Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Hạng Tử Nhuận ra ngoài không đến một khắc đã trở về sơn động, lúc trở lại thần sắc của hắn rõ ràng dễ chịu hơn rất nhiều.
Nhìn hắn trở về không bị thương chút nào, Tô Khả Phương âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Thật ra nàng biết mình lo lắng có phần thừa thãi, nhưng không nhịn được mà cứ suy nghĩ.
Có lẽ vì hắn là người bạn chân chính đầu tiên nàng kết giao khi đến triều đại này.
Tô Khả Phương âm thầm tự nói với mình.
"Không có việc gì, chỉ là thợ săn lên núi thôi, tạm thời chúng ta đừng ra ngoài." Hạng Tử Nhuận nói.
Tô Khả Phương giật mình, từ lần đầu nàng lên núi đến nay chưa từng gặp người thợ săn nào.
Nhưng nghĩ lại, thời gian trước là ngày mùa, thợ săn cũng phải bận bựu công việc đồng áng, nên mới không lên núi.
Nhưng mà ——
"Thợ săn đều là hương thân các thôn phụ cận, vì sao không thể ra ngoài?" Tô Khả Phương không hiểu.
"Không muốn gây phiền toái không cần thiết." Hạng Tử Nhuận nhìn thoáng qua nàng, có thâm ý khác nói.
Nghe vậy, Tô Khả Phương lập tức câm miệng.
Đúng thế, nếu như bị người khác phát hiện bọn họ cô nam quả nữ ở trong rừng, cộng thêm những hành vi trước kia của nguyên chủ, nàng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
Thấy nàng không dấu vết lùi đến góc sơn động, Hạng Tử Nhuận vừa bực mình vừa buồn cười, đồng thời trong lòng lại vì hành động này của nàng mà cảm thấy vui vẻ.
Tiếp xúc với nàng lâu như vậy, hắn có thể kết luận, nàng không phải người không chịu nổi giống như hắn nghe được.
Nhưng mà bây giờ nàng mới nhớ tới phải tránh hiềm nghi có phải quá muộn rồi không?
Hạng Tử Nhuận cũng không vạch trần hành động của nàng, nói: "Có khả năng mấy thợ săn này sẽ ở trong núi hai ngày, hai ngày này cô tạm thời không nên lên núi."
Tô Khả Phương giật mình, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Vậy ta xuống núi kiểu gì?"
"Đợi trời tối ta đưa cô xuống núi." Hạng Tử Nhuận đáp.
Thấy nàng nhíu mày, Hạng Tử Nhuận lại hỏi: "Có vấn đề gì sao?"
"Ta trở về quá muộn, sợ người trong nhà sẽ lo lắng." Nàng chần chờ nói.
Đáy mắt hắn có thứ gì đó nhanh chóng lướt qua, lát sau mới nói: "Ta sẽ cố hết sức sớm đưa cô xuống núi."
Tô Khả Phương gật đầu, không nói tiếp, thân thể tiếp tục rụt về hướng góc sơn động.
Có trời mới biết không phải nàng đang tránh hiềm nghi, mà vì nàng sợ đôi mắt thâm thuý như có thể nhìn rõ lòng người khiến người ta luống cuống kia của hắn.
Thật ra từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, nàng đã cảm thấy hắn có chút nguy hiểm, nhưng tiếp xúc vài lần nàng thấy hắn không khó ở chung, thậm chí khắp nơi còn suy nghĩ vì nàng, nên nàng mới buông xuống cảnh giác.
Nhưng bây giờ, khi hắn nhìn chăm chú, nàng lại có loại cảm giác hít thở không thông.
Thấy mày liễu của nàng khóa chặt, cúi đầu không nói, Hạng Tử Nhuận cố ý từ trong góc khác của sơn động lấy ra một hũ ruốc cá nàng đưa cho hắn, đi tới chỗ nàng hỏi: "Ruốc cá cô đưa ta có thể ăn sống không?"
"Có thể." Hắn tới gần làm nàng có cảm giác không được tự nhiên, theo bản năng lại tiếp tục rụt người vào góc.
"Lui nữa sẽ đập đầu đấy." Hắn bất đắc dĩ lên tiếng nhắc nhở, bên môi lại mang theo ý cười như ẩn như hiện.
