Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39
Uông Trữ Hạ ôm ngực, cô vẫn chưa thoát khỏi sợ hãi, nhìn phía trước thầm thở phào. Ôn Thế đâm xe và dừng lại ngay sát mép vỉa hè, không gây ra tai nạn.
Cô quay sang muốn mở miệng trách mắng thì bắt gặp ánh mắt đỏ rực và đau đớn của Ôn Thế. Cuối cùng, cô chỉ cúi đầu dịu giọng nói.
“Thế ca, ban nãy trong thang máy rất tối, chính anh ta đã giúp em bình tĩnh không sợ hãi. Dù không thích anh ta, anh cũng đừng nói như vậy…”
Ôn Thế cắt ngang với giọng gay gắt. “Hạ Hạ, từ chức ở Mục thị đi”
Cơ thể của Uông Trữ Hạ cứng đờ, cô nuốt nước miếng một cách khó khăn. “Tại sao? Anh có hiểu lầm chuyện gì không? Em đang làm việc rất tốt.”
“Anh không muốn em tiếp xúc với Mục Anh Húc.” Ôn Thế ích kỷ nói. Hắn sợ nếu một ngày nào đó Uông Trữ Hạ phục hồi trí nhớ, hắn sẽ mất cô.
Uông Trữ Hạ lại nghĩ khác, cô sẵng giọng hỏi. “Anh không tin em à?” Ôn Thế im lặng.
Uông Trữ Hạ tự giễu. “Tại sao niềm tin cơ bản nhất của vị hôn phu dành cho em cũng không có? Anh nghĩ em là loại phụ nữ chân đạp hai thuyền?”
Sự im lặng của Ôn Thế khiến cô tổn thương. Hóa ra hắn luôn nghi ngờ nhân phẩm cô, không có lòng vin vào nhân cách của cô.
Ba năm qua, Ôn Thế luôn sát cánh bên cô, chính hắn cho cô cuộc sống mới, cô muốn dành cả cuộc đời để báo đáp hắn. Cuối cùng, là cô đúng hay sai khi muốn nắm tay một người không tin tưởng mình?
Hít vào thật mạnh, cô nhàn nhạt nói, ánh mắt không còn nhìn vào Ôn Thế. “Thế ca, anh đưa em quay về công ty đi.”
“Em đòi niềm tin từ anh, nhưng lựa chọn cuối cùng của em lại không giúp anh củng cố niềm tin.” Ôn Thế quát lên. “Rốt cuộc em muốn gì, Hạ Hạ?”
“Em không muốn gì. Em muốn quay lại công việc. Anh không tin em, em sẽ dùng thời gian để anh hiểu rõ em không phản bội anh.” Uông Trữ Hạ nhìn thẳng phía trước, ánh mắt cương quyết. “Thế ca, quay xe về Mục thị.”
Bàn tay trên vô lăng siết chặt, Ôn Thế không cử động.
Uông Trữ Hạ nhàn nhạt nói. “Nếu anh không muốn, em có thể bắt taxi.”
Chiếc xe phóng vút đến trước cửa tập đoàn Mục thị, đợi cô đứng vững thì đóng sầm cửa lao vút đi không lời từ biệt. Mắt Uông Trữ Hạ nheo lại nhìn bóng dáng xe mất hút, càng củng cố quyết tâm trong lòng.
Cô đi ngang qua bàn của thư ký Trần Hiên, bỏ qua ánh mắt tò mò của anh ta, gõ cửa phòng giám đốc.
Sau tiếng “Vào đi” đầy uể oải, cô đẩy cửa đi vào trong.
Mục Anh Húc đang đứng bên cửa sổ, quay lưng về cửa, giọng anh lãnh đạm ra lệnh. “Tài liệu để trên bàn, tôi sẽ ký sau.”
