Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 108
Đinh Hạo tra kiếm vào bao, Trịnh Tam Giang tỏ ra thân mật nói:
– Tôn hiệu của bằng hữu là Tử Yên Khách ư?
– Đúng thế.
– Lượng thứ bản nhân kiến thức hạn hẹp, ngoại hiệu của bằng hữu hình như trên giang hồ ...
– Chưa từng nghe nói bao giờ phải không?
– Đúng vậy.
– Hà hà hà, ta chưa từng tham dự vào bất cứ chuyện thị phi nào trên giang hồ cả. Lần này tìm kiếm Hắc Nho có thể nói là lần đầu tiên hành tẩu giang hồ nên cái danh hiệu Tử Yên Khách làm sao Bảo chủ biết được.
Thấy thái độ của Đinh Hạo rất ngạo mạn, Trịnh Tam Giang cười nói:
– Thế thì chẳng trách, nhưng bằng hữu có thể cho biết tên họ để tiện xưng hô không?
– Không cần thiết, vì nếu ta nói bừa một cái tên thì Bảo chủ cũng chẳng biết là thật hay giả, Bảo chủ chỉ cần gọi là Tử Yên Khách thì được rồi.
– Thế cũng được, còn về vấn đề liên minh ...
Đinh Hạo làm ra vẻ trầm tư một hồi rồi nói giọng miễn cưỡng:
– Xem như ta đồng ý liên minh với Bảo chủ, nhưng có một số điều kiện cần nói trước ...
– Xin cứ nói.
– Ta liên minh với Bảo chủ chỉ với mục đích riêng là tìm Hắc Nho nên ngay sau khi xong việc thì sẽ cáo từ ngay.
– Được, bản nhân cũng không dám miễn cưỡng giữ các hạ lại. Tuy nhiên ...
– Có chuyện gì?
– Danh bất chính thì ngôn bất thuận. Danh hiệu Đông Khanh của bản Bảo đang khuyết, bằng hữu có thể ...
Đinh Hạo vờ ngạc nhiên nói:
– Thế ra hiện giờ quí Bảo chỉ có Tây Khanh thôi ư?
Trịnh Tam Giang gượng cười nói:
– Đông Khanh Ngũ Phương Thần Đông Phương Khải Minh mới gần đây đã phản nghịch thoát ly bản Bảo.
– Ra là vậy, nhưng địa vị quá tôn quý nên có lẽ ...
Trịnh Tam Giang cười nói:
– Bằng hữu xin đừng quá khiêm nhường như vậy.
Tây Khanh xen vào:
– Bảo chủ cầu người hiền như khát nước, xin các hạ đừng từ chối nữa.
Đinh Hạo vờ yên lặng suy nghĩ khá lâu, sau đó hướng về Trịnh Tam Giang chắp tay nói:
– Thôi cũng được vậy.
Trịnh Tam Giang đắc ý cười ha hả nói:
– Đông Khanh nghỉ ở đâu vậy, để bản Bảo đến thu dọn hành lý.
– Tại hạ chỉ một thân một kiếm mà thôi.
– Thế thì tiện quá, bây giờ bản nhân xin đi trước, Tây Khanh sẽ đưa Đông Khanh về Bảo.
– Xin Bảo chủ cứ tự nhiên.
Trịnh Tam Giang lập tức lại bịt khăn che mặt rồi hấp tấp xuyên rừng chạy đi ngay. Đinh Hạo nhìn theo bóng lão, trong bụng mừng thầm vì kế hoạch bước đầu đã trôi chảy.
Tây Khanh xoay sang hướng Đinh Hạo nói:
– Hiện giờ chúng ta đã là người một nhà, lão phu nhiều tuổi hơn thì gọi các hạ một câu lão đệ, không biết có được chăng?
– Đương nhiên, đương nhiên là được chứ.
– Để tỏ ra hoan nghinh, ta cùng lão đệ hãy vào thành cạn mấy ly nhé.
Đinh Hạo gật đầu nói:
– Xin tuân lệnh lão ca.
