Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
Hắn lại nói tiếp:
– Trịnh Tam Giang không hề bước ra khỏi Bảo ư?
– Không phải thế, hành tung của y rất thần bí, ngày thường rất khó gặp được y, y chỉ xuất hiện bất ngờ không ai lường được.
– Công lực của y thế nào?
– Không thể lường được, sư điệt chưa từng trông thấy y giao đấu với ai bao giờ. Sư điệt phải đi thôi, cầu xin tiểu thúc thúc nếu có động thủ với gia sư thì nhẹ tay, dù sao người cũng có ơn dạy võ cho sư điệt.
– Điều này tất nhiên rồi, chỉ có điều võ công ngươi thế này thì tất nhiên võ công của sư phụ ngươi không kém, sao lại chịu khuất phục Vọng Nguyệt Bảo?
– Chỉ vì một khẩu khí.
– Tức là sao?
– Đúng ra gia sư mới là bá chủ võ lâm Nam phương, chỉ vì bị Nam Thiên Thần Long Dư Hóa Vũ thay thế nên vì một chữ “Danh” mà tham gia vào trận tuyến của Bắc Bảo.
Đinh Hạo bất giác cảm khái thở dài nói:
– Đấy là bệnh chung của người võ lâm.
– Sư điệt xin bái biệt, xin tiểu thúc thúc chuyển lời thăm hỏi của đứa con bất hiếu này đến cha mẹ, nói rằng...
Bỗng ngay lúc đó có hai bóng người từ xa xa chạy lại, Đinh Hạo lướt mắt nhìn rồi nói:
– Chắc là người bên phe Bắc Bảo.
Phi Nhược Ngu cũng quan sát rồi nói:
– Không sai, chính là mật thám của Bắc Bảo, xin tiểu thúc thúc tạm lánh mặt trong giây lát.
Đinh Hạo lập tức ẩn mình vào bụi rậm, chỉ trong nháy mắt đã thấy một nam một nữ ăn mặc kiểu cách nông phu lướt tới. Phi Nhược Ngu trầm giọng nói:
– Nguyệt chánh trung thiên.
Hai người kia dừng lại nói:
– Ngân hán vô thanh, phó Tổng Quản phải không?
– Không sai, chính là bản tọa đây.
Hai người kia bước tới, cùng chắp tay xá một xá rồi hỏi:
– Phó Tổng Quản, tình hình trong trang viên thế nào?
– Không thấy động tĩnh gì.
– Đông Khanh mời người về thành thương nghị.
– Được, việc ở đây giao cho hai ngươi, phải cẩn thận hết sức đấy.
– Chúng thuộc hạ vâng mệnh.
Phi Nhược Ngu quay mình lướt đi, hai người mới tới ngồi xuống một gốc cây gần đó.
Đinh Hạo biết tình hình rất khẩn trương, mật thám của đối phương sẽ còn tiếp tục đến nữa, phải tìm cách cho người trong trang viện không tiếp xúc với chúng.
Nghĩ vậy nên hắn bất thần từ đằng sau lướt tới, xuất chỉ điểm nhanh. Hai tên mật thám chưa kịp định thần thì đã bị điểm huyệt té quị ra đất.
Đinh Hạo lướt về trang viện thì đã thấy trai gái già trẻ gần hai mươi người và mười mấy con ngựa đã tụ họp ở sân trước, saün sang lên đường.
Lạc Ninh thấy Đinh Hạo trở về thì chạy ra nghinh đón, nói:
– Tiểu sư thúc, mọi việc đã chuẩn bị xong rồi.
Đinh Hạo gật đầu nói:
– Rất tốt, người của đối phương cũng đã xuất hiện, không thể chậm trễ được, tất cả lập tức lên đường ngay, ra tới cổng thì tản ra, tránh đừng để quá lộ liễu.
– Còn tiểu sư thúc thì sao?
– Ta còn một chút việc phải làm, mọi người thuyên chuyển Tổng đà đến đâu?
– Tới một thôn ấp ở phía Tây cách đây hơn ba mươi dặm gọi là Thanh Thảo Bình.
– Được rồi, hãy hạ lệnh khởi hành đi.
Lạc Ninh lập tức hạ lệnh khởi hành, tất cả mọi người lần lượt rời khỏi. Đợi đến khi tất cả đã rời khỏi trang viện, Đinh Hạo mới nói với Lạc Ninh:
– Lạc viên ngoại, có một tin mừng ta quên nói với ngươi.
– Tin mừng gì vậy?
– Tiểu sư đệ Nhược Ngu của ngươi mất tích bấy lâu nay giờ đã có hành tung rồi.
– Ồ, đó quả là một tin mừng rất lớn, hiện giờ tiểu sư đệ đang ở đâu?
– Hắn là đương kim phó Tổng Quản của Bắc Bảo, nhờ ngươi báo lại với Thọ lão ca ca của ta là ta đã bảo Nhược Ngu lưu lại Bắc Bảo làm nội ứng, mọi việc phải tuyệt đối giữ bí mật. Lúc này hắn đến đây báo tin nói rằng Bắc Bảo sẽ phát động tấn công vào đêm mai.
– À, thật là thủ đoạn hiểm độc.
– Thôi bây giờ đã là canh năm rồi, ngươi mau đi đi.
Lạc Ninh chắp tay nói:
– Sư điệt xin cáo biệt.
