Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Đinh Hạo giật mình rút tay về, một bóng người thấp thoáng đứng lại bên cửa nhà tranh.
Đinh Hạo bất giác kinh ngạc nói:
– Kha lão ca ư?
Không ai xa lạ chính là Kha Nhất Nghiêu hai người mới chia tay chẳng bao lâu tại Nhạc Dương lầu, chẳng ngờ lại gặp nhau tại đây, nếu nói ngẫu nhiên thì quá trùng hợp đi.
Kha Nhất Nghiêu kinh ngạc nói:
– Sao Đinh đệ lại tới đây?
– Ngẫu nhiên mò tới đây vậy.
– Vậy thì khéo nhỉ!
– Lão ca với chủ nhân nhà này..
– Ta theo dõi người này tới đây.
Hắn vừa nói vừa trỏ vào xác chết cao gầy.
– Hắn là ai vậy?
– Diêm Đô Sứ Giả danh trấn giang hồ, toàn thân là độc.
– Đinh Hạo rùng mình thất thanh kêu lên:
– Hắn chính là Diêm Đô Sứ Giả?
– Đúng vậy!
– Hắn... chết rồi?
Kha Nhất Nghiêu kinh ngạc nói:
– Tại sao Đinh đệ xúc động thế này?
Đinh Hạo xúc động mãnh liệt nói:
– Tiểu đệ đang muốn tìm y, không ngờ y đã chết mất!
– Đinh đệ tìm y có việc chi?
– Hỏi y vài câu chuyện!
– A!
– Chính lão Bạch Mi tăng ấy hạ thủ ư?
– Không sai, ba người bọn chúng vui vẻ cụng ly với nhau, lão ca tự biết không phải địch thủ của ba tên ma đầu này nên chẳng dám đến gần chỉ núp ở đằng xa theo dõi, chúng nó nói những gì ta chẳng nghe rõ, có một điều rất hiển nhiên là tên Bạch Mi tăng hạ sát thủ đột ngột, bằng không dễ gì giết được tên Diêm Đô Sứ Giả này.
Kha Nhất Nghiêu dừng lại giây lát tiếp tục nói:
– Động cơ gì mà Bạch Mi lão tăng phải giết người thì ta không biết được!
Đinh Hạo nghiến răng cồm cộp kêu lên:
– Còn ông lão này là ai?
– Hắn chính là Tranh Nhân Nghiêm Vô Kỳ có tiếng ở chốn giang hồ, công lực thì không cao lắm, nhưng chuyên làm bạn với bọn cùng hung cực ác dựa vào quỷ kế đa đoan giúp người làm ác, cho nên người giang hồ đặt cho danh hiệu Trành nhân cho hắn.
– Lão ca tìm Diêm Đô Sứ Giả làm gì?
– Muốn từ nơi hắn để tìm ra tung tích của Vân Long Tam Hiện Triệu Nguyên Sanh.
Đinh Hạo động lòng tò mò nói:
– Tại sao lão ca lại nghĩ như thế?
– Ta có tin riêng vì trước khi Vân Long Tam Hiện mất tích từng qua lại với lão độc vật này.
– Lão ca phải tìm cho bằng được Vân Long Tam Hiện ư?
– Đúng vậy.
– Lão độc vật này đã chết, bước kế tiếp lão ca tính như thế nào?
– Ta tính đến vùng phụ cận Lạc Dương tìm kiếm một phen!
Đinh Hạo gật đầu nghĩ thầm trước đây Vọng Nguyệt Bảo chủ không tiếc bất cứ giá nào mua chuộc Bạch Mi hòa thượng làm hung thủ để giết Diệp Mậu Đình, căn cứ lão hòa thượng mập mạp đã tiết lộ là để ngăn cản Tề Vân Trang tầm nã Vân Long Tam Hiện đã chứng tỏ rằng Nam trang Bắc bảo đấu ngầm với nhau, và có lẽ Vọng Nguyệt Bảo đã chứa chấp Vân Long Tam Hiện .
Có điều khó hiểu là Vọng Nguyệt Bảo chủ tại sao phải làm vậy? Vân Long Tam Hiện có gì đáng để hắn phải làm như thế?
Bây giờ Diêm Đô Sứ Giả chết đi, kẻ thù chỉ còn lại bọn ba người Trường Bạch Nhất Kiêu, Giang Hồ Ác Khách và Vân Long Tam Hiện cùng tên đầu sỏ giật dây núp bóng đằng sau, bây giờ mục tiêu truy tầm chỉ còn ba tên hung thủ này thôi, lão tú tài Kha Nhất Nghiêu ngẫu nhiên kết làm bạn này cũng đang tìm Vân Long Tam Hiện, bên trong có uẩn khúc chăng, hay là thật sự chỉ trùng hợp thôi.
Căn cứ theo Trúc lâm khách kể lại câu chuyện, tên đầu sỏ chủ mưu là Tề Vân Trang Dư Hóa Vu vì lão dựa theo huyết án phát sinh năm xưa và bọn hung thủ nói là phụng mệnh trang chủ đến đây cống lễ..
Nhưng khoảng thời gian mình làm khách ở Nam trang đã theo dõi quan sát không có gì đáng nghi ngờ cả, có lẽ hung thủ mạo danh nghĩa Tề Vân Trang mà giá họa cho người, nhưng thật sự Vân Long Tam Hiện lại là tổng quản Tề Vân Trang điều này lại giải thích ra sao?
