Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 263
Uông Trữ Hạ vô thức quay đầu nhìn bác sĩ đứng sau lưng, vẻ mặt ngơ ngác. “Anh gọi tôi?”
Người đàn ông trong chiếc blu trắng có mái tóc quăn, nước da trắng vì ít tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, nụ cười trên mặt hắn mang theo hưng phấn. “Uông Trữ Hạ, là tôi. Cô không nhận ra tôi hả? Thực sự không biết tôi là ai?”
Uông Trữ Hạ cố ý nhìn hắn thật kỹ, nhưng vẫn không có chút ấn tượng nào. Cô chớp mắt. “Anh là…”
“Cô bây giờ nổi tiếng đến mức quên hết chuyện xưa và bạn bè cũ rồi hả?”
Người đàn ông cố ý tỏ ra bất mãn, mỉm cười tự giới thiệu. Ngay cả cậu bạn ngồi cùng bàn học cùng khóa thiết kế bên nước Z cũng quên?”
Uông Trữ Hạ khựng người, nhíu mày cố nhớ lại. Cô vẫn không tin nhìn vị bác sĩ đẹp trai trước mặt, nhìn lên nhìn xuống rất lâu, ngập ngừng nói. “Anh thật sự là bạn cùng bàn của tôi trong khóa đào tạo thiết kế ngắn hạn một năm, Âu Dương Trạch?” Giọng điệu chất vấn cùng khuôn mặt nghi ngờ của cô làm hắn không vui, trách cứ ngược lại. “Ngoài Âu Dương Trạch ngồi với cô trong suốt khóa học, thì còn Âu Dương nào nữa? Tôi vẫn nhớ rõ mọi chuyện hồi đó, có cần tôi kể lại mấy chuyện ngốc nghếch cô từng phạm phải không?”
Uông Trữ Hạ lắc đầu nguầy nguậy phản đối, khẩn cầu nói. “Chúng ta không nên ôn lại những chuyện xấu thời trẻ, hãy giúp nhau chôn kín trong quá khứ, được không?”
Âu Dương Trạch sửng sốt rồi bật cười trước vẻ mặt nhăn nhó của cô, sau đó nghiêm túc gật đầu.
Nhìn chiếc áo trắng blu của hắn, cô bĩu môi nói. “Không phải tôi không nhận ra anh, mà do ngoại hình anh thay đổi quá nhiều. Nếu là một anh chàng tròn trịa lúc nào cũng cúi đầu dùng tóc mái che khuất nửa khuôn mặt phúng phính thì tôi nhận ra ngay.”
“Vừa nãy không biết ai bảo không nhắc chuyện quá khứ nhỉ? Bây giờ lại là người khơi mào?”
Uông Trữ Hạ cười lém lỉnh, khôn khéo chuyển ngay đề tài. “Tôi nhớ rằng chúng ta đều học về khóa thiết kế, dù đó chỉ là lấy thêm tấm bằng, nhưng anh rất có thiên phú, tại sao bây giờ biến hình thành bác sĩ rồi? Thay đổi trong những năm qua của anh thật đáng kinh ngạc và khâm phục.”
Nghe lời khen của Uông Trữ Hạ, Âu Dương Trạch bối rối gãi đầu. “Tôi phải gác ước mơ nghệ thuật lại vì bố tôi đột quy, tôi phải về nước để chăm sóc ông. Sau đó duyên số khiến tôi hoàn thành nốt khóa học y khoa trong nước, tôi tuân theo di nguyện của bố là trở thành bác sĩ chữa bệnh cứu người như bố mẹ tôi.”
Giọng Âu Dương Trạch trở nên vui vẻ khi thấy vẻ mặt cảm thông của Uông Trữ Hạ.
“Đừng có nhìn tôi như thế. Chuyện không như cô đang tưởng tượng đâu. Lúc đầu tôi khó chấp nhận nhưng sau khi cầm dao mổ, tôi mới phát hiện cảm giác thực hiện giải phẫu thành công nó hạnh phúc đến dường nào. Giống y niềm vui khi tôi dùng bút vẽ ra điều yêu thích.”
Sự tự tin và lòng yêu nghề của hắn lan truyền sang cả Uông Trữ Hạ, cô thầm mừng cho hắn về sự thay đổi này.
Trong lúc trò chuyện giữa, Âu Dương Trạch thắc mắc. “Nhân tiện, cô đang ở bệnh viện làm gì vậy? Đi khám bệnh hay thăm bệnh?”
