Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50
Tô Khả Lan than nhẹ: "Phương Nhi muội cũng biết ruộng đất nhà tỷ khi đó đã bán không ít, chỉ còn lại vài mẫu ruộng thu hoạch không tốt, sao có thể nuôi sống cả nhà đây?"
Nghe Lan Nhi nhắc như vậy, Tô Khả Phương mới mơ hồ nhớ tới năm đó đại bá bệnh nặng cần tiền gấp, hình như đại bá mẫu đã bán đi vài mẫu ruộng tốt trong nhà, lương thực luôn không đủ ăn, giờ cộng thêm Lưu Đại Minh, lương thực thu hoạch có thể nhét đầy bao tử đã có chút mơ tưởng.
Mắt Tô Khả Phương khẽ động, đột nhiên có ý tưởng: "Lan Nhi tỷ, muội có một nông trại nhỏ ở trong thôn, chuyện này tỷ có nghe nói không?"
"Nông trại?" Mặt Tô Khả Lan mờ mịt.
Nàng ấy ở Lưu Gia cả ngày cắm đầu cắm cổ làm không hết việc, thời gian về nhà ngoại cũng không có, nên đối với chuyện thôn Phong Quả bên này hoàn toàn không biết gì cả, cộng thêm trước đây mẫu thân Chu Thị không chào đón Tô Khả Phương nên dù đến Lưu Gia thăm nữ nhi cũng không nhắc tới chuyện có quan hệ đến nàng.
"Lan Nhi tỷ, muội ở trong thôn đào hồ nuôi cá, còn xây mấy cái chuồng dùng để nuôi gà vịt, chăn heo, một mình muội bận không thở nổi, nếu không chờ cơ thể tỷ tốt lên liền cùng Đại Minh tỷ phu đến giúp muội trông coi nông trại, đến lúc đó muội gửi hai người tiền công?" Tô Khả Phương nhìn Tô Khả Lan, nghiêm túc hỏi.
Phát sinh chuyện Tô Đại Tráng đến ruộng đào trộm đậu phộng khiến Tô Khả Phương cảnh giác, so sánh với nông trại của nàng, chuyện ruộng bị đào trộm đậu phộng căn bản không tính là gì. Ngộ nhỡ Tô Đại Tráng hoặc ai khác ý đồ đen tối đánh chủ ý lên nông trại của nàng, đến lúc đó sẽ tổn thất nghiêm trọng.
Vốn nàng muốn nhờ cha hỏi đại bá mẫu xem Ngọc Nhi có rảnh thì đến giúp nàng trông coi nông trại, tránh cho kẻ khác giờ trò xấu.
Nhưng giờ Tô Khả Lan xảy ra chuyện, Lưu Đại Minh tính toán ở rể Tô Gia, Tô Khả Phương nhất thời thay đổi chủ ý.
Có lẽ, nàng có thể mở rộng nông trại, rồi nhờ bọn họ hỗ trợ quản lý.
Tô Khả Lan nghe vậy trợn mắt há hốc mồm, thật lâu sau mới hỏi: "Phương Nhi, xây nông trại tốn không ít tiền đúng không?
Nông hộ bình thường trong nhà có thể nuôi vài ba con gà, một hai đầu heo cũng không tệ rồi, vậy mà Phương Nhi xây hẳn nông trại, chẳng những nuôi gà chăn heo, còn nuôi vịt và cá!
"Cũng tàm tạm, nếu điều kiện cho phép, muội định sau này còn nuôi bò, nuôi dê nữa." Tô Khả Phương nửa thật nửa giả nói: "Lan Nhi tỷ, tỷ và Đại Minh tỷ phu có thể giúp muội không?"
"Đều là người một nhà, muội vội không làm hết thì tới kêu chúng ta một tiếng là được, đừng nói tiền công hay không tiền công gì." Tô Khả Lan không hề nghĩ ngợi nói.
"Lan Nhi tỷ, muội nói cũng không phải giúp nhất thời qua ngày, muội muốn người có thể chuyên môn giúp muội trông coi nông trại." Tô Khả Phương nói xong đem chuyện mẹ con Tô Đại Tráng đào trộm ruộng đậu phộng kể cho Tô Khả Lan.
Tô Khả Lan nghe xong nhịn không được nhíu mày: "Sao lại có người xấu xa như vậy?"
