Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 248
Trần Hiên là đàn ông, hắn có sự ghen tuông như những người đang yêu khác, câu hỏi đặt ra cũng là muốn thăm dò Lâm Mộng Như. Dù sao cô cũng nâng đỡ Lộ Thanh Phong suốt mấy năm trời, Trần Hiên sợ cô mềm lòng.
Lâm Mộng Như có chút do dự, nhưng nghĩ đến Uông Trữ Hạ, cô bặm môi vứt sự mềm yếu khỏi đầu, giọng thờ ơ. “Làm sai thì phải nhận hậu quà, là anh ta từ chối cơ hội mà em và công ty đưa ra. Em sẽ không quản lý một nghệ sĩ không biết nghe lời. Anh ta quay lại cầu xin bao nhiêu lần, câu trả lời của em vẫn là không.”
Đáy mắt Trần Hiên thoáng ý cười hài lòng, hắn xoa xoa tóc cô rồi choàng tay lên vai. Hai người sánh vai đi tiếp con đường thật dài phía trước.
Ngày hôm sau, Uông Trữ Hạ vì đưa Mục Niệm đến trường học nên đi làm muộn hơn ngày thường. Hôm nay Cao Trữ Mộc đi xe bus từ sáng sớm, hiện tại chỉ có một mình cô ở dưới tầng hầm gửi xe.
Liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay, bước chân Uông Trữ Hạ nhanh hơn về phía thang máy.
Trước khi cô kịp bước qua ngưỡng cửa, một bàn tay đeo găng đen bịt miệng, vòng eo bị ôm chặt kéo giật lùi ra sau. Bản năng trước nguy hiểm khiến Uông Trữ Hạ cố gắng xoay người vùng vẫy. Bên tai gầm lên tiếng quát. “Muốn sống, câm miệng.”
Cô dùng toàn bộ sức lực phản kháng, không nghe theo lời cảnh cáo, cơ thể bị lôi vào tận trong góc khuất, camera giám giát không thể quay tới góc độ này.
Lưng đập mạng vào thân xe ô tô, Uông Trữ Hạ vung túi xách lên muốn đập vào đầu đối phương nhưng bị bắt được. Cổ tay đau nhói sau củ hất, mặt Uông Trữ Hạ nhận một cái tát trời giáng.
Trước khi cô kịp phản ứng, cần cổ cảm nhận thứ gì đó lạnh lẽo đến sởn gai ốc.
“Muốn tôi rạch một đường không?”
Uông Trữ Hạ cứng đờ bất động, nhìn đối phương đưa tay kéo khẩu trang và đẩy cao mũ lưỡi trai.
“Lộ Thanh Phong?” Uông Trữ Hạ nhúc nhích muốn tiến lên nhưng bị lưỡi dao sắc bén cửa nhẹ, cần cổ nhói lên khiến cô nhận biết bản thân vừa tự đưa cồ vào lưỡi dao. Giọng cô thoáng run.
“Anh bắt cóc tổng tiền?”
“Đừng đao to búa lớn như thế” Lộ Thanh Phong nhàn nhạt trả lời. “Tôi chỉ muốn nói chuyện riêng tư với cô. Cô đi đâu cũng có người đi kèm, tôi bất đắc dĩ mới phải dùng biện pháp này.”
Cô khịt mũi xem thường, trái tim dần bình ổn trở lại làm giọng nói thêm phần cứng còi. “Đây là cách anh cầu xin sao?”
Lộ Thanh Phong không bị cô khích tướng mà bỏ dao xuống, hắn nhìn chút máu đỏ đang ri ra từ vết thương, cố gắng không để giọng mình run. “Việc tôi nhờ cô rất đơn giản. Hy vọng cô nói vài lời về tôi trước mặt anh Mục để anh ta mở cho tôi con đường sống.”
