Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thuốc Nguyễn Kiều mua dường như có hiệu quả.
Thứ sáu Lâm Trạm còn sốt cao, dáng vẻ bị bệnh như có thể lập tức qua đời, thì thứ bảy Tống Loan Loan ở phòng ngủ vô cùng vui vẻ nói, buổi tối sắp đi dã ngoại.
Hoạt động còn có thể tổ chức đúng hạn, xem ra anh không có chuyện gì lớn.
Nguyễn Kiều vừa nghe Tống Loan Loan nói chuyện, vừa thu dọn đồ đạc.
Tống Loan Loan tò mò, “Kiều Kiều, cậu thu dọn túi xách làm gì thế?”
Nguyễn Kiều nhẹ giọng trả lời: “Hôm nay tớ về nhà.”
“Ồ, về nhà à, vậy cậu chú ý an toàn nhé.”
Nguyễn Kiều gật đầu, “Ừm, các cậu đi dã ngoại cũng phải chú ý an toàn.”
Tống Loan Loan cười tủm tỉm đáp lại, nhẩm hát, tung tăng soi mình trước gương.
Nhà Nguyễn Kiều ở trung tâm thành phố, cách khu thương mại náo nhiệt nhất của Nam Thành chỉ có 10 phút.
Đi một chuyến xe bus, lại đổi sang tàu điện ngầm, cô từ trường về nhà mất khoảng nửa tiếng.
Không thể không nói, vị trí của Nam Đại thật sự quá ở vùng ngoại ô.
Trong nhà giống như dự đoán của cô, vừa trống trải vừa yên tĩnh, cô đặt túi xuống, mới phát hiện trên bàn đã tích một tầng bụi mỏng, cây xanh trồng không tưới nước cũng chết mất mấy chậu cây rồi.
Xem ra, gần đây cha mẹ cô không có về nhà.
Mẹ của Nguyễn Kiều gần đây vừa thăng chức lên Phó chủ biên nhật báo Nam Thành, ngày thường rất hiếm khi thấy bóng dáng, bây giờ càng bận đến chân không thấy đất.
Cha của cô cũng bận, thường xuyên phải tới các nơi tổ chức giao lưu học thuật, năm nay thuyên chuyển đến Đại học Sư phạm Tinh Thành làm viện trưởng khoa Văn học, một hai tháng mới trở về Nam Thành một lần.
Từ lúc Nguyễn Kiều học cấp hai cũng đã bắt đầu kiểu cuộc sống gia đình chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều này, lúc đó cha mẹ chung sống với nhau cũng khiến cô cảm thấy không giống với những cặp vợ chồng khác lắm, giống như là tương kính (*) có thừa, không đủ đằm thắm.
(*) Kính trọng, ngưỡng mộ, tôn trọng lẫn nhau
Thời gian Nguyễn Kiều ở nhà một mình còn nhiều hơn thời gian người một nhà đầy đủ, cũng may cô đã sớm quen, sẽ không cảm thấy phải thất vọng nữa.
Từ nhỏ cô đã nghe lời, không làm người lớn phải bận tâm.
Nhưng đứa nhỏ biết khóc mới có kẹo để ăn, dường như kết quả của việc quá mức làm người khác yên tâm chính là dần dần bị người khác phớt lờ.
Nguyễn Kiều quét dọn sơ, sau đó đi tắm rửa.
Trong nhà quá trống vắng, cô không thích trở về lắm. DiennDannLEQuyDon~2
Mà chủ nhật này về nhà là vì mở phát sóng trực tiếp làm sổ tay.
Khi rảnh rỗi cô suy nghĩ đến mấy collage sao cho logic, cần phải dùng băng dán và giấy dán trong nhà, hơn nữa, thiết bị trong nhà cũng đầy đủ hơn.
7 giờ rưỡi tối, Nguyễn Kiều bắt đầu làm công việc chuẩn bị.
Chỉnh ánh sáng, điều chỉnh góc độ, thử âm thanh, chọn âm nhạc bối cảnh.
Đã lâu không mở livestream làm sổ tay, cô cảm thấy có chút mới lạ.
Chờ đến 8 giờ tối, cô mở phòng phát trực tiếp đúng giờ.
Sau khi đăng weibo lên, trong một phút đồng hồ đã có hơn 800 người xem lũ lượt ùa vào.
Fan sổ tay của cô rất nhiệt tình, vừa lên liền chào hỏi với cô.
Người qua đường một: 【 Mềm Mại à, hôm nay có ăn khoai lang không đó? 】
Người qua đường hai: 【 Nói bừa gì thế, chắc chắn hôm nay Mềm Mại không ăn khoai lang, chỉ ăn tỏi, 2333】
……
Lại tới nữa.
Nguyễn Kiều bất đắc dĩ, xem ra chuyện đánh rắm khi livestream sẽ trở thành lịch sử đen tối mãi mãi của cô.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, chủ weibo phát sóng trực tiếp đánh rắm, trước giờ hiếm có ai như thế, sau này cũng rất khó có người xảy ra.
Ừm…… Quả thật đáng được ghi nhận.
Phát sóng trực tiếp làm sổ tay cũng không cần lộ mặt, quay vuông góc với mặt bàn, chỉ cần nói chuyện và biểu diễn ghép hình dán là được rồi.
Nguyễn Kiều không thích bại lộ thông tin thật của mình trên mạng lắm, trước kia nói chuyện đều dùng máy biến giọng.
Nhưng fan ngại máy biến giọng khiến âm thanh quá khó nghe, dưới sự yêu cầu mãnh liệt, cô mới dùng giọng thật của mình.
Hàn huyên vài câu, cô đi thẳng vào chủ đề.
“Chủ đề collage đầu tiên của hôm nay tên là “Bạn đến từ ngôi sao nào”, băng dán dùng tới có thủy hành tinh, đường vân màu lam trắng, nhân vật chính được dùng là hình dán Trác Đại Vương (1).”
Nguyễn Kiều lấy hình dán giấy đặt dưới ống kính, chỉ vào hình vẽ nói, “Có thể dùng hình cô gái ngồi trên tinh cầu.”
“Mặt khác còn có thể dùng chữ tiếng Anh kiểu cách lượn sóng làm điểm nhấn, nếu như không có, thì có thể dùng kiểu tiếng Anh khác để thay thế.”
Giới thiệu đơn giản vật liệu sử dụng xong, Nguyễn Kiều bắt đầu ghép nhiều hình dáng lại với nhau trên quyển sổ.
Lời của cô không nhiều lắm, nhưng fan xem livestream của cô nói rất nhiều, phòng livestream mở chưa được bao lâu, thì mọi người đã oanh tạc khu bình luận rồi.
Người qua đường một: 【 Mềm Mại, tôi cảm thấy cô giống đang PR bán hàng quá (*)】
(*) Trong raw là 种草机: ý chỉ bị người ta giới thiệu sản phẩm khiến mình rất muốn mua, giống như là hành động đang quảng bá một sản phẩm nổi trội nào đó.
