-
Chương 97
Đi qua một hành lang dài, bên tai im ắng, bất đồng với ngày thường, lúc này những người đó đều vội vàng đi xem biểu diễn và mỹ nữ, ẩn ẩn có thể nghe được tiếng đàn hát, khi Mục Vũ tìm thấy đồ của Mục Tuyết, bên kia đã sắp bắt đầu rồi.
Tú bà thấy nàng tới, vừa định tức giận, nhưng khi nhìn thấy dung mạo của nàng, kinh ngạc sửng sốt, hồi lâu đôi mắt tỏa sáng đi tới hỏi: “Ngươi là vị cô nương a nào?” Thoạt nhìn có chút quen thuộc, nhưng không nhớ đã gặp ở đâu.
Mục Vũ nhìn xung quanh vài lần, sau khi không thấy Mục Tuyết thì cúi thấp đầu xuống, điềm đạm đáng yêu nói: “Ta là Mục Vũ.”
“Mục Vũ?” Tên này tú bà một chút ấn tượng đều không có, nhưng liên tưởng đến tên của Mục Tuyết, chẳng lẽ đây là muội muội của Mục Tuyết? Còn chưa mở miệng hỏi, nữ hài trả lời nghi vấn của bà ta.
“Mục Tuyết tỷ tỷ ở đâu a?”
Tú bà thân thiết cầm tay nàng, nói: “Ở trước đài đâu, còn không muộn còn không muộn, ngươi đi nhanh.”
Sắc đẹp khuynh thành, ngay cả đệ nhất mỹ nhân đều hổ thẹn không bằng, không nghĩ tới Mục Tuyết này còn có muội muội, thật đúng là theo ý bà ta, nghe nói người trong cung đều tới đây, nếu có thể được hoàng tử thân vương coi trọng, vậy Yên lâu của bà ta chắc chắn sẽ bồng tất sinh huy.
Mục Vũ bị đưa tới phía sau rèm trên đài, tiếng nhạc tiếng cười làm nàng có chút mờ mịt, còn chưa suy nghĩ, phía sau đã bị người đẩy, vừa thấy sắp đụng phải nữ tử đang múa phía trước, nàng vội vàng lui về phía sau.
Mười mấy nữ tử đang múa, eo thon thướt tha bay múa như bướm, Mục Vũ chỉ cảm thấy chóp mũi hít phải mùi phấn nồng nặc, nha hoàn phía sau vội vàng nhắc nhở nàng, “Nhảy! Nhảy a!”
Mục Vũ cứng đờ đong đưa thân thể, đi theo sau những người đó, che dấu thân thể của mình.
Còn nhiều người tốt, nữ tử liều mạng muốn thể hiện bản thân, đều đứng ở phía trước, Mục Vũ núp ở phía sau không ai nhìn thấy, ngay cả Mục Tuyết cũng không nhìn thấy nàng.
Thừa dịp này, Mục Vũ vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy đám người đông nghìn nghịt ngồi dưới đài, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người như vậy, tò mò lại hưng phấn nhìn đông nhìn tây.
Còn không chờ nàng tiếp tục nhìn, nữ tử trước mặt bỗng nhiên quỳ xuống, một tiếng quỳ làm âm thanh trong đại sảnh nháy mắt lặng ngắt như tờ, Mục Vũ cũng quỳ xuống, khẽ nâng đầu, tóc dài phía sau rũ xuống, lộ ra đôi mắt đẹp tỏa sáng lén lút nhìn phía trước, lông mi che khuất sự nhảy nhót trong đáy mắt.
Tú bà cười nịnh chạy chậm đi tới, quỳ gối đằng trước, nói: “Cung nghênh khách quý tới.”
Sau khi đứng lên, nói tiếp: “Hôm nay là ngày vui của các cô nương Yên lâu, có thể có nhiều vị khách quý tới như vậy, tiểu lâu thập phần cảm tạ, các cô nương tùy quý khác chọn lựa, bất quá, tiểu lâu có một cô nương quốc sắc thiên hương mới tới, mọi người thích có thể giơ thẻ bài trong tay lên.”
Dứt lời, Mục Vũ đang quỳ trên mặt đất bị mấy nha hoàn nâng dậy, kéo đến phía trước, chịu đựng những ánh mắt nóng rực dưới đài
Mục Vũ bị cưỡng bách ngẩng đầu, ngay cả áo ngoài trên người cũng bị kéo xuống, lộ ra áo trong, tuy những nơi quan trọng đều bị che khuất, nhưng quần áo sa mỏng dưới ánh nến càng thêm dụ hoặc, làm mọi người đều ngừng thở
Mục Vũ hồn nhiên không biết, đôi mắt bị lạnh phiếm hơi nước, run rẩy, nghi hoặc khó hiểu nhìn tú bà, tựa như đang hỏi vì sao lại cởi quần áo của nàng.
