Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
Quay trở lại khách sạn, Ôn Thế đang ở trong phòng, không vui hỏi về hành trình của cô ngày hôm nay.
Uông Trữ Hạ giải thích một cách trung thực tất cả mọi thứ, nhưng tự động che giấu việc Mục Anh Húc cõng cô. Nếu Ôn Thế biết chuyện, hắn sẽ ghen tuông, và cô rất ngại phải thanh mình về quan hệ trong sáng của cô cùng Mục Anh Húc.
Nghe những gì Uông Trữ Hạ nói, lông mày của Ôn Thế nhắn lại, hắn ngồi xổm xuống trước mặt cô. Nâng cổ chân lên quan sát, rồi đến tủ lạnh chuẩn bị túi đá chườm. Mọi hành động quan tâm chăm sóc rất tự nhiên, khiến Uông Trữ Hạ thấy tội lỗi khi giấu giếm Ôn Thế.
Làm xong mọi thứ cho chân đau của cô, Ôn Thế đứng dậy xoa đầu cô, dặn dò. “Vưu San Sán, em đừng tiếp xúc nhiều với người này. Có những mặt tối trong tâm hồn, một người lương thiện như em sẽ không nghĩ đến đâu.”
Mặc dù Uông Trữ Hạ nghĩ hắn quá đa nghi, cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Ngày hôm sau đi làm như bình thường, Uông Trữ Hạ hiểu lý do Ôn Thế cảnh cáo cô.
Ngay khi ra khỏi thang máy, nhiều người nhìn theo cô với ánh mắt khác thường, cô thấy khá bất an. Vào văn phòng, các đồng nghiệp đồng loạt ngẩng đầu nhìn cô, hầu như mọi cặp mắt đều hoảng loạn sợ hãi chuyện gì đó. Uông Trữ Hạ chưa kịp mở miệng hỏi han nguyên do thì một tập tài liệu đặt mạnh lên bàn cô.
Vưu San Sán nhìn cô đầy giận dữ, giọng nói không còn ngọt ngào như thường ngày. “Uông Trữ Hạ, cô mang các tài liệu này đến phòng Mục tổng.”
Uông Trữ Hạ liếc mắt nhìn tên tài liệu, kinh ngạc hỏi. “Đây không phải hồ sơ cậu đang phụ trách sao? Bảo tớ mang vào giúp làm gì?”
“Cô thật giỏi giả vờ! Tôi đã bị sa thải rồi, mọi công việc của tôi, từ bây giờ do cô tiếp quản.”
“Sa thải? Tại sao?” Cô la lên ngạc nhiên, thấy mọi người đồng loạt ngẩng đầu lườm nguýt, liền che miệng nói nhỏ. “Sán Sán, có chuyện gì vậy? Hôm qua vẫn bình thường mà, tớ không biết cậu bị sa thải?”
“Đừng giả mèo khóc chuột. Cô đang kiếm cớ để cười nhạo tôi đúng không? Cô thích giả vờ vô tội? Nếu cô không thầm thì bên tai, Mục tổng sao có thể sa thải tôi!”
“Tôi vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.”
Uông Trữ Hạ lúng túng, đồng nghiệp ngồi gần nhất liền giải thích. “Chuyện cô mất tích trong buổi dã ngoại hôm qua, Mục tổng đã điều tra và phán xét Vưu San Sán cố tình hãm hại cô. Việc cô đi vào rừng nhặt củi, rõ ràng Vưu San Sán biết nhưng lại im lặng. Nên cô ấy đã bị sa thải.”
Cô vội vàng giải thích. “Sao Mục tổng có thể phán xét tùy tiện như vậy? Sán Sán, tớ không có nói…”
“Bớt kiêu căng đi! Mọi người đều rõ cô kề bận bên Mục tổng, ai biết cô đã nói gì. Tôi mất việc cũng vì cô. Thật đáng ghét!” Vưu San Sán không nhìn cô nữa, nhanh tay dọn đồ trên bàn cho vào một hộp giấy.
Thái độ ghét bỏ của Vưu San Sán cùng các ánh mắt khác thường của đồng nghiệp, Uông Trữ Hạ đã hiểu xuất phát từ đâu. Mọi người vừa làm việc, vừa lén lút nhìn cô khiến mặt cô đỏ bừng xấu hổ, muốn thanh minh nhưng không thể giãi bày.