Người qua đường hai: 【 Bổ sung tiền tố, khi phát sóng trực tiếp cực kỳ giống như đang PR bán hàng, phốc phốc 】
Người qua đường ba: 【 Ha ha ha ha cậu đủ rồi nha, còn phốc phốc, cười chết tôi rồi, kế thừa hình dán Bạch Dạ Phi Hành (2) trong quyển Điền Viên của tôi à ! 】
Người qua đường bốn: 【 Lầu trên, tôi chỉ muốn kế thừa NT và age..., cảm ơn: ) 】
Nguyễn Kiều phát sóng trực tiếp thông thường đều là hai tiếng.
Làm xong hai bộ hình dán mới, người xem trong phòng phát trực tiếp cũng đã lên tới 8000 rồi.
Cô nhìn thời gian, còn 30 phút, vì thế lại lật một số giấy dán mới cho mọi người tham khảo.
Còn dư lại 10 phút cuối cùng, Nguyễn Kiều định kết thúc sớm.
“Hôm nay dán collage hơi nhanh, hai tiếng livestream dường như không đủ rồi, tôi off trước, nếu gần đây có rảnh sẽ quay thêm một clip băng dán có liên quan, chúng ta lần sau gặp lại nhé.”
Cô vừa mới tắt mic, tin nhắn lại càn quét bay ra.
Người qua đường một: 【 Không muốn không muốn! Mềm Mại hát một bài đi! 】
Người qua đường hai: 【 Đúng đúng đúng, đã lâu cũng chưa thấy cậu livestream, hát một bài bồi thường cho mọi người đi, có được không?】
Người qua đường ba: 【 Fan mới đưa tin, Mềm Mại hát rất hay có phải không, tôi cũng muốn nghe, ha ha ha ha 】
Có người dẫn đầu, mấy người sau cùng nhau hùa theo bắt đầu đòi cô hát, còn có người bắt đầu tặng pháo hoa cho cô.
Livestream của cô đều chỉ tự chia sẻ, lúc đầu người follow cô đều biết, cô không nhận quà tặng.
Nhưng fan mới càng ngày càng nhiều, có người không biết, một hai phải đưa, cô đành phải đổi thành băng dán có cùng giá trị để làm give away tặng ra ngoài.
Không nhận lấy thì cũng ít trách nhiệm quá.
Có thể là lâu lắm không phát sóng trực tiếp, hôm nay fan vô cùng nhiệt tình, lời nhắn trên màn hình đều là bảo cô hát.
Thật ra trước đây người đã nghe cô hát không nhiều lắm, bởi vì cô chỉ hát có một lần.
Bởi vì người không lộ mặt, chỉ có thể nghe thấy giọng nói, lần đó còn có người quái đản kỳ cục nói trên màn hình, cô không phải tự hát.
Tin nhắn ùa đến càng ngày càng nhanh, Nguyễn Kiều hơi bất đắc dĩ, cô đành phải mở mic lần nữa, thỏa hiệp hỏi: “Vậy các bạn muốn nghe bài gì?”
Trên màn hình bắt đầu nhanh chóng quay cuồng tiếp.
Gì mà loạn tầm phèo hết, bài hát nghe qua hay chưa nghe qua đều có, Nguyễn Kiều nhìn thấy có chút hoa mắt.
Đúng lúc này, chính giữa màn hình đột nhiên xuất hiện một dãy chữ của hệ thống bay qua.
【 Thiên Đình Đệ Nhất Soái 】tặng chủ livestream 【 Kiều Mềm Mại 】 【 Mưa Kim Cương】*1
Ngay sau đó, trên màn hình máy tính bắt đầu nổi lên một trận Mưa Kim Cương, blingbling, hiệu quả còn rất phong cách tây.
Nguyễn Kiều ngẩn người, Thiên Đình Đệ Nhất Soái là cái quỷ gì vậy? Mưa Kim Cương là loại vật phẩm mới gì thế?
Cô theo bản năng nhìn cột vật phẩm, Mưa Kim Cương trị giá 9999 tiên bối.
Tiên bối và tiền mặt trên nền tảng livestream này là mười đổi một, nếu nói như thế, hiệu ứng Mưa Kim Cương phong cách tây này là 999 nhân dân tệ...?
Mẹ của tôi ơi.
Tên Thiên Đình Đệ Nhất Soái có phải bị Thiên Bồng Nguyên Soái đánh hỏng đầu hay không.
Không qua vài giây, anh lại bắt đầu gửi một hàng chữ nhấp nháy màu hồng phấn 20 đồng.
Thiên Đình Đệ Nhất Soái: 【 Em gái chủ livestream à, hát bài Dịu Dàng đi. 】
Thiên Đình Đệ Nhất Soái: 【 Em gái chủ livestream à, hát bài Dịu Dàng của Ngũ Nguyệt Thiên đi.】
……
……
Năm tin nhắn liên tiếp này, là sợ cô không nhìn thấy sao?
Nguyễn Kiều hơi nghi ngờ về nhân sinh.
Có phải là cô gái nhỏ Tô Hòa kia không?
Chỉ có cô ấy và Tằng Gia Thụ mới biết tài khoản làm sổ tay của mình, nhưng Tằng Gia Thụ hoàn toàn không có hứng thú với mấy thứ này, Nguyễn Kiều cảm thấy, cậu ta vốn dĩ chưa từng nhớ tới.
Nhưng Tô Hòa cũng tự nhiên chợt xuất hiện, gần đây không phải cô ấy nói với mình trên weixin... mới mua kem nền cpb (3), mấy ngày nay vô cùng nghèo.
Nguyễn Kiều đang nghĩ tới.
Hàng chữ của hệ thống lại bay tới nữa.
【 Thiên Đình Đệ Nhất Soái 】 tặng 【 Aston Martin 】*1 cho chủ livestream【 Kiều Mềm Mại 】
【 Thiên Đình Đệ Nhất Soái 】 tặng 【 Khinh Khí Cầu 】*1 cho chủ livestream【 Kiều Mềm Mại 】
【 Thiên Đình Đệ Nhất Soái 】 tặng 【Mộng Ảo Hoa Viên】*1 cho chủ livestream【 Kiều Mềm Mại 】
Người này… không bị sao chứ?
Nguyễn Kiều bắt đầu nghĩ lại, có phải khi mình mộng du đã đi tìm thủy quân tới chống đỡ hay không.
Đại thổ hào từ trên trời giáng xuống gợi lên sự chú ý của các fan Nguyễn Kiều, thổ hào vung tiền như rác muốn nghe bài Dịu Dàng, nhóm tiểu thiên sứ thiện lương phải thỏa mãn anh.
Vì thế trên màn hình lập tức cùng nổi lên hàng chữ【 Mềm Mại hát Dịu Dàng đi! 】
Nguyễn Kiều cạn lời, rốt cuộc bọn họ lấy đâu ra tự tin mà cảm thấy mình sẽ hát bài này chứ?