Tô Khả Phương cười một tiếng: "Lan Nhi tỷ, còn khối người xấu xa hơn bọn họ. Giờ có rất nhiều người đỏ mắt (*) với nông trại của muội, nếu như tỷ và Đại Minh tỷ phu không thể giúp muội, nông trại này của muội sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện."
Tô Khả Phương lo lắng nhìn Tô Khả Lan, trong mắt mang theo khẩn cầu.
Tô Khả Phương biết nàng ấy sợ liên lụy người khác, nên chỉ có thể tỏ ra mình thật sự rất cần nàng ấy hỗ trợ, nàng ấy mới có thể bằng lòng đáp ứng.
"Phương Nhi, không phải muội có hai chú em chồng sao, sao không nhờ bọn họ giúp muội trông coi nông trường như vậy không phải tốt rồi sao?" Tô Khả Lan ngẫm nghĩ, nói.
Tô Khả Phương bất đắc dĩ lắc đầu: "Bọn họ mới học việc nhà nông đang hào hứng, nào nguyện ý giúp muội trông nông trại chứ?"
"Chuyện này..." Tô Khả Lan cắn môi, do dự: "Vậy để tỷ thương lượng với tỷ phu muội đã."
Tô Khả Lan là nữ tử truyền thống bảo thủ, lúc trước ở Lưu Gia mọi chuyện đều do cha mẹ chồng làm chủ, nay rời khỏi Lưu Gia có chuyện đầu tiên nàng ấy nghĩ để phu quân mình quyết định.
"Vâng phải hỏi Đại Minh tỷ phu chứ ạ, nhưng việc này trước tỷ đừng nói với người ngoài." Tô Khả Phương dặn dò.
Không biết Lưu Đại Minh có đồng ý việc này hay không, Tô Khả Phương không muốn phát sinh nhiều phiền phức."
"Tỷ hiểu."
Tô Khả Lan vừa đẻ non, hôm qua lại trải qua một phen ép buộc, cơ thể yếu nhược mệt mỏi, Tô Khả Phương nói chuyện với nàng ấy một lúc liền rời đi.
Ngay hôm ấy Tô Khả Lan đem ý tứ của Tô Khả Phương nói cho Chu Thị và Lưu Đại Minh, Chu Thị không nói gì, bảo Lưu Đại Minh tự quyết định.
Lưu Đại Minh cân nhắc, nói muốn đến nông trại của Tô Khả Phương xem trước rồi mới quyết định.
Lưu Đại Minh ở Lưu Gia vốn không hay nói gì, nhưng là người rất có lòng tự trọng. Hắn không hi vọng Tô Khả Phương vì thương xót mới tìm bọn họ hỗ trợ.
Chạng vạng tối hôm đó, Tô Khả Phương và bà bà Diêu Thị đang ở nông trường băm rau dại cho gà vịt ăn, thì thấy Tô Bằng mang theo Lưu Đại Minh tới đây.
"Cha, tỷ phu, sao hai người lại tới đây?" Tô Khả Phương nói xong liền giới thiệu Diêu Thị và Lưu Đại Minh với nhau.
"Đại Minh nói muốn ghé thăm nông trại của con một chút." Tô Bằng chào hỏi Diêu Thị rồi mới nói.
Khi thấy Lưu Đại Minh đến đây, Tô Khả Phương đã đoán được mục đích của hai người.
"Phương Nhi, thông gia cũng là lần đầu tiên đến nông trại, con mang thông gia và tỷ phu con cùng đi tham quan xung quanh đi." Diêu Thị nói xong liền nhận lấy dao trong tay nàng tiếp tục băm rau dại cho gà vịt.
Giữa trưa Tô Khả Phương đã nói với Diêu Thị và huynh đệ Phó Gia tính toán của mình, bởi vì nông trại này là một tay Tô Khả Phương lo liệu, nàng muốn mời đường tỷ và đường tỷ phu mình hỗ trợ, mấy người Diêu Thị không phát biểu ý kiến, bởi vì bọn họ đối với chuyện kinh doanh kiến thức nửa vời, cũng không muốn nhúng tay.
Sau khi Lưu Đại Minh đi một vòng nông trại, tuy trên mặt không hiện nhưng trong lòng đã có chủ ý.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn nhìn thấy nhiều gia cầm như vậy, nghĩ tới Tô Khả Phương vừa mới nói về sau muốn đem gà vịt bán vào các tửu lâu trên trấn hoặc trong thành, trái tim hắn rất lâu không thể bình tĩnh.