Cuối cùng, cô quyết định đến phòng giám đốc, có thể Mục Anh Húc đã điều tra sai. Đây chỉ là sự cố bất ngờ, chứ làm sao mà mọi người xung quanh luôn nhắm vào cô để hãm hại.
“Vào đi.” Giọng lạnh nhạt vang lên, Mục Anh Húc cũng không ngẩng đầu nhìn. Anh liên tục lật xem tài liệu, khuôn mặt nghiêm túc làm việc tạo bầu không khí rất căng thẳng nặng nề.
“Nói!” Anh quát lớn vì người vào phòng vẫn im lặng, tay ký nhanh dòng chữ trên giấy. Uông Trữ Hạ liếm môi lo lắng, cô nhỏ nhẹ nói. “Mục tổng, chuyện lạc đường hôm qua là chuyện bất ngờ, do tôi ngu ngốc không tìm được đường về. Không phải là bẫy rập của người khác đâu, anh có thể xem xét lại việc sa thải Sán Sán không?”
Nghe giọng nói, Mục Anh Húc mới nhận ra là ai, anh ngẩng đầu im lặng nghe cô trình bày.
Uông Trữ Hạ hồi hộp đợi phản ứng của anh, tay cô hơi xoắn vào nhau.
Ngón tay anh gõ nhịp nhàng trên bàn, mắt đăm đắm xoáy sâu vào mặt cô. Khi bầu không khí trầm mặc đến khó thở, Mục Húc mới cười khẩy, giọng nói ngạo mạn châm biếm.
“Uông Trữ Hạ! Có phải gần đây em được chiều chuộng nên tự cao tự đại không?”
Chiều chuộng? Uông Trữ Hạ há miệng ngạc nhiên. Cô không tự cao tự đại, và ai sẽ chiều chuộng cô?
Mục Anh Húc nhìn khuôn mặt ngây phỗng của cô, càng thêm bực bội. Bị người hãm hại mà còn bênh vực họ, cuối cùng là do Ôn Thế quá bao bọc cô nên cô mới ngây thơ dễ lừa gạt thế này.
Sự quan tâm của anh biến thành cơn giận vô cớ, nên giọng nói phát ra cũng lạnh lẽo buốt giá. “Công ty đã điều tra ra sự tắc trách trong công việc của Vưu San Sán. Cô ta gian lận trong công việc và thường xuyên không hoàn thành công tác được giao. Cô ta bị sa thải vì lợi ích của công ty, không liên quan gì đến em. Em nên bỏ suy nghĩ bản thân là trung tâm của mọi rắc rối.”
Câu nói của Mục Anh Húc như một chậu nước lạnh tạt vào mặt Uông Trữ Hạ, khiến cô tỉnh táo ngay lập tức.
“Nếu không còn chuyện gì thì biến ngay khỏi đây. Hay muốn bị trừ lương vì nhiều chuyện!”
Uông Trữ Hạ biến nhanh như một cơn gió. Động đến tiền bạc là cô ngoan ngoãn ngay.
Nhìn cánh cửa đóng lại, Mục Anh Húc cười cưng chiều. “Ngu ngốc!”
Cho dù lý do thực sự khiến Vưu San Sán bị sa thải là gì, mọi người trong công ty đều cẩn trọng khi tiếp xúc với Uông Trữ Hạ, một vài người còn lịch sự lấy lòng, điều này khiến cô rất khó chịu, nhưng cô không thể giải thích điều đó với họ.
Rất nhanh tin đồn đã đến tai Cao Trữ Mộc, ngay cả chuyện Mục Anh Húc là người đầu tiên tìm thấy cô trong rừng cũng được báo cáo rõ ràng.
Khi Cao Trữ Mộc đánh đến cửa công ty, Uông Trữ Hạ không còn kinh ngạc, mà đi theo đến quán cà phê.
Vừa ngồi xuống, cô đã vội vàng giải thích. “Cô Cao, chuyện giữa tôi và Mục tổng…”
“Cô quên đã hứa với tôi như thế nào?” Không đợi Uông Trữ Hạ giải thích, Cao Trữ Mộc ngắt lời cô bằng ánh mắt căm ghét. “Tôi cảnh cáo lần cuối, tránh xa bạn trai của tôi! Nếu không, đừng trách tôi không giải quyết tai nạn y tế mà còn khiến Ôn Thế hoàn toàn bị đuổi khỏi ngành y, vĩnh viễn cũng không được cầm dao giải phẫu.”
Uông Trữ Hạ chán nản nhìn Cao Trữ Mộc kiêu ngạo rời đi. Cô không thể tự bào chữa cho bản thân, vì Cao Trữ Mộc vốn không tin cô.
