Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16: Cút khỏi phòng
Chương 16: Cút khỏi phòng
Khi Lâm Tiêu Khánh đang suy nghĩ làm thế nào để đối mặt với đám người này, Tô Nhược Thanh lập tức chắn trước mặt anh, cô dang hai tay nói với mọi người: "Tôi tin Lâm Tiêu Khánh! Mấy người không được làm như vậy!"
"Lâm Tiêu Khánh! Cút khỏi phòng cho tôi!"
"Cút ra ngoài! Cút ra ngoài! Cút ra ngoài!"
Tiếng hò hét của mọi người ngày càng lớn, Lý Hoa Lễ ở trong phòng nghe thấy rõ ràng động tĩnh bên ngoài, nên vừa được Tống Nhất Huy chữa khỏi xong liền vội vàng chạy ra xem chuyện gì đang xảy ra.
"Yên lặng đi! Tại sao lại làm loạn ở đây!"
Lý Hoa Lễ mặt mày nghiêm túc nhìn đám người đông kịt trong phòng, ông ta hét lên bằng thứ tiếng Trung nửa mùa, vừa nhìn thấy mặt Lý Hoa Lễ, Lâm Tiêu Khánh lại càng chứng minh được suy nghĩ của mình, anh nhận thấy hắc khí trên trán Lý Hoa Lễ lại bắt đầu từ từ lan ra, nhưng khác với lúc trước.
Lần này hắc khí dường như thông minh hơn, không khiến Lý Hoa Lễ cảm thấy có gì không ổn, mà từ từ tiến quân vào trong hệ thần kinh não bộ Lý Hoa Lễ, cả não ông sẽ dần dần bị đám hắc khí không biết từ đâu đến này bao trùm.
"Giáo sư Lý Hoa Lễ! Thằng nhãi này không chỉ sỉ nhục ông Tống mà còn nguyền rủa rằng ông sắp chết!"
"Đúng vậy, ông Lý Hoa Lễ, thằng nhãi này chẳng có chút bản lĩnh nào vậy mà còn kiêu ngạo, ông mau bảo cậu ta cút khỏi đây đi!"
Mọi người vừa nhìn thấy Lý Hoa Lễ, liền cảm thấy mình có chỗ dựa, ai ai cũng nhao nhao nói, Lý Hoa Lễ nhìn Lâm Tiêu Khánh, cảm thấy giữa lông mày của cậu nhóc này lộ ra khí chất đặc biệt, ông suy xét một lúc rồi nói với anh: "Bây giờ tôi không sao rồi, cậu về làm việc đi!"
"Ông Lý Hoa Lễ, mặc dù tôi không phải thần y gì cả, nhưng tôi có thể thấy được, bệnh của ông chưa được chữa khỏi hoàn toàn, cần tiến hành chữa trị thêm", Lâm Tiêu Khánh đáp, hy vọng Lý Hoa Lễ có thể hiểu được sự nghiêm trọng trong lời nói của anh.
Lý Hoa Lễ vừa định mở miệng nói, Tống Nhất Huy đã cầm túi kim bạc của ông ta rồi từ từ bước ra từ phía sau, ông ta nói với Lâm Tiêu Khánh: "Hành nghề y đã nhiều năm nhưng chẳng có mấy người nghi ngờ y thuật của tôi, cậu lại chẳng là cái thá gì cả, tôi cũng không muốn tranh luận với thằng nhãi không biết điều như cậu, mau về làm việc của mình đi, tôi sẽ coi như hôm nay chưa có chuyện gì xảy ra".
"Ai mà chẳng phải phạm lỗi, ông vừa phạm một lỗi vô cùng rõ ràng, kim bạc dưới mi tâm cắm vào căn nguyên của căn bệnh. Dẫn đến việc bây giờ bệnh của giáo sư Lý Hoa Lễ có thể bộc phát và trở nặng bất cứ lúc nào", Lâm Tiêu Khánh nhìn thẳng vào Tống Nhất Huy, ánh mắt vô cùng kiên quyết.
"Vớ vẩn! Tống Nhất Huy tôi chưa bao giờ biết thất bại là gì! Cậu xem xem, giáo sư Lý Hoa Lễ chẳng phải vẫn đang đứng trước mặt mọi người sao? Thằng nhãi như cậu đừng có đứng đây nói vớ nói vẩn nữa, rượu mời không uống lại uống rượu phạt!”