“Cho anh con đường sống?” Uông Trữ Hạ không hiểu ý tứ của hắn, cau mày suy nghĩ. Cô quan sát bộ trang phục đơn giản không phải hàng hiệu trên người hắn, nghĩ đến tình huống gần đây không thuận lợi do Lâm Mộng Như nhiều chuyện kể lại, thông minh đoán ra nguyên nhân. “Anh muốn quay về giới giải trí?”
Lộ Thanh Phong gật gù đầu, trong mắt là tán thưởng. “Tôi thích nói chuyện với người thông minh.”
Uông Trữ Hạ đáp lại bằng nụ cười tươi rói, nhìn vẻ mặt kỳ vọng ảo tưởng của hắn, lời nói ra lại hờ hững vô cùng. “Đáng tiếc, tôi từ chối. Tôi sẽ không giúp anh.”
“Cô muốn chết?” Mặt hắn chìm xuống đen kịt, mắt tối đen u ám, giọng nói rít qua kẽ răng đe dọa. “Cô sắp sửa làm Mục phu nhân, bà chủ của Mục thị, một tập đoàn lớn mạnh giàu có, cô cam lòng bị giết rồi mất tất cả?”
“Giết người sẽ ngồi tù, cuộc sống của anh còn khủng khiếp hơn dưới trả thù của Mục Anh Húc.” Uông Trữ Hạ tự tin nói với vẻ bình tĩnh. “Anh không thuộc tuýp người làm chuyện không có lợi ích.”
“Cô đừng tự cho là đúng!” Lộ Thanh Phong đá mạnh vào thành xe, ngay sát bên chân Uông Trữ Hạ, ánh mắt ác độc hung tợn nhìn cô chằm chằm.
Con dao trên tay hắn lỏng ra trong vài giây, nhanh chóng kéo ra giữ khoảng cách, chỉ thằng vào mi tâm Uông Trữ Hạ, lưỡi dao sắc bén lóe lên trong mắt cô.
Đầu ngả về phía sau, tiếng cười khùng khục thoát khỏi cổ họng, cô ngạo mạn nhìn thẳng hắn khiêu khích, nâng cằm thách thức. “Anh có thể thử cảm giác giết người một lần. Tôi không phải người thích bị đe dọa.”
Uông Trữ Hạ chủ động đưa đầu về phía trước, da thịt chạm vào mũi dao nhọn. “Giỏi thì làm đi!!!”
Hành vi bất cần đời của cô khiến hắn kinh ngạc, bàn tay năm dao run lên trong vô thức vì sợ hãi.
Nhếch mép cười khẩy, Uông Trữ Hạ nghiêng đầu, huých vai vào người hắn. Lộ Thanh Phong vì bất ngờ lên lào đảo về phía sau, bị cô dùng hết sức chặt vào cổ tay khiến con dao rơi xuống đất.
Cô nhanh chân dá con dao vào gầm xe trước khi hắn bổ nhào xuống đất nhặt lên. Chuyện chỉ xảy ra trong vài giây, Uông Trữ hạ đã nhảy bật ngược ra sau, hơi lảo đảo đập người vào tường, giữ một khoảng cách an toàn.
Nhìn bộ dạng ngơ ngác vẫn chưa hiểu chuyện gì của Lộ thanh Phong, Uông Trữ Hạ khinh thường chế nhạo. “Bằng dũng khí nhỏ như con muỗi mà cũng dám dùng dao dọa người? Thật lố bịch!”
Lộ Thanh Phong nhục nhã ê chế khuy trên đất, hai tay buông thống thảm hại. Bao nhiêu hung ác dọa người đều trôi mất không dấu vết. Uông Trữ Hạ ngạo nghễ đi ngang qua hắn, thời điểm đến gần, cô từ trên cao nhìn xuống hắn với ánh mắt thương hại.
“Một người chỉ biết dùng thủ đoạn lợi dụng bạn bè và ăn cháo dá bát như anh, nhân phẩm thối nát mà muốn quay lại ngành giải trí? Anh dang khinh thường những người trong ngành đấy hả?” * Dứt lời, Uông Trữ Hạ sải bước đi thẳng vào thang máy.
