Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2: Giúp mặc đồ Lót
Chẳng hiểu sao một đứa vốn kiềm chế cảm xúc khá tốt như tôi vì câu nói theo tôi là đầy thô thiển đó của hắn làm cho run lên vì sợ, vì ngại. Sợ chính là sợ bị hắn phát hiện điều hắn nói là đúng, ngại là do bị nói trúng tim đen. Tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ khác thường từ hai bên tai, nóng, hai má tôi cũng nóng ran, tôi đóng cửa tủ một cái "sầm", muốn chạy ngay vào phòng tắm bằng mọi giá nhưng lại bị cơ thể to lớn của hắn chặn lại, hắn chống hai tay lên tủ, chắn ngang tôi, cố gắng vận dụng đại não tối đa, tôi liền cúi xuống, mục đích chui qua tay hắn thoát ra. Chưa bao giờ tôi thấy lợi ích của việc có chiều cao khiêm tốn nhiều thế này.
Nhưng không! Hắn nhanh hơn tôi, phản xạ này chắc do hắn chơi bóng rổ, thể thao nhiều mà hình thành, hắn đưa tay giữ vai tôi, ấn người tôi áp sát vào tủ quần áo.
"Buông!"
Tôi dãy dụa, cố gắng thoát khỏi hắn. Nhưng vô ích. Hắn không nhưng không buông mà còn giữ tôi chặt hơn, cả người dường như dần tiến gần tôi hơn.
"Bộ ngực hiện tại của cậu đang không có gì nâng đỡ, nếu cậu cứ liên tục cử động mạnh, nó sẽ sớm bị xệ xuống."
Ừ, không nhầm đâu, hắn nói với tôi thế đấy. Vì câu nói đó mà tôi im bặt, cả người không dám cử động, không phải vì tôi tin lời của hắn, mà là tôi sợ hắn sẽ nhìn thấy những thứ tôi không muốn cho hắn thấy.
Hắn càng ngày càng tiến sát lại gần tôi, chẳng biết vô tình hay cố ý, hắn đặt một đùi vào giữa hai chân tôi, tôi trợn mắt tức giận nhìn hắn. Cái bộ mặt đáng ghét của hắn lúc đó, tôi thật sự chỉ muốn cầm dao chém thành trăn nghìn mảnh. Đang khiêu khích tôi sao? Đang trêu đùa tôi sao?
Hắn ghé sát vào tai tôi, thì thầm:
"Đã lép mà còn bị xệ thì xấu lắm."
Hơi thở âm ấm càng khiến hai má, hai tai của tôi nóng ran hơn. Ngượng, ngượng chín mặt chín mũi. Tại sao tôi lại phải rơi vào tình trạng như thế này? Nhục nhã. Chưa bao giờ nhục nhã đến vậy. Lúc đó tôi tự hỏi rằng, tôi đã cố tình che dấu, tại sao hắn vẫn nhìn được ra tôi không mặc nội y?
"Cút!"
Cố gắng lấy lại bình tĩnh, tôi đuổi hắn đi.
"Giải thích xem, cậu cố ý không mặc đồ lót để cho tôi xem?"
Hắn ép tôi nhìn vào mặt hắn. Cái mũi cao thẳng tắp của hắn như có như không chạm vào đỉnh mũi tôi. Trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nó đập mạnh khiến tôi có thể cảm thấy đau. Chưa bao giờ, hơn mười sáu năm rồi tôi chưa từng tiếp xúc gần như thế này với con trai bao giờ cả, lạ lẫm, sợ hãi, hoảng loạn, luống cuống, ngại ngùng đủ cả.
Mắt tôi trợn tròn, tại sao đầu óc tên này lại có thể đen đến vậy?
"Điên à, không phải!"
"Cậu còn chối, nhưng quả thực tôi không thích cậu làm như vậy. Hhmm, tôi thích cậu không mặc gì hơn. Lần sau nếu có muốn thì không cần mặc đồ trước mặt tôi."
