Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16: Xoa dịu đại ma vương
Editor: Vi + Beta: Điêu
Kỷ Hi Nguyệt trở lại chỗ ngồi, tâm trạng lo lắng liếc nhìn tin nhắn điện thoại. Kết quả là không thấy Đại Ma Vương trả lời, cô cảm thấy sợ hãi. Cô suy nghĩ một chút rồi cầm túi xách lên, rời công ty.
Khoảng mười phút sau cô về tới khu nhà Phong Nhã. Dì Lý đang dọn dẹp đồ đạc, nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt trở về thì rất kinh ngạc nói: "Kỷ tiểu thư? Hôm nay tan ca sớm sao?"
"Không phải. Là Hàn ca muốn cháu về sớm. Một chút nữa anh ấy sẽ trở về. Cháu hơi mệt nên lên phòng nghỉ ngơi một chút." Kỷ Hi Nguyệt cười cười.
"Vâng. Cô có muốn uống nước đường không?" Dì Lý thấy cô lên lầu thì vội vàng hỏi.
"Đợi Hàn ca về cháu sẽ uống cùng với anh ấy."
Kỷ Hi Nguyệt về phòng, tắm rửa rồi tháo trang sức ra thay một bộ quần áo đơn giản màu hồng nhạt, mái tóc dài nhẹ nhàng lay động. Nhìn trong gương cô giống như một tiểu công chúa đáng yêu vậy. Kỷ Hi Nguyệt lên mạng tìm kiếm tài liệu và xem tin tức rồi mơ mơ màng màng thiếp đi.
Lúc cô thức dậy, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Triệu Húc Hàn đang ngồi ở trên giường. Đôi mắt sáng như mắt báo nhìn cô chằm chằm.
"A!" Kỷ Hi Nguyệt sợ hãi kêu lên, trở mình muốn ngồi dậy nhưng lại rơi xuống đất.
"Ây da..." Vuốt cái mông đau, cô nhìn khuôn mặt tuấn tú mà lạnh lùng của người đàn ông đối diện, rất uất ức nói: "Hàn ca, anh có cần phải hù dọa tôi vậy không?"
Triệu Húc Hàn đứng lên, đi đến ghế salon trước cửa sổ ngồi xuống, tao nhã bắt chéo hai chân, im lặng nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
"Hàn ca, anh, anh kêu tôi về sớm như thế, có chuyện gì sao? Có phải tôi làm sai chuyện gì không,? Chỉ cần anh nói, tôi nhất định sẽ sửa."
Kỷ Hi Nguyệt ngoan ngoãn bò lên giường. Sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Triệu Húc Hàn giống như một người hầu tội nghiệp nhìn chủ nhân vậy.
"Vì sao trong vòng một đêm em lại thay đổi lớn như thế? Không thích Triệu Vân Sâm nữa à?" Triệu Húc Hàn thật không nghĩ ra, vì sao trong vòng một đêm người phụ nữ này giống như thay đổi thành một người khác. Trong ba năm luôn chán ghét anh không thể nào trong một đêm thay đổi như thế được. Nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Kỷ Hi Nguyệt sững sốt. Đây rốt cuộc là sao? Không giống nguyên nhân lúc trước tức giận? Chẳng lẽ người đàn ông này tức giận theo tâm trạng, bất kể thời điểm nào sao? Giống như bão tố mùa hè, nói đến là đến?
"Không phải em luôn rất chán ghét tôi sao?" Triệu Húc Hàn lại nói. Đôi mắt càng ngày càng thâm thúy, tâm trạng hơi phức tạp.
Kỷ Hi Nguyệt tỏ vẻ không hiểu, cũng đoán không ra.
"Vẫn còn mục tiêu mới sao?" Sắc mặt Triệu Húc Hàn càng ngày càng lạnh, hơi mất kiên nhẫn.
"Hả? Mục tiêu mới gì chứ? Hàn ca, cuối cùng thì anh đang nói cái gì vậy?" Vẻ mặt Kỷ Hi Nguyệt khó hiểu. Việc này có lẽ cần tư duy quá cao nên cô theo không kịp nhịp điệu.
Hai chân Triệu Húc Hàn thay đổi vị trí. Kỷ Hi Nguyệt giật mình, vội vàng nói: "Hàn ca, tôi thật sự không biết anh muốn nói cái gì. Dù sao hiện tại tôi không thích Triệu Vân Sâm nữa, cũng không thích ai khác. Tôi chỉ muốn cùng Hàn ca sống chung thật vui vẻ và làm tốt công việc phóng viên của mình."