—— Nhưng thật đúng là cô sẽ như vậy.
Nguyễn Kiều không lên tiếng, bắt đầu tìm nhạc đệm.
Chỉ chốc lát sau, khúc nhạc dạo đầu nhẹ nhàng dễ chịu bắt đầu vang lên, Nguyễn Kiều chỉnh vị trí mic, hòa vào âm nhạc bắt đầu hát.
“Đi trong gió dưới ánh mặt trời ngày hôm nay
Đột nhiên cảm thấy quá dịu dàng
Trời dịu dàng cứ thế dịu dàng
Giống như đang ôm lấy em”
……
Giọng của cô rất hợp với tên bài hát, dịu dàng dịu dàng, tựa như lông chim phớt nhẹ qua.
Đoạn cao trào phía sau, Nguyễn Kiều cũng không rớt nhịp, hát một bài rất hoàn chỉnh, cũng khiến người ta đắm say.
Cô hát xong, đủ loại vật phẩm nhỏ lại bắt đầu hiện ra, còn có rất nhiều người để lại lời nhắn, nói đã ghi âm lưu lại rồi, lưu lại làm tiếng chuông rời giường.
Nguyễn Kiều uống nước cho thông họng, sau đó còn nói thêm, “Mọi người không cần tặng quà nữa đâu, vô cùng cảm ơn, cũng cảm ơn vị.... Thiên Đình Đệ Nhất Soái lúc nãy.... Cảm ơn món quà của bạn.”
“Đợi chút, tôi sẽ đăng tin rút thăm trúng thưởng, là cả bộ bút máy màu nhé, vậy... livestream hôm nay đến đây là kết thúc, lần sau chúng ta sẽ gặp lại khi có thêm ý tưởng hay, tạm biết.”
Mãi đến khi tắt phát sóng trực tiếp, Nguyễn Kiều đều suy ngẫm, Thiên Đình Đệ Nhất Soái là thổ hào từ đâu đến? Có phải là người rửa tiền đen ở nền tảng livestream khác không? Hay là thổ hào nhận nhầm người?
Sẽ không phải tìm tới mình chứ, phải mang tiền về... Vậy mất toi một bộ bút máy màu rồi sao.
Nguyễn Kiều kiểm tra kẻ giật giây, trong tài khoản thật sự có rất nhiều tiền.
Cô cũng lười nghĩ nhiều, hôm nay phát sóng trực tiếp hai tiếng, mệt mỏi, muốn đi ngủ sớm một chút.
***
Nguyễn Kiều ngủ sớm, còn bên kia, nhóm người dã ngoại ở đảo Tân Nguyệt còn đang high.
Bọn họ ở ngoài lều nướng thịt, chơi bài poker.
Chơi hồi lâu, Lâm Trạm mới ló đầu ra từ trong lều.
Anh uể oải đi đến cạnh giá nướng, lấy lon bia.
Giang Thành đánh giá anh từ trên xuống dưới, rất buồn bực lảm nhảm nói, “Mẹ nó tinh thần tốt như vậy, tựa như hồi quang phản chiếu mà còn nghỉ ngơi cái rắm.”
Lúc nãy còn đang chơi bài rất hăng, tự dưng Lâm Trạm nhìn thời gian, sau đó đứng dậy nói không chơi, hơi không thoải mái, muốn vào lều trại ngủ một lát.
Bị Giang Thành giận dỗi nói một câu, Lâm Trạm cũng không giận, chỉ lo lầm lũi uống bia.
Không biết anh có chuyện gì vui vẻ thế, bước đi phất phới, mang theo cơn gió, không có việc gì còn nhẩm hát.
Khi đi ngủ, Giang Thành cảm thấy hôm nay Lâm Trạm rất kỳ quái.
Đầu tiên là đột nhiên phải về lều trại nghỉ ngơi, còn không cho người khác đi vào quấy rầy.
Lúc này tất cả mọi người đều ngủ, anh lại mang tai nghe, chân bắt chéo ở giữa không trung thỉnh thoảng lắc lư, không biết đang làm gì.
Giang Thành ngủ gần anh, cảm thấy hoang mang, đột nhiên muốn ghẹo anh.
Thừa dịp Lâm Trạm không chú ý, Giang Thành nhanh chóng kéo tai nghe của anh, sau đó nhét vào trong tai.
Giọng nói của cậu ấy còn mang theo vẻ trêu chọc, “Để tớ nghe thừ xem, đêm hôm khuya khoắc nghe gì thế, nghe người ta kêu trên giường sao?”
“F*ck! Trả cho tớ.”
Lâm Trạm phản ứng nhanh chóng, xoay người ngồi dậy, cướp tai nghe về từ trong tay Giang Thành, một tay còn dễ như chơi kiềm cánh tay của Giang Thành.
Giang Thành không thể động đậy, la lên kêu đau, “Này này này, chỉ đùa một chút thôi, đùa chút thôi mà, mau buông ra, sắp gãy rồi nè!”
Mãi đến khi Lâm Trạm buông cậu ấy ra, Giang Thành còn cảm thấy không thể hiểu được.
Thật là quái lạ, đêm hôm khuya khoắc, vậy mà Lâm Trạm thật sự chỉ nghe một bài hát đơn thuần.
Tuy rằng chỉ có mười giây, nhưng đủ để cậu ấy nghe rõ, hình như là bài Dịu Dàng của Ngũ Nguyệt Thiên, nhưng là con gái hát.
Giọng này... hơi quen tai, chỉ là cậu ấy không lập tức nhớ ra được.
Chân Lâm Trạm còn đang lắc lư giữa không trung, Giang Thành nhìn thấy mà phiền, buồn bực xoay người, trong lòng thầm chửi thề: Hơn nửa đêm còn nghe nhạc gì nữa, sao không đi ra mộ nhảy nhót đi.
Lều trại có chút gió lùa.
Nhè nhẹ thổi hơi lạnh vào, Lâm Trạm càng hăng, chân dài như múa ương ca vẽ vòng tròn trên không trung, ngũ âm còn chưa đủ mà vẫn nhẩm hát theo.
Đậu má, có để cho người ta ngủ nữa không hả?!
Nhưng nghĩ đến cánh tay râm ran đau, Giang Thành kéo chăn che lên mặt, lười xen vào nữa.
***
Ngày hôm sau là chủ nhật, Nguyễn Kiều ở nhà xem phim cả buổi.
Lúc chạng vạng, cô mang theo vài thứ, trở về trường.
Hôm nay nhóm Trần Dương Dương không định về, đến lúc này còn chưa có tin tức.
Nguyễn Kiều viết sổ tay ở phòng ngủ, sau khi viết xong, cô cảm thầy hơi nhàm, lại tiện tay lật bản sắp chữ trên quyển sổ tay khác, định chụp set typesetting có cùng tông màu.