Tây Khanh vỗ tay cái bốp, lập tức có một tên võ sĩ xuất hiện, Tây Khanh trầm giọng nói:
– Bản tòa và tân Đông Khanh vào thành vui chén, các ngươi hãy lưu lại hai con ngựa ở đây, còn tất cả giải tán hết.
Tên võ sĩ dạ một tiếng rồi lập tức quay lưng đi. Tây Khanh nhìn Đinh Hạo cười nói:
– Lão đệ, chúng ta đi thôi.
Rồi hai người chậm rãi đi về hướng nội thành, Đinh Hạo thăm dò:
– Tại sao Vọng Nguyệt Bảo cũng đối phó với Hắc Nho thế?
Tây Khanh nói:
– Vì Hắc Nho và Toan Tú Tài cùng một phe, chúng luôn đối địch với bản Bảo.
– Chỉ thế thôi ư?
– Nguyên nhân bên trong thì ta cũng không rõ, nhưng sớm muộn gì thì Hắc Nho cũng đến thăm viếng bản Bảo, lúc đó chúng ta sẽ biết.
– Nghe nói cao thủ trong Bảo đông như kiến, chắc chắn đã có kế sách.
– Điều này ... đương nhiên ... không thể không chuẩn bị trước. Giờ đây có thêm lão đệ gia nhập thì Bảo chủ yên tâm hơn rất nhiều, nhưng ...
Lão ngập ngừng một chút rồi nói:
– Ta đã từng giao đấu với Toan Tú Tài và không chống nổi hắn, đồ đệ đã thế thì sư phụ còn kinh khủng cỡ nào.
Đinh Hạo gật gù ra vẻ hiểu biết, nói:
– Dùng binh không bằng dùng trí.
– Ý của lão đệ là ...
– Không từ thủ đoạn, phải dùng mưu trí để đánh gục đối phương.
– Lão đệ quả có chỗ hơn người.
– Quá khen vậy.
– Bảo chủ quả có con mắt tinh đời nên vừa thấy lão đệ đã trao chức Đông Khanh.
Đinh Hạo không hiểu dụng ý của Tây Khanh tâng bốc mình làm gì, nhưng căn cứ vào việc lão ra tay giết Phương Thế Vũ là người được Trịnh Tam Giang tin cậy nhất thì cũng đủ biết là lão có ý đồ riêng, vì vậy không thể không đề phòng.
Nghĩ đến đó, Đinh Hạo nói:
– Đông Khanh lúc trước phản Bảo, chẳng lẽ không ai làm gì y sao?
– Y được một người thần bí cứu thoát, cũng có thể chính là Hắc Nho không biết chừng.
– Y cũng cùng phe với Hắc Nho ư?
– Có lẽ thế.
– Thế thì nguy hiểm thật, bản Bảo phải chống chọi cả hai mặt nội phản và ngoại địch, nếu như ...
Hắn dừng lại không nói nữa, Tây Khanh nóng ruột hỏi ngay:
– Nếu như sao?
– Nếu như vẫn còn kẻ nào ôm ấp ý đồ phản loạn thì càng nguy hiểm hơn, vì sau sự kiện Đông Khanh lúc trước, chắc chắn hắn sẽ cảnh giác rất nhiều.
– Quả đúng như vậy.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, một lúc sau đã vào Y Xuyên. Tây Khanh dẫn Đinh Hạo vào một tửu lầu lớn rồi kêu rượu thịt ra cả hai cùng ăn uống bàn luận.
Rượu được vài tuần thì bỗng Đinh Hạo thấy khó chịu, mặt mày tối sầm, hắn vội đặt ly rượu xuống bàn, nói:
– Tại hạ tửu lượng thấp kém, chưa gì đã muốn vào nhà xí rồi, chẳng biết ...
Tây Khanh a một tiếng, nói:
– Ra cửa quẹo trái thì thấy ngay.