Hắn thốt ra những lời nói vô cùng vô liêm sỉ. Bàn tay tôi nắm chặt, tôi phải nhịn, tuy đây là phòng của tôi, nhà của tôi nhưng tôi không thể đánh hắn, chắc chắn bố mẹ sẽ không tha cho tôi. Nếu đánh hắn rồi thì lí do là gì, chẳng nhẽ lại nói ra sự thật? Bố mẹ tôi sẽ không tin tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng điều tiết hơi thở giúp bản thân bình tĩnh hơn. Tôi trả lời:
"Đồ lót của tôi bị rơi xuống sàn, ướt."
"Tôi ở ngoài, tại sao cậu không nhờ tôi lấy hộ? Cậu cố tình không mặc thì có."
Hắn tiếp tục trêu đùa tôi.
"Đã bảo không phải rồi!"
Tôi như muốn bốc hỏa, khóe mắt thấy ươn ướt, tôi là tức giận đến phát khóc. Hắn nhìn tôi, vẻ mặt đó là gì? Đang thương hại tôi sao? Tôi ghét! Cuối cùng, hắn cũng buông tha cho tôi.
Nhưng chỉ là buông tha không nói tôi cố tình nữa thôi.
"Được rồi, cậu không cố tình, nhưng lúc bước ra từ phòng tắm cậu thực sự quyến rũ. Tôi chưa thấy ai lép mà lại quyến rũ như cậu đâu, lúc đó thật muốn làm điều xấu xa với cậu."
Tôi đâu có ngây thơ, đương nhiên là hiểu ý nghĩa của câu kia. Vừa ngượng vừa tức, tôi không thể làm gì được. Trước mặt hắn, tôi thất bại quá, toàn để hắn nắm thế thượng phong.
"Để tôi giúp cậu mặc nội y nhé?"
Cùng lúc đó, hắn chợt đưa tay chạm lên eo tôi. Tôi giật nảy mình, dùng tất cả sức lực đẩy hẳn ra, quát to:
"Quá đáng vừa thôi."
Tôi đã dùng hết sức nhưng hắn chỉ xi nhê một chút, tôi vẫn bị hắn khóa lại.
"Còn cậu đáng yêu vừa thôi."
Tự nhiên má tôi truyền đến một cơn đau. Hắn dám cắn má tôi! hắn dám cắn má tôi? Hắn dám cắn má tôi!!
Nghiệt ngã, đúng lúc đó mẹ tôi mở cửa phòng gọi hai đứa xuống ăn cơm.
Cả giờ ăn, tôi bị mẹ nhìn liên tục. Chỉ dám cúi đầu, cắm mặt vào ăn lấy ăn để, tránh bị tra khảo quá nhiều. Má phải tôi xuất hiện vết răng, không quá đau nhưng nó không tan ngay được. Vết cắn đó quả thực quá bắt mắt, thu hút cả sự chú ý của bố tôi. Ông nhìn tôi, ánh mắt đó chả hiểu sao khiến tôi rùng mình.
"Má con bị làm sao thế Linh?"
Tôi không ngần ngại, trả lời to, rành mạch, rõ ràng:
"Chó cắn ạ."
Và tôi bị cả 3 đôi mắt lườm đến nỗi cơm cũng khó nuốt. Tôi chỉ nói sự thật thôi, chỉ có chó mới cắn trộm, tên hàng xóm đang ngồi cạnh tôi kia đích thực là một con chó.
Lúc bấy giờ tôi mới chợt ngộ ra, đồ ăn tôi không gắp mà sao tôi cứ ăn thì nó lại có thêm vào trong bát tôi thế này? Tôm được bóc vỏ, thịt bò được nhặt sạch tỏi, việc tôi không thích ăn tỏi không phải ai cũng biết, thịt gà được gỡ da.
