì đâu.”
“Con hỏi bố mà.” Mục Niệm ngẩng đầu bán đứng Mục Anh Húc. “Bố bảo dì vừa nghèo vừa kiệt xỉ, không có tiền mua quần áo mặc. Nên bố muốn giúp dì trở nên xinh đẹp hơn. Bố dặn con không được tiết lộ với dì, nên dì đừng mách bố là con lộ ra nhé.”
Uông Trữ Hạ gật đầu đồng ý, nhớ đến ngày chuyền vào Mục gia, Mục Anh Húc từng ngạc nhiên vì hành lý của cô quá ít. Hóa ra, anh vẫn để trong lòng chuyện này.
Đúng như lời Mục Niệm, những bộ quần áo đắt tiền và giày dép xinh đẹp được chuyển đến Mục gia sau ba ngày. Uông Trữ Hạ rất bối rối.
“Tôi rất cảm kích trước lòng tốt của anh, nhưng tôi không thể nhận được.” Uông Trữ Hạ uyển chuyển từ chối. “Tôi chỉ là một thư ký kiêm bảo mẫu, không có tư cách để được đối xử như vậy.”
Mục Anh Húc bực bội trước sự tự của cô, giọng anh bất giác lớn hơn. “Nếu cô không nhận, tôi sẽ cho người cắt nhỏ chúng vứt đi.”
Cô ngạc nhiên không tin nổi. “Anh vẫn luôn độc đoán thế này?”
Trong lòng Mục Anh Húc lo lắng cô không chịu nhận, nhưng ngoài mặt vẫn mạnh miệng hung tợn. “Tôi hỏi lại, cô có lấy không?”
“Không!” Uông Trữ Hạ dũng cảm trả lời, rồi lại nơm nớp nhìn sắc mặt đen như đáy nồi của anh.
Nhìn khuôn mặt Mục Anh Húc ngày càng tệ, người làm nãy giờ vẫn đứng bên cạnh vội vàng kéo Uông Trữ Hạ, rối rít nói. “Để tôi cất chúng vào phòng giúp cô Uông. Cô Uông, đi thôi.”
Uông Trữ Hạ cảm thấy áp lực trước tùy tiện độc đoán của Mục Anh Húc, cho dù bị người làm kéo đi khỏi tầm mắt dữ tợn kia, cô vẫn bất mãn. “Anh ta luôn độc đoán tự phụ như vậy sao?”
Nghe cô nghiêm túc đặt câu hỏi, người làm không khỏi bật cười, lén lút che miệng nói nhỏ. “Cô Uông, ông chủ không độc đoán hống hách với cô đâu. Đây là lần đầu tiên ông chủ có tình cảm với một người phụ nữ nên cách bộc lộ tình cảm còn lóng ngóng. Cô Uông đừng giận.”
Uông Trữ Hạ cứng người, mặt đỏ rực, xua tay lia lịa. “Cô đừng nói vậy. Mục tổng và tôi không có gì cả.”
“Cô Uông và ông chủ nhìn rất xứng đôi.” Người làm thành thật nói. “Thực tế ông chủ sống với cô Cao Trữ Mộc ba năm qua, nhưng mối quan hệ giữa hai người không tốt như người ngoài nghĩ. Người làm chúng tôi đều thấy rõ ông chủ khá thờ ơ với sinh hoạt của cô Cao Trữ Mộc. Nhưng cô Uông thì khác, đây là lần đầu tiên ông chủ chúng tôi mua quần áo cho một người phụ nữ.”
Uông Trữ Hạ sững sờ trước lời nhận xét người làm. Mục Anh Húc từng nói thích cô, nhưng cô không tin, nhưng những người xung quanh cũng nhìn ra điều này.
Không để cô kịp lên tiếng, lời nói tiếp theo của người làm vô cùng rung động. “Từ khi cô chuyển về đây sống, ông chủ thích về nhà ăn tối, thường xuyên ở nhà cuối tuần, không còn tăng ca làm việc đến đêm. Đặc biệt vẻ mặt không còn lạnh lùng mỗi khi cô xuất hiện bên cạnh.”
Uông Trữ Hạ đỏ mặt, lảng sang chuyện khác. “Chúng ta đến sân chơi thôi.”
Giọng cô hơi run, bán đứng trái tim rộn ràng trong ngực
Mục Anh Húc hôm nay làm tài xế đưa hai người đến sân chơi, nhưng không có ý định tham gia.
