Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 265
Mục Anh Húc không trả lời, nhìn Uông Trữ Hạ chòng chọc không khoan nhượng. Anh chỉ nhìn sơ qua Âu Dương Trạch, nhưng chắc chắn đó không phải người đơn giản như lời miêu tả của cô.
Rất lâu sau, cuối cùng Uông Trữ Hạ là người đầu hàng chịu thua. “Tối mai anh tan làm sớm, về nhà đón em.”
Mục Anh Húc nghiêng sang hôn mạnh vào môi cô, rồi mỉm cười thỏa mãn khởi động xe phóng đi.
Buổi hẹn tối hôm sau, Đàm Hân Nghiên đi theo địa chỉ Uông Trữ Hạ đưa, vào nhà hàng sang trọng, tìm phòng riêng được đặt trước, thời điểm phục vụ đẩy cánh cửa giúp cô, quai hàm cô trễ xuống vì ngạc nhiên.
Nhìn thiết kế xa hoa trong phòng cùng bàn ăn khổng lồ ngay chính giữa, Đàm Hân Nghiên lắp bắp. “Không từ nào diễn tả được tâm trạng mình lúc này.”
Vừa dứt lời, sau lưng cô vang lên giọng nói bất lực của Uông Trữ Hạ.
“Đều là Húc sắp xếp. Anh ấy biết tôi muốn cảm ơn người khác nên đã nhận việc chuẩn bị này. Tôi cũng bây giờ mới biết nơi tươm tất’ trong lời Húc lại… phóng đại dường này.”
Mắt Đàm Hân Nghiên không tự chủ được nhìn về phía Mục Anh Húc, cô không đọc được cảm xúc trong vẻ lạnh nhạt của anh, gượng cười nói. “Là tấm lòng của A Húc, chúng ta nên trân trọng.” Cô tranh thủ lén lút kéo Uông Trữ Hạ sang một bên, nhỏ giọng hỏi. “Tại sao anh ấy cũng đến?”
“Anh ấy nhất định muốn đến, tôi không thể ngăn cản được.” Giọng Uông Trữ Hạ cũng không kém phần lo lắng.
Cô sợ sự có mặt của anh sẽ làm hỏng ý định tốt đẹp ban đầu, đặc biệt tính cách khắc nghiệt và lãnh đạm của Mục Anh Húc, rất khó có thiện cảm ngay lần đầu tiếp xúc.
Ba người ngồi xuống, câu được câu không nói chuyện phiếm. Gần mười phút sau, cửa phòng riêng lại được đẩy mở từ bên ngoài. “Xin lỗi, tôi xin lỗi! Bệnh viện đột ngột nhận bệnh nhân vừ vụ tai nạn giao thông, tôi phải trợ giúp nên..”
Lời nói ngưng ngang khi Âu Dương Trach thấy Mục Anh Húc ngồi lầm lì ở bàn ăn. Sau vài giây kinh ngạc, hắn xấu hổ nói. “Xin lỗi, tôi không biết có anh Mục ở đây.”
Mục Anh Húc không đáp lời, hai người nhìn nhau, mắt đối mắt làm bầu không khí trở nên kỳ quặc.
Uông Trữ Hạ vội vàng đứng ra điều hòa không khí. “Húc là bạn của Đàm Hân Nghiên, người có em trai muốn được chữa trị bệnh tim. Anh ấy nghe nói anh giới thiệu bác sĩ cho A Nghiên, nói phải cảm ơn nên đã sắp xếp phòng riêng hôm nay.”
Cùng là đàn ông, Âu Dương Trạch hiểu suy tính trong đầu Mục Anh Húc, hắn không ngây thơ như Uông Trữ Hạ Trong lòng hắn hừ lạnh, hiểu Mục Anh Húc là đang ra oai khoe khoang đánh đòn phủ đầu.
Bên ngoài lịch sự lễ khép khác hẳn trong đầu, Âu Dương Trạch vui vẻ nói. “Anh Mục thật khách sáo. Chỉ là chuyện nhỏ, không cần cố tình chuẩn bị phòng riêng cao cấp xa hoa thế này.”
Mục Anh Húc đứng dậy đi tới chỗ Âu Dương Trạch, đưa tay ra thân thiện. “Hân hạnh được gặp bác sĩ Âu Dương.”
