Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13: Xin lỗi
Lâm Tiêu Khánh chẳng thèm nhìn Vương Anh Ý một cái, chỉ cười rồi nói với Trần Đỉnh Phong: "Quý công ty đúng là nơi sinh ra nhân tài, sau này tôi phải xin chỉ dạy mới được".
Trần Đỉnh Phong hiểu Lâm Tiêu Khánh nói vậy có nghĩa là ông ta quản lý không chu toàn, Trần Đỉnh Phong cũng chẳng dám đụng chạm đến Lâm Tiêu Khánh, nghe anh nói vậy trán ông ta vã mồ hôi.
"Lâm Tiêu Khánh, tôi nhất định sẽ chỉnh đốn hội đồng đồng quản trị và trừng phạt cả cậu ấy và bố cậu ấy nữa, chắc chắn sẽ cho cậu một câu trả lời thích đáng!" Trần Đỉnh Phong vội vàng làm dịu tâm trạng của Lâm Tiêu Khánh.
"Nhìn cái gì mà nhìn! Mau xin lỗi người ta đi!", Trần Đỉnh Phong trừng mắt nhìn Vương Anh Ý.
"Cái gì? Xin lỗi?", Vương Anh Ý hoang mang hỏi lại.
"Mau lên!", Trần Đỉnh Phong vỗ Vương Anh Ý một cái.
Lúc này Vương Anh Ý mới ngơ ngác bước tới, run lẩy bẩy nói: "Xin… xin lỗi".
"Cái gì? Nói nhỏ như muỗi kêu vậy", Lâm Tiêu Khánh nói.
"Nghe thấy gì chưa! Nói to lên! Người thì to béo như thế kia mà sức mạnh đâu hết rồi!", Trần Đỉnh Phong lại đạp một cái vào chân anh ta.
"Đại ca, em xin lỗi", Vương Anh Ý hét lên.
"Được rồi, cũng chỉ có thế thôi, Nhược Thanh chúng ta qua bên kia xem đi", Lâm Tiêu Khánh nói vậy rồi kéo tay Tô Nhược Thanh nghênh ngang rời đi, chỉ còn Trần Đỉnh Phong và Vương Anh Ý xấu hổ đứng im tại chỗ.
Đợi sau khi Lâm Tiêu Khánh rời đi, Trần Đỉnh Phong đá cho Vương Anh Ý một cái thật đau rồi tức giận nói: "Suốt ngày chơi bời lêu lổng, không làm việc đàng hoàng! Sao cháu không để chú với bố cháu yên tâm về cháu được vậy!"
Lúc nãy Vương Anh Ý tỏ vẻ kiêu ngạo vậy mà bây giờ lại sự hãi như một đứa trẻ, khuôn mặt khốn khổ nói: "Chú Trần, sao chú phải hung dữ với với cháu như vậy! Chỉ là một thằng nhóc thôi mà có đáng phải như vậy không!"
Trần Đỉnh Phong đã rất tức giận, nghe Vương Anh Ý nói với vẻ không biết ăn năn hối cải lại càng khiến ông ta tức giận hơn: "Cháu! Cháu đúng là đồ ăn hại! Về nhà viết kiểm điểm ngay cho chú! Chú sẽ xử lý cả cháu và bố cháu!"
Sau khi dạy dỗ Vương Anh Ý một trận, Trần Đỉnh Phong cũng rời đi, từ nhỏ đến lớn Vương Anh Ý chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như thế này! Anh ta căm hận nhìn bóng lưng Trần Đỉnh Phong, lẩm bẩm: "Hừ, mấy người cứ đợi đấy, tôi sẽ tính sổ với từng người một!"
Sau khi Tô Nhược Thanh đưa Lâm Tiêu Khánh đi sắm vài bộ quần áo, cô lái xe đưa anh đến buổi tiệc.
Đến con đường gần nhà họ Tô, Lâm Tiêu Khánh để ý đến một hàng dài siêu xe, nào là Rolls-Royce, Ferrari và rất nhiều những thương hiệu siêu xe quốc tế nổi tiếng khác xếp hàng lũ lượt..