Các tin đồn về tình nhân bí mật vẫn chưa lắng xuống, Mục Anh Húc như sợ sức nóng của tin đồn sẽ giảm, nên tiếp tục tìm chuyện để nó luôn được hâm nóng. Vào một lần Uông Trữ Hạ nộp tài liệu ký duyệt, Mục Anh Húc đơn giản nói. “Trữ Hạ, tan làm tôi sẽ đưa em về.” “Cảm ơn ý tốt của Mục tổng. Vị hôn phu sẽ đến đón tôi sau giờ tan làm.”
Uông Trữ Hạ mỉm cười từ chối, trong lòng gào thét dữ dội: buổi sáng cô vừa nhận được cảnh cáo cấm đến gần bạn trai Cao Trữ Mộc, buổi tối tan làm lại để anh ta đưa đón, nghe thôi cũng thấy đáng sợ.
Trước sự từ chối của cô, Mục Anh Húc coi như không nghe thấy. Anh ký hết các giấy tờ cô đưa, rồi trả lại thật lạnh nhạt. “Ra ngoài!”
Uông Trữ Hạ quay đi bĩu môi, trở về bàn làm việc thì nhận được tin nhắn của Ôn Thế. “Hạ Hạ, hôm nay anh có việc, nên có lẽ đến muộn vài phút. Đợi anh!”
Tin nhắn tình cảm khiến cô mỉm cười hạnh phúc, vui vẻ làm việc hăng say.
Tan làm, cô cùng mọi người rời khỏi thang máy rồi nhận ra bên ngoài đang mưa. Vài đồng nghiệp mang ô, lịch sự hỏi cô có muốn che nhờ đến trạm xe không?
“Đừng đùa, cô ấy có ô tô đưa đón riêng của Mục tổng rồi.” Một đồng nghiệp khác thiện ý đùa giỡn.
Rất nhanh mọi người đều về hết, Uông Trữ Hạ sốt ruột mở điện thoại ra gọi cho Ôn Thế. Lúc này cô mới phát hiện có tin nhắn chưa đọc.
“Hạ Hạ, anh xin lỗi. Chuyện chưa giải quyết xong, anh không đến đón em được rồi. Em bắt xe bus về nhé.”
Uông Trữ Hạ hơi thất vọng, nhưng vẫn hồi âm. “Không sao, anh cứ lo công chuyện đi. Em tự về được.”
Nhìn vào cơn mưa phùn không quá lớn, Uông Trữ Hạ che túi xách lên đầu, chạy chậm ra bến xe bus.
Chỉ rời khỏi cửa công ty một quãng ngắn, một chiếc xe đắt tiền màu đen quen thuộc phanh lại trước mặt cô.
Cửa xe kéo xuống, Mục Anh Húc lạnh lùng ra lệnh “Lên xe!” “Không, tôi có thể tự đi về.” Uông Trữ Hạ thà bị mắc mưa hơn là vào xe của anh ta.
Không kiên nhẫn, Mục Anh Húc xuống xe, tóm tay cô lôi vào nhưng bị vùng vẫy la hét. Anh cúi xuống bế thốc cô lên, ném luôn vào ghế phụ. Anh ngồi vào ghế lái, từ tốn đưa tay cởi khuy áo vest.
Uông Trữ Hạ ôm trán vừa bị đập vào ghế, ngơ ngác nhìn động tác của Mục Anh Húc, đột nhiên hét to.
“Anh định làm gì? Tôi sẽ hét lên.” Chiếc áo khoác ném ụp xuống mặt cô khiến tiếng la im bặt.
“Câm miệng! Mặc vào!”
Đến lúc này cô mới rõ anh ta có ý tốt muốn cho mình mượn áo. Hai bên cánh tay và vai cô đã ngấm nước, bị hơi lạnh từ điều hòa phả xuống khiến cô bất giác rùng mình.
Uông Trữ Hạ cúi đầu xấu hổ. “Cảm ơn!” Cô rất cảm động trước cử chỉ quan tâm này.
Đáp lại chỉ là tiếng hừ mũi lạnh lùng. Cô khoác áo lên người, cản bớt hơi lạnh trong xe.
Xe lăn bánh trong tiếng nhạc nhẹ nhàng, hơi ấm chưa tan từ chiếc áo khoác khiến trạng thái Uông Trữ Hạ buông lỏng và dần dần buồn ngủ. Khi Mục Anh Húc đưa cô trở lại khách sạn, cô đã ngủ say.
