Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: Cô trở lại
Lâm Thiên Tuyết cảm thấy trên trán mình có gì ấm ấm rồi lại mát mát.
Cô cố gắng mở mắt ra, cảm giác đầu rất đau, thần trí mơ màng không biết mình đang ở đâu thì nghe giọng nói vui mừng vang bên tai.
- Con tỉnh rồi? Con thấy như thế nào? Tiểu Tuyết, nói cho vú nghe đi.
Lúc này cô hoàn toàn tỉnh táo, nhưng sự thật trước mắt làm cô hốt hoảng không nói nên lời. Người vừa hỏi cô là Vú Trần, là vú nuôi của riêng cô. Khi cô vừa mới sinh ra vú đã chăm sóc cho cô, trong Lâm gia ngoài ba thì vú Trần là người thương cô nhất.
Nhưng có điều, ba năm về trước vú đã nghỉ làm vì bị Đồng Ánh vu khống là lấy đồ của bà ta. Dù khi mọi việc vỡ lở ra không phải vú lấy nhưng vì sĩ diện vú đã xin nghỉ, lúc đó cô khóc rất nhiều.
Sau khi vú rời khỏi Lâm gia, hai năm sau cô mới kết hôn với Hứa Vỹ. Hôn nhân của cô với Hứa Vỹ khiến ai cũng bất ngờ vì trước đó chỉ có Hứa Vỹ theo đuổi cô, cô chưa bao giờ đồng ý làm bạn gái hắn nhưng đột ngột tiến đến hôn nhân khiến ai cũng thấy kì lạ.
Khi đó vì đau lòng khi thấy Tần Bách Nhiên cùng Ana thân mật, trái tim đau đớn một lòng muốn quên đi mối tình đơn phương đó, lại được Hừa Vỹ dịu dàng chăm sóc khiến cô cảm động và xảy ra tình một đêm rồi lỡ mang thai với hắn nên mới đồng ý kết hôn ngay.
Có thai... bé con... bé con...
Lâm Thiên Tuyết lấy tay sờ bụng mình, rất bằng phẳng không có dấu hiệu gì là mang thai cả. Cô nhìn khung cảnh xung quanh. Trời ạ! Đây là phòng của cô mà, từ lúc cô kết hôn ba đã mua cho cô một ngôi biệt thự để cô và Hứa Vỹ chung sống. Mà cô nhớ không lầm cô đã chết, sao bây giờ cô nằm đây, còn vú Trần lại có mặt nơi này.
Cuối cùng chuyện gì đã xảy ra? Có ai đó nói cho cô biết không???
Vú Trần hỏi nãy giờ mà không thấy Lâm Thiên Tuyết trả lời, thấy cô hết trợn mắt rồi nhìn đông nhìn tây, bà lấy làm lạ lấy tay sờ mặt cô.
- Tiểu Tuyết con sao rồi? Nói vú nghe đi, đừng làm vú sợ.
Lâm Thiên Tuyết cắn môi, mắt mở to nhìn chằm chằm Vú Trần, rồi nhỏ nhẹ lên tiếng:
- Vú con bị gì thế?
Thấy cô hỏi mình, vú Trần vui mừng cầm tay cô vỗ vỗ, miệng cười hiền lành.
- Con bị sốt cao, không sao rồi, không sao rồi. Bác sĩ khám nói con hạ sốt rồi."
Cô bị bệnh sao? Một tia nghi ngờ lóe lên trong đầu. Lâm Thiên Tuyết nghi hoặc chậm rãi mở miệng:
- Vú, năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?"
Vú Trần ngạc nhiên lấy tay sờ lên trán cô nhưng vẫn trả lời:
- Có phải con bị sốt đến nỗi mất trí nhớ luôn không? Năm nay con hai mươi mốt tuổi, tuổi mình mà cũng quên sao? Có phải khó chịu đâu không, nói vú nghe?
Hai mươi mốt tuổi?
Nếu cô không lầm, cô đã sống lại, quay trở về ba năm về trước. Nếu không chính mình trải nghiệm cô không thể tin được trên đời lại có chuyện kì lạ đến vậy.
Cô đã sống lại, cô đã sống lại rồi! Đây không phải là giấc mơ! Những chuyện trong quá khứ chính là ác mộng, là ông trời thương cô, cho cô cơ hội quay trở về 3 năm trước để lựa chọn cuộc sống tốt đẹp hơn.
Trời ơi!
Lúc này cô rất muốn khóc. Cô rất hạnh phúc.
Thời gian này cô vẫn chưa hề xảy ra bất cứ quan hệ gì với Hứa Vỹ, cô vẫn còn yêu đơn phương Tần Bách Nhiên. Cô được sống lại để yêu anh thêm lần nữa, nhưng lần này cô sẽ không nhút nhát đứng từ xa nhìn anh mà sẽ khiến anh hiểu được tình cảm của cô, vì bây giờ cô đã biết anh cũng yêu cô.
Để cô nghĩ xem. Anh bây giờ đã rút khỏi bang hội, chỉ là người làm mưa làm gió trong giới kinh doanh, và anh hiểu lầm người cô yêu là Hứa Vỹ... Cô phải lên kế hoạch và cho anh hiểu rõ anh mới là người đàn ông cô yêu. Còn tên kia, cô sẽ không cho hắn cơ hội nào làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của cô. Tội của hắn và Lâm Tiểu Phù kiếp trước cô chưa tính sổ thì tốt nhất đừng đụng chạm gì đến cô.
Nghĩ đến Tần Bách Nhiên rơi nước mắt và thộ lộ trước mộ làm Lâm Thiên Tuyết mỉm cười hạnh phúc.