Rồi y lập tức xoay lưng chạy ra cổng, cả trang viện rộng lớn chỉ còn có một mình Đinh Hạo với bầu không khí lạnh lành, buồn bã khôn tả. Hắn thở dài, đi về phòng, đóng cửa lại rồi ngả lưng xuống giường ngủ luôn.
Đến gần trưa hôm sau Đinh Hạo mới thức dậy, hắn cảm thấy xót bụng nên xuống bếp lục lại cơm rượu của ngày hôm qua ăn lót dạ.
Hắn biết lúc này trang viện đã bị theo dõi rất chặt chẽ nên cố tình lưu lại bảo nhằm đánh lạc hướng của bọn mật thám Bắc Bảo, giúp cho thầy trò Lạc Ninh lên đường được thuận tiện, cũng như tránh gây đổ máu ở Thạch Gia Tập, nơi có cả trăm hộ dân lương thiện đang sinh sống.
Vào khoảng canh một đêm đó thì Đinh Hạo quyết định đi một vòng quanh trang viện. Hắn chợt nghĩ là nếu để bọn mật thám Bắc Bảo biết được trong trang không có ai thì không nên, nên quyết định chặn địch ngay từ bên ngoài.
Nghĩ vậy nên hắn lập tức cải trang thành Hắc Nho, rồi lướt mình ra ngoài.
Vừa ra khỏi cổng trang viện thì bằng nhãn lực sắc bén của mình, hắn đã nhìn thấy vô số bóng đen thấp thoáng ẩn hiện trong các gốc cây, bụi rậm.
Đinh Hạo lập tức triển khai khinh công thần tốc, nhảy vọt lên cành cây cao rồi chuyền từ cành này qua cành khác như một con vượn, ra đến đường cái phía trước trang viện, hắn mới khẽ nhảy xuống, rồi đường hoàng chậm rãi tiến về phía trang viện.
Chưa đi được mười bước thì có một tiếng quát trong bụi rậm vang lên:
– Ai? Đứng lại.
Rồi một bóng người nhảy ra chắn đường, đó là một trung niên mặt mũi khá bặm trợn, nhìn kiểu cách ăn mặc thì chắc đó là một đầu mục. Y nhìn Đinh Hạo một lúc rồi lạnh lùng nói:
– Ngươi là ai?
Đinh Hạo cười nhạt nói:
– Hắc Nho!
Hai tiếng đó lọt vào tai của gã trung niên như một tiếng sấm, y tức thì tái mét mặt mày, xoay người toan bỏ chạy. Nhưng Đinh Hạo đã nhanh hơn một bước, lạng người tới cản đường, giọng nói của hắn lạnh như băng tuyết:
– Đứng yên đó cho ta.
Trung niên run run đứng lại, sợ đến nỗi không dám thở mạnh. Đinh Hạo lại nói tiếp:
– Vùng này ai phụ trách?
Gã trung niên ấp úng nói:
– Hiện giờ... hiện giờ... tạm thời do tại hạ phụ trách.
– Ngươi là ai?
– Là... là đầu mục ngoại đường của Bắc Bảo.
– Tốt lắm, ngươi hãy lập tức tập trung thủ hạ lại đây.
Gã trung niên sợ đến mức mặt xanh như chàm, tay run run rút trong túi ra một cái còi nhỏ rồi thổi một cái, lập tức có gần sáu, bảy chục người xuất hiện.
Đinh Hạo lạnh lùng nói:
– Đầy đủ rồi chứ?
– Đầy đủ cả rồi, các hạ... các hạ muốn làm gì?
– Nói ngắn gọn, bản Nho không muốn giết các ngươi mà chỉ muốn phế đi võ công của các ngươi mà thôi, mong rằng các ngươi từ nay về sau chịu khó làm ăn lương thiện mà không theo hổ lang làm việc hại cho giang hồ nữa.
Vừa nghe đến đó thì mọi người đều náo động cả lên, như một bầy ong vỡ tổ, bỏ chạy toán loạn.
Đinh Hạo nhanh như chớp ra tay chế ngự tên đầu mục, sau đó mười ngón tay vung lên xuất chỉ nghe veo véo, một lúc sau thì cả bọn mật thám của Bắc Bảo đã đều bị điểm huyệt ngã lăn ra đất, võ công cũng đều bị phế hết.
Đinh Hạo cúi người kẹp tên đầu mục vượt đồng băng ruộng chạy khoảng hai, ba dặm đường tới gần thành Y Xuyên rồi đặt hắn xuống, giải huyệt sau đó chàng lạnh lùng nói:
– Bây giờ mau dẫn ta đi gặp Đông Khanh của các ngươi.
Tên đầu mục không dám nói năng gì, loạng choạng đi trước dẫn đường, đi được chừng nửa dặm đường nữa thì bỗng trên đường cái có vài kị mã chạy đến, y run run nói:
– Trong số kị mã phía trước có Đông Khanh và phó Tổng Quản.
Đinh Hạo gật đầu nói:
– Được, ta tha mạng cho ngươi, mau cút đi cho khuất mắt.
Tên đầu mục lẳng lặng bước đi.
Lúc này đoàn kị mã đã tới khá gần, Đinh Hạo bỗng lạng người ra cản giữa đường, làm cho mấy con ngựa đi đầu phải thắng gấp lại, dựng hai chân trước lên trời, hí vang ầm ĩ.
