Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12: Vệ sĩ vô dụng
“Chết tiệt! Hai tên vô dụng!”, Vương Anh Ý không nhịn được chửi bới, vừa rồi người thì cánh tay đột nhiên bị đau, người thì chân bỗng dưng mất sức, Vương Anh Ý càng nghĩ càng thấy hai bọn họ đang cố ý chơi mình.
“Rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì đi tập thể dục rèn luyện sức khỏe đi, đừng có suốt ngày ra đường diễu võ dương oai dọa nạt người khác nữa, thật đáng xấu hổ”, Lâm Tiêu Khánh khinh bỉ nói.
Tô Nhược Tuyết đứng bên cạnh càng nhìn càng thấy mông lung, chuyện này cũng trùng hợp quá đi, mỗi lần hai người này sắp ra tay thì lại xảy ra vấn đề!
“Tên nhóc cậu đừng có ở đấy nói móc mỉa! Cậu có tin tôi gọi người đến đánh cậu trong phút chốc không!”, Vương Anh Ý chỉ tay vào mặt Lâm Tiêu Khánh hung ác nói.
“Lại gọi đến một đám thối nát như này à?”, Lâm Tiêu Khánh cười cợt, lúc này cơn tức giận của Vương Anh Ý càng bốc to lên.
“Mày!”, Vương Anh Ý tức giận không thốt nên lời.
“Còn nữa, tôi không thích người khác lúc nói chuyện chỉ tay vào tôi”, ngay khi Vương Tiêu Khánh vừa dứt lời, không ngờ Vương Anh Ý lại rút ngón tay mình về thật! Vương Anh Ý kinh ngạc nhìn ngón tay mình, anh ta cảm thấy ngón tay mình như không nghe lời anh ta! Cảm giác bị người khác điều khiến khiến anh ta cảm thấy sợ hãi chưa từng có.
Tô Nhược Thanh cũng rất ngạc nhiên, cô thắc mắc, chẳng lẽ Vương Anh Ý lại nghe lời như thế? Lâm Tiêu Khánh bảo anh ta rút là rút luôn sao?
Lúc này, Lâm Tiêu Khánh hơi tức giận thầm thì trong lòng: “Một bố cục phong thủy tốt như này, luôn có thể chi phối hành vi cũng như cách tư duy của người khác, thậm chí còn có thể thay đổi vận mệnh hoặc vận số của người khác, tôi chỉ khẽ nhấc chân tay lên đã đánh ba người các anh tơi bời tan tác, thật là vô vị”.
“Mà nghe lời thật đấy, nếu anh biểu hiện tốt hơn thì tôi có thể xem xét tha thứ cho anh”, Lâm Tiêu Khánh cười nói.
“Cái gì! Tao mà cần mày tha thứ á! Đúng là buồn cười!”, Vương Anh Ý hung dữ nói.
“Anh nói thế tức là vẫn chưa nhận ra sai lầm của mình à?”, Lâm Tiêu Khánh hỏi.
"Mày hôm nay chết chắc rồi!", Vương Anh Ý lấy điện thoại ra muốn gọi điện, lúc này Tô Nhược Thanh kéo cánh tay Lâm Tiêu Khánh nói: "Chúng ta mau đi thôi, nếu không chút nữa sẽ gặp rắc rối lớn đó".
"Không sao, không cần lo lắng, màn biểu diễn của con cóc ghẻ này vẫn chưa kết thúc mà, nếu bây giờ chúng ta rời đi thì anh ta sẽ đau lòng lắm", Lâm Tiêu Khánh nói một cách đầy ẩn ý.
Nhưng Tô Nhược Thanh lại không nghĩ vậy, nói nhỏ với Lâm Tiêu Khánh: "Anh ta là con trai của cổ đông tập đoàn Đỉnh Phong, thủ đoạn độc ác, chúng ta bớt một chuyện còn hơn rước thêm một chuyện, vẫn nên nhanh chóng rời đi thì hơn.
Lâm Tiêu Khánh sao có thể rút lui vào thời khắc mấu chốt này chứ, làm vậy chẳng khác nào chứng tỏ việc anh sợ Vương Anh Ý? Huống hồ sao anh có thể thể hiện sự hèn nhát của bản thân trước mặt Tô Nhược Thanh, vì vậy, Lâm Tiêu Khánh tất nhiên không thể rời đi, anh không thể cũng không cần thiết phải rời đi.