Vốn tưởng rằng chuyện của Lộ Thanh Phong đã đủ lộn xộn, nhưng khi ra khỏi thang máy, Uông Trữ Hạ lại nhìn thấy một màn khiến cô đau đầu.
Đồng nghiệp tụ tập vây quanh một góc văn phòng, ồn ào xôn xao trách móc một ai đó.
“Mọi người không muốn nhận lương nữa hả? Trong giờ làm việc mà nháo nhào cái gì?” Cô vỗ tay thu hút chú ý.
Nghe thấy giọng nói của Uông Trữ Hạ, mọi người nhanh chóng vội vàng quay về chỗ ngồi, giả bộ bận rộn với công việc.
Uông Trữ Hạ không có ý trách mắng mọi người, lúc này cô mới thấy rõ trung tâm chú ý là Cao Trữ Mộc và nữ đồng nghiệp hôm qua tranh cãi về báo cáo dữ liệu bị sai.
Nhìn khuôn mặt uất ức của Cao Trữ Mộc, Uông Trữ Hạ cau mày. “Có chuyện gì vậy?”
“Chị Uông, hôm nay em hướng dẫn lại cho chị Cao về bảng số liệu hôm qua, nhưng chị ấy cố tình đổ cà phê lên áo em.”
“Không phải tôi cố ý.” Cao Trữ Mộc ngắt lời nữ đồng nghiệp, bối rối giải thích. “Tôi rất cảm kích vì cô hướng dẫn cẩn thận công việc, nhưng thời điểm tôi lấy cà phê theo lời cô, là do cô đi không nhìn đường mới đụng phải tôi. Tôi không cố tình…”
À nhấn mạnh từng từ, vẻ mặt vô tội và bất mãn. “Một mình tôi lấy cà phê cho cả phòng, thực sự không thể tránh kịp khi cô va phải.”
“Ý chị là tôi có lỗi? Tự tôi làm bẩn áo tôi?” Nữ đồng nghiệp cáu kinh nhìn Cao Trữ Mộc đầy chán ghét, tay cầm vạt áo khoác dính cà phê, khổ sở nói.
Thấy tình cảnh tranh cãi ngang bướng của hai người, Uông Trữ Hạ nhìn quanh phòng, đặt câu hỏi.
“Có ai chứng kiến chuyện này không?”
Sau vài giây chần chừ, một đồng nghiệp nữ đứng lên, tránh ánh mắt của Cao Trữ Mộc, ngập ngừng nói. “Em nhìn thấy lúc đó chị Cao đi không nhìn đường, đáng nhẽ có thể tránh được, nhưng có vẻ khay cà phê cầm không chắc nên..”
“Phải làm lại báo cáo tuy mất thời gian nhưng chị Cao không nên trả thù bằng việc này” Một đồng nghiệp khác tiếp lời.
Cao Trữ Mộc biến sắc, mắt ả trợn lên vì liên tiếp bị và mặt. “Các cô nói dối. Tôi không trả thù, đây là vô tình.”
Uông Trữ Hạ không nghĩ đến câu hỏi của cô lại dẫn đến tranh luận, nhìn Cao Trữ Mộc một thân một mình gân cổ cãi lại, cô lắc đầu, không muốn truy cứu ai đúng ai sai.
“Trữ Mộc, chị làm bẩn áo của cô ấy, chị có trách nhiệm làm sạch quần áo giúp cô ấy.”
“Nhưng chị…” Cao Trữ Mộc vẫn còn muốn thanh minh cho bản thân, nhưng nhìn ánh mắt mệt mỏi pha lẫn không vui của Uông Trữ Hạ, liền im lặng gật đầu.
