Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 167
Sắc mặt Dạ Tử Mộng lập tức cứng đờ, trong lòng giận dữ không dứt, không biến sắc cắn răng, cười lớn mở miệng: "Cô cô đừng nói như vậy, Mộng nhi tới đây, không thể là thăm cô cô sao?"
Nói xong đứng lên, vẻ mặt kính cẩn đứng trước mặt Dạ Tử Mị. Hừ, một nữ nhân thủy tính dương hoa thôi, nếu không phải vì gả cho biểu huynh, Dạ Tử Mộng nàng mới không ở chỗ này chịu những uất ức này đâu! Đợi nàng thành công nhập phủ Nhiếp Chính vương, Dạ Tử Mị thì như thế nào, còn không phải phải xem sắc mặt của nàng mà làm việc sao!
"Thăm Bổn cung? Được rồi, coi như ngươi tới thăm Bổn cung đi!" Dạ Tử Mị cười như không cười nhìn nàng ta, mặc dù không biết mục đích nàng ta tới đây là gì, nhưng đáy mắt nàng ta đầy vẻ khinh thường đối với mình, vẫn có thể thấy rõ ràng!
Nghe bà ta nói một câu như thế, sắc mặt Dạ Tử Mộng hơi hòa hoãn đi một ít: "Nói Mộng nhi nhiều năm như vậy, cũng không có một lần đến thăm cô cô, Mộng nhi thật là bất hiếu, cô cô cũng đừng nên oán trách Mộng nhi"
Dạ Tử Mị sau khi nghe xong, cười giả dối một tiếng: "Bổn cung làm sao sẽ oán trách công chúa, hôm nay Bổn cung sa sút đến vậy, hiếm khi được công chúa còn hăng hái đến thăm Bổn cung, Bổn cung cảm kích còn không kịp, sao có thể oán trách đây!"
"Cô cô không trách là tốt rồi! Trường Sinh Điện này cũng thật vắng vẻ, không biết biểu huynh có từng tới thăm cô cô không?" Chưa nói mấy câu liền không nhịn được tiết lộ mục đích của mình ra ngoài.
Sắc mặt Dạ Tử Mị lạnh lẽo, bà dĩ nhiên biết biểu huynh Dạ Tử Mộng nói là ai, là người mà bà không nguyện ý nói tới nhất! Nhìn vẻ mặt hàm xuân của nàng ta, cũng biết gương mặt đó của Hiên Viên Vô Thương lại rước lấy phiền phức rồi.
Trên gương mặt xinh đẹp xuất hiện vẻ vui sướng khi người gặp họa, thành thật nói: "Biểu huynh của ngươi một ngày kiếm bạc tỷ, làm gì có thời gian đến thăm ta."
Lời này vừa rơi xuống, chỉ thấy đôi mày thanh tú của Dạ Tử Mộng nhướng lên, trên gương mặt ương ngạnh xuất hiện chút không kiên nhẫn, thì ra biểu huynh chưa từng tới nơi này, vậy mình chạy tới nơi này làm cái gì? Lấy lòng một bà bà không ai yêu thích? Đây không phải là lãng phí thời gian sao?
Dạ Tử Mộng có chút không kiên nhẫn mở miệng: "Nếu như vậy, Mộng nhi nên đi về trước rồi, cô cô chú ý thân thể!" Nói xong xoay người chuẩn bị rời đi.
Ai ngờ từ sau lưng truyền đến giọng nói của Dạ Tử Mị: "Mặc dù Thương Nhi có nhi tử, nhưng lại chưa lập chính phi, ngươi biết nguyên nhân không?"
Lời này khiến bước chân Dạ Tử Mộng dừng lại. Đúng vậy, biểu huynh không phải vẫn luôn không có lập gia đình sao? Cái "Vương phi" đó cũng chỉ là gọi như vậy thôi, bọn họ cũng không có chân chính bái thiên địa!
"Cô cô biết nguyên nhân?" Dạ Tử Mộng lập tức quay đầu, bô dáng vui vẻ mà không có lời nào có thể diễn tả được.
Dạ Tử Mị nhìn Dạ Tử Mộng đã mắc câu, đáy lòng cười lạnh một tiếng: "Con trai của bổn cung, sao Bổn cung không biết! Chỉ cần Bổn cung một ngày không đồng ý, Thương Nhi cũng sẽ không cưới bất kỳ cô gái nào làm phi!"
Nói như vậy, cô cô này vẫn có giá trị lợi dụng sao? Trên mặt Dạ Tử Mộng lập tức chất đầy nụ cười: "Cô cô, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, biểu huynh kinh thái tuyệt diễm, ta lại là cháu của cô cô, không bằng......"
Không che giấu mục đích của mình chút nào, bởi vì nàng đã nhìn ra, Dạ Tử Mị cũng không thích nàng, cho nên không bằng trực tiếp nói rõ, có yêu cầu, điều kiện gì cứ nói thẳng, có lẽ sẽ đạt được hiệu quả bất ngờ.
"Muốn làm con dâu bổn cung? Có thể! Nhưng ngươi phải giao mạng cho Bổn cung, bất luận Bổn cung bắt ngươi làm chuyện gì, ngươi đều không thể cự tuyệt!" Dạ Tử Mị cười đến xinh đẹp, tuy dung nhan hơi già nhưng vẫn câu hồn đoạt phách như vậy.
Khiến Dạ Tử Mộng không nhịn được thầm than trong lòng, khó trách biểu huynh có thể anh tuấn như vậy, cô cô này của nàng quả nhiên là tuyệt sắc thế gian ít có! Nghe điều kiện của bà ta, Dạ Tử Mộng hơi suy nghĩ một chút liền đồng ý, chỉ cần có thể gả cho biểu huynh, nàng không tiếc bất cứ giá nào, mà lão nữ nhân trước mặt này, lợi dụng xong một cước đạp đi cũng không sao! Muốn cả đời Dạ Tử Mộng nàng đều nghe bà ta, nằm mơ sao!
"Nếu có thể gả cho biểu huynh, cô cô chính là bà bà của Mộng nhi, Mộng nhi tự nhiên sẽ nghe lời cô cô nói!"
Hai nữ nhân nhìn nhau cười một tiếng, hiệp nghị không tiếng động đạt thành.
Dạ Tử Mộng lạnh lùng mà cười cười, nhìn con cờ mình lợi dụng. Nhưng cuộc giao dịch này, không biết là ai đang bị ai lợi dụng......
......
"Vương gia, có phải là......" Mặc dù nói trưởng công chúa hiện tại không có năng lực động đến tiểu công tử, nhưng hình như có "Thâm thù đại hận" với vương gia, hận không được để vương gia đi tìm chết, cũng chỉ có một mình trưởng công chúa!
"Đi Trường Sinh Điện!" Mặc dù cảm thấy nữ nhân kia đã không còn bản lãnh lớn như vậy, nhưng chỉ cần còn có một chút đầu mối và khả năng, hắn đều sẽ không bỏ qua!
"Biểu huynh, trẫm cùng đi với huynh!" Dạ Tử Lân lập tức đuổi theo bước chân hai người bọn họ, chuyện năm đó của cô cô, hắn vẫn biết một chút, đáng tiếc một biểu huynh khác của mình cứ như vậy bị phụ hoàng ném chết.
Cô cô oán hận hắn cũng không phải là không thể lý giải, nhưng hắn nghĩ không ra chính là bất luận như thế nào, biểu huynh đều là con trai ruột của bà, vì sao cô cô luôn không muốn gặp huynh ấy! Ngược lại giống như rất ưa thích đại hoàng huynh, ban đầu cũng là liều mạng muốn lập đại hoàng huynh làm vua kia mà. Nếu không phải nhìn mặt mũi của biểu huynh, sau khi hắn lên ngôi tất nhiên sẽ không bỏ qua cho bà ta!
Một nam tử toàn thân áo trắng, mặt đầy sát khí đi trên hành lang hoàng cung, khí lạnh tỏa ra trên người cực kỳ nồng đậm, khiến cung nhân giữ cửa đứng xa xa nhìn, cả người cũng không nhịn được mà phát run, co rúm thân thể lại, cúi đầu hành lễ, rồi sau đó đứng ở một bên, dù ngẩng đầu nhìn một chút cũng không dám!
Đến cửa Trường Sinh Điện, bọn cung nữ, thái giám ở cửa quỳ xuống hành lễ: "Tụi nô tỳ bái kiến Nhiếp Chính vương Điện hạ!"
Những cung nữ kia trong ngày thường nhìn thấy vị Nhiếp Chính vương phong hoa tuyệt đại này, luôn không nhịn được mặt hồng tim đập một phen. Hôm nay nhìn hắn khắp người đều là sát khí, bị dọa đến thân thể cũng không vững vàng, run như lá thu rụng bay theo gió.
Nhìn lại một chút hoàng đế đi theo sau lưng Hiên Viên Vô Thương, cũng cao giọng hành lễ: "Nô tỳ tham kiến hoàng thượng!"
Dạ Tử Lân khoát tay áo, liền không nhìn các nàng nữa.
Trong điện Dạ Tử Mị nghe vậy, hướng về phía Dạ Tử Mộng tự hào cười một tiếng: "Như thế nào? Cô cô không có lừa ngươi chứ? Thương Nhi mặc dù không thường đến thăm cô cô, nhưng trong tim của hắn vẫn có người mẫu thân này! Không phải hiện tại liền đến rồi sao!"
Mặc dù bà đoán được Hiên Viên Vô Thương vì sao mà đến, nhưng lấy ra lừa Dạ Tử Mộng ngu ngốc này, cũng được mà!
Dạ Tử Mộng vừa nghe, vẻ mặt đầy vui mừng, không ngờ không lâu lắm liền lại có thể nhìn thấy biểu huynh rồi! Nàng tới nơi này quả nhiên không sai!
"Được rồi, ngươi trước trở về đi!" Nếu Hiên Viên Vô Thương đi vào, lời nói dối vừa rồi của mình không phải sẽ bị vạch trần sao?
Dạ Tử Mộng cứng đờ, có chút không dám tin nhìn bà ta: "Cô cô, biểu huynh tới, Mộng nhi vì sao phải trở về?"
"Nói ngươi đần ngươi chính là đần! Bộ dáng ngươi cứ nhào vào như vậy, nam nhân có thể thích ngươi mới lạ! Có lúc chính là cần vờ tha để bắt thật!" Dạ Tử Mị dường như nhiệt tâm hướng dẫn.
Lúc này ba người Hiên Viên Vô Thương đã vững vàng đi vào, Dạ Tử Mộng hơi suy nghĩ một chút, gật đầu một cái, tràn đầy quyến luyến nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Hiên Viên Vô Thương, rồi sau đó hướng về phía Dạ Tử Lân mở miệng: "Hoàng huynh! Cô! Biểu huynh! Mộng nhi đi về trước!"