Đinh Hạo loạng choạng ngồi dậy, đi ra ngoài. Sau khi nhìn lại không thấy có ai theo dõi, hắn vội lấy Tị Độc Châu ra ngậm vào miệng, chỉ một thoáng sau thì cảm giác khó chịu đã hết. Hắn lập tức hiểu ra đối phương đang đánh độc mình, nhưng lạ ở chỗ Trịnh Tam Giang không hề có biểu hiện gì là chỉ thị cho Tây Khanh cả, xem ra nghi vấn nhất vẫn là ở lão già này thôi.
Ngay lúc này có tiếng bước chân gần tới, Đinh Hạo vội nhả Tị Độc Châu ra cất vào túi, sau đó giả đò loạng choạng bước ra cửa. Chưa ra đến ngoài cửa nhà xí thì hắn đã bắt gặp Tây Khanh, lão nhìn Đinh Hạo thoáng biến sắc rồi gượng cười nói:
– Lão đệ không sao chứ?
Đinh Hạo giả say nói:
– Không có gì ... nhưng uống nữa thì sẽ say ngay.
Tây Khanh thoáng sượng sùng nói:
– Chúng ta về Bảo thôi.
– Lộ trình còn xa không?
– Cũng không gần, phải đi ngựa, nếu nhanh thì khi trời vừa sáng chúng ta sẽ đến nơi.
Cả hai thanh toán tiền rồi ra ngoài nhắm hướng cánh rừng ban sáng chạy tới.
Khi vào cửa rừng thì đã thấy có hai con tuấn mã cột sẵn, cả hai lập tức lên ngựa rồi thẳng tiến về Vọng Nguyệt Bảo.
Hai người chạy không nghỉ, khi trời mờ mờ sáng thì hình bóng Vọng Nguyệt Bảo đã lù lù hiện ra trước mắt.
Đinh Hạo phóng mắt nhìn đồng dã bao la, hồi tưởng lại cảnh năm xưa bị địch nhân truy đuổi tí nữa bỏ mạng, may nhờ Yên Vân Khách Thẩm Cang cứu thoát mà thù hận sôi sục trong lòng. Tuy nhiên bề ngoài hắn vẫn vờ như xa lạ, dòm Tây ngó Đông ra chiều rất thích thú.
Vào đến cổng Bảo thì đã thấy Trịnh Tam Giang cười ha hả ra đón. Đối với mọi người thì đó là một vinh dự hiếm có, nhưng còn Đinh Hạo thì chỉ cảm thấy đau lòng như cắt khi hắn hồi tưởng lại cảnh mẹ mình bị làm nhục phải chết oan, đến bây giờ vẫn chưa biết xương cốt nằm ở nơi đâu.
Hắn phải cố gắng lắm mới kìm chế được nỗi uất hận, gượng cười vòng tay làm lễ nói:
– Không dám để Bảo chủ đích thân nghênh tiếp như thế.
Trịnh Tam Giang chắp tay trả lễ, cười nói:
– Xin đừng nói vậy, được Đông Khanh gia nhập thì Vọng Nguyệt Bảo tăng phần uy thế không ít, từ nay về sau còn phải nhờ vả Đông Khanh nhiều lắm.
Đinh Hạo vội nói:
– Không dám, mời Bảo chủ đi trước.
Cả hai khiêm nhường nói thêm vài câu rồi cùng đi vào đại sảnh ngồi xuống.
Trịnh Tam Giang chậm rãi nói:
– Lát nữa đây bản nhân sẽ triệu tập toàn bộ người trong Bảo lại để ra mắt Đông Khanh.
Đinh Hạo cúi người nói:
– Được Bảo chủ ưu ái, tại hạ thật thấy hổ thẹn.
Lúc đó bỗng có một ông lão áo đen với gương mặt oai nghiêm xuất hiện, cung kính hành lễ với Trịnh Tam Giang rồi nói to:
– Cung thỉnh Bảo chủ đến lệnh sảnh, mọi người đã tụ tập đông đủ cả rồi.
Trịnh Tam Giang trỏ vào Đinh Hạo nói:
– Vị này là Tử Yên Khách, tân Đông Khanh mà bản nhân vừa mời đến.