“Tôi ổn.” Câu hỏi khiến cô nhớ đến bệnh tình của Đàm Vu Thịnh. “Tôi đến bệnh viện gặp em trai người bạn. Thằng bé bị bệnh tim bẩm sinh, do nhóm máu khiến khó tìm được trái tim phù hợp, bác sĩ mổ cũng không dám nhận. Nghĩ đến là thấy thương, thằng bé còn nhỏ lắm.”
“Bệnh tim bẩm sinh?” Âu Dương Trạch trầm ngâm, hắn luôn nghiêm túc khi liên quan đến chuyên môn. “Tôi biết một chuyên gia về tim ở nước ngoài. Anh ấy đã chữa khỏi cho rất nhiều bệnh nhân mắc bệnh tim bẩm sinh. Nếu bạn của cô có điều kiện, có thể ra nước ngoài để được chuyên gia điều trị. Bên đó nguồn tim rộng hơn bên đây.”
Uông Trữ Hạ mắt sáng rực. “Thật sao? Nghĩa là cậu bé sẽ được chữa khỏi?”
Cô hỏi han thêm nhiều thông tin rồi không bận tâm Âu Dương Trạch vẫn đứng bên cạnh, lập tức gọi cho Đàm Hân Nghiên biết tin tức.
Giọng Đàm Hiên Nghiên đầy nghi ngờ. “Chuyên gia mà cô nhắc tới có đáng tin không?”
Không phải Đàm Hân Nghiên không tin tưởng Uông Trữ Hạ, mà là mấy năm nay cô mời về rất nhiều bác sĩ chuyên gia bệnh tim, nhưng sau khi xem bệnh tình thì đều lắc đầu từ chối. Cô rất sợ mang hy vọng rồi lại thất vọng cho em trai.
Dưới sự đảm bảo nhiều lần của Uông Trữ Hạ, Đàm Hân Nghiên nói. “Tôi đặt vé máy bay ngay bây giờ.” Cúp điện thoại, Uông Trữ Hạ quay sang liên tục cảm ơn Âu Dương Trạch. “Cảm ơn anh, cảm ơn anh rất nhiều. Nếu hôm nay không may mắn gặp được anh, có lẽ chúng tôi vẫn cứ chờ đợi trong vô vọng.”
“Sao cô khách sáo với tôi nhiều vậy? Đây là sự sắp đặt của số phận, cậu bé kia có số tiếp tục sống. Tôi và cô cũng vì có duyên mà gặp lai sau nhiều năm xa cách.”
Uông Trữ Hạ mỉm cười, cảm thấy nói đến duyên số hơi kỳ cục nhưng cũng không phản đối.
Âu Dương Trạch chủ động mời. “Vì chúng ta có duyên, cho phép tôi được mời cô bữa tối.”
Uông Trữ Hạ giật mình, lúc này mới nhận ra là đã tối. Cô lắc lắc ngón tay. “Phải để tôi mời. Anh đã giúp chúng tôi rất nhiều.”
“Bây giờ chúng ta đi luôn chứ? Cô xuống trước đi, tôi quay trở về thay áo.”
Âu Dương Trạch rất khôn ngoan, hắn không tranh cãi người mời là ai. Hai người cùng đi ăn tối đã là chuyện may mắn ngoài mong đợi, những vấn đề khác đều rất nhỏ.
Uông Trữ Hạ đi đến bãi đậu xe, chưa kịp nhìn xem xe mình ở đâu thì bị một đám phóng viên vây quanh.
“Cô Uông, có phải gần đây cô đang trốn tránh trong Mục gia không?”
“Có phải vì lương tâm cắn rứt nên cô sợ truyền thông phóng vấn, ngay cả đi làm cũng không đi.”
“Về việc tự sát của Lộ Thanh Phong, cô có cảm tưởng gì?”
Hàng loạt câu hỏi đổ ập vào mặt khiến Uông Trữ Hạ choáng váng vì không chuẩn bị trước. Bốn năm micro dí gân mặt như muốn cào xước mặt cô, Uông Trữ Hạ bực bội lên tiếng.
“Xin lỗi, tôi từ chối nhận lời phỏng vấn.
Cô đẩy người trước mặt ra để tiến về xe của mình nhưng bị hai người vác máy quay gan lì dí ống kính thu lại vẻ mặt cô. Giọng Uông Trữ Hạ không còn bình tĩnh. “Các anh làm gì vậy? Muốn ép phỏng vấn phải không?”
