-
Phần 3
7.
Tôi nhớ ra rồi, nhớ ra chồng tôi Châu Nam.
Anh ấy là đồng nghiệp của tôi, người dẫn chương trình của đài truyền hình, khuôn mặt cân đối, phong thái hiên ngang. Hơn nữa anh ấy còn là một phú nhị đại.
Châu Nam thực sự thích tôi, mọi người trong đài truyền hình đều biết, dưới sự theo đuổi mãnh liệt của anh ấy, tôi và anh ấy đã yêu nhau. Sau hai năm hẹn hò, chúng tôi thuận theo tự nhiên mà kết hôn.
Sau hôn lễ tôi rất bận rộn - trong thời gian đó tôi vẫn đang nằm vùng, vợ chồng chúng tôi bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, Tần Hiểu Lạc đã tận dụng cơ hội đó để quyến rũ Châu Nam.
Một cô gái bình thường như Tần Hiểu Lạc, căn bản không thể nào tìm được một người đàn ông tốt như Châu Nam.
Nó vô cùng ghen tị với tôi, nên đã đào góc tường(*)của chị nó. Khi tôi biết tất cả những điều này, tôi tức giận đến run người.
(*) là từ ẩn dụ chỉ việc cướp người yêu hoặc vợ(chồng) của người khác
Cuối cùng tôi cũng đã nhớ ra ký ức bị xóa này. Chẳng lẽ đây là nguyên nhân này đã thúc đẩy tôi giết Tần Hiểu Lạc?
Nghĩ đến việc tôi đã giết nó hai lần, tôi cảm thấy một niềm vui nhàn nhạt dâng lên trong lòng. Nó xứng đáng với điều ấy!
Điều tôi phải làm bây giờ là nhanh chóng chạy trốn, sau đó tìm cách đối phó với đứa em gái ác qu-ỷ đó.
Lúc này, tôi thấy dưới khe cửa xuất hiện hai bóng người, một thanh âm trầm thấp nói :"Con bé sẽ không phát hiện ra cái gì chứ?" Người kia không nói gì. Một lúc sau, tôi nghe tiếng mẹ tôi gõ cửa.
Tôi nín thở,không trả lời. Bên ngoài trời lộng gió, sấm chớp đùng đùng. "Đoàng" một tiếng, nguồn điện lại bị cắt.
"Hoan Hoan, mẹ vào nhé." Mẹ tôi cố tình kéo dài giọng.
Bà ấy mở cửa, nhưng trong phòng tôi không có ai, bà ấy chỉ thấy một khoảng không. Vì tôi đã kịp nhảy sang phòng bên cạnh, rồi mở cửa chạy ra ngoài.
Tôi nhanh chóng chạy xuống tầng một, cố gắng trốn thoát qua cửa. Nhưng cánh cửa hình như bị thứ gì đó khóa lại, kéo mạnh thế nào cũng không mở được.
Tôi nghe thấy tiếng ai đó đi xuống từ cầu thang, đang giẫm lên từng bậc thang gỗ, phát ra tiếng "kẽo kẹt" "kẽo kẹt", đặc biệt vang lên chói tai trong đêm.
Tôi vội vàng tìm một nơi để trốn.
Bố tôi cầm một cái rìu lớn, từ cầu thang đi xuống, rồi lục soát trong phòng khách.
Ông ấy đi rất chậm, ánh chớp loé lên dày đặc khiến phòng khách có nhiều lúc sáng như ban ngày trong giây lát, càng thuận tiện cho ông ấy tìm kiếm.
Ông ấy không chừa một xó xỉnh nào, đôi tay cứng ngắc không ngừng mò mẫm trong đêm tối. Tôi thậm chí đến thở cũng không dám, dùng ghế sô pha và các đồ nội thất khác làm chỗ ẩn nấp, cẩn thận bò sát đất.
Trốn thoát, tôi nhất định phải trốn thoát!
Dòng chữ trong không khí lại xuất hiện ở đầu cầu thang :"Sử dụng thanh Thất Tinh Bảo Kiếm của bạn để giết ông ta. Bọn họ giấu Thất Tinh Bảo Kiếm ở tầng hai. "
"Hoan Hoan, tìm được con rồi." Bố tôi đột nhiên nói rồi giơ chiếc rìu lớn lên chém thẳng vào chiếc ghế đẩu.
Chiếc ghế đẩu vỡ vụn, ông ấy chém vào khoảng không. Tôi nhảy lên từ đầu bên kia, tuyệt vọng chạy lên tầng hai.
Ba bước thành hai bước lao thẳng lên tầng hai, không kịp suy nghĩ nhiều, tôi đã tùy tiện mở một cánh cửa rồi trốn vào trong.
