Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 275
“Bao nhiêu tiền còn phụ thuộc giá trị của người đẹp trong lòng anh Mục.”
Nhìn vẻ tham lam cục súc của gã râu rậm, Uông Trữ Hạ biết gã muốn nhân cơ hội này bòn rút số tiền rất lớn từ Mục Anh Húc. Cô trợn mắt, cố ý nói. “Anh coi trọng tôi quá không? Anh ấy tuy nhiều tiền, cũng không thể vì một cô gái mà nghe theo lệnh của người khác.”
Lưỡi dao sắc nhọn nâng cằm Uông Trữ Hạ lên khiến cô không dám cử động. Cặp mắt trố lồi của gã râu rậm nhìn cô chòng chọc.
“Đừng nghĩ bọn này là đồ ngu. Mục Anh Húc gần đây hào phóng chuẩn bị đám cưới lớn cho hai người, nếu anh ta không yêu thương cô, làm sao tổ chức lớn như vậy?”
Uông Trữ Hạ cứng họng khi được hỏi. Tim cô đập thình thịch, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh bên ngoài, hỏi vặn lại. “Là ai nói? Không có chuyện này.”
“Muốn lừa tôi? Bọn này không phải dựa vào tin đồn, mà là mọi hành tung sinh hoạt của cô đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Cô nghĩ vì sao chúng tôi tìm thấy cô đơn giản như vậy?”
Tim Uông Trữ Hạ run lên, lòng chùng xuống, cô hiểu hàm nghĩa ẩn sau lời nói này. Có người bên cạnh cô đã phản bội hoặc cùng là đồng phạm.
Mục Anh Húc và thư ký Trần Hiên quay về công ty, anh nhận được cuộc gọi từ một số lạ. Anh cau mày suy nghĩ, đây là số điện thoại riêng, chỉ người thân quen mới biết. Linh tính mách bảo có chuyện chẳng lành, anh kết nối cuộc gọi. “Xin chào?”
“Chào anh Mục.” Tiếng cười khùng khục của đàn ông vang lên từ bên kia, giọng nói xa lạ khiến anh nghi ngờ.
“Anh là ai?”
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là người phụ nữ của anh đang nằm trong tay tôi.”
Mục Anh Húc khịt mũi xem thường trước lời thoại không khác gì trên phim, giọng nói mất kiên nhẫn. “Thời gian của tôi không phải để đùa giỡn.”
“Khoan khoan.” Đối phương nhận ra Mục Anh Húc muốn cúp điện thoại, hoảng hồn hét toáng lên. “Uông Trữ Hạ, là Uông Trữ Hạ, người phụ nữ của anh đang năm trong tay tôi. Anh muốn vứt bỏ cô ta?”
Ngón tay vừa định di chuyển đến nút đỏ tắt máy, Mục Anh Húc lại áp lên tai, mày cau lại nghiêm túc hỏi.
“Tôi muốn nghe thấy giọng em ấy.”
Bản thân là một ông chủ lớn, việc người thân bị bắt cóc tống tiền không phải chuyện xa lạ. Liên quan đến an toàn của Uông Trữ Hạ, anh thà tin là có, chứ không bao giờ bỏ qua, vô tình khiến cô gặp nguy hiểm.
“Này, lên tiếng đi.” Tiếng nói khá nhỏ, Mục Anh Húc tưởng tượng được cảnh tưởng gã bắt cóc đang đưa điện thoại về phía Uông Trữ Hạ.
Không có tiếng trả lời.
Chát. Tiếng va chạm lộn xộn khiến tim anh thắt lại, nắm tay siết chặt kiên trì đợi.
Một giọng nói rất khẽ đầy quen thuộc cất lên. “Húc… là em.”
Là Uông Trữ Hạ!
Cơ thể của Mục Anh Húc cứng đờ, anh hiểu đây là sự thật.
Uông Trữ Hạ nói chưa hết câu, cơ thể đã bị lẳng mạnh, lưng đập vào thành xe.