"Vì sao đột nhiên không thích Triệu Vân Sâm nữa?" Triệu Húc Hàn nhíu mày: "Không phải em đã thích nó từ hồi còn học trung học sao?"
"À. Lúc đó tôi còn nhỏ tuổi nên mắt bị mù. Hiện tại tôi đã trưởng thành rồi, không còn thích công tử bột kia nữa." Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói.
Nghĩ đến bản thân thầm mến Triệu Vân Sâm từ ngày đầu tiên vào trung học. Thật sự là cô không biết mặt mũi để đâu nữa.
"Vì sao sau đêm đó mới biết rõ?" Lúc Triệu Húc Hàn hỏi vấn đề này, khuôn mặt tuấn tú không dễ dàng phát giác được đã lay động.
"Đêm đó?" Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, sắc mặt trắng bệch rồi lắc đầu nói: "Không. Không phải. Tôi...thật ra tôi sớm biết như vậy rồi. Chẳng qua là không cam lòng mà thôi."
Đôi mắt Triệu Húc Hàn thu lại, dùng ngón tay gõ một cái lên mu bàn tay khác, miệng nói: "Không cam lòng?"
"Đúng vậy. Rõ ràng là không cam lòng. Do anh nghĩ vậy thôi. Không phải là tôi theo đuổi Triệu Vân Sâm năm năm sao. Không phải anh ta xem tôi chẳng ra cái gì cả sao? Còn lão gia thì mang những nữ sinh khác đến kích thích tôi. Tôi từng có suy nghĩ muốn theo đuổi anh ta. Sau đó sẽ tàn nhẫn bỏ rơi anh ta. Như vậy mới cam tâm."
"Bỏ rơi chính là đi thuê phòng?" Nét mặt Triệu Húc Hàn càng lạnh hơn.
"Không đúng. Không đúng rồi. Thật ra thì...thật ra thì tôi bị Triệu Vân Sâm bỏ thuốc. Là do tôi ngu muội, thiếu chút nữa thì xảy ra chuyện lớn. Buổi tối đó tôi đã uống một chút rượu. Đến đêm mơ mơ màng màng, không tỉnh táo." Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể nói dối.
"Bỏ thuốc?" Trong nháy mắt hơi thở Triệu Húc Hàn hạ xuống, trong con ngươi lộ ra sát khí hung hãn.
"Đúng vậy. Anh không biết sao? Ah, đêm đó anh quá tức giận." Kỷ Hi Nguyệt chẹp miệng.
Triệu Húc Hàn nhìn chăm chú cô gái đáng yêu trước mặt một hồi lâu. Khuôn mặt nhỏ nhắn đều là dáng vẻ oan ức, ánh mắt lóe lên nhiều lần.
"Liễu Đông là ai?" Triệu Húc Hàn đổi câu hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng ngẩng đầu nói: "Liễu Đông? Anh biết Liễu Đông? Ahh, cậu ta là nhân viên thực tập mới tới. Tổng biên chỉ định cậu ta hợp tác với tôi. Tiểu tử này không biết kiềm chế, mới làm ở Hương Thành một tháng đã chuyển công tác tới đây. Nhân phẩm có vấn đề."
"Vậy sao em còn đem tin tức về trang sức Việt Phong giao cho cậu ta?" Triệu Húc Hàn nheo mắt lại.
Đột nhiên Kỷ Hi Nguyệt nhận ra lí do Triệu Húc Hàn giận dữ ở đây. Thì ra anh ấy cho là mình thích Liễu Đông. Đại ma vương này lại bắt đầu ghen tuông. Nhưng thực sự là oan uổng cho cô mà.
"Húc Hàn. Đây là giao cho đồng nghiệp. Tôi cũng muốn giúp đỡ một chút. Nếu không tổng biên nói tôi không hợp tác, sau này làm sao còn có thể thăng chức làm chủ quản? Húc Hàn, thật cám ơn anh, cho em tin tức lớn như vậy. Yêu anh chết đi được! Moa~" Vừa nói cô còn bỉ ổi quỳ ở trên giường chu mỏ về phía Triệu Húc Hàn.
