Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54
Lữ Thị nghe bạn già nói nữ nhi phải tốn hơn 100 lượng bạc mới mua được mảnh đất cuối thôn kia, không khỏi mở miệng khuyên nhủ: "Phương Nhi, hơn 100 lượng bạc cũng không phải 3 lượng 5 lượng, cho dù con có thể mượn cũng không biết khi nào mới trả hết được? Giờ nông trại của con đã nuôi nhiều gà vịt như vậy còn có heo và cá nữa, cộng thêm vài mẫu ruộng, người một nhà con không lo ăn uống rồi, còn xây thêm nông trại làm gì?"
Hơn 100 lượng bạc đối với nông dân bọn họ mà nói là một số tiền lớn, không phải nói mượn liền mượn được, Lư Thị vừa nghe nữ nhi nói muốn mượn bạc, lòng bắt đầu bất an, sợ nữ nhi xảy ra chuyện.
"Nương, chuyện tiền bạc nương không cần quan tâm, con có biện pháp." Tô Khả Phương cười trấn an: "Hơn nữa chuyện xây dựng thêm nông trại trong lòng con nắm chắc."
Tô Bằng nhìn nàng, nói: "Phương Nhi, hôm qua Đại Minh ở đó cha sợ đả kích thằng bé nên không nói, con thật sự đảm bảo nông trại của con có thể kiếm được tiền sao? Vạn nhất thua lỗ thì làm sao đây?"
Tô Bằng không lo lắng nàng không mượn được hơn 100 lượng bạc, mà lo lắng nữ nhi đem tiền đổ cả vào rồi mất cả chì lẫn chài (mất hết cả vốn, không thu được lợi gì).
Mặc dù Giả Thị không mở miệng, nhưng biểu tình trên mặt cũng bày tỏ không tán thành Tô Khả Phương bỏ số bạc lớn mua mảnh đất kia.
Tô Khả Phương nhìn người nhà lo lắng, không khỏi trầm mặc.
Mấy người Tô Bằng cho rằng nàng vì lời của bọn họ mà do dự, không nói gì, im lặng chờ nàng suy nghĩ kỹ càng.
Không biết qua bao lâu, Tô Khả Phương mới ngẩng đầu nhìn bọn họ, nói: "Cha nương, đại tẩu, thật ra con có chuyện vẫn luôn dấu không cho mọi người biết."
"Chuyện gì?" Bộ dạng nữ nhi nghiêm túc nhất thời khiến Lữ Thị khẩn trương.
"Thật ra ruốc cá và chao cá lăng gần đây chúng ta ăn đều do con làm, hơn nữa con đã bán một thời gian rồi." Tô Khả Phương khẽ mỉm cười, nhìn bọn họ.
Nàng không muốn công khai việc này sớm như vậy, nhưng trước mặt chính người nhà thân thiết nhất của nàng, đối mặt với sự lo lắng của bọn họ, nàng không có biện pháp thờ ơ, nên mặc dù có khả năng rước lấy nhiều phiêu lưu phiền toái, nàng vẫn đem chuyện ruốc cá nói với bọn họ.
"Phương Nhi, con nói thật chứ? Ruốc cá và chao cá lăng đều do con làm?" Lư Thị và Giả Thị lấy làm kinh hãi, các nàng vẫn luôn cho rằng những đồ ăn kia Tô Khả Phương mua về từ trên trấn.
Mắt Tô Bằng cũng lướt qua kinh ngạc.
Tô Khả Phương cười: "Đương nhiên là thật, nếu không mọi người cho rằng con lấy tiền đâu ra xây dựng nông trại? Hơn nữa con nuôi cá chính là để tiện cho việc chế biến ruốc cá và chao cá lăng."
"Việc này sao con không nói sớm cho chúng ta biết?" Tô Bằng cau mày nói, đây là chuyện tốt, có cái gì phải giấu giếm?
Trước kia nha đầu này ở nhà trù nghệ cũng bình thường không nghĩ tới gả đến Phó Gia nửa năm trù nghệ lại lên nhanh như vậy!
"Cha, nhà chúng ta một không quyền, hai không thế, con chỉ không muốn để người ngoài quá chú ý, chứ không phải là cố ý muốn giấu diếm mọi người." Tô Khả Phương nói, đây cũng là suy nghĩ thật của nàng.