Nói lời này xong, không có ai trả lời nàng, tuy là cảm thấy mặt mũi có chút không nhịn được, nhưng nàng vẫn cười lớn một tiếng, tự bào chữa nói: "Mọi người có chuyện gấp, Mộng nhi không quấy rầy nữa!"
Nói xong cũng vững vàng đi ra ngoài.
Dạ Tử Mị không để ý tới, là bởi vì có chuyện quan trọng hơn. Hiên Viên Vô Thương không để ý tới, là cảm thấy không cần thiết, mà Dạ Tử Lân vốn đã cực kỳ không thích nàng. Nữ nhân này tâm cơ thâm trầm, lường gạt Y nhi - nha đầu ngốc đó, sau đó ở hoàng cung làm mưa làm gió. Y nhi đần, hắn cũng không đần!
Cung nhân nhìn cảnh tượng giương cung bạt kiếm này, vội vàng lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Dạ Tử Mị cười lạnh một tiếng: "Con trai ngoan của ta, tới nơi này của mẫu thân làm gì?"
"Câm mồm! Bổn vương với ngươi không có quan hệ!" Lớn tiếng mở miệng, tràn đầy lệ khí, đối mặt nữ nhân này, hắn vẫn khó có thể che giấu cảm xúc của mình.
"Tốt! Không có quan hệ, không biết Nhiếp Chính vương Điện hạ đại giá quang lâm, không biết có chuyện gì?" Dạ Tử Mị cũng không giận, trên gương mặt đó đều là nụ cười chẳng hề để ý, Hiên Viên Vô Thương, ngươi ngoài mặt không biến sắc, thật ra thì trong lòng sợ muốn chết rồi đúng không?
"Bổn vương vì chuyện gì, chẳng lẽ ngươi không biết?" Lạnh lùng nhìn bà ta, trực giác nói cho hắn biết, chuyện này nhất định không thoát được quan hệ với nữ nhân này. Bởi vì hắn không bỏ lỡ ánh mắt đầu tiên khi nữ nhân này nhìn thấy hắn, đáy mắt xuất hiện vẻ hả hê.
"Nhiếp Chính vương mang trong lòng thiên hạ, nghĩ chuyện tự nhiên cũng so với chúng ta - những tục nhân này nhiều hơn một chút. Bổn cung làm sao có thể biết tâm tư của Nhiếp Chính vương Điện hạ!" Dạ Tử Mị không biến sắc đánh Mê Tung Quyền.
Trên thực tế bà cũng không thể biểu lộ cái gì, bởi vì người thần bí kia đã cảnh cáo bà, phải coi chuyện này như không tồn tại. Nếu không, làm hư kế hoạch, đối với người nào cũng không có chỗ tốt!
Hiên Viên Vô Thương nhìn bà vẫn còn không chút để ý nói lời nói có nói hay không đều được, cắn răng mở miệng, trong giọng nói tràn đầy không kiên nhẫn: "Dạ Tử Mị, ngươi tốt nhất không nên ép Bổn vương động thủ!"
"Lời nói này ngược lại kỳ lạ, sao thành bổn cung ép buộc ngươi rồi hả? Nhiếp Chính vương Điện hạ của chúng ta cao quý và không thể xâm phạm, Bổn cung há có thể bức bách! Nếu truyền ra ngoài, thực sự để cho người cười đến rụng răng! Nhiếp Chính vương Điện hạ muốn động thủ liền động thủ đi, cần gì tìm những lý do này. Bổn cung an vị ở chỗ này, mặc cho Nhiếp Chính vương đánh chửi! Thuận tiện để khắp thiên hạ đều biết, Nhiếp Chính vương cao quý của bọn họ đối đãi với mẫu thân hắn như thế nào!" Trong đôi mắt tà mị đào hoa của Dạ Tử Mị tràn đầy khinh thường, mặt giễu cợt nói xong, liền quay đầu đi chỗ khác, giống như nhìn hắn cũng cảm thấy dơ bẩn mắt của mình.
Dạ Tử Lân nhíu nhíu lông mày anh tuấn: "Cô, bất luận như thế nào, Sở Cuồng cũng là Tôn nhi của người. Nếu người biết cái gì, liền nói cho biểu huynh đi!"
......
Vũ Văn Tiểu Tam ôm Hiên Viên Lạc Thần khóc rống không ngừng, cảm giác lo lắng trong lòng càng rõ ràng! Giống như sẽ có thứ gì phải trôi qua sinh mệnh của mình, loại cảm giác này làm cho nàng cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Nhìn Tiểu Nguyệt một chút: "Tiểu Nguyệt, ngươi ôm Thần nhi, ta đi ra ngoài một lát!"
"Tiểu thư, sẽ không phải muốn đi hoàng cung chứ?" Nếu như tiểu thư muốn đi hoàng cung, nàng nhất định phải ngăn lại.
Vũ Văn Tiểu Tam dừng một chút, vẻ mặt hoảng hốt ngắn ngủi trong chốc lát. Đúng vậy, nàng nên đi hoàng cung, nhưng không biết vì sao trong lòng nàng lại truyền ra một phương hướng khác......
"Không phải!" Nói xong cũng không đợi Tiểu Nguyệt mở miệng hỏi lần nữa, liền chạy thật nhanh ra khỏi phòng. Mấy đạo bóng đen chợt lóe, mười ám vệ đuổi theo bảo vệ.
Tiểu Nguyệt lo lắng đuổi theo, nhìn cửa một chút. Hình như phương hướng tiểu thư chạy không phải hoàng cung, lúc này mới hơi yên tâm. Đình Vân và Liên Hoa đi tìm tiểu công tử rồi, cũng không thể tự mình đi bảo vệ tiểu thư!
Tiểu Nguyệt phiền muộn dậm chân, không biết nên làm thế nào cho phải!
Mà ngay lúc sau khi Vũ Văn Tiểu Tam ra cửa, tiểu Lạc thần khóc càng lớn tiếng hơn......
Tiểu Nguyệt vội vàng dụ dỗ nó: "Tiểu thế tử ngoan! Không khóc! Không khóc!"
......
"Tôn nhi? Bổn cung phúc bạc, không có Tôn nhi! Nếu không phải người phụ thân tốt kia của ngươi ném chết con ta, chắc hẳn hiện tại cũng nên có Tôn nhi rồi!" Dạ Tử Mị lạnh lùng nhìn chằm chằm Dạ Tử Lân.
Lời này làm Dạ Tử Lân có chút áy náy cúi đầu: "Cô cô, chuyện năm đó đừng nhắc lại nữa, phụ hoàng đã băng hà rồi. Người đã chết, dù lỗi lớn hơn nữa cũng đã vùi vào hoàng thổ rồi, cô cô vẫn nên nghĩ thông suốt đi!"
"Dạ Tử Mị, ngươi tốt nhất lập tức nói Cuồng nhi ở đâu cho Bổn vương!" Hiên Viên Vô Thương lười phải nghe bọn hắn nói nhảm nữa, lạnh lùng nhìn nữ nhân trước kia được hắn xưng là mẫu thân, trong lòng tràn đầy thất vọng. Bất luận như thế nào, chuyện năm đó đều không phải là hắn có thể quyết định, dù bà ta oán hận thế nào cũng không nên oán hận đến trên đầu hắn chứ! Nhưng cố tình nữ nhân này oán hận hắn cũng không sao, ngay cả người bên cạnh hắn cũng không bỏ qua cho.
"Cuồng nhi gì?" Dạ Tử Mị ngước đầu nhìn hắn, giả bộ ngu.
"Ngươi!" Thân hình lóe lên, một tay hung hăng bóp cổ bà ta. Lần này, rõ ràng đã động sát cơ, sức lực cực lớn "Bổn vương hỏi ngươi một lần nữa, Cuồng nhi ở đâu!"
Liên Vụ ngay lập tức tiến lên kéo Vương Gia nhà mình ra. Bất luận như thế nào, giết mẹ là tội lớn, cũng không thể để Vương Gia gánh được! Cho dù muốn giết, cũng không thể do Vương Gia tự thân động thủ!
"Vương Gia, ngài trước yên tĩnh một chút, có lẽ trưởng công chúa thật không biết!"
Nghe Liên Vụ nói, Hiên Viên Vô Thương ngược lại tỉnh táo lại, cười lạnh buông tay.
Dạ Tử Mị thở không ra hơi che cổ của mình, liều mạng hít thở không khí trong sạch......
Lần trước hắn cũng từng bóp cổ bà, nhưng bà biết lúc hắn bóp còn có một tia lý trí. Nhưng hôm nay, là thật muốn mạng của bà! Xem ra hắn nói quan hệ mẹ con bọn họ đã không còn là thật! Hắn sẽ không bao giờ bởi vì thân phận của bà mà xuống tay lưu tình nữa!
"Bổn vương ngược lại quên, miệng của trưởng công chúa luôn là cứng như vậy. Bổn vương càng bóp, sợ rằng trưởng công chúa sẽ càng không nói. Nhưng là...... Nghe nói cữu cữu năm đó ném chết huynh trưởng của bổn vương, làm phiền trưởng công chúa nói cho Bổn vương biết, là có chuyện này hay không?" Môi mỏng như hoa anh đào nâng lên một nụ cười tàn nhẫn khát máu.
Nếu bà ta không nói, hắn liền vạch trần thân phận thật của Dạ Tử Kỳ, tráo đổi huyết thống hoàng thất, thiết kế mưu hại hoàng tự. Bất luận là công bố tin gì ra, Dạ Tử Kỳ và Dạ Tử Mị đều chỉ có một con đường chết! Từ trước tới giờ, hắn đều không phải là người thiện lương gì, nếu như nữ nhân này nhất định phải ép buộc hắn, hắn cũng sẽ không khách khí với bà ta nữa!
Dạ Tử Mị nghe xong lời này, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, gắt gao cắn chặt hàm răng, nhìn Hiên Viên Vô Thương...... Hiện nay Dạ Tử Lân cũng ở đây, nếu hắn nói chuyện này ra ngoài, vậy Kỳ nhi......
"Trưởng công chúa suy nghĩ kỹ chưa? Thật không nói?" Nhìn sắc mặt bà ta, hắn biết rõ chuyện này tuyệt đối không thoát được quan hệ với bà ta!
Đúng lúc này, một phi tiêu bắn vào......
Tay áo bào màu trắng vung lên, phi tiêu liền rơi vào trên một bàn tay trắng nõn, một lực hút cường đại hướng về phía phi tiêu ném tới để tìm kiếm......
Không lâu lắm, một người áo đen liền bị hắn hút vào, hung hăng nện trên mặt đất......
Vẻ mặt người áo đen kia đầy hoảng sợ nhìn hắn, mình đã chạy trốn tới vài trăm mét ở ngoài, thế nhưng cũng bị hắn hút vào. Hiên Viên Vô Thương, võ công thật sâu không lường được!
Hàm răng khẽ cắn, một cỗ máu đen từ trong miệng phun ra, hít vào một hơi......
Nếu bị bắt, chỉ có thể cắn nát túi chứa chất độc trong miệng để tự vận, tránh rơi vào trong tay kẻ địch......