Tống Nhất Huy dù sao cũng là thần y Quốc Tự Hiệu, quyền lực trong tay rất lớn, ngay cả đám người ban nãy cứ hò hét cũng không dám tiếp tục nói gì nữa, còn Lâm Tiêu Khánh vẫn tỏ vẻ không biết trời cao đất dày là gì, dám đứng trước mặt mọi người chất vấn y thuật của ông ta.
"Nếu đã vậy, ông dám đánh cược với tôi không?", ánh mắt Lâm Tiêu Khánh sôi sục ý chí chiến đấu.
"Ha ha, muốn đấu với tôi! Cậu mà cũng xứng chắc! Được rồi, đừng lãng phí thời gian ở đây nữa, tôi còn có nhiều chuyện quan trọng cần phải làm, người đâu, tống tên này ra đường cho tôi!", Tống Nhất Huy khẽ nói, mọi người xung quanh lập tức bao vây lấy Lâm Tiêu Khánh, Tô Nhược Thanh đứng chắn trước mặt anh.
Đồng thời nói với bọn họ: "Ít nhất chúng ta cũng phải nghe đương sự là giáo sư Lý Hoa Lễ nói chứ! Dù sao người bị bệnh là ông ấy chứ không phải chúng ta! Chúng ta không có quyền nói thay cho giáo sư Lý Hoa Lễ!"
Lý Hoa Lễ cảm thấy Lâm Tiêu Khánh có hơi kỳ quái, có lẽ bệnh của ông chưa được chữa khỏi tận gốc, bởi vì từ ánh mắt của Lâm Tiêu Khánh, Lý Hoa Lễ có thể cảm nhận được một sự kiên định, tự tin, mà loại người tự tin mạnh mẽ này khiến Lý Hoa Lễ cảm thấy hơi khiếp sợ.
"Tôi thấy cậu nhóc cũng có mấy phần cốt khí của người Đại Ấp, vậy tôi hỏi cậu, cậu nói xem giáo sư Lý Hoa Lễ bị bệnh gì? Nguyên nhân từ đâu, làm thế nào để chữa khỏi tận gốc căn bệnh – thứ mà tôi đã bỏ sót?", Tống Nhất Huy khoanh tay trước ngực nhìn Lâm Tiêu Khánh rồi nói.
Lúc này Lâm Tiêu Khánh tách đám đàn ông đứng phía trước ra, lập tức đứng trước mặt Tống Nhất Huy mà nói: "Trong não giáo sư Lý Hoa Lễ đang có vi khuẩn, tôi không giải thích rõ được loại vi khuẩn này nhưng chẳng mấy chốc nó sẽ chui vào đại não của giáo sư Lý Hoa Lễ".
Tống Nhất Huy như nghe được chuyện cười, ông ta nói với Lâm Tiêu Khánh: "Thú vị thật, cậu cho rằng mắt mình là máy quét à, nhìn phát liền biết trong não ông ấy có bệnh hay không, sao cậu không soi gương xem trong não mình có cứt không?"
Mọi người nghe xong câu này cũng cười lớn, Lâm Tiêu Khánh tức giận thở dài: "Chưa biết chắc trong não ai có cứt đâu!"
Lâm Tiêu Khánh nhanh chóng nhìn qua chiếc bàn trong phòng, lấy con dấu đỏ trên đấy, sau đó lại lấy ra một bó cây ngải từ trên bàn một vị giáo sư nào đó.
Mọi người đều không biết Lâm Tiêu Khánh định làm gì tiếp, vậy nên chỉ có thể sững sờ nhìn anh làm mấy việc trông rất kỳ quái, Tống Nhất Huy cũng sững sờ trước hành động của Lâm Tiêu Khánh, ông ta nói: "Thằng nhóc, cậu mà dám giả thần giả quỷ ở đây, tôi sẽ khiến cậu đến từ đâu quay về đó đấy!"
Nhưng Lâm Tiêu Khánh chẳng để ý đến lời của Tống Nhất Huy, ngược lại còn tùy tiện trả lời: "Được thôi, cái này thì dễ, nhưng nếu như tôi thực sự chữa khỏi tận gốc căn bệnh trong cơ thể giáo sư Lý Hoa Lễ thì sao? Ông định làm thế nào?"