Bỗng Kha Nhất Nghiêu như nghĩ ra điều gì đó nói:
– Hai tên này chết đi thì chốn giang hồ bớt được tại họa chẳng ít.
– Có điều khó hiểu tại sao bạch mi hòa thượng lại hạ sát hai tên ma đầu này?
– Điều này ngoại trừ biết được lai lịch tên Bạch Mi hòa thượng mới được.
– Theo kinh lịch giang hồ của lão ca, người ở chốn giang hồ dùng nhãn quang tử thương người trong vô hình có được bao nhiêu người?
– Ta chưa từng nghe nói.
– Ví dụ ta nói lão tăng này là cao thủ tục gia năm xưa..
– Cũng chưa từng nghe nói giới tục gia có ai luyện được thứ võ công ta môn này.
– Theo võ học của y mà nói chắc chắn không phải hạng vô danh.
– Đúng vậy, thế mà nghĩ chẳng ra.
– Đinh Hạo sực nhớ ra điều gì nói:
– Có một người có thể biết được lai lịch của y!
– Ai?
– Toàn Tri Tử!
– A! Đúng rồi, lão là võ lâm vạn sự thông, có lẽ lão biết được.
– Nếu bây giờ trực tiếp đi tìm bạch mi hòa thượng thì sao?
– Đinh đệ biết trú xứ hắn?
– Biết chứ hắn ở tại Sùng Công tự ngoại ô Sác thành.
– Nếu y cố ý dấu lai lịch e cũng chẳng làm gì được hắn.
– Thế thì nên tìm Toàn Tri Tử vậy.
– Đinh đệ trời đã sụp tối, hai chúng ta ở lại đây nghỉ đêm mai hãy lên đường.
– Đinh Hạo ngẩng đầu nhìn màn trời âm u ngoài cửa nói:
– Đành phải như vậy.
Hai người xuống bếp tìm chút thức ăn lót dạ ngủ qua một đêm.
Sáng sớm hôm sau hai người thức dậy chuẩn bị lên đường.
Kha Nhất Nghiêu trỏ vào hai xác chết nói:
– Hai xác chết này phải làm sao bây giờ?
Đinh Hạo nhìn vào thi hài Diêm Đô Sứ Giả, lửa thù phừng phực bốc cháy, thật muốn dùng roi đánh một trận cho hả giận, nhưng điều này không phải việc làm của võ sĩ chánh đoạn, hắn nghĩ thế bèn trầm giọng nói:
– Cho đốm lửa cả mái nhà tranh đốt luôn cho xong việc.
Kha Nhất Nghiêu gật đầu nói:
– Được, làm thế này cũng gọn.
Ánh lửa phừng phực bốc lên cái, hai người ra khỏi sơn cốc, giữa đường Kha Nhất Nghiêu nói:
– Đinh đệ đi đâu bây giờ?
Đinh Hạo sự nhớ việc thiếu nữ áo trắng ủy thác nói:
– Tiểu đệ còn chút việc phải làm ở Sác thành.
– Sau đó thế nào?
– Lên hướng Bắc vào Dự Châu.
– Còn ngu huynh thì đi con đường Tương Dương này, vậy chúng ta hẹn gặp lại ở thành Lạc Dương.
– Được, hẹn gặp ở thành Lạc Dương.
Hai người ra khỏi vùng núi chia tay, một người đi hướng Đông, một người chạy hướng Bắc.
Đinh Hạo sự nghĩ gia viên của mình ở tại Long Trung Sơn cách đây không xa, theo Bán Bán Tẩu nói rằng bây giờ đã trở thành gò hoang, có nên đi phúng điếu một phen chăng? Hắn nghĩ thế bèn chạy thẳng về hướng Long Trung Sơn.
Hôm sau hắn đã bước chân vào tận Long Trung Sơn, bây giờ hắn bất giác do dự, suy nghĩ hồi lâu, mình chẳng biết địa điểm đích thực chỗ nào, làm sao đi tìm kiếm dấu tích cũ gia viên năm xưa?
Hắn nghĩ thầm, những dân cư lâu năm gần đây có thể biết được, ta cứ đến chỗ đó hỏi thăm chẳng sao.
Hắn liền chạy tới một hộ dân đen ở sơn cước, trong tiếng chó sủa vang inh ỏi, một lão nông dân mở cửa đi ra, thấy kiểu cách ăn mặc của Đinh Hạo, lão không khỏi ngạc nhiên, Đinh Hạo tiến tới chắp tay xá một xá nói:
– Chào lão trượng.
– Ạ! Công tử... lạc đường ư?
– Cháu muốn hỏi thăm lão trượng về một gia đình...
– Ạ! Hỏi gia đình người nào? lão phu ở đây lâu đời, xung quanh vài chục dặm đường lão đều quen biết.
– Cháu muốn hỏi thăm hộ gia đình họ Đinh.
Lão nông dân cau mày nói:
– Họ Đinh? Ở vùng lân cận gần đây không có họ Đinh.