"Hôm nay toàn những nhân vật có máu mặt tới đấy, tôi đã chăm chút vẻ ngoài cho anh như thế này rồi, anh đừng có làm tôi mất mặt đấy", Tô Nhược Thanh lạnh lùng nói.
"Nhược Thanh, cô nhìn nhan sắc của tôi xem, chẳng lẽ không đủ để cho cô nở mày nở mặt sao", Lâm Tiêu Khánh nhìn mình trong gương chiếu hậu rồi cười nói.
"Haiz, không biết tại sao anh có thể tự tin đến vậy", Tô Nhược Thanh bất đắc dĩ buông một câu, sau đó đỗ chiếc xe Ferrari màu đỏ phía sau hàng dài siêu xe.
Vừa bước vào cửa nhà họ Tô, Lâm Tiêu Khánh đã cảm thấy những ánh mắt khác lạ nhìn về phía mình.
"Đây là Lâm Tiêu Khánh sao? Nhìn cũng chẳng ra làm sao".
"Anh ta mà xứng với cô Tô sao? Đúng là vớ vẩn".
"Cậu nhìn bộ dạng anh ta xem, không biết trong lòng ẩn chứa bao nhiêu suy nghĩ bẩn thỉu nữa".
Những người xung quanh lén chỉ trỏ bàn tán về Lâm Tiêu Khánh, tất nhiên là anh nghe rất rõ những câu nói đó, nếu là hồi trước thì anh đã cho mấy người này vài cú đánh khiến bọn họ không dám mở miệng ra nói bậy nữa, nhưng đây là nhà họ Tô, hôm nay là mừng thọ của cụ Tô, hơn nữa Tô Nhược Thanh còn đang bên cạnh anh, anh chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn bỏ qua mọi chuyện cho gió yên biển lặng.
Nhưng nghe nhiều quá Lâm Tiêu Khánh cũng cảm thấy bực mình, anh khẽ cử động bàn tay, tà váy của một người phụ nữ trong số đó đột nhiên rách một cách kỳ lạ.
Cô ta vừa mới nói chuyện vui vẻ bỗng vội vàng che váy áo của mình, chạy trốn về phía góc phòng nhưng lại không cẩn thận bước vào kẽ hở trên sàn nhà, mọi người nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết, người phụ nữ đó đã ngã sõng soài trên sàn nhà với bộ dạng thảm hại.
"Ấy cô gái này đen đủi thật đấy, đứng mà cũng ngã được nữa", Lâm Tiêu Khánh khẽ nói.
"Anh lẩm bẩm cái gì đấy?", Tô Nhược Thanh nghi ngờ hỏi.
"Tôi thấy mấy người tới lễ mừng thọ toàn đám nhà quê, có mình cô là đẹp nhất đó", Lâm Tiêu Khánh cười nói.
"Chỉ giỏi mồm mép", Tô Nhược Thanh ngại ngùng quay mặt đi, nhưng Lâm Tiêu Khánh nhận ra khuôn mặt của cô hơi ửng hồng.
Khi anh đang định lên tiếng thì một giọng nói vô cùng khó nghe phát ra từ phía bên cạnh.
"Cô Tô, hôm nay cô đẹp quá".
Lâm Tiêu Khánh quay đầu lại nhìn, người vừa lên tiếng là một người đàn ông tầm bốn năm mươi tuổi, khuôn mặt hèn mọn khiến Lâm Tiêu Khánh cảm thấy ghê tởm.
"Cảm ơn chú Trương đã khen", Tô Nhược Thanh nhẹ nhàng nói.
Bây giờ Lâm Tiêu Khánh mới nhớ ra người đàn ông trước mặt là quản lý của nhà họ Trương - Trương Đức Hoa, trước đây vì thèm muốn quyền lực và tài sản của nhà họ Tô nên muốn liên hôn với nhà họ Tô, muốn con trai nhà họ Trương và Tô Nhược Thanh kết hôn với nhau, nhưng nhà họ Trương không ngờ Lâm Tiêu Khánh lại chen chân vào dập tắt ý nghĩ đó của bọn họ.