Hai người nắm chặt tay, thân thiện không hề tồn tại như người ngoài ảo tưởng, lực đưa ra với đối phương đều được thực hiện âm thầm.
Đàm Hân Nghiên nhạy bén cảm giác được giữa hai người đàn ông có điều không ổn, cô nháy mắt với Uông Trữ Hạ.
“A Hạ, khi nào đồ ăn lên? Tôi đói sắp xỉu rồi.”
Phàn nàn của Đàm Hân Nghiên khiến hai gã đàn ông thu liễm tính tình, Mục Anh Húc phong độ nói. “Tôi sẽ gọi phục vụ mang đồ ăn lên.”
Bốn người ngồi quanh bàn tròn lớn, nhìn các món ăn thơm phức đủ món, Mục Anh Húc lịch sự nói.
“Bác sĩ Âu Dương, thứ lỗi cho tôi vì đã đặt món trước. Nếu có món nào không hợp khẩu vị của anh, cứ thoải mái tự nhiên gọi thêm nhé.”
Âu Dương Trạch nhìn vào năm mươi món ăn trên bàn, cảm thấy chưa ăn đã no, hắn dù khó tính đến mấy cũng không thể kén chọn hơn được. Hắn lắc đầu từ chối. “Không, sắp xếp của anh Mục đều rất tốt. Không cần gọi thêm.”
“Tôi sợ một người từng du học nước ngoài như bác sĩ Âu Dương sẽ không quen mói ăn truyền thống của quê hương.”
“A Hạ quen được, tôi sau lại phải kén ăn.”
Cuộc nói chuyện giữa hai người rất lịch sự, nhưng không hiểu sao càng lịch sự càng khiến Uông Trữ Hạ thấy gai hết sống lưng. Cô nhiều lần nháy mắt ra hiệu với Mục Anh Húc nhưng anh không bắt được sóng điện cô gửi tới.
Mục Anh Húc vô tình cố ý hỏi. “Bác sĩ Âu Dương, tôi nghe nói anh và vị hôn thê của tôi là bạn học trong khóa đào tạo ngắn hạn bên nước Z?”
“Đúng vậy”. Âu Dương Trạch bỏ ngoài tai ba chữ vị hôn thể, mỉm cười ấm áp đáp lại. “Chúng tôi không chỉ là bạn học, còn là bạn ngồi cùng bàn, cùng ăn cùng chơi. Hồi đó A Hạ luôn buộc tóc đuôi ngựa, rất năng động và trẻ trung. Bây giờ nhìn trầm ổn, khí chất và xinh đẹp hơn trước rất nhiều.”
“Hạ Hạ nhà tôi bây giờ là người chuẩn bị có gia đình, dĩ nhiên nhờ hạnh phúc mà đằm thắm xinh đẹp hơn rồi.”
“Đúng vậy. Ngày trước người theo đuổi cô ấy xếp hàng dài từ đây xuống đến cửa nhà hàng, người nào người nấy cũng phong độ lịch lãm. Không nghĩ đến khi về nước..” Âu Dương Trạch mỉm cười dừng nói đầy ẩn ý.
Mục Anh Húc không thấy tự hào khi Uông Trữ Hạ được khen ngợi bởi một gã đàn ông, anh đố kị vì hắn biết nhiều thứ về cô.
Uông Trữ Hạ rất muốn đỡ trán trước sắc mặt u uất của Mục Anh Húc, cô uyển chuyển nâng ly rượu, chuyển chủ đề. “Âu Dương Trạch, cảm ơn anh đã giới thiệu bác sĩ cho chúng tôi. Chúng ta nâng ly chúc Đàm Vu Thịnh mau chóng khỏe mạnh.”
Uông Trữ Hạ chưa từng nghĩ tới ăn một bữa cơm cũng mệt mỏi đau tim thế này. Hai cô gái dưới áp lực đấu tranh ngầm của hai người đàn ông, ráng lê lết đến hết bữa cơm. Chỉ sau khi Âu Dương Trạch ngỏ lời đưa Đàm Hân Nghiên đi về, Uông Trữ Hạ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Giây tiếp theo, Mục Anh Húc đứng phắt dậy, xoay ghế cô quay sang đối mặt anh, hai tay chống vào thành ghế giam cầm cô lại.
