-
Chương 82
Thời gian kế tiếp, nam hài ngồi trên đệm hương bồ chép kinh Phật, rắn nhỏ nhảy tới nhảy lui trong phòng, không an phận chút nào
“A Ngôn ~ A Ngôn ~ ngươi chép xong chưa?”
Sắp xong rồi.
“A Ngôn ~ ngươi xem cái cục đá kia nhìn chằm chằm vào chúng ta nha.”
Kia không phải cục đá! Là tượng Phật!
Nam hài mỗi lần chép xong một đoạn liền phải ngẩng đầu nhìn đôi mắt của rắn nhỏ, hắn chỉ có thể từ trong ánh mắt nó nhìn được nó đang nói gì.
Lần này, nam hài ngay cả một nửa cũng chưa chép xong, nếu là trước kia, đã sớm chép xong hơn một nửa.
Nhưng hắn cảm thấy bên cạnh có rắn nhỏ nói chuyện với hắn, một chút cũng không phiền, đặc biệt thú vị.
Cái đuôi của rân nhỏ vòng trên xà nhà, vung tới vung đi, đối diện với đôi mắt nam hài rồi nói: “A Ngôn, ngươi xem ta, lợi hại đi ~”
Nam hài cười nhạt gật đầu, “Lợi hại.”
Tâm tính của rắn nhỏ giống như một đứa trẻ,, nam hài bỗng nhiên có điều nghi ngờ, buột miệng thốt ra: “Tiểu Ngư, ngươi là thư hay là hùng……?”
(Thư = cái, hùng = đực)
Nhớ tới mấy ngày nay ở chug với rắn nhỏ, khuôn mặt nam hài đỏ lên, nếu là rắn nhỏ là giống cái, vậy không phải hắn còn chiếm tiện nghi của nó.
Tuy nói rắn nhỏ chỉ là động vật, nhưng mấy ngày này nam hài đã coi nó như người mà đối xử.
Rắn nhỏ đong đưa trên xà nhà, mênh mông chớp mắt, “Ta là thư a.”
Sắc mặt nam càng đỏ, tay bút hơi run rẩy, bút mực nhiễm đen nửa tờ giấy.
Rắn nhỏ thấy hắn khác thường, nhảy xuống, nhảy đến trước mặt hắn, để sát vào, “Sao vậy? A Ngôn.”
Nam hài vừa thấy nó tới gần, đối diện với đôi mắt kia, đầu quả tim đột nhiên run lên, thân thể chợt lui lại, “Ta… Ta không sao.”
Đôi mắt rắn nhỏ lộ ra biểu tình bi thương, “Còn nói không sao, có phải A Ngôn chán ghét ta không?”
Nam hài dùng sức lắc đầu, “Không có!”
Rắn nhỏ nghi hoặc lắc lắc cái đuôi, “Vậy sao A Ngôn lại trốn tránh ta?”
Nam hài lập tức không nói gì, thật lâu sau mới bình phục tâm tình, thanh thanh giọng nói nói: “Tiểu Ngư là nữ hài, ta là nam hài, nam nữ thụ thụ bất thân.”
Nam hài thích đọc sách, tri thức trong sách làm hắn sớm biết nam nữ là không thể có da thịt chi thân, nếu xảy ra, vậy cũng là nam nhân chiêm tiện nghi, phải cưới nàng.
Rắn nhỏ càng thêm không rõ nguyên nhân, “Nam nữ thụ thụ bất thân là cái gì? Ta không thể ở bên A Ngôn sao?”
Nhìn đôi mắt của nàng, bên trong không hề có tạp chất, hoàn toàn không phát giác mình đang nói cái gì, trái tim nam hài rung động, mặt đỏ tim đập, “Tiểu Ngư về sau phải cùng người mình thích ở bên nhau.”
“Ta thích A Ngôn!” Đôi mắt rân nhỏ tràn đầy vui sướng, sáng lấp lánh như ánh sao, rực rỡ lấp lánh.
Nam hài chỉ nghe được trái tim không ngừng truyền đến tiếng bùm bùm, trước mắt không phải là rắn nhỏ, mà là một nữ hài tóc đen mắt đỏ da như ngưng chi, khuôn mặt đáng yêu tinh xảo đẹp hơn tất cả những người hắn đã nhìn qua, lông mi dài hơi cong, mắt như hồ thu, nhất tần nhất tiếu đều (một nụ cười một cái liếc mắt) làm người muốn đưa cho nàng những thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này.
Cho đến khi đôi mắt kia rũ xuống, trào ra những giọt nước mắt, đôi mắt nam hài đau đớn, bế rắn nhỏ lên ôn nhu nói: “Đừng khóc.”
Cũng không biết hóa ra rắn có thể khóc thành như vậy, làm người cực kỳ đau lòng.
Nốt ruồi đỏ giữa trán nam hài ẩn ẩn tỏa sáng, hắn chỉ lo an ủi rắn nhỏ vẫn chưa phát giác.
Rắn nhỏ khóc lóc khóc lóc liền ngủ rồi, mềm oặt nằm trong lòng hắn, làm nam hài dở khóc dở cười, trong lòng lại thập phần khó chịu.