Tống Nhất Huy cảm thấy rất buồn cười, mình sao có thể thua chứ, ông ta chẳng thèm nghĩ mà đáp luôn: "Nếu như cậu thực sự có thể tìm được nguồn gốc căn bệnh mà tôi đã bỏ sót thì tôi sẽ đưa địa vị cố vấn y học cấp quốc gia của mình cho cậu đảm nhận, có được không?"
Mọi người vừa nghe thấy Tống Nhất Huy nói như vậy, không khỏi ngạc nhiên, nếu như Lâm Tiêu Khánh thực sự trở thành cố vấn y học cấp quốc gia thì còn ra thể thống cống rãnh gì nữa!
Nhưng nghĩ kỹ lại, cho dù Lâm Tiêu Khánh thực sự có chút bản lĩnh thì cũng chẳng thể tìm được căn nguyên căn bệnh mà thần y Tống Nhất Huy không tìm được? Mọi người ai ai cũng chờ mong cảnh Lâm Tiêu Khánh mất mặt.
Tô Nhược Thanh lo lắng thay cho Lâm Tiêu Khánh, không biết tại sao, bây giờ cô vô cùng lo lắng cho sự an nguy của Lâm Tiêu Khánh.
"Không thành vấn đề, ông nói đấy nhé, đến lúc đấy thì đừng có hối hận", mắt Lâm Tiêu Khánh lóe sáng, khi Tống Nhất Huy nhìn thấy, trong lòng chợt hơi cảm thấy hoảng hốt.
"Có điều bây giờ cậu vẫn nên đưa ra chứng cứ để thuyết phục chúng tôi đi, cậu nói trong cơ thể giáo sư Lý Hoa Lễ có vi khuẩn, nhưng chúng tôi đâu có thấy, đến lúc đó cho dù cậu có chữa khỏi thì cũng chỉ là lý lẽ của một bên, vậy chúng tôi sao có thể tin được cậu đây?", Tống Nhất Huy đúng là một lão cáo già, ông ta ngang nhiên nói như vậy với Lâm Tiêu Khánh.
Khi Lâm Tiêu Khánh đang suy nghĩ làm thế nào để đối mặt với đám người này, Tô Nhược Thanh lập tức chắn trước mặt anh, cô dang hai tay nói với mọi người: "Tôi tin Lâm Tiêu Khánh! Mấy người không được làm như vậy!"
"Lâm Tiêu Khánh! Cút khỏi phòng cho tôi!"
"Cút ra ngoài! Cút ra ngoài! Cút ra ngoài!"
Tiếng hò hét của mọi người ngày càng lớn, Lý Hoa Lễ ở trong phòng nghe thấy rõ ràng động tĩnh bên ngoài, nên vừa được Tống Nhất Huy chữa khỏi xong liền vội vàng chạy ra xem chuyện gì đang xảy ra.
"Yên lặng đi! Tại sao lại làm loạn ở đây!"
Lý Hoa Lễ mặt mày nghiêm túc nhìn đám người đông kịt trong phòng, ông ta hét lên bằng thứ tiếng Trung nửa mùa, vừa nhìn thấy mặt Lý Hoa Lễ, Lâm Tiêu Khánh lại càng chứng minh được suy nghĩ của mình, anh nhận thấy hắc khí trên trán Lý Hoa Lễ lại bắt đầu từ từ lan ra, nhưng khác với lúc trước.
Lần này hắc khí dường như thông minh hơn, không khiến Lý Hoa Lễ cảm thấy có gì không ổn, mà từ từ tiến quân vào trong hệ thần kinh não bộ Lý Hoa Lễ, cả não ông sẽ dần dần bị đám hắc khí không biết từ đâu đến này bao trùm.
"Giáo sư Lý Hoa Lễ! Thằng nhãi này không chỉ sỉ nhục ông Tống mà còn nguyền rủa rằng ông sắp chết!"
"Đúng vậy, ông Lý Hoa Lễ, thằng nhãi này chẳng có chút bản lĩnh nào vậy mà còn kiêu ngạo, ông mau bảo cậu ta cút khỏi đây đi!"