Lạnh lùng nhìn lướt qua thi thể trên đất, lấy tờ giấy trên phi tiêu đang cầm xuống......
Chỉ có vẻn vẹn vài câu: Nhiếp Chính vương Điện hạ, muốn cứu Hiên Viên Sở Cuồng, trước giờ thân, tới dốc núi Phong Nhai phía tây hoàng cung, bổn tọa ở chỗ này đợi tin tốt từ ngài!
Ánh mắt tính nhẩm, giờ Mùi đã qua, thời gian cách giờ Thân đã không còn bao nhiêu, triệu tập nhân mã đã không còn kịp rồi! Đến thời gian của bọn họ cũng tính được vô cùng chính xác, xem ra không phải là nhân vật dễ ứng phó!
"Liên Vụ, bắn đạn tín hiệu! Một mình bổn vương đi dốc núi Thanh Phong trước, ngươi đi triệu tập nhân mã!" Nói xong lạnh lùng quét Dạ Tử Mị một cái, rồi giống như một trận gió bay đi......
Liên Vụ đem đạn tín hiệu bắn lên không trung, do dự một chút, cũng đi theo......
Bọn họ nhận được đạn tín hiệu, sẽ biết hắn và Vương Gia ở nơi nào, cho nên hắn không cần thiết chờ mọi người tập trung lại một chỗ, còn không bằng thật sớm theo sau bảo vệ Vương Gia!
......
Dốc núi Thanh Phong, một nam tử áo trắng tuyệt mỹ đứng ở vách đá, gió nhẹ nâng lên tóc dài đen như mực, dung nhan tuyệt mỹ dưới ánh mặt trời chói chang càng lộ vẻ kiều diễm......
Môi mỏng như cánh hoa anh đào mím chặt, đôi mắt tà mị đào hoa híp lại, vạt áo như tuyết bị gió nâng lên......
Liên Vụ nắm chặt kiếm trong tay, đứng ở bên cạnh hắn.
Không lâu lắm, một đám người áo đen bao vây bọn họ lại.
Mí mắt Hiên Viên Vô Thương cũng chưa từng hạ xuống, giống như không để bọn họ vào trong mắt chút nào......
Một đạo âm thanh làm cho người ta không phân rõ được là nam hay nữ vang lên: "Nhiếp Chính vương Điện hạ quả nhiên là người phụ thân tốt! Biết rõ phải chết, nhưng cũng vì nhi tử đem mạng của mình tới, thật làm tại hạ rất cảm động!"
"Hãy bớt sàm ngôn đi, Cuồng nhi đâu?" Trong đôi mắt tà mị đào hoa tràn đầy khí phách ngạo thị thiên hạ, hình như căn bản không để người này vào trong mắt.
"Nhiếp Chính vương Điện hạ không hiếu kỳ, ta là ai sao?" Giọng nói có chút đùa giỡn vang lên.
Hiên Viên Vô Thương nhìn hắn một chút, trong mắt người áo đen kia tràn đầy âm lãnh. Bộ dáng này, lại có năng lực này...... Trong đầu loại bỏ bóng dáng Dạ Tử Kỳ, Phượng Phi Loan, Mộ Di Tuyết và mấy người tông tộc của Dạ Mị đế quốc, lập tức phủ định từng người, đều không phải!
"Nếu các hạ cố ý để Bổn vương biết ngươi là ai, cũng sẽ không dùng thuật biến đổi giọng nói để nói chuyện với bản vương! Nói ra điều kiện của ngươi, nếu Bổn vương làm được, liền đáp ứng ngươi!" Lạnh lùng quét hắn, hiển nhiên đối với việc hắn là ai không có bao nhiêu hứng thú.
Người áo đen kia ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng: "Ha ha ha...... Nhiếp Chính vương Điện hạ quả thật thông minh, làm được liền đáp ứng, nếu ta muốn mạng của ngươi thì sao?"
"Không thể nào!" Ba chữ, xuất ngôn rõ ràng, không hề do dự.
Làm thân thể người áo đen kia chấn động, hơi sững sờ một chút, ngay sau đó có chút giễu cợt mở miệng: "Tại hạ còn tưởng rằng Nhiếp Chính vương Điện hạ quan tâm con trai của mình đến cỡ nào, không ngờ vẫn không nguyện vì nhi tử của mình mà mất đi tính mạng!"
"Sợ là Bổn vương tự vận ở đây, các hạ càng sẽ không thả Cuồng nhi đi?" Nhìn trong mắt hắn rõ ràng là hận ý, Hiên Viên Vô Thương đúng là gặp chuyện không may. Người chết ở trong tay Hiên Viên Vô Thương hắn nhiều vô số, cho nên kẻ thù của hắn cũng ở khắp thiên hạ, xảy ra chuyện như vậy cũng không có gì kỳ quái.
Lời này vừa nói ra, tròng mắt người áo đen kia hơi híp, vui vẻ cười lớn: "Tốt! Nhiếp Chính vương quả thật đại tài, nhưng thật vất vả mới bắt được Quý công tử tới, cũng không thể một chút tác dụng cũng không có chứ? Nếu không Nhiếp Chính vương tự phế võ công, tại hạ liền trả Quý công tử lại cho người như thế nào?"
"Cái điều kiện này cùng cái đằng trước có khác nhau sao?" Tự phế võ công, chắc chắn phải chết. Hắn đã chết, người này cũng sẽ không bỏ qua cho Cuồng nhi.
Người áo đen kia ngẩn ra, cảm giác mình có điểm ngu xuẩn! Hừ lạnh một tiếng: "Xem ra Nhiếp Chính vương đúng là không hề lo lắng đến an nguy của quý công tử!"
Lời này vừa rơi xuống, liền có một người áo đen ôm Hiên Viên Sở Cuồng ra ngoài, giao nó vào trong tay nguời thủ lĩnh áo đen kia.
Vậy mà, mọi người chỉ thấy bạch quang lóe lên, đứa trẻ đã đến trong tay Hiên Viên Vô Thương......
Người thủ lĩnh áo đen kia nhìn lồng ngực trống không, tràn đầy khiếp sợ. Tuy đã tính đến, nhưng không ngờ tốc độ lại nhanh như thế! Võ công của Hiên Viên Vô Thương đã cao đến loại cảnh giới nào! Sợ rằng nếu không phải vì phải cứu Hiên Viên Sở Cuồng ra ngoài, dù hắn ta muốn giết mình, cũng chỉ là một ý niệm!
Nam tử tuyệt mỹ nhìn tiểu oa nhi trong ngực một chút, thở phào nhẹ nhõm. Hiên Viên Sở Cuồng nhìn thấy phụ thân, cười khanh khách lên, đưa ra tay nhỏ bé sờ lên mặt Hiên Viên Vô Thương......
Nhìn con trai bảo bối, từ đáy lòng dâng lên một tình cảm nồng đậm......
Chợt, biến sắc, khí huyết trong cơ thể tuôn trào, đôi mắt tà mị đào hoa dính vào chút huyết sắc, cắn răng ngẩng đầu nhìn người áo đen kia......
"Ha ha ha ha...... Nhiếp Chính vương có phải phát hiện ‘ Tử Dạ ’ trong cơ thể mình đang phát tác không? Quên nói cho Nhiếp Chính vương, trên vách đá dựng đứng của dốc núi Thanh Phong này, mọc đầy một loại hoa gọi là ‘ Ma Liên Tử Dạ’. Thật ra thì hoa này cũng không có gì đặc biệt, nếu người bình thường ngửi thấy cũng không có gì chuyện, nhưng nếu vừa đúng trúng một loại độc gọi là ‘ Tử Dạ ’, độc tính sẽ bị dẫn phát ra! Nhiếp Chính vương Điện hạ, tư vị của ‘ Tử Dạ’ như thế nào?" Trong mắt người nọ tràn đầy nụ cười điên cuồng.
Đây chính là nguyên nhân hắn nói nhảm nhiều như vậy với Hiên Viên Vô Thương. Hắn tự nhiên biết, luận võ công mình không phải là đối thủ của Hiên Viên Vô Thương. Hắn cũng biết chỉ cần Hiên Viên Sở Cuồng vừa lộ mặt, sẽ lập tức bị đoạt đi. Tất cả chuyện này cũng chỉ vì trì hoãn thời gian, khiến "Ma Liên Tử Dạ" dụ độc trong cơ thể hắn tái phát!
Liên Vụ ngay lập tức lấy ra thuốc giả thần y cho, đưa cho hắn: "Vương Gia!"
"Ha ha ha...... Không có ích lợi gì đâu! Khắp nơi trên núi này đều là hoa dẫn độc kia, cho dù ăn cũng không thể thoát được!" Người áo đen kia rất tốt bụng nhắc nhở. Muốn xem bộ dáng nhếch nhác của Hiên Viên Vô Thương.
Môi mỏng như cánh hoa anh đào mím chặt, đè nén độc tính trong người, hướng về phía Liên Vụ mở miệng: "Mang Cuồng nhi đi! Đừng để ý đến Bổn vương!"
Mục tiêu của những người này là hắn, lấy năng lực Liên Vụ, còn có mình giúp một tay kéo dài thời gian, để cho hắn ta an toàn mang theo Cuồng nhi đi trở về thì không khó!
"Vương gia! Thuộc hạ không thể bỏ lại ngài!" Liên Vụ kiên định mở miệng.
"Ngươi ở lại chỗ này chỉ biết hy sinh vô ích, hơn nữa Cuồng nhi cũng sẽ không chết cùng với chúng ta!" Giọng nói rất có từ tính giờ phút này tràn đầy tức giận, hung hăng nhìn hắn chằm chằm, hi vọng hắn có thể lý trí một chút.
Liên Vụ cắn răng nhìn Hiên Viên Vô Thương, để vương gia một mình ở lại chỗ này, chỉ có một con đường chết!
"Liên Vụ, nghe lời! Mang Cuồng nhi trở về, sau đó cùng bọn Đình Vân bảo vệ tốt Tam nhi và hai đứa bé của bổn vương. Nhớ, về sau nếu lại xảy ra tình trạng này, dù Bổn vương chết cũng sẽ không tha thứ cho các ngươi! Đi!" Máu đen chảy xuống dọc theo khóe môi......
Liên Vụ nhận lấy Hiên Viên Sở Cuồng, nhìn vương gia một chút, cắn răng, buộc mình quay đầu rời đi......
Mà tiểu Sở cuồng rời khỏi lồng ngực Hiên Viên Vô Thương, giống như là dự liệu được cái gì, hắng giọng gào khóc lớn lên......
Người áo đen kia cất giọng cười to lần nữa: "Ha ha...... Quả nhiên là phụ tử liền tâm! Chỉ là Hiên Viên Vô Thương, ngươi chết tâm đi! Hôm nay nơi này, ai cũng không trốn thoát được!"
"Thật sao?" Cười tà tứ một tiếng, giơ tay lên, rút nhuyễn kiếm bên hông ra, dùng ý chí mạnh mẽ chống đỡ, công kích về phía thủ lĩnh, "Liên Vụ, đi!"