Tú bà thấy nàng tới, vừa định tức giận, nhưng khi nhìn thấy dung mạo của nàng, kinh ngạc sửng sốt, hồi lâu đôi mắt tỏa sáng đi tới hỏi: “Ngươi là vị cô nương a nào?” Thoạt nhìn có chút quen thuộc, nhưng không nhớ đã gặp ở đâu.
Mục Vũ nhìn xung quanh vài lần, sau khi không thấy Mục Tuyết thì cúi thấp đầu xuống, điềm đạm đáng yêu nói: “Ta là Mục Vũ.”
“Mục Vũ?” Tên này tú bà một chút ấn tượng đều không có, nhưng liên tưởng đến tên của Mục Tuyết, chẳng lẽ đây là muội muội của Mục Tuyết? Còn chưa mở miệng hỏi, nữ hài trả lời nghi vấn của bà ta.
“Mục Tuyết tỷ tỷ ở đâu a?”
Tú bà thân thiết cầm tay nàng, nói: “Ở trước đài đâu, còn không muộn còn không muộn, ngươi đi nhanh.”
Sắc đẹp khuynh thành, ngay cả đệ nhất mỹ nhân đều hổ thẹn không bằng, không nghĩ tới Mục Tuyết này còn có muội muội, thật đúng là theo ý bà ta, nghe nói người trong cung đều tới đây, nếu có thể được hoàng tử thân vương coi trọng, vậy Yên lâu của bà ta chắc chắn sẽ bồng tất sinh huy.
Mục Vũ bị đưa tới phía sau rèm trên đài, tiếng nhạc tiếng cười làm nàng có chút mờ mịt, còn chưa suy nghĩ, phía sau đã bị người đẩy, vừa thấy sắp đụng phải nữ tử đang múa phía trước, nàng vội vàng lui về phía sau.
Mười mấy nữ tử đang múa, eo thon thướt tha bay múa như bướm, Mục Vũ chỉ cảm thấy chóp mũi hít phải mùi phấn nồng nặc, nha hoàn phía sau vội vàng nhắc nhở nàng, “Nhảy! Nhảy a!”
Mục Vũ cứng đờ đong đưa thân thể, đi theo sau những người đó, che dấu thân thể của mình.
Còn nhiều người tốt, nữ tử liều mạng muốn thể hiện bản thân, đều đứng ở phía trước, Mục Vũ núp ở phía sau không ai nhìn thấy, ngay cả Mục Tuyết cũng không nhìn thấy nàng.
Thừa dịp này, Mục Vũ vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy đám người đông nghìn nghịt ngồi dưới đài, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người như vậy, tò mò lại hưng phấn nhìn đông nhìn tây.
Còn không chờ nàng tiếp tục nhìn, nữ tử trước mặt bỗng nhiên quỳ xuống, một tiếng quỳ làm âm thanh trong đại sảnh nháy mắt lặng ngắt như tờ, Mục Vũ cũng quỳ xuống, khẽ nâng đầu, tóc dài phía sau rũ xuống, lộ ra đôi mắt đẹp tỏa sáng lén lút nhìn phía trước, lông mi che khuất sự nhảy nhót trong đáy mắt.
Tú bà cười nịnh chạy chậm đi tới, quỳ gối đằng trước, nói: “Cung nghênh khách quý tới.”
Sau khi đứng lên, nói tiếp: “Hôm nay là ngày vui của các cô nương Yên lâu, có thể có nhiều vị khách quý tới như vậy, tiểu lâu thập phần cảm tạ, các cô nương tùy quý khác chọn lựa, bất quá, tiểu lâu có một cô nương quốc sắc thiên hương mới tới, mọi người thích có thể giơ thẻ bài trong tay lên.”
Dứt lời, Mục Vũ đang quỳ trên mặt đất bị mấy nha hoàn nâng dậy, kéo đến phía trước, chịu đựng những ánh mắt nóng rực dưới đài
Mục Vũ bị cưỡng bách ngẩng đầu, ngay cả áo ngoài trên người cũng bị kéo xuống, lộ ra áo trong, tuy những nơi quan trọng đều bị che khuất, nhưng quần áo sa mỏng dưới ánh nến càng thêm dụ hoặc, làm mọi người đều ngừng thở
Mục Vũ hồn nhiên không biết, đôi mắt bị lạnh phiếm hơi nước, run rẩy, nghi hoặc khó hiểu nhìn tú bà, tựa như đang hỏi vì sao lại cởi quần áo của nàng.