Lòng Đinh Hạo trầm giọng nói:
– Gia đình họ Đinh ở Long Trung Sơn cách đây mười năm Lão nông dân nhìn Đinh Hạo từ trên xuống dưới cúi đầu ra vẻ trầm tư, bỗng lão lớn tiếng nói:
– Có, có có một gia đình họ Đinh như thế, mười năm về trước lão phu thường qua lại với vị Đinh viên ngoại kia nhưng mà gia đình họ Đinh này đã không còn nữa rồi.
Đinh Hạo lòng đau như cắt, gượng làm ra vẻ kinh ngạc nói:
– Tại sao không còn nữa?
Lão nông dân thở dài nói:
– Ai biết được, nghe nói là bị họa lửa trời đốt cháy đến mảnh ngói chẳng còn, sau đó không còn thấy bóng người nào cả, có lẽ thiên cư nơi khác, hoặc là đều gặp cướp. À Đinh viên ngoại là người hiền lành dân đen một vùng này đều được lão giúp đỡ.
Lòng Đinh hạo đau như đốt. Lửa trời! Có ai biết được sự cay đắng huyết lệ bên trong này? Ai biết được sự cố thê thảm nhất trên thế gian này?
– Lão trượng có thể chỉ rõ phương hướng ở đâu chăng?
Lão nông dân nghi hoặc nhìn Đinh Hạo hồi lâu nói:
– Tên họ công tử là gì?
Đinh Hạo cố nén lòng bi thương nói:
– Cháu là họ Đinh là bà con cùng họ với viên ngoại, lâu lắm không có liên lạc hôm nay cháu vâng lệnh của cha đến đây thăm viên ngoại.
– A! Thế thì chẳng trách làm gì, công tử đi dọc đường cái sơn cước độ khoảng năm dặm, xung quanh nơi đó không có nhà cửa, công tử thấy trước cửa có mảnh vườn cổ phách, phía sau vườn cổ phách là gia viên nhà họ Đinh.
– Cháu xin thành thật cảm tạ lão trượng đã chỉ đường.
– Mời công tử vào tệ xá dùng chén trà.
– Chẳng dám làm phiền lão, cháu phải đi ngay.
Hắn nói xong chắp tay xá một xá, quay người bỏ đi theo hướng dẫn của lão nông dân, chạy khoảng năm dặm đường quả thấy phía trước cây cổ phách xanh tươi hiện ra trước mặt.
Hắn không khỏi mủi lòng hai hàng lệ lăn dài trên má, đây là nơi hắn đã sinh ra và lúc đó hắn còn thơ ấu nên không có chút ký ức gì cả.
Đi một vòng phía sau hàng cây cổ phách thấy một khoảng gò đất trống khá rộng lớn, mọc um tùm cây cỏ dại, cơn gió thổi qua làm cho cỏ dại rạp xuống ẩn hiện những dấu chân tường nền gạch.
Đây là gia viên hắn thường thấy trong mộng ư?
Lần lần trước mắt che mờ đi thị giác của Đinh hạo, hắn trông thấy lờ mờ từng hàng cây từng dãy phòng xá, trong đó là một số thi hài thịt máu lem luốc, khói lửa phừng phừng, bóng kiếm lấp lánh.
Rồi tất cả tan biến, sót lại một bóng người màu xám, đứng trong bụi cỏ rậm.
Thật lâu chợt Đinh Hạo ý thức được đây không phải là ảo giác, mà quả thật có một người nào đứng đấy.
Hắn giật mình thần thức hồi phục ngay, trố mắt nhìn kỹ thấy một ông lão mặc áo màu xám tro đang đứng đưa lưng về phía Đinh Hạo, lạ thay ông lão đến đây làm gì?
Đinh Hạo ho nhẹ một tiếng, chậm rãi cất bước tiến tới..
Ông lão mặc áo màu xám tro không quay người lạnh lùng cất tiếng hỏi:
– Ai đó?
Đinh Hạo trầm giọng nói:
– Tại hạ Toan Tú Tài, các hạ cao nhân phương trời nào?
Ông lão mặc áo màu xám tro quay người sang, mắt sáng quắc của lão khiến Đinh Hạo giật mình, thấy ông lão này tuổi độ năm mươi hơn, mặc chiếc áo xám tro dài tới đầu gối, có bộ râu cằm xinh đẹp phất phơ trước ngực tướng lão rất oai nghiêm.
Ông lão có vẻ hoài nghi hỏi:
– Ngươi chính là Toan Tú Tài mới tái xuất giang hồ đó ư?
Ông lão hoài nghi hỏi.
– Đúng vậy.
– Người đến đây làm gì?
Đinh Hạo chuyển nhanh ý nghĩ nói:
– Ta vâng mệnh đến đây thăm viếng chủ nhân nơi này nhưng bây giờ đã trở thành gò hoang.
– Ngươi vâng mệnh người nào đến đây thăm viếng chủ nhân nơi này?
– Phụng mệnh gia sư!
– Lệnh sư của ngươi là ai?
– Điều này xin tiền bối lượng thứ, tại hạ không tiện nói ra. Tại hạ xin thỉnh giáo danh hiệu tiền bối thế nào?
– Danh tánh lão phu không nói cũng chẳng sao, vì sao ngươi đến thăm viếng chủ nhân nơi này?
Đinh Hạo ra vẻ bình tĩnh nói:
– Trước khi tiền bối cho biết mục đích đến đây, vãn bối vẫn chưa thể phụng cáo.