"Dạ!" Quay đầu lại nhìn Hiên Viên Vô Thương một cái, ôm đứa trẻ trong ngực dùng khinh công rời đi thật nhanh.Hiện tại hắn mang theo tiểu công tử ở lại chỗ này, chỉ biết kéo chân vương gia!
Mấy người áo đen muốn xông tới cản, Hiên Viên Vô Thương chỉ đành phải quay đầu lại giúp Liên Vụ chống đỡ, đồng thời cũng để phía sau lưng lại cho người thủ lĩnh áo đen kia......
Một kiếm, xuyên thấu bờ vai của hắn, nhưng đầu hắn cũng không quay lại. Gió kiếm sắc bén đảo qua, đem những người áo đen muốn ngăn cản Liên Vụ đánh gục từng người......
Cho đến khi bóng dáng Liên Vụ đi xa, hắn rốt cuộc nhanh chóng buông tâm xuống. Đồng thời, ý chí chống đỡ mạnh mẽ cũng gần như biến mất......
Một ngụm máu tươi phun từ trong miệng ra. Vết thương trên vai, máu liên tục chảy ra không ngừng......
Một đám người áo đen tiến lên phía trước, triền đấu cùng hắn......
......
Máu tươi nhiễm đỏ áo trắng, thương tích khắp người......
Người thủ lĩnh áo đen kia hung hăng đánh một chưởng, muốn tránh ra lại bị độc trong người giữ chặt, không thể động đậy, cứng rắn bị một chưởng này......
Bám lấy nhuyễn kiếm đứng ở vách đá, tầm mắt đã từ từ mơ hồ......
Cười khổ một tiếng...... Tam nhi, thật xin lỗi, cuối cùng Thương Thương nuốt lời rồi......
Không thể cùng nàng một đời một thế...... Thật xin lỗi......
Người áo đen kia vừa nâng lên một chưởng......
"Không --" Nhưng vào lúc này, một giọng nữ mang theo hoảng sợ vang lên......
Người thủ lĩnh áo đen quay đầu, liền nhìn thấy Vũ Văn Tiểu Tam vừa đuổi tới, cười lạnh một tiếng: "Tới vừa đúng! Cùng nhau giải quyết!"
"Tam nhi, đi! Đi mau......" Mặt hắn đầy hoảng sợ nhìn cô gái đang chạy như bay về phía hắn, nàng làm sao lại tới nơi này!
Nàng lại giống như không nghe được lời của hắn, chạy thật nhanh đến bên cạnh hắn. Nhìn bộ dáng hắn máu me đầy người, kéo tay áo của hắn. Nước mắt trong nháy mắt chảy đầy mặt, đau lòng mở miệng: "Thương Thương, chàng làm sao vậy?"
Nàng biết hôm nay lo lắng bất an không phải là chuyện vô căn cứ mà! Lúc vừa mới lên núi, đứng xa xa liền nhìn thấy Liên Vụ ôm một đứa trẻ bay đi từ trên cao, không nhìn thấy Thương Thương, nàng biết hắn nhất định đã xảy ra chuyện!
"Tam nhi, đừng để ý đến ta! Đi! Đi mau!" Hắn nắm bả vai của nàng, trên gương mặt tuyệt mỹ tràn đầy kiên định. Nàng phải đi, bởi vì chờ người của bọn họ chạy tới, ít nhất còn phải tốn ba nén nhang, khi đó bọn họ sợ rằng đã......
"Lão nương không đi!" Nàng kiên định nhìn ánh mắt của hắn, đáy mắt chứa đầy nước mắt, hung dữ mở miệng về phía hắn, "Lão nương chính là không đi! Hiên Viên Vô Thương, chàng muốn thoát khỏi lão nương, không dễ dàng như vậy đâu!"
Nghe lời của nàng..., tay của hắn không tự chủ được chạm lên gương mặt của nàng. Đầu ngón tay dọc theo hình dáng khắc họa từng điểm, dường như muốn khắc thật sâu dung nhan của nàng vào đáy lòng, dịu dàng mở miệng: "Tam nhi, nghe lời, có thể trước khi chết gặp nàng một lần, Thương Thương đã rất thỏa mãn rồi. Đi đi, lần này, người ta cho phép nàng tái giá, Ngạo cũng tốt, Gia Luật Trục Nguyên cũng được...... Đi đi, được không? Coi như là Thương Thương cầu xin nàng!"
"Hiên Viên Vô Thương, chàng khốn kiếp! Chàng đã nói chúng ta sống chết không rời, chàng đã nói!" Nàng hung hăng nhìn hắn chằm chằm, hắn tại sao có thể, tại sao có thể dùng giọng nói dịu dáng này, nói lời tàn nhẫn như vậy với nàng....
"Ha ha ha...... Sống chết không rời? Tốt! Ta liền muốn xem các ngươi có biện pháp sống chết không rời thế nào!" Khi một ám vệ cuối cùng phụ trách bảo vệ Vũ Văn Tiểu Tam bị đánh chết, người thủ lĩnh áo đen kia căm hận nhìn hai người bọn họ, cười lạnh thành tiếng.
Hắn nắm thân thể của nàng, kiên nghị ngăn ở trước người của nàng: "Tam nhi, ta cản bọn họ lại, nàng lập tức đi!"
Nhưng vào lúc này, người thủ lĩnh áo đen kia vận đủ mười tầng nội lực, đánh một chưởng về phía Hiên Viên Vô Thương. Một chưởng này, chính là của một nhị lưu cao thủ, phải chết là không thể nghi ngờ......
Mà trạng thái bây giờ của Hiên Viên Vô Thương, một chưởng này tuyệt đối đủ để lấy tánh mạng của hắn! Trong ánh sáng đó, một đạo bóng dáng màu đỏ chợt lóe, ngăn ở trước người của hắn......
"Phốc......" Nàng ôm thật chặt vòng eo của hắn, một ngụm máu tươi phun lên ngực của hắn......
"Không --" Âm thanh hoảng sợ của nam tử vang lên......
Ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt tràn đầy hốt hoảng của hắn, bờ môi nàng nâng lên một nụ cười hạnh phúc: "Thương Thương, chàng biết không, mỗi lần...... mỗi lần gặp chuyện gì, đều là chàng ngăn ở...... ngăn ở trước thân thể của ta. Rốt cuộc...... Rốt cuộc lần này, ta cũng có thể bảo vệ chàng rồi......"
Nàng nói xong, một ngụm máu tươi phun ra, rơi vào trên vạt áo như tuyết của hắn...... Thật ra thì, nàng vẫn luôn muốn bảo vệ hắn. Nàng làm được, rốt cuộc làm được rồi......
Bàn tay trắng nõn...... run rẩy, sờ lên mặt hắn tràn đầy máu tươi, nước mắt chảy xuống: "Thương Thương, người ta rất vui...... rất vui vì đời này có thể gặp chàng...... Rất vui vì mặc kệ gặp chuyện gì...... luôn là có một ngươi, kiên nghị đứng, vì ta che mưa che gió......"
"Tam nhi, Tam nhi! Thương Thương cũng rất vui, rất vui vì có thể gặp Tam nhi. Thương Thương muốn cả đời vì Tam nhi che mưa che gió, cho nên Tam nhi nhất định nhất định không sao cả! Chúng ta còn có rất nhiều rất nhiều chuyện chưa làm, còn có rất nhiều rất nhiều nơi chưa đi. Nàng không thể có chuyện! Nàng có nghe hay không, người ta không để cho nàng có chuyện!"
Nàng giương môi cười một tiếng, muốn nói gì lại chợt biến sắc, níu lấy lồng ngực của mình, phun ra một ngụm máu tươi: "Thương Thương, người ta thật khó chịu, thật khó chịu...... Ta không muốn chết......"
"Sẽ không! Tam nhi! Sẽ không có chuyện! Sẽ không......" Hắn ôm thân thể mềm nhũn của nàng, mặt đầy hốt hoảng, gắt gao cắn môi dưới, đã không tìm được thần trí......
Chợt, hung hăng quay đầu, nhìn người thủ lĩnh áo đen kia, ôm chặt cô gái trong ngực, cầm kiếm trong tay lên đâm tới, kẻ thương tổn Tam nhi, chết!
Thân thể người nọ né tránh, kiếm kia hiểm hiểm xẹt qua cổ của hắn, nhưng vẫn cứa được vài tia máu......
Nhíu nhíu lông mày, không ngờ Hiên Viên Vô Thương bị thương đến trình độ này, vẫn còn chiến lực mạnh như thế!
Trên dốc núi Thanh Phong, nam tử tuyệt mỹ mặc áo trắng, quơ múa lợi kiếm thật nhanh......
Kiếm của hắn, giống như là thanh đao tử vong, từng đao thu sinh mạng, người áo đen lần lượt trở thành vong hồn dưới kiếm của hắn......
Hắn bây giờ, đôi mắt đỏ tươi, đã không giống như người, mà là một ác ma! Đúng, chính là một ác ma......
Từng kiếm đâm xuyên qua ngực kẻ địch......
Đồng thời, kiếm kẻ địch cũng từng kiếm xuyên qua thân thể hắn...... Nhưng hắn lại không hề có cảm giác, trong đầu chỉ có một chữ -- Giết!
Giết!
Chợt, một mũi tên bắn lên cánh tay trái của hắn, đồng thời người áo đen kia đánh tới một chưởng. Tay mềm rũ, cô gái trong ngực giống như diều đứt dây, bay về phía đáy vực......
"Không --" Hắn hoảng sợ trợn to mắt, không chút do dự xoay người, nhảy xuống đáy vực......
Lòng bàn chân mượn lực, giẫm lên đá, tung người nhảy một cái, ôm thân thể nàng vào trong ngực, hai người cùng nhau rơi xuống dưới......
Ôm nàng, cùng nhau chịu chết...... Đáy lòng của hắn không khỏi nhẹ nhõm......
"Thương Thương, chàng...... chàng thật ngốc......" Hắn tại sao muốn nhảy xuống theo, rõ ràng lấy tình trạng bây giờ của hắn, có thể chống đỡ đến khi bọn Đình Vân tới.
Mà hắn, giờ phút này cười khẽ thật thấp một tiếng, ôm chặt người trong ngực: "Tam nhi, chúng ta sống chết không rời!"
Trên mặt của nàng, nước mắt và máu đan vào nhau, ngẩng đầu lên nhìn gương mặt tuyệt mỹ của hắn một chút, nâng lên một nụ cười lúm đồng tiền: "Ừm! Sống chết không rời!"
Hắn cúi đầu, ngậm môi của nàng, điên cuồng ôm hôn, môi cùng lưỡi đan vào một chỗ, trong miệng nếm đến...... có máu, cũng có lệ......
Huyết lệ này...... lại ngọt ngào, ngọt đến đáy lòng!
Nam tử mặc áo trắng, ôm thật chặt nữ tử áo đỏ, cùng nhau rơi xuống đáy vực vạn trượng......