Hiển nhiên anh ta nghĩ người vào phòng là Trần Hiên. Uông Trữ Hạ ngắm nhìn dáng người cân đối trong bộ vest đắt tiền, thầm cảm thán Mục Anh Húc không hổ là bạch mã hoàng tử trong mắt các nữ đồng nghiệp của công ty. Không thấy tiếng trả lời, Mục Anh Húc khó chịu quay lại rồi giật mình. Vài giây ngạc nhiên qua đi, vẻ lạnh lùng lại trở về trên khuôn mặt. “Cô quay lại có chuyện gì? Không phải vị hôn phu của cô đón cô đi rồi sao?”
Uông Trữ Hạ nhận ra sự chua chát trong giọng nói của anh, cô hơi bối rối. “Mục tổng, anh không sao chứ? Ban nãy tôi chưa cảm ơn anh.”
“Tôi chưa chết.” Nghe thấy cô quay lại chỉ vì muốn nói cảm ơn, Mục Anh Húc càng thấy bực bội không vui.
Uông Trữ Hạ thấy anh lớn tiếng, liền đóng cửa phòng, bước đến gần hơn, thành khẩn nói. “Mục tổng! Cảm ơn an đã trấn an tôi khi ở trong thang máy. Tôi rất sợ bóng tối, và lần đầu gặp sự cố thang máy hỏng, tôi đã rất sợ hãi. Thật may vì anh đã ở đó Mục tổng. Và cũng xin lỗi anh vì vừa nãy bỏ đi vội vàng”
“Cô quay lại chỉ để nói với tôi điều này?” Mục Anh Húc không muốn nghe lời xin lỗi và cảm ơn của cô. “Nếu chỉ có vậy thì cô có thể cút khỏi văn phòng được rồi.”
Uông Trữ Hạ không để tâm đến thái độ thô lỗ của anh, cô vặn ngón tay và mất một lúc mới sắp xếp rõ ràng lời muốn truyền đạt. “Còn điều này, những điều anh nói trong thang máy … Tôi sẽ giả vờ không nghe thấy.”
“Cô không nghe thấy?” Mục Anh Húc Anh cười khẩy, “Cô cố tình giả vờ ngu ngốc với tôi đúng không?”
Uông Trữ Hạ ngước mắt lên kinh ngạc.
Giọng Mục Anh Húc đột ngột nghiêm túc và dịu dàng. Những điều tôi nói trong thang máy không phải để an ủi cô.”
Anh nhìn vào đôi mắt thân quen đang mở tròn xoe của cô, điềm tĩnh nhả từng chữ.
“Trữ Hạ, tôi thích em.”
Nhịp tim của cô lỗi nhịp, giọng nói lắp bắp. “Mục tổng, anh đang đùa gì vậy?”
“Tôi sẽ không đùa giỡn trong tình cảm. Trữ Hạ, tôi thích em. Tôi thật lòng thích em.”
Vẻ tàn ác khi nói lời chân tâm trở nên nhu hòa trên mặt Mục Anh Húc, điều này khiến cô hoảng sợ. Não cô vận hành thật nhanh, tìm ra trăm ngàn lý do anh ta không thể yêu cô, chắc chắn có sự nhầm lẫn nào ở đây.
Đột nhiên cô nghĩ đến một điều, Uông Trữ Hạ đã hiểu chuyện gì đang diễn ra. “Mục tổng, anh có nhầm lẫn tôi với cô Cao Trữ Tịch nào đó không? Tôi nghe nói cô ấy có điểm giống tôi, trên thế giới rất nhiều người xa lạ giống nhau…”
Một giây khựng lại của Mục Anh Húc khiến Uông Trữ Hạ cảm thấy hụt hẫng. Rõ ràng cô muốn phủ nhận tình cảm của anh ta, đến khi tìm được nguyên nhân chính xác thì lại thất vọng.
Cô rất thất vọng về người đàn ông trước mặt. Cô tránh bàn tay đưa đến của anh, lui lại phía sau để giữ khoảng cách.
“Mục tổng, đừng mang tôi ra làm trò đùa. Anh đã có bạn gái là Cao tiểu thư cùng một đứa con trai. Tôi là người đã có vị hôn phu. Chúng ta không thích hợp để ghép vào đùa giỡn vô duyên như thế này.”