Đoàn kị mã gồm có sáu người ngựa, một tên trong số đó nhanh nhẹn giục ngựa lướt tới trước, quát lên:
– Kẻ nào cả gan vậy, mau tránh đường kẻo...
Y vừa nói tới đó thì Đinh Hạo đã cười nhạt, vung chưởng đánh thẳng ra, chỉ nghe “hự” một tiếng rồi kỵ sĩ đã bị hất văng ra khỏi lưng ngựa, té xuống đất không cục cựa gì nữa, con ngựa không có ai điều khiển chạy tứ tung.
Năm kỵ mã còn lại không nói gì xếp lại thành một hàng ngang, rồi ông già áo xám tro đặc sứ hôm trước kéo cương cho ngựa tiến lên phía trước, đứng đối diện với Đinh Hạo.
Đinh Hạo lạnh lùng nói:
– Các hạ là Ngũ Phương Thần Đông Phương Khải Minh?
Ông lão giật mình, lớn tiếng quát:
– Bằng hữu là cao nhân phương nào?
– Hắc Nho.
– A!
Trong tiếng kêu kinh hoàng, Ngũ Phương Thần Đông Phương Khải Minh vội giục ngựa bước lùi vài bước, cặp mắt lộ vẻ hãi hùng, bốn người còn lại, trong đó có cả Phi Nhược Ngu cũng đều sắc mặt tái mét, không còn chút máu.
Ngũ Phương Thần Đông Phương Khải Minh hoảng sợ nói:
– Các hạ có điều chi chỉ giáo?
– Bản Nho chẳng muốn gây đổ máu tại nơi này, có hai việc muốn ngươi truyền đạt đến Trịnh Tam Giang.
– Là hai chuyện gì?
– Điều thứ nhất là cấm người của Vọng Nguyệt Bảo đặt chân vào chu vi ba mươi dặm của thành Y Xuyên. Điều thứ hai là việc Trịnh Tam Giang tụ họp cao thủ giang hồ muốn tiêu diệt bản Nho thì đã bị bản Nho nắm hết các kế hoạch rồi, ngươi bảo hắn đừng ôm mộng bá chủ giang hồ, một ngày gần đây bản Nho sẽ đến Vọng Nguyệt Bảo tìm hắn thanh toán.
– Lời nói của các hạ lão phu sẽ truyền đạt đầy đủ, tuy nhiên tối nay lão phu có việc trong thành...
– Điều kiện đầu tiên lập tức phải chấp hành.
– Lão phu vâng lệnh hành sự, không đủ thẩm quyền quyết định.
– Đông Phương Khải Minh, bản Nho không muốn nhiều lời.
– Các hạ cùng Không Môn quan hệ ra sao?
– Không có quan hệ gì cả. Ta không muốn nói nhiều nữa, các ngươi lập tức rút về ngay cho ta, nếu đến sau khi trời sáng mà trong thành còn có người của Vọng Nguyệt Bảo thì bản Nho sẽ giết sạch hết.
Câu nói này nghe rất ngạo nghễ, nhưng nó phát ra từ miệng của Hắc Nho nên người ta nghe cũng chẳng thấy ngạo nghễ tí nào.
Bắc Bảo được người giang hồ mệnh danh là Diêm Vương Bảo, không một ai dám đụng chạm tới. Dám ngang nhiên lấn lướt Bắc Bảo kiểu này thì ngoài Hắc Nho ra, e rằng không có người thứ hai.
Thần sắc của Ngũ Phương Thần Đông Phương Khải Minh biến đổi liên tục, bỗng lão gằn giọng nói:
– Bằng một câu nói của các hạ mà muốn lão phu rút lui thì e rằng không thể được.
– Vậy ngươi muốn sao?
– Các hạ danh trấn võ lâm, lão phu muốn lãnh giáo vài chiêu tuyệt học.
– Hừ, thật không biết lượng sức.
– Hắc Nho, võ sĩ khả sát bất khả nhục, lão phu cũng có chút tiếng tăm trong giang hồ, chưa đánh đã chạy thì còn gì mặt mũi nhìn đời nữa?
– Được, bản Nho cho ngươi thử một chiêu, đến chiêu thứ hai mà ngươi còn chưa biết tự lượng sức thì đừng trách bản Nho độc ác.
Cái kiểu nói năng xem thiên hạ chẳng có ai này thì chỉ có Hắc Nho mới dám nói, đương nhiên ngay cả Phi Nhược Ngu cũng không ngờ đó chính là tiểu thúc thúc của mình.
Ngũ Phương Thần Đông Phương Khải Minh nhảy xuống ngựa, lập tức có tên thủ hạ khác cũng xuống ngựa rồi bước tới bên lão tiếp lấy dây cương, sau đó lui ra sau.
Gương mặt của Ngũ Phương Thần biểu lộ nỗi hoang mang lo lắng, nhưng lão vẫn quyết định đấu thử. Thứ nhất là sau này về Bắc Bảo lão còn có cách ăn nói, thứ hai là dù sao lão cũng muốn thử xem võ công của nhân vậy thần bí oai trấn võ lâm này ra sao.
Đinh Hạo lạnh lùng rút kiếm ra nói:
– Chuẩn bị đi.
Ngũ Phương Thần cũng rút kiếm ra, chọn một vị trí rồi thở dài nói:
– Đã ba mươi năm nay lão phu không cầm kiếm rồi.