Triệu Húc Hàn trong nháy mắt đứng lên, dứt khoát đi ra ngoài. Kỷ Hi Nguyệt bị dọa cho giật mình, vội vàng che miệng lại. Phát hiện mình thật không biết xấu hổ. Vì để sống! Mong muốn tồn tại thực sự mạnh mẽ mà. Nhưng nó có vẻ hiệu quả. Haha. Quả nhiên Đại ma vương thích mềm không thích cứng.
Triệu Húc Hàn trước khi ra ngoài đóng cửa nói: "Xuống uống siro."
"Vâng! Vâng! Tôi tới ngay." Kỷ Hi Nguyệt trong lòng phấn khởi. Chiêu này mình có thể dùng được. Vui vẻ ở trên giường lăn lộn rồi mới đứng lên.
Triệu Húc Hàn đi tới phòng ăn. Thím Lý bưng ly nước đường đi tới.
"Cậu chủ, siro có nhạt hay không?" Thím Lý thấy anh uống, lòng có chút không bình tĩnh, liền vội vàng hỏi.
"Rất ngọt." Triệu Húc Hàn trả lời.
Thím Lý cười gật đầu một cái. Nhưng trong đầu nghĩ siro này ngọt lắm sao? Lúc trước cậu chủ trở về mang theo đầy mây đen. Sau khi ở trong phòng Kỷ tiểu thư khoảng mười phút, dường như mây đen đã tản ra, nét mặt nhu hoà rất nhiều. Kỷ đại tiểu thư đã làm gì với cậu chủ?
"Thím Lý, thêm một chén nữa." Triệu Húc Hàn ngước mắt nhìn thím Lý một lát rồi nói.
"...!" Thím Lý dường như bị kinh sợ.
Kỷ đại tiểu thư, bản lĩnh của cô cũng quá lớn rồi. Từ khi bà biết cậu chủ tới bây giờ, lần đầu tiên thấy cậu ấy uống chén siro thứ hai. Trước kia không phải chê ngán sao?
"Thím Lý, con cũng uống một chén." Kỷ Hi Nguyệt cười hì hì từ trên lầu đi xuống.
"Được." Thím Lý trong lòng tất chó (*). Trước kia nấu nhiều cũng đổ sạch. Lần này nấu siro không đủ, lần sau phải nấu nhiều hơn mới được.
(*) Trong lòng tất chó: ngôn ngữ mạng, có ý phàn nàn, buồn bực khó chịu, nặng hơn xíu nữa là mắng chửi ai đó.
Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống chỗ bên cạnh Triệu Húc Hàn, nhìn đồng hồ treo trên vách tường nói: "Hàn ca, sau 5 giờ muốn đi ra ngoài ăn cơm không?"
"Em muốn đi ra ngoài ăn?" Mi tâm Triệu Húc Hàn lại hơi nhăn lại.
"À...không...không. Ở nhà ăn cũng được. Anh không có xã giao sao?" Kỷ Hi Nguyệt nghĩ rằng anh không thích ra ngoài ăn.
"Không xã giao. Em muốn ăn cái gì thù nói cho thím Lý." Triệu Húc Hàn nói.
"À. Tôi không sao cả. Đúng rồi! Hàn ca, ngày mai cuối tuần, tôi muốn trở về gặp cha." Kỷ Hi Nguyệt thuận miệng nói ra.
Triệu Húc Hàn uống ngụm siro rồi nói: "Có thể."
"Cảm ơn Hàn ca." Kỷ Hi Nguyệt mặt mày lập tức hớn hở.
Sau khi uống nước siro xong, Triệu Húc Hàn lên tầng cao nhất tập thể hình. Tiếu Ân đến rất nhanh, mang theo một tập văn kiện.
"Thiếu gia, đây là tất cả tư liệu của Đài truyền hình Cảng Long. Lợi nhuận không lớn. Thiếu gia nhất định phải thu mua toàn bộ?" Tiêu Ân đã cực kỳ chịu phục.
Kỷ đại tiểu thư đang làm phóng viên thực tập ở Đài truyền hình Cảng Long mà thôi, đại boss liền muốn mua lại toàn bộ Đài truyền hình Cảng Long để ủng hộ cô gái này. Đây quả thật là hôn quân đấy.
"Đồng thời cũng thu mua Đài truyền hình Hương Thành."