Uông Trữ Hạ giải thích một cách trung thực tất cả mọi thứ, nhưng tự động che giấu việc Mục Anh Húc cõng cô. Nếu Ôn Thế biết chuyện, hắn sẽ ghen tuông, và cô rất ngại phải thanh mình về quan hệ trong sáng của cô cùng Mục Anh Húc.
Nghe những gì Uông Trữ Hạ nói, lông mày của Ôn Thế nhắn lại, hắn ngồi xổm xuống trước mặt cô. Nâng cổ chân lên quan sát, rồi đến tủ lạnh chuẩn bị túi đá chườm. Mọi hành động quan tâm chăm sóc rất tự nhiên, khiến Uông Trữ Hạ thấy tội lỗi khi giấu giếm Ôn Thế.
Làm xong mọi thứ cho chân đau của cô, Ôn Thế đứng dậy xoa đầu cô, dặn dò. “Vưu San Sán, em đừng tiếp xúc nhiều với người này. Có những mặt tối trong tâm hồn, một người lương thiện như em sẽ không nghĩ đến đâu.”
Mặc dù Uông Trữ Hạ nghĩ hắn quá đa nghi, cô vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Ngày hôm sau đi làm như bình thường, Uông Trữ Hạ hiểu lý do Ôn Thế cảnh cáo cô.
Ngay khi ra khỏi thang máy, nhiều người nhìn theo cô với ánh mắt khác thường, cô thấy khá bất an. Vào văn phòng, các đồng nghiệp đồng loạt ngẩng đầu nhìn cô, hầu như mọi cặp mắt đều hoảng loạn sợ hãi chuyện gì đó. Uông Trữ Hạ chưa kịp mở miệng hỏi han nguyên do thì một tập tài liệu đặt mạnh lên bàn cô.
Vưu San Sán nhìn cô đầy giận dữ, giọng nói không còn ngọt ngào như thường ngày. “Uông Trữ Hạ, cô mang các tài liệu này đến phòng Mục tổng.”
Uông Trữ Hạ liếc mắt nhìn tên tài liệu, kinh ngạc hỏi. “Đây không phải hồ sơ cậu đang phụ trách sao? Bảo tớ mang vào giúp làm gì?”
“Cô thật giỏi giả vờ! Tôi đã bị sa thải rồi, mọi công việc của tôi, từ bây giờ do cô tiếp quản.”
“Sa thải? Tại sao?” Cô la lên ngạc nhiên, thấy mọi người đồng loạt ngẩng đầu lườm nguýt, liền che miệng nói nhỏ. “Sán Sán, có chuyện gì vậy? Hôm qua vẫn bình thường mà, tớ không biết cậu bị sa thải?”
“Đừng giả mèo khóc chuột. Cô đang kiếm cớ để cười nhạo tôi đúng không? Cô thích giả vờ vô tội? Nếu cô không thầm thì bên tai, Mục tổng sao có thể sa thải tôi!”
“Tôi vẫn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.”
Uông Trữ Hạ lúng túng, đồng nghiệp ngồi gần nhất liền giải thích. “Chuyện cô mất tích trong buổi dã ngoại hôm qua, Mục tổng đã điều tra và phán xét Vưu San Sán cố tình hãm hại cô. Việc cô đi vào rừng nhặt củi, rõ ràng Vưu San Sán biết nhưng lại im lặng. Nên cô ấy đã bị sa thải.”
Cô vội vàng giải thích. “Sao Mục tổng có thể phán xét tùy tiện như vậy? Sán Sán, tớ không có nói…”
“Bớt kiêu căng đi! Mọi người đều rõ cô kề bận bên Mục tổng, ai biết cô đã nói gì. Tôi mất việc cũng vì cô. Thật đáng ghét!” Vưu San Sán không nhìn cô nữa, nhanh tay dọn đồ trên bàn cho vào một hộp giấy.
Thái độ ghét bỏ của Vưu San Sán cùng các ánh mắt khác thường của đồng nghiệp, Uông Trữ Hạ đã hiểu xuất phát từ đâu. Mọi người vừa làm việc, vừa lén lút nhìn cô khiến mặt cô đỏ bừng xấu hổ, muốn thanh minh nhưng không thể giãi bày.
Cuối cùng, cô quyết định đến phòng giám đốc, có thể Mục Anh Húc đã điều tra sai. Đây chỉ là sự cố bất ngờ, chứ làm sao mà mọi người xung quanh luôn nhắm vào cô để hãm hại.
