Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 19
"Nương, ngài đừng để ý, về phòng chờ ăn thịt đi." Phó Nhậm Phi không nhịn được nói.
"Phi Nhi, con dê này để lấy sữa, không thể giết!" Giọng nói đoan trang cẩn thận ngày thường của Diêu Thị thay đổi, mang theo giọng điệu thất bại.
Giết dê?
Mắt Tô Khả Phương trầm xuống, vội vọt vào sân.
"Phó Nhậm Phi, tối hôm qua ngươi còn luôn miệng nói không ăn đồ của ta, hôm nay lại muốn thịt dê núi của ta ăn, ngươi có cần mặt mũi nữa không?" Tô Khả Phương giận tím mặt, chạy tới đoạt dây thừng buộc dê núi trong tay hắn, đem dê núi ra sau lưng bảo vệ.
"Lỗ tai nào của ngươi nghe thấy ta nói muốn ăn thịt dê?" Phó Nhậm Phi cười lạnh: "Không phải ngươi luôn mồm nói muốn bồi bổ cơ thể cho nương sao? Ngươi yên tâm, giết con dê núi này một miếng ta cũng không ăn, tất cả đều để nương ăn."
Phó Nhậm Phi khiêu khích nhìn nàng: "Hay là nói, tất cả những gì ngươi làm chẳng qua là giả bộ?"
"Ngươi không cần khích ta, ta sẽ không mắc bẫy của ngươi!" Tô Khả Phương liều mạng nhắc mình phải tỉnh táo, thở một hơi, lạnh lùng nói: "Hôm nay dù thế nào ta cũng không để ngươi giết con dê này."
Con dê núi này là Hạng Tử Nhuận cho bà bà, hơn nữa nàng đã đáp ứng hắn không giết nó, thì nhất định sẽ làm được.
"Ta thấy chẳng qua ngươi không nỡ đem dê cho nương ta ăn đi?" Phó Nhậm Phi bày ra vẻ mặt ta sớm biết chuyện sẽ như vậy: "Đừng nghĩ ta không biết ngươi đem đồ ăn hôm qua còn dư mang đi đâu, chỉ có nương và nhị ca tin tưởng nữ nhân không biết xấu hổ như ngươi một lòng vì cái nhà này."
"Phi Nhi, con im miệng cho ta!" Diêu Thị nghiêm khắc mắng: "Sách trước kia con học đều vứt đi đâu rồi? Ai dạy con không có trên dưới như vậy?"
"Nương, sao nương còn che chở nàng? Nương không biết nàng đem tất cả đồ ăn tối qua còn dư, đều đưa cho ca ca đang đọc sách trên huyện thành của nàng sao?" Phó Nhâm Phi vênh mặt với Tô Khả Phương, hướng Diêu Thị cáo trạng.
Đây là hắn không biết đồ ăn Tô Khả Phương mua từ trấn trên chia hai phần, bằng không thì không chỉ như vậy.
Diêu Thị giật mình, nhưng vẫn sầm mặt khiển trách: "Cho dù đại tẩu con mang đồ ăn kia cho ca ca nàng, con cũng không được phép nói như thế. Trước đây nhà mẹ đẻ đại tẩu con tiếp tế cho chúng ta không ít, đại tẩu con đưa ít đồ cho nhà mẹ đẻ còn chưa đến phiên con tới đòi lý."
Tô Khả Phương lạnh lùng nhìn Phó Nhậm Phi, quay sang Diêu Thị tránh nặng tìm nhẹ nói: "Nương đừng nghe hắn nói hươu nói vượn, đồ ăn tối hôm qua vẫn còn ở trong phòng con."
"Ngươi lừa ai đấy? Có bản lĩnh thì bây giờ ngươi lấy ra đây." Phó Nhậm Phi liếc mắt về phía phòng Tô Khả Phương, trên mặt chợt loé lên đắc ý.
Tô Khả Phương theo bản năng nhìn về phòng mình, vừa thấy thiếu chút không thở nổi.
Nàng nhớ rõ ràng buổi sáng lúc ra ngoài đã đóng kỹ cửa phòng, nhưng giờ cổng tre mở lớn, trong phòng liếc qua thấy ngay bừa bộn.