Gã râu rậm liếc mắt nhìn cô, mắt lộ ra bực bội. Gã tưởng cô biết điều và thông minh, không nghĩ đến cô cũng chỉ như những đồ ngốc bị bắt cóc khác, giả bộ nghe lời.
“Bây giờ anh tin Uông Trữ Hạ nằm trong tay chúng tôi chưa?”
Mục Anh Húc rất tức giận nhưng anh kiềm chế cảm xúc và bình tĩnh hỏi. “Nói mục đích của anh đi.”
“Anh Mục nói chuyện thật sảng khoái. Tôi thích.”
“Đừng vòng vo.”
“Chúng ta không quen, không thù oán, nhưng để chuộc lại người phụ nữ của mình, anh cũng phải đưa ra một thứ có giá trị tương ứng, đúng không?”
“Nói con số anh muốn” Giọng Mục Anh Húc lạnh lẽo thấu xương, ánh mắt nheo lại nguy hiểm như con báo đang đi săn.
“Với vị trí của cô Uông, tôi nghĩ giá năm mươi triệu. Thế nào?” Gã râu rậm cười khùng khục đưa ra yêu cầu.
Năm mươi triệu với nhiều người là con số lớn, nhưng Mục Anh Húc không hề nhíu mày khi nghe được con số. Trong lòng anh, Uông Trữ Hạ là vô giá, chứ không phải là vài con số vô tri.
Sự im lặng của anh khiến đối phương hiểu lầm. “Một ông chủ lớn vì người yêu của mình cũng không dám bỏ tiền ra chuộc? Anh nên nhớ, tâm trạng tôi không vui, người thiệt thòi chỉ có cô Uông..
“Nói địa điểm giao dịch.”
Gã râu rậm bị cắt ngang khiến gã thấy bản thân như tên ngốc. Giọng nói không mấy vui vẻ. “Nếu cô Uông biết anh Mục sảng khoái đáp ứng điều kiện như vậy, trong lòng cô ta chắc chắn sẽ cảm động muốn khóc.”
“Bớt nói nhảm. Mau nói về thời gian và địa điểm giao dịch.”
“Chúng tôi sẽ gửi thời gian và địa điểm. Hãy luôn để điện thoại bên người.” Giọng nói càng nghiêm túc hơn khi buông lời cảnh cáo. “Tôi hy vọng anh Mục ngoan ngoãn hợp tác theo điều khiển của chúng tôi. Nếu anh báo cảnh sát, tôi khó đảm bảo an toàn cho cô Uông.” “Tôi muốn nói chuyện với Hạ Ha, đưa điện thoại cho…”
Đối phương tắt điện thoại, không để anh nói hết câu.
Thư ký Trần Hiên thấy vẻ mặt hung ác của Mục Anh Húc, cẩn thận hỏi. “Uông Trữ Hạ xảy ra chuyện gì vậy?”
“Vào văn phòng.” Mục Anh Húc dẫn đầu đi trước, đến khi ngồi trên ghế làm việc, sắc mặt càng âm u hơn. “Hạ Hạ bị bắt cóc. Bọn chúng đòi năm mươi triệu.”
“Năm mươi triệu? Ăn thật dày.” Thư ký Trần Hiên không khỏi cảm thán. “Gần đây Uống Trữ Hạ ở Mục gia hoặc đến công ty, anh rút toàn bộ người bảo vệ về, nên không thể tra ngay được tung tích. Anh có muốn tôi gọi cảnh sát không?”
Đây là giải pháp Trần Hiên nghĩ đến đầu tiên, nhưng bị Mục Anh Húc bác bỏ ngay lập tức. Anh không muốn Uông Trữ Hạ gặp nguy hiểm, sẽ không mạo hiểm trước an toàn của cô.