"Thiếu gia, việc này không tốt lắm đâu. Dù sao truyền thông cũng không dám đưa tin về chuyện của Triệu gia. Cũng không cần thiết phải thu mua chứ?" Tiếu Ân khuyên can nói.
Ánh mắt rét lạnh của Triệu Húc Hàn nhìn về phía Tiếu Ân, không nói một câu.
"Tôi lập tức đi làm." Tiếu Ân trong lòng run lên. Ánh mắt này của thiếu gia ý gì anh ta biết rõ. Mệnh lệnh của gia chủ không thể nghi ngờ.
"Âm thầm tiến hành. Đừng để cho cô ấy biết." Triệu Húc Hàn lại nói thêm một câu.
"Vâng." Đáy lòng Tiếu Ân cảm thán.
Kỷ Hi Nguyệt đến cùng là thần thánh phương nào thế? Làm cho thiếu gia bị mê hoặc đến ngu muội. Đúng là hồng nhan họa thủy mà.
Cơm tối không phải thím Lý làm mà là đặt ở nhà hàng tư nhân cao cấp bên ngoài. Vừa làm xong thì lập tức đưa tới. Cuộc sống xa hoa thế này khiến Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy mình sớm muộn gì cũng trở thành người vô dụng.
Không cần giặt quần áo, không cần rửa bát nấu cơm, không cần quét dọn vệ sinh. So với thời gian cô làm Kỷ đại tiểu thư còn chán hơn. Bởi vì từ nhỏ cha cô vẫn luôn giáo dục cô: chuyện của mình thì tự mình làm, không thể hoàn toàn không có năng lực tự lập.
Nhưng đến nơi này của Triệu Húc Hàn, cô thật sự cái gì cũng không cần làm. Mọi thứ đều xử lý tốt cho cô. Kỷ Hi Nguyệt cảm giác Triệu Húc Hàn thực sự rất cưng chiều mình. Mặc dù anh có hơi lạnh lùng, nhưng từng li từng tí đều chứng tỏ anh quan tâm mình, sủng ái mình. Chẳng qua là vì sao đây? Vẫn là mê muội như trước, hi vọng có một ngày anh sẽ nói cho cô.
Sau bữa cơm chiều, Triệu Húc Hàn đi dạo trên sân thượng. Kỷ Hi Nguyệt theo thói quen xem tin tức. Thím Lý thu dọn một chút liền rời đi.
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt rất bình tĩnh. Cảm giác rất hài lòng với cuộc sống như vậy. Nhưng mà nghĩ đến mình không hiểu rõ Triệu Húc Hàn, lại cảm thấy cuộc sống như vậy thật sự có hơi khó hiểu.
Dường như đã là vợ chồng già. Nhưng lại hoàn toàn không phải. Bây giờ lòng cô cũng rất yên ổn. Quả nhiên trải qua một đời, sau khi vượt qua nhiều việc điên rồ như vậy, bản thân mới có thể trưởng thành và chững chạc. Tội nghiệp người đàn ông này kiếp trước chịu đựng tính tình đại tiểu thư thối nát của cô tám năm.
Ngày hôm sau, thím Lý đến, nhưng lại không thấy Triệu Húc Hàn.
Lần này hình tượng của Kỷ Hi Nguyệt lại thay đổi. Không giống mỹ nhân kiều diễm, cũng không giống cô gái xấu xí. Chỉ mặc quần áo đơn giản, tóc dài tới eo, trên mặt lại không trang điểm, cũng không mang kính mắt. Nhìn qua như một cô gái nhỏ thanh thuần.
Đây là cách ăn mặc con gái ngoan ngoãn mà cha cô thích nhất. Đeo trên lưng một cái túi nhỏ hàng hiệu màu trắng. Sau đó cô đi ra ngoài uống trà cùng với cha.
Phong Việt Lâu, quán trà cao cấp nổi danh ở Cảng Thành, tọa lạc ở bên cạnh Hồ Yên Hoa. Sáng sớm đã đông như trẩy hội, khắp nơi đều là xe hàng hiệu, sang trọng.
Lầu nhỏ trang trí theo phong cách cổ điển khiến người ta cảm giác một loại lịch sử lâu đời. Tường trắng ngói đỏ bên trong thấp thoáng vô số màu xanh biếc. Phong cảnh còn đặc biệt đẹp.
Nơi như vậy, nếu như không có hẹn trước tuyệt đối sẽ không có được chỗ ngồi.