"Toàn, con cứ kệ nó, ăn cơm đi, nó có tay nó tự làm được, suốt từ đầu bữa ăn đến giờ con đã ăn được gì đâu."
Mẹ tôi trách mắng hắn nhưng giọng nói biểu lộ đầy sự cưng chiều. Ơ đm, tôi xin phép chửi thề. Cái nghiệp gì rơi xuống đầu tôi thế này. Tôi muốn nôn hết đồng đồ ăn vừa rồi ra.
___còn____
Nhưng không! Hắn nhanh hơn tôi, phản xạ này chắc do hắn chơi bóng rổ, thể thao nhiều mà hình thành, hắn đưa tay giữ vai tôi, ấn người tôi áp sát vào tủ quần áo.
"Buông!"
Tôi dãy dụa, cố gắng thoát khỏi hắn. Nhưng vô ích. Hắn không nhưng không buông mà còn giữ tôi chặt hơn, cả người dường như dần tiến gần tôi hơn.
"Bộ ngực hiện tại của cậu đang không có gì nâng đỡ, nếu cậu cứ liên tục cử động mạnh, nó sẽ sớm bị xệ xuống."
Ừ, không nhầm đâu, hắn nói với tôi thế đấy. Vì câu nói đó mà tôi im bặt, cả người không dám cử động, không phải vì tôi tin lời của hắn, mà là tôi sợ hắn sẽ nhìn thấy những thứ tôi không muốn cho hắn thấy.
Hắn càng ngày càng tiến sát lại gần tôi, chẳng biết vô tình hay cố ý, hắn đặt một đùi vào giữa hai chân tôi, tôi trợn mắt tức giận nhìn hắn. Cái bộ mặt đáng ghét của hắn lúc đó, tôi thật sự chỉ muốn cầm dao chém thành trăn nghìn mảnh. Đang khiêu khích tôi sao? Đang trêu đùa tôi sao?
Hắn ghé sát vào tai tôi, thì thầm:
"Đã lép mà còn bị xệ thì xấu lắm."
Hơi thở âm ấm càng khiến hai má, hai tai của tôi nóng ran hơn. Ngượng, ngượng chín mặt chín mũi. Tại sao tôi lại phải rơi vào tình trạng như thế này? Nhục nhã. Chưa bao giờ nhục nhã đến vậy. Lúc đó tôi tự hỏi rằng, tôi đã cố tình che dấu, tại sao hắn vẫn nhìn được ra tôi không mặc nội y?
"Cút!"
Cố gắng lấy lại bình tĩnh, tôi đuổi hắn đi.
"Giải thích xem, cậu cố ý không mặc đồ lót để cho tôi xem?"
Hắn ép tôi nhìn vào mặt hắn. Cái mũi cao thẳng tắp của hắn như có như không chạm vào đỉnh mũi tôi. Trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nó đập mạnh khiến tôi có thể cảm thấy đau. Chưa bao giờ, hơn mười sáu năm rồi tôi chưa từng tiếp xúc gần như thế này với con trai bao giờ cả, lạ lẫm, sợ hãi, hoảng loạn, luống cuống, ngại ngùng đủ cả.
Mắt tôi trợn tròn, tại sao đầu óc tên này lại có thể đen đến vậy?
"Điên à, không phải!"
"Cậu còn chối, nhưng quả thực tôi không thích cậu làm như vậy. Hhmm, tôi thích cậu không mặc gì hơn. Lần sau nếu có muốn thì không cần mặc đồ trước mặt tôi."
Hắn thốt ra những lời nói vô cùng vô liêm sỉ. Bàn tay tôi nắm chặt, tôi phải nhịn, tuy đây là phòng của tôi, nhà của tôi nhưng tôi không thể đánh hắn, chắc chắn bố mẹ sẽ không tha cho tôi. Nếu đánh hắn rồi thì lí do là gì, chẳng nhẽ lại nói ra sự thật? Bố mẹ tôi sẽ không tin tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng điều tiết hơi thở giúp bản thân bình tĩnh hơn. Tôi trả lời:
"Đồ lót của tôi bị rơi xuống sàn, ướt."