Khuôn mặt nhỏ của Tô Khả Phương đỏ lên, thẹn quá hoá giận ngước mắt trừng hắn: "Vậy sao huynh còn chen về phía bên này?"
Trừng xong, Tô Khả Phương sửng sốt.
Vữa nãy không phải nàng còn cảm thấy hắn nguy hiểm sao? Giờ sao lại dám mắng hắn rồi?
Không, không đúng, ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt nàng cảm thấy hắn nguy hiểm, sau này nàng đúng là chưa từng sợ hắn.
Nhưng mà... cảm giác ngạt thở vừa rồi giải thích thế nào?
Tô Khả Phương cắn môi, bỗng nhiên nàng trừng lớn hai mắt nhìn hắn như vừa nhận ra điều gì vô cùng đáng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
"Xảy ra chuyện gì sao?" Hạng Tử Nhuận nhìn bộ dạng này của nàng lòng như bị xiết chặt, lo lắng hỏi.
"Không có việc gì." Nàng đè xuống kinh hãi trong lòng, giọng điệu dồn dập nói: "Ta đi về trước."
Nói xong thân thể dán lên vách động, tận lực né tránh hắn, đi ngay ra ngoài.
Hạng Tử Nhuận nhăn chặt mày kiếm, kịp thời kéo cổ tay nàng lại, hỏi lần nữa: "Cô làm sao vậy?"
Bộ dáng này của nàng nào giống không có việc gì.
"Nam nữ thụ thụ bất thân, huynh mau buông ra." Nàng hốt hoảng giãy dụa, bất đắc dĩ khí lực đánh không lại hắn.
"Ta có thể buông ra, nhưng cô phải nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?" Hắn không yên lòng nói.
"Không có gì, chỉ là ta nhớ ra bà bà ta nói ta hôm nay xuống núi sớm, huynh thả ta ra đi, tự ta xuống núi, những thợ săn đó thấy ta cũng sẽ không hoài nghi gì." Tô Khả Phương giả bộ trấn định nhìn hắn, tận lực khiến mình có vẻ tâm bình khí hòa (bình tĩnh từ tốn).
"Thật sự chỉ như vậy?" Hạng Tử Nhuận nhíu mày, rõ ràng không tin nàng.
Hắn dám khẳng định nàng đang nói dối, vì hắn thấy được ánh mắt nàng vừa rồi thoáng lóe qua kinh hoảng rồi biến mất.
Nhưng mới vừa rồi vẫn tốt mà, sao tự nhiên lại biến thành như vậy?
"Thật sự, không lừa huynh!" Trong phút chốc Tô Khả Phương đã bình tĩnh lại, giọng điệu cũng chậm rãi hơn.
Thấy nàng không muốn nói nhiều, Hạng Tử Nhuận có chút không vui, hơi mím môi, hỏi: "Bây giờ cô ra ngoài, nhỡ gặp phải những thợ săn đó cô làm sao giải thích lý do mình vào sâu trong núi với họ?"
"Ta sẽ nói mình lên núi kiếm thức ăn, không để ý mới lạc vào."
"Cô sinh ra và lớn lên ở thôn Phong Quả, lời này của cô gạt được ai?" Phát hiện nàng vội vã muốn rời đi, sắc mặt Hạng Tử Nhuận trầm xuống.
"Ta nói trước đây từng ngã từ trên núi xuống bị thương nặng nên quên mất, bọn họ cũng sẽ tin."
Đã muốn tìm cớ thì thiếu gì cớ để tìm, những thợ săn đó nhiều nhất là nhắc nhở nàng về sau không được vào sâu trong rừng, chứ làm gì mà truy hỏi đến cùng lý do nàng đi vào rừng.
Hạng Tử Nhuận nghiêm mặt nhìn nàng, không nói lời nào, cũng không buông cổ tay nàng ra.
Tô Khả Phương bị hắn nhìn chằm chằm đến mức trong lòng lo lắng không thôi, nàng dùng tay không bị hắn nắm gỡ ngón tay hắn ra, xoay người hốt hoảng bỏ chạy.
Ánh mắt Hạng Tử Nhuận hơi trầm xuống, cuối cùng khẽ thở dài, lặng lẽ đi theo sau.