"Yên tâm đi, tên cóc ghẻ này không làm nên trò trống gì đâu", ánh mắt Lâm Tiêu Khánh lóe lên vẻ tà ác, chiếc điện thoại trên tay Vương Anh Ý đột nghiên tắt nguồn!
"Alo, alo!"
Vương Anh Ý thấy đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu, liền giơ ra trước mặt xem, không ngờ điện thoại đã tối đen màn hình!
"Chết tiệt! Cái điện thoại rách này!", Vương Anh Ý tức giận thẳng tay vứt chiếc điện thoại xuống đất, nhưng Lâm Tiêu Khánh đã giở chút thủ đoạn, chiếc điện thoại dính chặt trên tay anh ta không rơi xuống.
"Cái điện thoại chó má này, mau cút xuống cho tao!", Vương Anh Ý vốn dĩ muốn vứt điện thoại để xả giận, nhưng chiếc điện thoại này lại dính chặt lấy tay anh ta không chịu rơi xuống! Không những không xả được giận còn khiến bản thân biến thành tên ngốc trong mắt người xung quanh.
"Tên này đang làm gì thế?"
"Chúng ta mau đi thôi, đừng chọc vào tên thần kinh".
Người qua đường nhìn thấy bộ dạng của Vương Anh Ý thì mau chóng rời đi, khiến Vương Anh Ý xấu hổ vô cùng.
"Này cóc ghẻ, anh làm gì thế? Xấu hổ không dám xin lỗi nên làm trò hề để lấy lòng tôi à? Vất vả cho anh quá", Lâm Tiêu Khánh lúc này lại đâm chọt thêm một câu, khiến Vương Anh Ý mất hết mặt mũi.
"Mày! Mày!"
"Tôi làm sao? Tôi rất tốt, nhưng anh lại không ổn lắm nhỉ, tôi thấy anh hơi bốc hỏa rồi đó, thế không tốt cho sức khỏe đâu", Lâm Tiêu Khánh cười nói.
"Liên quan quái gì đến mày! Mày đừng tưởng tao không có điện thoại thì mày có thể chạy thoát!”, Vương Anh Ý tức giận nói.
Nhưng Lâm Tiêu Khánh không thèm để ý đến Vương Anh Ý, anh ta đang nói liên hồi thì đột nhiên cảm thấy sống mũi nóng ran, anh ta bất giác sờ lên mũi, thì phát hiện bản thân chảy máu cam!
“Ối, quả đúng là tức giận hại sức khỏe mà, anh xem anh đi, lần này là chảy máu mũi, lần sau có thể là chảy máu não đó”, Lâm Tiêu Khánh nhún vai nói.
Bên kia, Trần Đỉnh Phong nghe theo lời của Lâm Tiêu Khánh, sau khi quyên góp, tập đoàn Đỉnh Phong đã trở nên suôn sẻ thuận lợi, ông ta đang định đến trung tâm thương mại mua chút quà cảm ơn Lâm Tiêu Khánh. Khi ông ta đang định vào cửa hàng quần áo nam xem đồ thì thấy đám đông ồn ào trước cửa hàng, lại còn có người đang lăn lộn dưới mặt đất!
Ông ta tò mò bước đến nhìn, không ngờ lại gặp Lâm Tiêu Khánh ở đây!
“Lâm Tiêu Khánh!”, Trần Đỉnh Phong nhiệt tình chào hỏi Lâm Tiêu Khánh.
Lâm Tiêu Khánh quay đầu lại nhìn, không ngờ là Trần Đỉnh Phong.
“Sao lại là ông?”, Lâm Tiêu Khánh khó hiểu hỏi.
“Tôi đang muốn mua chút quà cảm ơn cậu mà, cậu đã giúp công ty chúng tôi vượt qua cửa ải khó khăn như vậy, tôi còn thấy như vầy vẫn chưa đủ nữa!”, Trần Đỉnh Phong tươi cười nói.