Nghĩa bong lão muốn nói là ngoại trừ Hắc Nho ra, ít có ai là đối thủ của lão.
Câu nói trên cũng không phải là quá tự cao, vì đệ tử của lão là Phi Nhược Ngu cũng thuộc hàng nhất lưu giang hồ rồi. Võ công của lão chắc là tương đương với Bạch Nho hoặc cao hơn.
Thanh kiếm của Đinh Hạo nghiêng nghiêng giơ cao, trên mặt không có một chút tình cảm biểu lộ, vì hắn đã đeo mặt nạ.
Ngũ Phương Thần bỗng thét lên một tiếng rồi thanh kiếm của lão đã rạch tới như điện xẹt, kiếm khí lạnh buốt, biến hóa vô cùng.
Chỉ nghe “Leng keng” vài tiếng rồi thì Ngũ Phương Thần đã thụt lùi ra sau sáu bảy bước, loạng choạng thân hình, thanh kiếm cũng hạ xuống, hơi thở hồng hộc không ngừng.
Thanh kiếm của Hắc Nho vẫn nghiêng nghiêng giơ cao, thật không ai biết hắn đã dùng chiếu thức gì, và ra tay lúc nào cả, dường như từ đầu chí cuối hắn chỉ đứng với một tư thế đó.
Cao thủ Bắc Bảo và Phi Nhược Ngu đứng xem mà kinh ngạc đến há hốc miệng ra, đứng sững một chỗ.
Ngũ Phương Thần ngơ ngẩn một hồi rồi lẳng lặng tra kiếm vào vỏ, xoay người lại leo lên lưng ngựa, nói:
– Rút lui.
Rồi cả đoàn kị mã đã chạy mất dạng.
Đinh Hạo trầm ngâm đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc rồi chạy vào rừng. Hắn đang định cởi bỏ hóa trang thì lại nghe thấy mấy tiếng rú thảm thiết vang lên.
Đinh Hạo giật bắn người, nơi đây cách Thập Gia Tập không bao xa, chẳng lẽ Không Môn đã có chuyện?
Nghĩ thế hắn vội vàng chạy đến hướng có tiếng rú. Chừng nửa dặm đường trôi qua thì hắn đã nhìn thấy được quang cảnh hiện trường nơi tiếng rú phát ra.
Trong một khu rừng liễu lưa thưa có bảy tám xác chết nằm dưới đất, một thiếu nữ áo vàng lưng đeo trường kiếm đứng bên cạnh.
Đinh Hạo bất giác cả mừng, thầm nghĩ:
– “Thật là đi mòn gót giầy không gặp được, gặp được lại chẳng tốn chút công” Lúc này thiếu nữ áo vàng đã xoay mình toan đi khỏi. Đinh Hạo lạnh lùng quát to:
– Đứng lại!
Thiếu nữ chẳng thèm quay người lại, giọng điệu lạnh lùng không kém nói:
– Là ai?
– Hắc Nho.
Nghe tới đó thì thiếu nữ áo vàng lập tức xoay người lại, đôi mắt thoáng hiện vẻ hoảng sợ.
Đinh Hạo thoáng nhìn thì thấy thiếu nữ cũng khá xinh đẹp, khoảng trên dưới hai mươi tuổi, y như Lạc Ninh đã nói, trên ngực áo của thiếu nữ có thêu một con rồng vàng, trên đầu rồng có thêu chữ “Dần” màu trắng khá rõ.
Hắn lại lướt mắt nhìn những xác chết thì thấy xác nào trên trán cũng có năm lỗ máu, rõ rang bị năm ngón tay đâm thủng, thứ thủ pháp giết người như vậy quả là tàn nhẫn. Trong đám xác chết ấy thấy có tên đầu mục mà hắn vừa buông tha lúc nãy, chứng tỏ tất cả đều là võ sĩ Vọng Nguyệt Bảo.
Đinh Hạo nhìn thiếu nữ áo vàng, lạnh lùng nói:
– Ngươi đã giết họ ư?
– Không sai, chính ta giết chúng.
– Ngươi không biết họ đã mất hết công lực sao?
– Biết chứ.
– Biết sao vẫn còn động thủ?
– Vì chúng là người của Vọng Nguyệt Bảo.
Đinh Hạo chợt động tâm, xem ra đám thiếu nữ áo vàng này chuyên môn gây hấn với Vọng Nguyệt Bảo. Dám công khai đối địch với minh chủ võ lâm phương Bắc thì xem ra thủ lãnh đằng sau của tổ chức thiếu nữ áo vàng là một nhân vật khủng bố kinh người.
Hắn nghĩ thế bèn hỏi:
– Tại sao vậy?
– Điều này không thể phụng cáo, bản Kim Long Sứ Giả chỉ phụng lệnh hành sự mà thôi.
Đinh Hạo lại thấy động tâm, trên giang hồ hắn chưa từng nghe đến tên tuổi của Kim Long Sứ Giả, cũng như chưa từng nghe đến một môn phái có tên là Kim Long, chắc đúng như Lạc Ninh suy đoán, đó là một môn phái bí mật mới nổi dậy trên giang hồ, chưa xuất hiện công khai, lập Đà khai Môn, công bố với võ lâm.
– Thế thì chắc ngươi là Dần Hiệu Kim Long Sứ Giả ư?
– Đúng vậy.
– Môn phái gì vậy?
– Điều này chẳng thể phụng cáo.