Tới khi thấy nàng dễ dàng tránh được chỗ của mấy người thợ săn ra khỏi rừng, Hạng Tử Nhuận mới xoay người về sơn động.
Tô Khả Phương chạy như bay ra khỏi núi, dựa lưng vào một cây đại thụ thở hổn hển, cơ thể từ từ trượt xuống, ngồi dưới gốc cây.
Làm sao có thể...
Trong đôi mắt hạnh của Tô Khả Phương tràn đầy thần sắc bất khả tư nghị (không thể nào suy nghĩ bàn luận / khó hiểu)
Nhưng bọn họ mới gặp nhau mấy lần, sao nàng lại có cảm giác đối với hắn được chứ?
Tuy kiếp trước nàng chưa yêu đương nhưng nàng cũng không phải một thiếu nữ ngốc nghếch, nàng đã mơ hồ đoán được vì sao vừa rồi trước mặt Hạng Tử Nhuận mình lại có cảm giác gấp rút bất an.
Nhưng rõ ràng nàng hoàn toàn không biết chút gì về hắn cả, bỗng nhiên sinh ra loại rung động kiểu này có chút khó giải thích.
Tô Khả Phương cười khổ, trước kia nàng cười thầm nguyên chủ ngu xuẩn, chẳng có chút hiểu biết nào về Đàm Trọng An mà theo đuổi mãi không thôi, không nghĩ tới chính nàng cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.
Không được, nàng không thể dẫm vào vết xe đổ của nguyên chủ.
Huống chi, Hạng Tử Nhuận không phải là phu quân của nàng.
"Đúng vậy, mình và hắn không có khả năng." Tô Khả Phương nhẹ nhàng vỗ ngực, miệng tự nhủ.
Trước mắt nàng vẫn rất hài lòng với thân phận "Phụ nữ có chồng" của mình, thân phận này là bia đỡ đạn cho nàng, có thể giúp nàng tránh không ít phiền toái.
Sau một phen tự an ủi bản thân, Tô Khả Phương bình tĩnh hơn nhiều.
Không cần biết mình có động tâm với Hạng Tử Nhuận thật không, đều không thể lún sâu.
Ý thức được điều này, Tô Khả Phương dứt khoát đứng lên đi xuống núi.
Nhìn hắn trở về không bị thương chút nào, Tô Khả Phương âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Thật ra nàng biết mình lo lắng có phần thừa thãi, nhưng không nhịn được mà cứ suy nghĩ.
Có lẽ vì hắn là người bạn chân chính đầu tiên nàng kết giao khi đến triều đại này.
Tô Khả Phương âm thầm tự nói với mình.
"Không có việc gì, chỉ là thợ săn lên núi thôi, tạm thời chúng ta đừng ra ngoài." Hạng Tử Nhuận nói.
Tô Khả Phương giật mình, từ lần đầu nàng lên núi đến nay chưa từng gặp người thợ săn nào.
Nhưng nghĩ lại, thời gian trước là ngày mùa, thợ săn cũng phải bận bựu công việc đồng áng, nên mới không lên núi.
Nhưng mà ——
"Thợ săn đều là hương thân các thôn phụ cận, vì sao không thể ra ngoài?" Tô Khả Phương không hiểu.
"Không muốn gây phiền toái không cần thiết." Hạng Tử Nhuận nhìn thoáng qua nàng, có thâm ý khác nói.
Nghe vậy, Tô Khả Phương lập tức câm miệng.
Đúng thế, nếu như bị người khác phát hiện bọn họ cô nam quả nữ ở trong rừng, cộng thêm những hành vi trước kia của nguyên chủ, nàng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.
Thấy nàng không dấu vết lùi đến góc sơn động, Hạng Tử Nhuận vừa bực mình vừa buồn cười, đồng thời trong lòng lại vì hành động này của nàng mà cảm thấy vui vẻ.
Tiếp xúc với nàng lâu như vậy, hắn có thể kết luận, nàng không phải người không chịu nổi giống như hắn nghe được.
Nhưng mà bây giờ nàng mới nhớ tới phải tránh hiềm nghi có phải quá muộn rồi không?
Hạng Tử Nhuận cũng không vạch trần hành động của nàng, nói: "Có khả năng mấy thợ săn này sẽ ở trong núi hai ngày, hai ngày này cô tạm thời không nên lên núi."