Ngửi thấy mùi rượu từ hơi thở nặng nhọc của anh, Uông Trữ Hạ thấy chán ghét, hé miệng muốn đẩy người thì bị một đôi môi dầy và ấm ấn chặt xuống môi.
Cô nghĩ anh sẽ hôn nhưng chỉ có tiếng nói thoát khỏi kẽ môi, chập chùng bởi hơi thở nóng hổi. “Từ nay về sau, em không được phép tiếp xúc Âu Dương Trạch đó nữa.”
Giọng anh nhừa nhựa của người say, mệnh lệnh độc đoán đúng bản chất.
“Tại sao?” Uông Trữ Hạ không hiểu hỏi lại. “Đàm Vu Thịnh phải đi nước ngoài chữa bệnh, cần anh ta giúp đỡ, làm sao mà không tiếp xúc được?”
“Chuyện của Đàm Vu Thịnh để Đàm Hân Nghiên tự lo. Cô ta mới là chị gái Đàm Vu Thịnh.”
“Âu Dương Trạch là vì quen biết em nên mới giới thiệu bác sĩ, nếu cắt đứt liên lạc khác gì ăn cháo đá bát đâu.” Uông Trữ Hạ choàng tay qua cổ anh, xấu hổ khi phải xài mỹ nhân kế để dỗ dành con ma men cứng đầu cứng cổ này.
Mục Anh Húc đáp lại bằng nụ hôn thô bạo, anh nghiền rất nhiều lần bờ môi căng mọng và chiếc lưỡi nhỏ xinh, đến khi cô đau chịu không nổi, dùng tay giật tóc nơi gáy anh để thể hiện bất mãn, anh mới buông tha.
Mặc dù trên mặt hiện lên vẻ miễn cưỡng, nhưng anh không nhắc lại yêu cầu vừa rồi.
Bởi vì Mục Anh Húc uống rượu, Uông Trữ Hạ phải tự mình lái xe, cô vừa lái xe vừa nhìn anh lo lắng, sợ anh say quá, sẽ nôn trên xe.
“Mọi khi anh đi ký hợp đồng với đối tác, uống rượu không thấy mệt hoặc lăn ra ngủ, sao hôm nay chưa hết một chai đã gà gật thế này?”
Xe chạy thẳng vào sân biệt thự, dưới sự trợ giúp của Quách quản gia và Trần Trương, Mục Anh Húc được dìu về phòng ngủ.
Nhìn anh nằm im trên giường, cô hỏi quản gia. “Chú Quách, Niệm Nhi ngủ chưa?”
“Mục thiếu gia đợi cô về kể chuyện cổ tích thì mới chịu ngủ. Vẫn còn thức chơi siêu nhân trong phòng.”
Uông Trữ Hạ giật mình áy náy vì để con trai phải thức khuya đợi, cô muốn đến phòng bé thì cổ tay bị kéo giật lại.
“Ở lại đây!” Mục Anh Húc mở đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô, ra lệnh.
Mặt cô đỏ bừng xấu hổ, lén nhìn Quách quản gia, cố gắng đẩy tay anh ra.
Quách quản gia hiểu lòng người, cúi đầu cung kính. “Tôi sẽ dỗ Mục thiếu gia ngủ. Làm phiền cô Uông chăm sóc ông chủ.”
Nhìn cửa phòng đóng lại, Uông Trữ Hạ trừng mắt trách móc Mục Anh Húc. “Anh say rượu cũng không thể ngoan được hả?”
Anh không đáp lời, nhắm mắt nghẹo đầu ngủ tiếp. Uông Trữ Hạ cáu giận giậm chân đi vào phòng tắm để lấy khăn ướt.
Cô cẩn thận lau mặt và tay cho anh. Anh cảm nhận được chiếc khăn ấm áp lau nhẹ trên mặt mình, động tác nhẹ nhàng và cẩn thận, khiến lòng anh dấy lên an ủi nhỏ xíu, anh rất thích sự ân cần và dịu dàng của Uông Trữ Hạ. Cô sắp xếp ổn định rồi quay lại phòng tắm. Người cô toàn mùi rượu bị ám từ anh, nếu không tắm nhanh, cô sợ sẽ bị hun chết.