Khi lật đến hoa cúc nhỏ kia, cô đột nhiên khựng lại.
@Kiều Mềm Mại
Mình viết tên weibo này lên đây hồi nào thế.
Đây là chữ của cô, nhưng cô hoàn toàn không có ấn tượng.
Nguyễn Kiều buồn bực, nghĩ chắc là mình tiện tay viết xuống nên cũng không quá để ý.
Cô vừa khép sổ lại, trong đầu chợt có ánh sáng lóe qua.
Quyển sổ này, từng ở trong tay Lâm Trạm.
Vậy anh……?
Nguyễn Kiều nghĩ tới ID【 Thiên Đình Đệ Nhất Soái 】 này.
Ừm, thật ra rất hợp với tính cách thối tha không biết xấu hổ của anh.
Nguyễn Kiều càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
Cô hơi khát nước, cầm lấy ly nước, định ra hành lang lấy nước nóng.
Trùng hợp lúc này, Tô Hòa gọi điện thoại tới.
Cuộc điện thoại của Tô Hòa thật đúng lúc, Nguyễn Kiều rất muốn xác nhận thử, rốt cuộc 【 Thiên Đình Đệ Nhất Soái 】 có phải là cô ấy hay không.
Nguyễn Kiều vừa đi ra ngoài, vừa nói chuyện với Tô Hòa.
Nơi lấy nước không xa, cô khép hờ cửa, không khóa.
Nguyễn Kiều kể đơn giản chuyện của mình cho Tô Hòa nghe.
Tô Hòa vội phủ nhận, nhưng dường như cô ấy ngửi được mùi JQ, không ngừng thúc giục Nguyễn Kiều kể chuyện của Lâm Trạm với cô ấy.
Lần trước Tô Hòa trở về Nam Thành, cùng Nguyễn Kiều đi ăn đồ nướng, trùng hợp gặp Lâm Trạm ra tay giúp đỡ.
Từ đó về sau, độ hảo cảm của Tô Hòa đối với anh càng ngày càng tăng, cứ hay nói với Nguyễn Kiều, Lâm Trạm còn tốt hơn Tằng Gia Thụ gấp một vạn lần blabla.
Tô Hòa cứ giục, Nguyễn Kiều bị quấy rầy không chịu được, vì thế cô kể lại chuyện trước kia cùng đi hóng gió với Lâm Trạm, hai ngày trước Lâm Trạm còn giúp cô dạy dỗ bạn học cùng lớp.
Tô Hòa đột nhiên trở nên rất kích động, “Tớ cảm thấy người tặng quà cho cậu chính là cậu ấy! Haizz, soái như thế, là định cua cậu đây sao?”
Tô Hòa nói tới đây, Nguyễn Kiều vừa lúc đi đến cửa phòng ngủ.
Cô khựng lại.
Vừa dùng khuỷu tay đẩy cửa, vừa đáp lại, “Cậu ấy cua tớ hả? Cũng không xem thử tớ là lá trà gì.”
Cửa bị đẩy ra, Nguyễn Kiều lại trố mắt.
Tiếng cười ha ha ha của Tô Hòa ở bên kia chỉ làm nền, có thể bị bỏ qua.
Lúc này Nguyễn Kiều chỉ cảm thấy…… vô cùng mông lung.
Trời ạ, cô nhìn thấy gì đây!
Một chàng trai chỉ mặc quần lót tam giác!
Tổn thọ, sắp đau mắt hột rồi!
Lâm Trạm cũng bị cửa bất thình lình đẩy ra mà trở tay không kịp.
Tình huống gì đây.
F*ck, Giang Thành ngu ngốc không mang theo chìa khóa thì bỏ đi, vậy mà đi ra ngoài còn không khóa chặt cửa, có phải là trẻ em bị bại liệt không đó!
Cũng may anh phản ứng nhanh, thuận tay kéo quần thể thao mang vào, so với quần lót tam giác xấu hổ, thì người để trần có vẻ không còn quan trọng lắm.
Mặt Nguyễn Kiều đỏ bừng.
Cô vội vàng cúp điện thoại, lại nhỏ giọng nói “xin lỗi” với Lâm Trạm, sốt ruột chạy ra ngoài, bước đi loạng choạng.
Chạy về phòng ngủ của mình, Nguyễn Kiều nhanh chóng khóa cửa lại, dựa vào ván cửa yên tĩnh.
Trời ạ trời ạ…… Chạy nhầm phòng ngủ.
Rốt cuộc mình đang làm gì vậy hả!
Cô để ly nước xuống, lấy tay che mặt.
Cũng không biết là ly nước nóng hay là mặt nóng, tay nóng hầm hập, làm sao độ nóng cũng không hề thuyên giảm.
Cả đêm, Nguyễn Kiều đều lo lắng đề phòng, để ý cặn kẽ động tĩnh của phòng ngủ cách vách.
Cô rất sợ Lâm Trạm tới gõ cửa, cũng sợ anh gửi weixin, vì thế để điện thoại ở chế độ im lặng, muốn lừa mình dối người.
Nhưng đêm nay, an tĩnh đến mức hơi kỳ lạ.
***
Ngày hôm sau là thứ hai, một tuần mới lại bắt đầu.
Nguyễn Kiều trốn Lâm Trạm mấy ngày, nhưng vẫn không thể né được, trên lớp tự chọn phân tích phim phóng sự trong và ngoài nước, gặp lại anh ở nơi đường hẹp.
Tiết học này không có mặt người quen, hai người ngồi cạnh nhau.
Phim phóng sự hôm nay chính là “Trung Quốc trên đầu lưỡi”, tập Lá Trà.
Ánh sáng trong phòng học mờ tối, hai người vẫn không nói chuyện.
Trong lòng Nguyễn Kiều đánh trống, cảm thấy hơi xấu hổ, lại hơi thấp thỏm.
Cô lén nhìn Lâm Trạm, phát hiện Lâm Trạm đang nghịch điện thoại, đột nhiên an tâm một chút.
Nhưng vào giây tiếp theo khi cô còn đang nhìn Lâm Trạm, thì anh quay đầu lại nhìn cô.
Ánh mắt anh nhìn qua không chút để ý, giọng nói cũng không cao không thấp, “Nguyễn Kiều, hỏi cậu một vấn đề.”
“Gì thế?”
“Vậy cậu là lá trà gì?”
Nguyễn Kiều sửng sốt một hồi lâu, đợi đến khi phản ứng kịp, cô mới cảm thấy cung phản xạ của mình đã có thể quấn quanh ba vòng trái đất rồi.
“Cậu ấy muốn cua tớ à? Cũng không thử nhìn xem tớ là lá trà gì.”
“Vậy cậu là lá trà gì?”
(1) Hình dán Trác Đại Vương
(2) Washi tape Bạch Dạ Phi Hành
(3) Kem nền cpb
Thuốc Nguyễn Kiều mua dường như có hiệu quả.
