Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 128
Trong lúc Tô Khả Phương kinh hoảng luống cuống, Hạng Tử Nhuận đã cầm áo ngoài trên đầu giường khoác lên cho nàng, kéo tay nàng đi về phía cửa phòng.
Tô Khả Phương giật nảy mình, vội vàng níu hắn lại: “Huynh làm gì vậy?!"
Không phải hắn muốn quang minh chính đại cứ như vậy ra ngoài chứ? Tô Khả Phương kinh nghi bất định nhìn hắn.
Chỉ thấy Hạng Tử Nhuận nhìn nàng mỉm cười, kéo nàng tay không cho từ chối đi ra ngoài.
"Không cần...”
Tô Khả Phương không kịp cản trở, Hạng Tử Nhuận đã mở cửa ra.
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của bà bà đừng trong sân nhìn Hạng Tử Nhuận, huyết dịch toàn thân Tô Khả Phương ngưng kết chung một chỗ, nàng cắn môi, sắc mặt xám xịt cúi đầu.
Đến lúc này, chỉ biết càng tô càng đen, nên nàng lựa chọn trầm mặc.
Nàng chuẩn bị chịu đựng bà bà nhục mạ, chờ bà bà đuổi nàng ra khỏi Phó Gia, nhưng mà nàng chờ thật lâu, lại chờ Hạng Tử Nhuận "Đùng" một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt bà bà.
Tô Khả Phương cảm thấy lòng xiết chặt, hắn muốn làm gì?
Tên điên không phải muốn xin bà bà tác thành cho bọn họ chứ?
"Nương, con đã về!" Hạng Tử Nhuận vừa dứt lời, liền nặng nề dập đầu với Diêu Thị.
"Hoằng Nhi, là con? Đúng là con?” Giọng Diêu Thị run rẩy, không chắc chắn.
"Nương, là con, con đã về!" Hạng Tử Nhuận ngẩng đầu, hốc mắt hơi ướt nhìn nương mình.
"Nhanh, mau dậy đi!" Diêu Thị vừa vui mừng rơi nước mắt vừa đỡ hắn lên.
Vốn Tô Khả Phương đã nghĩ tới tình huống xấu nhất giờ nhìn cảnh này giống như nằm mơ, nàng thấy đầu óc mình hoàn toàn không đủ dùng, cố gắng tiêu hóa biến đổi lớn trước mắt.
"Đại ca?!”
Phó Thần Tường và Phó Nhậm Phi nghe được tiếng nói vội từ trong phòng lao ra, khi nhìn rõ người đứng ở trước mặt nương, kích động chạy lên ôm Hạng Tử Nhuận.
"Đại ca, ca đã quay lại rồi.” Phó Nhậm Phi nói xong liền khóc rống lên.
"Được rồi, không sao rồi, tất cả đều đã qua." Hạng Tử Nhuận vỗ bả vai Phó Nhậm Phi an ủi: "Nam tử hán đại trượng phu, đổ máu không đổ lệ, mau lau khô nước mắt!"
"Vâng." Phó Nhậm Phi vừa gật đầu vừa nâng tay áo lung tung lau nước mắt.
Hình ảnh cả nhà này đoàn tụ ấm áp lại khiến cả người Tô Khả Phương rét run, Phó Thần Hoằng chính là Hạng Tử Nhuận, Hạng Tử Nhuận chính là Phó Thần Hoằng...
Còn điều gì buồn cười hơn chuyện này nữa sao?
Hắn đùa bỡn nàng trong lòng bàn tay, nàng lại tự mình đa tình cho rằng hắn thích nàng, còn vì quan hệ của hai người mà xoắn xuýt khó chịu, trên đời này chỉ sợ tìm không ra người nào ngu ngốc hơn nàng đúng không?
À, Hạng Tử Nhuận?!
Thậm chí ngay cả danh tự cũng lừa nàng!
Diêu Thị chú ý tới sắc mặt Tô Khả Phương không tốt, vội liếc mắt ra hiệu cho nhi tử, mỉm cười kéo Tô Khả Phương lại gần, giới thiệu: "Phương Nhi, đây chính là lão đại nhà chúng, tướng công của con, vừa rồi đứa cùng ra khỏi phòng, chắc đã nhận ra nhau.”