– Lão nhanh nhẹn nhìn trên gương mặt Đinh Hạo hồi lâu, chợt lão cười ha hả nói:
– Lão phu đã biết lai lịch ngươi rồi!
Đinh Hạo thất kinh nhưng vẫn bình tĩnh trầm giọng nói:
– Tiền bối biết lai lịch vãn bối thế nào?
– Lão phu trên con đường tiến về phương nam không ngừng nghe sự đồn đại có tên Toan Tú Tài mới tái xuất giang hồ võ công cao siêu, ngoại trừ hắn ra không có ai có thể đào tạo được một thanh niên cao thủ đến thế này.
– Hắn là ai?
– Đô Thiên Kiếm Khách Đinh Triệu Tường!
Đinh Hạo thoáng nghe đề cập danh hiệu của vong phụ, mặt mày tức thì biến sắc, thế thì ông lão đến đây chẳng phải vô cớ, vả lại huyết án gia môn cho đến nay vẫn chưa truyền ra giang hồ.
– Ông lão lại phá ra cười khanh khách nói:
– Lão phu không sai chứ?
Đinh Hạo trầm tư giây lát, phải làm sáng tỏ mục đích đến đây của đối phương trước, hắn nghĩ thế bèn ra vẻ thần bí nói:
– Vãn bối vẫn không thể phụng cáo!
Mặt ông lão bỗng trầm xuống nói:
– Hiện giờ Đinh Triệu Tường ẩn cư ở đâu?
Đinh Hạo nghe hỏi, biết là lão hiện thân như thế này là có liên hệ rất lớn đến huyết án năm xưa, hắn bèn mỉm cười nói:
– Ngoại trừ tiền bối cho tại hạ biết trước mục đích lão đến đây làm gì?
– Nếu không ngươi chẳng chịu khai báo ư?
– Chính thế.
– Lão đến đây để đòi một món nợ cũ.
Đinh Hạo thầm nghĩ hôm nay gặp phải chủ nợ đến đòi nợ cũng hay nhỉ, nợ cha con trả cũng hợp tình, hợp lý thôi.
– Nợ cũ thế nào?
– Lão phu nói hết ra ngươi phải có sự giao phó ư?
– Điều đó là lẽ đương nhiên Ngươi nghe nói Ngọc Diện Hiệp Tư Đồ Thanh bao giờ chưa?
Đinh Hạo rùng mình, sư phụ đã từng đề cập trung nguyên võ lâm có vài cao thủ xuất sắc trong đó có Ngọc Diện Hiệp Tư Đồ Thanh, hắn không khỏi thất kinh nói:
– Chính là tiền bối ư?
– Không sai, chính là ta đây.
– Vâng, vãn bối từng nghe nói đến.
– Năm xưa lão phu có người bạn gái là Thiên Nam Nhất Kiều Tô Thiến Thiến..
Đinh Hạo lại giật mình một lần nữa hắn có nghe Trúc lâm khách kể lại năm xưa, mẫu thân Nam thiên nhất mỹ Hình Huệ Nương và Thiên Nam Nhất Kiều Tô Thiến Thiến hai người đều yêu thương phụ thân, cuối cùng phụ thân chọn lấy mẫu thân, còn Thiên Nam Nhất Kiều Tô Thiến Thiến thì thất tình căm phẫn xuống tóc đầu làm môn hạ Lãnh diện thần ni là bạn gái của lão, trọng điểm của vấn đề có liên hệ chính là đây.
Ngọc Diện Hiệp Tư Đồ Thanh dừng một hồi lại nói tiếp:
Trong một lần ngẫu nhiên nàng hội ngộ Đô Thiên Kiếm Khách Đinh Triệu Tường thế là từ đó nàng đã say mê Đinh Triệu Tường nhưng Đô Thiên Kiếm Khách đã có tình nhân, không đáp lại tình yêu của nàng, nàng bèn căm phẫn xuống tóc làm ni cô..
Đinh Hạo ngắt lời một hồi nói:
– Sự kiện thế này trách Đô Thiên Kiếm Khách được ư?
Ngọc Diện Hiệp Tư Đồ Thanh cười nhạt nói:
– Điều này chỉ tại Tô Thiến Thiến đã đặt tình yêu không đúng đối tượng, chứ chẳng phải Đinh Triệu Tường cướp giật tình yêu của ta, nhưng vì năm xưa thanh niên khí thịnh háo thắng hai bên lời qua tiếng lại bất hòa ra tay đấu nhau, cuối cùng ta thua sút một chiêu mà bị đánh bại..
– Thế rồi sao nữa?
– Ta bại mà chẳng phục, ước hẹn mười năm sau đến bái kiếm Đinh Triệu Tường..
Đinh Hạo cả kinh nói:
– Mười năm ư!
– Đúng vậy, mười năm sau lão phu y hẹn đến đây viếng..
– Kết quả thế nào?
Ngọc Diện Hiệp Tư Đồ Thanh lại cười nhạt nói:
– Song phương kích đấu cả trăm chiêu, cuối cùng lão phu vẫn bại, thế rồi lại ước hẹn mười năm.
– A! Lại ước hẹn mười năm ư?
– Đúng vậy!
– Hôm nay là kỳ hạn mười năm?
– Không phải vì ta bận chút việc nên lỡ hẹn, mãi tới hôm qua mới tới.
– A!
– Không ngờ cảnh vật đã thay đổi, người đã rời đi. Đô Thiên Kiếm Khách đã thiên cư...