Chỉ là kích động qua đi, hắn lại lo lắng nhíu mày: "Phương Nhi, muội có nắm chắc chuyện tửu lâu trên trấn và trong thành đồng ý thu mua gia súc gia cầm của nông trại không?"
Tô Khả Phương mỉm cười: "Không dối gạt tỷ phu, gà vịt và heo muội không dám hứa chắc, nhưng gà rừng không phải muốn mua thì có thể mua, đến lúc bọn họ muốn cầu cạnh chúng ta, muội có thể ra điều kiện."
Thật ra khẩu vị mỗi người mỗi khác, không phải là tất cả mọi người đều thích ăn gà rừng, nhưng là vật hiếm thì quý, chỉ cần mớm lời cho lão bản tửu lâu vài mánh lới tuyên truyền về gà rừng, nhất định sẽ khiến người hùa theo như vịt.
"Nha đầu này, con từ khi nào học được những mưu mô này?" Tô Bằng nghi ngờ nhìn nàng.
Vốn dĩ đang đắc ý Tô Khả Phương bắt gặp ánh mắt dò xét của phụ thân, đáy lòng sợ hãi ỉu xìu, vội chuyển chủ đề: "Đúng rồi, cha, con đang muốn tìm cha thương lượng chuyện mua đất nữa."
Tô Bằng trừng mắt: "Trong nhà con có vài mẫu đất còn chưa chăm sóc tốt, lại muốn mua đất?"
Tô Bằng tưởng rằng nàng muốn mua ruộng trồng hoa màu.
"Cha, con muốn mua chính là đất ở xung quanh nông trại, chờ con làm ăn vào quỹ đạo sau đó sẽ xây dựng thêm nông trại."
Mặc dù đất ở cuối thôn rất cằn cỗi, trồng hoa màu chắc chắn không thu hoạch được gì, không có người để ý, nhưng Tô Khả Phương thích phòng ngừa chu đáo, chỉ có đem khế đất nắm trong tay mình mới có thể chân chính an tâm.
(*) Đỏ mắt: nhìn thấy người khác có gì tốt (danh lợi, đồ vật quý,...) thì ngưỡng mộ nhưng sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp làm của riêng. (VietPhrase)
Nghe Lan Nhi nhắc như vậy, Tô Khả Phương mới mơ hồ nhớ tới năm đó đại bá bệnh nặng cần tiền gấp, hình như đại bá mẫu đã bán đi vài mẫu ruộng tốt trong nhà, lương thực luôn không đủ ăn, giờ cộng thêm Lưu Đại Minh, lương thực thu hoạch có thể nhét đầy bao tử đã có chút mơ tưởng.
Mắt Tô Khả Phương khẽ động, đột nhiên có ý tưởng: "Lan Nhi tỷ, muội có một nông trại nhỏ ở trong thôn, chuyện này tỷ có nghe nói không?"
"Nông trại?" Mặt Tô Khả Lan mờ mịt.
Nàng ấy ở Lưu Gia cả ngày cắm đầu cắm cổ làm không hết việc, thời gian về nhà ngoại cũng không có, nên đối với chuyện thôn Phong Quả bên này hoàn toàn không biết gì cả, cộng thêm trước đây mẫu thân Chu Thị không chào đón Tô Khả Phương nên dù đến Lưu Gia thăm nữ nhi cũng không nhắc tới chuyện có quan hệ đến nàng.
"Lan Nhi tỷ, muội ở trong thôn đào hồ nuôi cá, còn xây mấy cái chuồng dùng để nuôi gà vịt, chăn heo, một mình muội bận không thở nổi, nếu không chờ cơ thể tỷ tốt lên liền cùng Đại Minh tỷ phu đến giúp muội trông coi nông trại, đến lúc đó muội gửi hai người tiền công?" Tô Khả Phương nhìn Tô Khả Lan, nghiêm túc hỏi.
Phát sinh chuyện Tô Đại Tráng đến ruộng đào trộm đậu phộng khiến Tô Khả Phương cảnh giác, so sánh với nông trại của nàng, chuyện ruộng bị đào trộm đậu phộng căn bản không tính là gì. Ngộ nhỡ Tô Đại Tráng hoặc ai khác ý đồ đen tối đánh chủ ý lên nông trại của nàng, đến lúc đó sẽ tổn thất nghiêm trọng.