“Chuyện này dừng ở đây. Chúng ta là đồng nghiệp với nhau, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ khóa không. Nên hòa thuận thì mới cùng làm việc vui vẻ hiệu quả được.” Uông Trữ Hạ nhìn một vòng xung quanh phòng, cuối cùng dừng lại ở vẻ mặt ấm ức của Cao Trữ Mộc, cứ như lời này là cô cố tình nói với ả. Trong phòng vệ sinh, Cao Trữ Mộc vò vết bần cà phê giúp nữ đồng nghiệp. Ánh mắt hận thù cùng lồng ngực bức bối tức giận khiến hơi thở của ả dồn dập gấp gáp.
“Rõ ràng Uông Trữ Hạ không có ý giúp mình. Con nhỏ kia chỉ là người ngoài, vậy mà làm mình bẽ mặt trước mặt mọi người!
Động tác của ả thô lỗ làm nước bắn tung tóe lên mặt, Cao Trữ Mộc nghiến răng ken két trút giận vào chiếc áo tội nghiệp.
Trong văn phòng, Uông Trữ Hạ nhìn nữ đồng nghiệp ngồi đối diện, lấy một một tấm thẻ, đẩy đến trước mặt cô ta.
“Đây là thẻ Vip cho các gian hàng mua sắm dưới tầng. Cầm lấy và mua vài áo khoác mới.”
“Chị Uông, em không thể không biết xấu hổ mà nhận. Chị đã cho em quá nhiều rồi.” Nữ đồng nghiệp lắc đầu nguầy nguậy, khẩn trương từ chối.
Uông Trữ Hạ đứng lên, đến bên cạnh, đặt tấm thẻ vào tay cô ta, mim cười vỗ vai động viên. “Mấy ngày nay em làm tốt lắm. Đây là phần thưởng em xứng đáng nhận. Nhớ đừng để cô ta phát hiện.”
Nữ đồng nghiệp gật đầu chắc nịch, nhìn cô tự tin buông lời hứa. “Chị yên tâm. Em sẽ hoàn thành tốt những gì chị giao phó.”
Uông Trữ Hạ mim cười hài lòng, trong đầu hiện ra vẻ chật vật oan ức của Cao Trữ Mộc lúc rời đi.
Lâm Mộng Như có chút do dự, nhưng nghĩ đến Uông Trữ Hạ, cô bặm môi vứt sự mềm yếu khỏi đầu, giọng thờ ơ. “Làm sai thì phải nhận hậu quà, là anh ta từ chối cơ hội mà em và công ty đưa ra. Em sẽ không quản lý một nghệ sĩ không biết nghe lời. Anh ta quay lại cầu xin bao nhiêu lần, câu trả lời của em vẫn là không.”
Đáy mắt Trần Hiên thoáng ý cười hài lòng, hắn xoa xoa tóc cô rồi choàng tay lên vai. Hai người sánh vai đi tiếp con đường thật dài phía trước.
Ngày hôm sau, Uông Trữ Hạ vì đưa Mục Niệm đến trường học nên đi làm muộn hơn ngày thường. Hôm nay Cao Trữ Mộc đi xe bus từ sáng sớm, hiện tại chỉ có một mình cô ở dưới tầng hầm gửi xe.
Liếc mắt nhìn đồng hồ trên tay, bước chân Uông Trữ Hạ nhanh hơn về phía thang máy.
Trước khi cô kịp bước qua ngưỡng cửa, một bàn tay đeo găng đen bịt miệng, vòng eo bị ôm chặt kéo giật lùi ra sau. Bản năng trước nguy hiểm khiến Uông Trữ Hạ cố gắng xoay người vùng vẫy. Bên tai gầm lên tiếng quát. “Muốn sống, câm miệng.”
Cô dùng toàn bộ sức lực phản kháng, không nghe theo lời cảnh cáo, cơ thể bị lôi vào tận trong góc khuất, camera giám giát không thể quay tới góc độ này.
