Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Edit: Mina
Bốn năm sau.
Tuế Hòa ra khỏi phòng ăn, điện thoại di động vang lên.
"Anh trai."
Lời Tuế Sơ nói hôm nay vẫn giống hôm qua, anh chịu sự sai khiến của Tuế Tử Đình, mỗi ngày đều phải thúc giục cô đi xem mắt.
"Em không muốn đi đâu."
Loại chuyện xem mắt này, cô vốn không thích hợp.
"Bố cũng là lo lắng cho em." Tuế Sơ hơi bất đắc dĩ, "Tóm lại hôm nay anh đã giục em đi, xem như hoàn thành nhiệm vụ bố giao cho anh."
Tuế Hòa trầm ngâm một lát, "Tối nay em sẽ nói chuyện với bố."
Cúp điện thoại, tâm trạng Tuế Hòa có chút sa sút, chẳng lẽ mình đã đến độ tuổi phải kết hôn?
Đời trước cũng vậy.
Nhưng đời trước cô đồng ý gặp mặt, bởi vì cô nghe nói đối phương là gay. Chẳng qua giữa đường bị Cừ Chiêu chặn ngang, còn chưa đi gặp mặt cô đã trọng sinh.
Lúc này sẽ không có người nào lại nhảy ra.
Tuế Hòa xoa xoa huyệt Thái Dương, quyết định xuống tầng đi dạo.
Cô muốn mua đồng hồ.
Nhưng không nghĩ tới sẽ gặp người quen.
Người đời trước đã nhảy ra chắn ngang đường cô đi gặp mặt.
"Tuế tiểu thư, dây đồng hồ màu trắng này rất tôn lên da của cô."
Cổ tay Tuế Hòa mảnh mai, xương tay rõ ràng, hơn nữa làn da cô trắng nõn khỏe khoắn, thử năm sáu chiếc đồng hồ, đeo lên tay cô đều rất đẹp.
"Tôi cũng rất thích màu trắng." Tuế Hòa cười hiền dịu.
"Ôi, mặt chiếc đồng hồ này đẹp quá!"
Giọng nói nghe rất quen thuộc, Tuế Hòa quay đầu, là Thẩm Oái.
Thẩm Oái là thiên kim duy nhất nhà họ Thẩm, thái độ trước mặt người khác luôn nhõng nhẽo bướng bỉnh, luôn cho rằng mình là nhất, những người quen biết đều nói cô ta mắc bệnh công chúa, Tuế Hòa thuộc về quan hệ quen biết sơ sơ.
"Thật khéo." Tuế Hòa chủ động nói chuyện.
"Tuế Hòa, là cô sao? Tôi đã nói sao dáng người đẹp thế!" Thẩm Oái như sợ Tuế Hòa không thấy người đàn ông đứng cạnh cô ta, cô ta ưỡn ngực, muốn khoác cánh tay người đàn ông, lại không nghĩ tới bị hắn né tránh.
Vậy mà cô ta không hề có chút không vui, giống như đã quen rồi.
Dám từ chối Thẩm đại tiểu thư mà vẫn bình an vô sự, đây đúng là chuyện hiếm thấy.
Tuế Hòa nhìn theo cánh tay né tránh Thẩm Oái đụng chạm, nét mặt bình tĩnh ban đầu bỗng lóe lên tia kinh ngạc.
"Giới thiệu một chút," Thẩm Oái ho khẽ hai tiếng, "Đây là bạn tôi, Cừ Chiêu."
Cừ Chiêu nhướn mày, vươn tay về phía Tuế Hòa, "Chào cô."
Tuế Hòa không biết vì sao Cừ Chiêu phải làm ra vẻ không quen biết cô, nhưng dưới tình huống hiện tại cô cũng chỉ có thể phối hợp theo, cô siết chặt nắm đấm, hai giây sau mới bắt tay Cừ Chiêu, "Chào cậu."
Hai bàn tay tiếp xúc, Tuế Hòa mới biết hóa ra tay mình lạnh đến vậy.
Cừ Chiêu rất nhanh buông lỏng tay, vô cùng tự nhiên, tựa như bọn họ thật sự là người xa lạ.
Thẩm Oái nhìn Cừ Chiêu chủ động vươn tay về phía Tuế Hòa bắt tay chào hỏi vốn đã khó chịu, lại thấy Tuế Hòa nhìn Cừ Chiêu không chớp mắt không biết đang nghĩ đến điều gì, cô ta càng tức giận, lại không muốn phát cáu trước mặt Cừ Chiêu.
Cừ Chiêu là cháu trai nhà họ Triệu năm ngoái tìm được về, tuổi còn trẻ đã vào làm tại bệnh viện số 3 thành phố B. Triệu Sinh, ông nội hắn là viện trưởng của bệnh viện, trước nay hắn chưa từng đề cập tới, không dựa bối cảnh gia đình, chỉ dựa vào năng lực của bản thân, bò tới vị trí ngày hôm nay.