Thấy vẻ hoảng loạn và bắt đầu suy diễn linh tinh của cô, Mục Anh Húc hơi hối hận vì bản thân vội vàng. Anh và cô không có cơ sở xây dựng tình cảm và lòng tin, làm sao cô cảm nhận và tin tưởng tình cảm của anh được.
Mục Anh Húc đến gần muốn cứu vãn tình hình thì Uông Trữ Hạ nhảy bắn lên sợ hãi, gấp rút trốn khỏi phòng sau câu nói.
“Những gì cần nói, tôi đã nói. Đã hết giờ làm, tôi xin phép đi trước.”
Vừa đóng cửa lại, Uông Trữ Hạ dựa vào cửa và hít một hơi thật sâu, mặt cô đỏ ửng.
Thư ký Trần Hiên đi ngang qua, quan tâm hỏi. “Trữ Hạ, cô sốt hả? Tại sao mặt cô lại đỏ thế?”
“Trời hôm nay nóng quá.” Uông Trữ Hạ cúi đầu xuống thấp và vội vã rời đi.
Thư ký Trần Hiên liếc mắt nhìn cửa phòng giám đốc, trầm tư suy nghĩ, không mấy tin tưởng lời cô.
Trong nhà vệ sinh, Uông Trữ Hạ rửa mặt bằng nước lạnh, cố gắng bình tĩnh lại. Trái tim đập nhanh khiến cô bối rối, cô đưa chay kéo banh mặt mình ra để cơn đau ùa về giảm bớt sự xấu hổ đi.
“Chắc chắn là anh ta đùa giỡn.” Cô tự lẩm bẩm thôi miên mình.
Lời tỏ tình bất ngờ này thật khó tin. Mục Anh Húc có rất nhiều đối tượng, không thể nào chọn một cô gái bình thường như cô. Quá khó tin. Và điều khó hiểu không kém chính là niềm vui bé xíu đang nhen nhóm trong tim cô, cô càng không lý giải được.
“Đừng nghĩ nữa. Đấy là người đàn ông đã có gia đình. Mình cũng có vị hôn phu, không thể vì một trò đùa giỡn mà làm chuyện có lỗi với Thế ca.” Cô vỗ nhẹ vào mặt, và tự cảnh cáo mình.
“Lần này mình phải từ chức thôi, không thể để anh ta có cơ hội mang ra đùa giỡn thêm lần nữa.”
Ngày hôm sau, Uông Trữ Hạ đến làm việc, canh thời điểm Mục Anh Húc ra ngoài, liền lén vào phòng giám đốc đặt thư từ chức trên bàn làm việc. Cô nghĩ, không cần tiếp xúc trực tiếp thì trái tim đập rộn ràng trong ngực sẽ không có cớ lỗi nhịp nữa.
Uông Trữ Hạ cũng thông báo việc từ chức ở Mục thị với Ôn phu nhân.
“Từ chức?” Bà Ôn lớn giọng chất vấn.
“Thời điểm cô đòi về nước luôn khẳng định sẽ tìm được công việc, không làm phiền đến A Thế. Bây giờ cô nghỉ việc là muốn con trai tôi tiếp tục nuôi cô như ba năm qua? Cô nghĩ A Thế yêu cô là có thể dựa vào sự bao bọc của nó, dựa vào tài sản Ôn gia, đúng không? Cô làm phiền A Thế mấy năm nay chưa đủ à? Cô định đeo bám nó đến bao giờ? Con người cô sao không biết nhục?”
Những lời nói cay độc của bà Ôn làm tổn thương lòng tự trọng của Uông Trữ Hạ.
“Dì, con sẽ tìm một công việc càng sớm càng tốt, và con sẽ trả lại mọi thứ con nợ Thế ca …”
“Cô có trả lại được không?” Bà Ôn châm biếm. “Tương lai tuyệt vời của A Thế vì đi theo cô ba năm trước đã mất rồi. Cô lấy gì đền cho con trai tôi?”