......
"Sống chết không rời --"
"Sống chết không rời......"
Nói xong đứng lên, vẻ mặt kính cẩn đứng trước mặt Dạ Tử Mị. Hừ, một nữ nhân thủy tính dương hoa thôi, nếu không phải vì gả cho biểu huynh, Dạ Tử Mộng nàng mới không ở chỗ này chịu những uất ức này đâu! Đợi nàng thành công nhập phủ Nhiếp Chính vương, Dạ Tử Mị thì như thế nào, còn không phải phải xem sắc mặt của nàng mà làm việc sao!
"Thăm Bổn cung? Được rồi, coi như ngươi tới thăm Bổn cung đi!" Dạ Tử Mị cười như không cười nhìn nàng ta, mặc dù không biết mục đích nàng ta tới đây là gì, nhưng đáy mắt nàng ta đầy vẻ khinh thường đối với mình, vẫn có thể thấy rõ ràng!
Nghe bà ta nói một câu như thế, sắc mặt Dạ Tử Mộng hơi hòa hoãn đi một ít: "Nói Mộng nhi nhiều năm như vậy, cũng không có một lần đến thăm cô cô, Mộng nhi thật là bất hiếu, cô cô cũng đừng nên oán trách Mộng nhi"
Dạ Tử Mị sau khi nghe xong, cười giả dối một tiếng: "Bổn cung làm sao sẽ oán trách công chúa, hôm nay Bổn cung sa sút đến vậy, hiếm khi được công chúa còn hăng hái đến thăm Bổn cung, Bổn cung cảm kích còn không kịp, sao có thể oán trách đây!"
"Cô cô không trách là tốt rồi! Trường Sinh Điện này cũng thật vắng vẻ, không biết biểu huynh có từng tới thăm cô cô không?" Chưa nói mấy câu liền không nhịn được tiết lộ mục đích của mình ra ngoài.
Sắc mặt Dạ Tử Mị lạnh lẽo, bà dĩ nhiên biết biểu huynh Dạ Tử Mộng nói là ai, là người mà bà không nguyện ý nói tới nhất! Nhìn vẻ mặt hàm xuân của nàng ta, cũng biết gương mặt đó của Hiên Viên Vô Thương lại rước lấy phiền phức rồi.
Trên gương mặt xinh đẹp xuất hiện vẻ vui sướng khi người gặp họa, thành thật nói: "Biểu huynh của ngươi một ngày kiếm bạc tỷ, làm gì có thời gian đến thăm ta."
Lời này vừa rơi xuống, chỉ thấy đôi mày thanh tú của Dạ Tử Mộng nhướng lên, trên gương mặt ương ngạnh xuất hiện chút không kiên nhẫn, thì ra biểu huynh chưa từng tới nơi này, vậy mình chạy tới nơi này làm cái gì? Lấy lòng một bà bà không ai yêu thích? Đây không phải là lãng phí thời gian sao?
Dạ Tử Mộng có chút không kiên nhẫn mở miệng: "Nếu như vậy, Mộng nhi nên đi về trước rồi, cô cô chú ý thân thể!" Nói xong xoay người chuẩn bị rời đi.
Ai ngờ từ sau lưng truyền đến giọng nói của Dạ Tử Mị: "Mặc dù Thương Nhi có nhi tử, nhưng lại chưa lập chính phi, ngươi biết nguyên nhân không?"
Lời này khiến bước chân Dạ Tử Mộng dừng lại. Đúng vậy, biểu huynh không phải vẫn luôn không có lập gia đình sao? Cái "Vương phi" đó cũng chỉ là gọi như vậy thôi, bọn họ cũng không có chân chính bái thiên địa!
"Cô cô biết nguyên nhân?" Dạ Tử Mộng lập tức quay đầu, bô dáng vui vẻ mà không có lời nào có thể diễn tả được.
Dạ Tử Mị nhìn Dạ Tử Mộng đã mắc câu, đáy lòng cười lạnh một tiếng: "Con trai của bổn cung, sao Bổn cung không biết! Chỉ cần Bổn cung một ngày không đồng ý, Thương Nhi cũng sẽ không cưới bất kỳ cô gái nào làm phi!"
Nói như vậy, cô cô này vẫn có giá trị lợi dụng sao? Trên mặt Dạ Tử Mộng lập tức chất đầy nụ cười: "Cô cô, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, biểu huynh kinh thái tuyệt diễm, ta lại là cháu của cô cô, không bằng......"
Không che giấu mục đích của mình chút nào, bởi vì nàng đã nhìn ra, Dạ Tử Mị cũng không thích nàng, cho nên không bằng trực tiếp nói rõ, có yêu cầu, điều kiện gì cứ nói thẳng, có lẽ sẽ đạt được hiệu quả bất ngờ.
"Muốn làm con dâu bổn cung? Có thể! Nhưng ngươi phải giao mạng cho Bổn cung, bất luận Bổn cung bắt ngươi làm chuyện gì, ngươi đều không thể cự tuyệt!" Dạ Tử Mị cười đến xinh đẹp, tuy dung nhan hơi già nhưng vẫn câu hồn đoạt phách như vậy.
Khiến Dạ Tử Mộng không nhịn được thầm than trong lòng, khó trách biểu huynh có thể anh tuấn như vậy, cô cô này của nàng quả nhiên là tuyệt sắc thế gian ít có! Nghe điều kiện của bà ta, Dạ Tử Mộng hơi suy nghĩ một chút liền đồng ý, chỉ cần có thể gả cho biểu huynh, nàng không tiếc bất cứ giá nào, mà lão nữ nhân trước mặt này, lợi dụng xong một cước đạp đi cũng không sao! Muốn cả đời Dạ Tử Mộng nàng đều nghe bà ta, nằm mơ sao!
"Nếu có thể gả cho biểu huynh, cô cô chính là bà bà của Mộng nhi, Mộng nhi tự nhiên sẽ nghe lời cô cô nói!"
Hai nữ nhân nhìn nhau cười một tiếng, hiệp nghị không tiếng động đạt thành.
Dạ Tử Mộng lạnh lùng mà cười cười, nhìn con cờ mình lợi dụng. Nhưng cuộc giao dịch này, không biết là ai đang bị ai lợi dụng......
......
"Vương gia, có phải là......" Mặc dù nói trưởng công chúa hiện tại không có năng lực động đến tiểu công tử, nhưng hình như có "Thâm thù đại hận" với vương gia, hận không được để vương gia đi tìm chết, cũng chỉ có một mình trưởng công chúa!
"Đi Trường Sinh Điện!" Mặc dù cảm thấy nữ nhân kia đã không còn bản lãnh lớn như vậy, nhưng chỉ cần còn có một chút đầu mối và khả năng, hắn đều sẽ không bỏ qua!
"Biểu huynh, trẫm cùng đi với huynh!" Dạ Tử Lân lập tức đuổi theo bước chân hai người bọn họ, chuyện năm đó của cô cô, hắn vẫn biết một chút, đáng tiếc một biểu huynh khác của mình cứ như vậy bị phụ hoàng ném chết.
Cô cô oán hận hắn cũng không phải là không thể lý giải, nhưng hắn nghĩ không ra chính là bất luận như thế nào, biểu huynh đều là con trai ruột của bà, vì sao cô cô luôn không muốn gặp huynh ấy! Ngược lại giống như rất ưa thích đại hoàng huynh, ban đầu cũng là liều mạng muốn lập đại hoàng huynh làm vua kia mà. Nếu không phải nhìn mặt mũi của biểu huynh, sau khi hắn lên ngôi tất nhiên sẽ không bỏ qua cho bà ta!
Một nam tử toàn thân áo trắng, mặt đầy sát khí đi trên hành lang hoàng cung, khí lạnh tỏa ra trên người cực kỳ nồng đậm, khiến cung nhân giữ cửa đứng xa xa nhìn, cả người cũng không nhịn được mà phát run, co rúm thân thể lại, cúi đầu hành lễ, rồi sau đó đứng ở một bên, dù ngẩng đầu nhìn một chút cũng không dám!
Đến cửa Trường Sinh Điện, bọn cung nữ, thái giám ở cửa quỳ xuống hành lễ: "Tụi nô tỳ bái kiến Nhiếp Chính vương Điện hạ!"
Những cung nữ kia trong ngày thường nhìn thấy vị Nhiếp Chính vương phong hoa tuyệt đại này, luôn không nhịn được mặt hồng tim đập một phen. Hôm nay nhìn hắn khắp người đều là sát khí, bị dọa đến thân thể cũng không vững vàng, run như lá thu rụng bay theo gió.
Nhìn lại một chút hoàng đế đi theo sau lưng Hiên Viên Vô Thương, cũng cao giọng hành lễ: "Nô tỳ tham kiến hoàng thượng!"
Dạ Tử Lân khoát tay áo, liền không nhìn các nàng nữa.
Trong điện Dạ Tử Mị nghe vậy, hướng về phía Dạ Tử Mộng tự hào cười một tiếng: "Như thế nào? Cô cô không có lừa ngươi chứ? Thương Nhi mặc dù không thường đến thăm cô cô, nhưng trong tim của hắn vẫn có người mẫu thân này! Không phải hiện tại liền đến rồi sao!"
Mặc dù bà đoán được Hiên Viên Vô Thương vì sao mà đến, nhưng lấy ra lừa Dạ Tử Mộng ngu ngốc này, cũng được mà!
Dạ Tử Mộng vừa nghe, vẻ mặt đầy vui mừng, không ngờ không lâu lắm liền lại có thể nhìn thấy biểu huynh rồi! Nàng tới nơi này quả nhiên không sai!
"Được rồi, ngươi trước trở về đi!" Nếu Hiên Viên Vô Thương đi vào, lời nói dối vừa rồi của mình không phải sẽ bị vạch trần sao?
Dạ Tử Mộng cứng đờ, có chút không dám tin nhìn bà ta: "Cô cô, biểu huynh tới, Mộng nhi vì sao phải trở về?"
"Nói ngươi đần ngươi chính là đần! Bộ dáng ngươi cứ nhào vào như vậy, nam nhân có thể thích ngươi mới lạ! Có lúc chính là cần vờ tha để bắt thật!" Dạ Tử Mị dường như nhiệt tâm hướng dẫn.
Lúc này ba người Hiên Viên Vô Thương đã vững vàng đi vào, Dạ Tử Mộng hơi suy nghĩ một chút, gật đầu một cái, tràn đầy quyến luyến nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Hiên Viên Vô Thương, rồi sau đó hướng về phía Dạ Tử Lân mở miệng: "Hoàng huynh! Cô! Biểu huynh! Mộng nhi đi về trước!"
Nói lời này xong, không có ai trả lời nàng, tuy là cảm thấy mặt mũi có chút không nhịn được, nhưng nàng vẫn cười lớn một tiếng, tự bào chữa nói: "Mọi người có chuyện gấp, Mộng nhi không quấy rầy nữa!"