“Vào đi.” Giọng lạnh nhạt vang lên, Mục Anh Húc cũng không ngẩng đầu nhìn. Anh liên tục lật xem tài liệu, khuôn mặt nghiêm túc làm việc tạo bầu không khí rất căng thẳng nặng nề.
“Nói!” Anh quát lớn vì người vào phòng vẫn im lặng, tay ký nhanh dòng chữ trên giấy. Uông Trữ Hạ liếm môi lo lắng, cô nhỏ nhẹ nói. “Mục tổng, chuyện lạc đường hôm qua là chuyện bất ngờ, do tôi ngu ngốc không tìm được đường về. Không phải là bẫy rập của người khác đâu, anh có thể xem xét lại việc sa thải Sán Sán không?”
Nghe giọng nói, Mục Anh Húc mới nhận ra là ai, anh ngẩng đầu im lặng nghe cô trình bày.
Uông Trữ Hạ hồi hộp đợi phản ứng của anh, tay cô hơi xoắn vào nhau.
Ngón tay anh gõ nhịp nhàng trên bàn, mắt đăm đắm xoáy sâu vào mặt cô. Khi bầu không khí trầm mặc đến khó thở, Mục Húc mới cười khẩy, giọng nói ngạo mạn châm biếm.
“Uông Trữ Hạ! Có phải gần đây em được chiều chuộng nên tự cao tự đại không?”
Chiều chuộng? Uông Trữ Hạ há miệng ngạc nhiên. Cô không tự cao tự đại, và ai sẽ chiều chuộng cô?
Mục Anh Húc nhìn khuôn mặt ngây phỗng của cô, càng thêm bực bội. Bị người hãm hại mà còn bênh vực họ, cuối cùng là do Ôn Thế quá bao bọc cô nên cô mới ngây thơ dễ lừa gạt thế này.
Sự quan tâm của anh biến thành cơn giận vô cớ, nên giọng nói phát ra cũng lạnh lẽo buốt giá. “Công ty đã điều tra ra sự tắc trách trong công việc của Vưu San Sán. Cô ta gian lận trong công việc và thường xuyên không hoàn thành công tác được giao. Cô ta bị sa thải vì lợi ích của công ty, không liên quan gì đến em. Em nên bỏ suy nghĩ bản thân là trung tâm của mọi rắc rối.”
Câu nói của Mục Anh Húc như một chậu nước lạnh tạt vào mặt Uông Trữ Hạ, khiến cô tỉnh táo ngay lập tức.
“Nếu không còn chuyện gì thì biến ngay khỏi đây. Hay muốn bị trừ lương vì nhiều chuyện!”
Uông Trữ Hạ biến nhanh như một cơn gió. Động đến tiền bạc là cô ngoan ngoãn ngay.
Nhìn cánh cửa đóng lại, Mục Anh Húc cười cưng chiều. “Ngu ngốc!”
Cho dù lý do thực sự khiến Vưu San Sán bị sa thải là gì, mọi người trong công ty đều cẩn trọng khi tiếp xúc với Uông Trữ Hạ, một vài người còn lịch sự lấy lòng, điều này khiến cô rất khó chịu, nhưng cô không thể giải thích điều đó với họ.
Rất nhanh tin đồn đã đến tai Cao Trữ Mộc, ngay cả chuyện Mục Anh Húc là người đầu tiên tìm thấy cô trong rừng cũng được báo cáo rõ ràng.
Khi Cao Trữ Mộc đánh đến cửa công ty, Uông Trữ Hạ không còn kinh ngạc, mà đi theo đến quán cà phê.
Vừa ngồi xuống, cô đã vội vàng giải thích. “Cô Cao, chuyện giữa tôi và Mục tổng…”
“Cô quên đã hứa với tôi như thế nào?” Không đợi Uông Trữ Hạ giải thích, Cao Trữ Mộc ngắt lời cô bằng ánh mắt căm ghét. “Tôi cảnh cáo lần cuối, tránh xa bạn trai của tôi! Nếu không, đừng trách tôi không giải quyết tai nạn y tế mà còn khiến Ôn Thế hoàn toàn bị đuổi khỏi ngành y, vĩnh viễn cũng không được cầm dao giải phẫu.”
Uông Trữ Hạ chán nản nhìn Cao Trữ Mộc kiêu ngạo rời đi. Cô không thể tự bào chữa cho bản thân, vì Cao Trữ Mộc vốn không tin cô.