Dường như ngay tại ánh mắt đầu tiên, Thẩm Oái đã nhìn trúng Cừ Chiêu.
Càng khiến cho cô ta cảm thấy hứng thú hơn, đó là trong mắt Cừ Chiêu vốn không chứa cô ta.
Thẩm Oái gặp gỡ nhiều người, tất nhiên có thể phân rõ cái gì là dịu dàng chân chính, cái gì là khách sáo lễ độ.
Rất nhiều lần từ chối cô ta bỗng nhiên hôm nay Cừ Chiêu đồng ý đi mua sắm cùng cô ta, cô ta hưng phấn đã bắt đầu chuẩn bị từ trước vài tiếng, nên sao có thể chịu đựng được Cừ Chiêu và Tuế Hòa mắt đưa mày lại?
Thẩm Oái vuốt mái tóc, tươi cười hào phóng cởi mở, "Chúng tôi muốn đi dạo chỗ khác, Tuế Hòa, khi nào rảnh chúng ta hẹn gặp nhau nhé."
Tuế Hòa ước gì Thẩm Oái nói như vậy, cô vừa muốn gật đầu, lại nghe thấy Cừ Chiêu nói: "Lát nữa tôi còn có việc, phải về bệnh viện một chuyến."
Trong lòng Thẩm Oái hốt hoảng, liếc nhìn Tuế Hòa ngay lập tức sửa miệng, "Thế thì không đi dạo nữa, anh đưa em về trước đi."
Tuế Hòa tinh mắt nói tiếp: "Tôi còn muốn xem tiếp, hai người trước..."
Cừ Chiêu cắt ngang lời cô, nói: "Đi cùng đi, sao có thể để cô ở lại một mình? Tôi sẽ đưa hai người về."
Thẩm Oái nghiến răng nghiến lợi trong lòng, Tuế Hòa vốn dĩ chỉ đến một mình, nào có cái gì mà ở lại một mình?
Nhưng cô ta chỉ dám nghĩ trong lòng.
Cô ta gượng cười nói: "Đúng vậy, đi cùng đi."
Tuế Hòa luôn chột dạ khi đối mặt với Cừ Chiêu, cô nhìn Cừ Chiêu nở nụ cười xa cách với mình, bỗng dưng có chút khó chịu. Cô không muốn tiếp tục từ chối, cũng biết mình không thể từ chối được.
"Ừm, thế thì làm phiền rồi."
Cừ Chiêu bất giác đứng thẳng người, ánh mắt hắn càng thêm thâm trầm.
Tuế Hòa à.
Bốn năm sau.
Tuế Hòa ra khỏi phòng ăn, điện thoại di động vang lên.
"Anh trai."
Lời Tuế Sơ nói hôm nay vẫn giống hôm qua, anh chịu sự sai khiến của Tuế Tử Đình, mỗi ngày đều phải thúc giục cô đi xem mắt.
"Em không muốn đi đâu."
Loại chuyện xem mắt này, cô vốn không thích hợp.
"Bố cũng là lo lắng cho em." Tuế Sơ hơi bất đắc dĩ, "Tóm lại hôm nay anh đã giục em đi, xem như hoàn thành nhiệm vụ bố giao cho anh."
Tuế Hòa trầm ngâm một lát, "Tối nay em sẽ nói chuyện với bố."
Cúp điện thoại, tâm trạng Tuế Hòa có chút sa sút, chẳng lẽ mình đã đến độ tuổi phải kết hôn?
Đời trước cũng vậy.
Nhưng đời trước cô đồng ý gặp mặt, bởi vì cô nghe nói đối phương là gay. Chẳng qua giữa đường bị Cừ Chiêu chặn ngang, còn chưa đi gặp mặt cô đã trọng sinh.
Lúc này sẽ không có người nào lại nhảy ra.
Tuế Hòa xoa xoa huyệt Thái Dương, quyết định xuống tầng đi dạo.
Cô muốn mua đồng hồ.
Nhưng không nghĩ tới sẽ gặp người quen.
Người đời trước đã nhảy ra chắn ngang đường cô đi gặp mặt.
"Tuế tiểu thư, dây đồng hồ màu trắng này rất tôn lên da của cô."
Cổ tay Tuế Hòa mảnh mai, xương tay rõ ràng, hơn nữa làn da cô trắng nõn khỏe khoắn, thử năm sáu chiếc đồng hồ, đeo lên tay cô đều rất đẹp.
"Tôi cũng rất thích màu trắng." Tuế Hòa cười hiền dịu.
"Ôi, mặt chiếc đồng hồ này đẹp quá!"
Giọng nói nghe rất quen thuộc, Tuế Hòa quay đầu, là Thẩm Oái.
Thẩm Oái là thiên kim duy nhất nhà họ Thẩm, thái độ trước mặt người khác luôn nhõng nhẽo bướng bỉnh, luôn cho rằng mình là nhất, những người quen biết đều nói cô ta mắc bệnh công chúa, Tuế Hòa thuộc về quan hệ quen biết sơ sơ.
