Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 141
Chờ nước sôi, Tô Khả Phương nhấc ấm nước, bắt đầu tráng chén trà, làm nóng ấm, cho lá trà, rót nước...
Thần sắc nàng chuyên chú, động tác nâng lên đặt xuống thành thục như nước chảy mây trôi, ấm trà trong tay nàng phảng phất như được rót vào sự sống, nước theo bàn tay trắng trẻo của nàng rơi xuống, hơi nước quanh quẩn khiến nàng tựa tiên tử đang pha làm người thưởng thức tâm thần thanh thản.
Lâm Chiêu Hoành nhìn không chuyển mắt, đợi nàng pha trà ngon đưa đến trước mặt, Lâm Chiêu Hoành mới lấy lại tinh thần sợ hãi than: "Không ngờ pha trà cũng đáng xem như vậy!”
Vừa nói xong, Lâm Chiêu Hoành chợt thấy không khí xung quanh trì trệ, Lâm Chiêu Hoành theo bản năng nhìn về phía Hạng Tử Nhuận.
Một khắc trước vẻ mặt Hạng Tử Nhuận còn hưởng thụ nhìn Tô Khả Phương, giờ phút này khuôn mặt Hạng Tử Nhuận đã bình tĩnh lại.
Lâm Chiêu Hoành ý thức được vừa rồi mình lắm mồm, chột dạ nhảy dựng lên, nói: ”Quên mất, đệ đến phòng bếp sai người mang nồi lẩu vào.”
Lâm Chiêu Hoành vừa nói vừa chạy ra ngoài, chạy đến cửa lều đột nhiên dừng lại, xoay người chạy trở về, bưng ấm trà trên bàn rót vào chén rồi vội chạy đi.
Dựa vào tính cách của muộn tao sư huynh, Lâm Chiêu Hoành dám cam đoan, về sau hắn khó mà uống được trà tẩu tẩu pha, nên không thể lãng phí!
“Nàng thường pha trà trước nặt người khác sao?” Lâm Chiêu Hoành vừa đi, Hạng Tử Nhuận liền hỏi sắc mặt lạnh như băng.
Tô Khả Phương khó hiểu nhìn Hạng Tử Nhuận, nói: "Đây là lần đầu tiên ta pha trà trước mặt người khác, hơn nữa là pha cho huynh uống."
Sau khi nghe xong lời này, sắc mặt Hạng Tử Nhuận đã khá nhiều, nhưng vẫn rất thối: “Sau này không cho nàng pha trà trước mặt người khác.”
Hôm nay ngồi đây là Lâm Chiêu Hoành, không dám có ý nghĩ xấu với nàng, nếu đổi thành Lý Trì, Hạng Tử Nhuận có thể tưởng tượng ra biểu tình của tên đó!
"Ta không ngờ huynh nghĩ linh tinh như vậy!” Tên này thỉnh thoảng dở hơi một chút, Tô Khả Phương bất lực.
Rất nhanh, Lâm Chiêu Hoành đã cho làm người đưa lò than, nồi lẩu và nguyên liệu vào, đặt trên bàn lớn trong lều vải.
Tô Khả Phương dùng khăn ẩm lau tay cho Hạo Nhi.
Nhìn nồi lẩu trên bàn nguyên liệu cơ bản đều là thịt làm chủ, thức ăn chay chỉ có hai loại nấm và đĩa cải trắng, Tô Khả Phương liền không có khẩu vị.
"Sao nàng không ăn?" Hạng Tử Nhuận gắp vào chén nàng một thịt gà chín tới.
"Vẫn chưa đói." Nàng đem thịt gà đặt vào chén của Hạo Nhi, còn mình chỉ gắp nấm và cải trắng để ăn.
“Đại tẩu, sư huynh nói nông trại của tẩu gà vịt đều rất béo tốt. Đúng rồi, còn có gà rừng và cá, không biết tẩu có thể cung ứng cho nhà ta một ít không?” Lâm Chiêu Hoành vừa ăn vừa hỏi.
Lâm Chiêu Hoành rất ít hỏi đến chuyện buôn bán của Lâm Gia, nhưng nếu muộn tao sư huynh mở miệng, hắn chắc chắn sẽ hỗ trợ.
Tô Khả Phương nhìn thoáng qua Hạng Tử Nhuận, thấy hắn gật đầu, lòng nàng đã hiểu rõ.
Thì ra đây chính là mục đích hôm nay Hạng Tử Nhuận dẫn nàng tới đây.