Xây nông trại nuôi gia cầm, nhiều lắm là khiến người xung quanh đỏ mắt, những người có tiền có thế lại chướng mắt, nên nàng không lo lắng, thậm chí có kế hoạch xây thêm nông trại, để hỗ trợ sinh ý cho ruốc cá và chao cá lăng.
Nhưng ruốc cá và chao cá lăng thì khác, nàng lo có người đánh chủ ý lên quá trình chế biến hai món này.
"Sinh ý ruốc cá và chao cá lăng kiếm được rất nhiều tiền sao?" Tô Bằng hỏi.
"Đối với chúng ta mà nói, thì đúng là vậy."
Thấy Tô Khả Phương gật đầu, Tô Bằng khẽ thở dài: "Vậy không thể quá lộ liễu."
Nói xong, Tô Bằng dặn dò Lư Thị và Giả Thị: "Hai người giữ chặt miệng mình, đừng gây phiền toái cho Phương Nhi."
"Chúng ta hiểu!" Lư Thị và Giả Thị cùng nhau gật đầu nói.
Phương Nhi đã nói rõ ràng như vậy rồi, dù Tô Bằng không nhắc nhở, các nàng cũng sẽ không ngây ngốc đem việc này nói ra ngoài."
"Vậy vạn nhất việc này truyền ra, có phải sẽ có người tìm con gây phiền toái hay không?" Không hiểu sao sau khi Lữ Thị biết ruốc cá và chao cá lăng do nữ nhi mình làm lại càng lo lắng hơn.
"Nương, nếu chuyện này quả thật truyền ra đưa tới phiền toái, cùng lắm con đem phương pháp chế biến hai món này bán đi, để cho mọi người đều hưởng lợi, không có việc gì đâu, nương đừng lo quá."
Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn (*), nàng sớm đã nghĩ sẵn mấy đối sách, đương nhiên, nàng hi vọng mình lo lắng quá nhiều.
Nông trại có Lưu Đại Minh hỗ trợ, gần như mỗi ngày Tô Khả Phương đều lên trấn giúp đỡ mấy người Lữ thẩm chế biến ruốc cá và chao cá lăng, bởi vì ngày đưa hàng cho "Khách mãn lâu" không còn xa.
Hôm nay, Tô Khả Phương vừa vào sân thì thấy Húc Đông đang ngồi xổm lấy nhánh cây vẽ gì đó trên mặt đất.
"Húc Đông, ngươi đang làm gì thế?" Tô Khả Phương cười đi tới.
"Tiểu thư, ta để Húc Đông tính toán tiêu xài trong nhà những ngày qua." Lữ thẩm cười nói.
Thời gian dài như vậy rồi, mấy người Lữ thẩm vẫn không đổi được xưng hô với Tô Khả Phương.
"Húc Đông biết chữ?"
Không nói nông thôn, dù là trên trấn đứa nhỏ nhà bình thường biết chữ rất ít, không ngờ Húc Đông có nô tịch vậy mà lại biết tính sổ sách, Tô Khả Phương thật sự cảm thấy ngoài ý muốn.
"Hồi nhỏ điều kiện gia đình vẫn tốt, cha đưa ta tới tư thục học mấy năm." Húc Đông ngượng ngùng cười.
Tô Khả Phương biết Húc Đông bởi vì cha mẹ chết bệnh, lúc trước do chữa chạy mà thiếu nợ khổng lồ mới bị nhị thúc hắn bán cho chỗ buôn người trả nợ, nhưng không biết hắn từng đọc sách.
"Húc Đông, trước kia ngươi học qua sách nào, còn nhận biết được nhiều chữ không?" Tô Khả Phương cân nhắc, lại hỏi.
Biết Húc Dông tuy rằng chỉ học tư thục ba năm, nhưng bao năm nay hắn không có hoang phế, mặc kệ ở chỗ buôn người hay ở đây đều len lén luyện chữ, chữ biết so với lúc học tư thục còn nhiều hơn, Tô Khả Phương thấy vô cùng vui mừng.
"Húc Đông, ngươi chờ ta một chút!"