Cô quay sang muốn mở miệng trách mắng thì bắt gặp ánh mắt đỏ rực và đau đớn của Ôn Thế. Cuối cùng, cô chỉ cúi đầu dịu giọng nói.
“Thế ca, ban nãy trong thang máy rất tối, chính anh ta đã giúp em bình tĩnh không sợ hãi. Dù không thích anh ta, anh cũng đừng nói như vậy…”
Ôn Thế cắt ngang với giọng gay gắt. “Hạ Hạ, từ chức ở Mục thị đi”
Cơ thể của Uông Trữ Hạ cứng đờ, cô nuốt nước miếng một cách khó khăn. “Tại sao? Anh có hiểu lầm chuyện gì không? Em đang làm việc rất tốt.”
“Anh không muốn em tiếp xúc với Mục Anh Húc.” Ôn Thế ích kỷ nói. Hắn sợ nếu một ngày nào đó Uông Trữ Hạ phục hồi trí nhớ, hắn sẽ mất cô.
Uông Trữ Hạ lại nghĩ khác, cô sẵng giọng hỏi. “Anh không tin em à?” Ôn Thế im lặng.
Uông Trữ Hạ tự giễu. “Tại sao niềm tin cơ bản nhất của vị hôn phu dành cho em cũng không có? Anh nghĩ em là loại phụ nữ chân đạp hai thuyền?”
Sự im lặng của Ôn Thế khiến cô tổn thương. Hóa ra hắn luôn nghi ngờ nhân phẩm cô, không có lòng vin vào nhân cách của cô.
Ba năm qua, Ôn Thế luôn sát cánh bên cô, chính hắn cho cô cuộc sống mới, cô muốn dành cả cuộc đời để báo đáp hắn. Cuối cùng, là cô đúng hay sai khi muốn nắm tay một người không tin tưởng mình?
Hít vào thật mạnh, cô nhàn nhạt nói, ánh mắt không còn nhìn vào Ôn Thế. “Thế ca, anh đưa em quay về công ty đi.”
“Em đòi niềm tin từ anh, nhưng lựa chọn cuối cùng của em lại không giúp anh củng cố niềm tin.” Ôn Thế quát lên. “Rốt cuộc em muốn gì, Hạ Hạ?”
“Em không muốn gì. Em muốn quay lại công việc. Anh không tin em, em sẽ dùng thời gian để anh hiểu rõ em không phản bội anh.” Uông Trữ Hạ nhìn thẳng phía trước, ánh mắt cương quyết. “Thế ca, quay xe về Mục thị.”
Bàn tay trên vô lăng siết chặt, Ôn Thế không cử động.
Uông Trữ Hạ nhàn nhạt nói. “Nếu anh không muốn, em có thể bắt taxi.”
Chiếc xe phóng vút đến trước cửa tập đoàn Mục thị, đợi cô đứng vững thì đóng sầm cửa lao vút đi không lời từ biệt. Mắt Uông Trữ Hạ nheo lại nhìn bóng dáng xe mất hút, càng củng cố quyết tâm trong lòng.
Cô đi ngang qua bàn của thư ký Trần Hiên, bỏ qua ánh mắt tò mò của anh ta, gõ cửa phòng giám đốc.
Sau tiếng “Vào đi” đầy uể oải, cô đẩy cửa đi vào trong.
Mục Anh Húc đang đứng bên cửa sổ, quay lưng về cửa, giọng anh lãnh đạm ra lệnh. “Tài liệu để trên bàn, tôi sẽ ký sau.”