Ngay khi Uông Trữ Hạ bước vào phòng tắm, rèm mi nhắm kín của Mục Anh Húc mở ra thật to, bên trong là sự tinh anh thanh tỉnh, không hề mông lung mờ mịt của người say rượu.
Anh không say vì rượu, mà bị chính ghen tuông trong lòng điều khiển hành động. Nghe thấy Âu Dương Trạch hống hách kể lại thời gian học cùng Uông Trữ Hạ, ghen tị trong lòng bùng nổ như từng đoàn lửa nhỏ nhảy múa gặm cắn trái tim anh.
Anh cố tình say để được hưởng sự chăm sóc của cô, giúp làm lạnh trái tim hừng hực lửa ghen.
“Hừ, anh biết Hạ Hạ lúc đó thì sao? Anh giúp đỡ cô ấy thì sao? Không phải cuối cùng tôi mới là chồng, mới là người đàn ông được cô ấy chăm sóc sao?”
Tự lảm nhảm tự mãn một mình, tốt cuộc anh chịu hết nổi, đứng dậy đi vào phòng tắm, nơi đã ngừng tiếng nước chảy.
Uông Trữ Hạ đang ngâm mình trong bồn tắm, cô tựa đầu lên thành bồn, hai tay trắng nón mềm mịm khoát hờ hai bên thành, trên mắt đắp chiếc khăn che đi ánh sáng.
Mục Anh Húc nuốt khan, tự cởi sạch quần áo trên người, như tên trộm gian xảo nhón chân đến gần, rồi đột ngột bước vào bồn tắm.
Nước quanh người khẽ động, trước khi Uông Trữ Hạ kịp hiểu ra chuyện gì, cơ thể trơn bóng của cô bị đè nghiến cấn lưng vào bồn tắm, môi lưỡi bị chiếm đoạt, cánh mũi ngửi thấy mùi rượu khiến cô nhanh chóng chuếnh choáng chìm sâu trong nụ hôn dài.
Nụ hôn di chuyển dần đến tai cô, giọng khàn khàn dụ hoặc. “Hạ Hạ, chúng ta kết hôn đi.”
Uông Trữ Hạ sửng sốt, ý thức khôi phục sau vài giây, tay cô đẩy người anh ra nhưng không thành công. “Anh đnag say, không tỉnh táo nên nói linh tinh, đúng không? Khi nào minh mẫn thì đến bàn chuyện này với em. Ngoanl”
“Nếu tôi nói bây giờ tôi tỉnh táo thì sao? Em phải bằng lòng đồng ý lấy tôi nhé.
Uông Trữ Hạ không thèm đếm xỉa đến lời nói ngang ngược của anh. “Lời người say không tin được.”
“Hạ Hạ, tôi không say.”
Anh thú nhận với cô, dùng ánh mắt minh mẫn nhìn thẳng cô. Sự trong veo nơi đáy mắt khiến cô nhíu mày. “Tại sao anh phải giả vờ say?”
Cô cựa người, tránh thoát khỏi vật nào đó đang cố tình mài lên bắp đùi trân trụi. “Mục Anh Húc, anh dám giở trò với em?”
Nói xong Uông Trữ Hạ định đứng dậy khiến nước tràn khỏi bồn. Mục Anh Húc sao đẻ cô thoát, anh dùng cánh tay chắc khỏe nhấc bổng cô lên, xoay người 360 độ, đặt cô ngồi lên đùi mình, áp lồng ngực rắn trắc vào tấm lưng thon gây xinh đẹp.
Uông Trữ Hạ cố gắng giãy giụa chỉ càng khiến cơ thể anh nóng bừng, cô cảm giác nguy hiểm khiến cơ thể thoáng run rẩy rất đáng yêu.
Mục Anh Húc hít ngửi sau tai cô, dùng môi hôn dọc cần cổ thanh mảnh, bất ngờ ngoạm nhẹ lên đó, thỏa mãn nghe được tiếng rên rỉ đau đớn. Giọng anh lúc này càng khàn đặc. “Hạ Hạ, là tôi ghen tị. Tôi ghen vì Âu Dương Trạch biết em ở thời điểm em không còn nhớ tôi. Tôi ghen vì anh ta chứng khiến thanh xuân tươi đẹp nhất của em.”