Vẻ mặt Tô Khả Phương giễu cợt nhìn Hạng Tử Nhuận, cười nhạo nói: "Huynh nói bây giờ ta nên gọi huynh là Hạng Tử Nhuận, hay là Phó Thần Hoằng đây?”
"Phương Nhi, ta sẽ giải thích với nàng!" Hạng Tử Nhuận thà nhìn Tô Khả Phương náo loạn với hắn, chứ không muốn thấy bộ dạng lạnh nhạt này của nàng.
Bởi vì hắn biết, đằng sau vẻ lạnh nhạt chắc chắn sẽ kinh hãi lòng người.
"Đủ rồi! Còn muốn tiếp tục xem ta là kẻ ngốc để đùa giỡn sao?" Tô Khả Phương nắm chặt nắm đấm, gầm lên: "Ta sẽ không tin tưởng dù chỉ một chữ!"
Diêu Thị và Phó Thần Tường bị lửa giận bất ngờ bùng lên của Tô Khả Phương doạ giật nảy mình, bọn họ không biết giữa hai người phát sinh chuyện gì, chỉ cho rằng Tô Khả Phương tức giận vì bị vứt bỏ vào ngày thành thân.
Diêu Thị chần chừ một lát mới mở miệng khuyên nhủ: "Phương Nhi, ngày đó Hoằng Nhi rời đi là không đúng, nhưng thằng bé có nỗi khổ tâm, con trước hết nghe nó giải thích đã được không?"
Tô Khả Phương hít thở sâu một hơi: "Nương, giờ con không muốn nghe gì cả, con chỉ muốn yên tĩnh một chút thôi."
Nói xong, Tô Khả Phương xoay người chạy ra ngoài.
Phó Nhậm Phi thấy Hạng Tử Nhuận muốn đuổi theo, lòng quýnh lên, gọi: "Đại ca, đệ có việc muốn hỏi ca."
Hạng Tử Nhuận quay đầu nhìn hắn ta một cái, giật khóe miệng: "Ta biết đệ có nhiều điều muốn hỏi, nhưng chờ ta tìm đại tẩu đệ về rồi hẵng nói."
Tô Khả Phương vốn định về nhà ngoại, lại sợ nương và đại tẩu nhìn manh mối, chỉ có thể cắm đầu chạy ra bờ sông.
Thật ra sau khi xả hết tức giận, lòng nàng vẫn cảm thấy may mắn nhiều hơn, may mắn người nàng có tiếp xúc da thịt lại chính là tướng công trên danh nghĩa của nàng chứ không phải nam nhân khác. Nếu vậy nàng sẽ không cần cảm thấy tội lỗi hay khó xử khi gặp bà bà.
Nhưng lòng nàng cảm thấy nghẹn khuất, rõ ràng Hạng Tử Nhuận sớm biết thân phận của nàng, còn ở trước mặt nàng giả ngu giả dại, nhìn nàng bị vây trong tình thế khó xử, xoắn xuýt không thôi cũng không chịu nói ra thân phận thật, còn giở trò với nàng, rốt cuộc hắn có tâm tư gì?
Đột nhiên, Tô Khả Phương phát hiện có người đi về phía bờ sông, nàng cảnh giác quay đầu, chờ thấy rõ người đến là Hạng Tử Nhuận, khuôn mặt nhỏ đột nhiên trầm xuống: "Huynh đi theo ta làm gì?"
"Nương tử tức giận, ta đương nhiên phải theo tới dỗ nương tử.” Hạng Tử Nhuận nói xong giơ cây gậy gỗ trong tay ra trước mặt nàng, cười nịnh nọt: "Đánh ta một gậy cho hả giận được không?"
"Một gậy?" Tô Khả Phương cười lạnh, một khắc sau liền nắm lấy cây gậy gỗ hướng về cơ thể hắn chào hỏi: "Một gậy làm sao có thể khiến ta hả giận!"
”Nương tử, nàng đánh thật sao?" Người Hạng Tử Nhuận chịu một gậy, vừa kêu đau, vừa tránh, vừa gọi: ”Nương tử, muốn đánh thì về nhà đánh được không? Để người ta nhìn thấy không tốt."
"Huynh mà biết mất mặt à?" Tô Khả Phương thật sự vô cùng tức giận, mỗi lần vung gậy đều dùng hết sức lực, thật ra không phải lần nào cũng vụt về phía người hắn, nhưng hắn vừa né vừa trốn, gậy cứ rơi ầm ầm vào người hắn.
