Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67
Sống chừng này năm trên đời rồi mà bây giờ tôi mới được chứng kiến một con người vô liêm sỉ như hắn, đã thế còn thích làm con nai vàng ngơ ngác nữa chứ. Không quan tâm hắn nữa, tôi quay lên chờ cô giáo phát đề đến chỗ mình.
Nhìn đề mà nước mắt muốn rơi, nó ghi cái gì đây? Tôi không hiểu. Cô giáo ra đề phải gọi là khốn nạn thật sự! Câu hỏi ôn tập với câu hỏi trong bài kiểm tra khác nhau một trời một vực, vậy mà cô vẫn ngang nhiên đứng trên bục giảng, giọng nói thánh thót như chim cu gáy:
"Đề cô giao rất giống với đề ôn tập, lần này em nào không trên trung bình chứng tỏ ý thức của em ấy vô cùng kém, cứ đợi hậu quả đi. Cả lớp bắt đầu làm bài."
Thời gian sao trôi qua nhanh như thế. Mới đó đã hết 30 phút. Tôi ngồi suy nghĩ đến nỗi mồ hôi chảy ướt hết tay, phải lấy giấy lót xuống dưới. Còn có 15 phút thôi mà tôi làm chưa xong một nửa. Ngẩng lên nhìn, Hạ Mi đang quay xuống thúc giục tôi.
Tôi nhìn cô giáo, cô đang chú ý đến nơi khác, tận dụng thời cơ tôi mở khẩu hình miệng:
"Tao chưa làm xong, đợi tao!"
Hạ Mi dùng khẩu hình miệng đáp lại:
"Cứ gửi đi, không cần làm xong! Nhanh lên hết giờ rồi mày!"
Tôi luống ca luống cuống, đành chép vào giấy nháp những câu đã làm được. Việc quan trọng là phải chuyển lên đấy cho Hạ Mi kiểu gì, cô giáo cứ lượn qua lượn lại, lượn từ đầu lớp xuống cuối lớp, lượn lả lướt khắp nơi, lượn như cá cảnh. Tay cầm tờ đáp án mà run rẩy trong khi Hạ Mi liên tục quay xuống thúc giục tôi. Không giấu gì mọi người đây là lần đầu tiên tôi làm việc xấu, lần đầu tiên gửi phao cho các bạn. Chứ những lần khác tôi toàn chép bài của mấy bạn khác thôi chứ làm gì có ai dám hỏi bài tôi, tôi học dốt mà.
Tôi lo lắng đến nỗi mồ hôi ở tay chảy thành từng giọt rơi tí tách xuống giấy nháp.
Mông tôi đột nhiên có cái gì đó cọ vào, nhìn xuống mới biết là chân hắn. Tôi liếc nhìn cô giáo rồi mới dám quay xuống nhướng mày khó hiểu.
Hắn dân tập võ, dân bóng chuyển, phản ứng nhanh hơn người thường, nhét cuộn giấy gì đó ngay vào cổ áo tôi. Biến thái! Đưa tôi cầm ở tay không được hay sao mà còn nhét vào người tôi.
Hắn có lòng tốt thì tôi xin nhận. Đúng lúc Hạ Mi gần như phát khóc, vội quá tôi ném luôn tờ giấy mà hắn đưa cho Hạ Mi. Sơ suất của tôi chính là không để ý tới cô giáo. Hành động của tôi vô tình lọt thẳng vào tầm mắt của cô.
"Ninh Dương Hạ Linh?"
Tiếng cô tiếng Anh sao mà đáng sợ thế. Tôi run lẩy bẩy trả lời:
"Dạ..."
Cô giáo cúi xuống nhặt tờ phao. Mở ra nhìn, mắt cô đưa đi đưa lại rất nhanh, miệng nhếch lên cười khểnh:
"Gan em to nhỉ, bằng chứng rõ ràng, cấm cãi nhé."