Y lại chỉ vào ông lão áo đen nói:
– Còn đây là Hà Cảnh Dương, tổng quản của bản Bảo.
Đinh Hạo cùng Hà Cảnh Dương gật đầu chào nhau xong rồi cả bốn người cùng đi về hướng lệnh sảnh, ra đến đó thì đã thấy người người đông đúc tụ tập từ trong ra ngoài. Hai bên lệnh sảnh bày khoảng hai mươi mấy cái ghế dựa, trong cùng là một chiếc ghế dựa cao bọc da hổ. Trịnh Tam Giang đi thẳng tới chiếc ghế dựa đó rồi đứng lại, Đinh Hạo và Tây Khanh phân ra đứng hai bên.
Trịnh Tam Giang đảo mắt hướng qua quần hào một lượt rồi khoát tay nói:
– Mời ngồi.
Mười mấy nhân vật có địa vị lập tức ngồi xuống những chiếc ghế được bày trên lệnh sảnh, trong đó có Tứ Đại Hộ Pháp là Địa Ngục Tôn Giả và Phiếu Miễu Chân Nhân ngồi hàng đầu, kế đó là Dược Vương và Kỳ Sĩ, rồi đến các Đường chủ, có mấy chiếc ghế bỏ trống, dường như những nhân vật ngồi ghế đó không có mặt lúc này.
Trịnh Tam Giang giới thiệu từng người một từ cấp Đường chủ trở lên với Đinh Hạo, sau đó mới chính thức tuyên bố cung thỉnh Tử Yên Khách nhậm chức Đông Khanh.
Tuyên bố xong thì các nhân vật cấp thấp lập tức giải tán, chỉ còn lại những người có địa vị ở lại họp mà thôi, Trịnh Tam Giang cũng nhân cuộc họp kể lại tình hình gặp gỡ và cung thỉnh Tử Yên Khách cho mọi người nghe, ai nấy đều trầm trồ khen ngợi.
Sau khi họp xong, Đinh Hạo được Hà Tổng Quản hướng dẫn đến nghỉ tại một tịnh xá ngoài Bảo.
Thời gian thắm thoát cũng được nửa tháng. Một hôm, Đinh Hạo phụng lệnh vào nội Bảo tiếp kiến Trịnh Tam Giang trong mật thất. Sau khi làm lễ chào hỏi và ngồi xuống ghế đâu đó đàng hoàng, Trịnh Tam Giang nói:
– Đông Khanh, vì phải đối phó với Hắc Nho nên bản nhân đã liên hiệp với những đại môn phái bị uy hiếp, cùng chung lưng ...
Đinh Hạo nhướng cao đôi mày kiếm, ngắt lời:
– Tại sao phải như vậy?
Trịnh Tam Giang cười nói:
– Đông Khanh xin đừng tức giận, lúc hành động thì Đông Khanh sẽ là người đứng đầu, cao thủ các phái chỉ khi nào cần thiết mới ra tay hiệp lực, mục đích lần này là muốn dùng công lý để kiềm chế Hắc Nho mà thôi.
Đinh Hạo chửi thầm lão tặc thâm hiểm trong bụng, nhưng vẫn gật đầu biểu thị sự thán phục, nói:
– Bảo chủ thật sáng suốt, quả xứng là Minh chủ của thiên hạ.
Trịnh Tam Giang cười ha hả nói:
– Bản nhân chỉ muốn tận lực đối với bổn phận võ lâm mà thôi.
Đinh Hạo giả mù sa mưa nói:
– Bảo chủ có cần tại hạ đến liên hệ với các đại môn phái ...
– Thế thì không cần, vì chưởng môn các đại phái đã ở đây lánh nạn từ lâu rồi.
– À.
– Bản nhân muốn Đông Khanh dời vào sống trong Bảo, cùng ở chung với chưởng môn nhân và cao thủ các đại phái nhằm tiện lợi cho sự hiệp lực đối phó Hắc Nho sau này, chẳng biết ý Đông Khanh ra sao?
Đinh Hạo mừng thầm, nhưng vẫn làm ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ, hồi lâu sau mới gật đầu nói:
– Tại hạ xin tuân lệnh.
