Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75
“Không biết.” Rắn nhỏ uể oải: “Đều đi rồi.”
Nam hài nhìn bộ dáng khổ sở của rắn nhỏ, bỗng nhiên nói: “Rắn ngốc, đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta đi.”
Rắn nhỏ nhảy lên vai nam hài, khôi phục lại bộ dạng vui vẻ, “Ta không phải là rắn ngốc, ta tên là Tiểu Ngư.”
*
Đây là một ngôi nhà cách chùa hơi xa, nhà gỗ đơn sơ, nóc nhà làm từ cỏ tranh, hàng rào đơn sơ thoạt nhìn rất yếu ớt, cảm giác đẩy là đổ, trong sân có một mảnh đất trồng rau, rau trồng cũng không cao bằng cỏ dại, hoang phế.
Bưng thuốc vào nhà, một cỗ mùi mốc truyền tới, một chiếc giường gỗ ở góc tường, có người đang ngủ bên trên, đến cái chăn cũng thập phần xưa cũ, tiếng ho khan làm ngời mệt mỏi.
Lại đi về phía trước, một phụ nhân gầy gò, sắc mặt xám trắng, nhắm chặt mắt, tóc bạc trắng nằm trên gối, nghe được thanh âm, hơi hơi mở đôi mắt vẩn đục, giọng nói khàn khàn tựa, “Là thiếu gia tới sao?”
Nam hài đặt thuốc lên mặt bàn, ngồi ở mép giường, đỡ phụ nhân lên, “Bà vú, ngày mai bà nhất định sẽ không sao, bà lại kiên trì một chút.”
Phụ nhân ngay cả muốn lắc đầu cũng không được, “Đừng làm chuyện vô dụng, nô tỳ biết thân thể của mình, thiếu gia a, đừng lmđi vào khu rừng đó nữa.”
Hốc mắt nam hài đỏ bừng, “Bà vú, ta chỉ còn lại có ngươi, đừng đi.”
Rắn nhỏ nấp trong cổ áo nam hài, nghe tiếng thật cẩn thận dò đầubra, không rõ nguyên do nghe hai người đối thoại, không biết vì sao nó vừa nhìn thấy biểu tình bi thương của nam hài, trong lòng liền không thoải mái, từ cổ áo chui ra, nhảy lên bàn gỗ.
Nam hài là người thiện lương lại tốt bụng, rắn nhỏ nhìn phụ nhân trên giường, đây là bà vú của hắn sao?
Rắn nhỏ nhìn thấy một tảng lớn sương đen từ trên đỉnh đầu phụ nhân, đây là dấu hiệu bà sắp chết.
Nghĩ đến thời điểm mẫu thân bỏ rơi nàng, nó cũng khổ sở như vậy.
Rắn nhỏ xà le le lưỡi, nhảy đến trước mặt nam hài, “Ta có biện pháp cứu bà vú của A Ngôn.”
Nam hài ngẩn ra, kinh hỉ hỏi: “Biện pháp gì?”
Rắn nhỏ nhớ lại quyển sách mình đọc trong rừng, “Muốn cứu một phàm nhân sắp chết, có thể dùng sinh mệnh của người khác để tục mệnh.”
“Dùng ta.” Nam hài vội nói.
Rắn nhỏ lắc lắc đầu: “Cần phải dùng giới tịn, ta nhìn thấy ngôi chùa này có một nữ hài bằng tuổi ngươi, có thể dùng nàng………”
“Không được!” Nam hài gọn gàng dứt khoát phản đối, “Tuyệt đối không được!”
Rắn nhỏ hoang mang khó hiểu, đôi mắt thuần tịnh lại nói ra những lời tàn khốc: “Vì sak không được? A Ngôn không phải muốn cứu bà vú sak? Chỉ cần dùng một chút thọ mệnh của nữ hài kia, liền có thể làm bà vú sống.”
“Tiểu Ngư!” Sắc mặt nam hài trầm xuống như hồ sâu.
Phụ nhân trên người đã ngủ, nam hài đút thuốc xong bưng chén ra ngoài, một cái tay khác cầm thân rắn của nó.
Một đường xóc nảy trở lại nhà ở, rắn nhỏ không chịu nổi cứ lắc lư như vậy, tránh né, “A Ngôn, như vậy ta thật là khó chịu, ngươi đặt ta xuống……”
Cho đến khi bị ném xuống bàn gỗ, nhìn vào đôi mắt của nam hài, rắn nhỏ rụt rụt thân thể, thật cẩn thận hỏi: “A Ngôn, ngươi đang tức giận sao?”
Nam hài không nói chuyện.
“Vì sao?” Rắn nhỏ thập phần hoang mang, bà vú không phải rất quan trọng sao với nam hài sao?
Nam hài hít sâu một hơi bình phục tâm tình, ngay sau đó dọn ghế ngồi trước mặt nó, bình tĩnh hỏi: “Có phải trong lòng Tiểu Ngư những người khác đều không phải người hay không?”
Rắn nhỏ nhìn khuôn mặt bình tĩnh của hắn, trong lòng càng thêm hoảng loạn, “Không phải, A Ngôn ở trong lòng ta quan trọng nhất quan trọng nhất.”
“Vậy những người khác thì sao?”
“Những người khác?” Rắn nhỏ vắt hết óc nghĩ nghĩ, “Bà vú rất quan trọng với A Ngôn, vậy cũng quan trọng với ta.”
Nghĩ đến cái gì lại nói thêm một câu: “Người A Ngôn cảm thấy quan trọng, Tiểu Ngư đều cảm thấy quan trọng.”