“Chưa cần. Cứ đợi đối phương liên lạc lại. Bọn chúng biết đường đi nước bước của Hạ Hạ, chắc chắn đã cho người theo dõi phía chúng ta, nếu gây ra động tĩnh lớn, sẽ nguy hiểm đến em ấy.”
Mục Anh Húc đợi cuộc gọi của đối phương nhưng tin tức đột nhiên bị cắt đứt, không có bất kỳ cuộc gọi nào. Anh vừa lo lắng cho Uông Trữ Hạ, vừa nghĩ đến Mục Niệm nếu không thấy mẹ quay về nhà, bé sẽ sợ hãi và bất an như thế nào.
Cấp dưới đã truy ra xe của Uông trữ Hạ đỗ bên cạnh một công viên nhỏ, bên trong công viên không có camera, có thể bọn bắt cóc đã đưa cô đi bằng cổng khác. Thời gian quá gấp gáp nên chưa thể tìm được hướng đi của bọn bắt cóc.
Trong lúc đầy bực bội, Trần Hiên vội vã đi vào văn phòng, giọng nói hồ hởi.
“Mục tổng, A Như mới biết về việc Uông Trữ Hạ bị bắt cóc thì đột nhiên nhớ ra một chuyện. Trước đây Uông Trữ Hạ từng dặn A Như, nếu cô ấy đột nhiên xảy ra chuyện, nói chúng ta đừng hoảng hốt.”
“Hạ Hạ nói vậy là sao?” Mục Anh Húc nhíu mày suy nghĩ, trong đầu xuất hiện ý tưởng kinh ngạc. “Em ấy biết trước chuyện này?”
“Đây không phải tai nạn giao thông hay sự cố bất ngờ, vụ bắt cóc là có kế hoạch và tổ chức. Sao Uông Trữ Hạ đoán được?”
Lời nói của Trần Hiên càng khiến vụ việc xuất hiện nhiều nghi vấn. Mục Anh Húc bực bội, phẩy tay đuổi người. “Tiếp tục cho người điều tra. Đều phải làm trong âm thầm, không được liên lạc trực tiếp với người bên mình, tránh đánh rắn động cỏ.”
“Vâng “
“Anh đi ra ngoài đi.”
Trần Hiên biết tâm trạng Mục Anh Húc lúc này rất không tốt nên rời khỏi phòng, cho anh không gian để ổn định cảm xúc. Mỗi khi có chuyện dính đến Uông Trữ Hạ, Mục Anh Húc như biến thành người khác.
Mục Anh Húc di chuyển con chuột trên màn hình máy tính trong vô thức, mở từng bức ảnh Uông Trữ Hạ mà anh chụp công khai hoặc trực tiếp. Ngay đến cô cũng không hề biết trong máy tính làm việc của anh có ảnh của cô.
Ngắm nhìn từng bức ảnh rất lâu, anh mới nhận ra có mail của Uông Trữ Hạ trong hộp thư của mình.
“Em ấy gửi lúc nào?”
Tin nhắn trong mail giống y nguyên lời Lâm Mộng Như.
“Húc, nếu có chuyện xảy ra với em, đừng lo lắng. Em biết anh sẽ không hài lòng khi em tự tiện làm theo ý mình. Em có kế hoạch riêng, rất an toàn. Xin hãy tin em.”
Trái tim Mục Anh Húc run lên bởi hai chữ nhỏ cuối cùng tin nhắn: “Yêu anh.
Tảng đá đè nặng trong lòng được nhấc ra, anh thở hắt ra phiên muộn. Có vẻ Uông Trữ Hạ mong đợi tình huống này từ rất lâu, và cô đã chuẩn bị tinh thần từ trước. Anh không biết nên có thái độ gì với hành vi tự tung tực tác của cô.
Cùng lúc, bọn bắt cóc cuối cùng cũng gọi điện.
“Chín giờ ngày mai, một mình anh đến địa điểm chỉ định với tiền mặt.
Chúng tôi sẽ nói địa điểm trước mười lăm phút. Đừng giở trò cho người bám theo sau, người của chúng tôi có mặt mọi nơi.”
