-
Phần 2
4.
Bố tôi vẫn đang ở cửa nói:"Hoan Hoan, bố biết con chưa ngủ, sao con không trả lời bố? Có chuyện gì xảy ra à?"Tôi không dám phát ra âm thanh nào. Một lúc sau, ngoài cửa không có tiếng động gì nữa. Tôi nằm sấp xuống mặt đất, muốn xem bố đã đi chưa.
Tôi nhìn ra ngoài qua khe cửa trên mặt đất, một đôi mắt đen đục ngầu đối diện với ánh mắt của tôi.
"Ha ha ha, Hoan Hoan hư quá." Bố cười toe toét và nói:" Con đang chơi trò trốn tìm với bố à? Bố đi tìm con đây!" Tôi sợ hãi nhảy dựng lên.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa rồi Tần Hiểu Lạc còn nằm trên mặt đất, bây giờ nó lại biến mất rồi.
Chính xác thì thứ này là cái quái gì? Nó chắc chắn đã kiểm soát bố và mẹ. Phải làm sao, tôi nên làm sao đây?
Nhưng chờ đợi ở trong biệt thự này, chẳng khác nào là đang ngồi chờ ch-t. Trước tiên phải nhanh rời khỏi biệt thự trước.
Những dòng chữ trong không khí lại xuất hiện, chúng lắc lư chao đảo, rất không ổn định: "Chạy đi! Chạy ra khỏi nơi này."
Tôi run rẩy leo lên bệ cửa sổ, chuẩn bị trèo sang phòng bên cạnh.
Bên ngoài trời vẫn mưa tầm tã, bệ cửa sổ vừa ướt vừa trơn, không cẩn thận rất có thể bị ngã. Tôi cẩn thận trèo lên bệ cửa sổ ra ngoài, đi dọc theo mép, bước lên những viên gạch ốp tường, từng chút từng chút di chuyển sang phòng bên cạnh.
Bên cạnh là phòng dành cho khách, đã bỏ trống từ lâu. Tôi bước vào trong, trốn trong tủ quần áo.
Tôi nghe thấy tiếng một vật sắc nhọn bị kéo lê trong hành lang, rồi dừng lại ở cửa phòng bên cạnh.
Sau đó là một tiếng "răng rắc", bố tôi không biết đang dùng rìu hay cái gì đó, điên cuồng đập phá cửa.
Tôi trốn trong tủ run rẩy khi nghe thấy tiếng cửa phòng bên cạnh bị đập phá.
Bố bước vào, giọng nói như vang vọng lên từ địa ngục: “Này, Hoan Hoan ơi, con đang trốn ở đâu vậy?”
Tôi nghe thấy tiếng ông ấy đang lục lọi tìm từng tủ.
Thời gian trôi qua thật lâu, cuối cùng bên đó cũng dần yên tĩnh, tiếng bước chân của bố cũng dần đi xa.
Ngay khi tôi vừa thở phào nhẹ nhõm, cửa tủ đột nhiên bị mở ra, khuôn mặt tươi cười của bố tôi hiện ra trước mắt.
Miệng ông ấy cười đến tận mang tai, như thể đang đeo một chiếc mặt nạ quái dị.
"Tìm thấy con rồi!'' Ông ấy giơ chiếc rìu lớn về phía tôi.
Mắt tôi tối sầm lại, tôi ngất đi vì sợ hãi.
"Thất bại rồi!" Một giọng nói buồn bực thở dài từ xa vọng lại.
5.
Khi tôi tỉnh lại lần nữa, tôi thấy mình đang nằm trên giường trong phòng ngủ, trên người đắp một chiếc chăn mỏng.
Mẹ tôi ngồi ở mép giường, khuôn mặt lo lắng nhìn tôi. Tôi giật mình, từ giường bật người dậy.
Quần áo ướt đẫm mồ hôi, nhớp nháp dính vào người, rất khó chịu.
"Hoan Hoan, mẹ nghe thấy con nói mớ trong lúc ngủ, liền qua xem xem, con có sao không? " Mẹ tôi lo lắng hỏi.
Tôi đang nằm mơ sao?
Tôi giơ cánh tay lên định lau mồ hôi, chợt bàng hoàng phát hiện cánh tay trái trống không.