Cái hành động cầm bút đỏ đánh dấu vào bài kiểm tra của tôi ôi sao nó lại dứt khoát, gọn gàng không chút thừa thãi như thế. Tôi còn chưa kịp mở miệng van xin.
Nhìn dòng chữ rồng bay phượng múa đỏ chói trên bài kiểm tra, tôi bất lực không nói nên lời, không oan ức gì nhưng lại buồn buồn, muốn khóc.
"Thưa cô đó là chữ của em, bạn Hạ Mi liên tục đòi em gửi đáp án lên cho bạn ấy, em nhờ Hạ Linh chuyển lên cho. Cô phạt thì phạt em và Hạ Mi ấy ạ."
Hắn đứng dậy, mặt tỉnh bơ tuyên bố. Tôi muốn phát điên lên, để mình tôi bị là được rồi sao lại lôi thêm cả Hạ Mi vào. Hắn đừng quá đáng như vậy chứ! Trước kia đối xử với Hạ Mi như vậy còn chưa hả dạ sao? Hay bây giờ thấy nó xinh đẹp nên tiếc, không ăn được thì đạp đổ sao?
Hạ Mi đứng bật dậy, nó vô cùng ngạc nhiên:
"Cậu..."
Dù sao tôi cũng đã bị đánh dấu bài rồi, tôi phải đứng ra bảo vệ cho bạn mình:
"Thưa cô không phải đâu ạ, là của em, hai bạn kia không liên quan gì đến ạ!"
Tôi không phải người nhỏ mọn xấu tính, hắn có ý giúp tôi, dù tôi có ghét hắn thế nào tôi cũng tuyệt đối không muốn lôi hắn vào.
Trần Mạnh Toàn bị hâm hấp hay sao ý, tôi đã nói vậy rồi vẫn ngang ngược cãi lại:
"Không phải đâu ạ! Không tin cô cứ so sánh chữ của em."
Tôi bất lực, hai tay nắm chặt lại, bực bội đá chân, lườm hắn. Hắn lơ tôi, chỉ tập chung giải thích cho cô giáo.
Xung quanh im phăng phắc, cả lớp chỉ còn một số bạn tập chung làm bài, còn lại hoặc là trao đổi bài với nhau, hoặc là hóng hớt vụ gian lận của tôi.
Nhìn Hạ Mi mặt buồn rười rượi tôi thấy thương vô cùng, định tiếp tục thuyết phục cô giáo tin mình thì cô đã quát lên:
"Tất cả trật tự, các em khác nghiêm túc làm bài! Tự tôi sẽ tìm ra sự thật!"
Tôi chẳng biết nói gì nữa, im lặng cầu nguyện cô đừng nhận ra chữ của hắn, cứ để mình tôi chịu là được rồi. Mặt hắn cứ tỉnh bơ, chẳng thấy lo lắng gì cả, muốn tát một phát để cho hắn biết sợ là gì quá đi mất!
Tôi căng thẳng chờ đợi kết quả. Sau một hồi điều tra, kết quả khiến tôi vừa thất vọng vừa vui mừng. Cô giáo kết luận đúng là chữ của hắn, còn hắn gửi cho ai thì không một ai nhận cả, Hạ Mi không nhận nó đã bắt hắn gửi đáp án cho mình. Cũng đúng thôi, Hạ Mi đâu nói dối, là tôi và Hạ Mi trao đổi bài đấy chứ! Tôi hết lòng giải thích cô giáo vẫn không nghe, cô quyết định cho hắn một điểm 0 to đùng ngay vào bài kiểm tra, không cần làm bài nữa, tôi và Hạ Mi an toàn sống sót.
Thật sự chán chẳng buồn nói. Hắn có biết là kết quả này sẽ ảnh hưởng đến hắn như thế nào không? Hắn lại là học sinh đại diện cho LQ B đi sang trường tôi trao đổi nữa! Vậy mà nhìn hắn vẫn bình thản vô cùng, ung dung ngồi xoay bút, gấp giấy.