Sau khi đánh mấy gậy, Tô Khả Phương ảo não ném cây gậy gỗ đi, ngồi ở bờ sông bắt đầu hờn dỗi.
Do hắn tự tìm, nàng có gì mà không đành lòng?! Tô Khả Phương cực hận mình thua kém.
"Nàng hết giận rồi chứ?" Hạng Tử Nhuận ngồi xuống bên cạnh nàng, thử thăm dò.
Tô Khả Phương quay đầu, ánh mắt phức tạp nhìn hắn: "Huynh thành thật nói cho ta biết, đâu mới là tên thật của huynh?”
"Tử Nhuận là tên chữ của ta, Hạng chính là họ thật.” Hạng Tử Nhuận nghiêm túc nhìn nàng, nói: "Phương Nhi, trước giờ ta chưa từng lừa nàng."
Chỉ cần nàng bình tĩnh trở lại, hắn sẽ nói tất cả cho nàng.
Tô Khả Phương sửng sốt, sau đó hơi nhếch môi cười: "Cảm ơn, như vậy lòng ta dễ chịu hơn nhiều."
Từ lúc mới gặp nàng đã cảm thấy hắn là người thâm tàng bất lộ. Chỉ là nàng chưa từng đi truy đến cùng thân phận của hắn, càng không liên tưởng hai người Hạng Tử Nhuận và Phó Thần Hoằng với nhau, nên chuyện này chỉ có thể trách chính nàng ngốc.
"Nàng nói như vậy, đổi lại ta khó chịu.” Hắn cười khổ, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy sự áy náy và đau lòng.
Hắn vì bất đắc dĩ mới lựa chọn giấu diếm nàng, thua thiệt nàng, hắn chuẩn bị dùng cả đời để trả.
Cả đời... Nghĩ đến điều này, đáy mắt Hạng Tử Nhuận không tự chủ nhiễm lên chút ý cười và chờ mong.
"Tử Nhuận, ta muốn về nhà ngoại ở mấy ngày, thuận tiện ngẫm lại chuyện giữa chúng ta." Tô Khả Phương quay đầu nhìn xuống mặt sông, nhỏ giọng nói.
Nàng không phải người hành động theo cảm tính. Huống chi là đối với hôn nhân của chính mình, nàng càng không thể lựa chọn chủ quan.
Tô Khả Phương giật nảy mình, vội vàng níu hắn lại: “Huynh làm gì vậy?!"
Không phải hắn muốn quang minh chính đại cứ như vậy ra ngoài chứ? Tô Khả Phương kinh nghi bất định nhìn hắn.
Chỉ thấy Hạng Tử Nhuận nhìn nàng mỉm cười, kéo nàng tay không cho từ chối đi ra ngoài.
"Không cần...”
Tô Khả Phương không kịp cản trở, Hạng Tử Nhuận đã mở cửa ra.
Sau khi nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của bà bà đừng trong sân nhìn Hạng Tử Nhuận, huyết dịch toàn thân Tô Khả Phương ngưng kết chung một chỗ, nàng cắn môi, sắc mặt xám xịt cúi đầu.
Đến lúc này, chỉ biết càng tô càng đen, nên nàng lựa chọn trầm mặc.
Nàng chuẩn bị chịu đựng bà bà nhục mạ, chờ bà bà đuổi nàng ra khỏi Phó Gia, nhưng mà nàng chờ thật lâu, lại chờ Hạng Tử Nhuận "Đùng" một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt bà bà.
Tô Khả Phương cảm thấy lòng xiết chặt, hắn muốn làm gì?
Tên điên không phải muốn xin bà bà tác thành cho bọn họ chứ?
"Nương, con đã về!" Hạng Tử Nhuận vừa dứt lời, liền nặng nề dập đầu với Diêu Thị.
"Hoằng Nhi, là con? Đúng là con?” Giọng Diêu Thị run rẩy, không chắc chắn.
"Nương, là con, con đã về!" Hạng Tử Nhuận ngẩng đầu, hốc mắt hơi ướt nhìn nương mình.
"Nhanh, mau dậy đi!" Diêu Thị vừa vui mừng rơi nước mắt vừa đỡ hắn lên.
Vốn Tô Khả Phương đã nghĩ tới tình huống xấu nhất giờ nhìn cảnh này giống như nằm mơ, nàng thấy đầu óc mình hoàn toàn không đủ dùng, cố gắng tiêu hóa biến đổi lớn trước mắt.