– Tôn hiệu của bằng hữu là Tử Yên Khách ư?
– Đúng thế.
– Lượng thứ bản nhân kiến thức hạn hẹp, ngoại hiệu của bằng hữu hình như trên giang hồ ...
– Chưa từng nghe nói bao giờ phải không?
– Đúng vậy.
– Hà hà hà, ta chưa từng tham dự vào bất cứ chuyện thị phi nào trên giang hồ cả. Lần này tìm kiếm Hắc Nho có thể nói là lần đầu tiên hành tẩu giang hồ nên cái danh hiệu Tử Yên Khách làm sao Bảo chủ biết được.
Thấy thái độ của Đinh Hạo rất ngạo mạn, Trịnh Tam Giang cười nói:
– Thế thì chẳng trách, nhưng bằng hữu có thể cho biết tên họ để tiện xưng hô không?
– Không cần thiết, vì nếu ta nói bừa một cái tên thì Bảo chủ cũng chẳng biết là thật hay giả, Bảo chủ chỉ cần gọi là Tử Yên Khách thì được rồi.
– Thế cũng được, còn về vấn đề liên minh ...
Đinh Hạo làm ra vẻ trầm tư một hồi rồi nói giọng miễn cưỡng:
– Xem như ta đồng ý liên minh với Bảo chủ, nhưng có một số điều kiện cần nói trước ...
– Xin cứ nói.
– Ta liên minh với Bảo chủ chỉ với mục đích riêng là tìm Hắc Nho nên ngay sau khi xong việc thì sẽ cáo từ ngay.
– Được, bản nhân cũng không dám miễn cưỡng giữ các hạ lại. Tuy nhiên ...
– Có chuyện gì?
– Danh bất chính thì ngôn bất thuận. Danh hiệu Đông Khanh của bản Bảo đang khuyết, bằng hữu có thể ...
Đinh Hạo vờ ngạc nhiên nói:
– Thế ra hiện giờ quí Bảo chỉ có Tây Khanh thôi ư?
Trịnh Tam Giang gượng cười nói:
– Đông Khanh Ngũ Phương Thần Đông Phương Khải Minh mới gần đây đã phản nghịch thoát ly bản Bảo.
– Ra là vậy, nhưng địa vị quá tôn quý nên có lẽ ...
Trịnh Tam Giang cười nói:
– Bằng hữu xin đừng quá khiêm nhường như vậy.
Tây Khanh xen vào:
– Bảo chủ cầu người hiền như khát nước, xin các hạ đừng từ chối nữa.
Đinh Hạo vờ yên lặng suy nghĩ khá lâu, sau đó hướng về Trịnh Tam Giang chắp tay nói:
– Thôi cũng được vậy.
Trịnh Tam Giang đắc ý cười ha hả nói:
– Đông Khanh nghỉ ở đâu vậy, để bản Bảo đến thu dọn hành lý.
– Tại hạ chỉ một thân một kiếm mà thôi.
– Thế thì tiện quá, bây giờ bản nhân xin đi trước, Tây Khanh sẽ đưa Đông Khanh về Bảo.
– Xin Bảo chủ cứ tự nhiên.
Trịnh Tam Giang lập tức lại bịt khăn che mặt rồi hấp tấp xuyên rừng chạy đi ngay. Đinh Hạo nhìn theo bóng lão, trong bụng mừng thầm vì kế hoạch bước đầu đã trôi chảy.
Tây Khanh xoay sang hướng Đinh Hạo nói:
– Hiện giờ chúng ta đã là người một nhà, lão phu nhiều tuổi hơn thì gọi các hạ một câu lão đệ, không biết có được chăng?
– Đương nhiên, đương nhiên là được chứ.
– Để tỏ ra hoan nghinh, ta cùng lão đệ hãy vào thành cạn mấy ly nhé.
Đinh Hạo gật đầu nói:
– Xin tuân lệnh lão ca.