"Phó Nhậm Phi ngươi còn có liêm sỉ hay không?" Tô Khả Phương tức đến mức cả người phát run.
Tên khốn nạn này dám lục phòng nàng.
"Thẹn quá hoá giận?" Phó Nhậm Phi cười lạnh: "Xem ngươi có thể lấy cớ gì?"
"Phi Nhi!" Nhi tử sở tác sở vi (hành động đã thực hiện/đã làm) khiến cho Diêu Thị khó mà tiếp nhận, bà vừa đau lòng vừa tức giận khiển trách: "Con múc chậu nước soi xem mình biến thành dạng gì rồi? Bây giờ con với đám lưu manh bỉ ổi trên đường cái có chỗ nào khác nhau?"
Sao đứa nhỏ này lại trở nên không phân rõ trắng đen như vậy?
"Nương, con làm như vậy không phải vì nhà chúng ta sao? Để cho cả nhà thấy rõ nàng trước mặt làm bộ, sau lưng lại bày ra bộ mặt dối trá, tại sao nương lại mắng con?" Phó Nhậm Phi tự cho mình có lý quay ngược chất vấn Diêu Thị.
"Ta còn chưa già lẩm cẩm, Tô Thị thế nào ta có mắt nhìn. Hơn nữa, ta mắng con không liên quan gì đến Tô Thị." Diêu Thị sầm mặt, không cho phản bác: "Nếu trong lòng con còn coi ta là nương, thì lập tức về phòng tự nghĩ lại cho ta. Bao giờ biết mình sai ở đâu thì hãy ra."
Có phải nàng sai rồi không?
Cho tới nay vì đau lòng mà bà dung túng đứa nhỏ này, không nỡ đánh, không nỡ mắng, nhưng bà thật sự không nghĩ tới đứa nhỏ lại xấu tính đến mức này, bây giờ dạy còn kịp sao?
"Nương muốn nhốt, cấm túc con?" Phó Nhậm Phi khó tin nhìn Diêu Thị, kích động kêu lên: "Nương thật sự bị nữ nhân không tuân thủ nữ tắc này mê hoặc choáng váng."
"Phó Nhậm Phi!" Giọng Phó Thần Tường tức giận vang lên từ ngoài viện.
"Đệ thế này là không muốn nhận nương nữa sao?" Phó Thần Tường vác cuốc sầm mặt đi vào sân, từng bước ép về phía Phó Nhậm Phi: "Đệ quên mình đã từng thề gì sao? Đệ quên vì sao đệ còn sống sao? Đệ cả ngày vì những chuyện lông gà vỏ tỏi này tức giận với nương, đệ còn chút tiền đồ nào không?"
Mắt Phó Nhậm Phi chợt loé lên thống khổ và phẫn hận, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Phó Thần Tường vò mẻ không sợ nứt quát: "Đệ cũng muốn có tiền đồ, nhưng chúng ta có thể sống nổi nữa không cũng là vấn đề, nghĩ nhiều như vậy thì có ích lợi gì?"
"Ai nói chúng ta sống không nổi nữa?" Phó Thần Tường nghe ra tinh thần sa sút trong lời đệ đệ, sắc mặt hòa hoãn một chút, tầm mắt lướt qua đau lòng: "Giống như đại tẩu nói, chỉ cần cả nhà chúng ta đồng lòng, cuộc sống có thể càng ngày càng tốt! Buổi chiều bắt đầu, đệ cùng ta ra ruộng đem cỏ xới trước, qua một thời gian người nhà mẹ đẻ đại tẩu sẽ dạy chúng ta trồng trọt, về sau chúng ta có thể tự mình trồng lương thực, không cần sợ ngày ba bữa không đủ no."
Người chỉ cần có hi vọng, có mục tiêu phấn đấu sẽ có ý nghĩa sống tiếp, hắn quyết định không cam chịu nữa, hắn cũng hi vọng Phi Nhi có thể tỉnh lại.