"Đại ca?!”
Phó Thần Tường và Phó Nhậm Phi nghe được tiếng nói vội từ trong phòng lao ra, khi nhìn rõ người đứng ở trước mặt nương, kích động chạy lên ôm Hạng Tử Nhuận.
"Đại ca, ca đã quay lại rồi.” Phó Nhậm Phi nói xong liền khóc rống lên.
"Được rồi, không sao rồi, tất cả đều đã qua." Hạng Tử Nhuận vỗ bả vai Phó Nhậm Phi an ủi: "Nam tử hán đại trượng phu, đổ máu không đổ lệ, mau lau khô nước mắt!"
"Vâng." Phó Nhậm Phi vừa gật đầu vừa nâng tay áo lung tung lau nước mắt.
Hình ảnh cả nhà này đoàn tụ ấm áp lại khiến cả người Tô Khả Phương rét run, Phó Thần Hoằng chính là Hạng Tử Nhuận, Hạng Tử Nhuận chính là Phó Thần Hoằng...
Còn điều gì buồn cười hơn chuyện này nữa sao?
Hắn đùa bỡn nàng trong lòng bàn tay, nàng lại tự mình đa tình cho rằng hắn thích nàng, còn vì quan hệ của hai người mà xoắn xuýt khó chịu, trên đời này chỉ sợ tìm không ra người nào ngu ngốc hơn nàng đúng không?
À, Hạng Tử Nhuận?!
Thậm chí ngay cả danh tự cũng lừa nàng!
Diêu Thị chú ý tới sắc mặt Tô Khả Phương không tốt, vội liếc mắt ra hiệu cho nhi tử, mỉm cười kéo Tô Khả Phương lại gần, giới thiệu: "Phương Nhi, đây chính là lão đại nhà chúng, tướng công của con, vừa rồi đứa cùng ra khỏi phòng, chắc đã nhận ra nhau.”
Vẻ mặt Tô Khả Phương giễu cợt nhìn Hạng Tử Nhuận, cười nhạo nói: "Huynh nói bây giờ ta nên gọi huynh là Hạng Tử Nhuận, hay là Phó Thần Hoằng đây?”
"Phương Nhi, ta sẽ giải thích với nàng!" Hạng Tử Nhuận thà nhìn Tô Khả Phương náo loạn với hắn, chứ không muốn thấy bộ dạng lạnh nhạt này của nàng.
Bởi vì hắn biết, đằng sau vẻ lạnh nhạt chắc chắn sẽ kinh hãi lòng người.
"Đủ rồi! Còn muốn tiếp tục xem ta là kẻ ngốc để đùa giỡn sao?" Tô Khả Phương nắm chặt nắm đấm, gầm lên: "Ta sẽ không tin tưởng dù chỉ một chữ!"
Diêu Thị và Phó Thần Tường bị lửa giận bất ngờ bùng lên của Tô Khả Phương doạ giật nảy mình, bọn họ không biết giữa hai người phát sinh chuyện gì, chỉ cho rằng Tô Khả Phương tức giận vì bị vứt bỏ vào ngày thành thân.
Diêu Thị chần chừ một lát mới mở miệng khuyên nhủ: "Phương Nhi, ngày đó Hoằng Nhi rời đi là không đúng, nhưng thằng bé có nỗi khổ tâm, con trước hết nghe nó giải thích đã được không?"
Tô Khả Phương hít thở sâu một hơi: "Nương, giờ con không muốn nghe gì cả, con chỉ muốn yên tĩnh một chút thôi."
Nói xong, Tô Khả Phương xoay người chạy ra ngoài.
Phó Nhậm Phi thấy Hạng Tử Nhuận muốn đuổi theo, lòng quýnh lên, gọi: "Đại ca, đệ có việc muốn hỏi ca."
Hạng Tử Nhuận quay đầu nhìn hắn ta một cái, giật khóe miệng: "Ta biết đệ có nhiều điều muốn hỏi, nhưng chờ ta tìm đại tẩu đệ về rồi hẵng nói."
Tô Khả Phương vốn định về nhà ngoại, lại sợ nương và đại tẩu nhìn manh mối, chỉ có thể cắm đầu chạy ra bờ sông.