Mọi người vừa nhìn thấy Lý Hoa Lễ, liền cảm thấy mình có chỗ dựa, ai ai cũng nhao nhao nói, Lý Hoa Lễ nhìn Lâm Tiêu Khánh, cảm thấy giữa lông mày của cậu nhóc này lộ ra khí chất đặc biệt, ông suy xét một lúc rồi nói với anh: "Bây giờ tôi không sao rồi, cậu về làm việc đi!"
"Ông Lý Hoa Lễ, mặc dù tôi không phải thần y gì cả, nhưng tôi có thể thấy được, bệnh của ông chưa được chữa khỏi hoàn toàn, cần tiến hành chữa trị thêm", Lâm Tiêu Khánh đáp, hy vọng Lý Hoa Lễ có thể hiểu được sự nghiêm trọng trong lời nói của anh.
Lý Hoa Lễ vừa định mở miệng nói, Tống Nhất Huy đã cầm túi kim bạc của ông ta rồi từ từ bước ra từ phía sau, ông ta nói với Lâm Tiêu Khánh: "Hành nghề y đã nhiều năm nhưng chẳng có mấy người nghi ngờ y thuật của tôi, cậu lại chẳng là cái thá gì cả, tôi cũng không muốn tranh luận với thằng nhãi không biết điều như cậu, mau về làm việc của mình đi, tôi sẽ coi như hôm nay chưa có chuyện gì xảy ra".
"Ai mà chẳng phải phạm lỗi, ông vừa phạm một lỗi vô cùng rõ ràng, kim bạc dưới mi tâm cắm vào căn nguyên của căn bệnh. Dẫn đến việc bây giờ bệnh của giáo sư Lý Hoa Lễ có thể bộc phát và trở nặng bất cứ lúc nào", Lâm Tiêu Khánh nhìn thẳng vào Tống Nhất Huy, ánh mắt vô cùng kiên quyết.
"Vớ vẩn! Tống Nhất Huy tôi chưa bao giờ biết thất bại là gì! Cậu xem xem, giáo sư Lý Hoa Lễ chẳng phải vẫn đang đứng trước mặt mọi người sao? Thằng nhãi như cậu đừng có đứng đây nói vớ nói vẩn nữa, rượu mời không uống lại uống rượu phạt!”
Tống Nhất Huy dù sao cũng là thần y Quốc Tự Hiệu, quyền lực trong tay rất lớn, ngay cả đám người ban nãy cứ hò hét cũng không dám tiếp tục nói gì nữa, còn Lâm Tiêu Khánh vẫn tỏ vẻ không biết trời cao đất dày là gì, dám đứng trước mặt mọi người chất vấn y thuật của ông ta.
"Nếu đã vậy, ông dám đánh cược với tôi không?", ánh mắt Lâm Tiêu Khánh sôi sục ý chí chiến đấu.
"Ha ha, muốn đấu với tôi! Cậu mà cũng xứng chắc! Được rồi, đừng lãng phí thời gian ở đây nữa, tôi còn có nhiều chuyện quan trọng cần phải làm, người đâu, tống tên này ra đường cho tôi!", Tống Nhất Huy khẽ nói, mọi người xung quanh lập tức bao vây lấy Lâm Tiêu Khánh, Tô Nhược Thanh đứng chắn trước mặt anh.
Đồng thời nói với bọn họ: "Ít nhất chúng ta cũng phải nghe đương sự là giáo sư Lý Hoa Lễ nói chứ! Dù sao người bị bệnh là ông ấy chứ không phải chúng ta! Chúng ta không có quyền nói thay cho giáo sư Lý Hoa Lễ!"
Lý Hoa Lễ cảm thấy Lâm Tiêu Khánh có hơi kỳ quái, có lẽ bệnh của ông chưa được chữa khỏi tận gốc, bởi vì từ ánh mắt của Lâm Tiêu Khánh, Lý Hoa Lễ có thể cảm nhận được một sự kiên định, tự tin, mà loại người tự tin mạnh mẽ này khiến Lý Hoa Lễ cảm thấy hơi khiếp sợ.
"Tôi thấy cậu nhóc cũng có mấy phần cốt khí của người Đại Ấp, vậy tôi hỏi cậu, cậu nói xem giáo sư Lý Hoa Lễ bị bệnh gì? Nguyên nhân từ đâu, làm thế nào để chữa khỏi tận gốc căn bệnh – thứ mà tôi đã bỏ sót?", Tống Nhất Huy khoanh tay trước ngực nhìn Lâm Tiêu Khánh rồi nói.