Nghe Phó Thần Tường nói tâm Diêu Thị cũng mềm nhũn ra, bà đi đến trước mặt Phó Nhậm Phi duỗi tay nhẹ nhàng giúp hắn sửa sang vạt áo, ngữ trọng thâm trường nói: "Phi Nhi, làm người phải có nguyên tắc của mình, không thể tùy tâm sở dục, nếu không nghĩ tới cảm nhận của người khác, muốn làm cái gì thì làm cái đó, chính là ích kỷ. Sẽ chọc người ta chán ghét, biết không?"
"Nương, con rất khó chịu. Con không muốn tiếp tục cuộc sống như vậy." Đột nhiên Phó Nhậm Phi ôm lấy Diêu Thị nghẹn ngào khóc, tiếng khóc mang theo bi thống, mang theo phát tiết gào khan, làm cho người nghe nhịn không được muốn động lòng trắc ẩn.
Tô Khả Phương đứng nghe ba mẹ con nói chuyện không hiểu gì, cảm thấy người nhà này giống như bị một đám sương mù bao quanh khiến người khác nhìn không rõ ràng.
Hơn nữa, Phó Nhậm Phi sở dĩ khốn nạn không thể nói lý như vậy, hình như bởi vì có nan ngôn chi ẩn (chuyện khó nói) gì đó nên mới không cam lòng bỏ xuống như vậy.
Nhưng bọn họ không nói, nàng cũng không hỏi, chỉ là cơn tức trong lòng tiêu tan một chút.
"Tốt lắm, Phi Nhi! Nam tử hán đại trượng phu, đổ máu không đổ lệ! Mau lau khô nước mắt, nói lời xin lỗi với đại tẩu con, việc này liền cho qua." Diêu Thị nhẹ giọng nói.
Phó Nhậm Phi nâng đôi mắt ửng đỏ lên nhìn Tô Khả Phương, biểu tình có chút kháng cự, nhưng sau khi nhìn vẻ mặt Diêu Thị kiên trì, hắn đành không cam tâm tình nguyện đi tới trước mặt Tô Khả Phương, nhỏ giọng nói: "Đại tẩu, thật xin lỗi!"
Đây là lần đầu tiên hắn gọi Tô Khả Phương "Đại tẩu".
"Phi Nhi, con dê này để lấy sữa, không thể giết!" Giọng nói đoan trang cẩn thận ngày thường của Diêu Thị thay đổi, mang theo giọng điệu thất bại.
Giết dê?
Mắt Tô Khả Phương trầm xuống, vội vọt vào sân.
"Phó Nhậm Phi, tối hôm qua ngươi còn luôn miệng nói không ăn đồ của ta, hôm nay lại muốn thịt dê núi của ta ăn, ngươi có cần mặt mũi nữa không?" Tô Khả Phương giận tím mặt, chạy tới đoạt dây thừng buộc dê núi trong tay hắn, đem dê núi ra sau lưng bảo vệ.
"Lỗ tai nào của ngươi nghe thấy ta nói muốn ăn thịt dê?" Phó Nhậm Phi cười lạnh: "Không phải ngươi luôn mồm nói muốn bồi bổ cơ thể cho nương sao? Ngươi yên tâm, giết con dê núi này một miếng ta cũng không ăn, tất cả đều để nương ăn."
Phó Nhậm Phi khiêu khích nhìn nàng: "Hay là nói, tất cả những gì ngươi làm chẳng qua là giả bộ?"
"Ngươi không cần khích ta, ta sẽ không mắc bẫy của ngươi!" Tô Khả Phương liều mạng nhắc mình phải tỉnh táo, thở một hơi, lạnh lùng nói: "Hôm nay dù thế nào ta cũng không để ngươi giết con dê này."
Con dê núi này là Hạng Tử Nhuận cho bà bà, hơn nữa nàng đã đáp ứng hắn không giết nó, thì nhất định sẽ làm được.
"Ta thấy chẳng qua ngươi không nỡ đem dê cho nương ta ăn đi?" Phó Nhậm Phi bày ra vẻ mặt ta sớm biết chuyện sẽ như vậy: "Đừng nghĩ ta không biết ngươi đem đồ ăn hôm qua còn dư mang đi đâu, chỉ có nương và nhị ca tin tưởng nữ nhân không biết xấu hổ như ngươi một lòng vì cái nhà này."