Nam hài nhìn bộ dáng khổ sở của rắn nhỏ, bỗng nhiên nói: “Rắn ngốc, đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta đi.”
Rắn nhỏ nhảy lên vai nam hài, khôi phục lại bộ dạng vui vẻ, “Ta không phải là rắn ngốc, ta tên là Tiểu Ngư.”
*
Đây là một ngôi nhà cách chùa hơi xa, nhà gỗ đơn sơ, nóc nhà làm từ cỏ tranh, hàng rào đơn sơ thoạt nhìn rất yếu ớt, cảm giác đẩy là đổ, trong sân có một mảnh đất trồng rau, rau trồng cũng không cao bằng cỏ dại, hoang phế.
Bưng thuốc vào nhà, một cỗ mùi mốc truyền tới, một chiếc giường gỗ ở góc tường, có người đang ngủ bên trên, đến cái chăn cũng thập phần xưa cũ, tiếng ho khan làm ngời mệt mỏi.
Lại đi về phía trước, một phụ nhân gầy gò, sắc mặt xám trắng, nhắm chặt mắt, tóc bạc trắng nằm trên gối, nghe được thanh âm, hơi hơi mở đôi mắt vẩn đục, giọng nói khàn khàn tựa, “Là thiếu gia tới sao?”
Nam hài đặt thuốc lên mặt bàn, ngồi ở mép giường, đỡ phụ nhân lên, “Bà vú, ngày mai bà nhất định sẽ không sao, bà lại kiên trì một chút.”
Phụ nhân ngay cả muốn lắc đầu cũng không được, “Đừng làm chuyện vô dụng, nô tỳ biết thân thể của mình, thiếu gia a, đừng lmđi vào khu rừng đó nữa.”
Hốc mắt nam hài đỏ bừng, “Bà vú, ta chỉ còn lại có ngươi, đừng đi.”
Rắn nhỏ nấp trong cổ áo nam hài, nghe tiếng thật cẩn thận dò đầubra, không rõ nguyên do nghe hai người đối thoại, không biết vì sao nó vừa nhìn thấy biểu tình bi thương của nam hài, trong lòng liền không thoải mái, từ cổ áo chui ra, nhảy lên bàn gỗ.
Nam hài là người thiện lương lại tốt bụng, rắn nhỏ nhìn phụ nhân trên giường, đây là bà vú của hắn sao?
Rắn nhỏ nhìn thấy một tảng lớn sương đen từ trên đỉnh đầu phụ nhân, đây là dấu hiệu bà sắp chết.
Nghĩ đến thời điểm mẫu thân bỏ rơi nàng, nó cũng khổ sở như vậy.
Rắn nhỏ xà le le lưỡi, nhảy đến trước mặt nam hài, “Ta có biện pháp cứu bà vú của A Ngôn.”
Nam hài ngẩn ra, kinh hỉ hỏi: “Biện pháp gì?”
Rắn nhỏ nhớ lại quyển sách mình đọc trong rừng, “Muốn cứu một phàm nhân sắp chết, có thể dùng sinh mệnh của người khác để tục mệnh.”
“Dùng ta.” Nam hài vội nói.
Rắn nhỏ lắc lắc đầu: “Cần phải dùng giới tịn, ta nhìn thấy ngôi chùa này có một nữ hài bằng tuổi ngươi, có thể dùng nàng………”
“Không được!” Nam hài gọn gàng dứt khoát phản đối, “Tuyệt đối không được!”
Rắn nhỏ hoang mang khó hiểu, đôi mắt thuần tịnh lại nói ra những lời tàn khốc: “Vì sak không được? A Ngôn không phải muốn cứu bà vú sak? Chỉ cần dùng một chút thọ mệnh của nữ hài kia, liền có thể làm bà vú sống.”
“Tiểu Ngư!” Sắc mặt nam hài trầm xuống như hồ sâu.
Phụ nhân trên người đã ngủ, nam hài đút thuốc xong bưng chén ra ngoài, một cái tay khác cầm thân rắn của nó.
Một đường xóc nảy trở lại nhà ở, rắn nhỏ không chịu nổi cứ lắc lư như vậy, tránh né, “A Ngôn, như vậy ta thật là khó chịu, ngươi đặt ta xuống……”
Cho đến khi bị ném xuống bàn gỗ, nhìn vào đôi mắt của nam hài, rắn nhỏ rụt rụt thân thể, thật cẩn thận hỏi: “A Ngôn, ngươi đang tức giận sao?”
Nam hài không nói chuyện.
“Vì sao?” Rắn nhỏ thập phần hoang mang, bà vú không phải rất quan trọng sao với nam hài sao?
Nam hài hít sâu một hơi bình phục tâm tình, ngay sau đó dọn ghế ngồi trước mặt nó, bình tĩnh hỏi: “Có phải trong lòng Tiểu Ngư những người khác đều không phải người hay không?”
Rắn nhỏ nhìn khuôn mặt bình tĩnh của hắn, trong lòng càng thêm hoảng loạn, “Không phải, A Ngôn ở trong lòng ta quan trọng nhất quan trọng nhất.”
“Vậy những người khác thì sao?”
“Những người khác?” Rắn nhỏ vắt hết óc nghĩ nghĩ, “Bà vú rất quan trọng với A Ngôn, vậy cũng quan trọng với ta.”
Nghĩ đến cái gì lại nói thêm một câu: “Người A Ngôn cảm thấy quan trọng, Tiểu Ngư đều cảm thấy quan trọng.”