Giờ kiểm tra kết thúc, tôi bị Hạ Mi lôi mạnh lên chỗ nó. Hai đứa Lan, Mây cũng đi theo hóng hớt.
Giống như uất ức đã lâu, Hạ Mi oà khóc nức nở:
"Tại sao Toàn lại đối xử với tao như vậy? Tao với bạn ấy đã không còn dính líu gì với nhau cơ mà!"
"Quá đáng thật mà, thôi mày đừng buồn nữa, dù sao cũng đã ổn rồi mà, xin cô làm lại bài kiểm tra xem sao."
Tôi vỗ lưng bạn. Hạ Mi đột ngột hất tay tôi ra khiến tôi khá bất ngờ.
"Mày thôi đi! Có việc truyền phao cho tao thôi mà cũng không xong, giờ biết làm thế nào!"
Tôi áy náy, tôi cũng đâu muốn điều ấy xảy ra đâu. Đưa khăn giấy lau nước mắt cho bạn:
"Thôi tao sơ suất, ổn rồi mà."
"Tao không hiểu tại sao Trần Mạnh Toàn lại đối xử với tao như thế! Chúng mày nghĩ xem có tức không?"
Hai đứa kia im lặng lắng nghe, không xen vào. Tôi suy nghĩ, cũng thấy hắn sai, vừa đáng trách vừa đáng thương. Dù sao hắn vì muốn điểm tôi cao mới gửi đáp án cho tôi, mà tại tôi nên hắn mới bị đánh dấu bài, nhưng do hắn đứng lên nhận và đổ lỗi cho Hạ Mi mà. Thật rối! Cuối cùng tôi vẫn theo ý Hạ Mi:
"Tao cũng tức mà..."
Nói xong cứ thấy sai sai, tội tội cho hắn kiểu gì ý.
Hạ Mi nắm tay tôi, nước mắt tiếp tục lăn dài:
"Mày gần nhà bạn ấy, mày phải đòi lại công bằng cho tao. Không ngờ Trần Mạnh Toàn lại có tính đàn bà như vậy. Linh à mày có thương tao thì mày đi bắt Trần Mạnh Toàn xin lỗi tao đi!"
___còn___
500 like đi nào uwu
Nhìn đề mà nước mắt muốn rơi, nó ghi cái gì đây? Tôi không hiểu. Cô giáo ra đề phải gọi là khốn nạn thật sự! Câu hỏi ôn tập với câu hỏi trong bài kiểm tra khác nhau một trời một vực, vậy mà cô vẫn ngang nhiên đứng trên bục giảng, giọng nói thánh thót như chim cu gáy:
"Đề cô giao rất giống với đề ôn tập, lần này em nào không trên trung bình chứng tỏ ý thức của em ấy vô cùng kém, cứ đợi hậu quả đi. Cả lớp bắt đầu làm bài."
Thời gian sao trôi qua nhanh như thế. Mới đó đã hết 30 phút. Tôi ngồi suy nghĩ đến nỗi mồ hôi chảy ướt hết tay, phải lấy giấy lót xuống dưới. Còn có 15 phút thôi mà tôi làm chưa xong một nửa. Ngẩng lên nhìn, Hạ Mi đang quay xuống thúc giục tôi.
Tôi nhìn cô giáo, cô đang chú ý đến nơi khác, tận dụng thời cơ tôi mở khẩu hình miệng:
"Tao chưa làm xong, đợi tao!"
Hạ Mi dùng khẩu hình miệng đáp lại:
"Cứ gửi đi, không cần làm xong! Nhanh lên hết giờ rồi mày!"
Tôi luống ca luống cuống, đành chép vào giấy nháp những câu đã làm được. Việc quan trọng là phải chuyển lên đấy cho Hạ Mi kiểu gì, cô giáo cứ lượn qua lượn lại, lượn từ đầu lớp xuống cuối lớp, lượn lả lướt khắp nơi, lượn như cá cảnh. Tay cầm tờ đáp án mà run rẩy trong khi Hạ Mi liên tục quay xuống thúc giục tôi. Không giấu gì mọi người đây là lần đầu tiên tôi làm việc xấu, lần đầu tiên gửi phao cho các bạn. Chứ những lần khác tôi toàn chép bài của mấy bạn khác thôi chứ làm gì có ai dám hỏi bài tôi, tôi học dốt mà.