"Phi Nhi, con im miệng cho ta!" Diêu Thị nghiêm khắc mắng: "Sách trước kia con học đều vứt đi đâu rồi? Ai dạy con không có trên dưới như vậy?"
"Nương, sao nương còn che chở nàng? Nương không biết nàng đem tất cả đồ ăn tối qua còn dư, đều đưa cho ca ca đang đọc sách trên huyện thành của nàng sao?" Phó Nhâm Phi vênh mặt với Tô Khả Phương, hướng Diêu Thị cáo trạng.
Đây là hắn không biết đồ ăn Tô Khả Phương mua từ trấn trên chia hai phần, bằng không thì không chỉ như vậy.
Diêu Thị giật mình, nhưng vẫn sầm mặt khiển trách: "Cho dù đại tẩu con mang đồ ăn kia cho ca ca nàng, con cũng không được phép nói như thế. Trước đây nhà mẹ đẻ đại tẩu con tiếp tế cho chúng ta không ít, đại tẩu con đưa ít đồ cho nhà mẹ đẻ còn chưa đến phiên con tới đòi lý."
Tô Khả Phương lạnh lùng nhìn Phó Nhậm Phi, quay sang Diêu Thị tránh nặng tìm nhẹ nói: "Nương đừng nghe hắn nói hươu nói vượn, đồ ăn tối hôm qua vẫn còn ở trong phòng con."
"Ngươi lừa ai đấy? Có bản lĩnh thì bây giờ ngươi lấy ra đây." Phó Nhậm Phi liếc mắt về phía phòng Tô Khả Phương, trên mặt chợt loé lên đắc ý.
Tô Khả Phương theo bản năng nhìn về phòng mình, vừa thấy thiếu chút không thở nổi.
Nàng nhớ rõ ràng buổi sáng lúc ra ngoài đã đóng kỹ cửa phòng, nhưng giờ cổng tre mở lớn, trong phòng liếc qua thấy ngay bừa bộn.
"Phó Nhậm Phi ngươi còn có liêm sỉ hay không?" Tô Khả Phương tức đến mức cả người phát run.
Tên khốn nạn này dám lục phòng nàng.
"Thẹn quá hoá giận?" Phó Nhậm Phi cười lạnh: "Xem ngươi có thể lấy cớ gì?"
"Phi Nhi!" Nhi tử sở tác sở vi (hành động đã thực hiện/đã làm) khiến cho Diêu Thị khó mà tiếp nhận, bà vừa đau lòng vừa tức giận khiển trách: "Con múc chậu nước soi xem mình biến thành dạng gì rồi? Bây giờ con với đám lưu manh bỉ ổi trên đường cái có chỗ nào khác nhau?"
Sao đứa nhỏ này lại trở nên không phân rõ trắng đen như vậy?
"Nương, con làm như vậy không phải vì nhà chúng ta sao? Để cho cả nhà thấy rõ nàng trước mặt làm bộ, sau lưng lại bày ra bộ mặt dối trá, tại sao nương lại mắng con?" Phó Nhậm Phi tự cho mình có lý quay ngược chất vấn Diêu Thị.
"Ta còn chưa già lẩm cẩm, Tô Thị thế nào ta có mắt nhìn. Hơn nữa, ta mắng con không liên quan gì đến Tô Thị." Diêu Thị sầm mặt, không cho phản bác: "Nếu trong lòng con còn coi ta là nương, thì lập tức về phòng tự nghĩ lại cho ta. Bao giờ biết mình sai ở đâu thì hãy ra."
Có phải nàng sai rồi không?
Cho tới nay vì đau lòng mà bà dung túng đứa nhỏ này, không nỡ đánh, không nỡ mắng, nhưng bà thật sự không nghĩ tới đứa nhỏ lại xấu tính đến mức này, bây giờ dạy còn kịp sao?
"Nương muốn nhốt, cấm túc con?" Phó Nhậm Phi khó tin nhìn Diêu Thị, kích động kêu lên: "Nương thật sự bị nữ nhân không tuân thủ nữ tắc này mê hoặc choáng váng."