Thứ sáu Lâm Trạm còn sốt cao, dáng vẻ bị bệnh như có thể lập tức qua đời, thì thứ bảy Tống Loan Loan ở phòng ngủ vô cùng vui vẻ nói, buổi tối sắp đi dã ngoại.
Hoạt động còn có thể tổ chức đúng hạn, xem ra anh không có chuyện gì lớn.
Nguyễn Kiều vừa nghe Tống Loan Loan nói chuyện, vừa thu dọn đồ đạc.
Tống Loan Loan tò mò, “Kiều Kiều, cậu thu dọn túi xách làm gì thế?”
Nguyễn Kiều nhẹ giọng trả lời: “Hôm nay tớ về nhà.”
“Ồ, về nhà à, vậy cậu chú ý an toàn nhé.”
Nguyễn Kiều gật đầu, “Ừm, các cậu đi dã ngoại cũng phải chú ý an toàn.”
Tống Loan Loan cười tủm tỉm đáp lại, nhẩm hát, tung tăng soi mình trước gương.
Nhà Nguyễn Kiều ở trung tâm thành phố, cách khu thương mại náo nhiệt nhất của Nam Thành chỉ có 10 phút.
Đi một chuyến xe bus, lại đổi sang tàu điện ngầm, cô từ trường về nhà mất khoảng nửa tiếng.
Không thể không nói, vị trí của Nam Đại thật sự quá ở vùng ngoại ô.
Trong nhà giống như dự đoán của cô, vừa trống trải vừa yên tĩnh, cô đặt túi xuống, mới phát hiện trên bàn đã tích một tầng bụi mỏng, cây xanh trồng không tưới nước cũng chết mất mấy chậu cây rồi.
Xem ra, gần đây cha mẹ cô không có về nhà.
Mẹ của Nguyễn Kiều gần đây vừa thăng chức lên Phó chủ biên nhật báo Nam Thành, ngày thường rất hiếm khi thấy bóng dáng, bây giờ càng bận đến chân không thấy đất.
Cha của cô cũng bận, thường xuyên phải tới các nơi tổ chức giao lưu học thuật, năm nay thuyên chuyển đến Đại học Sư phạm Tinh Thành làm viện trưởng khoa Văn học, một hai tháng mới trở về Nam Thành một lần.
Từ lúc Nguyễn Kiều học cấp hai cũng đã bắt đầu kiểu cuộc sống gia đình chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều này, lúc đó cha mẹ chung sống với nhau cũng khiến cô cảm thấy không giống với những cặp vợ chồng khác lắm, giống như là tương kính (*) có thừa, không đủ đằm thắm.
(*) Kính trọng, ngưỡng mộ, tôn trọng lẫn nhau
Thời gian Nguyễn Kiều ở nhà một mình còn nhiều hơn thời gian người một nhà đầy đủ, cũng may cô đã sớm quen, sẽ không cảm thấy phải thất vọng nữa.
Từ nhỏ cô đã nghe lời, không làm người lớn phải bận tâm.
Nhưng đứa nhỏ biết khóc mới có kẹo để ăn, dường như kết quả của việc quá mức làm người khác yên tâm chính là dần dần bị người khác phớt lờ.
Nguyễn Kiều quét dọn sơ, sau đó đi tắm rửa.
Trong nhà quá trống vắng, cô không thích trở về lắm. DiennDannLEQuyDon~2
Mà chủ nhật này về nhà là vì mở phát sóng trực tiếp làm sổ tay.
Khi rảnh rỗi cô suy nghĩ đến mấy collage sao cho logic, cần phải dùng băng dán và giấy dán trong nhà, hơn nữa, thiết bị trong nhà cũng đầy đủ hơn.
7 giờ rưỡi tối, Nguyễn Kiều bắt đầu làm công việc chuẩn bị.
Chỉnh ánh sáng, điều chỉnh góc độ, thử âm thanh, chọn âm nhạc bối cảnh.
Đã lâu không mở livestream làm sổ tay, cô cảm thấy có chút mới lạ.
Chờ đến 8 giờ tối, cô mở phòng phát trực tiếp đúng giờ.
Sau khi đăng weibo lên, trong một phút đồng hồ đã có hơn 800 người xem lũ lượt ùa vào.
Fan sổ tay của cô rất nhiệt tình, vừa lên liền chào hỏi với cô.
Người qua đường một: 【 Mềm Mại à, hôm nay có ăn khoai lang không đó? 】
Người qua đường hai: 【 Nói bừa gì thế, chắc chắn hôm nay Mềm Mại không ăn khoai lang, chỉ ăn tỏi, 2333】
……
Lại tới nữa.
Nguyễn Kiều bất đắc dĩ, xem ra chuyện đánh rắm khi livestream sẽ trở thành lịch sử đen tối mãi mãi của cô.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, chủ weibo phát sóng trực tiếp đánh rắm, trước giờ hiếm có ai như thế, sau này cũng rất khó có người xảy ra.
Ừm…… Quả thật đáng được ghi nhận.
Phát sóng trực tiếp làm sổ tay cũng không cần lộ mặt, quay vuông góc với mặt bàn, chỉ cần nói chuyện và biểu diễn ghép hình dán là được rồi.
Nguyễn Kiều không thích bại lộ thông tin thật của mình trên mạng lắm, trước kia nói chuyện đều dùng máy biến giọng.
Nhưng fan ngại máy biến giọng khiến âm thanh quá khó nghe, dưới sự yêu cầu mãnh liệt, cô mới dùng giọng thật của mình.
Hàn huyên vài câu, cô đi thẳng vào chủ đề.
“Chủ đề collage đầu tiên của hôm nay tên là “Bạn đến từ ngôi sao nào”, băng dán dùng tới có thủy hành tinh, đường vân màu lam trắng, nhân vật chính được dùng là hình dán Trác Đại Vương (1).”
Nguyễn Kiều lấy hình dán giấy đặt dưới ống kính, chỉ vào hình vẽ nói, “Có thể dùng hình cô gái ngồi trên tinh cầu.”
“Mặt khác còn có thể dùng chữ tiếng Anh kiểu cách lượn sóng làm điểm nhấn, nếu như không có, thì có thể dùng kiểu tiếng Anh khác để thay thế.”
Giới thiệu đơn giản vật liệu sử dụng xong, Nguyễn Kiều bắt đầu ghép nhiều hình dáng lại với nhau trên quyển sổ.
Lời của cô không nhiều lắm, nhưng fan xem livestream của cô nói rất nhiều, phòng livestream mở chưa được bao lâu, thì mọi người đã oanh tạc khu bình luận rồi.
Người qua đường một: 【 Mềm Mại, tôi cảm thấy cô giống đang PR bán hàng quá (*)】
(*) Trong raw là 种草机: ý chỉ bị người ta giới thiệu sản phẩm khiến mình rất muốn mua, giống như là hành động đang quảng bá một sản phẩm nổi trội nào đó.