“Cô Uông đừng hiểu lầm. Chúng tôi đang tìm hiểu sự thật về cái chết của Lộ Thanh Phong, cư dân mạng và người hâm mộ đều muốn biết suy nghĩ của cô. Mong cô cùng hợp tác.”
“Đây là thái độ mà các anh muốn tôi hợp tác. Uông Trữ Hạ cáu điên lên đẩy ống kính xoay sang hướng khác, đồng thời buông lời gay gắt. “Thái độ bất lịch sự của các anh khiến tôi không muốn trả lời phỏng vấn. Làm ơn tránh ra cho tôi đi. Nếu còn tiếp tục làm phiền, tôi sẽ kiện các anh tội quấy rối.”
Tuy nhiên, phóng viên không bị cô đe dọa, cười khẩy nói. “Cô Uông là không muốn trả lời phỏng vấn hay không dám trả lời phỏng vấn?”
Trước khi Uông Trữ Hạ lớn tiếng mắng người thì Âu Dương Trạch đã đi tới, kéo cô ra phía sau bảo vệ, lớn giọng nói. “Cưỡng ép người vô tội trả lời phỏng vấn để lấy bản tin, các anh thậm chí không có được sự tôn trọng tối thiểu. Xin mời nhanh chóng rời đi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ.”
Các phóng viên như bắt được vàng, tới tấp chỉa micro vào hai người, mặt dày xuyên tạc đặt câu hỏi.
“Cô Uông, người đàn ông bảo vệ cô là ai?”
“Trông hai người rất thân mật. Có phải đây là bạn trai mới của cô? Mối quan hệ của hai người là gì?”
“Có tin đồn anh Mục đi mua sắm với một phụ nữ xinh đẹp, bây giờ bên cạnh cô xuất hiện đàn ông lạ, có phải cô và anh Mục đã chia tay?”
Khuôn mặt Uông Trữ Hạ đỏ rần tức tối theo từng câu hỏi, cô không còn giữ được bình tĩnh trong lời nói. “Anh ấy không phải bạn trai tôi. Các anh đừng có vu khống đặt điều. Tình cảm của tôi và Húc vẫn rất tốt đẹp.”
Người đàn ông trong chiếc blu trắng có mái tóc quăn, nước da trắng vì ít tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, nụ cười trên mặt hắn mang theo hưng phấn. “Uông Trữ Hạ, là tôi. Cô không nhận ra tôi hả? Thực sự không biết tôi là ai?”
Uông Trữ Hạ cố ý nhìn hắn thật kỹ, nhưng vẫn không có chút ấn tượng nào. Cô chớp mắt. “Anh là…”
“Cô bây giờ nổi tiếng đến mức quên hết chuyện xưa và bạn bè cũ rồi hả?”
Người đàn ông cố ý tỏ ra bất mãn, mỉm cười tự giới thiệu. Ngay cả cậu bạn ngồi cùng bàn học cùng khóa thiết kế bên nước Z cũng quên?”
Uông Trữ Hạ khựng người, nhíu mày cố nhớ lại. Cô vẫn không tin nhìn vị bác sĩ đẹp trai trước mặt, nhìn lên nhìn xuống rất lâu, ngập ngừng nói. “Anh thật sự là bạn cùng bàn của tôi trong khóa đào tạo thiết kế ngắn hạn một năm, Âu Dương Trạch?” Giọng điệu chất vấn cùng khuôn mặt nghi ngờ của cô làm hắn không vui, trách cứ ngược lại. “Ngoài Âu Dương Trạch ngồi với cô trong suốt khóa học, thì còn Âu Dương nào nữa? Tôi vẫn nhớ rõ mọi chuyện hồi đó, có cần tôi kể lại mấy chuyện ngốc nghếch cô từng phạm phải không?”
Uông Trữ Hạ lắc đầu nguầy nguậy phản đối, khẩn cầu nói. “Chúng ta không nên ôn lại những chuyện xấu thời trẻ, hãy giúp nhau chôn kín trong quá khứ, được không?”
Âu Dương Trạch sửng sốt rồi bật cười trước vẻ mặt nhăn nhó của cô, sau đó nghiêm túc gật đầu.