Thật ra sau khi xả hết tức giận, lòng nàng vẫn cảm thấy may mắn nhiều hơn, may mắn người nàng có tiếp xúc da thịt lại chính là tướng công trên danh nghĩa của nàng chứ không phải nam nhân khác. Nếu vậy nàng sẽ không cần cảm thấy tội lỗi hay khó xử khi gặp bà bà.
Nhưng lòng nàng cảm thấy nghẹn khuất, rõ ràng Hạng Tử Nhuận sớm biết thân phận của nàng, còn ở trước mặt nàng giả ngu giả dại, nhìn nàng bị vây trong tình thế khó xử, xoắn xuýt không thôi cũng không chịu nói ra thân phận thật, còn giở trò với nàng, rốt cuộc hắn có tâm tư gì?
Đột nhiên, Tô Khả Phương phát hiện có người đi về phía bờ sông, nàng cảnh giác quay đầu, chờ thấy rõ người đến là Hạng Tử Nhuận, khuôn mặt nhỏ đột nhiên trầm xuống: "Huynh đi theo ta làm gì?"
"Nương tử tức giận, ta đương nhiên phải theo tới dỗ nương tử.” Hạng Tử Nhuận nói xong giơ cây gậy gỗ trong tay ra trước mặt nàng, cười nịnh nọt: "Đánh ta một gậy cho hả giận được không?"
"Một gậy?" Tô Khả Phương cười lạnh, một khắc sau liền nắm lấy cây gậy gỗ hướng về cơ thể hắn chào hỏi: "Một gậy làm sao có thể khiến ta hả giận!"
”Nương tử, nàng đánh thật sao?" Người Hạng Tử Nhuận chịu một gậy, vừa kêu đau, vừa tránh, vừa gọi: ”Nương tử, muốn đánh thì về nhà đánh được không? Để người ta nhìn thấy không tốt."
"Huynh mà biết mất mặt à?" Tô Khả Phương thật sự vô cùng tức giận, mỗi lần vung gậy đều dùng hết sức lực, thật ra không phải lần nào cũng vụt về phía người hắn, nhưng hắn vừa né vừa trốn, gậy cứ rơi ầm ầm vào người hắn.
Sau khi đánh mấy gậy, Tô Khả Phương ảo não ném cây gậy gỗ đi, ngồi ở bờ sông bắt đầu hờn dỗi.
Do hắn tự tìm, nàng có gì mà không đành lòng?! Tô Khả Phương cực hận mình thua kém.
"Nàng hết giận rồi chứ?" Hạng Tử Nhuận ngồi xuống bên cạnh nàng, thử thăm dò.
Tô Khả Phương quay đầu, ánh mắt phức tạp nhìn hắn: "Huynh thành thật nói cho ta biết, đâu mới là tên thật của huynh?”
"Tử Nhuận là tên chữ của ta, Hạng chính là họ thật.” Hạng Tử Nhuận nghiêm túc nhìn nàng, nói: "Phương Nhi, trước giờ ta chưa từng lừa nàng."
Chỉ cần nàng bình tĩnh trở lại, hắn sẽ nói tất cả cho nàng.
Tô Khả Phương sửng sốt, sau đó hơi nhếch môi cười: "Cảm ơn, như vậy lòng ta dễ chịu hơn nhiều."
Từ lúc mới gặp nàng đã cảm thấy hắn là người thâm tàng bất lộ. Chỉ là nàng chưa từng đi truy đến cùng thân phận của hắn, càng không liên tưởng hai người Hạng Tử Nhuận và Phó Thần Hoằng với nhau, nên chuyện này chỉ có thể trách chính nàng ngốc.
"Nàng nói như vậy, đổi lại ta khó chịu.” Hắn cười khổ, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy sự áy náy và đau lòng.
Hắn vì bất đắc dĩ mới lựa chọn giấu diếm nàng, thua thiệt nàng, hắn chuẩn bị dùng cả đời để trả.
Cả đời... Nghĩ đến điều này, đáy mắt Hạng Tử Nhuận không tự chủ nhiễm lên chút ý cười và chờ mong.
"Tử Nhuận, ta muốn về nhà ngoại ở mấy ngày, thuận tiện ngẫm lại chuyện giữa chúng ta." Tô Khả Phương quay đầu nhìn xuống mặt sông, nhỏ giọng nói.
Nàng không phải người hành động theo cảm tính. Huống chi là đối với hôn nhân của chính mình, nàng càng không thể lựa chọn chủ quan.