Tôi lo lắng đến nỗi mồ hôi ở tay chảy thành từng giọt rơi tí tách xuống giấy nháp.
Mông tôi đột nhiên có cái gì đó cọ vào, nhìn xuống mới biết là chân hắn. Tôi liếc nhìn cô giáo rồi mới dám quay xuống nhướng mày khó hiểu.
Hắn dân tập võ, dân bóng chuyển, phản ứng nhanh hơn người thường, nhét cuộn giấy gì đó ngay vào cổ áo tôi. Biến thái! Đưa tôi cầm ở tay không được hay sao mà còn nhét vào người tôi.
Hắn có lòng tốt thì tôi xin nhận. Đúng lúc Hạ Mi gần như phát khóc, vội quá tôi ném luôn tờ giấy mà hắn đưa cho Hạ Mi. Sơ suất của tôi chính là không để ý tới cô giáo. Hành động của tôi vô tình lọt thẳng vào tầm mắt của cô.
"Ninh Dương Hạ Linh?"
Tiếng cô tiếng Anh sao mà đáng sợ thế. Tôi run lẩy bẩy trả lời:
"Dạ..."
Cô giáo cúi xuống nhặt tờ phao. Mở ra nhìn, mắt cô đưa đi đưa lại rất nhanh, miệng nhếch lên cười khểnh:
"Gan em to nhỉ, bằng chứng rõ ràng, cấm cãi nhé."
Cái hành động cầm bút đỏ đánh dấu vào bài kiểm tra của tôi ôi sao nó lại dứt khoát, gọn gàng không chút thừa thãi như thế. Tôi còn chưa kịp mở miệng van xin.
Nhìn dòng chữ rồng bay phượng múa đỏ chói trên bài kiểm tra, tôi bất lực không nói nên lời, không oan ức gì nhưng lại buồn buồn, muốn khóc.
"Thưa cô đó là chữ của em, bạn Hạ Mi liên tục đòi em gửi đáp án lên cho bạn ấy, em nhờ Hạ Linh chuyển lên cho. Cô phạt thì phạt em và Hạ Mi ấy ạ."
Hắn đứng dậy, mặt tỉnh bơ tuyên bố. Tôi muốn phát điên lên, để mình tôi bị là được rồi sao lại lôi thêm cả Hạ Mi vào. Hắn đừng quá đáng như vậy chứ! Trước kia đối xử với Hạ Mi như vậy còn chưa hả dạ sao? Hay bây giờ thấy nó xinh đẹp nên tiếc, không ăn được thì đạp đổ sao?
Hạ Mi đứng bật dậy, nó vô cùng ngạc nhiên:
"Cậu..."
Dù sao tôi cũng đã bị đánh dấu bài rồi, tôi phải đứng ra bảo vệ cho bạn mình:
"Thưa cô không phải đâu ạ, là của em, hai bạn kia không liên quan gì đến ạ!"
Tôi không phải người nhỏ mọn xấu tính, hắn có ý giúp tôi, dù tôi có ghét hắn thế nào tôi cũng tuyệt đối không muốn lôi hắn vào.
Trần Mạnh Toàn bị hâm hấp hay sao ý, tôi đã nói vậy rồi vẫn ngang ngược cãi lại:
"Không phải đâu ạ! Không tin cô cứ so sánh chữ của em."
Tôi bất lực, hai tay nắm chặt lại, bực bội đá chân, lườm hắn. Hắn lơ tôi, chỉ tập chung giải thích cho cô giáo.
Xung quanh im phăng phắc, cả lớp chỉ còn một số bạn tập chung làm bài, còn lại hoặc là trao đổi bài với nhau, hoặc là hóng hớt vụ gian lận của tôi.