– Trịnh Tam Giang không hề bước ra khỏi Bảo ư?
– Không phải thế, hành tung của y rất thần bí, ngày thường rất khó gặp được y, y chỉ xuất hiện bất ngờ không ai lường được.
– Công lực của y thế nào?
– Không thể lường được, sư điệt chưa từng trông thấy y giao đấu với ai bao giờ. Sư điệt phải đi thôi, cầu xin tiểu thúc thúc nếu có động thủ với gia sư thì nhẹ tay, dù sao người cũng có ơn dạy võ cho sư điệt.
– Điều này tất nhiên rồi, chỉ có điều võ công ngươi thế này thì tất nhiên võ công của sư phụ ngươi không kém, sao lại chịu khuất phục Vọng Nguyệt Bảo?
– Chỉ vì một khẩu khí.
– Tức là sao?
– Đúng ra gia sư mới là bá chủ võ lâm Nam phương, chỉ vì bị Nam Thiên Thần Long Dư Hóa Vũ thay thế nên vì một chữ “Danh” mà tham gia vào trận tuyến của Bắc Bảo.
Đinh Hạo bất giác cảm khái thở dài nói:
– Đấy là bệnh chung của người võ lâm.
– Sư điệt xin bái biệt, xin tiểu thúc thúc chuyển lời thăm hỏi của đứa con bất hiếu này đến cha mẹ, nói rằng...
Bỗng ngay lúc đó có hai bóng người từ xa xa chạy lại, Đinh Hạo lướt mắt nhìn rồi nói:
– Chắc là người bên phe Bắc Bảo.
Phi Nhược Ngu cũng quan sát rồi nói:
– Không sai, chính là mật thám của Bắc Bảo, xin tiểu thúc thúc tạm lánh mặt trong giây lát.
Đinh Hạo lập tức ẩn mình vào bụi rậm, chỉ trong nháy mắt đã thấy một nam một nữ ăn mặc kiểu cách nông phu lướt tới. Phi Nhược Ngu trầm giọng nói:
– Nguyệt chánh trung thiên.
Hai người kia dừng lại nói:
– Ngân hán vô thanh, phó Tổng Quản phải không?
– Không sai, chính là bản tọa đây.
Hai người kia bước tới, cùng chắp tay xá một xá rồi hỏi:
– Phó Tổng Quản, tình hình trong trang viên thế nào?
– Không thấy động tĩnh gì.
– Đông Khanh mời người về thành thương nghị.
– Được, việc ở đây giao cho hai ngươi, phải cẩn thận hết sức đấy.
– Chúng thuộc hạ vâng mệnh.
Phi Nhược Ngu quay mình lướt đi, hai người mới tới ngồi xuống một gốc cây gần đó.
Đinh Hạo biết tình hình rất khẩn trương, mật thám của đối phương sẽ còn tiếp tục đến nữa, phải tìm cách cho người trong trang viện không tiếp xúc với chúng.
Nghĩ vậy nên hắn bất thần từ đằng sau lướt tới, xuất chỉ điểm nhanh. Hai tên mật thám chưa kịp định thần thì đã bị điểm huyệt té quị ra đất.
Đinh Hạo lướt về trang viện thì đã thấy trai gái già trẻ gần hai mươi người và mười mấy con ngựa đã tụ họp ở sân trước, saün sang lên đường.
Lạc Ninh thấy Đinh Hạo trở về thì chạy ra nghinh đón, nói:
– Tiểu sư thúc, mọi việc đã chuẩn bị xong rồi.
Đinh Hạo gật đầu nói:
– Rất tốt, người của đối phương cũng đã xuất hiện, không thể chậm trễ được, tất cả lập tức lên đường ngay, ra tới cổng thì tản ra, tránh đừng để quá lộ liễu.
– Còn tiểu sư thúc thì sao?
– Ta còn một chút việc phải làm, mọi người thuyên chuyển Tổng đà đến đâu?
– Tới một thôn ấp ở phía Tây cách đây hơn ba mươi dặm gọi là Thanh Thảo Bình.
– Được rồi, hãy hạ lệnh khởi hành đi.
Lạc Ninh lập tức hạ lệnh khởi hành, tất cả mọi người lần lượt rời khỏi. Đợi đến khi tất cả đã rời khỏi trang viện, Đinh Hạo mới nói với Lạc Ninh:
– Lạc viên ngoại, có một tin mừng ta quên nói với ngươi.
– Tin mừng gì vậy?
– Tiểu sư đệ Nhược Ngu của ngươi mất tích bấy lâu nay giờ đã có hành tung rồi.
– Ồ, đó quả là một tin mừng rất lớn, hiện giờ tiểu sư đệ đang ở đâu?
– Hắn là đương kim phó Tổng Quản của Bắc Bảo, nhờ ngươi báo lại với Thọ lão ca ca của ta là ta đã bảo Nhược Ngu lưu lại Bắc Bảo làm nội ứng, mọi việc phải tuyệt đối giữ bí mật. Lúc này hắn đến đây báo tin nói rằng Bắc Bảo sẽ phát động tấn công vào đêm mai.
– À, thật là thủ đoạn hiểm độc.
– Thôi bây giờ đã là canh năm rồi, ngươi mau đi đi.
Lạc Ninh chắp tay nói:
– Sư điệt xin cáo biệt.