Tiếng bước chân của bố tôi ngày càng gần, tôi dùng tất cả mọi thứ có thể giữ được để chặn cửa, sau đó điên cuồng lục lọi lung tung.
Tôi không tìm thấy Thất Tinh Bảo Kiếm, nó không có trong căn phòng này.
Tôi hét vào không trung, “Mày là ai? Nhanh giúp tao với, nói cho tao biết thanh bảo kiếm đang ở đâu?"
Tôi không nhận được phản hồi.
Bố tôi lại bắt đầu điên cuồng phá cửa lần nữa, cửa nhanh chóng bị đục ra một lỗ lớn, và một cánh tay nhuốm đầy máu từ cái lỗ đó thò vào.
Tôi mở cửa sổ, gió và mưa tạt thẳng vào mặt.
Đây là tầng hai, bên ngoài tối đen như mực, tôi nhắm mắt lại, lấy hết can đảm nhảy xuống.
Tôi ngã xuống nền đất trơn trượt, toàn thân đau nhức dữ dội, nhất thời không đứng dậy được.
Bố tôi thò đầu ra ngoài cửa sổ, tìm kiếm xung quanh.
Tôi di chuyển cơ thể đau nhức của mình, giấu mình trong một bụi cây nhỏ, cầu nguyện rằng ông ấy sẽ không nhìn thấy tôi.
Bố nhìn một lúc, rồi quay đầu lại.
Tôi đang định chui ra khỏi bụi cây, thì bỗng một bàn tay như móng vuốt của loài chim săn mồi, nắm chặt mắt cá chân tôi. Những móng tay sắc nhọn bấu vào da thịt tôi và kéo tôi ra ngoài.
Mái tóc dài ướt sũng dính vào khuôn mặt tái nhợt của Tần Hiểu Lạc: "Chị, chị muốn đi đâu vậy?"
Cả người tôi lạnh toát, giống như nhìn thấy vô số con mắt trắng dã nhìn chằm chằm vào tôi, sáng rực gai mắt. Tôi đảo mắt, lại bất tỉnh lần nữa.
Một âm thanh khàn khàn như từ dưới nước truyền đến: "Lần sau, thứ bị chặt chính là đầu của chị."
8.
Không ngoài dự đoán, khi tỉnh lại lần nữa, tôi đã trở lại phòng mình. Nhưng lần này, tôi sẽ không lại nghi ngờ hai lần trước chỉ là mơ nữa. Tôi đã bị mất chân trái, toàn bộ phần đùi bị cắt tận gốc. Ống quần của tôi trống rỗng, tôi chỉ có thể dựa vào chân giả để đứng.
Tôi không có thời gian cho sự ngạc nhiên và đau đớn, giọng nói đó đang nói sự thật, mỗi lần tôi thất bại, tôi sẽ bị mất đi một phần cơ thể. Đây là cơ hội cuối cùng của tôi.
Trước khi bọn họ vào phòng tôi, tôi đã khóa chặt cửa, rồi dùng ga trải giường thắt thành một sợi dây, rồi dùng sợi dây đó treo mình từ tầng hai xuống.
Khi tôi đang treo lơ lửng bên ngoài trên một sợi dây, dòng chữ đó lại xuất hiện:"Sử dụng thanh Thất Tinh Bảo Kiếm để giết chúng, chặt đầu của chúng."
Nhưng thanh Thất Tinh Bảo Kiếm ở đâu? CMN chứ, sao mày không nói cho tao biết vị trí chính xác!
Tôi leo lên cửa sổ tầng hai, may mắn là cửa sổ không khóa nên tôi đã đẩy cửa sổ và nhảy vào.
Vì chưa thích ứng được với cái chân giả, tôi nặng nề ngã mạnh xuống đất.
Tôi khóa chặt cửa sổ, vừa định bắt đầu tìm kiếm thì một tia sét đánh xuyên màn đêm, điện lại mất.
Từ trong biệt thự truyền đến giọng nói ai oán của mẹ tôi: "Hoan Hoan, con ở đâu? Hoan Hoan."
Thấy tôi không trả lời, trên tầng 3 truyền đến tiếng rìu đập cửa.
Tôi không còn nhiều thời gian nữa.
Tầng hai chỉ có ba phòng, tôi đã tìm ở phòng đầu tiên rồi, phòng thứ ba là phòng của Tần Hiểu Lạc, nó là một ác linh, nhất định sẽ không dám đặt thanh bảo kiếm trong phòng của mình. Vì vậy, thanh bảo kiếm chỉ có thể ở trong căn phòng tôi đang ở.