Vốn nàng muốn nhờ cha hỏi đại bá mẫu xem Ngọc Nhi có rảnh thì đến giúp nàng trông coi nông trại, tránh cho kẻ khác giờ trò xấu.
Nhưng giờ Tô Khả Lan xảy ra chuyện, Lưu Đại Minh tính toán ở rể Tô Gia, Tô Khả Phương nhất thời thay đổi chủ ý.
Có lẽ, nàng có thể mở rộng nông trại, rồi nhờ bọn họ hỗ trợ quản lý.
Tô Khả Lan nghe vậy trợn mắt há hốc mồm, thật lâu sau mới hỏi: "Phương Nhi, xây nông trại tốn không ít tiền đúng không?
Nông hộ bình thường trong nhà có thể nuôi vài ba con gà, một hai đầu heo cũng không tệ rồi, vậy mà Phương Nhi xây hẳn nông trại, chẳng những nuôi gà chăn heo, còn nuôi vịt và cá!
"Cũng tàm tạm, nếu điều kiện cho phép, muội định sau này còn nuôi bò, nuôi dê nữa." Tô Khả Phương nửa thật nửa giả nói: "Lan Nhi tỷ, tỷ và Đại Minh tỷ phu có thể giúp muội không?"
"Đều là người một nhà, muội vội không làm hết thì tới kêu chúng ta một tiếng là được, đừng nói tiền công hay không tiền công gì." Tô Khả Lan không hề nghĩ ngợi nói.
"Lan Nhi tỷ, muội nói cũng không phải giúp nhất thời qua ngày, muội muốn người có thể chuyên môn giúp muội trông coi nông trại." Tô Khả Phương nói xong đem chuyện mẹ con Tô Đại Tráng đào trộm ruộng đậu phộng kể cho Tô Khả Lan.
Tô Khả Lan nghe xong nhịn không được nhíu mày: "Sao lại có người xấu xa như vậy?"
Tô Khả Phương cười một tiếng: "Lan Nhi tỷ, còn khối người xấu xa hơn bọn họ. Giờ có rất nhiều người đỏ mắt (*) với nông trại của muội, nếu như tỷ và Đại Minh tỷ phu không thể giúp muội, nông trại này của muội sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện."
Tô Khả Phương lo lắng nhìn Tô Khả Lan, trong mắt mang theo khẩn cầu.
Tô Khả Phương biết nàng ấy sợ liên lụy người khác, nên chỉ có thể tỏ ra mình thật sự rất cần nàng ấy hỗ trợ, nàng ấy mới có thể bằng lòng đáp ứng.
"Phương Nhi, không phải muội có hai chú em chồng sao, sao không nhờ bọn họ giúp muội trông coi nông trường như vậy không phải tốt rồi sao?" Tô Khả Lan ngẫm nghĩ, nói.
Tô Khả Phương bất đắc dĩ lắc đầu: "Bọn họ mới học việc nhà nông đang hào hứng, nào nguyện ý giúp muội trông nông trại chứ?"
"Chuyện này..." Tô Khả Lan cắn môi, do dự: "Vậy để tỷ thương lượng với tỷ phu muội đã."
Tô Khả Lan là nữ tử truyền thống bảo thủ, lúc trước ở Lưu Gia mọi chuyện đều do cha mẹ chồng làm chủ, nay rời khỏi Lưu Gia có chuyện đầu tiên nàng ấy nghĩ để phu quân mình quyết định.
"Vâng phải hỏi Đại Minh tỷ phu chứ ạ, nhưng việc này trước tỷ đừng nói với người ngoài." Tô Khả Phương dặn dò.
Không biết Lưu Đại Minh có đồng ý việc này hay không, Tô Khả Phương không muốn phát sinh nhiều phiền phức."
"Tỷ hiểu."
Tô Khả Lan vừa đẻ non, hôm qua lại trải qua một phen ép buộc, cơ thể yếu nhược mệt mỏi, Tô Khả Phương nói chuyện với nàng ấy một lúc liền rời đi.
Ngay hôm ấy Tô Khả Lan đem ý tứ của Tô Khả Phương nói cho Chu Thị và Lưu Đại Minh, Chu Thị không nói gì, bảo Lưu Đại Minh tự quyết định.