Tô Nhược Thanh không biết Lâm Tiêu Khánh thân thiết với chủ tịch tập đoàn Đỉnh Phong như thế từ khi nào, nhất thời không thể thích ứng, phản ứng của Vương Anh Ý còn mạnh hơn, anh ta nhìn thấy chủ tịch liền đứng im không dám ho he.
“Lâm Tiêu Khánh, ở đây xảy ra chuyện gì...”, Trần Đỉnh Phong liếc nhìn hai tên vệ sĩ đang nằm dưới đất, lại liếc sang Vương Anh Ý – người đang đứng bần thần bên cạnh, không khỏi tò mò hỏi.
“Chú Trần, chúng cháu gặp lại bạn cũ, đang ôn chuyện xưa với nhau ấy mà”, Vương Anh ý cười nói.
“E là không phải như vậy đâu nhỉ? Sao con cóc ghẻ nhà anh lại nói dối không chớp mắt như vậy chứ? Chẳng phải do anh quấy rối chúng tôi à?”, Lâm Tiêu Khánh đột nhiên nói.
Vương Tiêu Khánh vốn dĩ muốn lờ qua chuyện này, không ngờ Lâm Tiêu Khánh lại trực tiếp nói ra sự thật!
Trần Đỉnh Phong nghe thấy Lâm Tiêu Khánh nói vậy, thì sắc mặt lập tức thay đổi, lạnh lùng hỏi: “Vương Anh Ý, rốt cuộc là có chuyện như vậy không!”
“Chú Trần! Cháu thật sự không cố ý!”, Vương Anh Ý lập tức cầu xin tha thứ, nhưng Trần Đỉnh Phong không thèm để ý.
“Lâm Tiêu Khánh, xin lỗi cậu, đây là con trai của bạn tôi, nó không hiểu chuyện, mong cậu đừng để bụng”, Trần Đỉnh Phong cúi đầu khom lưng xin lỗi Lâm Tiêu Khánh.
Tô Nhược Thanh càng ngạc nhiên hơn, không ngờ một người có thân phận cao quý như Trần Đỉnh Phong lại cung kính với Lâm Tiêu Khánh như vậy! Hơn nữa còn xin lỗi thay cho con trai của bạn! Rốt cuộc tên Lâm Tiêu Khánh này đã dùng thủ đoạn gì vậy!
“Rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì đi tập thể dục rèn luyện sức khỏe đi, đừng có suốt ngày ra đường diễu võ dương oai dọa nạt người khác nữa, thật đáng xấu hổ”, Lâm Tiêu Khánh khinh bỉ nói.
Tô Nhược Tuyết đứng bên cạnh càng nhìn càng thấy mông lung, chuyện này cũng trùng hợp quá đi, mỗi lần hai người này sắp ra tay thì lại xảy ra vấn đề!
“Tên nhóc cậu đừng có ở đấy nói móc mỉa! Cậu có tin tôi gọi người đến đánh cậu trong phút chốc không!”, Vương Anh Ý chỉ tay vào mặt Lâm Tiêu Khánh hung ác nói.
“Lại gọi đến một đám thối nát như này à?”, Lâm Tiêu Khánh cười cợt, lúc này cơn tức giận của Vương Anh Ý càng bốc to lên.
“Mày!”, Vương Anh Ý tức giận không thốt nên lời.
“Còn nữa, tôi không thích người khác lúc nói chuyện chỉ tay vào tôi”, ngay khi Vương Tiêu Khánh vừa dứt lời, không ngờ Vương Anh Ý lại rút ngón tay mình về thật! Vương Anh Ý kinh ngạc nhìn ngón tay mình, anh ta cảm thấy ngón tay mình như không nghe lời anh ta! Cảm giác bị người khác điều khiến khiến anh ta cảm thấy sợ hãi chưa từng có.
Tô Nhược Thanh cũng rất ngạc nhiên, cô thắc mắc, chẳng lẽ Vương Anh Ý lại nghe lời như thế? Lâm Tiêu Khánh bảo anh ta rút là rút luôn sao?