Tôi bật đèn pin điện thoại di động, không bỏ lỡ bất kỳ ngóc ngách nào. Nhưng dù đã lục tung cả căn phòng, tôi vẫn không tìm thấy thanh Thất Tinh Bảo kiếm. Căn phòng trên lầu bị phá rồi, họ rất nhanh sẽ phát hiện ra rằng tôi không ở tầng ba.
Lưng tôi ướt đẫm mồ hôi, cảm thấy rất tuyệt vọng. Chẳng lẽ tôi đã phán đoán sai? Hay là lần đầu tiên khi lục lọi căn phòng bên cạnh tôi đã không đủ cẩn thận?
"Cốc cốc…." Có tiếng gõ cửa, sau đó có người vặn tay nắm cửa, nhưng người đó phát hiện cửa đã bị khóa rồi.
Một tiếng cười trầm thấp từ ngoài cửa truyền đến, mẹ tôi nói:" Hoan Hoan, là con phải không? Mau mở cửa cho mẹ. "
Tia sét bên ngoài đánh vào một cái cây lớn, cây lớn bốc cháy.
Cành cây chắc khỏe bị đánh gãy, đập vỡ cửa kính, mưa gió ập vào cuốn theo những mảnh thủy tinh rơi vỡ trên mặt đất.
Tôi vội kéo chăn lên để chắn những mảnh thủy tinh.
Lúc này, cửa bị mở ra, là dùng chìa khóa để mở, tôi quên mất chìa khóa phòng tầng hai được để ở phía sau bức tranh treo ở tầng hai.
Tôi không đợi mẹ phản ứng lại, vội lấy chăn cuốn chặt người bà ấy, rồi loạng choạng chạy ra khỏi phòng.
Bức tranh, tại sao tôi quên bức tranh?
Khi trang trí nhà, tôi cố ý chừa một khoảng trống nhỏ phía trong bức tường tầng 2, rồi treo một bức tranh bên ngoài để che đi khoảng trống đó.
Tôi nhấc bức tranh lên, và quả nhiên, tôi đã nhìn thấy thanh Thất Tinh Bảo kiếm được giấu bên trong.
Hàng chữ kỳ lạ đó lại không ngừng lắc lư trước mắt tôi :"Dùng thanh Thất Tinh Bảo kiếm, c h ặ t đ ầ u chúng xuống.” Ch-t tiệt, không cần mày phải nhắc!
Người mẹ đã biến thành ác linh của tôi thật ngu ngốc, bà ta cuối cùng cũng thoát ra khỏi chăn, rồi mở cửa phòng ra.
Khoảnh khắc mẹ tôi từ trong phòng bước ra, tôi đã đ â m thanh kiếm của mình vào tim bà ấy. Bà ấy nặng nề ngã xuống đất, tôi rút thanh kiếm ra rồi c h ặ t đ ầ u bà ấy.
Tôi vốn tưởng rằng c h ặ t đ ầ u bà ấy sẽ rất tốn sức, nhưng không ngờ chỉ bằng một nhát kiếm của Thất Tinh Bảo Kiếm, bà ấy đã đ ầ u l ì a khỏi cổ.
Tôi nhấc cái đầu của mẹ tôi lên, rồi ném nó ra ngoài từ cửa sổ tầng hai, sau đó dùng cái x á c bà ấy làm bệ đỡ để xuống tầng một.
Bước vào phòng khách, tôi thấy bố tôi đang ngồi bất động trên sofa, cổ ông ấy cong lên một cách kỳ lạ. Tôi bước tới phía sau ông ấy, giơ thanh bảo kiếm lên.
Đúng lúc này bố tôi đột nhiên nói:" Hoan Hoan, sao đột nhiên lại mất điện? Mẹ con đâu rồi? "
Ông ấy quay đầu lại, thấy tôi toàn thân đầy máu, giống như một ác quỷ. Ông ấy trợn to hai mắt, lắp bắp nói: “Hoan Hoan, con muốn làm gì?”
Tôi không nói nhảm với ông ấy, dùng một nhát kiếm đâm thẳng vào trái tim ông ta.
Hai tay ông ấy nắm chặt lấy thanh bảo kiếm, trên môi nở nụ cười đáng sợ, thanh âm trở nên ẩm ướt băng lãnh :"Hoan Hoan, con muốn giết cha mình sao?" Tôi đá ông ta văng ra, rồi c h ặ t đ ầ u ông ấy không thương tiếc.
Giờ khắc này lòng tôi trở nên vừa lạnh lùng vừa kiên quyết, bất cứ ai muốn ngăn cản tôi sống, tôi sẽ gi-t người đó. Tôi cầm lấy thanh bảo kiếm, mở cửa ra.
