Trên đường đi làm, Duẫn Hạo thấy một người đang hôn mê, cậu động lòng nên đem người về nhà chăm sóc.
Biết rõ đối phương là một tên máu lạnh vô tình vì đạt được mục đích mà không từ một thủ đoạn nào, nhưng Duẫn Hạo vẫn không có cách nào ghét anh ta, không biết đây là loại tình cảm gì, mãi đến khi có một ngày bị người đàn ông cưỡng ép ôm…
Thằng nhóc này không phải kẻ ngu si thì là đồ ngốc, dưới hàn khí không ai có thể địch lại của hắn vẫn có thể cười hết sức dịu dàng như thế.
Hàn Thiệu Lẫm ghét nhất là loại người quá mức tốt bụng tin tưởng trên đời này không có kẻ xấu! Thuở nhỏ dưới sự dạy dỗ gần như là tàn khốc của ông nội, hắn không cảm thấy vì vụ buôn bán bức tử vài mạng người là chuyện vô nhân đạo như thế nào, cũng không cho rằng người khác cứu mình thì nhất định phải bày tỏ cảm động đến rơi nước mắt, mặc kệ là ai, cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì với hắn.
Nhưng mà, vì sao từ từ, dưới ánh mắt trong veo của thằng nhóc đó, hắn lại bắt đầu cảm thấy lúng túng lo sợ trước nay chưa từng có? Nhất là sau khi biết được bản thân dưới sự vô ý thức đã cưỡng bức Duẫn Hạo…