Rất lâu sau, cuối cùng Uông Trữ Hạ là người đầu hàng chịu thua. “Tối mai anh tan làm sớm, về nhà đón em.”
Mục Anh Húc nghiêng sang hôn mạnh vào môi cô, rồi mỉm cười thỏa mãn khởi động xe phóng đi.
Buổi hẹn tối hôm sau, Đàm Hân Nghiên đi theo địa chỉ Uông Trữ Hạ đưa, vào nhà hàng sang trọng, tìm phòng riêng được đặt trước, thời điểm phục vụ đẩy cánh cửa giúp cô, quai hàm cô trễ xuống vì ngạc nhiên.
Nhìn thiết kế xa hoa trong phòng cùng bàn ăn khổng lồ ngay chính giữa, Đàm Hân Nghiên lắp bắp. “Không từ nào diễn tả được tâm trạng mình lúc này.”
Vừa dứt lời, sau lưng cô vang lên giọng nói bất lực của Uông Trữ Hạ.
“Đều là Húc sắp xếp. Anh ấy biết tôi muốn cảm ơn người khác nên đã nhận việc chuẩn bị này. Tôi cũng bây giờ mới biết nơi tươm tất’ trong lời Húc lại… phóng đại dường này.”
Mắt Đàm Hân Nghiên không tự chủ được nhìn về phía Mục Anh Húc, cô không đọc được cảm xúc trong vẻ lạnh nhạt của anh, gượng cười nói. “Là tấm lòng của A Húc, chúng ta nên trân trọng.” Cô tranh thủ lén lút kéo Uông Trữ Hạ sang một bên, nhỏ giọng hỏi. “Tại sao anh ấy cũng đến?”
“Anh ấy nhất định muốn đến, tôi không thể ngăn cản được.” Giọng Uông Trữ Hạ cũng không kém phần lo lắng.
Cô sợ sự có mặt của anh sẽ làm hỏng ý định tốt đẹp ban đầu, đặc biệt tính cách khắc nghiệt và lãnh đạm của Mục Anh Húc, rất khó có thiện cảm ngay lần đầu tiếp xúc.
Ba người ngồi xuống, câu được câu không nói chuyện phiếm. Gần mười phút sau, cửa phòng riêng lại được đẩy mở từ bên ngoài. “Xin lỗi, tôi xin lỗi! Bệnh viện đột ngột nhận bệnh nhân vừ vụ tai nạn giao thông, tôi phải trợ giúp nên..”
Lời nói ngưng ngang khi Âu Dương Trach thấy Mục Anh Húc ngồi lầm lì ở bàn ăn. Sau vài giây kinh ngạc, hắn xấu hổ nói. “Xin lỗi, tôi không biết có anh Mục ở đây.”
Mục Anh Húc không đáp lời, hai người nhìn nhau, mắt đối mắt làm bầu không khí trở nên kỳ quặc.
Uông Trữ Hạ vội vàng đứng ra điều hòa không khí. “Húc là bạn của Đàm Hân Nghiên, người có em trai muốn được chữa trị bệnh tim. Anh ấy nghe nói anh giới thiệu bác sĩ cho A Nghiên, nói phải cảm ơn nên đã sắp xếp phòng riêng hôm nay.”
Cùng là đàn ông, Âu Dương Trạch hiểu suy tính trong đầu Mục Anh Húc, hắn không ngây thơ như Uông Trữ Hạ Trong lòng hắn hừ lạnh, hiểu Mục Anh Húc là đang ra oai khoe khoang đánh đòn phủ đầu.
Bên ngoài lịch sự lễ khép khác hẳn trong đầu, Âu Dương Trạch vui vẻ nói. “Anh Mục thật khách sáo. Chỉ là chuyện nhỏ, không cần cố tình chuẩn bị phòng riêng cao cấp xa hoa thế này.”
Mục Anh Húc đứng dậy đi tới chỗ Âu Dương Trạch, đưa tay ra thân thiện. “Hân hạnh được gặp bác sĩ Âu Dương.”
Hai người nắm chặt tay, thân thiện không hề tồn tại như người ngoài ảo tưởng, lực đưa ra với đối phương đều được thực hiện âm thầm.