Đinh Hạo bất giác kinh ngạc nói:
– Kha lão ca ư?
Không ai xa lạ chính là Kha Nhất Nghiêu hai người mới chia tay chẳng bao lâu tại Nhạc Dương lầu, chẳng ngờ lại gặp nhau tại đây, nếu nói ngẫu nhiên thì quá trùng hợp đi.
Kha Nhất Nghiêu kinh ngạc nói:
– Sao Đinh đệ lại tới đây?
– Ngẫu nhiên mò tới đây vậy.
– Vậy thì khéo nhỉ!
– Lão ca với chủ nhân nhà này..
– Ta theo dõi người này tới đây.
Hắn vừa nói vừa trỏ vào xác chết cao gầy.
– Hắn là ai vậy?
– Diêm Đô Sứ Giả danh trấn giang hồ, toàn thân là độc.
– Đinh Hạo rùng mình thất thanh kêu lên:
– Hắn chính là Diêm Đô Sứ Giả?
– Đúng vậy!
– Hắn... chết rồi?
Kha Nhất Nghiêu kinh ngạc nói:
– Tại sao Đinh đệ xúc động thế này?
Đinh Hạo xúc động mãnh liệt nói:
– Tiểu đệ đang muốn tìm y, không ngờ y đã chết mất!
– Đinh đệ tìm y có việc chi?
– Hỏi y vài câu chuyện!
– A!
– Chính lão Bạch Mi tăng ấy hạ thủ ư?
– Không sai, ba người bọn chúng vui vẻ cụng ly với nhau, lão ca tự biết không phải địch thủ của ba tên ma đầu này nên chẳng dám đến gần chỉ núp ở đằng xa theo dõi, chúng nó nói những gì ta chẳng nghe rõ, có một điều rất hiển nhiên là tên Bạch Mi tăng hạ sát thủ đột ngột, bằng không dễ gì giết được tên Diêm Đô Sứ Giả này.
Kha Nhất Nghiêu dừng lại giây lát tiếp tục nói:
– Động cơ gì mà Bạch Mi lão tăng phải giết người thì ta không biết được!
Đinh Hạo nghiến răng cồm cộp kêu lên:
– Còn ông lão này là ai?
– Hắn chính là Tranh Nhân Nghiêm Vô Kỳ có tiếng ở chốn giang hồ, công lực thì không cao lắm, nhưng chuyên làm bạn với bọn cùng hung cực ác dựa vào quỷ kế đa đoan giúp người làm ác, cho nên người giang hồ đặt cho danh hiệu Trành nhân cho hắn.
– Lão ca tìm Diêm Đô Sứ Giả làm gì?
– Muốn từ nơi hắn để tìm ra tung tích của Vân Long Tam Hiện Triệu Nguyên Sanh.
Đinh Hạo động lòng tò mò nói:
– Tại sao lão ca lại nghĩ như thế?
– Ta có tin riêng vì trước khi Vân Long Tam Hiện mất tích từng qua lại với lão độc vật này.
– Lão ca phải tìm cho bằng được Vân Long Tam Hiện ư?
– Đúng vậy.
– Lão độc vật này đã chết, bước kế tiếp lão ca tính như thế nào?
– Ta tính đến vùng phụ cận Lạc Dương tìm kiếm một phen!
Đinh Hạo gật đầu nghĩ thầm trước đây Vọng Nguyệt Bảo chủ không tiếc bất cứ giá nào mua chuộc Bạch Mi hòa thượng làm hung thủ để giết Diệp Mậu Đình, căn cứ lão hòa thượng mập mạp đã tiết lộ là để ngăn cản Tề Vân Trang tầm nã Vân Long Tam Hiện đã chứng tỏ rằng Nam trang Bắc bảo đấu ngầm với nhau, và có lẽ Vọng Nguyệt Bảo đã chứa chấp Vân Long Tam Hiện .
Có điều khó hiểu là Vọng Nguyệt Bảo chủ tại sao phải làm vậy? Vân Long Tam Hiện có gì đáng để hắn phải làm như thế?
Bây giờ Diêm Đô Sứ Giả chết đi, kẻ thù chỉ còn lại bọn ba người Trường Bạch Nhất Kiêu, Giang Hồ Ác Khách và Vân Long Tam Hiện cùng tên đầu sỏ giật dây núp bóng đằng sau, bây giờ mục tiêu truy tầm chỉ còn ba tên hung thủ này thôi, lão tú tài Kha Nhất Nghiêu ngẫu nhiên kết làm bạn này cũng đang tìm Vân Long Tam Hiện, bên trong có uẩn khúc chăng, hay là thật sự chỉ trùng hợp thôi.
Căn cứ theo Trúc lâm khách kể lại câu chuyện, tên đầu sỏ chủ mưu là Tề Vân Trang Dư Hóa Vu vì lão dựa theo huyết án phát sinh năm xưa và bọn hung thủ nói là phụng mệnh trang chủ đến đây cống lễ..
Nhưng khoảng thời gian mình làm khách ở Nam trang đã theo dõi quan sát không có gì đáng nghi ngờ cả, có lẽ hung thủ mạo danh nghĩa Tề Vân Trang mà giá họa cho người, nhưng thật sự Vân Long Tam Hiện lại là tổng quản Tề Vân Trang điều này lại giải thích ra sao?