Lưng đập mạng vào thân xe ô tô, Uông Trữ Hạ vung túi xách lên muốn đập vào đầu đối phương nhưng bị bắt được. Cổ tay đau nhói sau củ hất, mặt Uông Trữ Hạ nhận một cái tát trời giáng.
Trước khi cô kịp phản ứng, cần cổ cảm nhận thứ gì đó lạnh lẽo đến sởn gai ốc.
“Muốn tôi rạch một đường không?”
Uông Trữ Hạ cứng đờ bất động, nhìn đối phương đưa tay kéo khẩu trang và đẩy cao mũ lưỡi trai.
“Lộ Thanh Phong?” Uông Trữ Hạ nhúc nhích muốn tiến lên nhưng bị lưỡi dao sắc bén cửa nhẹ, cần cổ nhói lên khiến cô nhận biết bản thân vừa tự đưa cồ vào lưỡi dao. Giọng cô thoáng run.
“Anh bắt cóc tổng tiền?”
“Đừng đao to búa lớn như thế” Lộ Thanh Phong nhàn nhạt trả lời. “Tôi chỉ muốn nói chuyện riêng tư với cô. Cô đi đâu cũng có người đi kèm, tôi bất đắc dĩ mới phải dùng biện pháp này.”
Cô khịt mũi xem thường, trái tim dần bình ổn trở lại làm giọng nói thêm phần cứng còi. “Đây là cách anh cầu xin sao?”
Lộ Thanh Phong không bị cô khích tướng mà bỏ dao xuống, hắn nhìn chút máu đỏ đang ri ra từ vết thương, cố gắng không để giọng mình run. “Việc tôi nhờ cô rất đơn giản. Hy vọng cô nói vài lời về tôi trước mặt anh Mục để anh ta mở cho tôi con đường sống.”
“Cho anh con đường sống?” Uông Trữ Hạ không hiểu ý tứ của hắn, cau mày suy nghĩ. Cô quan sát bộ trang phục đơn giản không phải hàng hiệu trên người hắn, nghĩ đến tình huống gần đây không thuận lợi do Lâm Mộng Như nhiều chuyện kể lại, thông minh đoán ra nguyên nhân. “Anh muốn quay về giới giải trí?”
Lộ Thanh Phong gật gù đầu, trong mắt là tán thưởng. “Tôi thích nói chuyện với người thông minh.”
Uông Trữ Hạ đáp lại bằng nụ cười tươi rói, nhìn vẻ mặt kỳ vọng ảo tưởng của hắn, lời nói ra lại hờ hững vô cùng. “Đáng tiếc, tôi từ chối. Tôi sẽ không giúp anh.”
“Cô muốn chết?” Mặt hắn chìm xuống đen kịt, mắt tối đen u ám, giọng nói rít qua kẽ răng đe dọa. “Cô sắp sửa làm Mục phu nhân, bà chủ của Mục thị, một tập đoàn lớn mạnh giàu có, cô cam lòng bị giết rồi mất tất cả?”
“Giết người sẽ ngồi tù, cuộc sống của anh còn khủng khiếp hơn dưới trả thù của Mục Anh Húc.” Uông Trữ Hạ tự tin nói với vẻ bình tĩnh. “Anh không thuộc tuýp người làm chuyện không có lợi ích.”
“Cô đừng tự cho là đúng!” Lộ Thanh Phong đá mạnh vào thành xe, ngay sát bên chân Uông Trữ Hạ, ánh mắt ác độc hung tợn nhìn cô chằm chằm.
Con dao trên tay hắn lỏng ra trong vài giây, nhanh chóng kéo ra giữ khoảng cách, chỉ thằng vào mi tâm Uông Trữ Hạ, lưỡi dao sắc bén lóe lên trong mắt cô.
Đầu ngả về phía sau, tiếng cười khùng khục thoát khỏi cổ họng, cô ngạo mạn nhìn thẳng hắn khiêu khích, nâng cằm thách thức. “Anh có thể thử cảm giác giết người một lần. Tôi không phải người thích bị đe dọa.”