Đàm Hân Nghiên nhạy bén cảm giác được giữa hai người đàn ông có điều không ổn, cô nháy mắt với Uông Trữ Hạ.
“A Hạ, khi nào đồ ăn lên? Tôi đói sắp xỉu rồi.”
Phàn nàn của Đàm Hân Nghiên khiến hai gã đàn ông thu liễm tính tình, Mục Anh Húc phong độ nói. “Tôi sẽ gọi phục vụ mang đồ ăn lên.”
Bốn người ngồi quanh bàn tròn lớn, nhìn các món ăn thơm phức đủ món, Mục Anh Húc lịch sự nói.
“Bác sĩ Âu Dương, thứ lỗi cho tôi vì đã đặt món trước. Nếu có món nào không hợp khẩu vị của anh, cứ thoải mái tự nhiên gọi thêm nhé.”
Âu Dương Trạch nhìn vào năm mươi món ăn trên bàn, cảm thấy chưa ăn đã no, hắn dù khó tính đến mấy cũng không thể kén chọn hơn được. Hắn lắc đầu từ chối. “Không, sắp xếp của anh Mục đều rất tốt. Không cần gọi thêm.”
“Tôi sợ một người từng du học nước ngoài như bác sĩ Âu Dương sẽ không quen mói ăn truyền thống của quê hương.”
“A Hạ quen được, tôi sau lại phải kén ăn.”
Cuộc nói chuyện giữa hai người rất lịch sự, nhưng không hiểu sao càng lịch sự càng khiến Uông Trữ Hạ thấy gai hết sống lưng. Cô nhiều lần nháy mắt ra hiệu với Mục Anh Húc nhưng anh không bắt được sóng điện cô gửi tới.
Mục Anh Húc vô tình cố ý hỏi. “Bác sĩ Âu Dương, tôi nghe nói anh và vị hôn thê của tôi là bạn học trong khóa đào tạo ngắn hạn bên nước Z?”
“Đúng vậy”. Âu Dương Trạch bỏ ngoài tai ba chữ vị hôn thể, mỉm cười ấm áp đáp lại. “Chúng tôi không chỉ là bạn học, còn là bạn ngồi cùng bàn, cùng ăn cùng chơi. Hồi đó A Hạ luôn buộc tóc đuôi ngựa, rất năng động và trẻ trung. Bây giờ nhìn trầm ổn, khí chất và xinh đẹp hơn trước rất nhiều.”
“Hạ Hạ nhà tôi bây giờ là người chuẩn bị có gia đình, dĩ nhiên nhờ hạnh phúc mà đằm thắm xinh đẹp hơn rồi.”
“Đúng vậy. Ngày trước người theo đuổi cô ấy xếp hàng dài từ đây xuống đến cửa nhà hàng, người nào người nấy cũng phong độ lịch lãm. Không nghĩ đến khi về nước..” Âu Dương Trạch mỉm cười dừng nói đầy ẩn ý.
Mục Anh Húc không thấy tự hào khi Uông Trữ Hạ được khen ngợi bởi một gã đàn ông, anh đố kị vì hắn biết nhiều thứ về cô.
Uông Trữ Hạ rất muốn đỡ trán trước sắc mặt u uất của Mục Anh Húc, cô uyển chuyển nâng ly rượu, chuyển chủ đề. “Âu Dương Trạch, cảm ơn anh đã giới thiệu bác sĩ cho chúng tôi. Chúng ta nâng ly chúc Đàm Vu Thịnh mau chóng khỏe mạnh.”
Uông Trữ Hạ chưa từng nghĩ tới ăn một bữa cơm cũng mệt mỏi đau tim thế này. Hai cô gái dưới áp lực đấu tranh ngầm của hai người đàn ông, ráng lê lết đến hết bữa cơm. Chỉ sau khi Âu Dương Trạch ngỏ lời đưa Đàm Hân Nghiên đi về, Uông Trữ Hạ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Giây tiếp theo, Mục Anh Húc đứng phắt dậy, xoay ghế cô quay sang đối mặt anh, hai tay chống vào thành ghế giam cầm cô lại.