Nói xong cũng vững vàng đi ra ngoài.
Dạ Tử Mị không để ý tới, là bởi vì có chuyện quan trọng hơn. Hiên Viên Vô Thương không để ý tới, là cảm thấy không cần thiết, mà Dạ Tử Lân vốn đã cực kỳ không thích nàng. Nữ nhân này tâm cơ thâm trầm, lường gạt Y nhi - nha đầu ngốc đó, sau đó ở hoàng cung làm mưa làm gió. Y nhi đần, hắn cũng không đần!
Cung nhân nhìn cảnh tượng giương cung bạt kiếm này, vội vàng lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Dạ Tử Mị cười lạnh một tiếng: "Con trai ngoan của ta, tới nơi này của mẫu thân làm gì?"
"Câm mồm! Bổn vương với ngươi không có quan hệ!" Lớn tiếng mở miệng, tràn đầy lệ khí, đối mặt nữ nhân này, hắn vẫn khó có thể che giấu cảm xúc của mình.
"Tốt! Không có quan hệ, không biết Nhiếp Chính vương Điện hạ đại giá quang lâm, không biết có chuyện gì?" Dạ Tử Mị cũng không giận, trên gương mặt đó đều là nụ cười chẳng hề để ý, Hiên Viên Vô Thương, ngươi ngoài mặt không biến sắc, thật ra thì trong lòng sợ muốn chết rồi đúng không?
"Bổn vương vì chuyện gì, chẳng lẽ ngươi không biết?" Lạnh lùng nhìn bà ta, trực giác nói cho hắn biết, chuyện này nhất định không thoát được quan hệ với nữ nhân này. Bởi vì hắn không bỏ lỡ ánh mắt đầu tiên khi nữ nhân này nhìn thấy hắn, đáy mắt xuất hiện vẻ hả hê.
"Nhiếp Chính vương mang trong lòng thiên hạ, nghĩ chuyện tự nhiên cũng so với chúng ta - những tục nhân này nhiều hơn một chút. Bổn cung làm sao có thể biết tâm tư của Nhiếp Chính vương Điện hạ!" Dạ Tử Mị không biến sắc đánh Mê Tung Quyền.
Trên thực tế bà cũng không thể biểu lộ cái gì, bởi vì người thần bí kia đã cảnh cáo bà, phải coi chuyện này như không tồn tại. Nếu không, làm hư kế hoạch, đối với người nào cũng không có chỗ tốt!
Hiên Viên Vô Thương nhìn bà vẫn còn không chút để ý nói lời nói có nói hay không đều được, cắn răng mở miệng, trong giọng nói tràn đầy không kiên nhẫn: "Dạ Tử Mị, ngươi tốt nhất không nên ép Bổn vương động thủ!"
"Lời nói này ngược lại kỳ lạ, sao thành bổn cung ép buộc ngươi rồi hả? Nhiếp Chính vương Điện hạ của chúng ta cao quý và không thể xâm phạm, Bổn cung há có thể bức bách! Nếu truyền ra ngoài, thực sự để cho người cười đến rụng răng! Nhiếp Chính vương Điện hạ muốn động thủ liền động thủ đi, cần gì tìm những lý do này. Bổn cung an vị ở chỗ này, mặc cho Nhiếp Chính vương đánh chửi! Thuận tiện để khắp thiên hạ đều biết, Nhiếp Chính vương cao quý của bọn họ đối đãi với mẫu thân hắn như thế nào!" Trong đôi mắt tà mị đào hoa của Dạ Tử Mị tràn đầy khinh thường, mặt giễu cợt nói xong, liền quay đầu đi chỗ khác, giống như nhìn hắn cũng cảm thấy dơ bẩn mắt của mình.
Dạ Tử Lân nhíu nhíu lông mày anh tuấn: "Cô, bất luận như thế nào, Sở Cuồng cũng là Tôn nhi của người. Nếu người biết cái gì, liền nói cho biểu huynh đi!"
......
Vũ Văn Tiểu Tam ôm Hiên Viên Lạc Thần khóc rống không ngừng, cảm giác lo lắng trong lòng càng rõ ràng! Giống như sẽ có thứ gì phải trôi qua sinh mệnh của mình, loại cảm giác này làm cho nàng cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Nhìn Tiểu Nguyệt một chút: "Tiểu Nguyệt, ngươi ôm Thần nhi, ta đi ra ngoài một lát!"
"Tiểu thư, sẽ không phải muốn đi hoàng cung chứ?" Nếu như tiểu thư muốn đi hoàng cung, nàng nhất định phải ngăn lại.
Vũ Văn Tiểu Tam dừng một chút, vẻ mặt hoảng hốt ngắn ngủi trong chốc lát. Đúng vậy, nàng nên đi hoàng cung, nhưng không biết vì sao trong lòng nàng lại truyền ra một phương hướng khác......
"Không phải!" Nói xong cũng không đợi Tiểu Nguyệt mở miệng hỏi lần nữa, liền chạy thật nhanh ra khỏi phòng. Mấy đạo bóng đen chợt lóe, mười ám vệ đuổi theo bảo vệ.
Tiểu Nguyệt lo lắng đuổi theo, nhìn cửa một chút. Hình như phương hướng tiểu thư chạy không phải hoàng cung, lúc này mới hơi yên tâm. Đình Vân và Liên Hoa đi tìm tiểu công tử rồi, cũng không thể tự mình đi bảo vệ tiểu thư!
Tiểu Nguyệt phiền muộn dậm chân, không biết nên làm thế nào cho phải!
Mà ngay lúc sau khi Vũ Văn Tiểu Tam ra cửa, tiểu Lạc thần khóc càng lớn tiếng hơn......
Tiểu Nguyệt vội vàng dụ dỗ nó: "Tiểu thế tử ngoan! Không khóc! Không khóc!"
......
"Tôn nhi? Bổn cung phúc bạc, không có Tôn nhi! Nếu không phải người phụ thân tốt kia của ngươi ném chết con ta, chắc hẳn hiện tại cũng nên có Tôn nhi rồi!" Dạ Tử Mị lạnh lùng nhìn chằm chằm Dạ Tử Lân.
Lời này làm Dạ Tử Lân có chút áy náy cúi đầu: "Cô cô, chuyện năm đó đừng nhắc lại nữa, phụ hoàng đã băng hà rồi. Người đã chết, dù lỗi lớn hơn nữa cũng đã vùi vào hoàng thổ rồi, cô cô vẫn nên nghĩ thông suốt đi!"
"Dạ Tử Mị, ngươi tốt nhất lập tức nói Cuồng nhi ở đâu cho Bổn vương!" Hiên Viên Vô Thương lười phải nghe bọn hắn nói nhảm nữa, lạnh lùng nhìn nữ nhân trước kia được hắn xưng là mẫu thân, trong lòng tràn đầy thất vọng. Bất luận như thế nào, chuyện năm đó đều không phải là hắn có thể quyết định, dù bà ta oán hận thế nào cũng không nên oán hận đến trên đầu hắn chứ! Nhưng cố tình nữ nhân này oán hận hắn cũng không sao, ngay cả người bên cạnh hắn cũng không bỏ qua cho.
"Cuồng nhi gì?" Dạ Tử Mị ngước đầu nhìn hắn, giả bộ ngu.
"Ngươi!" Thân hình lóe lên, một tay hung hăng bóp cổ bà ta. Lần này, rõ ràng đã động sát cơ, sức lực cực lớn "Bổn vương hỏi ngươi một lần nữa, Cuồng nhi ở đâu!"
Liên Vụ ngay lập tức tiến lên kéo Vương Gia nhà mình ra. Bất luận như thế nào, giết mẹ là tội lớn, cũng không thể để Vương Gia gánh được! Cho dù muốn giết, cũng không thể do Vương Gia tự thân động thủ!
"Vương Gia, ngài trước yên tĩnh một chút, có lẽ trưởng công chúa thật không biết!"
Nghe Liên Vụ nói, Hiên Viên Vô Thương ngược lại tỉnh táo lại, cười lạnh buông tay.
Dạ Tử Mị thở không ra hơi che cổ của mình, liều mạng hít thở không khí trong sạch......
Lần trước hắn cũng từng bóp cổ bà, nhưng bà biết lúc hắn bóp còn có một tia lý trí. Nhưng hôm nay, là thật muốn mạng của bà! Xem ra hắn nói quan hệ mẹ con bọn họ đã không còn là thật! Hắn sẽ không bao giờ bởi vì thân phận của bà mà xuống tay lưu tình nữa!
"Bổn vương ngược lại quên, miệng của trưởng công chúa luôn là cứng như vậy. Bổn vương càng bóp, sợ rằng trưởng công chúa sẽ càng không nói. Nhưng là...... Nghe nói cữu cữu năm đó ném chết huynh trưởng của bổn vương, làm phiền trưởng công chúa nói cho Bổn vương biết, là có chuyện này hay không?" Môi mỏng như hoa anh đào nâng lên một nụ cười tàn nhẫn khát máu.
Nếu bà ta không nói, hắn liền vạch trần thân phận thật của Dạ Tử Kỳ, tráo đổi huyết thống hoàng thất, thiết kế mưu hại hoàng tự. Bất luận là công bố tin gì ra, Dạ Tử Kỳ và Dạ Tử Mị đều chỉ có một con đường chết! Từ trước tới giờ, hắn đều không phải là người thiện lương gì, nếu như nữ nhân này nhất định phải ép buộc hắn, hắn cũng sẽ không khách khí với bà ta nữa!
Dạ Tử Mị nghe xong lời này, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, gắt gao cắn chặt hàm răng, nhìn Hiên Viên Vô Thương...... Hiện nay Dạ Tử Lân cũng ở đây, nếu hắn nói chuyện này ra ngoài, vậy Kỳ nhi......
"Trưởng công chúa suy nghĩ kỹ chưa? Thật không nói?" Nhìn sắc mặt bà ta, hắn biết rõ chuyện này tuyệt đối không thoát được quan hệ với bà ta!
Đúng lúc này, một phi tiêu bắn vào......
Tay áo bào màu trắng vung lên, phi tiêu liền rơi vào trên một bàn tay trắng nõn, một lực hút cường đại hướng về phía phi tiêu ném tới để tìm kiếm......
Không lâu lắm, một người áo đen liền bị hắn hút vào, hung hăng nện trên mặt đất......
Vẻ mặt người áo đen kia đầy hoảng sợ nhìn hắn, mình đã chạy trốn tới vài trăm mét ở ngoài, thế nhưng cũng bị hắn hút vào. Hiên Viên Vô Thương, võ công thật sâu không lường được!
Hàm răng khẽ cắn, một cỗ máu đen từ trong miệng phun ra, hít vào một hơi......
Nếu bị bắt, chỉ có thể cắn nát túi chứa chất độc trong miệng để tự vận, tránh rơi vào trong tay kẻ địch......
Lạnh lùng nhìn lướt qua thi thể trên đất, lấy tờ giấy trên phi tiêu đang cầm xuống......