Bỗng Kha Nhất Nghiêu như nghĩ ra điều gì đó nói:
– Hai tên này chết đi thì chốn giang hồ bớt được tại họa chẳng ít.
– Có điều khó hiểu tại sao bạch mi hòa thượng lại hạ sát hai tên ma đầu này?
– Điều này ngoại trừ biết được lai lịch tên Bạch Mi hòa thượng mới được.
– Theo kinh lịch giang hồ của lão ca, người ở chốn giang hồ dùng nhãn quang tử thương người trong vô hình có được bao nhiêu người?
– Ta chưa từng nghe nói.
– Ví dụ ta nói lão tăng này là cao thủ tục gia năm xưa..
– Cũng chưa từng nghe nói giới tục gia có ai luyện được thứ võ công ta môn này.
– Theo võ học của y mà nói chắc chắn không phải hạng vô danh.
– Đúng vậy, thế mà nghĩ chẳng ra.
– Đinh Hạo sực nhớ ra điều gì nói:
– Có một người có thể biết được lai lịch của y!
– Ai?
– Toàn Tri Tử!
– A! Đúng rồi, lão là võ lâm vạn sự thông, có lẽ lão biết được.
– Nếu bây giờ trực tiếp đi tìm bạch mi hòa thượng thì sao?
– Đinh đệ biết trú xứ hắn?
– Biết chứ hắn ở tại Sùng Công tự ngoại ô Sác thành.
– Nếu y cố ý dấu lai lịch e cũng chẳng làm gì được hắn.
– Thế thì nên tìm Toàn Tri Tử vậy.
– Đinh đệ trời đã sụp tối, hai chúng ta ở lại đây nghỉ đêm mai hãy lên đường.
– Đinh Hạo ngẩng đầu nhìn màn trời âm u ngoài cửa nói:
– Đành phải như vậy.
Hai người xuống bếp tìm chút thức ăn lót dạ ngủ qua một đêm.
Sáng sớm hôm sau hai người thức dậy chuẩn bị lên đường.
Kha Nhất Nghiêu trỏ vào hai xác chết nói:
– Hai xác chết này phải làm sao bây giờ?
Đinh Hạo nhìn vào thi hài Diêm Đô Sứ Giả, lửa thù phừng phực bốc cháy, thật muốn dùng roi đánh một trận cho hả giận, nhưng điều này không phải việc làm của võ sĩ chánh đoạn, hắn nghĩ thế bèn trầm giọng nói:
– Cho đốm lửa cả mái nhà tranh đốt luôn cho xong việc.
Kha Nhất Nghiêu gật đầu nói:
– Được, làm thế này cũng gọn.
Ánh lửa phừng phực bốc lên cái, hai người ra khỏi sơn cốc, giữa đường Kha Nhất Nghiêu nói:
– Đinh đệ đi đâu bây giờ?
Đinh Hạo sự nhớ việc thiếu nữ áo trắng ủy thác nói:
– Tiểu đệ còn chút việc phải làm ở Sác thành.
– Sau đó thế nào?
– Lên hướng Bắc vào Dự Châu.
– Còn ngu huynh thì đi con đường Tương Dương này, vậy chúng ta hẹn gặp lại ở thành Lạc Dương.
– Được, hẹn gặp ở thành Lạc Dương.
Hai người ra khỏi vùng núi chia tay, một người đi hướng Đông, một người chạy hướng Bắc.
Đinh Hạo sự nghĩ gia viên của mình ở tại Long Trung Sơn cách đây không xa, theo Bán Bán Tẩu nói rằng bây giờ đã trở thành gò hoang, có nên đi phúng điếu một phen chăng? Hắn nghĩ thế bèn chạy thẳng về hướng Long Trung Sơn.
Hôm sau hắn đã bước chân vào tận Long Trung Sơn, bây giờ hắn bất giác do dự, suy nghĩ hồi lâu, mình chẳng biết địa điểm đích thực chỗ nào, làm sao đi tìm kiếm dấu tích cũ gia viên năm xưa?
Hắn nghĩ thầm, những dân cư lâu năm gần đây có thể biết được, ta cứ đến chỗ đó hỏi thăm chẳng sao.
Hắn liền chạy tới một hộ dân đen ở sơn cước, trong tiếng chó sủa vang inh ỏi, một lão nông dân mở cửa đi ra, thấy kiểu cách ăn mặc của Đinh Hạo, lão không khỏi ngạc nhiên, Đinh Hạo tiến tới chắp tay xá một xá nói:
– Chào lão trượng.
– Ạ! Công tử... lạc đường ư?
– Cháu muốn hỏi thăm lão trượng về một gia đình...
– Ạ! Hỏi gia đình người nào? lão phu ở đây lâu đời, xung quanh vài chục dặm đường lão đều quen biết.
– Cháu muốn hỏi thăm hộ gia đình họ Đinh.
Lão nông dân cau mày nói:
– Họ Đinh? Ở vùng lân cận gần đây không có họ Đinh.
Lòng Đinh Hạo trầm giọng nói:
– Gia đình họ Đinh ở Long Trung Sơn cách đây mười năm Lão nông dân nhìn Đinh Hạo từ trên xuống dưới cúi đầu ra vẻ trầm tư, bỗng lão lớn tiếng nói:
– Có, có có một gia đình họ Đinh như thế, mười năm về trước lão phu thường qua lại với vị Đinh viên ngoại kia nhưng mà gia đình họ Đinh này đã không còn nữa rồi.