Tô Khả Phương giật mình, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Vậy ta xuống núi kiểu gì?"
"Đợi trời tối ta đưa cô xuống núi." Hạng Tử Nhuận đáp.
Thấy nàng nhíu mày, Hạng Tử Nhuận lại hỏi: "Có vấn đề gì sao?"
"Ta trở về quá muộn, sợ người trong nhà sẽ lo lắng." Nàng chần chờ nói.
Đáy mắt hắn có thứ gì đó nhanh chóng lướt qua, lát sau mới nói: "Ta sẽ cố hết sức sớm đưa cô xuống núi."
Tô Khả Phương gật đầu, không nói tiếp, thân thể tiếp tục rụt về hướng góc sơn động.
Có trời mới biết không phải nàng đang tránh hiềm nghi, mà vì nàng sợ đôi mắt thâm thuý như có thể nhìn rõ lòng người khiến người ta luống cuống kia của hắn.
Thật ra từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, nàng đã cảm thấy hắn có chút nguy hiểm, nhưng tiếp xúc vài lần nàng thấy hắn không khó ở chung, thậm chí khắp nơi còn suy nghĩ vì nàng, nên nàng mới buông xuống cảnh giác.
Nhưng bây giờ, khi hắn nhìn chăm chú, nàng lại có loại cảm giác hít thở không thông.
Thấy mày liễu của nàng khóa chặt, cúi đầu không nói, Hạng Tử Nhuận cố ý từ trong góc khác của sơn động lấy ra một hũ ruốc cá nàng đưa cho hắn, đi tới chỗ nàng hỏi: "Ruốc cá cô đưa ta có thể ăn sống không?"
"Có thể." Hắn tới gần làm nàng có cảm giác không được tự nhiên, theo bản năng lại tiếp tục rụt người vào góc.
"Lui nữa sẽ đập đầu đấy." Hắn bất đắc dĩ lên tiếng nhắc nhở, bên môi lại mang theo ý cười như ẩn như hiện.
Khuôn mặt nhỏ của Tô Khả Phương đỏ lên, thẹn quá hoá giận ngước mắt trừng hắn: "Vậy sao huynh còn chen về phía bên này?"
Trừng xong, Tô Khả Phương sửng sốt.
Vữa nãy không phải nàng còn cảm thấy hắn nguy hiểm sao? Giờ sao lại dám mắng hắn rồi?
Không, không đúng, ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt nàng cảm thấy hắn nguy hiểm, sau này nàng đúng là chưa từng sợ hắn.
Nhưng mà... cảm giác ngạt thở vừa rồi giải thích thế nào?
Tô Khả Phương cắn môi, bỗng nhiên nàng trừng lớn hai mắt nhìn hắn như vừa nhận ra điều gì vô cùng đáng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
"Xảy ra chuyện gì sao?" Hạng Tử Nhuận nhìn bộ dạng này của nàng lòng như bị xiết chặt, lo lắng hỏi.
"Không có việc gì." Nàng đè xuống kinh hãi trong lòng, giọng điệu dồn dập nói: "Ta đi về trước."
Nói xong thân thể dán lên vách động, tận lực né tránh hắn, đi ngay ra ngoài.
Hạng Tử Nhuận nhăn chặt mày kiếm, kịp thời kéo cổ tay nàng lại, hỏi lần nữa: "Cô làm sao vậy?"
Bộ dáng này của nàng nào giống không có việc gì.
"Nam nữ thụ thụ bất thân, huynh mau buông ra." Nàng hốt hoảng giãy dụa, bất đắc dĩ khí lực đánh không lại hắn.
"Ta có thể buông ra, nhưng cô phải nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?" Hắn không yên lòng nói.
"Không có gì, chỉ là ta nhớ ra bà bà ta nói ta hôm nay xuống núi sớm, huynh thả ta ra đi, tự ta xuống núi, những thợ săn đó thấy ta cũng sẽ không hoài nghi gì." Tô Khả Phương giả bộ trấn định nhìn hắn, tận lực khiến mình có vẻ tâm bình khí hòa (bình tĩnh từ tốn).
"Thật sự chỉ như vậy?" Hạng Tử Nhuận nhíu mày, rõ ràng không tin nàng.