Mục Niệm nắm lấy tay bố, líu lo hỏi. “Tại sao bố không đi chơi với con? Chúng ta lên tàu lượn siêu tốc chơi đi bố.”
Uông Trữ Hạ đảo mắt nhìn thân hình mét tám của anh, lén lút cười khi tưởng tượng anh đứng xếp hàng với một loạt con nít bên cạnh.
Mục Anh Húc nhìn vào nụ cười trộm của cô, chậm rãi giải thích. “Vì bố là người lớn nên không chơi những trò trẻ con này nữa.”
“Nhưng dì Trữ Hạ cũng là người lớn, dù dì lùn tới vai bố thôi.” Mục Niệm lí luận khiến Uông Trữ Hạ đau đớn về chiều cao khiêm tốn của mình.
“Bởi vì dì Trữ Hạ trong lòng bố cũng là một đứa trẻ.” Mục Anh Húc cố tình nghiêng sang, đến gần tai cô, thản nhiên nói.
Uông Trữ Hạ không ngờ anh sẽ nói điều này với Mục Niệm, ánh mắt kinh ngạc của cô chạm phải ánh mắt như thiêu đốt của Mục Anh Húc. Trong chốc lát, nhịp tim của Uông Trữ Hạ tăng nhanh không thể kiểm soát, khuôn mặt cô đỏ rực, không rõ vì ngượng ngùng hay tức giận, cô đẩy người anh ra, vùng vằng nói. “Ai là trẻ con?”
“Nếu dì Trữ Hạ cũng là trẻ con giống con, bố càng phải chiều chuộng dì chứ? Bố đáng nhẽ nên ngồi tàu lượn siêu tốc và ôm dì để dì bớt sợ. Vừa nãy con hét vui vẻ, còn dì sợ suýt khóc nhè.” Mục Niệm thành thật trách cứ bố, bé không biết lời nói thật lòng của bản thân khiến hai người lớn nghẹn lời.
“Niệm Nhi, dì đưa con ngồi đu ngựa nhé.” Uông Trữ Hạ hoảng hốt dắt tay bé, không dám đứng đây, sợ bé tiếp tục nói những lời kinh điển. Cô không quên quay lại lườm Mục Anh Húc. “Bố con già cả rồi, không chơi được những trò cảm giác mạnh đâu.”
Mục Anh Húc không tham gia chơi cùng, nhưng nhìn Uông Trữ Hạ và Mục Niệm vui vẻ, anh cảm thấy tâm trạng rất tốt.
Mãi cho đến khi cả hai người đều kiệt sức, Mục Niệm mới miễn cưỡng lên xe, Uông Trữ Hạ đã gục xuống xe ngay khi cô vừa vào.
“Cảm ơn dì Trữ Hạ đã đưa con đi chơi.” Mục Niệm thân thiết hôn lên mặt cô.
Trên đường trở về, Uông Trữ Hạ nhìn ra ngoài cửa sổ, Mục Anh Húc nghĩ lời nói của anh đã khiến cô cảm thấy xấu hổ nên cố ý tránh ánh mắt của anh. Nghĩ đến đây, Mục Anh Húc không khỏi mỉm cười, tâm trạng rất vui.
Nhưng khi đỗ xe ở cổng Mục gia, anh phát hiện Uông Trữ Hạ đã ngủ quên từ lúc nào.
Mục Anh Húc nhìn con trai bảo bối, nhỏ giọng nói. “Mục Niệm, con về phòng ngủ trước đi. Dì Trữ Hạ hôm nay chơi với con mệt rồi, đừng đánh thức dì.”
Mục Niệm luyến tiếc nhìn cô, ngoan ngoan leo xuống xe, trước khi đi còn nghiêm túc dặn dò Mục Anh Húc. “Bố ơi, bố đừng lén hôn dì Trữ Hạ yêu dấu của con nhé.”
“..” Mục Anh Húc cau mày nhìn con trai nhảy nhót đi theo người làm vào trong nhà.
Thời gian trôi qua, Uông Trữ Hạ vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Mục Anh Húc hết kiên nhẫn, cúi xuống ôm cô vào lòng, động tác nhẹ nhàng sợ cô tỉnh giấc.
Cơ thể Uông Trữ Hạ rất nhẹ lại thoang thoảng mùi thơm dễ chịu. Mục Anh Húc nghĩ quãng đường về phòng kéo dài mãi mãi thì thật tốt.