Lưu Đại Minh cân nhắc, nói muốn đến nông trại của Tô Khả Phương xem trước rồi mới quyết định.
Lưu Đại Minh ở Lưu Gia vốn không hay nói gì, nhưng là người rất có lòng tự trọng. Hắn không hi vọng Tô Khả Phương vì thương xót mới tìm bọn họ hỗ trợ.
Chạng vạng tối hôm đó, Tô Khả Phương và bà bà Diêu Thị đang ở nông trường băm rau dại cho gà vịt ăn, thì thấy Tô Bằng mang theo Lưu Đại Minh tới đây.
"Cha, tỷ phu, sao hai người lại tới đây?" Tô Khả Phương nói xong liền giới thiệu Diêu Thị và Lưu Đại Minh với nhau.
"Đại Minh nói muốn ghé thăm nông trại của con một chút." Tô Bằng chào hỏi Diêu Thị rồi mới nói.
Khi thấy Lưu Đại Minh đến đây, Tô Khả Phương đã đoán được mục đích của hai người.
"Phương Nhi, thông gia cũng là lần đầu tiên đến nông trại, con mang thông gia và tỷ phu con cùng đi tham quan xung quanh đi." Diêu Thị nói xong liền nhận lấy dao trong tay nàng tiếp tục băm rau dại cho gà vịt.
Giữa trưa Tô Khả Phương đã nói với Diêu Thị và huynh đệ Phó Gia tính toán của mình, bởi vì nông trại này là một tay Tô Khả Phương lo liệu, nàng muốn mời đường tỷ và đường tỷ phu mình hỗ trợ, mấy người Diêu Thị không phát biểu ý kiến, bởi vì bọn họ đối với chuyện kinh doanh kiến thức nửa vời, cũng không muốn nhúng tay.
Sau khi Lưu Đại Minh đi một vòng nông trại, tuy trên mặt không hiện nhưng trong lòng đã có chủ ý.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn nhìn thấy nhiều gia cầm như vậy, nghĩ tới Tô Khả Phương vừa mới nói về sau muốn đem gà vịt bán vào các tửu lâu trên trấn hoặc trong thành, trái tim hắn rất lâu không thể bình tĩnh.
Chỉ là kích động qua đi, hắn lại lo lắng nhíu mày: "Phương Nhi, muội có nắm chắc chuyện tửu lâu trên trấn và trong thành đồng ý thu mua gia súc gia cầm của nông trại không?"
Tô Khả Phương mỉm cười: "Không dối gạt tỷ phu, gà vịt và heo muội không dám hứa chắc, nhưng gà rừng không phải muốn mua thì có thể mua, đến lúc bọn họ muốn cầu cạnh chúng ta, muội có thể ra điều kiện."
Thật ra khẩu vị mỗi người mỗi khác, không phải là tất cả mọi người đều thích ăn gà rừng, nhưng là vật hiếm thì quý, chỉ cần mớm lời cho lão bản tửu lâu vài mánh lới tuyên truyền về gà rừng, nhất định sẽ khiến người hùa theo như vịt.
"Nha đầu này, con từ khi nào học được những mưu mô này?" Tô Bằng nghi ngờ nhìn nàng.
Vốn dĩ đang đắc ý Tô Khả Phương bắt gặp ánh mắt dò xét của phụ thân, đáy lòng sợ hãi ỉu xìu, vội chuyển chủ đề: "Đúng rồi, cha, con đang muốn tìm cha thương lượng chuyện mua đất nữa."
Tô Bằng trừng mắt: "Trong nhà con có vài mẫu đất còn chưa chăm sóc tốt, lại muốn mua đất?"
Tô Bằng tưởng rằng nàng muốn mua ruộng trồng hoa màu.
"Cha, con muốn mua chính là đất ở xung quanh nông trại, chờ con làm ăn vào quỹ đạo sau đó sẽ xây dựng thêm nông trại."
Mặc dù đất ở cuối thôn rất cằn cỗi, trồng hoa màu chắc chắn không thu hoạch được gì, không có người để ý, nhưng Tô Khả Phương thích phòng ngừa chu đáo, chỉ có đem khế đất nắm trong tay mình mới có thể chân chính an tâm.
(*) Đỏ mắt: nhìn thấy người khác có gì tốt (danh lợi, đồ vật quý,...) thì ngưỡng mộ nhưng sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp làm của riêng. (VietPhrase)