Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 96
Ở trường tôi có một câu lạc bộ Taekwondo, sinh viên nhập học được một tháng thì bắt đầu mở lớp tuyển sinh, tôi mừng lắm, cũng muốn học võ từ lâu rồi nên nhân cơ hội này liền nộp đơn xin ứng tuyển.
Khoá sinh viên mới toàn trai tài gái sắc, mới trong câu lạc bộ võ thuật thôi mà những bông hoa xinh đẹp đã đầy nhan nhản thì không biết những câu lạc bộ khác đông thế nào. Tôi nhan sắc bình thường, đương nhiên sẽ bị lu mờ đi rất nhiều.
Một đứa từ trước đến nay lười vận động như tôi, những buổi học đầu tiên chao ôi sao khó khăn đến thế! Cứ nghĩ nó nhẹ nhành như hồi nhỏ đã từng học thôi mà nào ngờ... phải xoạc được! Hồi bé chân tay còn dẻo, tôi xoạc bách phát bách trúng, bây giờ các sư huynh sư tỷ giúp đỡ mãi mà vẫn xoạc được, đau lắm luôn!
Tôi thầm oán trách hồi trước lười luyện tập nên chân tay bây giờ cứng nhắc, học khó và mệt hơn các bạn khác rất nhiều. Trước khi dừng buổi tập luyện, một sư huynh năm ba đã dặn dò riêng với tôi:
"Chưa xoạc bao giờ hả em? Về tập xoạc đi nhé, không xoạc là không làm ăn được gì đâu."
Tôi mang theo tâm trạng ủ rũ về nhà, hắn về muộn hơn tôi bởi trường hắn ở xa tôi rất nhiều. Hai đứa ăn uống, dọn dẹp, tắm rửa, đợi hắn học xong cũng là gần mười hai giờ đêm, lúc này tôi mới dám làm phiền hắn.
Tôi ngồi tựa trên thành giường, hắn tỉ mỉ giúp tôi xoa bóp chân tay đã căng cứng, đau nhức vì luyện tập.
"Toàn ơi tôi vẫn chưa biết xoạc, phải làm sao đây???"
Hắn học võ chắc hắn cũng phải biết cách chứ nhỉ? Quả nhiên hắn biết.
Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt khó hiểu:
"Chẳng phải chúng ta đã... oạc nhau rồi còn gì. Muốn học thêm à?"
Ôi trời ơi sao đầu óc người yêu tôi lại đen xì xì thế này. Tôi đánh vào người hắn, quát nhẹ:
"Không phải xoạc như thế, tôi học võ phải biết xoạc cơ."
Hắn đã hiểu ra, gật gật đầu:
"À, mới đầu đau là phải."
"Cậu biết thì cậu chỉ cho tôi đi."
Tôi nài nỉ.
"Thì banh chân ra mà xoạc thôi, phải cần thời gian luyện tập."
"Nhưng tôi luyện mãi vẫn thế, đau lắm!"
"Tôi có cách này muốn chỉ cho Linh, đảm bảo chân dẻo xoạc âm được luôn!"
Hắn chắc nịch trả lời.
Hai mắt tôi sáng lên, người yêu tôi cái gì chẳng biết cơ chứ! Tôi không yêu sai người tôi. Tôi ôm lấy cánh tay hắn nịnh nọt:
"Anh yêuuu, chỉ cho em đi!!!"
Hắn lưỡng lự:
"Em chắc chứ?"
Tôi gật đầu một cái "rụp", kiên quyết:
"Tất nhiên rồi, không xoạc được chắc bị loại ngay luôn."
Hắn lập tức nắm lấy cổ chân tôi, banh hai chân đang đau nhức nhối của tôi gập thành hình chữ M.
Nay tôi mặc váy, ngắn đến đầu gối, tư thế này khiến quần chip bên trong lộ hết ra ngoài. Mặt tôi nóng bừng, hét lớn:
"Á!!! Cậu làm cái gì vậy?"
Hắn chớp chớp mắt, ngây thơ trả lời:
"Thì Linh tôi chỉ cách cho mà, cách này hiệu quả lắm."