"Thật khéo." Tuế Hòa chủ động nói chuyện.
"Tuế Hòa, là cô sao? Tôi đã nói sao dáng người đẹp thế!" Thẩm Oái như sợ Tuế Hòa không thấy người đàn ông đứng cạnh cô ta, cô ta ưỡn ngực, muốn khoác cánh tay người đàn ông, lại không nghĩ tới bị hắn né tránh.
Vậy mà cô ta không hề có chút không vui, giống như đã quen rồi.
Dám từ chối Thẩm đại tiểu thư mà vẫn bình an vô sự, đây đúng là chuyện hiếm thấy.
Tuế Hòa nhìn theo cánh tay né tránh Thẩm Oái đụng chạm, nét mặt bình tĩnh ban đầu bỗng lóe lên tia kinh ngạc.
"Giới thiệu một chút," Thẩm Oái ho khẽ hai tiếng, "Đây là bạn tôi, Cừ Chiêu."
Cừ Chiêu nhướn mày, vươn tay về phía Tuế Hòa, "Chào cô."
Tuế Hòa không biết vì sao Cừ Chiêu phải làm ra vẻ không quen biết cô, nhưng dưới tình huống hiện tại cô cũng chỉ có thể phối hợp theo, cô siết chặt nắm đấm, hai giây sau mới bắt tay Cừ Chiêu, "Chào cậu."
Hai bàn tay tiếp xúc, Tuế Hòa mới biết hóa ra tay mình lạnh đến vậy.
Cừ Chiêu rất nhanh buông lỏng tay, vô cùng tự nhiên, tựa như bọn họ thật sự là người xa lạ.
Thẩm Oái nhìn Cừ Chiêu chủ động vươn tay về phía Tuế Hòa bắt tay chào hỏi vốn đã khó chịu, lại thấy Tuế Hòa nhìn Cừ Chiêu không chớp mắt không biết đang nghĩ đến điều gì, cô ta càng tức giận, lại không muốn phát cáu trước mặt Cừ Chiêu.
Cừ Chiêu là cháu trai nhà họ Triệu năm ngoái tìm được về, tuổi còn trẻ đã vào làm tại bệnh viện số 3 thành phố B. Triệu Sinh, ông nội hắn là viện trưởng của bệnh viện, trước nay hắn chưa từng đề cập tới, không dựa bối cảnh gia đình, chỉ dựa vào năng lực của bản thân, bò tới vị trí ngày hôm nay.
Dường như ngay tại ánh mắt đầu tiên, Thẩm Oái đã nhìn trúng Cừ Chiêu.
Càng khiến cho cô ta cảm thấy hứng thú hơn, đó là trong mắt Cừ Chiêu vốn không chứa cô ta.
Thẩm Oái gặp gỡ nhiều người, tất nhiên có thể phân rõ cái gì là dịu dàng chân chính, cái gì là khách sáo lễ độ.
Rất nhiều lần từ chối cô ta bỗng nhiên hôm nay Cừ Chiêu đồng ý đi mua sắm cùng cô ta, cô ta hưng phấn đã bắt đầu chuẩn bị từ trước vài tiếng, nên sao có thể chịu đựng được Cừ Chiêu và Tuế Hòa mắt đưa mày lại?
Thẩm Oái vuốt mái tóc, tươi cười hào phóng cởi mở, "Chúng tôi muốn đi dạo chỗ khác, Tuế Hòa, khi nào rảnh chúng ta hẹn gặp nhau nhé."
Tuế Hòa ước gì Thẩm Oái nói như vậy, cô vừa muốn gật đầu, lại nghe thấy Cừ Chiêu nói: "Lát nữa tôi còn có việc, phải về bệnh viện một chuyến."
Trong lòng Thẩm Oái hốt hoảng, liếc nhìn Tuế Hòa ngay lập tức sửa miệng, "Thế thì không đi dạo nữa, anh đưa em về trước đi."
Tuế Hòa tinh mắt nói tiếp: "Tôi còn muốn xem tiếp, hai người trước..."
Cừ Chiêu cắt ngang lời cô, nói: "Đi cùng đi, sao có thể để cô ở lại một mình? Tôi sẽ đưa hai người về."
Thẩm Oái nghiến răng nghiến lợi trong lòng, Tuế Hòa vốn dĩ chỉ đến một mình, nào có cái gì mà ở lại một mình?
Nhưng cô ta chỉ dám nghĩ trong lòng.
Cô ta gượng cười nói: "Đúng vậy, đi cùng đi."
Tuế Hòa luôn chột dạ khi đối mặt với Cừ Chiêu, cô nhìn Cừ Chiêu nở nụ cười xa cách với mình, bỗng dưng có chút khó chịu. Cô không muốn tiếp tục từ chối, cũng biết mình không thể từ chối được.
"Ừm, thế thì làm phiền rồi."
Cừ Chiêu bất giác đứng thẳng người, ánh mắt hắn càng thêm thâm trầm.
Tuế Hòa à.