Người qua đường hai: 【 Bổ sung tiền tố, khi phát sóng trực tiếp cực kỳ giống như đang PR bán hàng, phốc phốc 】
Người qua đường ba: 【 Ha ha ha ha cậu đủ rồi nha, còn phốc phốc, cười chết tôi rồi, kế thừa hình dán Bạch Dạ Phi Hành (2) trong quyển Điền Viên của tôi à ! 】
Người qua đường bốn: 【 Lầu trên, tôi chỉ muốn kế thừa NT và age..., cảm ơn: ) 】
Nguyễn Kiều phát sóng trực tiếp thông thường đều là hai tiếng.
Làm xong hai bộ hình dán mới, người xem trong phòng phát trực tiếp cũng đã lên tới 8000 rồi.
Cô nhìn thời gian, còn 30 phút, vì thế lại lật một số giấy dán mới cho mọi người tham khảo.
Còn dư lại 10 phút cuối cùng, Nguyễn Kiều định kết thúc sớm.
“Hôm nay dán collage hơi nhanh, hai tiếng livestream dường như không đủ rồi, tôi off trước, nếu gần đây có rảnh sẽ quay thêm một clip băng dán có liên quan, chúng ta lần sau gặp lại nhé.”
Cô vừa mới tắt mic, tin nhắn lại càn quét bay ra.
Người qua đường một: 【 Không muốn không muốn! Mềm Mại hát một bài đi! 】
Người qua đường hai: 【 Đúng đúng đúng, đã lâu cũng chưa thấy cậu livestream, hát một bài bồi thường cho mọi người đi, có được không?】
Người qua đường ba: 【 Fan mới đưa tin, Mềm Mại hát rất hay có phải không, tôi cũng muốn nghe, ha ha ha ha 】
Có người dẫn đầu, mấy người sau cùng nhau hùa theo bắt đầu đòi cô hát, còn có người bắt đầu tặng pháo hoa cho cô.
Livestream của cô đều chỉ tự chia sẻ, lúc đầu người follow cô đều biết, cô không nhận quà tặng.
Nhưng fan mới càng ngày càng nhiều, có người không biết, một hai phải đưa, cô đành phải đổi thành băng dán có cùng giá trị để làm give away tặng ra ngoài.
Không nhận lấy thì cũng ít trách nhiệm quá.
Có thể là lâu lắm không phát sóng trực tiếp, hôm nay fan vô cùng nhiệt tình, lời nhắn trên màn hình đều là bảo cô hát.
Thật ra trước đây người đã nghe cô hát không nhiều lắm, bởi vì cô chỉ hát có một lần.
Bởi vì người không lộ mặt, chỉ có thể nghe thấy giọng nói, lần đó còn có người quái đản kỳ cục nói trên màn hình, cô không phải tự hát.
Tin nhắn ùa đến càng ngày càng nhanh, Nguyễn Kiều hơi bất đắc dĩ, cô đành phải mở mic lần nữa, thỏa hiệp hỏi: “Vậy các bạn muốn nghe bài gì?”
Trên màn hình bắt đầu nhanh chóng quay cuồng tiếp.
Gì mà loạn tầm phèo hết, bài hát nghe qua hay chưa nghe qua đều có, Nguyễn Kiều nhìn thấy có chút hoa mắt.
Đúng lúc này, chính giữa màn hình đột nhiên xuất hiện một dãy chữ của hệ thống bay qua.
【 Thiên Đình Đệ Nhất Soái 】tặng chủ livestream 【 Kiều Mềm Mại 】 【 Mưa Kim Cương】*1
Ngay sau đó, trên màn hình máy tính bắt đầu nổi lên một trận Mưa Kim Cương, blingbling, hiệu quả còn rất phong cách tây.
Nguyễn Kiều ngẩn người, Thiên Đình Đệ Nhất Soái là cái quỷ gì vậy? Mưa Kim Cương là loại vật phẩm mới gì thế?
Cô theo bản năng nhìn cột vật phẩm, Mưa Kim Cương trị giá 9999 tiên bối.
Tiên bối và tiền mặt trên nền tảng livestream này là mười đổi một, nếu nói như thế, hiệu ứng Mưa Kim Cương phong cách tây này là 999 nhân dân tệ...?
Mẹ của tôi ơi.
Tên Thiên Đình Đệ Nhất Soái có phải bị Thiên Bồng Nguyên Soái đánh hỏng đầu hay không.
Không qua vài giây, anh lại bắt đầu gửi một hàng chữ nhấp nháy màu hồng phấn 20 đồng.
Thiên Đình Đệ Nhất Soái: 【 Em gái chủ livestream à, hát bài Dịu Dàng đi. 】
Thiên Đình Đệ Nhất Soái: 【 Em gái chủ livestream à, hát bài Dịu Dàng của Ngũ Nguyệt Thiên đi.】
……
……
Năm tin nhắn liên tiếp này, là sợ cô không nhìn thấy sao?
Nguyễn Kiều hơi nghi ngờ về nhân sinh.
Có phải là cô gái nhỏ Tô Hòa kia không?
Chỉ có cô ấy và Tằng Gia Thụ mới biết tài khoản làm sổ tay của mình, nhưng Tằng Gia Thụ hoàn toàn không có hứng thú với mấy thứ này, Nguyễn Kiều cảm thấy, cậu ta vốn dĩ chưa từng nhớ tới.
Nhưng Tô Hòa cũng tự nhiên chợt xuất hiện, gần đây không phải cô ấy nói với mình trên weixin... mới mua kem nền cpb (3), mấy ngày nay vô cùng nghèo.
Nguyễn Kiều đang nghĩ tới.
Hàng chữ của hệ thống lại bay tới nữa.
【 Thiên Đình Đệ Nhất Soái 】 tặng 【 Aston Martin 】*1 cho chủ livestream【 Kiều Mềm Mại 】
【 Thiên Đình Đệ Nhất Soái 】 tặng 【 Khinh Khí Cầu 】*1 cho chủ livestream【 Kiều Mềm Mại 】
【 Thiên Đình Đệ Nhất Soái 】 tặng 【Mộng Ảo Hoa Viên】*1 cho chủ livestream【 Kiều Mềm Mại 】
Người này… không bị sao chứ?
Nguyễn Kiều bắt đầu nghĩ lại, có phải khi mình mộng du đã đi tìm thủy quân tới chống đỡ hay không.
Đại thổ hào từ trên trời giáng xuống gợi lên sự chú ý của các fan Nguyễn Kiều, thổ hào vung tiền như rác muốn nghe bài Dịu Dàng, nhóm tiểu thiên sứ thiện lương phải thỏa mãn anh.