Nhưng Tô Khả Phương không hề nghĩ ngợi mà cự tuyệt : "Ngại quá, Lâm đại thiéu, tất cả vật nuôi ở nông trại ta đã có chỗ dùng.”
Hạng Tử Nhuận nhướng mày: "Hôm trước ta đến nông trại xem, “Văn Hương Lai” của Lý Trì sợ không cần nhiều gà, vịt và cá như vậy? Dù sao quán lẩu của Lâm Gia cũng vừa vặn cần những nguyên liệu này, sao không bán cho bọn họ một ít?”
"Ta biết mọi người vì muốn tốt cho ta, nhưng ta có tính toán của ta, mọi người không cần quan tâm thay ta." Tô khả phương cười nói.
Nàng biết Hạng Tử Nhuận và Lâm Chiêu Hoành muốn giúp nàng, chẳng qua hiện giờ nàng không còn là tiểu cô nương khi đó vì năm đấu gạo mà khom lưn nữa rồi. Giờ nàng chỉ muốn chứng minh năng lực, nàng không muốn dựa vào bất kỳ kẻ nào, bao gồm Hạng Tử Nhuận.
”Tẩu tẩu...”
Thật vất vả Lâm Chiêu Hoành mới muốn nhúng tay một chút vào sinh ý trong nhà, không ngờ Tô Khả Phương không cho mặt mũi như vậy. Đang muốn thuyết phục nàng, thì thấy Hạng Tử Nhuận lắc đầu, Lâm Chiêu Hoành đành phải đem lời đến khóe môi nuốt trở về.
Hạng Tử Nhuận không muốn nàng mệt mỏi như vậy, nhưng hắn biết tính tình nương tử mình, khuyên nữa cũng vô dụng.
Đột nhiên, lửa trong lò than "B-A-N-G...GG" một tiếng, hoa lửa từ miệng lò bay ra bắn thẳng về phía mặt Hạo Nhi, Tô Khả Phương biến sắc, đang đưa tay kéo thằng bé ra, thì Hạng Tử Nhuận đã dùng tay áo rộng rãi chặn trước mặt Hạo Nhi, giờ tay áo bị đốt thủng một lỗ nhỏ.
"Hạo Nhi, cháu có bị bỏng không?" Tô Khả Phương chưa tỉnh hồn vội ôm Hạo Nhi, xem xét trên dưới.
"Cô cô, cháu không sao." Hạo Nhi không hề bị dọa sợ, nhìn nàng lộ ra nụ cười xán lạn.
Lòng Tô Khả Phương vẫn hơi sợ hãi, ôm Hạo Nhi thật chặt: “Không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt."
Nguyên chủ phạm phải sai lầm ngu xuẩn hại Hạo Nhi thiếu chút nữa chết đuối, nếu nàng ở đây mà Hạo Nhi lại xảy ra chuyện gì, thì nàng thật sự không biết nên nhìn mặt ca ca và đại tẩu bằng cách nào.
"Tẩu tẩu, đây là việc nhỏ ngoài ý muốn." Lâm Chiêu Hoành cảm thấy Tô Khả Phương lo lắng quá mức, không phải là chưa bị bỏng sao?
"Được rồi, mau mang nồi lẩu xuống đi!” Sắc mặt Hạng Tử Nhuận cũng rất khó coi.
Hạng Tử Nhuận luôn miệng bảo đảm với Tô Khả Phương, dẫn Hạo Nhi đi cùng nhất định không sao, vậy mà thiếu chút nữa thì xảy ra vấn đề rồi.
Lâm Chiêu Hoành há to miệng, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Tốt rồi, để đệ sai người làm mấy món ăn mang lên.”
Chờ món ăn mang lên, Tô Khả Phương đã lấy lại sức rồi, nàng vừa ăn vừa hỏi: "Lâm đại thiếu, vì sao nhà các ngươi lại nghĩ đến sinh ý nồi lẩu trong lều, không sợ lều vải bị cháy sao?”
Tô Khả Phương hỏi câu này không phải vì giận chó đánh mèo, mà thật ra nàng đã nghi ngờ vấn đề này từ khi nghe Hạng Tử Nhuận giới thiệu cho nàng về quán lẩu lều vải.
Giữa mùa đông, thời tiết khô ráo, gió lại lớn, bất cẩn sẽ tạo thành đại họa, thật không hiểu người Lâm Gia nghĩ gì lại mở quán lẩu lều vải?
"Nhổ nhổ nhổ!" Tô Khả Phương mới vừa hỏi ra lời, Lâm Chiêu Hoành đột nhiên nhổ mấy ngụm nước bọt. Sau đó vẻ mặt đau khổ nhìn về phía Tô Khả Phương: "Tẩu tẩu à, tẩu có thể đừng miệng quạ đen được không?”