"Phó Nhậm Phi!" Giọng Phó Thần Tường tức giận vang lên từ ngoài viện.
"Đệ thế này là không muốn nhận nương nữa sao?" Phó Thần Tường vác cuốc sầm mặt đi vào sân, từng bước ép về phía Phó Nhậm Phi: "Đệ quên mình đã từng thề gì sao? Đệ quên vì sao đệ còn sống sao? Đệ cả ngày vì những chuyện lông gà vỏ tỏi này tức giận với nương, đệ còn chút tiền đồ nào không?"
Mắt Phó Nhậm Phi chợt loé lên thống khổ và phẫn hận, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Phó Thần Tường vò mẻ không sợ nứt quát: "Đệ cũng muốn có tiền đồ, nhưng chúng ta có thể sống nổi nữa không cũng là vấn đề, nghĩ nhiều như vậy thì có ích lợi gì?"
"Ai nói chúng ta sống không nổi nữa?" Phó Thần Tường nghe ra tinh thần sa sút trong lời đệ đệ, sắc mặt hòa hoãn một chút, tầm mắt lướt qua đau lòng: "Giống như đại tẩu nói, chỉ cần cả nhà chúng ta đồng lòng, cuộc sống có thể càng ngày càng tốt! Buổi chiều bắt đầu, đệ cùng ta ra ruộng đem cỏ xới trước, qua một thời gian người nhà mẹ đẻ đại tẩu sẽ dạy chúng ta trồng trọt, về sau chúng ta có thể tự mình trồng lương thực, không cần sợ ngày ba bữa không đủ no."
Người chỉ cần có hi vọng, có mục tiêu phấn đấu sẽ có ý nghĩa sống tiếp, hắn quyết định không cam chịu nữa, hắn cũng hi vọng Phi Nhi có thể tỉnh lại.
Nghe Phó Thần Tường nói tâm Diêu Thị cũng mềm nhũn ra, bà đi đến trước mặt Phó Nhậm Phi duỗi tay nhẹ nhàng giúp hắn sửa sang vạt áo, ngữ trọng thâm trường nói: "Phi Nhi, làm người phải có nguyên tắc của mình, không thể tùy tâm sở dục, nếu không nghĩ tới cảm nhận của người khác, muốn làm cái gì thì làm cái đó, chính là ích kỷ. Sẽ chọc người ta chán ghét, biết không?"
"Nương, con rất khó chịu. Con không muốn tiếp tục cuộc sống như vậy." Đột nhiên Phó Nhậm Phi ôm lấy Diêu Thị nghẹn ngào khóc, tiếng khóc mang theo bi thống, mang theo phát tiết gào khan, làm cho người nghe nhịn không được muốn động lòng trắc ẩn.
Tô Khả Phương đứng nghe ba mẹ con nói chuyện không hiểu gì, cảm thấy người nhà này giống như bị một đám sương mù bao quanh khiến người khác nhìn không rõ ràng.
Hơn nữa, Phó Nhậm Phi sở dĩ khốn nạn không thể nói lý như vậy, hình như bởi vì có nan ngôn chi ẩn (chuyện khó nói) gì đó nên mới không cam lòng bỏ xuống như vậy.
Nhưng bọn họ không nói, nàng cũng không hỏi, chỉ là cơn tức trong lòng tiêu tan một chút.
"Tốt lắm, Phi Nhi! Nam tử hán đại trượng phu, đổ máu không đổ lệ! Mau lau khô nước mắt, nói lời xin lỗi với đại tẩu con, việc này liền cho qua." Diêu Thị nhẹ giọng nói.
Phó Nhậm Phi nâng đôi mắt ửng đỏ lên nhìn Tô Khả Phương, biểu tình có chút kháng cự, nhưng sau khi nhìn vẻ mặt Diêu Thị kiên trì, hắn đành không cam tâm tình nguyện đi tới trước mặt Tô Khả Phương, nhỏ giọng nói: "Đại tẩu, thật xin lỗi!"
Đây là lần đầu tiên hắn gọi Tô Khả Phương "Đại tẩu".