Mặc kệ rắn nhỏ là nam hay là nữ, nam hài đều muốn chiếu cố nàng cả đời.
“A Ngôn ~ A Ngôn ~ ngươi chép xong chưa?”
Sắp xong rồi.
“A Ngôn ~ ngươi xem cái cục đá kia nhìn chằm chằm vào chúng ta nha.”
Kia không phải cục đá! Là tượng Phật!
Nam hài mỗi lần chép xong một đoạn liền phải ngẩng đầu nhìn đôi mắt của rắn nhỏ, hắn chỉ có thể từ trong ánh mắt nó nhìn được nó đang nói gì.
Lần này, nam hài ngay cả một nửa cũng chưa chép xong, nếu là trước kia, đã sớm chép xong hơn một nửa.
Nhưng hắn cảm thấy bên cạnh có rắn nhỏ nói chuyện với hắn, một chút cũng không phiền, đặc biệt thú vị.
Cái đuôi của rân nhỏ vòng trên xà nhà, vung tới vung đi, đối diện với đôi mắt nam hài rồi nói: “A Ngôn, ngươi xem ta, lợi hại đi ~”
Nam hài cười nhạt gật đầu, “Lợi hại.”
Tâm tính của rắn nhỏ giống như một đứa trẻ,, nam hài bỗng nhiên có điều nghi ngờ, buột miệng thốt ra: “Tiểu Ngư, ngươi là thư hay là hùng……?”
(Thư = cái, hùng = đực)
Nhớ tới mấy ngày nay ở chug với rắn nhỏ, khuôn mặt nam hài đỏ lên, nếu là rắn nhỏ là giống cái, vậy không phải hắn còn chiếm tiện nghi của nó.
Tuy nói rắn nhỏ chỉ là động vật, nhưng mấy ngày này nam hài đã coi nó như người mà đối xử.
Rắn nhỏ đong đưa trên xà nhà, mênh mông chớp mắt, “Ta là thư a.”
Sắc mặt nam càng đỏ, tay bút hơi run rẩy, bút mực nhiễm đen nửa tờ giấy.
Rắn nhỏ thấy hắn khác thường, nhảy xuống, nhảy đến trước mặt hắn, để sát vào, “Sao vậy? A Ngôn.”
Nam hài vừa thấy nó tới gần, đối diện với đôi mắt kia, đầu quả tim đột nhiên run lên, thân thể chợt lui lại, “Ta… Ta không sao.”
Đôi mắt rắn nhỏ lộ ra biểu tình bi thương, “Còn nói không sao, có phải A Ngôn chán ghét ta không?”
Nam hài dùng sức lắc đầu, “Không có!”
Rắn nhỏ nghi hoặc lắc lắc cái đuôi, “Vậy sao A Ngôn lại trốn tránh ta?”
Nam hài lập tức không nói gì, thật lâu sau mới bình phục tâm tình, thanh thanh giọng nói nói: “Tiểu Ngư là nữ hài, ta là nam hài, nam nữ thụ thụ bất thân.”
Nam hài thích đọc sách, tri thức trong sách làm hắn sớm biết nam nữ là không thể có da thịt chi thân, nếu xảy ra, vậy cũng là nam nhân chiêm tiện nghi, phải cưới nàng.
Rắn nhỏ càng thêm không rõ nguyên nhân, “Nam nữ thụ thụ bất thân là cái gì? Ta không thể ở bên A Ngôn sao?”
Nhìn đôi mắt của nàng, bên trong không hề có tạp chất, hoàn toàn không phát giác mình đang nói cái gì, trái tim nam hài rung động, mặt đỏ tim đập, “Tiểu Ngư về sau phải cùng người mình thích ở bên nhau.”
“Ta thích A Ngôn!” Đôi mắt rân nhỏ tràn đầy vui sướng, sáng lấp lánh như ánh sao, rực rỡ lấp lánh.
Nam hài chỉ nghe được trái tim không ngừng truyền đến tiếng bùm bùm, trước mắt không phải là rắn nhỏ, mà là một nữ hài tóc đen mắt đỏ da như ngưng chi, khuôn mặt đáng yêu tinh xảo đẹp hơn tất cả những người hắn đã nhìn qua, lông mi dài hơi cong, mắt như hồ thu, nhất tần nhất tiếu đều (một nụ cười một cái liếc mắt) làm người muốn đưa cho nàng những thứ tốt đẹp nhất trên thế gian này.
Cho đến khi đôi mắt kia rũ xuống, trào ra những giọt nước mắt, đôi mắt nam hài đau đớn, bế rắn nhỏ lên ôn nhu nói: “Đừng khóc.”
Cũng không biết hóa ra rắn có thể khóc thành như vậy, làm người cực kỳ đau lòng.
Nốt ruồi đỏ giữa trán nam hài ẩn ẩn tỏa sáng, hắn chỉ lo an ủi rắn nhỏ vẫn chưa phát giác.
Rắn nhỏ khóc lóc khóc lóc liền ngủ rồi, mềm oặt nằm trong lòng hắn, làm nam hài dở khóc dở cười, trong lòng lại thập phần khó chịu.
Mặc kệ rắn nhỏ là nam hay là nữ, nam hài đều muốn chiếu cố nàng cả đời.