Sau đó, mặc tôi phản kháng mãnh liệt, hắn giữ chặt tay tôi để lên trên đầu, dùng chân cố định chân tôi, miệng lưỡi cùng bàn tay xấu xa bắt đầu càn quét khắp mọi nơi trên cơ thể tôi. Mẹ nó! Dùng cũng phải dùng vừa vừa thôi, dùng như phá! Nát rồi thì để ai dùng nữa?
Chân tôi bị hắn ấn xuống, dạng ra, ngó ngoáy đủ mọi tư thế. Căn phòng tràn ngập tiếng kêu nỉ non, tiếng thở dốc mạnh mẽ. Kích thích mãnh liệt, tôi bấu chặt móng tay vào tấm lưng trần đang đè lên trên mình, đắm chìm trong hưng phấn. Hai cái bánh bao mềm mại bị nhào nặn chán chê đến ửng đỏ, bầm tím, theo nhịp của hắn rung lắc liên hồi, đầu ngực còn nhiễm nước bọt bóng loáng, đỏ hồng hào, vểnh lên như hai viên kẹo.
Chân tôi quấn chặt lấy hông hắn, tâm trí hoàn toàn cuốn theo khoảnh khắc này.
Hắn rời môi tôi, giọng khản đặc, hơi thở nóng hổi phả vào gò má:
"Em yêu ai?"
"Ưm... yêu anh."
Tôi cố gắng nín nhịn tiếng kêu trong cổ họng, trả lời như một con robot được lập trình sẵn.
Tay hắn nhanh chóng đã mò xuống mông tôi, nắn bóp, vỗ mạnh. Bình thường có lẽ tôi đã nổi điên chửi rủa hắn. Nhưng ngay lúc này, cơn đau chuyển hoá thành sự kích thích khiến tôi càng sung sướng hơn.
"Anh là ai?"
Hắn hỏi.
"Trần Mạnh Toàn... A..."
Vừa mở miệng trả lời hắn đã thúc thật mạnh vào trong cơ thể tôi. Nhịp độ đang nhẹ nhàng đột nhiên trở nên cuồng bạo, tôi không kịp thích ứng, hét lớn. Khoái cảm ùa tràn khắp cơ thể, nơi tư mật tiết dịch ngày càng nhiều. Tôi thích đến chết mất! Cảm giác này thật tuyệt!
Cái gì cũng có hai mặt của nó, sau những lần đưa nhau lên mây thì hậu quả to lớn hơn nhiều, đúng là sướng trước khổ sau. Cơ thể tôi gần như rã rời, nằm bệt trên giường một ngày mới có thể lết xuống được.
Nhưng hắn nói thật mọi người ạ, sau vài lần được hắn huấn luyện chân, tôi đã học xoạc được dễ dàng hơn. Nhìn mấy bạn khác vẫn đang đau đớn tập xoạc, tôi chẹp miệng, cứ vật lộn vài phát trên giường là xoạc được ngay ý mà.
***
Dạo này hắn bận học lắm, đi sớm về khuya, thấy hắn gầy đi nên tôi thương lắm, không để hắn giúp mình nấu cơm, giặt quần áo, làm những công việc cá nhân nữa, tôi làm được chừng nào hay chừng ấy, giúp hắn được chừng nào hay chừng ấy.
Cuối tuần được nghỉ hai ngày, tôi cùng hắn dắt tay nhau về nhà với bố mẹ.
Một bữa cơm bình thường như bao bữa cơm khác, tôi tập chung ăn uống một cách chăm chú.
"Linh, Toàn sắp đi Mỹ rồi, con đã tặng quà gì chào tạm biệt chưa?"
Lời mẹ đột nhiên lên tiếng khiến miếng cơm trong cổ họng tôi giường như dừng lại. Tôi ngẩng mặt:
"Dạ?"
Chưa tin được lời mẹ vừa nói.
Mẹ tôi cau mày:
"Ơ cái con bé này, còn giả ngu à? Ba hôm nữa người yêu con bay rồi đấy, lo mà giành thời gian bên bạn đi."
Mặc kệ bố mẹ đang còn ngồi ăn, mặc kệ bát cơm chưa vơi được một nửa, tôi chạy ngay sang nhà hắn. Hắn sắp đi du học sao tôi không biết gì? Rõ ràng hắn chưa nói với tôi đúng không?