Toàn bộ cánh tay trái của tôi đã bị cắt hết.
Tôi đau đớn hét lên, từ cánh tay trái đã mất truyền đến một cơn đau, cơn đau khiến cả người tôi co giật.
Mẹ tôi sửng sốt, vội ôm lấy tôi nói: "Không phải đều đã qua rồi sao? Hoan Hoan, con không phải đã chấp nhận sự thật rằng tay của con đã không còn rồi sao?"
Tại sao tôi lại bị mất cánh tay trái? Tôi hoàn toàn không nhớ gì cả. Có phải việc bị bố tôi truy sát cũng chỉ là một giấc mơ?
Sau một thời gian rất dài, cuối cùng tôi buộc mình phải bình tĩnh lại.
Mẹ vỗ lưng tôi giống như khi tôi còn nhỏ: "Hoan Hoan, đều đã qua rồi, qua hết rồi. Sau này con sẽ tốt lên thôi. Con còn chưa ăn tối, để mẹ nhờ Lạc Lạc mang bữa tối cho con nhé."
Tần Hiểu Lạc? Nghe thấy tên của nó lại khiến tôi nổi da gà.
Tần Hiểu Lạc mang thức ăn lên lầu, trông nó rất bình thường, đôi mắt linh động có hồn, làn da cũng không xanh xao nhợt nhạt.
Mẹ tôi không biết từ khi nào đã bật tivi trong phòng lên, trong tivi đang chiếu có nhắc đến tên tôi, tôi được vinh danh là thanh niên tiêu biểu của năm.
Nghe thấy tin này, Tần Hiểu Lạc lườm tôi.
Đúng, nó không mừng cho tôi, đó rõ ràng là một cái nhìn ghen tị. Một cơn ớn lạnh dâng lên từ lòng bàn chân tôi.
Tần Hiểu Lạc đặt thức ăn lên bàn, rồi kéo tôi đến, tôi lại bị thức ăn làm cho giật mình.
Tại sao món ăn lại có nhiều cục máu đông như vậy? Máu gà, máu vịt, máu lợn hay là một thứ máu gì đó khác?
Tôi hoàn toàn không dám động đũa, mặt em tôi chìa sang, đặt lên vai tôi, giọng trầm đến đáng sợ:"Chị, sao chị không ăn?"
Tôi đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, hốt hoảng nói: "Đột nhiên bị đau bụng, không muốn ăn."
Tần Hiểu Lạc cười một chút,nói:"Không muốn ăn thì đừng ăn! Nhưng lãng phí cũng không tốt."
Nó cầm bát cơm lên, nhặt những cục máu đó, ăn ngấu nghiến. Tôi ngồi bên cạnh thấy vậy liền nôn ra.
Sau khi ăn xong, nó lau những vết máu đỏ còn dính trên môi, tỏ vẻ không hài lòng.
Mẹ nói tôi nên đi ngủ sớm chút, rồi mẹ đến kéo nó ra ngoài.
6.
Tôi và Tần Hiểu Lạc ngoài ngoại hình ra, chúng tôi không còn điểm chung nào nữa.
Khi còn nhỏ, người lớn luôn trêu chọc rằng hai chúng tôi trông không giống chị em sinh đôi.
Bọn họ luôn nói rằng, chị gái xuất sắc như vậy, mà em gái thì lại rất bình thường, nếu em gái bằng một nửa của chị thì tốt biết mấy.
Thành tích học tập của tôi rất tốt, năm nào tôi cũng đứng đầu khối, trong khi em gái tôi luôn là người đứng bét.
Tính cách của tôi vui vẻ và tươi sáng, trong khi nó sống nội tâm và u ám.
Tần Hiểu Lạc lớn lên dưới ánh hào quang của tôi, vì vậy tôi hiểu rất rõ cảm giác của nó, nó rất ghen tị với tôi. Sau khi tốt nghiệp, tôi có một sự nghiệp thành công và một cuộc hôn nhân hạnh phúc… Chờ đã, kết hôn? Tôi đã kết hôn? Tại sao tôi không nhớ gì cả? Tôi cố gắng hết sức để nhớ lại, và mơ hồ nhớ ra một chút.