Nhìn vẻ tham lam cục súc của gã râu rậm, Uông Trữ Hạ biết gã muốn nhân cơ hội này bòn rút số tiền rất lớn từ Mục Anh Húc. Cô trợn mắt, cố ý nói. “Anh coi trọng tôi quá không? Anh ấy tuy nhiều tiền, cũng không thể vì một cô gái mà nghe theo lệnh của người khác.”
Lưỡi dao sắc nhọn nâng cằm Uông Trữ Hạ lên khiến cô không dám cử động. Cặp mắt trố lồi của gã râu rậm nhìn cô chòng chọc.
“Đừng nghĩ bọn này là đồ ngu. Mục Anh Húc gần đây hào phóng chuẩn bị đám cưới lớn cho hai người, nếu anh ta không yêu thương cô, làm sao tổ chức lớn như vậy?”
Uông Trữ Hạ cứng họng khi được hỏi. Tim cô đập thình thịch, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh bên ngoài, hỏi vặn lại. “Là ai nói? Không có chuyện này.”
“Muốn lừa tôi? Bọn này không phải dựa vào tin đồn, mà là mọi hành tung sinh hoạt của cô đều nắm rõ trong lòng bàn tay. Cô nghĩ vì sao chúng tôi tìm thấy cô đơn giản như vậy?”
Tim Uông Trữ Hạ run lên, lòng chùng xuống, cô hiểu hàm nghĩa ẩn sau lời nói này. Có người bên cạnh cô đã phản bội hoặc cùng là đồng phạm.
Mục Anh Húc và thư ký Trần Hiên quay về công ty, anh nhận được cuộc gọi từ một số lạ. Anh cau mày suy nghĩ, đây là số điện thoại riêng, chỉ người thân quen mới biết. Linh tính mách bảo có chuyện chẳng lành, anh kết nối cuộc gọi. “Xin chào?”
“Chào anh Mục.” Tiếng cười khùng khục của đàn ông vang lên từ bên kia, giọng nói xa lạ khiến anh nghi ngờ.
“Anh là ai?”
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là người phụ nữ của anh đang nằm trong tay tôi.”
Mục Anh Húc khịt mũi xem thường trước lời thoại không khác gì trên phim, giọng nói mất kiên nhẫn. “Thời gian của tôi không phải để đùa giỡn.”
“Khoan khoan.” Đối phương nhận ra Mục Anh Húc muốn cúp điện thoại, hoảng hồn hét toáng lên. “Uông Trữ Hạ, là Uông Trữ Hạ, người phụ nữ của anh đang năm trong tay tôi. Anh muốn vứt bỏ cô ta?”
Ngón tay vừa định di chuyển đến nút đỏ tắt máy, Mục Anh Húc lại áp lên tai, mày cau lại nghiêm túc hỏi.
“Tôi muốn nghe thấy giọng em ấy.”
Bản thân là một ông chủ lớn, việc người thân bị bắt cóc tống tiền không phải chuyện xa lạ. Liên quan đến an toàn của Uông Trữ Hạ, anh thà tin là có, chứ không bao giờ bỏ qua, vô tình khiến cô gặp nguy hiểm.
“Này, lên tiếng đi.” Tiếng nói khá nhỏ, Mục Anh Húc tưởng tượng được cảnh tưởng gã bắt cóc đang đưa điện thoại về phía Uông Trữ Hạ.
Không có tiếng trả lời.
Chát. Tiếng va chạm lộn xộn khiến tim anh thắt lại, nắm tay siết chặt kiên trì đợi.
Một giọng nói rất khẽ đầy quen thuộc cất lên. “Húc… là em.”
Là Uông Trữ Hạ!
Cơ thể của Mục Anh Húc cứng đờ, anh hiểu đây là sự thật.
Uông Trữ Hạ nói chưa hết câu, cơ thể đã bị lẳng mạnh, lưng đập vào thành xe.