Rồi y lập tức xoay lưng chạy ra cổng, cả trang viện rộng lớn chỉ còn có một mình Đinh Hạo với bầu không khí lạnh lành, buồn bã khôn tả. Hắn thở dài, đi về phòng, đóng cửa lại rồi ngả lưng xuống giường ngủ luôn.
Đến gần trưa hôm sau Đinh Hạo mới thức dậy, hắn cảm thấy xót bụng nên xuống bếp lục lại cơm rượu của ngày hôm qua ăn lót dạ.
Hắn biết lúc này trang viện đã bị theo dõi rất chặt chẽ nên cố tình lưu lại bảo nhằm đánh lạc hướng của bọn mật thám Bắc Bảo, giúp cho thầy trò Lạc Ninh lên đường được thuận tiện, cũng như tránh gây đổ máu ở Thạch Gia Tập, nơi có cả trăm hộ dân lương thiện đang sinh sống.
Vào khoảng canh một đêm đó thì Đinh Hạo quyết định đi một vòng quanh trang viện. Hắn chợt nghĩ là nếu để bọn mật thám Bắc Bảo biết được trong trang không có ai thì không nên, nên quyết định chặn địch ngay từ bên ngoài.
Nghĩ vậy nên hắn lập tức cải trang thành Hắc Nho, rồi lướt mình ra ngoài.
Vừa ra khỏi cổng trang viện thì bằng nhãn lực sắc bén của mình, hắn đã nhìn thấy vô số bóng đen thấp thoáng ẩn hiện trong các gốc cây, bụi rậm.
Đinh Hạo lập tức triển khai khinh công thần tốc, nhảy vọt lên cành cây cao rồi chuyền từ cành này qua cành khác như một con vượn, ra đến đường cái phía trước trang viện, hắn mới khẽ nhảy xuống, rồi đường hoàng chậm rãi tiến về phía trang viện.
Chưa đi được mười bước thì có một tiếng quát trong bụi rậm vang lên:
– Ai? Đứng lại.
Rồi một bóng người nhảy ra chắn đường, đó là một trung niên mặt mũi khá bặm trợn, nhìn kiểu cách ăn mặc thì chắc đó là một đầu mục. Y nhìn Đinh Hạo một lúc rồi lạnh lùng nói:
– Ngươi là ai?
Đinh Hạo cười nhạt nói:
– Hắc Nho!
Hai tiếng đó lọt vào tai của gã trung niên như một tiếng sấm, y tức thì tái mét mặt mày, xoay người toan bỏ chạy. Nhưng Đinh Hạo đã nhanh hơn một bước, lạng người tới cản đường, giọng nói của hắn lạnh như băng tuyết:
– Đứng yên đó cho ta.
Trung niên run run đứng lại, sợ đến nỗi không dám thở mạnh. Đinh Hạo lại nói tiếp:
– Vùng này ai phụ trách?
Gã trung niên ấp úng nói:
– Hiện giờ... hiện giờ... tạm thời do tại hạ phụ trách.
– Ngươi là ai?
– Là... là đầu mục ngoại đường của Bắc Bảo.
– Tốt lắm, ngươi hãy lập tức tập trung thủ hạ lại đây.
Gã trung niên sợ đến mức mặt xanh như chàm, tay run run rút trong túi ra một cái còi nhỏ rồi thổi một cái, lập tức có gần sáu, bảy chục người xuất hiện.
Đinh Hạo lạnh lùng nói:
– Đầy đủ rồi chứ?
– Đầy đủ cả rồi, các hạ... các hạ muốn làm gì?
– Nói ngắn gọn, bản Nho không muốn giết các ngươi mà chỉ muốn phế đi võ công của các ngươi mà thôi, mong rằng các ngươi từ nay về sau chịu khó làm ăn lương thiện mà không theo hổ lang làm việc hại cho giang hồ nữa.
Vừa nghe đến đó thì mọi người đều náo động cả lên, như một bầy ong vỡ tổ, bỏ chạy toán loạn.
Đinh Hạo nhanh như chớp ra tay chế ngự tên đầu mục, sau đó mười ngón tay vung lên xuất chỉ nghe veo véo, một lúc sau thì cả bọn mật thám của Bắc Bảo đã đều bị điểm huyệt ngã lăn ra đất, võ công cũng đều bị phế hết.
Đinh Hạo cúi người kẹp tên đầu mục vượt đồng băng ruộng chạy khoảng hai, ba dặm đường tới gần thành Y Xuyên rồi đặt hắn xuống, giải huyệt sau đó chàng lạnh lùng nói:
– Bây giờ mau dẫn ta đi gặp Đông Khanh của các ngươi.
Tên đầu mục không dám nói năng gì, loạng choạng đi trước dẫn đường, đi được chừng nửa dặm đường nữa thì bỗng trên đường cái có vài kị mã chạy đến, y run run nói:
– Trong số kị mã phía trước có Đông Khanh và phó Tổng Quản.
Đinh Hạo gật đầu nói:
– Được, ta tha mạng cho ngươi, mau cút đi cho khuất mắt.
Tên đầu mục lẳng lặng bước đi.
Lúc này đoàn kị mã đã tới khá gần, Đinh Hạo bỗng lạng người ra cản giữa đường, làm cho mấy con ngựa đi đầu phải thắng gấp lại, dựng hai chân trước lên trời, hí vang ầm ĩ.