Tuy rằng Lâm Chiêu Hoành không để sinh ý quán lẩu lều vải này vào mắt, nhưng mỗi lần muốn đố phó lão đầu tử nhà mình Lâm Chiêu Hoành còn có thể trốn tới chỗ này ăn uống thả cửa, nơi này coi như một cứ điểm hắn, nếu bị cháy hắn sẽ thiếu một chỗ đi.
"Lâm đại thiếu, ta giải thích một chút, không phải ta đang nguyền rủa các ngươi, ta thật sự lo lắng thay các ngươi. Loại chuyện mà mình dự đoán có khả năng phát sinh vẫn nên đề phòng trước cho tốt." Tô Khả Phương có lòng tốt khuyên nhủ.
Lâm Chiêu Hoành trầm ngâm nửa ngày, mới nói: "Được, vậy đệ sẽ cảnh báo lão đầu tử.”
Lâm Chiêu Hoành tính không quản việc này.
Chính sự bàn bạc không thành công, lại xảy ra chuyện như vậy, cơm nước xong xuôi Hạng Tử Nhuận liền dẫn Tô Khả Phương và Hạo Nhi trở về huyện thành.
Tô Khả Phương bảo Hạo Nhi theo Hạng Tử Nhuận về tiểu viện trước, một mình nàng đến cửa hành ruốc cá thăm phu thê Triệu Kính Tân và Dương Xảo Lan. Sau đó lại vào đại lao thăm Đan Trúc Âm.
Hạng Tử Nhuận trở về tiểu viện, kêu phu xe ra trên đường cái mua hơn phân nửa xe đồ đạc các loại. Hôm sau liền trở về thôn Phong Quả.
Trở về thôn, Diêu Thị lấy đồ đạc Hạng Tử Nhuận mua về đóng gói phân chia ra. Sau đó, bảo Tô Khả Phương đưa tới Tô Gia, các vị tộc lão, Lưu Đại Minh và mấy người thân thiết trong thôn xem như lễ năm mới.
Chớp mắt đã tới hai mươi tám tết, công việc nhà nào nhà nấy bắt đầu lu bù cả lên, giết gà giết vịt mổ heo, phấn khởi chuẩn bị ăn tết.
Thần sắc nàng chuyên chú, động tác nâng lên đặt xuống thành thục như nước chảy mây trôi, ấm trà trong tay nàng phảng phất như được rót vào sự sống, nước theo bàn tay trắng trẻo của nàng rơi xuống, hơi nước quanh quẩn khiến nàng tựa tiên tử đang pha làm người thưởng thức tâm thần thanh thản.
Lâm Chiêu Hoành nhìn không chuyển mắt, đợi nàng pha trà ngon đưa đến trước mặt, Lâm Chiêu Hoành mới lấy lại tinh thần sợ hãi than: "Không ngờ pha trà cũng đáng xem như vậy!”
Vừa nói xong, Lâm Chiêu Hoành chợt thấy không khí xung quanh trì trệ, Lâm Chiêu Hoành theo bản năng nhìn về phía Hạng Tử Nhuận.
Một khắc trước vẻ mặt Hạng Tử Nhuận còn hưởng thụ nhìn Tô Khả Phương, giờ phút này khuôn mặt Hạng Tử Nhuận đã bình tĩnh lại.
Lâm Chiêu Hoành ý thức được vừa rồi mình lắm mồm, chột dạ nhảy dựng lên, nói: ”Quên mất, đệ đến phòng bếp sai người mang nồi lẩu vào.”
Lâm Chiêu Hoành vừa nói vừa chạy ra ngoài, chạy đến cửa lều đột nhiên dừng lại, xoay người chạy trở về, bưng ấm trà trên bàn rót vào chén rồi vội chạy đi.
Dựa vào tính cách của muộn tao sư huynh, Lâm Chiêu Hoành dám cam đoan, về sau hắn khó mà uống được trà tẩu tẩu pha, nên không thể lãng phí!
“Nàng thường pha trà trước nặt người khác sao?” Lâm Chiêu Hoành vừa đi, Hạng Tử Nhuận liền hỏi sắc mặt lạnh như băng.
Tô Khả Phương khó hiểu nhìn Hạng Tử Nhuận, nói: "Đây là lần đầu tiên ta pha trà trước mặt người khác, hơn nữa là pha cho huynh uống."