Tô Khả Phương vội vàng rời khỏi, không bao lâu liền mang về một chồng giấy tuyên và bút mực, ngoài ra còn mấy quyển chữ thiếp.
"Húc Đông, sau này ngoại trừ ra ngoài đưa hàng cho Vương Gia, chuyện khác tạm thời ngươi không cần lo." Tô Khả Phương bỏ đồ vật trong tay lên bàn, nói: "Giấy tuyên này ngươi làm thành mấy quyển sổ sách đơn giản dùng để ghi chép chi tiêu thường ngày và sổ sách buôn bán với Vương Gia bên kia, đến cuối tháng ta sẽ kiểm tra, chờ có thời gian rảnh ngươi luyện chữ nhiều một chút."
"Tiểu thư —— "
Vậy mà tiểu thư lại mua chữ thiếp cho hắn, còn để hắn hỗ trợ ghi chép sổ sách.
Húc Đông không dám tin nhìn Tô Khả Phương, kích động nói không nên lời.
Tô Khả Phương nở nụ cười: "Ngươi chớ vui mừng quá sớm, ta đối với sổ sách đối chiếu yêu cầu rất cao, ngươi phải cẩn thận nhớ kĩ, bất kỳ khoản nào cũng không nhớ lộn đấy."
Nàng muốn nhìn tỉ mỉ một chút xem căn bản của Húc Đông thế nào, nếu như căn bản tốt, có lẽ nàng có thể bồi dưỡng trọng điểm.
"Vâng, tiểu thư, ta bảo đảm một bút cũng sẽ không sai!" Sau khi Húc Đông kích động xong nghiêm mặt nói.
Húc Đông biết, tiểu thư cho hắn cơ hội thể hiện hắn nhất định phải nắm chắc.
Mấy ngày sau chính là cuối tháng, Triệu Kính Tân về đến trấn thì đám người Tô Khả Phương đã chuẩn bị tốt hàng để đưa tới "Khách mãn lâu."
Mặc dù "Khách mãn lâu" cho xe ngựa tới kéo hàng, nhưng Tô Khả Phương vẫn không yên lòng, nên để cho Húc Đông đi theo Triệu Kính Tân cùng đưa hàng đến tửu lâu.
Đây là lần đầu tiên làm ăn với "Khách mãn lâu" tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
(*)Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn: dù đối phương sử dụng thủ đoạn, kế sách nào, đều có biện pháp linh hoạt tương ứng để đối phó.
Hơn 100 lượng bạc đối với nông dân bọn họ mà nói là một số tiền lớn, không phải nói mượn liền mượn được, Lư Thị vừa nghe nữ nhi nói muốn mượn bạc, lòng bắt đầu bất an, sợ nữ nhi xảy ra chuyện.
"Nương, chuyện tiền bạc nương không cần quan tâm, con có biện pháp." Tô Khả Phương cười trấn an: "Hơn nữa chuyện xây dựng thêm nông trại trong lòng con nắm chắc."
Tô Bằng nhìn nàng, nói: "Phương Nhi, hôm qua Đại Minh ở đó cha sợ đả kích thằng bé nên không nói, con thật sự đảm bảo nông trại của con có thể kiếm được tiền sao? Vạn nhất thua lỗ thì làm sao đây?"
Tô Bằng không lo lắng nàng không mượn được hơn 100 lượng bạc, mà lo lắng nữ nhi đem tiền đổ cả vào rồi mất cả chì lẫn chài (mất hết cả vốn, không thu được lợi gì).
Mặc dù Giả Thị không mở miệng, nhưng biểu tình trên mặt cũng bày tỏ không tán thành Tô Khả Phương bỏ số bạc lớn mua mảnh đất kia.
Tô Khả Phương nhìn người nhà lo lắng, không khỏi trầm mặc.
Mấy người Tô Bằng cho rằng nàng vì lời của bọn họ mà do dự, không nói gì, im lặng chờ nàng suy nghĩ kỹ càng.
Không biết qua bao lâu, Tô Khả Phương mới ngẩng đầu nhìn bọn họ, nói: "Cha nương, đại tẩu, thật ra con có chuyện vẫn luôn dấu không cho mọi người biết."
