Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5: Đứa cháu ngoan
Hôm nay là ngày Lâm Thiên Tuyết thực tập ở T&T nên cô dậy rất sớm để chuẩn bị mọi thứ, nhìn mình trong gương cô hài lòng mỉm cười,cô mặc áo sơ mi trắng đóng thùng
với chiếc quần jean xanh đậm,kết hợp đôi giày bata trắng, tóc được tết gọn gàng sang một bên, mái tóc bồng bềnh xoăn nâu rất hợp với kiểu tóc tết vừa gọn gàng vừa đáng yêu.
Lâm Thiên Tuyết thích sự năng động cô không thích cầu kì,trừ khi nào đi tiệc cô mới ăn diện.Cứ nghĩ đến việc hôm nay được gặp Tần Bách Nhiên, Lâm Thiên Tuyết miệng cười tủm tỉm mà cô cũng đã nhờ Lâm Thiên Minh xin cho cô được vào phòng thư kí thực tập như vậy mới được gặp anh thường xuyên, vớ lấy balo xuống lầu, vừa vào phòng ăn nụ cười trên môi chợt tắt.
Từ lúc cô sống lại đến giờ đây là lần đầu tiên cô gặp ông bà nội cùng mẹ con Đồng Ánh vì họ đi du lịch, khuya hôm qua mới trở về...
- " Tiểu Tuyết ngồi xuống đây ăn sáng đi con"
Là Lâm Thiên Minh lên tiếng, kế bên ông còn một cái ghế, Lâm Tiểu Phù bóp chặt đôi đũa.
Lúc nãy cô vừa ngồi chiếc ghế đó đã bị Lâm Thiên Minh kêu đứng dậy, thì ra là để cho Lâm Thiên Tuyết.
Từ nhỏ cô đã thấy rõ sự thiên vị của Lâm Thiên Minh dành cho Lâm Thiên Tuyết, Đồng Ánh ngồi kế bên Lâm Thiên Minh bà cũng không khác gì Lâm Tiểu Phù.
Lâm Thiên Minh lúc nào cũng yêu thương, chiều chuộng Lâm Thiên Tuyết còn đối với hai đứa con của bà lúc nào ông cũng trưng bộ mặt lạnh nhạt ra,nhìn ngoại hình xinh đẹp càng ngày càng giống mẹ nó làm bà càng thêm căm ghét...
Đồng Ánh nhếch môi cười.
- " Tiểu Tuyết, ba con gọi con sao con không vào, hay là con không muốn ăn chung với chúng ta"
Lâm Thiên Tuyết cười thầm trong lòng nếu như kiếp trước nghe bà ta nói như vậy cô sẽ chào ông bà nội và Lâm Thiên Minh rồi rời đi vì cô không thích ngồi nhìn bộ mặt giả tạo của họ vì thế cô không được lòng ông bà nội là như vậy!
Họ nghĩ cô không thích họ nên luôn tỏ ra xa cách.
Nhưng kiếp này có lẽ làm bà ta thất vọng rồi.Lâm Thiên Tuyết nở nụ cười rạng rỡ không thèm quan tâm lời nói của Đồng Ánh trực tiếp đi đến bên cạnh của Lâm Thiên Minh nhưng không ngồi xuống lại nhìn sang ông bà cụ Lâm.
- " Ông nội, bà nội, hai người đi du lịch có vui không ạ!"
Câu hỏi của cô làm ai trong phòng ăn ai cũng ngạc nhiên, mỗi người một vẻ ánh mắt vui mừng và yêu thương hiện rõ trên khuôn mặt Lâm Thiên Minh, ông vui mừng vì con bé đã chịu mở lòng với ông và ba mẹ ông, còn việc Lâm Thiên Tuyết không để Đồng Ánh vào mắt ông không quan tâm vì ông dư sức biết đây là điều cấm kị của cô.
Mà Đồng Ánh tâm địa ra sao? Ông hiểu rất rõ, mẹ con Đồng Anh giờ phút này đều có chung một suy nghĩ không biết Lâm Thiên Tuyết này có uống lộn thuốc hay không?..
Hai người vô cùng kinh ngạc nhất có lẽ là ông bà cụ Lâm, ông bà thật sự không hề ghét bỏ gì con bé cả, nhớ ngày xưa lúc con bé ra đời là bảo bối của cả Lâm gia nhưng sau khi biến cố hôn nhân của ba mẹ nó xảy ra..Con bé trở nên xa cách với mọi người, nó không thích nói chuyện với ai, ngược lại hai đứa con của Đồng Ánh rất biết lấy lòng ông bà nên càng ngày ông bà và cô càng trở nên xa cách..
Nhưng hôm nay cô lại chủ động cười nói thân thiện. Hai người họ cũng hiểu rõ tình thương con trai mình yêu thương đứa nhỏ này nhiều như thế nào so với hai đứa con của Đồng Ánh.. Nếu không muốn nói ra người khác nhìn vào cứ nghĩ chỉ Lâm Thiên Tuyết là con ruột, còn hai đứa kia không phải con của Lâm Thiên Minh..
Mặc Lâm Thiên Tuyết bướng bỉnh, lạnh nhạt hờ hững con trai của họ cứ việc nhẹ nhàng quan tâm yêu thương che chở trong lòng xem như bảo bối...Hiaz..nhìn bộ dạng con bé càng lớn càng xinh đẹp nụ cười sáng hơn cả ánh trăng, chỉ cần con bé ngoan ngoãn đừng như ngày xưa họ sẽ không đòi hỏi gì thêm nữa, nghĩ vậy ông cụ Lâm lên tiếng trả lời.