Các tin đồn về tình nhân bí mật vẫn chưa lắng xuống, Mục Anh Húc như sợ sức nóng của tin đồn sẽ giảm, nên tiếp tục tìm chuyện để nó luôn được hâm nóng. Vào một lần Uông Trữ Hạ nộp tài liệu ký duyệt, Mục Anh Húc đơn giản nói. “Trữ Hạ, tan làm tôi sẽ đưa em về.” “Cảm ơn ý tốt của Mục tổng. Vị hôn phu sẽ đến đón tôi sau giờ tan làm.”
Uông Trữ Hạ mỉm cười từ chối, trong lòng gào thét dữ dội: buổi sáng cô vừa nhận được cảnh cáo cấm đến gần bạn trai Cao Trữ Mộc, buổi tối tan làm lại để anh ta đưa đón, nghe thôi cũng thấy đáng sợ.
Trước sự từ chối của cô, Mục Anh Húc coi như không nghe thấy. Anh ký hết các giấy tờ cô đưa, rồi trả lại thật lạnh nhạt. “Ra ngoài!”
Uông Trữ Hạ quay đi bĩu môi, trở về bàn làm việc thì nhận được tin nhắn của Ôn Thế. “Hạ Hạ, hôm nay anh có việc, nên có lẽ đến muộn vài phút. Đợi anh!”
Tin nhắn tình cảm khiến cô mỉm cười hạnh phúc, vui vẻ làm việc hăng say.
Tan làm, cô cùng mọi người rời khỏi thang máy rồi nhận ra bên ngoài đang mưa. Vài đồng nghiệp mang ô, lịch sự hỏi cô có muốn che nhờ đến trạm xe không?
“Đừng đùa, cô ấy có ô tô đưa đón riêng của Mục tổng rồi.” Một đồng nghiệp khác thiện ý đùa giỡn.
Rất nhanh mọi người đều về hết, Uông Trữ Hạ sốt ruột mở điện thoại ra gọi cho Ôn Thế. Lúc này cô mới phát hiện có tin nhắn chưa đọc.
“Hạ Hạ, anh xin lỗi. Chuyện chưa giải quyết xong, anh không đến đón em được rồi. Em bắt xe bus về nhé.”
Uông Trữ Hạ hơi thất vọng, nhưng vẫn hồi âm. “Không sao, anh cứ lo công chuyện đi. Em tự về được.”
Nhìn vào cơn mưa phùn không quá lớn, Uông Trữ Hạ che túi xách lên đầu, chạy chậm ra bến xe bus.
Chỉ rời khỏi cửa công ty một quãng ngắn, một chiếc xe đắt tiền màu đen quen thuộc phanh lại trước mặt cô.
Cửa xe kéo xuống, Mục Anh Húc lạnh lùng ra lệnh “Lên xe!” “Không, tôi có thể tự đi về.” Uông Trữ Hạ thà bị mắc mưa hơn là vào xe của anh ta.
Không kiên nhẫn, Mục Anh Húc xuống xe, tóm tay cô lôi vào nhưng bị vùng vẫy la hét. Anh cúi xuống bế thốc cô lên, ném luôn vào ghế phụ. Anh ngồi vào ghế lái, từ tốn đưa tay cởi khuy áo vest.
Uông Trữ Hạ ôm trán vừa bị đập vào ghế, ngơ ngác nhìn động tác của Mục Anh Húc, đột nhiên hét to.
“Anh định làm gì? Tôi sẽ hét lên.” Chiếc áo khoác ném ụp xuống mặt cô khiến tiếng la im bặt.
“Câm miệng! Mặc vào!”
Đến lúc này cô mới rõ anh ta có ý tốt muốn cho mình mượn áo. Hai bên cánh tay và vai cô đã ngấm nước, bị hơi lạnh từ điều hòa phả xuống khiến cô bất giác rùng mình.
Uông Trữ Hạ cúi đầu xấu hổ. “Cảm ơn!” Cô rất cảm động trước cử chỉ quan tâm này.
Đáp lại chỉ là tiếng hừ mũi lạnh lùng. Cô khoác áo lên người, cản bớt hơi lạnh trong xe.
Xe lăn bánh trong tiếng nhạc nhẹ nhàng, hơi ấm chưa tan từ chiếc áo khoác khiến trạng thái Uông Trữ Hạ buông lỏng và dần dần buồn ngủ. Khi Mục Anh Húc đưa cô trở lại khách sạn, cô đã ngủ say.