Sau khi nghe xong lời này, sắc mặt Hạng Tử Nhuận đã khá nhiều, nhưng vẫn rất thối: “Sau này không cho nàng pha trà trước mặt người khác.”
Hôm nay ngồi đây là Lâm Chiêu Hoành, không dám có ý nghĩ xấu với nàng, nếu đổi thành Lý Trì, Hạng Tử Nhuận có thể tưởng tượng ra biểu tình của tên đó!
"Ta không ngờ huynh nghĩ linh tinh như vậy!” Tên này thỉnh thoảng dở hơi một chút, Tô Khả Phương bất lực.
Rất nhanh, Lâm Chiêu Hoành đã cho làm người đưa lò than, nồi lẩu và nguyên liệu vào, đặt trên bàn lớn trong lều vải.
Tô Khả Phương dùng khăn ẩm lau tay cho Hạo Nhi.
Nhìn nồi lẩu trên bàn nguyên liệu cơ bản đều là thịt làm chủ, thức ăn chay chỉ có hai loại nấm và đĩa cải trắng, Tô Khả Phương liền không có khẩu vị.
"Sao nàng không ăn?" Hạng Tử Nhuận gắp vào chén nàng một thịt gà chín tới.
"Vẫn chưa đói." Nàng đem thịt gà đặt vào chén của Hạo Nhi, còn mình chỉ gắp nấm và cải trắng để ăn.
“Đại tẩu, sư huynh nói nông trại của tẩu gà vịt đều rất béo tốt. Đúng rồi, còn có gà rừng và cá, không biết tẩu có thể cung ứng cho nhà ta một ít không?” Lâm Chiêu Hoành vừa ăn vừa hỏi.
Lâm Chiêu Hoành rất ít hỏi đến chuyện buôn bán của Lâm Gia, nhưng nếu muộn tao sư huynh mở miệng, hắn chắc chắn sẽ hỗ trợ.
Tô Khả Phương nhìn thoáng qua Hạng Tử Nhuận, thấy hắn gật đầu, lòng nàng đã hiểu rõ.
Thì ra đây chính là mục đích hôm nay Hạng Tử Nhuận dẫn nàng tới đây.
Nhưng Tô Khả Phương không hề nghĩ ngợi mà cự tuyệt : "Ngại quá, Lâm đại thiéu, tất cả vật nuôi ở nông trại ta đã có chỗ dùng.”
Hạng Tử Nhuận nhướng mày: "Hôm trước ta đến nông trại xem, “Văn Hương Lai” của Lý Trì sợ không cần nhiều gà, vịt và cá như vậy? Dù sao quán lẩu của Lâm Gia cũng vừa vặn cần những nguyên liệu này, sao không bán cho bọn họ một ít?”
"Ta biết mọi người vì muốn tốt cho ta, nhưng ta có tính toán của ta, mọi người không cần quan tâm thay ta." Tô khả phương cười nói.
Nàng biết Hạng Tử Nhuận và Lâm Chiêu Hoành muốn giúp nàng, chẳng qua hiện giờ nàng không còn là tiểu cô nương khi đó vì năm đấu gạo mà khom lưn nữa rồi. Giờ nàng chỉ muốn chứng minh năng lực, nàng không muốn dựa vào bất kỳ kẻ nào, bao gồm Hạng Tử Nhuận.
”Tẩu tẩu...”
Thật vất vả Lâm Chiêu Hoành mới muốn nhúng tay một chút vào sinh ý trong nhà, không ngờ Tô Khả Phương không cho mặt mũi như vậy. Đang muốn thuyết phục nàng, thì thấy Hạng Tử Nhuận lắc đầu, Lâm Chiêu Hoành đành phải đem lời đến khóe môi nuốt trở về.
Hạng Tử Nhuận không muốn nàng mệt mỏi như vậy, nhưng hắn biết tính tình nương tử mình, khuyên nữa cũng vô dụng.
Đột nhiên, lửa trong lò than "B-A-N-G...GG" một tiếng, hoa lửa từ miệng lò bay ra bắn thẳng về phía mặt Hạo Nhi, Tô Khả Phương biến sắc, đang đưa tay kéo thằng bé ra, thì Hạng Tử Nhuận đã dùng tay áo rộng rãi chặn trước mặt Hạo Nhi, giờ tay áo bị đốt thủng một lỗ nhỏ.
"Hạo Nhi, cháu có bị bỏng không?" Tô Khả Phương chưa tỉnh hồn vội ôm Hạo Nhi, xem xét trên dưới.
"Cô cô, cháu không sao." Hạo Nhi không hề bị dọa sợ, nhìn nàng lộ ra nụ cười xán lạn.