Nhìn chiếc áo trắng blu của hắn, cô bĩu môi nói. “Không phải tôi không nhận ra anh, mà do ngoại hình anh thay đổi quá nhiều. Nếu là một anh chàng tròn trịa lúc nào cũng cúi đầu dùng tóc mái che khuất nửa khuôn mặt phúng phính thì tôi nhận ra ngay.”
“Vừa nãy không biết ai bảo không nhắc chuyện quá khứ nhỉ? Bây giờ lại là người khơi mào?”
Uông Trữ Hạ cười lém lỉnh, khôn khéo chuyển ngay đề tài. “Tôi nhớ rằng chúng ta đều học về khóa thiết kế, dù đó chỉ là lấy thêm tấm bằng, nhưng anh rất có thiên phú, tại sao bây giờ biến hình thành bác sĩ rồi? Thay đổi trong những năm qua của anh thật đáng kinh ngạc và khâm phục.”
Nghe lời khen của Uông Trữ Hạ, Âu Dương Trạch bối rối gãi đầu. “Tôi phải gác ước mơ nghệ thuật lại vì bố tôi đột quy, tôi phải về nước để chăm sóc ông. Sau đó duyên số khiến tôi hoàn thành nốt khóa học y khoa trong nước, tôi tuân theo di nguyện của bố là trở thành bác sĩ chữa bệnh cứu người như bố mẹ tôi.”
Giọng Âu Dương Trạch trở nên vui vẻ khi thấy vẻ mặt cảm thông của Uông Trữ Hạ.
“Đừng có nhìn tôi như thế. Chuyện không như cô đang tưởng tượng đâu. Lúc đầu tôi khó chấp nhận nhưng sau khi cầm dao mổ, tôi mới phát hiện cảm giác thực hiện giải phẫu thành công nó hạnh phúc đến dường nào. Giống y niềm vui khi tôi dùng bút vẽ ra điều yêu thích.”
Sự tự tin và lòng yêu nghề của hắn lan truyền sang cả Uông Trữ Hạ, cô thầm mừng cho hắn về sự thay đổi này.
Trong lúc trò chuyện giữa, Âu Dương Trạch thắc mắc. “Nhân tiện, cô đang ở bệnh viện làm gì vậy? Đi khám bệnh hay thăm bệnh?”
“Tôi ổn.” Câu hỏi khiến cô nhớ đến bệnh tình của Đàm Vu Thịnh. “Tôi đến bệnh viện gặp em trai người bạn. Thằng bé bị bệnh tim bẩm sinh, do nhóm máu khiến khó tìm được trái tim phù hợp, bác sĩ mổ cũng không dám nhận. Nghĩ đến là thấy thương, thằng bé còn nhỏ lắm.”
“Bệnh tim bẩm sinh?” Âu Dương Trạch trầm ngâm, hắn luôn nghiêm túc khi liên quan đến chuyên môn. “Tôi biết một chuyên gia về tim ở nước ngoài. Anh ấy đã chữa khỏi cho rất nhiều bệnh nhân mắc bệnh tim bẩm sinh. Nếu bạn của cô có điều kiện, có thể ra nước ngoài để được chuyên gia điều trị. Bên đó nguồn tim rộng hơn bên đây.”
Uông Trữ Hạ mắt sáng rực. “Thật sao? Nghĩa là cậu bé sẽ được chữa khỏi?”
Cô hỏi han thêm nhiều thông tin rồi không bận tâm Âu Dương Trạch vẫn đứng bên cạnh, lập tức gọi cho Đàm Hân Nghiên biết tin tức.
Giọng Đàm Hiên Nghiên đầy nghi ngờ. “Chuyên gia mà cô nhắc tới có đáng tin không?”
Không phải Đàm Hân Nghiên không tin tưởng Uông Trữ Hạ, mà là mấy năm nay cô mời về rất nhiều bác sĩ chuyên gia bệnh tim, nhưng sau khi xem bệnh tình thì đều lắc đầu từ chối. Cô rất sợ mang hy vọng rồi lại thất vọng cho em trai.
Dưới sự đảm bảo nhiều lần của Uông Trữ Hạ, Đàm Hân Nghiên nói. “Tôi đặt vé máy bay ngay bây giờ.” Cúp điện thoại, Uông Trữ Hạ quay sang liên tục cảm ơn Âu Dương Trạch. “Cảm ơn anh, cảm ơn anh rất nhiều. Nếu hôm nay không may mắn gặp được anh, có lẽ chúng tôi vẫn cứ chờ đợi trong vô vọng.”