Gã râu rậm liếc mắt nhìn cô, mắt lộ ra bực bội. Gã tưởng cô biết điều và thông minh, không nghĩ đến cô cũng chỉ như những đồ ngốc bị bắt cóc khác, giả bộ nghe lời.
“Bây giờ anh tin Uông Trữ Hạ nằm trong tay chúng tôi chưa?”
Mục Anh Húc rất tức giận nhưng anh kiềm chế cảm xúc và bình tĩnh hỏi. “Nói mục đích của anh đi.”
“Anh Mục nói chuyện thật sảng khoái. Tôi thích.”
“Đừng vòng vo.”
“Chúng ta không quen, không thù oán, nhưng để chuộc lại người phụ nữ của mình, anh cũng phải đưa ra một thứ có giá trị tương ứng, đúng không?”
“Nói con số anh muốn” Giọng Mục Anh Húc lạnh lẽo thấu xương, ánh mắt nheo lại nguy hiểm như con báo đang đi săn.
“Với vị trí của cô Uông, tôi nghĩ giá năm mươi triệu. Thế nào?” Gã râu rậm cười khùng khục đưa ra yêu cầu.
Năm mươi triệu với nhiều người là con số lớn, nhưng Mục Anh Húc không hề nhíu mày khi nghe được con số. Trong lòng anh, Uông Trữ Hạ là vô giá, chứ không phải là vài con số vô tri.
Sự im lặng của anh khiến đối phương hiểu lầm. “Một ông chủ lớn vì người yêu của mình cũng không dám bỏ tiền ra chuộc? Anh nên nhớ, tâm trạng tôi không vui, người thiệt thòi chỉ có cô Uông..
“Nói địa điểm giao dịch.”
Gã râu rậm bị cắt ngang khiến gã thấy bản thân như tên ngốc. Giọng nói không mấy vui vẻ. “Nếu cô Uông biết anh Mục sảng khoái đáp ứng điều kiện như vậy, trong lòng cô ta chắc chắn sẽ cảm động muốn khóc.”
“Bớt nói nhảm. Mau nói về thời gian và địa điểm giao dịch.”
“Chúng tôi sẽ gửi thời gian và địa điểm. Hãy luôn để điện thoại bên người.” Giọng nói càng nghiêm túc hơn khi buông lời cảnh cáo. “Tôi hy vọng anh Mục ngoan ngoãn hợp tác theo điều khiển của chúng tôi. Nếu anh báo cảnh sát, tôi khó đảm bảo an toàn cho cô Uông.” “Tôi muốn nói chuyện với Hạ Ha, đưa điện thoại cho…”
Đối phương tắt điện thoại, không để anh nói hết câu.
Thư ký Trần Hiên thấy vẻ mặt hung ác của Mục Anh Húc, cẩn thận hỏi. “Uông Trữ Hạ xảy ra chuyện gì vậy?”
“Vào văn phòng.” Mục Anh Húc dẫn đầu đi trước, đến khi ngồi trên ghế làm việc, sắc mặt càng âm u hơn. “Hạ Hạ bị bắt cóc. Bọn chúng đòi năm mươi triệu.”
“Năm mươi triệu? Ăn thật dày.” Thư ký Trần Hiên không khỏi cảm thán. “Gần đây Uống Trữ Hạ ở Mục gia hoặc đến công ty, anh rút toàn bộ người bảo vệ về, nên không thể tra ngay được tung tích. Anh có muốn tôi gọi cảnh sát không?”
Đây là giải pháp Trần Hiên nghĩ đến đầu tiên, nhưng bị Mục Anh Húc bác bỏ ngay lập tức. Anh không muốn Uông Trữ Hạ gặp nguy hiểm, sẽ không mạo hiểm trước an toàn của cô.
“Chưa cần. Cứ đợi đối phương liên lạc lại. Bọn chúng biết đường đi nước bước của Hạ Hạ, chắc chắn đã cho người theo dõi phía chúng ta, nếu gây ra động tĩnh lớn, sẽ nguy hiểm đến em ấy.”