Anh bế cô trở về phòng, vừa đặt lên giường thì điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên, khiến Uông Trữ Hạ lập tức tỉnh lại.
Khi mở mắt ra, khuôn mặt Mục Anh Húc ở rất gần, anh vẫn đang khom mình trong tư thế bế cô, một tay luồn sau vả vai, một tay dưới theo chân.
Trong cặp mắt ưng sắc nét, không có sự hung ác thường ngày, chỉ một màu đen trìu mến ân cần, Uông Trữ Hạ đắm chìm trong ánh mắt ôn nhu đó. Hơi thở của hai người quấn quýt vào nhau, quanh cánh mũi cô là mùi thuốc lá hăng hắc.
Bàn tay vô thức đưa lên, trước khi lý trí kịp ngăn cản cô, tiếng tát tai vang dội trong phòng.
Mục Anh Húc ăn tát, mặt xạm đen, ánh mắt vốn dịu dàng trở nên hung dữ, nhìn cô chằm chằm như muốn ăn tươi. “Em ngủ quên trên xe, tôi có lòng tốt bế về phòng.”
Uông Trữ Hạ chớp mắt sợ hãi, hóa ra bản thân đánh oan. Mặt cô đỏ rực lên, lí nhí nói. “Cảm ơn Mục tổng.”
Mục Anh Húc vẫn cúi người phủ trên người cô, nhạc chuông điện thoại réo rắt liên tục nhưng anh không có tâm tình bắt mắt, yên lặng nhìn xoáy Uông Trữ Hạ.
“Em nên bỏ thói quen đánh người. Tôi rất ít kiên nhẫn.”
Cô cắn môi, ấm ức vì bị anh chê hung dữ. Nhưng biết bản thân sai trước, liền e thẹn gật đầu, mềm giọng nói. “Xin lỗi, tôi bất ngờ nên…”
Vì cô cúi đầu nhận sai, Mục Anh Húc chỉ nhìn thấy rèm mi cong vút, anh nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, rút bàn tay đang ôm vai cô. Anh cài lại phần tóc lòa xòa bên sườn mặt cô, giọng nói nhàn nhạt không vui không buồn. “Nghỉ ngơi đi.”
Uông Trữ Hạ nhìn cánh cửa phòng đóng lại, mất một lúc mới thoát khỏi trạng thái cứng đờ khi anh chạm vào tóc cô. Cô hoảng hốt úp mặt xuống chăn, giấu đi khuôn mặt đỏ như trái cà chua.
Dù chỉ là động chạm nhỏ, nhưng trái tim Uông Trữ Hạ đập nhanh như tiếng trống, cô hoảng hốt với cảm xúc mới mẻ trong lòng.
Ngoài cửa, Mục Anh Húc cũng không bình tĩnh như cô, hơi thở có chút thô bạo, dồn dập, nét mặt căng thẳng. Anh nghĩ bản thân hơi vội vàng, cô vẫn chưa quen các động tác thân mật của anh.
Khi Uông Trữ Hạ nhìn thấy Mục Anh Húc vào bữa sáng hôm sau, cô bất giác nhớ đến cảnh tượng xảy ra đêm qua, lúc này bản năng khiến cô sợ hãi, không dám nhìn thắng mắt anh. Uông Trữ Hạ cảm nhận rõ bản thân đang say mê việc trái tim không ngừng rung động khi đối diện Mục Anh Húc.
Cô không biết điều này tốt hay xấu.
Đi đến phòng của Mục Niệm, hôm nay cô hứa vẽ tranh và chơi cá ngựa với bé. Mục Niệm có người chơi chung rất vui, đôi khi bé sẽ ăn gian nhưng đều được Uông Trữ Hạ cố tình nhường.
Khi giải lao, Mục Niệm ngồi trong lòng cô uống sữa hộp, cô xoa xoa tóc bé, phân vân mãi, cuối cùng cũng hỏi. “Niệm Nhi, con nghĩ bố con nghĩ gì về dì Trữ Hạ?”
“Bố?” Mụ Nian nghiêng đầu suy nghĩ nghiêm túc, “Bố tốt với dì hơn là Niệm Nhi. Bố là đồ có mới nới cũ.”
Uông Trữ Hạ tự động loại bỏ câu nói sau, cô quen việc Mục Niêm nói linh tinh theo tivi.
Mục Niệm tiếp tục mách tội, không cần cô dò hỏi. “Bố mua nhiều đồ cho dì, nhưng con xin mua máy bay, bố không đồng ý.”