Nhìn Hạ Mi mặt buồn rười rượi tôi thấy thương vô cùng, định tiếp tục thuyết phục cô giáo tin mình thì cô đã quát lên:
"Tất cả trật tự, các em khác nghiêm túc làm bài! Tự tôi sẽ tìm ra sự thật!"
Tôi chẳng biết nói gì nữa, im lặng cầu nguyện cô đừng nhận ra chữ của hắn, cứ để mình tôi chịu là được rồi. Mặt hắn cứ tỉnh bơ, chẳng thấy lo lắng gì cả, muốn tát một phát để cho hắn biết sợ là gì quá đi mất!
Tôi căng thẳng chờ đợi kết quả. Sau một hồi điều tra, kết quả khiến tôi vừa thất vọng vừa vui mừng. Cô giáo kết luận đúng là chữ của hắn, còn hắn gửi cho ai thì không một ai nhận cả, Hạ Mi không nhận nó đã bắt hắn gửi đáp án cho mình. Cũng đúng thôi, Hạ Mi đâu nói dối, là tôi và Hạ Mi trao đổi bài đấy chứ! Tôi hết lòng giải thích cô giáo vẫn không nghe, cô quyết định cho hắn một điểm 0 to đùng ngay vào bài kiểm tra, không cần làm bài nữa, tôi và Hạ Mi an toàn sống sót.
Thật sự chán chẳng buồn nói. Hắn có biết là kết quả này sẽ ảnh hưởng đến hắn như thế nào không? Hắn lại là học sinh đại diện cho LQ B đi sang trường tôi trao đổi nữa! Vậy mà nhìn hắn vẫn bình thản vô cùng, ung dung ngồi xoay bút, gấp giấy.
Giờ kiểm tra kết thúc, tôi bị Hạ Mi lôi mạnh lên chỗ nó. Hai đứa Lan, Mây cũng đi theo hóng hớt.
Giống như uất ức đã lâu, Hạ Mi oà khóc nức nở:
"Tại sao Toàn lại đối xử với tao như vậy? Tao với bạn ấy đã không còn dính líu gì với nhau cơ mà!"
"Quá đáng thật mà, thôi mày đừng buồn nữa, dù sao cũng đã ổn rồi mà, xin cô làm lại bài kiểm tra xem sao."
Tôi vỗ lưng bạn. Hạ Mi đột ngột hất tay tôi ra khiến tôi khá bất ngờ.
"Mày thôi đi! Có việc truyền phao cho tao thôi mà cũng không xong, giờ biết làm thế nào!"
Tôi áy náy, tôi cũng đâu muốn điều ấy xảy ra đâu. Đưa khăn giấy lau nước mắt cho bạn:
"Thôi tao sơ suất, ổn rồi mà."
"Tao không hiểu tại sao Trần Mạnh Toàn lại đối xử với tao như thế! Chúng mày nghĩ xem có tức không?"
Hai đứa kia im lặng lắng nghe, không xen vào. Tôi suy nghĩ, cũng thấy hắn sai, vừa đáng trách vừa đáng thương. Dù sao hắn vì muốn điểm tôi cao mới gửi đáp án cho tôi, mà tại tôi nên hắn mới bị đánh dấu bài, nhưng do hắn đứng lên nhận và đổ lỗi cho Hạ Mi mà. Thật rối! Cuối cùng tôi vẫn theo ý Hạ Mi:
"Tao cũng tức mà..."
Nói xong cứ thấy sai sai, tội tội cho hắn kiểu gì ý.
Hạ Mi nắm tay tôi, nước mắt tiếp tục lăn dài:
"Mày gần nhà bạn ấy, mày phải đòi lại công bằng cho tao. Không ngờ Trần Mạnh Toàn lại có tính đàn bà như vậy. Linh à mày có thương tao thì mày đi bắt Trần Mạnh Toàn xin lỗi tao đi!"
___còn___
500 like đi nào uwu