Mục Anh Húc đợi cuộc gọi của đối phương nhưng tin tức đột nhiên bị cắt đứt, không có bất kỳ cuộc gọi nào. Anh vừa lo lắng cho Uông Trữ Hạ, vừa nghĩ đến Mục Niệm nếu không thấy mẹ quay về nhà, bé sẽ sợ hãi và bất an như thế nào.
Cấp dưới đã truy ra xe của Uông trữ Hạ đỗ bên cạnh một công viên nhỏ, bên trong công viên không có camera, có thể bọn bắt cóc đã đưa cô đi bằng cổng khác. Thời gian quá gấp gáp nên chưa thể tìm được hướng đi của bọn bắt cóc.
Trong lúc đầy bực bội, Trần Hiên vội vã đi vào văn phòng, giọng nói hồ hởi.
“Mục tổng, A Như mới biết về việc Uông Trữ Hạ bị bắt cóc thì đột nhiên nhớ ra một chuyện. Trước đây Uông Trữ Hạ từng dặn A Như, nếu cô ấy đột nhiên xảy ra chuyện, nói chúng ta đừng hoảng hốt.”
“Hạ Hạ nói vậy là sao?” Mục Anh Húc nhíu mày suy nghĩ, trong đầu xuất hiện ý tưởng kinh ngạc. “Em ấy biết trước chuyện này?”
“Đây không phải tai nạn giao thông hay sự cố bất ngờ, vụ bắt cóc là có kế hoạch và tổ chức. Sao Uông Trữ Hạ đoán được?”
Lời nói của Trần Hiên càng khiến vụ việc xuất hiện nhiều nghi vấn. Mục Anh Húc bực bội, phẩy tay đuổi người. “Tiếp tục cho người điều tra. Đều phải làm trong âm thầm, không được liên lạc trực tiếp với người bên mình, tránh đánh rắn động cỏ.”
“Vâng “
“Anh đi ra ngoài đi.”
Trần Hiên biết tâm trạng Mục Anh Húc lúc này rất không tốt nên rời khỏi phòng, cho anh không gian để ổn định cảm xúc. Mỗi khi có chuyện dính đến Uông Trữ Hạ, Mục Anh Húc như biến thành người khác.
Mục Anh Húc di chuyển con chuột trên màn hình máy tính trong vô thức, mở từng bức ảnh Uông Trữ Hạ mà anh chụp công khai hoặc trực tiếp. Ngay đến cô cũng không hề biết trong máy tính làm việc của anh có ảnh của cô.
Ngắm nhìn từng bức ảnh rất lâu, anh mới nhận ra có mail của Uông Trữ Hạ trong hộp thư của mình.
“Em ấy gửi lúc nào?”
Tin nhắn trong mail giống y nguyên lời Lâm Mộng Như.
“Húc, nếu có chuyện xảy ra với em, đừng lo lắng. Em biết anh sẽ không hài lòng khi em tự tiện làm theo ý mình. Em có kế hoạch riêng, rất an toàn. Xin hãy tin em.”
Trái tim Mục Anh Húc run lên bởi hai chữ nhỏ cuối cùng tin nhắn: “Yêu anh.
Tảng đá đè nặng trong lòng được nhấc ra, anh thở hắt ra phiên muộn. Có vẻ Uông Trữ Hạ mong đợi tình huống này từ rất lâu, và cô đã chuẩn bị tinh thần từ trước. Anh không biết nên có thái độ gì với hành vi tự tung tực tác của cô.
Cùng lúc, bọn bắt cóc cuối cùng cũng gọi điện.
“Chín giờ ngày mai, một mình anh đến địa điểm chỉ định với tiền mặt.
Chúng tôi sẽ nói địa điểm trước mười lăm phút. Đừng giở trò cho người bám theo sau, người của chúng tôi có mặt mọi nơi.”