Hắn dám khẳng định nàng đang nói dối, vì hắn thấy được ánh mắt nàng vừa rồi thoáng lóe qua kinh hoảng rồi biến mất.
Nhưng mới vừa rồi vẫn tốt mà, sao tự nhiên lại biến thành như vậy?
"Thật sự, không lừa huynh!" Trong phút chốc Tô Khả Phương đã bình tĩnh lại, giọng điệu cũng chậm rãi hơn.
Thấy nàng không muốn nói nhiều, Hạng Tử Nhuận có chút không vui, hơi mím môi, hỏi: "Bây giờ cô ra ngoài, nhỡ gặp phải những thợ săn đó cô làm sao giải thích lý do mình vào sâu trong núi với họ?"
"Ta sẽ nói mình lên núi kiếm thức ăn, không để ý mới lạc vào."
"Cô sinh ra và lớn lên ở thôn Phong Quả, lời này của cô gạt được ai?" Phát hiện nàng vội vã muốn rời đi, sắc mặt Hạng Tử Nhuận trầm xuống.
"Ta nói trước đây từng ngã từ trên núi xuống bị thương nặng nên quên mất, bọn họ cũng sẽ tin."
Đã muốn tìm cớ thì thiếu gì cớ để tìm, những thợ săn đó nhiều nhất là nhắc nhở nàng về sau không được vào sâu trong rừng, chứ làm gì mà truy hỏi đến cùng lý do nàng đi vào rừng.
Hạng Tử Nhuận nghiêm mặt nhìn nàng, không nói lời nào, cũng không buông cổ tay nàng ra.
Tô Khả Phương bị hắn nhìn chằm chằm đến mức trong lòng lo lắng không thôi, nàng dùng tay không bị hắn nắm gỡ ngón tay hắn ra, xoay người hốt hoảng bỏ chạy.
Ánh mắt Hạng Tử Nhuận hơi trầm xuống, cuối cùng khẽ thở dài, lặng lẽ đi theo sau.
Tới khi thấy nàng dễ dàng tránh được chỗ của mấy người thợ săn ra khỏi rừng, Hạng Tử Nhuận mới xoay người về sơn động.
Tô Khả Phương chạy như bay ra khỏi núi, dựa lưng vào một cây đại thụ thở hổn hển, cơ thể từ từ trượt xuống, ngồi dưới gốc cây.
Làm sao có thể...
Trong đôi mắt hạnh của Tô Khả Phương tràn đầy thần sắc bất khả tư nghị (không thể nào suy nghĩ bàn luận / khó hiểu)
Nhưng bọn họ mới gặp nhau mấy lần, sao nàng lại có cảm giác đối với hắn được chứ?
Tuy kiếp trước nàng chưa yêu đương nhưng nàng cũng không phải một thiếu nữ ngốc nghếch, nàng đã mơ hồ đoán được vì sao vừa rồi trước mặt Hạng Tử Nhuận mình lại có cảm giác gấp rút bất an.
Nhưng rõ ràng nàng hoàn toàn không biết chút gì về hắn cả, bỗng nhiên sinh ra loại rung động kiểu này có chút khó giải thích.
Tô Khả Phương cười khổ, trước kia nàng cười thầm nguyên chủ ngu xuẩn, chẳng có chút hiểu biết nào về Đàm Trọng An mà theo đuổi mãi không thôi, không nghĩ tới chính nàng cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.
Không được, nàng không thể dẫm vào vết xe đổ của nguyên chủ.
Huống chi, Hạng Tử Nhuận không phải là phu quân của nàng.
"Đúng vậy, mình và hắn không có khả năng." Tô Khả Phương nhẹ nhàng vỗ ngực, miệng tự nhủ.
Trước mắt nàng vẫn rất hài lòng với thân phận "Phụ nữ có chồng" của mình, thân phận này là bia đỡ đạn cho nàng, có thể giúp nàng tránh không ít phiền toái.
Sau một phen tự an ủi bản thân, Tô Khả Phương bình tĩnh hơn nhiều.
Không cần biết mình có động tâm với Hạng Tử Nhuận thật không, đều không thể lún sâu.
Ý thức được điều này, Tô Khả Phương dứt khoát đứng lên đi xuống núi.