Rõ ràng những lần trước tôi làm thế nào cũng không thể ra khỏi cổng, nhưng bây giờ tôi đã có thể mở cổng rất dễ dàng.
Cây to bị sét đánh cháy bên ngoài đã cháy lan sang các cây bên cạnh, mưa to như trút nước nhưng không dập được lửa. Quả nhiên, Tần Hiểu Lạc đang đợi tôi ở ngoài cửa, cả người cô ta ướt sũng, mái tóc dài dính bết vào mặt, phía sau là ngọn lửa cháy lớn rừng rực.
Cổ cô ta chuyển động phát ra âm thanh "răng rắc", rồi cô ta nở một nụ cười quái dị :"Chị, chị thật độc ác, em và bố mẹ đều bị chị gi-t rồi. Bọn họ là bố mẹ ruột của chị mà."
Tôi cười lạnh nói: "Tần Hiểu Lạc, chúng ta căn bản không có bố mẹ, tao từ đầu đến cuối chỉ giết mình mày."
Đúng, chúng tôi là trẻ mồ côi, khi chúng tôi 17 tuổi, bố mẹ đều đã ch-t rồi.
Đối với Tần Hiểu Lạc, tôi vừa là chị vừa là mẹ.
Nhưng cô ta đã làm gì tôi? Cô ta và thằng khốn đó đã làm gì tôi?
Ngoài trời mưa không ngừng, tôi giơ thanh kiếm lên.
Tần Hiểu Lạc nhìn thanh kiếm trừ tà, lùi lại một bước, nó cầu xin tôi :"Chị, chị là chị ruột của em, xin chị đừng gi-t em, được không?"
"Mày đang mơ à!" Tôi lao về phía cô ta, dùng thanh kiếm để chém ch-t cô ta.
Đầu nó lăn đến cạnh chân tôi, vẻ mặt có kinh ngạc, có không hài lòng, có phẫn nộ và oán giận, nhưng tôi thực sự đọc được một chút sự nhẹ nhõm trên gương mặt đó. Cơ thể cô ta biến thành một vũng nước đen.
Thế giới đột nhiên dừng lại, tiếng sấm dừng lại, gió cũng ngừng lại, những hạt mưa lơ lửng trong không trung, đến cả ngọn lửa cũng dừng lại.
Một giọng nói giống như từ đáy nước truyền đến :"Bạn đã làm được."
Sau hai giây ngắn ngủi, thế giới này vỡ tan và sụp đổ vụn vỡ như một tấm gương.
9.
Tôi từ từ tỉnh dậy, trước mắt tôi có một luồng sáng trắng mạnh mẽ.
Ai đó đang kiểm tra đồng tử của tôi, và tất cả những gì tôi có thể thấy là những cái bóng mơ hồ.
Phải mất một lúc lâu, tôi mới phục hồi được thị lực, những hình ảnh mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng.
Một vị bác sĩ có gương mặt hiền lành đang nhìn tôi, tôi cảm thấy anh ấy có chút quen mắt, nhưng tôi không thể nhớ ra mình đã gặp anh ấy ở đâu.
Tôi mở miệng, lại phát hiện giọng của mình khàn đặc :“Anh là ai?”
“Tôi là bác sĩ điều trị của cô, tôi họ Trương, cô còn nhớ không?”
Tôi nhìn xung quanh, có một thiết bị xa lạ kết nối với não của tôi, trên đỉnh đầu tôi có một màn hình lớn, trên đó hiện lên dòng chữ: "Giết chúng, giết chúng."
Đây là gì? Tôi cảm thấy sợ hãi, cố gắng ngồi dậy, nhưng lại phát hiện ra rằng tay chân của tôi không còn cảm giác.
Có lẽ là nhìn ra sự sợ hãi của tôi, bác sĩ Trương bèn an ủi tôi và nói :"Đừng sợ, chiếc máy này là thành quả nghiên cứu mới nhất của một công ty công nghệ, mặc dù vẫn còn đang trong giai đoạn thử nghiệm, nhưng vì cô đã bị hôn mê sâu và rất khó tỉnh dậy, nên chúng tôi quyết định thử một chút. "
"Rất rõ ràng là thí nghiệm đã thành công và cuối cùng cô cũng tỉnh dậy sau hôn mê." Vậy những dòng chữ tôi nhìn thấy trong giấc mơ đều là do chiếc máy đó tạo ra? Bác sĩ Trương tiếp tục nói: "Nếu cô đã tỉnh, tôi sẽ liên lạc với gia đình cô trước."
"Làm ơn, đừng liên lạc với cô ta." Tôi nhớ ra rồi, tôi đã nhớ ra tất cả mọi thứ.