Lòng Tô Khả Phương vẫn hơi sợ hãi, ôm Hạo Nhi thật chặt: “Không có việc gì là tốt, không có việc gì là tốt."
Nguyên chủ phạm phải sai lầm ngu xuẩn hại Hạo Nhi thiếu chút nữa chết đuối, nếu nàng ở đây mà Hạo Nhi lại xảy ra chuyện gì, thì nàng thật sự không biết nên nhìn mặt ca ca và đại tẩu bằng cách nào.
"Tẩu tẩu, đây là việc nhỏ ngoài ý muốn." Lâm Chiêu Hoành cảm thấy Tô Khả Phương lo lắng quá mức, không phải là chưa bị bỏng sao?
"Được rồi, mau mang nồi lẩu xuống đi!” Sắc mặt Hạng Tử Nhuận cũng rất khó coi.
Hạng Tử Nhuận luôn miệng bảo đảm với Tô Khả Phương, dẫn Hạo Nhi đi cùng nhất định không sao, vậy mà thiếu chút nữa thì xảy ra vấn đề rồi.
Lâm Chiêu Hoành há to miệng, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Tốt rồi, để đệ sai người làm mấy món ăn mang lên.”
Chờ món ăn mang lên, Tô Khả Phương đã lấy lại sức rồi, nàng vừa ăn vừa hỏi: "Lâm đại thiếu, vì sao nhà các ngươi lại nghĩ đến sinh ý nồi lẩu trong lều, không sợ lều vải bị cháy sao?”
Tô Khả Phương hỏi câu này không phải vì giận chó đánh mèo, mà thật ra nàng đã nghi ngờ vấn đề này từ khi nghe Hạng Tử Nhuận giới thiệu cho nàng về quán lẩu lều vải.
Giữa mùa đông, thời tiết khô ráo, gió lại lớn, bất cẩn sẽ tạo thành đại họa, thật không hiểu người Lâm Gia nghĩ gì lại mở quán lẩu lều vải?
"Nhổ nhổ nhổ!" Tô Khả Phương mới vừa hỏi ra lời, Lâm Chiêu Hoành đột nhiên nhổ mấy ngụm nước bọt. Sau đó vẻ mặt đau khổ nhìn về phía Tô Khả Phương: "Tẩu tẩu à, tẩu có thể đừng miệng quạ đen được không?”
Tuy rằng Lâm Chiêu Hoành không để sinh ý quán lẩu lều vải này vào mắt, nhưng mỗi lần muốn đố phó lão đầu tử nhà mình Lâm Chiêu Hoành còn có thể trốn tới chỗ này ăn uống thả cửa, nơi này coi như một cứ điểm hắn, nếu bị cháy hắn sẽ thiếu một chỗ đi.
"Lâm đại thiếu, ta giải thích một chút, không phải ta đang nguyền rủa các ngươi, ta thật sự lo lắng thay các ngươi. Loại chuyện mà mình dự đoán có khả năng phát sinh vẫn nên đề phòng trước cho tốt." Tô Khả Phương có lòng tốt khuyên nhủ.
Lâm Chiêu Hoành trầm ngâm nửa ngày, mới nói: "Được, vậy đệ sẽ cảnh báo lão đầu tử.”
Lâm Chiêu Hoành tính không quản việc này.
Chính sự bàn bạc không thành công, lại xảy ra chuyện như vậy, cơm nước xong xuôi Hạng Tử Nhuận liền dẫn Tô Khả Phương và Hạo Nhi trở về huyện thành.
Tô Khả Phương bảo Hạo Nhi theo Hạng Tử Nhuận về tiểu viện trước, một mình nàng đến cửa hành ruốc cá thăm phu thê Triệu Kính Tân và Dương Xảo Lan. Sau đó lại vào đại lao thăm Đan Trúc Âm.
Hạng Tử Nhuận trở về tiểu viện, kêu phu xe ra trên đường cái mua hơn phân nửa xe đồ đạc các loại. Hôm sau liền trở về thôn Phong Quả.
Trở về thôn, Diêu Thị lấy đồ đạc Hạng Tử Nhuận mua về đóng gói phân chia ra. Sau đó, bảo Tô Khả Phương đưa tới Tô Gia, các vị tộc lão, Lưu Đại Minh và mấy người thân thiết trong thôn xem như lễ năm mới.
Chớp mắt đã tới hai mươi tám tết, công việc nhà nào nhà nấy bắt đầu lu bù cả lên, giết gà giết vịt mổ heo, phấn khởi chuẩn bị ăn tết.