Chỉ có vẻn vẹn vài câu: Nhiếp Chính vương Điện hạ, muốn cứu Hiên Viên Sở Cuồng, trước giờ thân, tới dốc núi Phong Nhai phía tây hoàng cung, bổn tọa ở chỗ này đợi tin tốt từ ngài!
Ánh mắt tính nhẩm, giờ Mùi đã qua, thời gian cách giờ Thân đã không còn bao nhiêu, triệu tập nhân mã đã không còn kịp rồi! Đến thời gian của bọn họ cũng tính được vô cùng chính xác, xem ra không phải là nhân vật dễ ứng phó!
"Liên Vụ, bắn đạn tín hiệu! Một mình bổn vương đi dốc núi Thanh Phong trước, ngươi đi triệu tập nhân mã!" Nói xong lạnh lùng quét Dạ Tử Mị một cái, rồi giống như một trận gió bay đi......
Liên Vụ đem đạn tín hiệu bắn lên không trung, do dự một chút, cũng đi theo......
Bọn họ nhận được đạn tín hiệu, sẽ biết hắn và Vương Gia ở nơi nào, cho nên hắn không cần thiết chờ mọi người tập trung lại một chỗ, còn không bằng thật sớm theo sau bảo vệ Vương Gia!
......
Dốc núi Thanh Phong, một nam tử áo trắng tuyệt mỹ đứng ở vách đá, gió nhẹ nâng lên tóc dài đen như mực, dung nhan tuyệt mỹ dưới ánh mặt trời chói chang càng lộ vẻ kiều diễm......
Môi mỏng như cánh hoa anh đào mím chặt, đôi mắt tà mị đào hoa híp lại, vạt áo như tuyết bị gió nâng lên......
Liên Vụ nắm chặt kiếm trong tay, đứng ở bên cạnh hắn.
Không lâu lắm, một đám người áo đen bao vây bọn họ lại.
Mí mắt Hiên Viên Vô Thương cũng chưa từng hạ xuống, giống như không để bọn họ vào trong mắt chút nào......
Một đạo âm thanh làm cho người ta không phân rõ được là nam hay nữ vang lên: "Nhiếp Chính vương Điện hạ quả nhiên là người phụ thân tốt! Biết rõ phải chết, nhưng cũng vì nhi tử đem mạng của mình tới, thật làm tại hạ rất cảm động!"
"Hãy bớt sàm ngôn đi, Cuồng nhi đâu?" Trong đôi mắt tà mị đào hoa tràn đầy khí phách ngạo thị thiên hạ, hình như căn bản không để người này vào trong mắt.
"Nhiếp Chính vương Điện hạ không hiếu kỳ, ta là ai sao?" Giọng nói có chút đùa giỡn vang lên.
Hiên Viên Vô Thương nhìn hắn một chút, trong mắt người áo đen kia tràn đầy âm lãnh. Bộ dáng này, lại có năng lực này...... Trong đầu loại bỏ bóng dáng Dạ Tử Kỳ, Phượng Phi Loan, Mộ Di Tuyết và mấy người tông tộc của Dạ Mị đế quốc, lập tức phủ định từng người, đều không phải!
"Nếu các hạ cố ý để Bổn vương biết ngươi là ai, cũng sẽ không dùng thuật biến đổi giọng nói để nói chuyện với bản vương! Nói ra điều kiện của ngươi, nếu Bổn vương làm được, liền đáp ứng ngươi!" Lạnh lùng quét hắn, hiển nhiên đối với việc hắn là ai không có bao nhiêu hứng thú.
Người áo đen kia ngửa mặt lên trời cười to vài tiếng: "Ha ha ha...... Nhiếp Chính vương Điện hạ quả thật thông minh, làm được liền đáp ứng, nếu ta muốn mạng của ngươi thì sao?"
"Không thể nào!" Ba chữ, xuất ngôn rõ ràng, không hề do dự.
Làm thân thể người áo đen kia chấn động, hơi sững sờ một chút, ngay sau đó có chút giễu cợt mở miệng: "Tại hạ còn tưởng rằng Nhiếp Chính vương Điện hạ quan tâm con trai của mình đến cỡ nào, không ngờ vẫn không nguyện vì nhi tử của mình mà mất đi tính mạng!"
"Sợ là Bổn vương tự vận ở đây, các hạ càng sẽ không thả Cuồng nhi đi?" Nhìn trong mắt hắn rõ ràng là hận ý, Hiên Viên Vô Thương đúng là gặp chuyện không may. Người chết ở trong tay Hiên Viên Vô Thương hắn nhiều vô số, cho nên kẻ thù của hắn cũng ở khắp thiên hạ, xảy ra chuyện như vậy cũng không có gì kỳ quái.
Lời này vừa nói ra, tròng mắt người áo đen kia hơi híp, vui vẻ cười lớn: "Tốt! Nhiếp Chính vương quả thật đại tài, nhưng thật vất vả mới bắt được Quý công tử tới, cũng không thể một chút tác dụng cũng không có chứ? Nếu không Nhiếp Chính vương tự phế võ công, tại hạ liền trả Quý công tử lại cho người như thế nào?"
"Cái điều kiện này cùng cái đằng trước có khác nhau sao?" Tự phế võ công, chắc chắn phải chết. Hắn đã chết, người này cũng sẽ không bỏ qua cho Cuồng nhi.
Người áo đen kia ngẩn ra, cảm giác mình có điểm ngu xuẩn! Hừ lạnh một tiếng: "Xem ra Nhiếp Chính vương đúng là không hề lo lắng đến an nguy của quý công tử!"
Lời này vừa rơi xuống, liền có một người áo đen ôm Hiên Viên Sở Cuồng ra ngoài, giao nó vào trong tay nguời thủ lĩnh áo đen kia.
Vậy mà, mọi người chỉ thấy bạch quang lóe lên, đứa trẻ đã đến trong tay Hiên Viên Vô Thương......
Người thủ lĩnh áo đen kia nhìn lồng ngực trống không, tràn đầy khiếp sợ. Tuy đã tính đến, nhưng không ngờ tốc độ lại nhanh như thế! Võ công của Hiên Viên Vô Thương đã cao đến loại cảnh giới nào! Sợ rằng nếu không phải vì phải cứu Hiên Viên Sở Cuồng ra ngoài, dù hắn ta muốn giết mình, cũng chỉ là một ý niệm!
Nam tử tuyệt mỹ nhìn tiểu oa nhi trong ngực một chút, thở phào nhẹ nhõm. Hiên Viên Sở Cuồng nhìn thấy phụ thân, cười khanh khách lên, đưa ra tay nhỏ bé sờ lên mặt Hiên Viên Vô Thương......
Nhìn con trai bảo bối, từ đáy lòng dâng lên một tình cảm nồng đậm......
Chợt, biến sắc, khí huyết trong cơ thể tuôn trào, đôi mắt tà mị đào hoa dính vào chút huyết sắc, cắn răng ngẩng đầu nhìn người áo đen kia......
"Ha ha ha ha...... Nhiếp Chính vương có phải phát hiện ‘ Tử Dạ ’ trong cơ thể mình đang phát tác không? Quên nói cho Nhiếp Chính vương, trên vách đá dựng đứng của dốc núi Thanh Phong này, mọc đầy một loại hoa gọi là ‘ Ma Liên Tử Dạ’. Thật ra thì hoa này cũng không có gì đặc biệt, nếu người bình thường ngửi thấy cũng không có gì chuyện, nhưng nếu vừa đúng trúng một loại độc gọi là ‘ Tử Dạ ’, độc tính sẽ bị dẫn phát ra! Nhiếp Chính vương Điện hạ, tư vị của ‘ Tử Dạ’ như thế nào?" Trong mắt người nọ tràn đầy nụ cười điên cuồng.
Đây chính là nguyên nhân hắn nói nhảm nhiều như vậy với Hiên Viên Vô Thương. Hắn tự nhiên biết, luận võ công mình không phải là đối thủ của Hiên Viên Vô Thương. Hắn cũng biết chỉ cần Hiên Viên Sở Cuồng vừa lộ mặt, sẽ lập tức bị đoạt đi. Tất cả chuyện này cũng chỉ vì trì hoãn thời gian, khiến "Ma Liên Tử Dạ" dụ độc trong cơ thể hắn tái phát!
Liên Vụ ngay lập tức lấy ra thuốc giả thần y cho, đưa cho hắn: "Vương Gia!"
"Ha ha ha...... Không có ích lợi gì đâu! Khắp nơi trên núi này đều là hoa dẫn độc kia, cho dù ăn cũng không thể thoát được!" Người áo đen kia rất tốt bụng nhắc nhở. Muốn xem bộ dáng nhếch nhác của Hiên Viên Vô Thương.
Môi mỏng như cánh hoa anh đào mím chặt, đè nén độc tính trong người, hướng về phía Liên Vụ mở miệng: "Mang Cuồng nhi đi! Đừng để ý đến Bổn vương!"
Mục tiêu của những người này là hắn, lấy năng lực Liên Vụ, còn có mình giúp một tay kéo dài thời gian, để cho hắn ta an toàn mang theo Cuồng nhi đi trở về thì không khó!
"Vương gia! Thuộc hạ không thể bỏ lại ngài!" Liên Vụ kiên định mở miệng.
"Ngươi ở lại chỗ này chỉ biết hy sinh vô ích, hơn nữa Cuồng nhi cũng sẽ không chết cùng với chúng ta!" Giọng nói rất có từ tính giờ phút này tràn đầy tức giận, hung hăng nhìn hắn chằm chằm, hi vọng hắn có thể lý trí một chút.
Liên Vụ cắn răng nhìn Hiên Viên Vô Thương, để vương gia một mình ở lại chỗ này, chỉ có một con đường chết!
"Liên Vụ, nghe lời! Mang Cuồng nhi trở về, sau đó cùng bọn Đình Vân bảo vệ tốt Tam nhi và hai đứa bé của bổn vương. Nhớ, về sau nếu lại xảy ra tình trạng này, dù Bổn vương chết cũng sẽ không tha thứ cho các ngươi! Đi!" Máu đen chảy xuống dọc theo khóe môi......
Liên Vụ nhận lấy Hiên Viên Sở Cuồng, nhìn vương gia một chút, cắn răng, buộc mình quay đầu rời đi......
Mà tiểu Sở cuồng rời khỏi lồng ngực Hiên Viên Vô Thương, giống như là dự liệu được cái gì, hắng giọng gào khóc lớn lên......
Người áo đen kia cất giọng cười to lần nữa: "Ha ha...... Quả nhiên là phụ tử liền tâm! Chỉ là Hiên Viên Vô Thương, ngươi chết tâm đi! Hôm nay nơi này, ai cũng không trốn thoát được!"
"Thật sao?" Cười tà tứ một tiếng, giơ tay lên, rút nhuyễn kiếm bên hông ra, dùng ý chí mạnh mẽ chống đỡ, công kích về phía thủ lĩnh, "Liên Vụ, đi!"