Ngửi thấy mùi rượu từ hơi thở nặng nhọc của anh, Uông Trữ Hạ thấy chán ghét, hé miệng muốn đẩy người thì bị một đôi môi dầy và ấm ấn chặt xuống môi.
Cô nghĩ anh sẽ hôn nhưng chỉ có tiếng nói thoát khỏi kẽ môi, chập chùng bởi hơi thở nóng hổi. “Từ nay về sau, em không được phép tiếp xúc Âu Dương Trạch đó nữa.”
Giọng anh nhừa nhựa của người say, mệnh lệnh độc đoán đúng bản chất.
“Tại sao?” Uông Trữ Hạ không hiểu hỏi lại. “Đàm Vu Thịnh phải đi nước ngoài chữa bệnh, cần anh ta giúp đỡ, làm sao mà không tiếp xúc được?”
“Chuyện của Đàm Vu Thịnh để Đàm Hân Nghiên tự lo. Cô ta mới là chị gái Đàm Vu Thịnh.”
“Âu Dương Trạch là vì quen biết em nên mới giới thiệu bác sĩ, nếu cắt đứt liên lạc khác gì ăn cháo đá bát đâu.” Uông Trữ Hạ choàng tay qua cổ anh, xấu hổ khi phải xài mỹ nhân kế để dỗ dành con ma men cứng đầu cứng cổ này.
Mục Anh Húc đáp lại bằng nụ hôn thô bạo, anh nghiền rất nhiều lần bờ môi căng mọng và chiếc lưỡi nhỏ xinh, đến khi cô đau chịu không nổi, dùng tay giật tóc nơi gáy anh để thể hiện bất mãn, anh mới buông tha.
Mặc dù trên mặt hiện lên vẻ miễn cưỡng, nhưng anh không nhắc lại yêu cầu vừa rồi.
Bởi vì Mục Anh Húc uống rượu, Uông Trữ Hạ phải tự mình lái xe, cô vừa lái xe vừa nhìn anh lo lắng, sợ anh say quá, sẽ nôn trên xe.
“Mọi khi anh đi ký hợp đồng với đối tác, uống rượu không thấy mệt hoặc lăn ra ngủ, sao hôm nay chưa hết một chai đã gà gật thế này?”
Xe chạy thẳng vào sân biệt thự, dưới sự trợ giúp của Quách quản gia và Trần Trương, Mục Anh Húc được dìu về phòng ngủ.
Nhìn anh nằm im trên giường, cô hỏi quản gia. “Chú Quách, Niệm Nhi ngủ chưa?”
“Mục thiếu gia đợi cô về kể chuyện cổ tích thì mới chịu ngủ. Vẫn còn thức chơi siêu nhân trong phòng.”
Uông Trữ Hạ giật mình áy náy vì để con trai phải thức khuya đợi, cô muốn đến phòng bé thì cổ tay bị kéo giật lại.
“Ở lại đây!” Mục Anh Húc mở đôi mắt đỏ ngầu nhìn cô, ra lệnh.
Mặt cô đỏ bừng xấu hổ, lén nhìn Quách quản gia, cố gắng đẩy tay anh ra.
Quách quản gia hiểu lòng người, cúi đầu cung kính. “Tôi sẽ dỗ Mục thiếu gia ngủ. Làm phiền cô Uông chăm sóc ông chủ.”
Nhìn cửa phòng đóng lại, Uông Trữ Hạ trừng mắt trách móc Mục Anh Húc. “Anh say rượu cũng không thể ngoan được hả?”
Anh không đáp lời, nhắm mắt nghẹo đầu ngủ tiếp. Uông Trữ Hạ cáu giận giậm chân đi vào phòng tắm để lấy khăn ướt.
Cô cẩn thận lau mặt và tay cho anh. Anh cảm nhận được chiếc khăn ấm áp lau nhẹ trên mặt mình, động tác nhẹ nhàng và cẩn thận, khiến lòng anh dấy lên an ủi nhỏ xíu, anh rất thích sự ân cần và dịu dàng của Uông Trữ Hạ. Cô sắp xếp ổn định rồi quay lại phòng tắm. Người cô toàn mùi rượu bị ám từ anh, nếu không tắm nhanh, cô sợ sẽ bị hun chết.
