Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18: Bảo vật gia truyền
“Anh nghe thấy chưa? Không ngờ ông Tống lại nói mình thua tâm phục khẩu phục!”
“Trời ơi! Ý của ông ấy là vừa nãy ông ấy thực sự nhìn lầm sao?”
“Không ngờ lần này Tống thần y lại thua, thật không thể tin nổi”.
Nhìn thấy bộ dạng này của Tống Nhất Huy, Lý Hoa Lễ cũng không biết nên nói gì, đành nói với Lâm Tiêu Khánh: “Trông cậu trẻ tuổi mà không ngờ y thuật lại cao siêu như vậy, sau này chắc chắn sẽ thành tài”.
“Đây là việc mà mỗi người bác sĩ nên làm, tôi chỉ hy vọng sau này Tống đại phu sẽ thận trọng hơn, đừng đùa giỡn với tính mạng của người bệnh, người hoàn hảo đến đâu cũng sẽ có lúc sơ suất, chúng ta làm bác sĩ càng phải cẩn thận hơn”, Lâm Tiêu Khánh lạnh lùng nói với Tống Nhất Huy .
Tống Nhất Huy định thần lại, ông ta thấy giữa ấn đường của Lâm Tiêu Khánh toát ra khí chất phi phàm.
Lâm Tiêu Khánh thấy bệnh của Lý Hoa Lễ đã chữa khỏi rồi, cũng không còn chuyện gì nữa, anh bèn quay người rời đi, anh chợt nhận ra Tô Nhược Thanh đang nhìn mình với ánh mắt vô cùng lo lắng, anh cảm thấy rất ấm áp, sau đó đáp lại cô bằng một nụ cười, anh bước đến nói với cô: “Cô yên tâm, tôi sẽ không có chuyện gì đâu”.
“Hừ! Ai lo lắng cho anh chứ!”, bị Lâm Tiêu Khánh nói như thế Tô Nhược Thanh thấy hơi khó xử, xấu hổ quanh đầu hừ lạnh một tiếng.
Lâm Tiêu Khánh mỉm cười, lúc này đám đông bắt đầu xôn xao.
“Có phải lúc nãy hai bọn họ cá cược với nhau đúng không? Bây giờ không biết có tính nữa không nhỉ?”
“Đúng, nhưng thật không ngờ Tống thần y lại thua”.
“Vậy bây giờ có phải Lâm Tiêu Khánh sẽ giữ chức vụ cố vấn dược phẩm đặc biệt ở đây không?”
Lâm Tiêu Khánh nghe rõ lời bàn tán của mọi người, anh quay người đối mặt với Tống Nhất Huy.
Sau đó nói với đám đông: “Tôi không đủ tư cách đảm nhiệm chức vụ cố vấn y học, ai cũng sẽ có lúc phạm sai lầm”.
“Nhưng có điều phải thừa nhận rằng Tống đại phu là một bác sĩ ưu tú, coi như tôi từ bỏ quyền lợi trong vụ cá cược vừa rồi đi!”
Mọi người không ngờ rằng miếng thị béo bở bày trước mặt mà Lâm Tiêu Khánh lại không ăn, nhưng bây giờ anh từ bỏ quyền lợi, nói mình không đủ tư cách, mọi người lập tức có một cái nhìn mới về nhân cách của anh.
Tống Nhất Huy cũng không ngờ Lâm Tiêu Khánh lại nói như thế, biểu cảm trên gương mặt vô cùng phức tạp, ông ta nhìn Lâm Tiêu Khánh rồi nói: “Cậu trai trẻ, tôi xem trọng cậu”, nói xong liền cúi đầu trước Lâm Tiêu Khánh.
Mọi người sững sờ, không ngờ người như ông Tống lại cúi đầu trước một sinh viên tốt nghiệp như Lâm Tiêu Khánh! Nếu như không tận mắt chứng kiến thì sẽ chẳng ai tin chuyện này.
Lúc này có người chú ý đến Trương Đức Hoa, một kẻ trước giờ vô cùng hống hách, mặt ông ta tái mét, bộ dạng trông rất nực cười, có điều Trương Đức Hoa cũng nhận ra bản thân đang trong hoàn cảnh rất khó xử, nhân lúc mọi người không chú ý ông ta liền chuyển sang chủ đề khác.
“Bây giờ ông Lý không sao là tốt rồi”, Trương Đức Hoa ngượng ngùng nói.
“Sự việc đã đến nước này rồi, tiền bối Trương đừng hòng giả ngu để lừa đảo nữa, rốt cuộc sứ Thanh Hoa này là thậy hay giả, chúng ta nên làm rõ cho mọi người biết”, Lâm Tiêu Khánh đứng một bên nói.