Kỷ Hi Nguyệt trở lại chỗ ngồi, tâm trạng lo lắng liếc nhìn tin nhắn điện thoại. Kết quả là không thấy Đại Ma Vương trả lời, cô cảm thấy sợ hãi. Cô suy nghĩ một chút rồi cầm túi xách lên, rời công ty.
Khoảng mười phút sau cô về tới khu nhà Phong Nhã. Dì Lý đang dọn dẹp đồ đạc, nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt trở về thì rất kinh ngạc nói: "Kỷ tiểu thư? Hôm nay tan ca sớm sao?"
"Không phải. Là Hàn ca muốn cháu về sớm. Một chút nữa anh ấy sẽ trở về. Cháu hơi mệt nên lên phòng nghỉ ngơi một chút." Kỷ Hi Nguyệt cười cười.
"Vâng. Cô có muốn uống nước đường không?" Dì Lý thấy cô lên lầu thì vội vàng hỏi.
"Đợi Hàn ca về cháu sẽ uống cùng với anh ấy."
Kỷ Hi Nguyệt về phòng, tắm rửa rồi tháo trang sức ra thay một bộ quần áo đơn giản màu hồng nhạt, mái tóc dài nhẹ nhàng lay động. Nhìn trong gương cô giống như một tiểu công chúa đáng yêu vậy. Kỷ Hi Nguyệt lên mạng tìm kiếm tài liệu và xem tin tức rồi mơ mơ màng màng thiếp đi.
Lúc cô thức dậy, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Triệu Húc Hàn đang ngồi ở trên giường. Đôi mắt sáng như mắt báo nhìn cô chằm chằm.
"A!" Kỷ Hi Nguyệt sợ hãi kêu lên, trở mình muốn ngồi dậy nhưng lại rơi xuống đất.
"Ây da..." Vuốt cái mông đau, cô nhìn khuôn mặt tuấn tú mà lạnh lùng của người đàn ông đối diện, rất uất ức nói: "Hàn ca, anh có cần phải hù dọa tôi vậy không?"
Triệu Húc Hàn đứng lên, đi đến ghế salon trước cửa sổ ngồi xuống, tao nhã bắt chéo hai chân, im lặng nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
"Hàn ca, anh, anh kêu tôi về sớm như thế, có chuyện gì sao? Có phải tôi làm sai chuyện gì không,? Chỉ cần anh nói, tôi nhất định sẽ sửa."
Kỷ Hi Nguyệt ngoan ngoãn bò lên giường. Sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Triệu Húc Hàn giống như một người hầu tội nghiệp nhìn chủ nhân vậy.
"Vì sao trong vòng một đêm em lại thay đổi lớn như thế? Không thích Triệu Vân Sâm nữa à?" Triệu Húc Hàn thật không nghĩ ra, vì sao trong vòng một đêm người phụ nữ này giống như thay đổi thành một người khác. Trong ba năm luôn chán ghét anh không thể nào trong một đêm thay đổi như thế được. Nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Kỷ Hi Nguyệt sững sốt. Đây rốt cuộc là sao? Không giống nguyên nhân lúc trước tức giận? Chẳng lẽ người đàn ông này tức giận theo tâm trạng, bất kể thời điểm nào sao? Giống như bão tố mùa hè, nói đến là đến?
"Không phải em luôn rất chán ghét tôi sao?" Triệu Húc Hàn lại nói. Đôi mắt càng ngày càng thâm thúy, tâm trạng hơi phức tạp.
Kỷ Hi Nguyệt tỏ vẻ không hiểu, cũng đoán không ra.
"Vẫn còn mục tiêu mới sao?" Sắc mặt Triệu Húc Hàn càng ngày càng lạnh, hơi mất kiên nhẫn.
"Hả? Mục tiêu mới gì chứ? Hàn ca, cuối cùng thì anh đang nói cái gì vậy?" Vẻ mặt Kỷ Hi Nguyệt khó hiểu. Việc này có lẽ cần tư duy quá cao nên cô theo không kịp nhịp điệu.
Hai chân Triệu Húc Hàn thay đổi vị trí. Kỷ Hi Nguyệt giật mình, vội vàng nói: "Hàn ca, tôi thật sự không biết anh muốn nói cái gì. Dù sao hiện tại tôi không thích Triệu Vân Sâm nữa, cũng không thích ai khác. Tôi chỉ muốn cùng Hàn ca sống chung thật vui vẻ và làm tốt công việc phóng viên của mình."