Ngay khi Uông Trữ Hạ bước vào phòng tắm, rèm mi nhắm kín của Mục Anh Húc mở ra thật to, bên trong là sự tinh anh thanh tỉnh, không hề mông lung mờ mịt của người say rượu.
Anh không say vì rượu, mà bị chính ghen tuông trong lòng điều khiển hành động. Nghe thấy Âu Dương Trạch hống hách kể lại thời gian học cùng Uông Trữ Hạ, ghen tị trong lòng bùng nổ như từng đoàn lửa nhỏ nhảy múa gặm cắn trái tim anh.
Anh cố tình say để được hưởng sự chăm sóc của cô, giúp làm lạnh trái tim hừng hực lửa ghen.
“Hừ, anh biết Hạ Hạ lúc đó thì sao? Anh giúp đỡ cô ấy thì sao? Không phải cuối cùng tôi mới là chồng, mới là người đàn ông được cô ấy chăm sóc sao?”
Tự lảm nhảm tự mãn một mình, tốt cuộc anh chịu hết nổi, đứng dậy đi vào phòng tắm, nơi đã ngừng tiếng nước chảy.
Uông Trữ Hạ đang ngâm mình trong bồn tắm, cô tựa đầu lên thành bồn, hai tay trắng nón mềm mịm khoát hờ hai bên thành, trên mắt đắp chiếc khăn che đi ánh sáng.
Mục Anh Húc nuốt khan, tự cởi sạch quần áo trên người, như tên trộm gian xảo nhón chân đến gần, rồi đột ngột bước vào bồn tắm.
Nước quanh người khẽ động, trước khi Uông Trữ Hạ kịp hiểu ra chuyện gì, cơ thể trơn bóng của cô bị đè nghiến cấn lưng vào bồn tắm, môi lưỡi bị chiếm đoạt, cánh mũi ngửi thấy mùi rượu khiến cô nhanh chóng chuếnh choáng chìm sâu trong nụ hôn dài.
Nụ hôn di chuyển dần đến tai cô, giọng khàn khàn dụ hoặc. “Hạ Hạ, chúng ta kết hôn đi.”
Uông Trữ Hạ sửng sốt, ý thức khôi phục sau vài giây, tay cô đẩy người anh ra nhưng không thành công. “Anh đnag say, không tỉnh táo nên nói linh tinh, đúng không? Khi nào minh mẫn thì đến bàn chuyện này với em. Ngoanl”
“Nếu tôi nói bây giờ tôi tỉnh táo thì sao? Em phải bằng lòng đồng ý lấy tôi nhé.
Uông Trữ Hạ không thèm đếm xỉa đến lời nói ngang ngược của anh. “Lời người say không tin được.”
“Hạ Hạ, tôi không say.”
Anh thú nhận với cô, dùng ánh mắt minh mẫn nhìn thẳng cô. Sự trong veo nơi đáy mắt khiến cô nhíu mày. “Tại sao anh phải giả vờ say?”
Cô cựa người, tránh thoát khỏi vật nào đó đang cố tình mài lên bắp đùi trân trụi. “Mục Anh Húc, anh dám giở trò với em?”
Nói xong Uông Trữ Hạ định đứng dậy khiến nước tràn khỏi bồn. Mục Anh Húc sao đẻ cô thoát, anh dùng cánh tay chắc khỏe nhấc bổng cô lên, xoay người 360 độ, đặt cô ngồi lên đùi mình, áp lồng ngực rắn trắc vào tấm lưng thon gây xinh đẹp.
Uông Trữ Hạ cố gắng giãy giụa chỉ càng khiến cơ thể anh nóng bừng, cô cảm giác nguy hiểm khiến cơ thể thoáng run rẩy rất đáng yêu.
Mục Anh Húc hít ngửi sau tai cô, dùng môi hôn dọc cần cổ thanh mảnh, bất ngờ ngoạm nhẹ lên đó, thỏa mãn nghe được tiếng rên rỉ đau đớn. Giọng anh lúc này càng khàn đặc. “Hạ Hạ, là tôi ghen tị. Tôi ghen vì Âu Dương Trạch biết em ở thời điểm em không còn nhớ tôi. Tôi ghen vì anh ta chứng khiến thanh xuân tươi đẹp nhất của em.”