Hiển nhiên anh ta nghĩ người vào phòng là Trần Hiên. Uông Trữ Hạ ngắm nhìn dáng người cân đối trong bộ vest đắt tiền, thầm cảm thán Mục Anh Húc không hổ là bạch mã hoàng tử trong mắt các nữ đồng nghiệp của công ty. Không thấy tiếng trả lời, Mục Anh Húc khó chịu quay lại rồi giật mình. Vài giây ngạc nhiên qua đi, vẻ lạnh lùng lại trở về trên khuôn mặt. “Cô quay lại có chuyện gì? Không phải vị hôn phu của cô đón cô đi rồi sao?”
Uông Trữ Hạ nhận ra sự chua chát trong giọng nói của anh, cô hơi bối rối. “Mục tổng, anh không sao chứ? Ban nãy tôi chưa cảm ơn anh.”
“Tôi chưa chết.” Nghe thấy cô quay lại chỉ vì muốn nói cảm ơn, Mục Anh Húc càng thấy bực bội không vui.
Uông Trữ Hạ thấy anh lớn tiếng, liền đóng cửa phòng, bước đến gần hơn, thành khẩn nói. “Mục tổng! Cảm ơn an đã trấn an tôi khi ở trong thang máy. Tôi rất sợ bóng tối, và lần đầu gặp sự cố thang máy hỏng, tôi đã rất sợ hãi. Thật may vì anh đã ở đó Mục tổng. Và cũng xin lỗi anh vì vừa nãy bỏ đi vội vàng”
“Cô quay lại chỉ để nói với tôi điều này?” Mục Anh Húc không muốn nghe lời xin lỗi và cảm ơn của cô. “Nếu chỉ có vậy thì cô có thể cút khỏi văn phòng được rồi.”
Uông Trữ Hạ không để tâm đến thái độ thô lỗ của anh, cô vặn ngón tay và mất một lúc mới sắp xếp rõ ràng lời muốn truyền đạt. “Còn điều này, những điều anh nói trong thang máy … Tôi sẽ giả vờ không nghe thấy.”
“Cô không nghe thấy?” Mục Anh Húc Anh cười khẩy, “Cô cố tình giả vờ ngu ngốc với tôi đúng không?”
Uông Trữ Hạ ngước mắt lên kinh ngạc.
Giọng Mục Anh Húc đột ngột nghiêm túc và dịu dàng. Những điều tôi nói trong thang máy không phải để an ủi cô.”
Anh nhìn vào đôi mắt thân quen đang mở tròn xoe của cô, điềm tĩnh nhả từng chữ.
“Trữ Hạ, tôi thích em.”
Nhịp tim của cô lỗi nhịp, giọng nói lắp bắp. “Mục tổng, anh đang đùa gì vậy?”
“Tôi sẽ không đùa giỡn trong tình cảm. Trữ Hạ, tôi thích em. Tôi thật lòng thích em.”
Vẻ tàn ác khi nói lời chân tâm trở nên nhu hòa trên mặt Mục Anh Húc, điều này khiến cô hoảng sợ. Não cô vận hành thật nhanh, tìm ra trăm ngàn lý do anh ta không thể yêu cô, chắc chắn có sự nhầm lẫn nào ở đây.
Đột nhiên cô nghĩ đến một điều, Uông Trữ Hạ đã hiểu chuyện gì đang diễn ra. “Mục tổng, anh có nhầm lẫn tôi với cô Cao Trữ Tịch nào đó không? Tôi nghe nói cô ấy có điểm giống tôi, trên thế giới rất nhiều người xa lạ giống nhau…”
Một giây khựng lại của Mục Anh Húc khiến Uông Trữ Hạ cảm thấy hụt hẫng. Rõ ràng cô muốn phủ nhận tình cảm của anh ta, đến khi tìm được nguyên nhân chính xác thì lại thất vọng.
Cô rất thất vọng về người đàn ông trước mặt. Cô tránh bàn tay đưa đến của anh, lui lại phía sau để giữ khoảng cách.
“Mục tổng, đừng mang tôi ra làm trò đùa. Anh đã có bạn gái là Cao tiểu thư cùng một đứa con trai. Tôi là người đã có vị hôn phu. Chúng ta không thích hợp để ghép vào đùa giỡn vô duyên như thế này.”