Đoàn kị mã gồm có sáu người ngựa, một tên trong số đó nhanh nhẹn giục ngựa lướt tới trước, quát lên:
– Kẻ nào cả gan vậy, mau tránh đường kẻo...
Y vừa nói tới đó thì Đinh Hạo đã cười nhạt, vung chưởng đánh thẳng ra, chỉ nghe “hự” một tiếng rồi kỵ sĩ đã bị hất văng ra khỏi lưng ngựa, té xuống đất không cục cựa gì nữa, con ngựa không có ai điều khiển chạy tứ tung.
Năm kỵ mã còn lại không nói gì xếp lại thành một hàng ngang, rồi ông già áo xám tro đặc sứ hôm trước kéo cương cho ngựa tiến lên phía trước, đứng đối diện với Đinh Hạo.
Đinh Hạo lạnh lùng nói:
– Các hạ là Ngũ Phương Thần Đông Phương Khải Minh?
Ông lão giật mình, lớn tiếng quát:
– Bằng hữu là cao nhân phương nào?
– Hắc Nho.
– A!
Trong tiếng kêu kinh hoàng, Ngũ Phương Thần Đông Phương Khải Minh vội giục ngựa bước lùi vài bước, cặp mắt lộ vẻ hãi hùng, bốn người còn lại, trong đó có cả Phi Nhược Ngu cũng đều sắc mặt tái mét, không còn chút máu.
Ngũ Phương Thần Đông Phương Khải Minh hoảng sợ nói:
– Các hạ có điều chi chỉ giáo?
– Bản Nho chẳng muốn gây đổ máu tại nơi này, có hai việc muốn ngươi truyền đạt đến Trịnh Tam Giang.
– Là hai chuyện gì?
– Điều thứ nhất là cấm người của Vọng Nguyệt Bảo đặt chân vào chu vi ba mươi dặm của thành Y Xuyên. Điều thứ hai là việc Trịnh Tam Giang tụ họp cao thủ giang hồ muốn tiêu diệt bản Nho thì đã bị bản Nho nắm hết các kế hoạch rồi, ngươi bảo hắn đừng ôm mộng bá chủ giang hồ, một ngày gần đây bản Nho sẽ đến Vọng Nguyệt Bảo tìm hắn thanh toán.
– Lời nói của các hạ lão phu sẽ truyền đạt đầy đủ, tuy nhiên tối nay lão phu có việc trong thành...
– Điều kiện đầu tiên lập tức phải chấp hành.
– Lão phu vâng lệnh hành sự, không đủ thẩm quyền quyết định.
– Đông Phương Khải Minh, bản Nho không muốn nhiều lời.
– Các hạ cùng Không Môn quan hệ ra sao?
– Không có quan hệ gì cả. Ta không muốn nói nhiều nữa, các ngươi lập tức rút về ngay cho ta, nếu đến sau khi trời sáng mà trong thành còn có người của Vọng Nguyệt Bảo thì bản Nho sẽ giết sạch hết.
Câu nói này nghe rất ngạo nghễ, nhưng nó phát ra từ miệng của Hắc Nho nên người ta nghe cũng chẳng thấy ngạo nghễ tí nào.
Bắc Bảo được người giang hồ mệnh danh là Diêm Vương Bảo, không một ai dám đụng chạm tới. Dám ngang nhiên lấn lướt Bắc Bảo kiểu này thì ngoài Hắc Nho ra, e rằng không có người thứ hai.
Thần sắc của Ngũ Phương Thần Đông Phương Khải Minh biến đổi liên tục, bỗng lão gằn giọng nói:
– Bằng một câu nói của các hạ mà muốn lão phu rút lui thì e rằng không thể được.
– Vậy ngươi muốn sao?
– Các hạ danh trấn võ lâm, lão phu muốn lãnh giáo vài chiêu tuyệt học.
– Hừ, thật không biết lượng sức.
– Hắc Nho, võ sĩ khả sát bất khả nhục, lão phu cũng có chút tiếng tăm trong giang hồ, chưa đánh đã chạy thì còn gì mặt mũi nhìn đời nữa?
– Được, bản Nho cho ngươi thử một chiêu, đến chiêu thứ hai mà ngươi còn chưa biết tự lượng sức thì đừng trách bản Nho độc ác.
Cái kiểu nói năng xem thiên hạ chẳng có ai này thì chỉ có Hắc Nho mới dám nói, đương nhiên ngay cả Phi Nhược Ngu cũng không ngờ đó chính là tiểu thúc thúc của mình.
Ngũ Phương Thần Đông Phương Khải Minh nhảy xuống ngựa, lập tức có tên thủ hạ khác cũng xuống ngựa rồi bước tới bên lão tiếp lấy dây cương, sau đó lui ra sau.
Gương mặt của Ngũ Phương Thần biểu lộ nỗi hoang mang lo lắng, nhưng lão vẫn quyết định đấu thử. Thứ nhất là sau này về Bắc Bảo lão còn có cách ăn nói, thứ hai là dù sao lão cũng muốn thử xem võ công của nhân vậy thần bí oai trấn võ lâm này ra sao.
Đinh Hạo lạnh lùng rút kiếm ra nói:
– Chuẩn bị đi.
Ngũ Phương Thần cũng rút kiếm ra, chọn một vị trí rồi thở dài nói:
– Đã ba mươi năm nay lão phu không cầm kiếm rồi.