“Cậu tưởng tôi sẽ sợ cậu sao! Tên oắt con vô danh dám ở đây huênh hoang phán xét sứ Thanh Hoa của tôi! Cậu làm thế là bất kính với tôi, bất kính với ông cụ Tô!”, Trương Đức hậm hực nói.
“Tiền bối Trương ông đừng kích động, nếu như ông cho rằng món đồ này là thật, vậy thì lát nữa làm phiền ông thực hiện lời cá cược, nếu không thì đừng trách tôi”, Lâm Tiêu Khánh nói với hàm ý sâu sa.
Mọi người rất chờ đợi vào màn cá cược này, dù gì người được Tô Minh Viễn và Tô Nhược Thanh ủng hộ như Lâm Tiêu Khánh cũng khiến mọi người tin rằng sứ Thanh Hoa nhà họ Trương có thể là đồ giả.
Lâm Tiêu Khánh ngồi xổm, nhặt bừa một mảnh sứ vỡ, rửa sạch sẽ rồi rạch mạnh một đường trên tảng đá.
“Này! Cậu làm gì vậy! Muốn phá hỏng phải không!”, Trương Đức Hoa đứng bên cạnh lớn tiếng quá.
“Mọi người xem kỹ đi, đây là sứ Thanh Hoa thời Nguyên mà nhà họ Trương nói, sứ Thanh Hoa thực sự sẽ không tạo ra vết rạch này, ruột sứ sau khi đập vỡ cũng sẽ không có màu sắc xấu xí như thế này! Đây rõ ràng là đồ giả! Thậm chí còn không bằng hàng superfake!”, Lâm Tiêu Khánh giơ miếng sứ lên nói với mọi người xung quanh, anh hoàn toàn phớt lờ lời của Trương Đức Hoa.
“Ăn nói ngông cuồng! Cậu nói giả là giả sao! Cậu cho rằng tôi sẽ tin những bằng chứng mà cậu nói sao!”, Trương Đức Hoa vẫn đứng bên cạnh cãi lý.
“Tiền bối Trương, ông thực sự không xứng để tôi gọi một tiếng tiền bối, ông không thấy xấu hổ sao? Là một người chơi đồ cổ lâu năm lẽ nào ông không biết phân biệt đồ cổ với hàng nhái sao?”, Lâm Tiêu Khánh nhấn mạnh từng câu từng chữ, vạch trần Trương Đức Hoa.
“Còn nữa, cho dù trình độ ông thấp thực sự không nhìn ra sứ Thanh Hoa thời Nguyên thì cũng dễ dàng có thể nhận ra đây là hàng kém chất lượng, nếu như đến điều này mà ông cũng không phân biệt được thì tôi nghi ngờ vàng bạc châu báu mà nhà họ Trương sưu tầm cũng có vấn đề”, Lâm Tiêu Khánh nói với ý sâu xa.
Đám người đứng bên cạnh nghe Lâm Tiêu Khánh giải thích một hồi, bắt đầu thấy thán phục anh, đặc biệt là khi anh còn chỉ dạy cho Trương Đức Hoa.
“Dù sao đi nữa nhà họ Trương cũng là một gia tộc lớn có tiếng, sao lại rơi vào bước đường này chứ?”
“Đúng là mất mặt, lại tặng sứ Thanh Hoa giả trong ngày đại thọ của ông cụ Tô, cũng không biết ông ta nghĩ kiểu gì”.
“Theo tôi thấy làm người ấy mà nên làm tròn bổn phận của mình”.
Trương Đức Hoa không nói lại được những lời chửi rủa của mọi người, ông ta nghĩ một lúc rồi phản bác lại: “Cái này… cái này cũng không thể đổ hết lỗi cho tôi được! Tất cả là do tên Trương Văn giám định cho tôi! Tôi không biết gì hết!”
“Trương Văn? Trương Văn là ai?”, mọi người xung quanh ngơ ngác, lẽ nào nhà họ Trương còn có cháu chắt nào nữa sao?
“Thì ra là Trương Văn, xem ra chuyện này không thể trách Trương tiền bối rồi nhỉ?”, Lâm Tiêu Khánh nói một cách đầy nguy hiểm, rồi tiện tay vứt mảnh sứ vừa nãy xuống đất.
“Đúng rồi, tôi giải thích cho mọi người một chút, tên Trương Văn tự tung hô mình là chuyên gia giám định đồ cổ, có điều ông ta là kẻ giả mạo, sau này tiền bối Trương phải cảnh giác cao độ vào”, Lâm Tiêu Khánh cười bí hiểm, rõ ràng là đang nhắc nhở Trương Đức Hoa, đừng quên chuyện vừa nãy.
“Cậu! Cậu nói vậy là có ý gì!”, Trương Đức Hoa cảm thấy lời nói của Lâm Tiêu Khánh có ẩn ý, ông ta trừng mắt hỏi.