Uông Trữ Hạ chủ động đưa đầu về phía trước, da thịt chạm vào mũi dao nhọn. “Giỏi thì làm đi!!!”
Hành vi bất cần đời của cô khiến hắn kinh ngạc, bàn tay năm dao run lên trong vô thức vì sợ hãi.
Nhếch mép cười khẩy, Uông Trữ Hạ nghiêng đầu, huých vai vào người hắn. Lộ Thanh Phong vì bất ngờ lên lào đảo về phía sau, bị cô dùng hết sức chặt vào cổ tay khiến con dao rơi xuống đất.
Cô nhanh chân dá con dao vào gầm xe trước khi hắn bổ nhào xuống đất nhặt lên. Chuyện chỉ xảy ra trong vài giây, Uông Trữ hạ đã nhảy bật ngược ra sau, hơi lảo đảo đập người vào tường, giữ một khoảng cách an toàn.
Nhìn bộ dạng ngơ ngác vẫn chưa hiểu chuyện gì của Lộ thanh Phong, Uông Trữ Hạ khinh thường chế nhạo. “Bằng dũng khí nhỏ như con muỗi mà cũng dám dùng dao dọa người? Thật lố bịch!”
Lộ Thanh Phong nhục nhã ê chế khuy trên đất, hai tay buông thống thảm hại. Bao nhiêu hung ác dọa người đều trôi mất không dấu vết. Uông Trữ Hạ ngạo nghễ đi ngang qua hắn, thời điểm đến gần, cô từ trên cao nhìn xuống hắn với ánh mắt thương hại.
“Một người chỉ biết dùng thủ đoạn lợi dụng bạn bè và ăn cháo dá bát như anh, nhân phẩm thối nát mà muốn quay lại ngành giải trí? Anh dang khinh thường những người trong ngành đấy hả?” * Dứt lời, Uông Trữ Hạ sải bước đi thẳng vào thang máy.
Vốn tưởng rằng chuyện của Lộ Thanh Phong đã đủ lộn xộn, nhưng khi ra khỏi thang máy, Uông Trữ Hạ lại nhìn thấy một màn khiến cô đau đầu.
Đồng nghiệp tụ tập vây quanh một góc văn phòng, ồn ào xôn xao trách móc một ai đó.
“Mọi người không muốn nhận lương nữa hả? Trong giờ làm việc mà nháo nhào cái gì?” Cô vỗ tay thu hút chú ý.
Nghe thấy giọng nói của Uông Trữ Hạ, mọi người nhanh chóng vội vàng quay về chỗ ngồi, giả bộ bận rộn với công việc.
Uông Trữ Hạ không có ý trách mắng mọi người, lúc này cô mới thấy rõ trung tâm chú ý là Cao Trữ Mộc và nữ đồng nghiệp hôm qua tranh cãi về báo cáo dữ liệu bị sai.
Nhìn khuôn mặt uất ức của Cao Trữ Mộc, Uông Trữ Hạ cau mày. “Có chuyện gì vậy?”
“Chị Uông, hôm nay em hướng dẫn lại cho chị Cao về bảng số liệu hôm qua, nhưng chị ấy cố tình đổ cà phê lên áo em.”
“Không phải tôi cố ý.” Cao Trữ Mộc ngắt lời nữ đồng nghiệp, bối rối giải thích. “Tôi rất cảm kích vì cô hướng dẫn cẩn thận công việc, nhưng thời điểm tôi lấy cà phê theo lời cô, là do cô đi không nhìn đường mới đụng phải tôi. Tôi không cố tình…”
À nhấn mạnh từng từ, vẻ mặt vô tội và bất mãn. “Một mình tôi lấy cà phê cho cả phòng, thực sự không thể tránh kịp khi cô va phải.”