___còn___
Like cho mình nhé ^^ sắp có biến rồi
Khoá sinh viên mới toàn trai tài gái sắc, mới trong câu lạc bộ võ thuật thôi mà những bông hoa xinh đẹp đã đầy nhan nhản thì không biết những câu lạc bộ khác đông thế nào. Tôi nhan sắc bình thường, đương nhiên sẽ bị lu mờ đi rất nhiều.
Một đứa từ trước đến nay lười vận động như tôi, những buổi học đầu tiên chao ôi sao khó khăn đến thế! Cứ nghĩ nó nhẹ nhành như hồi nhỏ đã từng học thôi mà nào ngờ... phải xoạc được! Hồi bé chân tay còn dẻo, tôi xoạc bách phát bách trúng, bây giờ các sư huynh sư tỷ giúp đỡ mãi mà vẫn xoạc được, đau lắm luôn!
Tôi thầm oán trách hồi trước lười luyện tập nên chân tay bây giờ cứng nhắc, học khó và mệt hơn các bạn khác rất nhiều. Trước khi dừng buổi tập luyện, một sư huynh năm ba đã dặn dò riêng với tôi:
"Chưa xoạc bao giờ hả em? Về tập xoạc đi nhé, không xoạc là không làm ăn được gì đâu."
Tôi mang theo tâm trạng ủ rũ về nhà, hắn về muộn hơn tôi bởi trường hắn ở xa tôi rất nhiều. Hai đứa ăn uống, dọn dẹp, tắm rửa, đợi hắn học xong cũng là gần mười hai giờ đêm, lúc này tôi mới dám làm phiền hắn.
Tôi ngồi tựa trên thành giường, hắn tỉ mỉ giúp tôi xoa bóp chân tay đã căng cứng, đau nhức vì luyện tập.
"Toàn ơi tôi vẫn chưa biết xoạc, phải làm sao đây???"
Hắn học võ chắc hắn cũng phải biết cách chứ nhỉ? Quả nhiên hắn biết.
Hắn ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt khó hiểu:
"Chẳng phải chúng ta đã... oạc nhau rồi còn gì. Muốn học thêm à?"
Ôi trời ơi sao đầu óc người yêu tôi lại đen xì xì thế này. Tôi đánh vào người hắn, quát nhẹ:
"Không phải xoạc như thế, tôi học võ phải biết xoạc cơ."
Hắn đã hiểu ra, gật gật đầu:
"À, mới đầu đau là phải."
"Cậu biết thì cậu chỉ cho tôi đi."
Tôi nài nỉ.
"Thì banh chân ra mà xoạc thôi, phải cần thời gian luyện tập."
"Nhưng tôi luyện mãi vẫn thế, đau lắm!"
"Tôi có cách này muốn chỉ cho Linh, đảm bảo chân dẻo xoạc âm được luôn!"
Hắn chắc nịch trả lời.
Hai mắt tôi sáng lên, người yêu tôi cái gì chẳng biết cơ chứ! Tôi không yêu sai người tôi. Tôi ôm lấy cánh tay hắn nịnh nọt:
"Anh yêuuu, chỉ cho em đi!!!"
Hắn lưỡng lự:
"Em chắc chứ?"
Tôi gật đầu một cái "rụp", kiên quyết:
"Tất nhiên rồi, không xoạc được chắc bị loại ngay luôn."
Hắn lập tức nắm lấy cổ chân tôi, banh hai chân đang đau nhức nhối của tôi gập thành hình chữ M.
Nay tôi mặc váy, ngắn đến đầu gối, tư thế này khiến quần chip bên trong lộ hết ra ngoài. Mặt tôi nóng bừng, hét lớn:
"Á!!! Cậu làm cái gì vậy?"
Hắn chớp chớp mắt, ngây thơ trả lời:
"Thì Linh tôi chỉ cách cho mà, cách này hiệu quả lắm."
Sau đó, mặc tôi phản kháng mãnh liệt, hắn giữ chặt tay tôi để lên trên đầu, dùng chân cố định chân tôi, miệng lưỡi cùng bàn tay xấu xa bắt đầu càn quét khắp mọi nơi trên cơ thể tôi. Mẹ nó! Dùng cũng phải dùng vừa vừa thôi, dùng như phá! Nát rồi thì để ai dùng nữa?