Tây Khanh vỗ tay cái bốp, lập tức có một tên võ sĩ xuất hiện, Tây Khanh trầm giọng nói:
– Bản tòa và tân Đông Khanh vào thành vui chén, các ngươi hãy lưu lại hai con ngựa ở đây, còn tất cả giải tán hết.
Tên võ sĩ dạ một tiếng rồi lập tức quay lưng đi. Tây Khanh nhìn Đinh Hạo cười nói:
– Lão đệ, chúng ta đi thôi.
Rồi hai người chậm rãi đi về hướng nội thành, Đinh Hạo thăm dò:
– Tại sao Vọng Nguyệt Bảo cũng đối phó với Hắc Nho thế?
Tây Khanh nói:
– Vì Hắc Nho và Toan Tú Tài cùng một phe, chúng luôn đối địch với bản Bảo.
– Chỉ thế thôi ư?
– Nguyên nhân bên trong thì ta cũng không rõ, nhưng sớm muộn gì thì Hắc Nho cũng đến thăm viếng bản Bảo, lúc đó chúng ta sẽ biết.
– Nghe nói cao thủ trong Bảo đông như kiến, chắc chắn đã có kế sách.
– Điều này ... đương nhiên ... không thể không chuẩn bị trước. Giờ đây có thêm lão đệ gia nhập thì Bảo chủ yên tâm hơn rất nhiều, nhưng ...
Lão ngập ngừng một chút rồi nói:
– Ta đã từng giao đấu với Toan Tú Tài và không chống nổi hắn, đồ đệ đã thế thì sư phụ còn kinh khủng cỡ nào.
Đinh Hạo gật gù ra vẻ hiểu biết, nói:
– Dùng binh không bằng dùng trí.
– Ý của lão đệ là ...
– Không từ thủ đoạn, phải dùng mưu trí để đánh gục đối phương.
– Lão đệ quả có chỗ hơn người.
– Quá khen vậy.
– Bảo chủ quả có con mắt tinh đời nên vừa thấy lão đệ đã trao chức Đông Khanh.
Đinh Hạo không hiểu dụng ý của Tây Khanh tâng bốc mình làm gì, nhưng căn cứ vào việc lão ra tay giết Phương Thế Vũ là người được Trịnh Tam Giang tin cậy nhất thì cũng đủ biết là lão có ý đồ riêng, vì vậy không thể không đề phòng.
Nghĩ đến đó, Đinh Hạo nói:
– Đông Khanh lúc trước phản Bảo, chẳng lẽ không ai làm gì y sao?
– Y được một người thần bí cứu thoát, cũng có thể chính là Hắc Nho không biết chừng.
– Y cũng cùng phe với Hắc Nho ư?
– Có lẽ thế.
– Thế thì nguy hiểm thật, bản Bảo phải chống chọi cả hai mặt nội phản và ngoại địch, nếu như ...
Hắn dừng lại không nói nữa, Tây Khanh nóng ruột hỏi ngay:
– Nếu như sao?
– Nếu như vẫn còn kẻ nào ôm ấp ý đồ phản loạn thì càng nguy hiểm hơn, vì sau sự kiện Đông Khanh lúc trước, chắc chắn hắn sẽ cảnh giác rất nhiều.
– Quả đúng như vậy.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, một lúc sau đã vào Y Xuyên. Tây Khanh dẫn Đinh Hạo vào một tửu lầu lớn rồi kêu rượu thịt ra cả hai cùng ăn uống bàn luận.
Rượu được vài tuần thì bỗng Đinh Hạo thấy khó chịu, mặt mày tối sầm, hắn vội đặt ly rượu xuống bàn, nói:
– Tại hạ tửu lượng thấp kém, chưa gì đã muốn vào nhà xí rồi, chẳng biết ...
Tây Khanh a một tiếng, nói:
– Ra cửa quẹo trái thì thấy ngay.