Lúc này Lâm Tiêu Khánh tách đám đàn ông đứng phía trước ra, lập tức đứng trước mặt Tống Nhất Huy mà nói: "Trong não giáo sư Lý Hoa Lễ đang có vi khuẩn, tôi không giải thích rõ được loại vi khuẩn này nhưng chẳng mấy chốc nó sẽ chui vào đại não của giáo sư Lý Hoa Lễ".
Tống Nhất Huy như nghe được chuyện cười, ông ta nói với Lâm Tiêu Khánh: "Thú vị thật, cậu cho rằng mắt mình là máy quét à, nhìn phát liền biết trong não ông ấy có bệnh hay không, sao cậu không soi gương xem trong não mình có cứt không?"
Mọi người nghe xong câu này cũng cười lớn, Lâm Tiêu Khánh tức giận thở dài: "Chưa biết chắc trong não ai có cứt đâu!"
Lâm Tiêu Khánh nhanh chóng nhìn qua chiếc bàn trong phòng, lấy con dấu đỏ trên đấy, sau đó lại lấy ra một bó cây ngải từ trên bàn một vị giáo sư nào đó.
Mọi người đều không biết Lâm Tiêu Khánh định làm gì tiếp, vậy nên chỉ có thể sững sờ nhìn anh làm mấy việc trông rất kỳ quái, Tống Nhất Huy cũng sững sờ trước hành động của Lâm Tiêu Khánh, ông ta nói: "Thằng nhóc, cậu mà dám giả thần giả quỷ ở đây, tôi sẽ khiến cậu đến từ đâu quay về đó đấy!"
Nhưng Lâm Tiêu Khánh chẳng để ý đến lời của Tống Nhất Huy, ngược lại còn tùy tiện trả lời: "Được thôi, cái này thì dễ, nhưng nếu như tôi thực sự chữa khỏi tận gốc căn bệnh trong cơ thể giáo sư Lý Hoa Lễ thì sao? Ông định làm thế nào?"
Tống Nhất Huy cảm thấy rất buồn cười, mình sao có thể thua chứ, ông ta chẳng thèm nghĩ mà đáp luôn: "Nếu như cậu thực sự có thể tìm được nguồn gốc căn bệnh mà tôi đã bỏ sót thì tôi sẽ đưa địa vị cố vấn y học cấp quốc gia của mình cho cậu đảm nhận, có được không?"
Mọi người vừa nghe thấy Tống Nhất Huy nói như vậy, không khỏi ngạc nhiên, nếu như Lâm Tiêu Khánh thực sự trở thành cố vấn y học cấp quốc gia thì còn ra thể thống cống rãnh gì nữa!
Nhưng nghĩ kỹ lại, cho dù Lâm Tiêu Khánh thực sự có chút bản lĩnh thì cũng chẳng thể tìm được căn nguyên căn bệnh mà thần y Tống Nhất Huy không tìm được? Mọi người ai ai cũng chờ mong cảnh Lâm Tiêu Khánh mất mặt.
Tô Nhược Thanh lo lắng thay cho Lâm Tiêu Khánh, không biết tại sao, bây giờ cô vô cùng lo lắng cho sự an nguy của Lâm Tiêu Khánh.
"Không thành vấn đề, ông nói đấy nhé, đến lúc đấy thì đừng có hối hận", mắt Lâm Tiêu Khánh lóe sáng, khi Tống Nhất Huy nhìn thấy, trong lòng chợt hơi cảm thấy hoảng hốt.
"Có điều bây giờ cậu vẫn nên đưa ra chứng cứ để thuyết phục chúng tôi đi, cậu nói trong cơ thể giáo sư Lý Hoa Lễ có vi khuẩn, nhưng chúng tôi đâu có thấy, đến lúc đó cho dù cậu có chữa khỏi thì cũng chỉ là lý lẽ của một bên, vậy chúng tôi sao có thể tin được cậu đây?", Tống Nhất Huy đúng là một lão cáo già, ông ta ngang nhiên nói như vậy với Lâm Tiêu Khánh.