“Mua đồ cho dì?”
Mục Niệm xòe ngón tay đếm, giọng đầy ghen tị. “Bố mua quần áo, giầy dép, túi xách cho dì. Con còn thấy cả son môi nữa.”
“Có thể bố con mua tặng bạn thì sao? Không phải mua cho dì đâu.”
“Con hỏi bố mà.” Mục Niệm ngẩng đầu bán đứng Mục Anh Húc. “Bố bảo dì vừa nghèo vừa kiệt xỉ, không có tiền mua quần áo mặc. Nên bố muốn giúp dì trở nên xinh đẹp hơn. Bố dặn con không được tiết lộ với dì, nên dì đừng mách bố là con lộ ra nhé.”
Uông Trữ Hạ gật đầu đồng ý, nhớ đến ngày chuyền vào Mục gia, Mục Anh Húc từng ngạc nhiên vì hành lý của cô quá ít. Hóa ra, anh vẫn để trong lòng chuyện này.
Đúng như lời Mục Niệm, những bộ quần áo đắt tiền và giày dép xinh đẹp được chuyển đến Mục gia sau ba ngày. Uông Trữ Hạ rất bối rối.
“Tôi rất cảm kích trước lòng tốt của anh, nhưng tôi không thể nhận được.” Uông Trữ Hạ uyển chuyển từ chối. “Tôi chỉ là một thư ký kiêm bảo mẫu, không có tư cách để được đối xử như vậy.”
Mục Anh Húc bực bội trước sự tự của cô, giọng anh bất giác lớn hơn. “Nếu cô không nhận, tôi sẽ cho người cắt nhỏ chúng vứt đi.”
Cô ngạc nhiên không tin nổi. “Anh vẫn luôn độc đoán thế này?”
Trong lòng Mục Anh Húc lo lắng cô không chịu nhận, nhưng ngoài mặt vẫn mạnh miệng hung tợn. “Tôi hỏi lại, cô có lấy không?”
“Không!” Uông Trữ Hạ dũng cảm trả lời, rồi lại nơm nớp nhìn sắc mặt đen như đáy nồi của anh.
Nhìn khuôn mặt Mục Anh Húc ngày càng tệ, người làm nãy giờ vẫn đứng bên cạnh vội vàng kéo Uông Trữ Hạ, rối rít nói. “Để tôi cất chúng vào phòng giúp cô Uông. Cô Uông, đi thôi.”
Uông Trữ Hạ cảm thấy áp lực trước tùy tiện độc đoán của Mục Anh Húc, cho dù bị người làm kéo đi khỏi tầm mắt dữ tợn kia, cô vẫn bất mãn. “Anh ta luôn độc đoán tự phụ như vậy sao?”
Nghe cô nghiêm túc đặt câu hỏi, người làm không khỏi bật cười, lén lút che miệng nói nhỏ. “Cô Uông, ông chủ không độc đoán hống hách với cô đâu. Đây là lần đầu tiên ông chủ có tình cảm với một người phụ nữ nên cách bộc lộ tình cảm còn lóng ngóng. Cô Uông đừng giận.”
Uông Trữ Hạ cứng người, mặt đỏ rực, xua tay lia lịa. “Cô đừng nói vậy. Mục tổng và tôi không có gì cả.”
“Cô Uông và ông chủ nhìn rất xứng đôi.” Người làm thành thật nói. “Thực tế ông chủ sống với cô Cao Trữ Mộc ba năm qua, nhưng mối quan hệ giữa hai người không tốt như người ngoài nghĩ. Người làm chúng tôi đều thấy rõ ông chủ khá thờ ơ với sinh hoạt của cô Cao Trữ Mộc. Nhưng cô Uông thì khác, đây là lần đầu tiên ông chủ chúng tôi mua quần áo cho một người phụ nữ.”
Uông Trữ Hạ sững sờ trước lời nhận xét người làm. Mục Anh Húc từng nói thích cô, nhưng cô không tin, nhưng những người xung quanh cũng nhìn ra điều này.
Không để cô kịp lên tiếng, lời nói tiếp theo của người làm vô cùng rung động. “Từ khi cô chuyển về đây sống, ông chủ thích về nhà ăn tối, thường xuyên ở nhà cuối tuần, không còn tăng ca làm việc đến đêm. Đặc biệt vẻ mặt không còn lạnh lùng mỗi khi cô xuất hiện bên cạnh.”