"Chuyện gì?" Bộ dạng nữ nhi nghiêm túc nhất thời khiến Lữ Thị khẩn trương.
"Thật ra ruốc cá và chao cá lăng gần đây chúng ta ăn đều do con làm, hơn nữa con đã bán một thời gian rồi." Tô Khả Phương khẽ mỉm cười, nhìn bọn họ.
Nàng không muốn công khai việc này sớm như vậy, nhưng trước mặt chính người nhà thân thiết nhất của nàng, đối mặt với sự lo lắng của bọn họ, nàng không có biện pháp thờ ơ, nên mặc dù có khả năng rước lấy nhiều phiêu lưu phiền toái, nàng vẫn đem chuyện ruốc cá nói với bọn họ.
"Phương Nhi, con nói thật chứ? Ruốc cá và chao cá lăng đều do con làm?" Lư Thị và Giả Thị lấy làm kinh hãi, các nàng vẫn luôn cho rằng những đồ ăn kia Tô Khả Phương mua về từ trên trấn.
Mắt Tô Bằng cũng lướt qua kinh ngạc.
Tô Khả Phương cười: "Đương nhiên là thật, nếu không mọi người cho rằng con lấy tiền đâu ra xây dựng nông trại? Hơn nữa con nuôi cá chính là để tiện cho việc chế biến ruốc cá và chao cá lăng."
"Việc này sao con không nói sớm cho chúng ta biết?" Tô Bằng cau mày nói, đây là chuyện tốt, có cái gì phải giấu giếm?
Trước kia nha đầu này ở nhà trù nghệ cũng bình thường không nghĩ tới gả đến Phó Gia nửa năm trù nghệ lại lên nhanh như vậy!
"Cha, nhà chúng ta một không quyền, hai không thế, con chỉ không muốn để người ngoài quá chú ý, chứ không phải là cố ý muốn giấu diếm mọi người." Tô Khả Phương nói, đây cũng là suy nghĩ thật của nàng.
Xây nông trại nuôi gia cầm, nhiều lắm là khiến người xung quanh đỏ mắt, những người có tiền có thế lại chướng mắt, nên nàng không lo lắng, thậm chí có kế hoạch xây thêm nông trại, để hỗ trợ sinh ý cho ruốc cá và chao cá lăng.
Nhưng ruốc cá và chao cá lăng thì khác, nàng lo có người đánh chủ ý lên quá trình chế biến hai món này.
"Sinh ý ruốc cá và chao cá lăng kiếm được rất nhiều tiền sao?" Tô Bằng hỏi.
"Đối với chúng ta mà nói, thì đúng là vậy."
Thấy Tô Khả Phương gật đầu, Tô Bằng khẽ thở dài: "Vậy không thể quá lộ liễu."
Nói xong, Tô Bằng dặn dò Lư Thị và Giả Thị: "Hai người giữ chặt miệng mình, đừng gây phiền toái cho Phương Nhi."
"Chúng ta hiểu!" Lư Thị và Giả Thị cùng nhau gật đầu nói.
Phương Nhi đã nói rõ ràng như vậy rồi, dù Tô Bằng không nhắc nhở, các nàng cũng sẽ không ngây ngốc đem việc này nói ra ngoài."
"Vậy vạn nhất việc này truyền ra, có phải sẽ có người tìm con gây phiền toái hay không?" Không hiểu sao sau khi Lữ Thị biết ruốc cá và chao cá lăng do nữ nhi mình làm lại càng lo lắng hơn.
"Nương, nếu chuyện này quả thật truyền ra đưa tới phiền toái, cùng lắm con đem phương pháp chế biến hai món này bán đi, để cho mọi người đều hưởng lợi, không có việc gì đâu, nương đừng lo quá."
Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn (*), nàng sớm đã nghĩ sẵn mấy đối sách, đương nhiên, nàng hi vọng mình lo lắng quá nhiều.
Nông trại có Lưu Đại Minh hỗ trợ, gần như mỗi ngày Tô Khả Phương đều lên trấn giúp đỡ mấy người Lữ thẩm chế biến ruốc cá và chao cá lăng, bởi vì ngày đưa hàng cho "Khách mãn lâu" không còn xa.