Đinh Hạo loạng choạng ngồi dậy, đi ra ngoài. Sau khi nhìn lại không thấy có ai theo dõi, hắn vội lấy Tị Độc Châu ra ngậm vào miệng, chỉ một thoáng sau thì cảm giác khó chịu đã hết. Hắn lập tức hiểu ra đối phương đang đánh độc mình, nhưng lạ ở chỗ Trịnh Tam Giang không hề có biểu hiện gì là chỉ thị cho Tây Khanh cả, xem ra nghi vấn nhất vẫn là ở lão già này thôi.
Ngay lúc này có tiếng bước chân gần tới, Đinh Hạo vội nhả Tị Độc Châu ra cất vào túi, sau đó giả đò loạng choạng bước ra cửa. Chưa ra đến ngoài cửa nhà xí thì hắn đã bắt gặp Tây Khanh, lão nhìn Đinh Hạo thoáng biến sắc rồi gượng cười nói:
– Lão đệ không sao chứ?
Đinh Hạo giả say nói:
– Không có gì ... nhưng uống nữa thì sẽ say ngay.
Tây Khanh thoáng sượng sùng nói:
– Chúng ta về Bảo thôi.
– Lộ trình còn xa không?
– Cũng không gần, phải đi ngựa, nếu nhanh thì khi trời vừa sáng chúng ta sẽ đến nơi.
Cả hai thanh toán tiền rồi ra ngoài nhắm hướng cánh rừng ban sáng chạy tới.
Khi vào cửa rừng thì đã thấy có hai con tuấn mã cột sẵn, cả hai lập tức lên ngựa rồi thẳng tiến về Vọng Nguyệt Bảo.
Hai người chạy không nghỉ, khi trời mờ mờ sáng thì hình bóng Vọng Nguyệt Bảo đã lù lù hiện ra trước mắt.
Đinh Hạo phóng mắt nhìn đồng dã bao la, hồi tưởng lại cảnh năm xưa bị địch nhân truy đuổi tí nữa bỏ mạng, may nhờ Yên Vân Khách Thẩm Cang cứu thoát mà thù hận sôi sục trong lòng. Tuy nhiên bề ngoài hắn vẫn vờ như xa lạ, dòm Tây ngó Đông ra chiều rất thích thú.
Vào đến cổng Bảo thì đã thấy Trịnh Tam Giang cười ha hả ra đón. Đối với mọi người thì đó là một vinh dự hiếm có, nhưng còn Đinh Hạo thì chỉ cảm thấy đau lòng như cắt khi hắn hồi tưởng lại cảnh mẹ mình bị làm nhục phải chết oan, đến bây giờ vẫn chưa biết xương cốt nằm ở nơi đâu.
Hắn phải cố gắng lắm mới kìm chế được nỗi uất hận, gượng cười vòng tay làm lễ nói:
– Không dám để Bảo chủ đích thân nghênh tiếp như thế.
Trịnh Tam Giang chắp tay trả lễ, cười nói:
– Xin đừng nói vậy, được Đông Khanh gia nhập thì Vọng Nguyệt Bảo tăng phần uy thế không ít, từ nay về sau còn phải nhờ vả Đông Khanh nhiều lắm.
Đinh Hạo vội nói:
– Không dám, mời Bảo chủ đi trước.
Cả hai khiêm nhường nói thêm vài câu rồi cùng đi vào đại sảnh ngồi xuống.
Trịnh Tam Giang chậm rãi nói:
– Lát nữa đây bản nhân sẽ triệu tập toàn bộ người trong Bảo lại để ra mắt Đông Khanh.
Đinh Hạo cúi người nói:
– Được Bảo chủ ưu ái, tại hạ thật thấy hổ thẹn.
Lúc đó bỗng có một ông lão áo đen với gương mặt oai nghiêm xuất hiện, cung kính hành lễ với Trịnh Tam Giang rồi nói to:
– Cung thỉnh Bảo chủ đến lệnh sảnh, mọi người đã tụ tập đông đủ cả rồi.
Trịnh Tam Giang trỏ vào Đinh Hạo nói:
– Vị này là Tử Yên Khách, tân Đông Khanh mà bản nhân vừa mời đến.
Y lại chỉ vào ông lão áo đen nói:
– Còn đây là Hà Cảnh Dương, tổng quản của bản Bảo.
