Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Thiếu niên tuấn mỹ cầm ô, một người con gái đứng bên cạnh, tướng mạo đẹp mà ôn nhu, hai người đứng chung một chỗ, làm Thẩm Ngư đỏ hai mắt.
"Lại đây." Hà Nhất Trạch đứng trước mặt cô nói.
Thẩm Ngư nắm chặt hai tay, trên người lạnh lẽo cũng không cảm giác được, chỉ còn lại mãnh liệt phẫn nộ cùng chua xót.
Cô ở đây đợi hắn nửa tiếng, thổi nửa tiếng gió lạnh, chờ đợi lại là hắn và Nhan Sanh đứng chung một chỗ, nhàn hạ thoải mái giống như đi hẹn hò.
"Thẩm Ngư, ô này rất lớn, cậu mau tới đây đi, ngoài trời rất lạnh đó." Nhan Sanh hai má đỏ ửng, thẹn thùng nhìn thoáng qua Hà Nhất Trạch, cúi đầu.
Thẩm Ngư buông tay, giận quá hóa cười: "Thôi, chiếc ô này cũng quá nhỏ, tôi một cái bóng đen đi làm làm gì, đúng không, anh trai."
Dứt lời, Thẩm Ngư đội mũ áo, biến mất trong màn mưa.
Nhan Sanh giật mình, ngẩng đầu nhìn Hà Nhất Trạch, lại nhìn thấy hắn sắc mặt âm trầm, đầu quả tim run lên, nhỏ giọng kêu: " Nhất Trạch......"
Hà Nhất Trạch hít sâu một hơi, đưa ô cho cô ta, nói: "Cảm ơn ô của cậu, tôi về đây." Xoay người cũng biến mất trong màn mưa.
Nhan Sanh nắm chặt ô, sắc mặt trắng bệch.
*
Thẩm Ngư chạy về nhà cả người đã ướt sũng, cởi giày để chân trần đi vào phòng.
"Tiểu Ngư?" Hà mẫu từ trên sô pha đứng dậy, nhìn thấy người cô ướt sũng, kinh ngạc hô: "Con không mang ô sao? Tiểu Ngư a, mau vào trong phòng tắm nước nóng."
Thẩm Ngư không nói một tiếng, nhấc chân vào phòng.
Hà mẫu còn định nói gì đó lại nhìn thấy sắc mặt cô trắng bệch.
Cửa truyền đến tiếng mở cửa, Hà mẫu xoay người liền thấy Hà Nhất Trạch đi vào, toàn thân ướt đẫm.
"Nhất Trạch a, sao con cũng ướt đẫm vậy."
Hà Nhất Trạch tóc ướt che nửa khuôn mặt, ám trầm con ngươi nâng lên, nhìn thoáng qua phòng Thẩm Ngư, thu hồi ánh mắt nói: "Mẹ, con trở về phòng đây."
"Được rồi, nhanh về phòng tắm nước nóng." Hà mẫu vội nói.
Người đi rồi, Hà mẫu hoang mang ngồi trên sô pha, hai đứa làm sao vậy, chẳng lẽ không làm bài tốt?
*
Trở về phòng Thẩm Ngư hít hít cái mũi, trên người lạnh làm cô phải cuộn tròn người lại, đặt cặp sách lên bàn, ngồi trên ghế, hắt xì một cái.
【 Chị không đi tắm buổi tối sẽ phát sốt đó. 】
Hệ thống máy móc thanh âm mang theo quan tâm.
Thẩm Ngư xoa xoa cái mũi nói: "Sinh bệnh thì tốt, Hà Nhất Trạch vĩnh viễn khóa mình trong không gian của bản thân, không quan tâm người khác cũng không để bụng người khác, cứ công lược như vậy, muốn bao lâu mới có thể công lược thành công."
Hệ thống không nói nữa.
Thẩm Ngư ở ghế trên ngồi hai tiếng mới đi tắm, từ phòng tắm đi ra, đầu có chút đau, ngã vào trên giường nhanh chóng ngủ.
Hôm sau trời còn chưa sáng, Thẩm Ngư đã bị hệ thống đánh thức.