“Ý chị là tôi có lỗi? Tự tôi làm bẩn áo tôi?” Nữ đồng nghiệp cáu kinh nhìn Cao Trữ Mộc đầy chán ghét, tay cầm vạt áo khoác dính cà phê, khổ sở nói.
Thấy tình cảnh tranh cãi ngang bướng của hai người, Uông Trữ Hạ nhìn quanh phòng, đặt câu hỏi.
“Có ai chứng kiến chuyện này không?”
Sau vài giây chần chừ, một đồng nghiệp nữ đứng lên, tránh ánh mắt của Cao Trữ Mộc, ngập ngừng nói. “Em nhìn thấy lúc đó chị Cao đi không nhìn đường, đáng nhẽ có thể tránh được, nhưng có vẻ khay cà phê cầm không chắc nên..”
“Phải làm lại báo cáo tuy mất thời gian nhưng chị Cao không nên trả thù bằng việc này” Một đồng nghiệp khác tiếp lời.
Cao Trữ Mộc biến sắc, mắt ả trợn lên vì liên tiếp bị và mặt. “Các cô nói dối. Tôi không trả thù, đây là vô tình.”
Uông Trữ Hạ không nghĩ đến câu hỏi của cô lại dẫn đến tranh luận, nhìn Cao Trữ Mộc một thân một mình gân cổ cãi lại, cô lắc đầu, không muốn truy cứu ai đúng ai sai.
“Trữ Mộc, chị làm bẩn áo của cô ấy, chị có trách nhiệm làm sạch quần áo giúp cô ấy.”
“Nhưng chị…” Cao Trữ Mộc vẫn còn muốn thanh minh cho bản thân, nhưng nhìn ánh mắt mệt mỏi pha lẫn không vui của Uông Trữ Hạ, liền im lặng gật đầu.
“Chuyện này dừng ở đây. Chúng ta là đồng nghiệp với nhau, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ khóa không. Nên hòa thuận thì mới cùng làm việc vui vẻ hiệu quả được.” Uông Trữ Hạ nhìn một vòng xung quanh phòng, cuối cùng dừng lại ở vẻ mặt ấm ức của Cao Trữ Mộc, cứ như lời này là cô cố tình nói với ả. Trong phòng vệ sinh, Cao Trữ Mộc vò vết bần cà phê giúp nữ đồng nghiệp. Ánh mắt hận thù cùng lồng ngực bức bối tức giận khiến hơi thở của ả dồn dập gấp gáp.
“Rõ ràng Uông Trữ Hạ không có ý giúp mình. Con nhỏ kia chỉ là người ngoài, vậy mà làm mình bẽ mặt trước mặt mọi người!
Động tác của ả thô lỗ làm nước bắn tung tóe lên mặt, Cao Trữ Mộc nghiến răng ken két trút giận vào chiếc áo tội nghiệp.
Trong văn phòng, Uông Trữ Hạ nhìn nữ đồng nghiệp ngồi đối diện, lấy một một tấm thẻ, đẩy đến trước mặt cô ta.
“Đây là thẻ Vip cho các gian hàng mua sắm dưới tầng. Cầm lấy và mua vài áo khoác mới.”
“Chị Uông, em không thể không biết xấu hổ mà nhận. Chị đã cho em quá nhiều rồi.” Nữ đồng nghiệp lắc đầu nguầy nguậy, khẩn trương từ chối.
Uông Trữ Hạ đứng lên, đến bên cạnh, đặt tấm thẻ vào tay cô ta, mim cười vỗ vai động viên. “Mấy ngày nay em làm tốt lắm. Đây là phần thưởng em xứng đáng nhận. Nhớ đừng để cô ta phát hiện.”
Nữ đồng nghiệp gật đầu chắc nịch, nhìn cô tự tin buông lời hứa. “Chị yên tâm. Em sẽ hoàn thành tốt những gì chị giao phó.”
Uông Trữ Hạ mim cười hài lòng, trong đầu hiện ra vẻ chật vật oan ức của Cao Trữ Mộc lúc rời đi.