“Trời ơi! Ý của ông ấy là vừa nãy ông ấy thực sự nhìn lầm sao?”
“Không ngờ lần này Tống thần y lại thua, thật không thể tin nổi”.
Nhìn thấy bộ dạng này của Tống Nhất Huy, Lý Hoa Lễ cũng không biết nên nói gì, đành nói với Lâm Tiêu Khánh: “Trông cậu trẻ tuổi mà không ngờ y thuật lại cao siêu như vậy, sau này chắc chắn sẽ thành tài”.
“Đây là việc mà mỗi người bác sĩ nên làm, tôi chỉ hy vọng sau này Tống đại phu sẽ thận trọng hơn, đừng đùa giỡn với tính mạng của người bệnh, người hoàn hảo đến đâu cũng sẽ có lúc sơ suất, chúng ta làm bác sĩ càng phải cẩn thận hơn”, Lâm Tiêu Khánh lạnh lùng nói với Tống Nhất Huy .
Tống Nhất Huy định thần lại, ông ta thấy giữa ấn đường của Lâm Tiêu Khánh toát ra khí chất phi phàm.
Lâm Tiêu Khánh thấy bệnh của Lý Hoa Lễ đã chữa khỏi rồi, cũng không còn chuyện gì nữa, anh bèn quay người rời đi, anh chợt nhận ra Tô Nhược Thanh đang nhìn mình với ánh mắt vô cùng lo lắng, anh cảm thấy rất ấm áp, sau đó đáp lại cô bằng một nụ cười, anh bước đến nói với cô: “Cô yên tâm, tôi sẽ không có chuyện gì đâu”.
“Hừ! Ai lo lắng cho anh chứ!”, bị Lâm Tiêu Khánh nói như thế Tô Nhược Thanh thấy hơi khó xử, xấu hổ quanh đầu hừ lạnh một tiếng.
Lâm Tiêu Khánh mỉm cười, lúc này đám đông bắt đầu xôn xao.
“Có phải lúc nãy hai bọn họ cá cược với nhau đúng không? Bây giờ không biết có tính nữa không nhỉ?”
“Đúng, nhưng thật không ngờ Tống thần y lại thua”.
“Vậy bây giờ có phải Lâm Tiêu Khánh sẽ giữ chức vụ cố vấn dược phẩm đặc biệt ở đây không?”
Lâm Tiêu Khánh nghe rõ lời bàn tán của mọi người, anh quay người đối mặt với Tống Nhất Huy.
Sau đó nói với đám đông: “Tôi không đủ tư cách đảm nhiệm chức vụ cố vấn y học, ai cũng sẽ có lúc phạm sai lầm”.
“Nhưng có điều phải thừa nhận rằng Tống đại phu là một bác sĩ ưu tú, coi như tôi từ bỏ quyền lợi trong vụ cá cược vừa rồi đi!”
Mọi người không ngờ rằng miếng thị béo bở bày trước mặt mà Lâm Tiêu Khánh lại không ăn, nhưng bây giờ anh từ bỏ quyền lợi, nói mình không đủ tư cách, mọi người lập tức có một cái nhìn mới về nhân cách của anh.
Tống Nhất Huy cũng không ngờ Lâm Tiêu Khánh lại nói như thế, biểu cảm trên gương mặt vô cùng phức tạp, ông ta nhìn Lâm Tiêu Khánh rồi nói: “Cậu trai trẻ, tôi xem trọng cậu”, nói xong liền cúi đầu trước Lâm Tiêu Khánh.
Mọi người sững sờ, không ngờ người như ông Tống lại cúi đầu trước một sinh viên tốt nghiệp như Lâm Tiêu Khánh! Nếu như không tận mắt chứng kiến thì sẽ chẳng ai tin chuyện này.
Lúc này có người chú ý đến Trương Đức Hoa, một kẻ trước giờ vô cùng hống hách, mặt ông ta tái mét, bộ dạng trông rất nực cười, có điều Trương Đức Hoa cũng nhận ra bản thân đang trong hoàn cảnh rất khó xử, nhân lúc mọi người không chú ý ông ta liền chuyển sang chủ đề khác.
“Bây giờ ông Lý không sao là tốt rồi”, Trương Đức Hoa ngượng ngùng nói.
“Sự việc đã đến nước này rồi, tiền bối Trương đừng hòng giả ngu để lừa đảo nữa, rốt cuộc sứ Thanh Hoa này là thậy hay giả, chúng ta nên làm rõ cho mọi người biết”, Lâm Tiêu Khánh đứng một bên nói.