Đinh Hạo lòng đau như cắt, gượng làm ra vẻ kinh ngạc nói:
– Tại sao không còn nữa?
Lão nông dân thở dài nói:
– Ai biết được, nghe nói là bị họa lửa trời đốt cháy đến mảnh ngói chẳng còn, sau đó không còn thấy bóng người nào cả, có lẽ thiên cư nơi khác, hoặc là đều gặp cướp. À Đinh viên ngoại là người hiền lành dân đen một vùng này đều được lão giúp đỡ.
Lòng Đinh hạo đau như đốt. Lửa trời! Có ai biết được sự cay đắng huyết lệ bên trong này? Ai biết được sự cố thê thảm nhất trên thế gian này?
– Lão trượng có thể chỉ rõ phương hướng ở đâu chăng?
Lão nông dân nghi hoặc nhìn Đinh Hạo hồi lâu nói:
– Tên họ công tử là gì?
Đinh Hạo cố nén lòng bi thương nói:
– Cháu là họ Đinh là bà con cùng họ với viên ngoại, lâu lắm không có liên lạc hôm nay cháu vâng lệnh của cha đến đây thăm viên ngoại.
– A! Thế thì chẳng trách làm gì, công tử đi dọc đường cái sơn cước độ khoảng năm dặm, xung quanh nơi đó không có nhà cửa, công tử thấy trước cửa có mảnh vườn cổ phách, phía sau vườn cổ phách là gia viên nhà họ Đinh.
– Cháu xin thành thật cảm tạ lão trượng đã chỉ đường.
– Mời công tử vào tệ xá dùng chén trà.
– Chẳng dám làm phiền lão, cháu phải đi ngay.
Hắn nói xong chắp tay xá một xá, quay người bỏ đi theo hướng dẫn của lão nông dân, chạy khoảng năm dặm đường quả thấy phía trước cây cổ phách xanh tươi hiện ra trước mặt.
Hắn không khỏi mủi lòng hai hàng lệ lăn dài trên má, đây là nơi hắn đã sinh ra và lúc đó hắn còn thơ ấu nên không có chút ký ức gì cả.
Đi một vòng phía sau hàng cây cổ phách thấy một khoảng gò đất trống khá rộng lớn, mọc um tùm cây cỏ dại, cơn gió thổi qua làm cho cỏ dại rạp xuống ẩn hiện những dấu chân tường nền gạch.
Đây là gia viên hắn thường thấy trong mộng ư?
Lần lần trước mắt che mờ đi thị giác của Đinh hạo, hắn trông thấy lờ mờ từng hàng cây từng dãy phòng xá, trong đó là một số thi hài thịt máu lem luốc, khói lửa phừng phừng, bóng kiếm lấp lánh.
Rồi tất cả tan biến, sót lại một bóng người màu xám, đứng trong bụi cỏ rậm.
Thật lâu chợt Đinh Hạo ý thức được đây không phải là ảo giác, mà quả thật có một người nào đứng đấy.
Hắn giật mình thần thức hồi phục ngay, trố mắt nhìn kỹ thấy một ông lão mặc áo màu xám tro đang đứng đưa lưng về phía Đinh Hạo, lạ thay ông lão đến đây làm gì?
Đinh Hạo ho nhẹ một tiếng, chậm rãi cất bước tiến tới..
Ông lão mặc áo màu xám tro không quay người lạnh lùng cất tiếng hỏi:
– Ai đó?
Đinh Hạo trầm giọng nói:
– Tại hạ Toan Tú Tài, các hạ cao nhân phương trời nào?
Ông lão mặc áo màu xám tro quay người sang, mắt sáng quắc của lão khiến Đinh Hạo giật mình, thấy ông lão này tuổi độ năm mươi hơn, mặc chiếc áo xám tro dài tới đầu gối, có bộ râu cằm xinh đẹp phất phơ trước ngực tướng lão rất oai nghiêm.
Ông lão có vẻ hoài nghi hỏi:
– Ngươi chính là Toan Tú Tài mới tái xuất giang hồ đó ư?
Ông lão hoài nghi hỏi.
– Đúng vậy.
– Người đến đây làm gì?
Đinh Hạo chuyển nhanh ý nghĩ nói:
– Ta vâng mệnh đến đây thăm viếng chủ nhân nơi này nhưng bây giờ đã trở thành gò hoang.
– Ngươi vâng mệnh người nào đến đây thăm viếng chủ nhân nơi này?
– Phụng mệnh gia sư!
– Lệnh sư của ngươi là ai?
– Điều này xin tiền bối lượng thứ, tại hạ không tiện nói ra. Tại hạ xin thỉnh giáo danh hiệu tiền bối thế nào?
– Danh tánh lão phu không nói cũng chẳng sao, vì sao ngươi đến thăm viếng chủ nhân nơi này?
Đinh Hạo ra vẻ bình tĩnh nói:
– Trước khi tiền bối cho biết mục đích đến đây, vãn bối vẫn chưa thể phụng cáo.
– Lão nhanh nhẹn nhìn trên gương mặt Đinh Hạo hồi lâu, chợt lão cười ha hả nói:
– Lão phu đã biết lai lịch ngươi rồi!