"Vì sao đột nhiên không thích Triệu Vân Sâm nữa?" Triệu Húc Hàn nhíu mày: "Không phải em đã thích nó từ hồi còn học trung học sao?"
"À. Lúc đó tôi còn nhỏ tuổi nên mắt bị mù. Hiện tại tôi đã trưởng thành rồi, không còn thích công tử bột kia nữa." Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói.
Nghĩ đến bản thân thầm mến Triệu Vân Sâm từ ngày đầu tiên vào trung học. Thật sự là cô không biết mặt mũi để đâu nữa.
"Vì sao sau đêm đó mới biết rõ?" Lúc Triệu Húc Hàn hỏi vấn đề này, khuôn mặt tuấn tú không dễ dàng phát giác được đã lay động.
"Đêm đó?" Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, sắc mặt trắng bệch rồi lắc đầu nói: "Không. Không phải. Tôi...thật ra tôi sớm biết như vậy rồi. Chẳng qua là không cam lòng mà thôi."
Đôi mắt Triệu Húc Hàn thu lại, dùng ngón tay gõ một cái lên mu bàn tay khác, miệng nói: "Không cam lòng?"
"Đúng vậy. Rõ ràng là không cam lòng. Do anh nghĩ vậy thôi. Không phải là tôi theo đuổi Triệu Vân Sâm năm năm sao. Không phải anh ta xem tôi chẳng ra cái gì cả sao? Còn lão gia thì mang những nữ sinh khác đến kích thích tôi. Tôi từng có suy nghĩ muốn theo đuổi anh ta. Sau đó sẽ tàn nhẫn bỏ rơi anh ta. Như vậy mới cam tâm."
"Bỏ rơi chính là đi thuê phòng?" Nét mặt Triệu Húc Hàn càng lạnh hơn.
"Không đúng. Không đúng rồi. Thật ra thì...thật ra thì tôi bị Triệu Vân Sâm bỏ thuốc. Là do tôi ngu muội, thiếu chút nữa thì xảy ra chuyện lớn. Buổi tối đó tôi đã uống một chút rượu. Đến đêm mơ mơ màng màng, không tỉnh táo." Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể nói dối.
"Bỏ thuốc?" Trong nháy mắt hơi thở Triệu Húc Hàn hạ xuống, trong con ngươi lộ ra sát khí hung hãn.
"Đúng vậy. Anh không biết sao? Ah, đêm đó anh quá tức giận." Kỷ Hi Nguyệt chẹp miệng.
Triệu Húc Hàn nhìn chăm chú cô gái đáng yêu trước mặt một hồi lâu. Khuôn mặt nhỏ nhắn đều là dáng vẻ oan ức, ánh mắt lóe lên nhiều lần.
"Liễu Đông là ai?" Triệu Húc Hàn đổi câu hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt vội vàng ngẩng đầu nói: "Liễu Đông? Anh biết Liễu Đông? Ahh, cậu ta là nhân viên thực tập mới tới. Tổng biên chỉ định cậu ta hợp tác với tôi. Tiểu tử này không biết kiềm chế, mới làm ở Hương Thành một tháng đã chuyển công tác tới đây. Nhân phẩm có vấn đề."
"Vậy sao em còn đem tin tức về trang sức Việt Phong giao cho cậu ta?" Triệu Húc Hàn nheo mắt lại.
Đột nhiên Kỷ Hi Nguyệt nhận ra lí do Triệu Húc Hàn giận dữ ở đây. Thì ra anh ấy cho là mình thích Liễu Đông. Đại ma vương này lại bắt đầu ghen tuông. Nhưng thực sự là oan uổng cho cô mà.
"Húc Hàn. Đây là giao cho đồng nghiệp. Tôi cũng muốn giúp đỡ một chút. Nếu không tổng biên nói tôi không hợp tác, sau này làm sao còn có thể thăng chức làm chủ quản? Húc Hàn, thật cám ơn anh, cho em tin tức lớn như vậy. Yêu anh chết đi được! Moa~" Vừa nói cô còn bỉ ổi quỳ ở trên giường chu mỏ về phía Triệu Húc Hàn.