Đinh Hạo cùng Hà Cảnh Dương gật đầu chào nhau xong rồi cả bốn người cùng đi về hướng lệnh sảnh, ra đến đó thì đã thấy người người đông đúc tụ tập từ trong ra ngoài. Hai bên lệnh sảnh bày khoảng hai mươi mấy cái ghế dựa, trong cùng là một chiếc ghế dựa cao bọc da hổ. Trịnh Tam Giang đi thẳng tới chiếc ghế dựa đó rồi đứng lại, Đinh Hạo và Tây Khanh phân ra đứng hai bên.
Trịnh Tam Giang đảo mắt hướng qua quần hào một lượt rồi khoát tay nói:
– Mời ngồi.
Mười mấy nhân vật có địa vị lập tức ngồi xuống những chiếc ghế được bày trên lệnh sảnh, trong đó có Tứ Đại Hộ Pháp là Địa Ngục Tôn Giả và Phiếu Miễu Chân Nhân ngồi hàng đầu, kế đó là Dược Vương và Kỳ Sĩ, rồi đến các Đường chủ, có mấy chiếc ghế bỏ trống, dường như những nhân vật ngồi ghế đó không có mặt lúc này.
Trịnh Tam Giang giới thiệu từng người một từ cấp Đường chủ trở lên với Đinh Hạo, sau đó mới chính thức tuyên bố cung thỉnh Tử Yên Khách nhậm chức Đông Khanh.
Tuyên bố xong thì các nhân vật cấp thấp lập tức giải tán, chỉ còn lại những người có địa vị ở lại họp mà thôi, Trịnh Tam Giang cũng nhân cuộc họp kể lại tình hình gặp gỡ và cung thỉnh Tử Yên Khách cho mọi người nghe, ai nấy đều trầm trồ khen ngợi.
Sau khi họp xong, Đinh Hạo được Hà Tổng Quản hướng dẫn đến nghỉ tại một tịnh xá ngoài Bảo.
Thời gian thắm thoát cũng được nửa tháng. Một hôm, Đinh Hạo phụng lệnh vào nội Bảo tiếp kiến Trịnh Tam Giang trong mật thất. Sau khi làm lễ chào hỏi và ngồi xuống ghế đâu đó đàng hoàng, Trịnh Tam Giang nói:
– Đông Khanh, vì phải đối phó với Hắc Nho nên bản nhân đã liên hiệp với những đại môn phái bị uy hiếp, cùng chung lưng ...
Đinh Hạo nhướng cao đôi mày kiếm, ngắt lời:
– Tại sao phải như vậy?
Trịnh Tam Giang cười nói:
– Đông Khanh xin đừng tức giận, lúc hành động thì Đông Khanh sẽ là người đứng đầu, cao thủ các phái chỉ khi nào cần thiết mới ra tay hiệp lực, mục đích lần này là muốn dùng công lý để kiềm chế Hắc Nho mà thôi.
Đinh Hạo chửi thầm lão tặc thâm hiểm trong bụng, nhưng vẫn gật đầu biểu thị sự thán phục, nói:
– Bảo chủ thật sáng suốt, quả xứng là Minh chủ của thiên hạ.
Trịnh Tam Giang cười ha hả nói:
– Bản nhân chỉ muốn tận lực đối với bổn phận võ lâm mà thôi.
Đinh Hạo giả mù sa mưa nói:
– Bảo chủ có cần tại hạ đến liên hệ với các đại môn phái ...
– Thế thì không cần, vì chưởng môn các đại phái đã ở đây lánh nạn từ lâu rồi.
– À.
– Bản nhân muốn Đông Khanh dời vào sống trong Bảo, cùng ở chung với chưởng môn nhân và cao thủ các đại phái nhằm tiện lợi cho sự hiệp lực đối phó Hắc Nho sau này, chẳng biết ý Đông Khanh ra sao?
Đinh Hạo mừng thầm, nhưng vẫn làm ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ, hồi lâu sau mới gật đầu nói:
– Tại hạ xin tuân lệnh.