Lúc này, Lâm Tiêu Khánh hơi tức giận thầm thì trong lòng: “Một bố cục phong thủy tốt như này, luôn có thể chi phối hành vi cũng như cách tư duy của người khác, thậm chí còn có thể thay đổi vận mệnh hoặc vận số của người khác, tôi chỉ khẽ nhấc chân tay lên đã đánh ba người các anh tơi bời tan tác, thật là vô vị”.
“Mà nghe lời thật đấy, nếu anh biểu hiện tốt hơn thì tôi có thể xem xét tha thứ cho anh”, Lâm Tiêu Khánh cười nói.
“Cái gì! Tao mà cần mày tha thứ á! Đúng là buồn cười!”, Vương Anh Ý hung dữ nói.
“Anh nói thế tức là vẫn chưa nhận ra sai lầm của mình à?”, Lâm Tiêu Khánh hỏi.
"Mày hôm nay chết chắc rồi!", Vương Anh Ý lấy điện thoại ra muốn gọi điện, lúc này Tô Nhược Thanh kéo cánh tay Lâm Tiêu Khánh nói: "Chúng ta mau đi thôi, nếu không chút nữa sẽ gặp rắc rối lớn đó".
"Không sao, không cần lo lắng, màn biểu diễn của con cóc ghẻ này vẫn chưa kết thúc mà, nếu bây giờ chúng ta rời đi thì anh ta sẽ đau lòng lắm", Lâm Tiêu Khánh nói một cách đầy ẩn ý.
Nhưng Tô Nhược Thanh lại không nghĩ vậy, nói nhỏ với Lâm Tiêu Khánh: "Anh ta là con trai của cổ đông tập đoàn Đỉnh Phong, thủ đoạn độc ác, chúng ta bớt một chuyện còn hơn rước thêm một chuyện, vẫn nên nhanh chóng rời đi thì hơn.
Lâm Tiêu Khánh sao có thể rút lui vào thời khắc mấu chốt này chứ, làm vậy chẳng khác nào chứng tỏ việc anh sợ Vương Anh Ý? Huống hồ sao anh có thể thể hiện sự hèn nhát của bản thân trước mặt Tô Nhược Thanh, vì vậy, Lâm Tiêu Khánh tất nhiên không thể rời đi, anh không thể cũng không cần thiết phải rời đi.
"Yên tâm đi, tên cóc ghẻ này không làm nên trò trống gì đâu", ánh mắt Lâm Tiêu Khánh lóe lên vẻ tà ác, chiếc điện thoại trên tay Vương Anh Ý đột nghiên tắt nguồn!
"Alo, alo!"
Vương Anh Ý thấy đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu, liền giơ ra trước mặt xem, không ngờ điện thoại đã tối đen màn hình!
"Chết tiệt! Cái điện thoại rách này!", Vương Anh Ý tức giận thẳng tay vứt chiếc điện thoại xuống đất, nhưng Lâm Tiêu Khánh đã giở chút thủ đoạn, chiếc điện thoại dính chặt trên tay anh ta không rơi xuống.
"Cái điện thoại chó má này, mau cút xuống cho tao!", Vương Anh Ý vốn dĩ muốn vứt điện thoại để xả giận, nhưng chiếc điện thoại này lại dính chặt lấy tay anh ta không chịu rơi xuống! Không những không xả được giận còn khiến bản thân biến thành tên ngốc trong mắt người xung quanh.
"Tên này đang làm gì thế?"
"Chúng ta mau đi thôi, đừng chọc vào tên thần kinh".
Người qua đường nhìn thấy bộ dạng của Vương Anh Ý thì mau chóng rời đi, khiến Vương Anh Ý xấu hổ vô cùng.
"Này cóc ghẻ, anh làm gì thế? Xấu hổ không dám xin lỗi nên làm trò hề để lấy lòng tôi à? Vất vả cho anh quá", Lâm Tiêu Khánh lúc này lại đâm chọt thêm một câu, khiến Vương Anh Ý mất hết mặt mũi.
"Mày! Mày!"
"Tôi làm sao? Tôi rất tốt, nhưng anh lại không ổn lắm nhỉ, tôi thấy anh hơi bốc hỏa rồi đó, thế không tốt cho sức khỏe đâu", Lâm Tiêu Khánh cười nói.
"Liên quan quái gì đến mày! Mày đừng tưởng tao không có điện thoại thì mày có thể chạy thoát!”, Vương Anh Ý tức giận nói.