"Cô Tô, hôm nay là ngày mừng thọ của cụ Tô, cô không có bạn trai cũng không nên đưa tài xế đi cùng chứ, như vậy có vẻ không ổn lắm", Trương Đức Hoa liếc nhìn Lâm Tiêu Khánh rồi nói với vẻ không hài lòng.
Tô Nhược Thanh còn chưa kịp phản ứng thì Lâm Tiêu Khánh đã bước ra.
"Chú này, nếu mắt chú có vấn đề thì tôi có thể giúp chú chữa trị đấy".
Trương Đức Hoa nghe Lâm Tiêu Khánh khiêu khích như vậy cũng chẳng chịu yên: "Người hầu mà cũng đòi tiếp chuyện với tôi sao? Cô Tô, nhà cô dạy dỗ như vậy là không ổn đâu nhé".
"Chú Trương, chú đừng nói linh tinh, đây là Lâm Tiêu Khánh, là người đi cùng cháu hôm nay không phải tài xế", Tô Nhược Thanh thẳng thắn nói.
"Ôi, thì ra là chồng của cháu, chú còn không nhìn ra đấy, ăn mặc như tài xế vậy, ngại quá, đắc tội rồi", Trương Đức Hoa cô ý tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng Lâm Tiêu Khánh đã tức giận đến mức nghiến răng ken két.
"Xem ra mắt của một số người thật sự phải đi khám rồi", câu nói Lâm Tiêu Khánh đầy hàm ý, anh còn nhìn chằm chằm vào mắt Trương Đức Hoa khiến ông ta phát cáu.
Ông ta đang định mở miệng ra nói thì cảm thấy mắt mình ngày càng mờ ảo, rồi nhanh chóng không nhìn thấy gì nữa!
"Ôi? Có chuyện gì vậy! Sao tôi không nhìn thấy gì rồi!", Trương Đức Hoa vươn hai tay ra hốt hoảng sờ soạng xung quanh.
Trần Đỉnh Phong hiểu Lâm Tiêu Khánh nói vậy có nghĩa là ông ta quản lý không chu toàn, Trần Đỉnh Phong cũng chẳng dám đụng chạm đến Lâm Tiêu Khánh, nghe anh nói vậy trán ông ta vã mồ hôi.
"Lâm Tiêu Khánh, tôi nhất định sẽ chỉnh đốn hội đồng đồng quản trị và trừng phạt cả cậu ấy và bố cậu ấy nữa, chắc chắn sẽ cho cậu một câu trả lời thích đáng!" Trần Đỉnh Phong vội vàng làm dịu tâm trạng của Lâm Tiêu Khánh.
"Nhìn cái gì mà nhìn! Mau xin lỗi người ta đi!", Trần Đỉnh Phong trừng mắt nhìn Vương Anh Ý.
"Cái gì? Xin lỗi?", Vương Anh Ý hoang mang hỏi lại.
"Mau lên!", Trần Đỉnh Phong vỗ Vương Anh Ý một cái.
Lúc này Vương Anh Ý mới ngơ ngác bước tới, run lẩy bẩy nói: "Xin… xin lỗi".
"Cái gì? Nói nhỏ như muỗi kêu vậy", Lâm Tiêu Khánh nói.
"Nghe thấy gì chưa! Nói to lên! Người thì to béo như thế kia mà sức mạnh đâu hết rồi!", Trần Đỉnh Phong lại đạp một cái vào chân anh ta.
"Đại ca, em xin lỗi", Vương Anh Ý hét lên.
"Được rồi, cũng chỉ có thế thôi, Nhược Thanh chúng ta qua bên kia xem đi", Lâm Tiêu Khánh nói vậy rồi kéo tay Tô Nhược Thanh nghênh ngang rời đi, chỉ còn Trần Đỉnh Phong và Vương Anh Ý xấu hổ đứng im tại chỗ.