Vì thế trên màn hình lập tức cùng nổi lên hàng chữ【 Mềm Mại hát Dịu Dàng đi! 】
Nguyễn Kiều cạn lời, rốt cuộc bọn họ lấy đâu ra tự tin mà cảm thấy mình sẽ hát bài này chứ?
—— Nhưng thật đúng là cô sẽ như vậy.
Nguyễn Kiều không lên tiếng, bắt đầu tìm nhạc đệm.
Chỉ chốc lát sau, khúc nhạc dạo đầu nhẹ nhàng dễ chịu bắt đầu vang lên, Nguyễn Kiều chỉnh vị trí mic, hòa vào âm nhạc bắt đầu hát.
“Đi trong gió dưới ánh mặt trời ngày hôm nay
Đột nhiên cảm thấy quá dịu dàng
Trời dịu dàng cứ thế dịu dàng
Giống như đang ôm lấy em”
……
Giọng của cô rất hợp với tên bài hát, dịu dàng dịu dàng, tựa như lông chim phớt nhẹ qua.
Đoạn cao trào phía sau, Nguyễn Kiều cũng không rớt nhịp, hát một bài rất hoàn chỉnh, cũng khiến người ta đắm say.
Cô hát xong, đủ loại vật phẩm nhỏ lại bắt đầu hiện ra, còn có rất nhiều người để lại lời nhắn, nói đã ghi âm lưu lại rồi, lưu lại làm tiếng chuông rời giường.
Nguyễn Kiều uống nước cho thông họng, sau đó còn nói thêm, “Mọi người không cần tặng quà nữa đâu, vô cùng cảm ơn, cũng cảm ơn vị.... Thiên Đình Đệ Nhất Soái lúc nãy.... Cảm ơn món quà của bạn.”
“Đợi chút, tôi sẽ đăng tin rút thăm trúng thưởng, là cả bộ bút máy màu nhé, vậy... livestream hôm nay đến đây là kết thúc, lần sau chúng ta sẽ gặp lại khi có thêm ý tưởng hay, tạm biết.”
Mãi đến khi tắt phát sóng trực tiếp, Nguyễn Kiều đều suy ngẫm, Thiên Đình Đệ Nhất Soái là thổ hào từ đâu đến? Có phải là người rửa tiền đen ở nền tảng livestream khác không? Hay là thổ hào nhận nhầm người?
Sẽ không phải tìm tới mình chứ, phải mang tiền về... Vậy mất toi một bộ bút máy màu rồi sao.
Nguyễn Kiều kiểm tra kẻ giật giây, trong tài khoản thật sự có rất nhiều tiền.
Cô cũng lười nghĩ nhiều, hôm nay phát sóng trực tiếp hai tiếng, mệt mỏi, muốn đi ngủ sớm một chút.
***
Nguyễn Kiều ngủ sớm, còn bên kia, nhóm người dã ngoại ở đảo Tân Nguyệt còn đang high.
Bọn họ ở ngoài lều nướng thịt, chơi bài poker.
Chơi hồi lâu, Lâm Trạm mới ló đầu ra từ trong lều.
Anh uể oải đi đến cạnh giá nướng, lấy lon bia.
Giang Thành đánh giá anh từ trên xuống dưới, rất buồn bực lảm nhảm nói, “Mẹ nó tinh thần tốt như vậy, tựa như hồi quang phản chiếu mà còn nghỉ ngơi cái rắm.”
Lúc nãy còn đang chơi bài rất hăng, tự dưng Lâm Trạm nhìn thời gian, sau đó đứng dậy nói không chơi, hơi không thoải mái, muốn vào lều trại ngủ một lát.
Bị Giang Thành giận dỗi nói một câu, Lâm Trạm cũng không giận, chỉ lo lầm lũi uống bia.
Không biết anh có chuyện gì vui vẻ thế, bước đi phất phới, mang theo cơn gió, không có việc gì còn nhẩm hát.
Khi đi ngủ, Giang Thành cảm thấy hôm nay Lâm Trạm rất kỳ quái.
Đầu tiên là đột nhiên phải về lều trại nghỉ ngơi, còn không cho người khác đi vào quấy rầy.
Lúc này tất cả mọi người đều ngủ, anh lại mang tai nghe, chân bắt chéo ở giữa không trung thỉnh thoảng lắc lư, không biết đang làm gì.
Giang Thành ngủ gần anh, cảm thấy hoang mang, đột nhiên muốn ghẹo anh.
Thừa dịp Lâm Trạm không chú ý, Giang Thành nhanh chóng kéo tai nghe của anh, sau đó nhét vào trong tai.
Giọng nói của cậu ấy còn mang theo vẻ trêu chọc, “Để tớ nghe thừ xem, đêm hôm khuya khoắc nghe gì thế, nghe người ta kêu trên giường sao?”
“F*ck! Trả cho tớ.”
Lâm Trạm phản ứng nhanh chóng, xoay người ngồi dậy, cướp tai nghe về từ trong tay Giang Thành, một tay còn dễ như chơi kiềm cánh tay của Giang Thành.
Giang Thành không thể động đậy, la lên kêu đau, “Này này này, chỉ đùa một chút thôi, đùa chút thôi mà, mau buông ra, sắp gãy rồi nè!”
Mãi đến khi Lâm Trạm buông cậu ấy ra, Giang Thành còn cảm thấy không thể hiểu được.
Thật là quái lạ, đêm hôm khuya khoắc, vậy mà Lâm Trạm thật sự chỉ nghe một bài hát đơn thuần.
Tuy rằng chỉ có mười giây, nhưng đủ để cậu ấy nghe rõ, hình như là bài Dịu Dàng của Ngũ Nguyệt Thiên, nhưng là con gái hát.
Giọng này... hơi quen tai, chỉ là cậu ấy không lập tức nhớ ra được.
Chân Lâm Trạm còn đang lắc lư giữa không trung, Giang Thành nhìn thấy mà phiền, buồn bực xoay người, trong lòng thầm chửi thề: Hơn nửa đêm còn nghe nhạc gì nữa, sao không đi ra mộ nhảy nhót đi.
Lều trại có chút gió lùa.
Nhè nhẹ thổi hơi lạnh vào, Lâm Trạm càng hăng, chân dài như múa ương ca vẽ vòng tròn trên không trung, ngũ âm còn chưa đủ mà vẫn nhẩm hát theo.
Đậu má, có để cho người ta ngủ nữa không hả?!
Nhưng nghĩ đến cánh tay râm ran đau, Giang Thành kéo chăn che lên mặt, lười xen vào nữa.
***
Ngày hôm sau là chủ nhật, Nguyễn Kiều ở nhà xem phim cả buổi.
Lúc chạng vạng, cô mang theo vài thứ, trở về trường.
Hôm nay nhóm Trần Dương Dương không định về, đến lúc này còn chưa có tin tức.
Nguyễn Kiều viết sổ tay ở phòng ngủ, sau khi viết xong, cô cảm thầy hơi nhàm, lại tiện tay lật bản sắp chữ trên quyển sổ tay khác, định chụp set typesetting có cùng tông màu.