Cô cố gắng mở mắt ra, cảm giác đầu rất đau, thần trí mơ màng không biết mình đang ở đâu thì nghe giọng nói vui mừng vang bên tai.
- Con tỉnh rồi? Con thấy như thế nào? Tiểu Tuyết, nói cho vú nghe đi.
Lúc này cô hoàn toàn tỉnh táo, nhưng sự thật trước mắt làm cô hốt hoảng không nói nên lời. Người vừa hỏi cô là Vú Trần, là vú nuôi của riêng cô. Khi cô vừa mới sinh ra vú đã chăm sóc cho cô, trong Lâm gia ngoài ba thì vú Trần là người thương cô nhất.
Nhưng có điều, ba năm về trước vú đã nghỉ làm vì bị Đồng Ánh vu khống là lấy đồ của bà ta. Dù khi mọi việc vỡ lở ra không phải vú lấy nhưng vì sĩ diện vú đã xin nghỉ, lúc đó cô khóc rất nhiều.
Sau khi vú rời khỏi Lâm gia, hai năm sau cô mới kết hôn với Hứa Vỹ. Hôn nhân của cô với Hứa Vỹ khiến ai cũng bất ngờ vì trước đó chỉ có Hứa Vỹ theo đuổi cô, cô chưa bao giờ đồng ý làm bạn gái hắn nhưng đột ngột tiến đến hôn nhân khiến ai cũng thấy kì lạ.
Khi đó vì đau lòng khi thấy Tần Bách Nhiên cùng Ana thân mật, trái tim đau đớn một lòng muốn quên đi mối tình đơn phương đó, lại được Hừa Vỹ dịu dàng chăm sóc khiến cô cảm động và xảy ra tình một đêm rồi lỡ mang thai với hắn nên mới đồng ý kết hôn ngay.
Có thai... bé con... bé con...
Lâm Thiên Tuyết lấy tay sờ bụng mình, rất bằng phẳng không có dấu hiệu gì là mang thai cả. Cô nhìn khung cảnh xung quanh. Trời ạ! Đây là phòng của cô mà, từ lúc cô kết hôn ba đã mua cho cô một ngôi biệt thự để cô và Hứa Vỹ chung sống. Mà cô nhớ không lầm cô đã chết, sao bây giờ cô nằm đây, còn vú Trần lại có mặt nơi này.
Cuối cùng chuyện gì đã xảy ra? Có ai đó nói cho cô biết không???
Vú Trần hỏi nãy giờ mà không thấy Lâm Thiên Tuyết trả lời, thấy cô hết trợn mắt rồi nhìn đông nhìn tây, bà lấy làm lạ lấy tay sờ mặt cô.
- Tiểu Tuyết con sao rồi? Nói vú nghe đi, đừng làm vú sợ.
Lâm Thiên Tuyết cắn môi, mắt mở to nhìn chằm chằm Vú Trần, rồi nhỏ nhẹ lên tiếng:
- Vú con bị gì thế?
Thấy cô hỏi mình, vú Trần vui mừng cầm tay cô vỗ vỗ, miệng cười hiền lành.
- Con bị sốt cao, không sao rồi, không sao rồi. Bác sĩ khám nói con hạ sốt rồi."
Cô bị bệnh sao? Một tia nghi ngờ lóe lên trong đầu. Lâm Thiên Tuyết nghi hoặc chậm rãi mở miệng:
- Vú, năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?"
Vú Trần ngạc nhiên lấy tay sờ lên trán cô nhưng vẫn trả lời:
- Có phải con bị sốt đến nỗi mất trí nhớ luôn không? Năm nay con hai mươi mốt tuổi, tuổi mình mà cũng quên sao? Có phải khó chịu đâu không, nói vú nghe?
Hai mươi mốt tuổi?
Nếu cô không lầm, cô đã sống lại, quay trở về ba năm về trước. Nếu không chính mình trải nghiệm cô không thể tin được trên đời lại có chuyện kì lạ đến vậy.
Cô đã sống lại, cô đã sống lại rồi! Đây không phải là giấc mơ! Những chuyện trong quá khứ chính là ác mộng, là ông trời thương cô, cho cô cơ hội quay trở về 3 năm trước để lựa chọn cuộc sống tốt đẹp hơn.
Trời ơi!
Lúc này cô rất muốn khóc. Cô rất hạnh phúc.
Thời gian này cô vẫn chưa hề xảy ra bất cứ quan hệ gì với Hứa Vỹ, cô vẫn còn yêu đơn phương Tần Bách Nhiên. Cô được sống lại để yêu anh thêm lần nữa, nhưng lần này cô sẽ không nhút nhát đứng từ xa nhìn anh mà sẽ khiến anh hiểu được tình cảm của cô, vì bây giờ cô đã biết anh cũng yêu cô.
Để cô nghĩ xem. Anh bây giờ đã rút khỏi bang hội, chỉ là người làm mưa làm gió trong giới kinh doanh, và anh hiểu lầm người cô yêu là Hứa Vỹ... Cô phải lên kế hoạch và cho anh hiểu rõ anh mới là người đàn ông cô yêu. Còn tên kia, cô sẽ không cho hắn cơ hội nào làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của cô. Tội của hắn và Lâm Tiểu Phù kiếp trước cô chưa tính sổ thì tốt nhất đừng đụng chạm gì đến cô.
Nghĩ đến Tần Bách Nhiên rơi nước mắt và thộ lộ trước mộ làm Lâm Thiên Tuyết mỉm cười hạnh phúc.