Chồng tôi thực sự giống hệt người đàn ông trong cơn ác mộng của tôi.
Tôi càng nghĩ về nó càng thấy không ổn, và đầu tôi bắt đầu đau như búa bổ, như thể một ký ức nào đó đã bị xóa sạch.
Tôi mở tủ tìm album ảnh, trong album có rất nhiều ảnh kỳ lạ, những thứ xung quanh tôi như bị ai đó xóa đi, chỉ để lại một khoảng trống rỗng. Tôi cảm thấy có quá nhiều điểm đáng nghi cần được giải thích.
Tôi ôm quyển album, lặng lẽ mở cửa, sau khi xác định Tần Hiểu Lạc không có ở phòng khách, tôi mới đi xuống lầu. Bố tôi đang xem TV, còn mẹ đang rửa bát trong bếp.
Tôi ngồi bên cạnh bố, mở album ảnh ra và hỏi:"Bố, bố có thấy những bức ảnh này hơi lạ không?"
Bố tôi liếc nhìn một cái, rồi không để tâm hỏi: "Con nó lạ ở chỗ nào??"
Tôi chỉ vào khoảng trống của bức ảnh: “Hình như có một người ở đây.”
“Trông bình thường mà.”
Tôi không mất hi vọng, lại hỏi: “Bố, bố có nhớ con có một người chồng không?”
Bố liếc tôi một cái, như đang tức giận: “Đêm hôm khuya khoắt con nói bậy bạ gì vậy!” Tôi sợ giọng ông ấy quá lớn sẽ dẫn Tần Hiểu Lạc đến, vội trốn đi.
Tôi xuống bếp tìm mẹ, vừa đến cửa bếp đã nghe thấy tiếng mẹ đang dùng dao chặt thứ gì đó.
Một cái đầu người lăn từ trên thớt rơi xuống, mẹ tôi chậm rãi quay đầu lại, tay phải cầm con dao cười với tôi: “Hoan Hoan, mẹ đang làm món cơm chiên tra nam mà con thích nhất đấy!”
Cái đầu đó chính là của người chồng Châu Nam trong ký ức của tôi.
Như bị một tia sét đánh vào đầu, tôi hét lên mất kiểm soát, quay đầu bỏ chạy.
Cửa mở ra, mưa gió từ bên ngoài ập vào, Tần Hiểu Lạc ướt sũng đứng ở cửa. “Chị, chị sao vậy?” Tần Hiểu Lạc từ ngoài cửa đi vào, trên người nước chảy ròng ròng.
Mẹ tôi ôm một con gà không đầu, đứng sau lưng tôi, nhìn tôi đầy nghi ngờ :"Hoan Hoan, sao con lại hét lên thế?"
“Vừa rồi mẹ đang…” Tôi run rẩy chỉ vào bếp
.
"Mẹ đang chặt thịt gà." Mẹ tôi lắc lắc con gà trên tay.
"Chị, có phải gần đây công việc của chị bận quá, tinh thần có hơi căng thẳng phải không? Ngày mai chị có muốn đi gặp bác sĩ xem chút không?"
Tôi đi vào bếp xem, thấy trên thớt chỉ có đầu gà bị chặt đứt, không có đầu người. Có phải tôi vừa xuất hiện ảo giác không?
Tần Hiểu Lạc nắm lấy tay tôi, tay nó vừa ướt vừa lạnh, khiến tôi rùng mình.
Khuôn mặt của nó phóng to trước mặt tôi, khóe miệng nở một nụ cười quái dị, con ngươi trong mắt đảo quanh thành vòng tròn: “Chị, bây giờ chị cần nghỉ ngơi.”
Tôi tê liệt gật đầu, đi thẳng đến thang máy.
Bởi vì tôi lại nhìn thấy dòng chữ đó: "Cuộc chạy trốn thứ hai, bắt đầu."
Tôi bước vào thang máy, cả người toát mồ hôi lạnh.
Hóa ra mọi thứ trước đây không phải là một giấc mơ.
Trốn thoát thất bại sẽ phải trả một cái giá, và cánh tay trái của tôi chính là cái giá phải trả.