Khi lật đến hoa cúc nhỏ kia, cô đột nhiên khựng lại.
@Kiều Mềm Mại
Mình viết tên weibo này lên đây hồi nào thế.
Đây là chữ của cô, nhưng cô hoàn toàn không có ấn tượng.
Nguyễn Kiều buồn bực, nghĩ chắc là mình tiện tay viết xuống nên cũng không quá để ý.
Cô vừa khép sổ lại, trong đầu chợt có ánh sáng lóe qua.
Quyển sổ này, từng ở trong tay Lâm Trạm.
Vậy anh……?
Nguyễn Kiều nghĩ tới ID【 Thiên Đình Đệ Nhất Soái 】 này.
Ừm, thật ra rất hợp với tính cách thối tha không biết xấu hổ của anh.
Nguyễn Kiều càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
Cô hơi khát nước, cầm lấy ly nước, định ra hành lang lấy nước nóng.
Trùng hợp lúc này, Tô Hòa gọi điện thoại tới.
Cuộc điện thoại của Tô Hòa thật đúng lúc, Nguyễn Kiều rất muốn xác nhận thử, rốt cuộc 【 Thiên Đình Đệ Nhất Soái 】 có phải là cô ấy hay không.
Nguyễn Kiều vừa đi ra ngoài, vừa nói chuyện với Tô Hòa.
Nơi lấy nước không xa, cô khép hờ cửa, không khóa.
Nguyễn Kiều kể đơn giản chuyện của mình cho Tô Hòa nghe.
Tô Hòa vội phủ nhận, nhưng dường như cô ấy ngửi được mùi JQ, không ngừng thúc giục Nguyễn Kiều kể chuyện của Lâm Trạm với cô ấy.
Lần trước Tô Hòa trở về Nam Thành, cùng Nguyễn Kiều đi ăn đồ nướng, trùng hợp gặp Lâm Trạm ra tay giúp đỡ.
Từ đó về sau, độ hảo cảm của Tô Hòa đối với anh càng ngày càng tăng, cứ hay nói với Nguyễn Kiều, Lâm Trạm còn tốt hơn Tằng Gia Thụ gấp một vạn lần blabla.
Tô Hòa cứ giục, Nguyễn Kiều bị quấy rầy không chịu được, vì thế cô kể lại chuyện trước kia cùng đi hóng gió với Lâm Trạm, hai ngày trước Lâm Trạm còn giúp cô dạy dỗ bạn học cùng lớp.
Tô Hòa đột nhiên trở nên rất kích động, “Tớ cảm thấy người tặng quà cho cậu chính là cậu ấy! Haizz, soái như thế, là định cua cậu đây sao?”
Tô Hòa nói tới đây, Nguyễn Kiều vừa lúc đi đến cửa phòng ngủ.
Cô khựng lại.
Vừa dùng khuỷu tay đẩy cửa, vừa đáp lại, “Cậu ấy cua tớ hả? Cũng không xem thử tớ là lá trà gì.”
Cửa bị đẩy ra, Nguyễn Kiều lại trố mắt.
Tiếng cười ha ha ha của Tô Hòa ở bên kia chỉ làm nền, có thể bị bỏ qua.
Lúc này Nguyễn Kiều chỉ cảm thấy…… vô cùng mông lung.
Trời ạ, cô nhìn thấy gì đây!
Một chàng trai chỉ mặc quần lót tam giác!
Tổn thọ, sắp đau mắt hột rồi!
Lâm Trạm cũng bị cửa bất thình lình đẩy ra mà trở tay không kịp.
Tình huống gì đây.
F*ck, Giang Thành ngu ngốc không mang theo chìa khóa thì bỏ đi, vậy mà đi ra ngoài còn không khóa chặt cửa, có phải là trẻ em bị bại liệt không đó!
Cũng may anh phản ứng nhanh, thuận tay kéo quần thể thao mang vào, so với quần lót tam giác xấu hổ, thì người để trần có vẻ không còn quan trọng lắm.
Mặt Nguyễn Kiều đỏ bừng.
Cô vội vàng cúp điện thoại, lại nhỏ giọng nói “xin lỗi” với Lâm Trạm, sốt ruột chạy ra ngoài, bước đi loạng choạng.
Chạy về phòng ngủ của mình, Nguyễn Kiều nhanh chóng khóa cửa lại, dựa vào ván cửa yên tĩnh.
Trời ạ trời ạ…… Chạy nhầm phòng ngủ.
Rốt cuộc mình đang làm gì vậy hả!
Cô để ly nước xuống, lấy tay che mặt.
Cũng không biết là ly nước nóng hay là mặt nóng, tay nóng hầm hập, làm sao độ nóng cũng không hề thuyên giảm.
Cả đêm, Nguyễn Kiều đều lo lắng đề phòng, để ý cặn kẽ động tĩnh của phòng ngủ cách vách.
Cô rất sợ Lâm Trạm tới gõ cửa, cũng sợ anh gửi weixin, vì thế để điện thoại ở chế độ im lặng, muốn lừa mình dối người.
Nhưng đêm nay, an tĩnh đến mức hơi kỳ lạ.
***
Ngày hôm sau là thứ hai, một tuần mới lại bắt đầu.
Nguyễn Kiều trốn Lâm Trạm mấy ngày, nhưng vẫn không thể né được, trên lớp tự chọn phân tích phim phóng sự trong và ngoài nước, gặp lại anh ở nơi đường hẹp.
Tiết học này không có mặt người quen, hai người ngồi cạnh nhau.
Phim phóng sự hôm nay chính là “Trung Quốc trên đầu lưỡi”, tập Lá Trà.
Ánh sáng trong phòng học mờ tối, hai người vẫn không nói chuyện.
Trong lòng Nguyễn Kiều đánh trống, cảm thấy hơi xấu hổ, lại hơi thấp thỏm.
Cô lén nhìn Lâm Trạm, phát hiện Lâm Trạm đang nghịch điện thoại, đột nhiên an tâm một chút.
Nhưng vào giây tiếp theo khi cô còn đang nhìn Lâm Trạm, thì anh quay đầu lại nhìn cô.
Ánh mắt anh nhìn qua không chút để ý, giọng nói cũng không cao không thấp, “Nguyễn Kiều, hỏi cậu một vấn đề.”
“Gì thế?”
“Vậy cậu là lá trà gì?”
Nguyễn Kiều sửng sốt một hồi lâu, đợi đến khi phản ứng kịp, cô mới cảm thấy cung phản xạ của mình đã có thể quấn quanh ba vòng trái đất rồi.
“Cậu ấy muốn cua tớ à? Cũng không thử nhìn xem tớ là lá trà gì.”
“Vậy cậu là lá trà gì?”
(1) Hình dán Trác Đại Vương
(2) Washi tape Bạch Dạ Phi Hành
(3) Kem nền cpb