Triệu Húc Hàn trong nháy mắt đứng lên, dứt khoát đi ra ngoài. Kỷ Hi Nguyệt bị dọa cho giật mình, vội vàng che miệng lại. Phát hiện mình thật không biết xấu hổ. Vì để sống! Mong muốn tồn tại thực sự mạnh mẽ mà. Nhưng nó có vẻ hiệu quả. Haha. Quả nhiên Đại ma vương thích mềm không thích cứng.
Triệu Húc Hàn trước khi ra ngoài đóng cửa nói: "Xuống uống siro."
"Vâng! Vâng! Tôi tới ngay." Kỷ Hi Nguyệt trong lòng phấn khởi. Chiêu này mình có thể dùng được. Vui vẻ ở trên giường lăn lộn rồi mới đứng lên.
Triệu Húc Hàn đi tới phòng ăn. Thím Lý bưng ly nước đường đi tới.
"Cậu chủ, siro có nhạt hay không?" Thím Lý thấy anh uống, lòng có chút không bình tĩnh, liền vội vàng hỏi.
"Rất ngọt." Triệu Húc Hàn trả lời.
Thím Lý cười gật đầu một cái. Nhưng trong đầu nghĩ siro này ngọt lắm sao? Lúc trước cậu chủ trở về mang theo đầy mây đen. Sau khi ở trong phòng Kỷ tiểu thư khoảng mười phút, dường như mây đen đã tản ra, nét mặt nhu hoà rất nhiều. Kỷ đại tiểu thư đã làm gì với cậu chủ?
"Thím Lý, thêm một chén nữa." Triệu Húc Hàn ngước mắt nhìn thím Lý một lát rồi nói.
"...!" Thím Lý dường như bị kinh sợ.
Kỷ đại tiểu thư, bản lĩnh của cô cũng quá lớn rồi. Từ khi bà biết cậu chủ tới bây giờ, lần đầu tiên thấy cậu ấy uống chén siro thứ hai. Trước kia không phải chê ngán sao?
"Thím Lý, con cũng uống một chén." Kỷ Hi Nguyệt cười hì hì từ trên lầu đi xuống.
"Được." Thím Lý trong lòng tất chó (*). Trước kia nấu nhiều cũng đổ sạch. Lần này nấu siro không đủ, lần sau phải nấu nhiều hơn mới được.
(*) Trong lòng tất chó: ngôn ngữ mạng, có ý phàn nàn, buồn bực khó chịu, nặng hơn xíu nữa là mắng chửi ai đó.
Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống chỗ bên cạnh Triệu Húc Hàn, nhìn đồng hồ treo trên vách tường nói: "Hàn ca, sau 5 giờ muốn đi ra ngoài ăn cơm không?"
"Em muốn đi ra ngoài ăn?" Mi tâm Triệu Húc Hàn lại hơi nhăn lại.
"À...không...không. Ở nhà ăn cũng được. Anh không có xã giao sao?" Kỷ Hi Nguyệt nghĩ rằng anh không thích ra ngoài ăn.
"Không xã giao. Em muốn ăn cái gì thù nói cho thím Lý." Triệu Húc Hàn nói.
"À. Tôi không sao cả. Đúng rồi! Hàn ca, ngày mai cuối tuần, tôi muốn trở về gặp cha." Kỷ Hi Nguyệt thuận miệng nói ra.
Triệu Húc Hàn uống ngụm siro rồi nói: "Có thể."
"Cảm ơn Hàn ca." Kỷ Hi Nguyệt mặt mày lập tức hớn hở.
Sau khi uống nước siro xong, Triệu Húc Hàn lên tầng cao nhất tập thể hình. Tiếu Ân đến rất nhanh, mang theo một tập văn kiện.
"Thiếu gia, đây là tất cả tư liệu của Đài truyền hình Cảng Long. Lợi nhuận không lớn. Thiếu gia nhất định phải thu mua toàn bộ?" Tiêu Ân đã cực kỳ chịu phục.
Kỷ đại tiểu thư đang làm phóng viên thực tập ở Đài truyền hình Cảng Long mà thôi, đại boss liền muốn mua lại toàn bộ Đài truyền hình Cảng Long để ủng hộ cô gái này. Đây quả thật là hôn quân đấy.
"Đồng thời cũng thu mua Đài truyền hình Hương Thành."