- " Cũng vui..Lần sau cháu cùng đi với chúng ta chắc sẽ vui hơn "
- " Dạ ông nội"
Nhìn cháu gái ngoan ngoãn hai cụ nhìn nhau gật đầu cười hài lòng,
với chiếc quần jean xanh đậm,kết hợp đôi giày bata trắng, tóc được tết gọn gàng sang một bên, mái tóc bồng bềnh xoăn nâu rất hợp với kiểu tóc tết vừa gọn gàng vừa đáng yêu.
Lâm Thiên Tuyết thích sự năng động cô không thích cầu kì,trừ khi nào đi tiệc cô mới ăn diện.Cứ nghĩ đến việc hôm nay được gặp Tần Bách Nhiên, Lâm Thiên Tuyết miệng cười tủm tỉm mà cô cũng đã nhờ Lâm Thiên Minh xin cho cô được vào phòng thư kí thực tập như vậy mới được gặp anh thường xuyên, vớ lấy balo xuống lầu, vừa vào phòng ăn nụ cười trên môi chợt tắt.
Từ lúc cô sống lại đến giờ đây là lần đầu tiên cô gặp ông bà nội cùng mẹ con Đồng Ánh vì họ đi du lịch, khuya hôm qua mới trở về...
- " Tiểu Tuyết ngồi xuống đây ăn sáng đi con"
Là Lâm Thiên Minh lên tiếng, kế bên ông còn một cái ghế, Lâm Tiểu Phù bóp chặt đôi đũa.
Lúc nãy cô vừa ngồi chiếc ghế đó đã bị Lâm Thiên Minh kêu đứng dậy, thì ra là để cho Lâm Thiên Tuyết.
Từ nhỏ cô đã thấy rõ sự thiên vị của Lâm Thiên Minh dành cho Lâm Thiên Tuyết, Đồng Ánh ngồi kế bên Lâm Thiên Minh bà cũng không khác gì Lâm Tiểu Phù.
Lâm Thiên Minh lúc nào cũng yêu thương, chiều chuộng Lâm Thiên Tuyết còn đối với hai đứa con của bà lúc nào ông cũng trưng bộ mặt lạnh nhạt ra,nhìn ngoại hình xinh đẹp càng ngày càng giống mẹ nó làm bà càng thêm căm ghét...
Đồng Ánh nhếch môi cười.
- " Tiểu Tuyết, ba con gọi con sao con không vào, hay là con không muốn ăn chung với chúng ta"
Lâm Thiên Tuyết cười thầm trong lòng nếu như kiếp trước nghe bà ta nói như vậy cô sẽ chào ông bà nội và Lâm Thiên Minh rồi rời đi vì cô không thích ngồi nhìn bộ mặt giả tạo của họ vì thế cô không được lòng ông bà nội là như vậy!
Họ nghĩ cô không thích họ nên luôn tỏ ra xa cách.
Nhưng kiếp này có lẽ làm bà ta thất vọng rồi.Lâm Thiên Tuyết nở nụ cười rạng rỡ không thèm quan tâm lời nói của Đồng Ánh trực tiếp đi đến bên cạnh của Lâm Thiên Minh nhưng không ngồi xuống lại nhìn sang ông bà cụ Lâm.
- " Ông nội, bà nội, hai người đi du lịch có vui không ạ!"
Câu hỏi của cô làm ai trong phòng ăn ai cũng ngạc nhiên, mỗi người một vẻ ánh mắt vui mừng và yêu thương hiện rõ trên khuôn mặt Lâm Thiên Minh, ông vui mừng vì con bé đã chịu mở lòng với ông và ba mẹ ông, còn việc Lâm Thiên Tuyết không để Đồng Ánh vào mắt ông không quan tâm vì ông dư sức biết đây là điều cấm kị của cô.
Mà Đồng Ánh tâm địa ra sao? Ông hiểu rất rõ, mẹ con Đồng Anh giờ phút này đều có chung một suy nghĩ không biết Lâm Thiên Tuyết này có uống lộn thuốc hay không?..
Hai người vô cùng kinh ngạc nhất có lẽ là ông bà cụ Lâm, ông bà thật sự không hề ghét bỏ gì con bé cả, nhớ ngày xưa lúc con bé ra đời là bảo bối của cả Lâm gia nhưng sau khi biến cố hôn nhân của ba mẹ nó xảy ra..Con bé trở nên xa cách với mọi người, nó không thích nói chuyện với ai, ngược lại hai đứa con của Đồng Ánh rất biết lấy lòng ông bà nên càng ngày ông bà và cô càng trở nên xa cách..
Nhưng hôm nay cô lại chủ động cười nói thân thiện. Hai người họ cũng hiểu rõ tình thương con trai mình yêu thương đứa nhỏ này nhiều như thế nào so với hai đứa con của Đồng Ánh.. Nếu không muốn nói ra người khác nhìn vào cứ nghĩ chỉ Lâm Thiên Tuyết là con ruột, còn hai đứa kia không phải con của Lâm Thiên Minh..
Mặc Lâm Thiên Tuyết bướng bỉnh, lạnh nhạt hờ hững con trai của họ cứ việc nhẹ nhàng quan tâm yêu thương che chở trong lòng xem như bảo bối...Hiaz..nhìn bộ dạng con bé càng lớn càng xinh đẹp nụ cười sáng hơn cả ánh trăng, chỉ cần con bé ngoan ngoãn đừng như ngày xưa họ sẽ không đòi hỏi gì thêm nữa, nghĩ vậy ông cụ Lâm lên tiếng trả lời.
- " Cũng vui..Lần sau cháu cùng đi với chúng ta chắc sẽ vui hơn "
- " Dạ ông nội"
Nhìn cháu gái ngoan ngoãn hai cụ nhìn nhau gật đầu cười hài lòng,