“Cậu tưởng tôi sẽ sợ cậu sao! Tên oắt con vô danh dám ở đây huênh hoang phán xét sứ Thanh Hoa của tôi! Cậu làm thế là bất kính với tôi, bất kính với ông cụ Tô!”, Trương Đức hậm hực nói.
“Tiền bối Trương ông đừng kích động, nếu như ông cho rằng món đồ này là thật, vậy thì lát nữa làm phiền ông thực hiện lời cá cược, nếu không thì đừng trách tôi”, Lâm Tiêu Khánh nói với hàm ý sâu sa.
Mọi người rất chờ đợi vào màn cá cược này, dù gì người được Tô Minh Viễn và Tô Nhược Thanh ủng hộ như Lâm Tiêu Khánh cũng khiến mọi người tin rằng sứ Thanh Hoa nhà họ Trương có thể là đồ giả.
Lâm Tiêu Khánh ngồi xổm, nhặt bừa một mảnh sứ vỡ, rửa sạch sẽ rồi rạch mạnh một đường trên tảng đá.
“Này! Cậu làm gì vậy! Muốn phá hỏng phải không!”, Trương Đức Hoa đứng bên cạnh lớn tiếng quá.
“Mọi người xem kỹ đi, đây là sứ Thanh Hoa thời Nguyên mà nhà họ Trương nói, sứ Thanh Hoa thực sự sẽ không tạo ra vết rạch này, ruột sứ sau khi đập vỡ cũng sẽ không có màu sắc xấu xí như thế này! Đây rõ ràng là đồ giả! Thậm chí còn không bằng hàng superfake!”, Lâm Tiêu Khánh giơ miếng sứ lên nói với mọi người xung quanh, anh hoàn toàn phớt lờ lời của Trương Đức Hoa.
“Ăn nói ngông cuồng! Cậu nói giả là giả sao! Cậu cho rằng tôi sẽ tin những bằng chứng mà cậu nói sao!”, Trương Đức Hoa vẫn đứng bên cạnh cãi lý.
“Tiền bối Trương, ông thực sự không xứng để tôi gọi một tiếng tiền bối, ông không thấy xấu hổ sao? Là một người chơi đồ cổ lâu năm lẽ nào ông không biết phân biệt đồ cổ với hàng nhái sao?”, Lâm Tiêu Khánh nhấn mạnh từng câu từng chữ, vạch trần Trương Đức Hoa.
“Còn nữa, cho dù trình độ ông thấp thực sự không nhìn ra sứ Thanh Hoa thời Nguyên thì cũng dễ dàng có thể nhận ra đây là hàng kém chất lượng, nếu như đến điều này mà ông cũng không phân biệt được thì tôi nghi ngờ vàng bạc châu báu mà nhà họ Trương sưu tầm cũng có vấn đề”, Lâm Tiêu Khánh nói với ý sâu xa.
Đám người đứng bên cạnh nghe Lâm Tiêu Khánh giải thích một hồi, bắt đầu thấy thán phục anh, đặc biệt là khi anh còn chỉ dạy cho Trương Đức Hoa.
“Dù sao đi nữa nhà họ Trương cũng là một gia tộc lớn có tiếng, sao lại rơi vào bước đường này chứ?”
“Đúng là mất mặt, lại tặng sứ Thanh Hoa giả trong ngày đại thọ của ông cụ Tô, cũng không biết ông ta nghĩ kiểu gì”.
“Theo tôi thấy làm người ấy mà nên làm tròn bổn phận của mình”.
Trương Đức Hoa không nói lại được những lời chửi rủa của mọi người, ông ta nghĩ một lúc rồi phản bác lại: “Cái này… cái này cũng không thể đổ hết lỗi cho tôi được! Tất cả là do tên Trương Văn giám định cho tôi! Tôi không biết gì hết!”
“Trương Văn? Trương Văn là ai?”, mọi người xung quanh ngơ ngác, lẽ nào nhà họ Trương còn có cháu chắt nào nữa sao?
“Thì ra là Trương Văn, xem ra chuyện này không thể trách Trương tiền bối rồi nhỉ?”, Lâm Tiêu Khánh nói một cách đầy nguy hiểm, rồi tiện tay vứt mảnh sứ vừa nãy xuống đất.
“Đúng rồi, tôi giải thích cho mọi người một chút, tên Trương Văn tự tung hô mình là chuyên gia giám định đồ cổ, có điều ông ta là kẻ giả mạo, sau này tiền bối Trương phải cảnh giác cao độ vào”, Lâm Tiêu Khánh cười bí hiểm, rõ ràng là đang nhắc nhở Trương Đức Hoa, đừng quên chuyện vừa nãy.
“Cậu! Cậu nói vậy là có ý gì!”, Trương Đức Hoa cảm thấy lời nói của Lâm Tiêu Khánh có ẩn ý, ông ta trừng mắt hỏi.