"Thiếu gia, việc này không tốt lắm đâu. Dù sao truyền thông cũng không dám đưa tin về chuyện của Triệu gia. Cũng không cần thiết phải thu mua chứ?" Tiếu Ân khuyên can nói.
Ánh mắt rét lạnh của Triệu Húc Hàn nhìn về phía Tiếu Ân, không nói một câu.
"Tôi lập tức đi làm." Tiếu Ân trong lòng run lên. Ánh mắt này của thiếu gia ý gì anh ta biết rõ. Mệnh lệnh của gia chủ không thể nghi ngờ.
"Âm thầm tiến hành. Đừng để cho cô ấy biết." Triệu Húc Hàn lại nói thêm một câu.
"Vâng." Đáy lòng Tiếu Ân cảm thán.
Kỷ Hi Nguyệt đến cùng là thần thánh phương nào thế? Làm cho thiếu gia bị mê hoặc đến ngu muội. Đúng là hồng nhan họa thủy mà.
Cơm tối không phải thím Lý làm mà là đặt ở nhà hàng tư nhân cao cấp bên ngoài. Vừa làm xong thì lập tức đưa tới. Cuộc sống xa hoa thế này khiến Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy mình sớm muộn gì cũng trở thành người vô dụng.
Không cần giặt quần áo, không cần rửa bát nấu cơm, không cần quét dọn vệ sinh. So với thời gian cô làm Kỷ đại tiểu thư còn chán hơn. Bởi vì từ nhỏ cha cô vẫn luôn giáo dục cô: chuyện của mình thì tự mình làm, không thể hoàn toàn không có năng lực tự lập.
Nhưng đến nơi này của Triệu Húc Hàn, cô thật sự cái gì cũng không cần làm. Mọi thứ đều xử lý tốt cho cô. Kỷ Hi Nguyệt cảm giác Triệu Húc Hàn thực sự rất cưng chiều mình. Mặc dù anh có hơi lạnh lùng, nhưng từng li từng tí đều chứng tỏ anh quan tâm mình, sủng ái mình. Chẳng qua là vì sao đây? Vẫn là mê muội như trước, hi vọng có một ngày anh sẽ nói cho cô.
Sau bữa cơm chiều, Triệu Húc Hàn đi dạo trên sân thượng. Kỷ Hi Nguyệt theo thói quen xem tin tức. Thím Lý thu dọn một chút liền rời đi.
Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt rất bình tĩnh. Cảm giác rất hài lòng với cuộc sống như vậy. Nhưng mà nghĩ đến mình không hiểu rõ Triệu Húc Hàn, lại cảm thấy cuộc sống như vậy thật sự có hơi khó hiểu.
Dường như đã là vợ chồng già. Nhưng lại hoàn toàn không phải. Bây giờ lòng cô cũng rất yên ổn. Quả nhiên trải qua một đời, sau khi vượt qua nhiều việc điên rồ như vậy, bản thân mới có thể trưởng thành và chững chạc. Tội nghiệp người đàn ông này kiếp trước chịu đựng tính tình đại tiểu thư thối nát của cô tám năm.
Ngày hôm sau, thím Lý đến, nhưng lại không thấy Triệu Húc Hàn.
Lần này hình tượng của Kỷ Hi Nguyệt lại thay đổi. Không giống mỹ nhân kiều diễm, cũng không giống cô gái xấu xí. Chỉ mặc quần áo đơn giản, tóc dài tới eo, trên mặt lại không trang điểm, cũng không mang kính mắt. Nhìn qua như một cô gái nhỏ thanh thuần.
Đây là cách ăn mặc con gái ngoan ngoãn mà cha cô thích nhất. Đeo trên lưng một cái túi nhỏ hàng hiệu màu trắng. Sau đó cô đi ra ngoài uống trà cùng với cha.
Phong Việt Lâu, quán trà cao cấp nổi danh ở Cảng Thành, tọa lạc ở bên cạnh Hồ Yên Hoa. Sáng sớm đã đông như trẩy hội, khắp nơi đều là xe hàng hiệu, sang trọng.
Lầu nhỏ trang trí theo phong cách cổ điển khiến người ta cảm giác một loại lịch sử lâu đời. Tường trắng ngói đỏ bên trong thấp thoáng vô số màu xanh biếc. Phong cảnh còn đặc biệt đẹp.
Nơi như vậy, nếu như không có hẹn trước tuyệt đối sẽ không có được chỗ ngồi.