"Tôi ở ngoài, tại sao cậu không nhờ tôi lấy hộ? Cậu cố tình không mặc thì có."
Hắn tiếp tục trêu đùa tôi.
"Đã bảo không phải rồi!"
Tôi như muốn bốc hỏa, khóe mắt thấy ươn ướt, tôi là tức giận đến phát khóc. Hắn nhìn tôi, vẻ mặt đó là gì? Đang thương hại tôi sao? Tôi ghét! Cuối cùng, hắn cũng buông tha cho tôi.
Nhưng chỉ là buông tha không nói tôi cố tình nữa thôi.
"Được rồi, cậu không cố tình, nhưng lúc bước ra từ phòng tắm cậu thực sự quyến rũ. Tôi chưa thấy ai lép mà lại quyến rũ như cậu đâu, lúc đó thật muốn làm điều xấu xa với cậu."
Tôi đâu có ngây thơ, đương nhiên là hiểu ý nghĩa của câu kia. Vừa ngượng vừa tức, tôi không thể làm gì được. Trước mặt hắn, tôi thất bại quá, toàn để hắn nắm thế thượng phong.
"Để tôi giúp cậu mặc nội y nhé?"
Cùng lúc đó, hắn chợt đưa tay chạm lên eo tôi. Tôi giật nảy mình, dùng tất cả sức lực đẩy hẳn ra, quát to:
"Quá đáng vừa thôi."
Tôi đã dùng hết sức nhưng hắn chỉ xi nhê một chút, tôi vẫn bị hắn khóa lại.
"Còn cậu đáng yêu vừa thôi."
Tự nhiên má tôi truyền đến một cơn đau. Hắn dám cắn má tôi! hắn dám cắn má tôi? Hắn dám cắn má tôi!!
Nghiệt ngã, đúng lúc đó mẹ tôi mở cửa phòng gọi hai đứa xuống ăn cơm.
Cả giờ ăn, tôi bị mẹ nhìn liên tục. Chỉ dám cúi đầu, cắm mặt vào ăn lấy ăn để, tránh bị tra khảo quá nhiều. Má phải tôi xuất hiện vết răng, không quá đau nhưng nó không tan ngay được. Vết cắn đó quả thực quá bắt mắt, thu hút cả sự chú ý của bố tôi. Ông nhìn tôi, ánh mắt đó chả hiểu sao khiến tôi rùng mình.
"Má con bị làm sao thế Linh?"
Tôi không ngần ngại, trả lời to, rành mạch, rõ ràng:
"Chó cắn ạ."
Và tôi bị cả 3 đôi mắt lườm đến nỗi cơm cũng khó nuốt. Tôi chỉ nói sự thật thôi, chỉ có chó mới cắn trộm, tên hàng xóm đang ngồi cạnh tôi kia đích thực là một con chó.
Lúc bấy giờ tôi mới chợt ngộ ra, đồ ăn tôi không gắp mà sao tôi cứ ăn thì nó lại có thêm vào trong bát tôi thế này? Tôm được bóc vỏ, thịt bò được nhặt sạch tỏi, việc tôi không thích ăn tỏi không phải ai cũng biết, thịt gà được gỡ da.
"Toàn, con cứ kệ nó, ăn cơm đi, nó có tay nó tự làm được, suốt từ đầu bữa ăn đến giờ con đã ăn được gì đâu."
Mẹ tôi trách mắng hắn nhưng giọng nói biểu lộ đầy sự cưng chiều. Ơ đm, tôi xin phép chửi thề. Cái nghiệp gì rơi xuống đầu tôi thế này. Tôi muốn nôn hết đồng đồ ăn vừa rồi ra.
___còn____