Nghĩa bong lão muốn nói là ngoại trừ Hắc Nho ra, ít có ai là đối thủ của lão.
Câu nói trên cũng không phải là quá tự cao, vì đệ tử của lão là Phi Nhược Ngu cũng thuộc hàng nhất lưu giang hồ rồi. Võ công của lão chắc là tương đương với Bạch Nho hoặc cao hơn.
Thanh kiếm của Đinh Hạo nghiêng nghiêng giơ cao, trên mặt không có một chút tình cảm biểu lộ, vì hắn đã đeo mặt nạ.
Ngũ Phương Thần bỗng thét lên một tiếng rồi thanh kiếm của lão đã rạch tới như điện xẹt, kiếm khí lạnh buốt, biến hóa vô cùng.
Chỉ nghe “Leng keng” vài tiếng rồi thì Ngũ Phương Thần đã thụt lùi ra sau sáu bảy bước, loạng choạng thân hình, thanh kiếm cũng hạ xuống, hơi thở hồng hộc không ngừng.
Thanh kiếm của Hắc Nho vẫn nghiêng nghiêng giơ cao, thật không ai biết hắn đã dùng chiếu thức gì, và ra tay lúc nào cả, dường như từ đầu chí cuối hắn chỉ đứng với một tư thế đó.
Cao thủ Bắc Bảo và Phi Nhược Ngu đứng xem mà kinh ngạc đến há hốc miệng ra, đứng sững một chỗ.
Ngũ Phương Thần ngơ ngẩn một hồi rồi lẳng lặng tra kiếm vào vỏ, xoay người lại leo lên lưng ngựa, nói:
– Rút lui.
Rồi cả đoàn kị mã đã chạy mất dạng.
Đinh Hạo trầm ngâm đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc rồi chạy vào rừng. Hắn đang định cởi bỏ hóa trang thì lại nghe thấy mấy tiếng rú thảm thiết vang lên.
Đinh Hạo giật bắn người, nơi đây cách Thập Gia Tập không bao xa, chẳng lẽ Không Môn đã có chuyện?
Nghĩ thế hắn vội vàng chạy đến hướng có tiếng rú. Chừng nửa dặm đường trôi qua thì hắn đã nhìn thấy được quang cảnh hiện trường nơi tiếng rú phát ra.
Trong một khu rừng liễu lưa thưa có bảy tám xác chết nằm dưới đất, một thiếu nữ áo vàng lưng đeo trường kiếm đứng bên cạnh.
Đinh Hạo bất giác cả mừng, thầm nghĩ:
– “Thật là đi mòn gót giầy không gặp được, gặp được lại chẳng tốn chút công” Lúc này thiếu nữ áo vàng đã xoay mình toan đi khỏi. Đinh Hạo lạnh lùng quát to:
– Đứng lại!
Thiếu nữ chẳng thèm quay người lại, giọng điệu lạnh lùng không kém nói:
– Là ai?
– Hắc Nho.
Nghe tới đó thì thiếu nữ áo vàng lập tức xoay người lại, đôi mắt thoáng hiện vẻ hoảng sợ.
Đinh Hạo thoáng nhìn thì thấy thiếu nữ cũng khá xinh đẹp, khoảng trên dưới hai mươi tuổi, y như Lạc Ninh đã nói, trên ngực áo của thiếu nữ có thêu một con rồng vàng, trên đầu rồng có thêu chữ “Dần” màu trắng khá rõ.
Hắn lại lướt mắt nhìn những xác chết thì thấy xác nào trên trán cũng có năm lỗ máu, rõ rang bị năm ngón tay đâm thủng, thứ thủ pháp giết người như vậy quả là tàn nhẫn. Trong đám xác chết ấy thấy có tên đầu mục mà hắn vừa buông tha lúc nãy, chứng tỏ tất cả đều là võ sĩ Vọng Nguyệt Bảo.
Đinh Hạo nhìn thiếu nữ áo vàng, lạnh lùng nói:
– Ngươi đã giết họ ư?
– Không sai, chính ta giết chúng.
– Ngươi không biết họ đã mất hết công lực sao?
– Biết chứ.
– Biết sao vẫn còn động thủ?
– Vì chúng là người của Vọng Nguyệt Bảo.
Đinh Hạo chợt động tâm, xem ra đám thiếu nữ áo vàng này chuyên môn gây hấn với Vọng Nguyệt Bảo. Dám công khai đối địch với minh chủ võ lâm phương Bắc thì xem ra thủ lãnh đằng sau của tổ chức thiếu nữ áo vàng là một nhân vật khủng bố kinh người.
Hắn nghĩ thế bèn hỏi:
– Tại sao vậy?
– Điều này không thể phụng cáo, bản Kim Long Sứ Giả chỉ phụng lệnh hành sự mà thôi.
Đinh Hạo lại thấy động tâm, trên giang hồ hắn chưa từng nghe đến tên tuổi của Kim Long Sứ Giả, cũng như chưa từng nghe đến một môn phái có tên là Kim Long, chắc đúng như Lạc Ninh suy đoán, đó là một môn phái bí mật mới nổi dậy trên giang hồ, chưa xuất hiện công khai, lập Đà khai Môn, công bố với võ lâm.
– Thế thì chắc ngươi là Dần Hiệu Kim Long Sứ Giả ư?
– Đúng vậy.
– Môn phái gì vậy?
– Điều này chẳng thể phụng cáo.