Chân tôi bị hắn ấn xuống, dạng ra, ngó ngoáy đủ mọi tư thế. Căn phòng tràn ngập tiếng kêu nỉ non, tiếng thở dốc mạnh mẽ. Kích thích mãnh liệt, tôi bấu chặt móng tay vào tấm lưng trần đang đè lên trên mình, đắm chìm trong hưng phấn. Hai cái bánh bao mềm mại bị nhào nặn chán chê đến ửng đỏ, bầm tím, theo nhịp của hắn rung lắc liên hồi, đầu ngực còn nhiễm nước bọt bóng loáng, đỏ hồng hào, vểnh lên như hai viên kẹo.
Chân tôi quấn chặt lấy hông hắn, tâm trí hoàn toàn cuốn theo khoảnh khắc này.
Hắn rời môi tôi, giọng khản đặc, hơi thở nóng hổi phả vào gò má:
"Em yêu ai?"
"Ưm... yêu anh."
Tôi cố gắng nín nhịn tiếng kêu trong cổ họng, trả lời như một con robot được lập trình sẵn.
Tay hắn nhanh chóng đã mò xuống mông tôi, nắn bóp, vỗ mạnh. Bình thường có lẽ tôi đã nổi điên chửi rủa hắn. Nhưng ngay lúc này, cơn đau chuyển hoá thành sự kích thích khiến tôi càng sung sướng hơn.
"Anh là ai?"
Hắn hỏi.
"Trần Mạnh Toàn... A..."
Vừa mở miệng trả lời hắn đã thúc thật mạnh vào trong cơ thể tôi. Nhịp độ đang nhẹ nhàng đột nhiên trở nên cuồng bạo, tôi không kịp thích ứng, hét lớn. Khoái cảm ùa tràn khắp cơ thể, nơi tư mật tiết dịch ngày càng nhiều. Tôi thích đến chết mất! Cảm giác này thật tuyệt!
Cái gì cũng có hai mặt của nó, sau những lần đưa nhau lên mây thì hậu quả to lớn hơn nhiều, đúng là sướng trước khổ sau. Cơ thể tôi gần như rã rời, nằm bệt trên giường một ngày mới có thể lết xuống được.
Nhưng hắn nói thật mọi người ạ, sau vài lần được hắn huấn luyện chân, tôi đã học xoạc được dễ dàng hơn. Nhìn mấy bạn khác vẫn đang đau đớn tập xoạc, tôi chẹp miệng, cứ vật lộn vài phát trên giường là xoạc được ngay ý mà.
***
Dạo này hắn bận học lắm, đi sớm về khuya, thấy hắn gầy đi nên tôi thương lắm, không để hắn giúp mình nấu cơm, giặt quần áo, làm những công việc cá nhân nữa, tôi làm được chừng nào hay chừng ấy, giúp hắn được chừng nào hay chừng ấy.
Cuối tuần được nghỉ hai ngày, tôi cùng hắn dắt tay nhau về nhà với bố mẹ.
Một bữa cơm bình thường như bao bữa cơm khác, tôi tập chung ăn uống một cách chăm chú.
"Linh, Toàn sắp đi Mỹ rồi, con đã tặng quà gì chào tạm biệt chưa?"
Lời mẹ đột nhiên lên tiếng khiến miếng cơm trong cổ họng tôi giường như dừng lại. Tôi ngẩng mặt:
"Dạ?"
Chưa tin được lời mẹ vừa nói.
Mẹ tôi cau mày:
"Ơ cái con bé này, còn giả ngu à? Ba hôm nữa người yêu con bay rồi đấy, lo mà giành thời gian bên bạn đi."
Mặc kệ bố mẹ đang còn ngồi ăn, mặc kệ bát cơm chưa vơi được một nửa, tôi chạy ngay sang nhà hắn. Hắn sắp đi du học sao tôi không biết gì? Rõ ràng hắn chưa nói với tôi đúng không?
___còn___
Like cho mình nhé ^^ sắp có biến rồi