Đinh Hạo thất kinh nhưng vẫn bình tĩnh trầm giọng nói:
– Tiền bối biết lai lịch vãn bối thế nào?
– Lão phu trên con đường tiến về phương nam không ngừng nghe sự đồn đại có tên Toan Tú Tài mới tái xuất giang hồ võ công cao siêu, ngoại trừ hắn ra không có ai có thể đào tạo được một thanh niên cao thủ đến thế này.
– Hắn là ai?
– Đô Thiên Kiếm Khách Đinh Triệu Tường!
Đinh Hạo thoáng nghe đề cập danh hiệu của vong phụ, mặt mày tức thì biến sắc, thế thì ông lão đến đây chẳng phải vô cớ, vả lại huyết án gia môn cho đến nay vẫn chưa truyền ra giang hồ.
– Ông lão lại phá ra cười khanh khách nói:
– Lão phu không sai chứ?
Đinh Hạo trầm tư giây lát, phải làm sáng tỏ mục đích đến đây của đối phương trước, hắn nghĩ thế bèn ra vẻ thần bí nói:
– Vãn bối vẫn không thể phụng cáo!
Mặt ông lão bỗng trầm xuống nói:
– Hiện giờ Đinh Triệu Tường ẩn cư ở đâu?
Đinh Hạo nghe hỏi, biết là lão hiện thân như thế này là có liên hệ rất lớn đến huyết án năm xưa, hắn bèn mỉm cười nói:
– Ngoại trừ tiền bối cho tại hạ biết trước mục đích lão đến đây làm gì?
– Nếu không ngươi chẳng chịu khai báo ư?
– Chính thế.
– Lão đến đây để đòi một món nợ cũ.
Đinh Hạo thầm nghĩ hôm nay gặp phải chủ nợ đến đòi nợ cũng hay nhỉ, nợ cha con trả cũng hợp tình, hợp lý thôi.
– Nợ cũ thế nào?
– Lão phu nói hết ra ngươi phải có sự giao phó ư?
– Điều đó là lẽ đương nhiên Ngươi nghe nói Ngọc Diện Hiệp Tư Đồ Thanh bao giờ chưa?
Đinh Hạo rùng mình, sư phụ đã từng đề cập trung nguyên võ lâm có vài cao thủ xuất sắc trong đó có Ngọc Diện Hiệp Tư Đồ Thanh, hắn không khỏi thất kinh nói:
– Chính là tiền bối ư?
– Không sai, chính là ta đây.
– Vâng, vãn bối từng nghe nói đến.
– Năm xưa lão phu có người bạn gái là Thiên Nam Nhất Kiều Tô Thiến Thiến..
Đinh Hạo lại giật mình một lần nữa hắn có nghe Trúc lâm khách kể lại năm xưa, mẫu thân Nam thiên nhất mỹ Hình Huệ Nương và Thiên Nam Nhất Kiều Tô Thiến Thiến hai người đều yêu thương phụ thân, cuối cùng phụ thân chọn lấy mẫu thân, còn Thiên Nam Nhất Kiều Tô Thiến Thiến thì thất tình căm phẫn xuống tóc đầu làm môn hạ Lãnh diện thần ni là bạn gái của lão, trọng điểm của vấn đề có liên hệ chính là đây.
Ngọc Diện Hiệp Tư Đồ Thanh dừng một hồi lại nói tiếp:
Trong một lần ngẫu nhiên nàng hội ngộ Đô Thiên Kiếm Khách Đinh Triệu Tường thế là từ đó nàng đã say mê Đinh Triệu Tường nhưng Đô Thiên Kiếm Khách đã có tình nhân, không đáp lại tình yêu của nàng, nàng bèn căm phẫn xuống tóc làm ni cô..
Đinh Hạo ngắt lời một hồi nói:
– Sự kiện thế này trách Đô Thiên Kiếm Khách được ư?
Ngọc Diện Hiệp Tư Đồ Thanh cười nhạt nói:
– Điều này chỉ tại Tô Thiến Thiến đã đặt tình yêu không đúng đối tượng, chứ chẳng phải Đinh Triệu Tường cướp giật tình yêu của ta, nhưng vì năm xưa thanh niên khí thịnh háo thắng hai bên lời qua tiếng lại bất hòa ra tay đấu nhau, cuối cùng ta thua sút một chiêu mà bị đánh bại..
– Thế rồi sao nữa?
– Ta bại mà chẳng phục, ước hẹn mười năm sau đến bái kiếm Đinh Triệu Tường..
Đinh Hạo cả kinh nói:
– Mười năm ư!
– Đúng vậy, mười năm sau lão phu y hẹn đến đây viếng..
– Kết quả thế nào?
Ngọc Diện Hiệp Tư Đồ Thanh lại cười nhạt nói:
– Song phương kích đấu cả trăm chiêu, cuối cùng lão phu vẫn bại, thế rồi lại ước hẹn mười năm.
– A! Lại ước hẹn mười năm ư?
– Đúng vậy!
– Hôm nay là kỳ hạn mười năm?
– Không phải vì ta bận chút việc nên lỡ hẹn, mãi tới hôm qua mới tới.
– A!
– Không ngờ cảnh vật đã thay đổi, người đã rời đi. Đô Thiên Kiếm Khách đã thiên cư...