Đợi sau khi Lâm Tiêu Khánh rời đi, Trần Đỉnh Phong đá cho Vương Anh Ý một cái thật đau rồi tức giận nói: "Suốt ngày chơi bời lêu lổng, không làm việc đàng hoàng! Sao cháu không để chú với bố cháu yên tâm về cháu được vậy!"
Lúc nãy Vương Anh Ý tỏ vẻ kiêu ngạo vậy mà bây giờ lại sự hãi như một đứa trẻ, khuôn mặt khốn khổ nói: "Chú Trần, sao chú phải hung dữ với với cháu như vậy! Chỉ là một thằng nhóc thôi mà có đáng phải như vậy không!"
Trần Đỉnh Phong đã rất tức giận, nghe Vương Anh Ý nói với vẻ không biết ăn năn hối cải lại càng khiến ông ta tức giận hơn: "Cháu! Cháu đúng là đồ ăn hại! Về nhà viết kiểm điểm ngay cho chú! Chú sẽ xử lý cả cháu và bố cháu!"
Sau khi dạy dỗ Vương Anh Ý một trận, Trần Đỉnh Phong cũng rời đi, từ nhỏ đến lớn Vương Anh Ý chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã như thế này! Anh ta căm hận nhìn bóng lưng Trần Đỉnh Phong, lẩm bẩm: "Hừ, mấy người cứ đợi đấy, tôi sẽ tính sổ với từng người một!"
Sau khi Tô Nhược Thanh đưa Lâm Tiêu Khánh đi sắm vài bộ quần áo, cô lái xe đưa anh đến buổi tiệc.
Đến con đường gần nhà họ Tô, Lâm Tiêu Khánh để ý đến một hàng dài siêu xe, nào là Rolls-Royce, Ferrari và rất nhiều những thương hiệu siêu xe quốc tế nổi tiếng khác xếp hàng lũ lượt..
"Hôm nay toàn những nhân vật có máu mặt tới đấy, tôi đã chăm chút vẻ ngoài cho anh như thế này rồi, anh đừng có làm tôi mất mặt đấy", Tô Nhược Thanh lạnh lùng nói.
"Nhược Thanh, cô nhìn nhan sắc của tôi xem, chẳng lẽ không đủ để cho cô nở mày nở mặt sao", Lâm Tiêu Khánh nhìn mình trong gương chiếu hậu rồi cười nói.
"Haiz, không biết tại sao anh có thể tự tin đến vậy", Tô Nhược Thanh bất đắc dĩ buông một câu, sau đó đỗ chiếc xe Ferrari màu đỏ phía sau hàng dài siêu xe.
Vừa bước vào cửa nhà họ Tô, Lâm Tiêu Khánh đã cảm thấy những ánh mắt khác lạ nhìn về phía mình.
"Đây là Lâm Tiêu Khánh sao? Nhìn cũng chẳng ra làm sao".
"Anh ta mà xứng với cô Tô sao? Đúng là vớ vẩn".
"Cậu nhìn bộ dạng anh ta xem, không biết trong lòng ẩn chứa bao nhiêu suy nghĩ bẩn thỉu nữa".
Những người xung quanh lén chỉ trỏ bàn tán về Lâm Tiêu Khánh, tất nhiên là anh nghe rất rõ những câu nói đó, nếu là hồi trước thì anh đã cho mấy người này vài cú đánh khiến bọn họ không dám mở miệng ra nói bậy nữa, nhưng đây là nhà họ Tô, hôm nay là mừng thọ của cụ Tô, hơn nữa Tô Nhược Thanh còn đang bên cạnh anh, anh chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn bỏ qua mọi chuyện cho gió yên biển lặng.
Nhưng nghe nhiều quá Lâm Tiêu Khánh cũng cảm thấy bực mình, anh khẽ cử động bàn tay, tà váy của một người phụ nữ trong số đó đột nhiên rách một cách kỳ lạ.