Thấy vẻ hoảng loạn và bắt đầu suy diễn linh tinh của cô, Mục Anh Húc hơi hối hận vì bản thân vội vàng. Anh và cô không có cơ sở xây dựng tình cảm và lòng tin, làm sao cô cảm nhận và tin tưởng tình cảm của anh được.
Mục Anh Húc đến gần muốn cứu vãn tình hình thì Uông Trữ Hạ nhảy bắn lên sợ hãi, gấp rút trốn khỏi phòng sau câu nói.
“Những gì cần nói, tôi đã nói. Đã hết giờ làm, tôi xin phép đi trước.”
Vừa đóng cửa lại, Uông Trữ Hạ dựa vào cửa và hít một hơi thật sâu, mặt cô đỏ ửng.
Thư ký Trần Hiên đi ngang qua, quan tâm hỏi. “Trữ Hạ, cô sốt hả? Tại sao mặt cô lại đỏ thế?”
“Trời hôm nay nóng quá.” Uông Trữ Hạ cúi đầu xuống thấp và vội vã rời đi.
Thư ký Trần Hiên liếc mắt nhìn cửa phòng giám đốc, trầm tư suy nghĩ, không mấy tin tưởng lời cô.
Trong nhà vệ sinh, Uông Trữ Hạ rửa mặt bằng nước lạnh, cố gắng bình tĩnh lại. Trái tim đập nhanh khiến cô bối rối, cô đưa chay kéo banh mặt mình ra để cơn đau ùa về giảm bớt sự xấu hổ đi.
“Chắc chắn là anh ta đùa giỡn.” Cô tự lẩm bẩm thôi miên mình.
Lời tỏ tình bất ngờ này thật khó tin. Mục Anh Húc có rất nhiều đối tượng, không thể nào chọn một cô gái bình thường như cô. Quá khó tin. Và điều khó hiểu không kém chính là niềm vui bé xíu đang nhen nhóm trong tim cô, cô càng không lý giải được.
“Đừng nghĩ nữa. Đấy là người đàn ông đã có gia đình. Mình cũng có vị hôn phu, không thể vì một trò đùa giỡn mà làm chuyện có lỗi với Thế ca.” Cô vỗ nhẹ vào mặt, và tự cảnh cáo mình.
“Lần này mình phải từ chức thôi, không thể để anh ta có cơ hội mang ra đùa giỡn thêm lần nữa.”
Ngày hôm sau, Uông Trữ Hạ đến làm việc, canh thời điểm Mục Anh Húc ra ngoài, liền lén vào phòng giám đốc đặt thư từ chức trên bàn làm việc. Cô nghĩ, không cần tiếp xúc trực tiếp thì trái tim đập rộn ràng trong ngực sẽ không có cớ lỗi nhịp nữa.
Uông Trữ Hạ cũng thông báo việc từ chức ở Mục thị với Ôn phu nhân.
“Từ chức?” Bà Ôn lớn giọng chất vấn.
“Thời điểm cô đòi về nước luôn khẳng định sẽ tìm được công việc, không làm phiền đến A Thế. Bây giờ cô nghỉ việc là muốn con trai tôi tiếp tục nuôi cô như ba năm qua? Cô nghĩ A Thế yêu cô là có thể dựa vào sự bao bọc của nó, dựa vào tài sản Ôn gia, đúng không? Cô làm phiền A Thế mấy năm nay chưa đủ à? Cô định đeo bám nó đến bao giờ? Con người cô sao không biết nhục?”
Những lời nói cay độc của bà Ôn làm tổn thương lòng tự trọng của Uông Trữ Hạ.
“Dì, con sẽ tìm một công việc càng sớm càng tốt, và con sẽ trả lại mọi thứ con nợ Thế ca …”
“Cô có trả lại được không?” Bà Ôn châm biếm. “Tương lai tuyệt vời của A Thế vì đi theo cô ba năm trước đã mất rồi. Cô lấy gì đền cho con trai tôi?”