Hôm nay, Tô Khả Phương vừa vào sân thì thấy Húc Đông đang ngồi xổm lấy nhánh cây vẽ gì đó trên mặt đất.
"Húc Đông, ngươi đang làm gì thế?" Tô Khả Phương cười đi tới.
"Tiểu thư, ta để Húc Đông tính toán tiêu xài trong nhà những ngày qua." Lữ thẩm cười nói.
Thời gian dài như vậy rồi, mấy người Lữ thẩm vẫn không đổi được xưng hô với Tô Khả Phương.
"Húc Đông biết chữ?"
Không nói nông thôn, dù là trên trấn đứa nhỏ nhà bình thường biết chữ rất ít, không ngờ Húc Đông có nô tịch vậy mà lại biết tính sổ sách, Tô Khả Phương thật sự cảm thấy ngoài ý muốn.
"Hồi nhỏ điều kiện gia đình vẫn tốt, cha đưa ta tới tư thục học mấy năm." Húc Đông ngượng ngùng cười.
Tô Khả Phương biết Húc Đông bởi vì cha mẹ chết bệnh, lúc trước do chữa chạy mà thiếu nợ khổng lồ mới bị nhị thúc hắn bán cho chỗ buôn người trả nợ, nhưng không biết hắn từng đọc sách.
"Húc Đông, trước kia ngươi học qua sách nào, còn nhận biết được nhiều chữ không?" Tô Khả Phương cân nhắc, lại hỏi.
Biết Húc Dông tuy rằng chỉ học tư thục ba năm, nhưng bao năm nay hắn không có hoang phế, mặc kệ ở chỗ buôn người hay ở đây đều len lén luyện chữ, chữ biết so với lúc học tư thục còn nhiều hơn, Tô Khả Phương thấy vô cùng vui mừng.
"Húc Đông, ngươi chờ ta một chút!"
Tô Khả Phương vội vàng rời khỏi, không bao lâu liền mang về một chồng giấy tuyên và bút mực, ngoài ra còn mấy quyển chữ thiếp.
"Húc Đông, sau này ngoại trừ ra ngoài đưa hàng cho Vương Gia, chuyện khác tạm thời ngươi không cần lo." Tô Khả Phương bỏ đồ vật trong tay lên bàn, nói: "Giấy tuyên này ngươi làm thành mấy quyển sổ sách đơn giản dùng để ghi chép chi tiêu thường ngày và sổ sách buôn bán với Vương Gia bên kia, đến cuối tháng ta sẽ kiểm tra, chờ có thời gian rảnh ngươi luyện chữ nhiều một chút."
"Tiểu thư —— "
Vậy mà tiểu thư lại mua chữ thiếp cho hắn, còn để hắn hỗ trợ ghi chép sổ sách.
Húc Đông không dám tin nhìn Tô Khả Phương, kích động nói không nên lời.
Tô Khả Phương nở nụ cười: "Ngươi chớ vui mừng quá sớm, ta đối với sổ sách đối chiếu yêu cầu rất cao, ngươi phải cẩn thận nhớ kĩ, bất kỳ khoản nào cũng không nhớ lộn đấy."
Nàng muốn nhìn tỉ mỉ một chút xem căn bản của Húc Đông thế nào, nếu như căn bản tốt, có lẽ nàng có thể bồi dưỡng trọng điểm.
"Vâng, tiểu thư, ta bảo đảm một bút cũng sẽ không sai!" Sau khi Húc Đông kích động xong nghiêm mặt nói.
Húc Đông biết, tiểu thư cho hắn cơ hội thể hiện hắn nhất định phải nắm chắc.
Mấy ngày sau chính là cuối tháng, Triệu Kính Tân về đến trấn thì đám người Tô Khả Phương đã chuẩn bị tốt hàng để đưa tới "Khách mãn lâu."
Mặc dù "Khách mãn lâu" cho xe ngựa tới kéo hàng, nhưng Tô Khả Phương vẫn không yên lòng, nên để cho Húc Đông đi theo Triệu Kính Tân cùng đưa hàng đến tửu lâu.
Đây là lần đầu tiên làm ăn với "Khách mãn lâu" tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
(*)Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn: dù đối phương sử dụng thủ đoạn, kế sách nào, đều có biện pháp linh hoạt tương ứng để đối phó.