"Dạ!" Quay đầu lại nhìn Hiên Viên Vô Thương một cái, ôm đứa trẻ trong ngực dùng khinh công rời đi thật nhanh.Hiện tại hắn mang theo tiểu công tử ở lại chỗ này, chỉ biết kéo chân vương gia!
Mấy người áo đen muốn xông tới cản, Hiên Viên Vô Thương chỉ đành phải quay đầu lại giúp Liên Vụ chống đỡ, đồng thời cũng để phía sau lưng lại cho người thủ lĩnh áo đen kia......
Một kiếm, xuyên thấu bờ vai của hắn, nhưng đầu hắn cũng không quay lại. Gió kiếm sắc bén đảo qua, đem những người áo đen muốn ngăn cản Liên Vụ đánh gục từng người......
Cho đến khi bóng dáng Liên Vụ đi xa, hắn rốt cuộc nhanh chóng buông tâm xuống. Đồng thời, ý chí chống đỡ mạnh mẽ cũng gần như biến mất......
Một ngụm máu tươi phun từ trong miệng ra. Vết thương trên vai, máu liên tục chảy ra không ngừng......
Một đám người áo đen tiến lên phía trước, triền đấu cùng hắn......
......
Máu tươi nhiễm đỏ áo trắng, thương tích khắp người......
Người thủ lĩnh áo đen kia hung hăng đánh một chưởng, muốn tránh ra lại bị độc trong người giữ chặt, không thể động đậy, cứng rắn bị một chưởng này......
Bám lấy nhuyễn kiếm đứng ở vách đá, tầm mắt đã từ từ mơ hồ......
Cười khổ một tiếng...... Tam nhi, thật xin lỗi, cuối cùng Thương Thương nuốt lời rồi......
Không thể cùng nàng một đời một thế...... Thật xin lỗi......
Người áo đen kia vừa nâng lên một chưởng......
"Không --" Nhưng vào lúc này, một giọng nữ mang theo hoảng sợ vang lên......
Người thủ lĩnh áo đen quay đầu, liền nhìn thấy Vũ Văn Tiểu Tam vừa đuổi tới, cười lạnh một tiếng: "Tới vừa đúng! Cùng nhau giải quyết!"
"Tam nhi, đi! Đi mau......" Mặt hắn đầy hoảng sợ nhìn cô gái đang chạy như bay về phía hắn, nàng làm sao lại tới nơi này!
Nàng lại giống như không nghe được lời của hắn, chạy thật nhanh đến bên cạnh hắn. Nhìn bộ dáng hắn máu me đầy người, kéo tay áo của hắn. Nước mắt trong nháy mắt chảy đầy mặt, đau lòng mở miệng: "Thương Thương, chàng làm sao vậy?"
Nàng biết hôm nay lo lắng bất an không phải là chuyện vô căn cứ mà! Lúc vừa mới lên núi, đứng xa xa liền nhìn thấy Liên Vụ ôm một đứa trẻ bay đi từ trên cao, không nhìn thấy Thương Thương, nàng biết hắn nhất định đã xảy ra chuyện!
"Tam nhi, đừng để ý đến ta! Đi! Đi mau!" Hắn nắm bả vai của nàng, trên gương mặt tuyệt mỹ tràn đầy kiên định. Nàng phải đi, bởi vì chờ người của bọn họ chạy tới, ít nhất còn phải tốn ba nén nhang, khi đó bọn họ sợ rằng đã......
"Lão nương không đi!" Nàng kiên định nhìn ánh mắt của hắn, đáy mắt chứa đầy nước mắt, hung dữ mở miệng về phía hắn, "Lão nương chính là không đi! Hiên Viên Vô Thương, chàng muốn thoát khỏi lão nương, không dễ dàng như vậy đâu!"
Nghe lời của nàng..., tay của hắn không tự chủ được chạm lên gương mặt của nàng. Đầu ngón tay dọc theo hình dáng khắc họa từng điểm, dường như muốn khắc thật sâu dung nhan của nàng vào đáy lòng, dịu dàng mở miệng: "Tam nhi, nghe lời, có thể trước khi chết gặp nàng một lần, Thương Thương đã rất thỏa mãn rồi. Đi đi, lần này, người ta cho phép nàng tái giá, Ngạo cũng tốt, Gia Luật Trục Nguyên cũng được...... Đi đi, được không? Coi như là Thương Thương cầu xin nàng!"
"Hiên Viên Vô Thương, chàng khốn kiếp! Chàng đã nói chúng ta sống chết không rời, chàng đã nói!" Nàng hung hăng nhìn hắn chằm chằm, hắn tại sao có thể, tại sao có thể dùng giọng nói dịu dáng này, nói lời tàn nhẫn như vậy với nàng....
"Ha ha ha...... Sống chết không rời? Tốt! Ta liền muốn xem các ngươi có biện pháp sống chết không rời thế nào!" Khi một ám vệ cuối cùng phụ trách bảo vệ Vũ Văn Tiểu Tam bị đánh chết, người thủ lĩnh áo đen kia căm hận nhìn hai người bọn họ, cười lạnh thành tiếng.
Hắn nắm thân thể của nàng, kiên nghị ngăn ở trước người của nàng: "Tam nhi, ta cản bọn họ lại, nàng lập tức đi!"
Nhưng vào lúc này, người thủ lĩnh áo đen kia vận đủ mười tầng nội lực, đánh một chưởng về phía Hiên Viên Vô Thương. Một chưởng này, chính là của một nhị lưu cao thủ, phải chết là không thể nghi ngờ......
Mà trạng thái bây giờ của Hiên Viên Vô Thương, một chưởng này tuyệt đối đủ để lấy tánh mạng của hắn! Trong ánh sáng đó, một đạo bóng dáng màu đỏ chợt lóe, ngăn ở trước người của hắn......
"Phốc......" Nàng ôm thật chặt vòng eo của hắn, một ngụm máu tươi phun lên ngực của hắn......
"Không --" Âm thanh hoảng sợ của nam tử vang lên......
Ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt tràn đầy hốt hoảng của hắn, bờ môi nàng nâng lên một nụ cười hạnh phúc: "Thương Thương, chàng biết không, mỗi lần...... mỗi lần gặp chuyện gì, đều là chàng ngăn ở...... ngăn ở trước thân thể của ta. Rốt cuộc...... Rốt cuộc lần này, ta cũng có thể bảo vệ chàng rồi......"
Nàng nói xong, một ngụm máu tươi phun ra, rơi vào trên vạt áo như tuyết của hắn...... Thật ra thì, nàng vẫn luôn muốn bảo vệ hắn. Nàng làm được, rốt cuộc làm được rồi......
Bàn tay trắng nõn...... run rẩy, sờ lên mặt hắn tràn đầy máu tươi, nước mắt chảy xuống: "Thương Thương, người ta rất vui...... rất vui vì đời này có thể gặp chàng...... Rất vui vì mặc kệ gặp chuyện gì...... luôn là có một ngươi, kiên nghị đứng, vì ta che mưa che gió......"
"Tam nhi, Tam nhi! Thương Thương cũng rất vui, rất vui vì có thể gặp Tam nhi. Thương Thương muốn cả đời vì Tam nhi che mưa che gió, cho nên Tam nhi nhất định nhất định không sao cả! Chúng ta còn có rất nhiều rất nhiều chuyện chưa làm, còn có rất nhiều rất nhiều nơi chưa đi. Nàng không thể có chuyện! Nàng có nghe hay không, người ta không để cho nàng có chuyện!"
Nàng giương môi cười một tiếng, muốn nói gì lại chợt biến sắc, níu lấy lồng ngực của mình, phun ra một ngụm máu tươi: "Thương Thương, người ta thật khó chịu, thật khó chịu...... Ta không muốn chết......"
"Sẽ không! Tam nhi! Sẽ không có chuyện! Sẽ không......" Hắn ôm thân thể mềm nhũn của nàng, mặt đầy hốt hoảng, gắt gao cắn môi dưới, đã không tìm được thần trí......
Chợt, hung hăng quay đầu, nhìn người thủ lĩnh áo đen kia, ôm chặt cô gái trong ngực, cầm kiếm trong tay lên đâm tới, kẻ thương tổn Tam nhi, chết!
Thân thể người nọ né tránh, kiếm kia hiểm hiểm xẹt qua cổ của hắn, nhưng vẫn cứa được vài tia máu......
Nhíu nhíu lông mày, không ngờ Hiên Viên Vô Thương bị thương đến trình độ này, vẫn còn chiến lực mạnh như thế!
Trên dốc núi Thanh Phong, nam tử tuyệt mỹ mặc áo trắng, quơ múa lợi kiếm thật nhanh......
Kiếm của hắn, giống như là thanh đao tử vong, từng đao thu sinh mạng, người áo đen lần lượt trở thành vong hồn dưới kiếm của hắn......
Hắn bây giờ, đôi mắt đỏ tươi, đã không giống như người, mà là một ác ma! Đúng, chính là một ác ma......
Từng kiếm đâm xuyên qua ngực kẻ địch......
Đồng thời, kiếm kẻ địch cũng từng kiếm xuyên qua thân thể hắn...... Nhưng hắn lại không hề có cảm giác, trong đầu chỉ có một chữ -- Giết!
Giết!
Chợt, một mũi tên bắn lên cánh tay trái của hắn, đồng thời người áo đen kia đánh tới một chưởng. Tay mềm rũ, cô gái trong ngực giống như diều đứt dây, bay về phía đáy vực......
"Không --" Hắn hoảng sợ trợn to mắt, không chút do dự xoay người, nhảy xuống đáy vực......
Lòng bàn chân mượn lực, giẫm lên đá, tung người nhảy một cái, ôm thân thể nàng vào trong ngực, hai người cùng nhau rơi xuống dưới......
Ôm nàng, cùng nhau chịu chết...... Đáy lòng của hắn không khỏi nhẹ nhõm......
"Thương Thương, chàng...... chàng thật ngốc......" Hắn tại sao muốn nhảy xuống theo, rõ ràng lấy tình trạng bây giờ của hắn, có thể chống đỡ đến khi bọn Đình Vân tới.
Mà hắn, giờ phút này cười khẽ thật thấp một tiếng, ôm chặt người trong ngực: "Tam nhi, chúng ta sống chết không rời!"
Trên mặt của nàng, nước mắt và máu đan vào nhau, ngẩng đầu lên nhìn gương mặt tuyệt mỹ của hắn một chút, nâng lên một nụ cười lúm đồng tiền: "Ừm! Sống chết không rời!"
Hắn cúi đầu, ngậm môi của nàng, điên cuồng ôm hôn, môi cùng lưỡi đan vào một chỗ, trong miệng nếm đến...... có máu, cũng có lệ......
Huyết lệ này...... lại ngọt ngào, ngọt đến đáy lòng!
Nam tử mặc áo trắng, ôm thật chặt nữ tử áo đỏ, cùng nhau rơi xuống đáy vực vạn trượng......
......
"Sống chết không rời --"
"Sống chết không rời......"