Cô ta vừa mới nói chuyện vui vẻ bỗng vội vàng che váy áo của mình, chạy trốn về phía góc phòng nhưng lại không cẩn thận bước vào kẽ hở trên sàn nhà, mọi người nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết, người phụ nữ đó đã ngã sõng soài trên sàn nhà với bộ dạng thảm hại.
"Ấy cô gái này đen đủi thật đấy, đứng mà cũng ngã được nữa", Lâm Tiêu Khánh khẽ nói.
"Anh lẩm bẩm cái gì đấy?", Tô Nhược Thanh nghi ngờ hỏi.
"Tôi thấy mấy người tới lễ mừng thọ toàn đám nhà quê, có mình cô là đẹp nhất đó", Lâm Tiêu Khánh cười nói.
"Chỉ giỏi mồm mép", Tô Nhược Thanh ngại ngùng quay mặt đi, nhưng Lâm Tiêu Khánh nhận ra khuôn mặt của cô hơi ửng hồng.
Khi anh đang định lên tiếng thì một giọng nói vô cùng khó nghe phát ra từ phía bên cạnh.
"Cô Tô, hôm nay cô đẹp quá".
Lâm Tiêu Khánh quay đầu lại nhìn, người vừa lên tiếng là một người đàn ông tầm bốn năm mươi tuổi, khuôn mặt hèn mọn khiến Lâm Tiêu Khánh cảm thấy ghê tởm.
"Cảm ơn chú Trương đã khen", Tô Nhược Thanh nhẹ nhàng nói.
Bây giờ Lâm Tiêu Khánh mới nhớ ra người đàn ông trước mặt là quản lý của nhà họ Trương - Trương Đức Hoa, trước đây vì thèm muốn quyền lực và tài sản của nhà họ Tô nên muốn liên hôn với nhà họ Tô, muốn con trai nhà họ Trương và Tô Nhược Thanh kết hôn với nhau, nhưng nhà họ Trương không ngờ Lâm Tiêu Khánh lại chen chân vào dập tắt ý nghĩ đó của bọn họ.
"Cô Tô, hôm nay là ngày mừng thọ của cụ Tô, cô không có bạn trai cũng không nên đưa tài xế đi cùng chứ, như vậy có vẻ không ổn lắm", Trương Đức Hoa liếc nhìn Lâm Tiêu Khánh rồi nói với vẻ không hài lòng.
Tô Nhược Thanh còn chưa kịp phản ứng thì Lâm Tiêu Khánh đã bước ra.
"Chú này, nếu mắt chú có vấn đề thì tôi có thể giúp chú chữa trị đấy".
Trương Đức Hoa nghe Lâm Tiêu Khánh khiêu khích như vậy cũng chẳng chịu yên: "Người hầu mà cũng đòi tiếp chuyện với tôi sao? Cô Tô, nhà cô dạy dỗ như vậy là không ổn đâu nhé".
"Chú Trương, chú đừng nói linh tinh, đây là Lâm Tiêu Khánh, là người đi cùng cháu hôm nay không phải tài xế", Tô Nhược Thanh thẳng thắn nói.
"Ôi, thì ra là chồng của cháu, chú còn không nhìn ra đấy, ăn mặc như tài xế vậy, ngại quá, đắc tội rồi", Trương Đức Hoa cô ý tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng Lâm Tiêu Khánh đã tức giận đến mức nghiến răng ken két.
"Xem ra mắt của một số người thật sự phải đi khám rồi", câu nói Lâm Tiêu Khánh đầy hàm ý, anh còn nhìn chằm chằm vào mắt Trương Đức Hoa khiến ông ta phát cáu.
Ông ta đang định mở miệng ra nói thì cảm thấy mắt mình ngày càng mờ ảo, rồi nhanh chóng không nhìn thấy gì nữa!
"Ôi? Có chuyện gì vậy! Sao tôi không nhìn thấy gì rồi!", Trương Đức Hoa vươn hai tay ra hốt hoảng sờ soạng xung quanh.