“Sao cô khách sáo với tôi nhiều vậy? Đây là sự sắp đặt của số phận, cậu bé kia có số tiếp tục sống. Tôi và cô cũng vì có duyên mà gặp lai sau nhiều năm xa cách.”
Uông Trữ Hạ mỉm cười, cảm thấy nói đến duyên số hơi kỳ cục nhưng cũng không phản đối.
Âu Dương Trạch chủ động mời. “Vì chúng ta có duyên, cho phép tôi được mời cô bữa tối.”
Uông Trữ Hạ giật mình, lúc này mới nhận ra là đã tối. Cô lắc lắc ngón tay. “Phải để tôi mời. Anh đã giúp chúng tôi rất nhiều.”
“Bây giờ chúng ta đi luôn chứ? Cô xuống trước đi, tôi quay trở về thay áo.”
Âu Dương Trạch rất khôn ngoan, hắn không tranh cãi người mời là ai. Hai người cùng đi ăn tối đã là chuyện may mắn ngoài mong đợi, những vấn đề khác đều rất nhỏ.
Uông Trữ Hạ đi đến bãi đậu xe, chưa kịp nhìn xem xe mình ở đâu thì bị một đám phóng viên vây quanh.
“Cô Uông, có phải gần đây cô đang trốn tránh trong Mục gia không?”
“Có phải vì lương tâm cắn rứt nên cô sợ truyền thông phóng vấn, ngay cả đi làm cũng không đi.”
“Về việc tự sát của Lộ Thanh Phong, cô có cảm tưởng gì?”
Hàng loạt câu hỏi đổ ập vào mặt khiến Uông Trữ Hạ choáng váng vì không chuẩn bị trước. Bốn năm micro dí gân mặt như muốn cào xước mặt cô, Uông Trữ Hạ bực bội lên tiếng.
“Xin lỗi, tôi từ chối nhận lời phỏng vấn.
Cô đẩy người trước mặt ra để tiến về xe của mình nhưng bị hai người vác máy quay gan lì dí ống kính thu lại vẻ mặt cô. Giọng Uông Trữ Hạ không còn bình tĩnh. “Các anh làm gì vậy? Muốn ép phỏng vấn phải không?”
“Cô Uông đừng hiểu lầm. Chúng tôi đang tìm hiểu sự thật về cái chết của Lộ Thanh Phong, cư dân mạng và người hâm mộ đều muốn biết suy nghĩ của cô. Mong cô cùng hợp tác.”
“Đây là thái độ mà các anh muốn tôi hợp tác. Uông Trữ Hạ cáu điên lên đẩy ống kính xoay sang hướng khác, đồng thời buông lời gay gắt. “Thái độ bất lịch sự của các anh khiến tôi không muốn trả lời phỏng vấn. Làm ơn tránh ra cho tôi đi. Nếu còn tiếp tục làm phiền, tôi sẽ kiện các anh tội quấy rối.”
Tuy nhiên, phóng viên không bị cô đe dọa, cười khẩy nói. “Cô Uông là không muốn trả lời phỏng vấn hay không dám trả lời phỏng vấn?”
Trước khi Uông Trữ Hạ lớn tiếng mắng người thì Âu Dương Trạch đã đi tới, kéo cô ra phía sau bảo vệ, lớn giọng nói. “Cưỡng ép người vô tội trả lời phỏng vấn để lấy bản tin, các anh thậm chí không có được sự tôn trọng tối thiểu. Xin mời nhanh chóng rời đi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ.”
Các phóng viên như bắt được vàng, tới tấp chỉa micro vào hai người, mặt dày xuyên tạc đặt câu hỏi.
“Cô Uông, người đàn ông bảo vệ cô là ai?”
“Trông hai người rất thân mật. Có phải đây là bạn trai mới của cô? Mối quan hệ của hai người là gì?”
“Có tin đồn anh Mục đi mua sắm với một phụ nữ xinh đẹp, bây giờ bên cạnh cô xuất hiện đàn ông lạ, có phải cô và anh Mục đã chia tay?”
Khuôn mặt Uông Trữ Hạ đỏ rần tức tối theo từng câu hỏi, cô không còn giữ được bình tĩnh trong lời nói. “Anh ấy không phải bạn trai tôi. Các anh đừng có vu khống đặt điều. Tình cảm của tôi và Húc vẫn rất tốt đẹp.”