Nhưng Lâm Tiêu Khánh không thèm để ý đến Vương Anh Ý, anh ta đang nói liên hồi thì đột nhiên cảm thấy sống mũi nóng ran, anh ta bất giác sờ lên mũi, thì phát hiện bản thân chảy máu cam!
“Ối, quả đúng là tức giận hại sức khỏe mà, anh xem anh đi, lần này là chảy máu mũi, lần sau có thể là chảy máu não đó”, Lâm Tiêu Khánh nhún vai nói.
Bên kia, Trần Đỉnh Phong nghe theo lời của Lâm Tiêu Khánh, sau khi quyên góp, tập đoàn Đỉnh Phong đã trở nên suôn sẻ thuận lợi, ông ta đang định đến trung tâm thương mại mua chút quà cảm ơn Lâm Tiêu Khánh. Khi ông ta đang định vào cửa hàng quần áo nam xem đồ thì thấy đám đông ồn ào trước cửa hàng, lại còn có người đang lăn lộn dưới mặt đất!
Ông ta tò mò bước đến nhìn, không ngờ lại gặp Lâm Tiêu Khánh ở đây!
“Lâm Tiêu Khánh!”, Trần Đỉnh Phong nhiệt tình chào hỏi Lâm Tiêu Khánh.
Lâm Tiêu Khánh quay đầu lại nhìn, không ngờ là Trần Đỉnh Phong.
“Sao lại là ông?”, Lâm Tiêu Khánh khó hiểu hỏi.
“Tôi đang muốn mua chút quà cảm ơn cậu mà, cậu đã giúp công ty chúng tôi vượt qua cửa ải khó khăn như vậy, tôi còn thấy như vầy vẫn chưa đủ nữa!”, Trần Đỉnh Phong tươi cười nói.
Tô Nhược Thanh không biết Lâm Tiêu Khánh thân thiết với chủ tịch tập đoàn Đỉnh Phong như thế từ khi nào, nhất thời không thể thích ứng, phản ứng của Vương Anh Ý còn mạnh hơn, anh ta nhìn thấy chủ tịch liền đứng im không dám ho he.
“Lâm Tiêu Khánh, ở đây xảy ra chuyện gì...”, Trần Đỉnh Phong liếc nhìn hai tên vệ sĩ đang nằm dưới đất, lại liếc sang Vương Anh Ý – người đang đứng bần thần bên cạnh, không khỏi tò mò hỏi.
“Chú Trần, chúng cháu gặp lại bạn cũ, đang ôn chuyện xưa với nhau ấy mà”, Vương Anh ý cười nói.
“E là không phải như vậy đâu nhỉ? Sao con cóc ghẻ nhà anh lại nói dối không chớp mắt như vậy chứ? Chẳng phải do anh quấy rối chúng tôi à?”, Lâm Tiêu Khánh đột nhiên nói.
Vương Tiêu Khánh vốn dĩ muốn lờ qua chuyện này, không ngờ Lâm Tiêu Khánh lại trực tiếp nói ra sự thật!
Trần Đỉnh Phong nghe thấy Lâm Tiêu Khánh nói vậy, thì sắc mặt lập tức thay đổi, lạnh lùng hỏi: “Vương Anh Ý, rốt cuộc là có chuyện như vậy không!”
“Chú Trần! Cháu thật sự không cố ý!”, Vương Anh Ý lập tức cầu xin tha thứ, nhưng Trần Đỉnh Phong không thèm để ý.
“Lâm Tiêu Khánh, xin lỗi cậu, đây là con trai của bạn tôi, nó không hiểu chuyện, mong cậu đừng để bụng”, Trần Đỉnh Phong cúi đầu khom lưng xin lỗi Lâm Tiêu Khánh.
Tô Nhược Thanh càng ngạc nhiên hơn, không ngờ một người có thân phận cao quý như Trần Đỉnh Phong lại cung kính với Lâm Tiêu Khánh như vậy! Hơn nữa còn xin lỗi thay cho con trai của bạn! Rốt cuộc tên Lâm Tiêu Khánh này đã dùng thủ đoạn gì vậy!
Bình luận facebook