【 Ký chủ, chị đã hẹn Lý Thanh Sâm tới nhà cậu ta, theo cốt truyện, nữ phụ phải vui vẻ cả đêm không ngủ, sáng sớm tinh mơ liền đi. 】
Chống khăn trải giường muốn ngồi dậy, toàn thân lại rùng mình, đầu nặng chân nhẹ đi xuống giường, Thẩm Ngư không cần đo nhiệt độ cũng biết khẳng định trên 38 độ.
Đi ra cửa phòng đã nhìn thấy Hà Nhất Trạch cũng đi ra ngoài, phía sau đeo túi, nhìn qua phía cô.
Thẩm Ngư mặt không biểu tình dời tầm mắt, giơ tay lau mồ hôi trên trán, đi về phía cửa.
(づ。◕‿‿◕。)づVote vote vote(づ。◕‿‿◕。)づ
"Lại đây." Hà Nhất Trạch đứng trước mặt cô nói.
Thẩm Ngư nắm chặt hai tay, trên người lạnh lẽo cũng không cảm giác được, chỉ còn lại mãnh liệt phẫn nộ cùng chua xót.
Cô ở đây đợi hắn nửa tiếng, thổi nửa tiếng gió lạnh, chờ đợi lại là hắn và Nhan Sanh đứng chung một chỗ, nhàn hạ thoải mái giống như đi hẹn hò.
"Thẩm Ngư, ô này rất lớn, cậu mau tới đây đi, ngoài trời rất lạnh đó." Nhan Sanh hai má đỏ ửng, thẹn thùng nhìn thoáng qua Hà Nhất Trạch, cúi đầu.
Thẩm Ngư buông tay, giận quá hóa cười: "Thôi, chiếc ô này cũng quá nhỏ, tôi một cái bóng đen đi làm làm gì, đúng không, anh trai."
Dứt lời, Thẩm Ngư đội mũ áo, biến mất trong màn mưa.
Nhan Sanh giật mình, ngẩng đầu nhìn Hà Nhất Trạch, lại nhìn thấy hắn sắc mặt âm trầm, đầu quả tim run lên, nhỏ giọng kêu: " Nhất Trạch......"
Hà Nhất Trạch hít sâu một hơi, đưa ô cho cô ta, nói: "Cảm ơn ô của cậu, tôi về đây." Xoay người cũng biến mất trong màn mưa.
Nhan Sanh nắm chặt ô, sắc mặt trắng bệch.
*
Thẩm Ngư chạy về nhà cả người đã ướt sũng, cởi giày để chân trần đi vào phòng.
"Tiểu Ngư?" Hà mẫu từ trên sô pha đứng dậy, nhìn thấy người cô ướt sũng, kinh ngạc hô: "Con không mang ô sao? Tiểu Ngư a, mau vào trong phòng tắm nước nóng."
Thẩm Ngư không nói một tiếng, nhấc chân vào phòng.
Hà mẫu còn định nói gì đó lại nhìn thấy sắc mặt cô trắng bệch.
Cửa truyền đến tiếng mở cửa, Hà mẫu xoay người liền thấy Hà Nhất Trạch đi vào, toàn thân ướt đẫm.
"Nhất Trạch a, sao con cũng ướt đẫm vậy."
Hà Nhất Trạch tóc ướt che nửa khuôn mặt, ám trầm con ngươi nâng lên, nhìn thoáng qua phòng Thẩm Ngư, thu hồi ánh mắt nói: "Mẹ, con trở về phòng đây."
"Được rồi, nhanh về phòng tắm nước nóng." Hà mẫu vội nói.
Người đi rồi, Hà mẫu hoang mang ngồi trên sô pha, hai đứa làm sao vậy, chẳng lẽ không làm bài tốt?
*
Trở về phòng Thẩm Ngư hít hít cái mũi, trên người lạnh làm cô phải cuộn tròn người lại, đặt cặp sách lên bàn, ngồi trên ghế, hắt xì một cái.
【 Chị không đi tắm buổi tối sẽ phát sốt đó. 】
Hệ thống máy móc thanh âm mang theo quan tâm.
Thẩm Ngư xoa xoa cái mũi nói: "Sinh bệnh thì tốt, Hà Nhất Trạch vĩnh viễn khóa mình trong không gian của bản thân, không quan tâm người khác cũng không để bụng người khác, cứ công lược như vậy, muốn bao lâu mới có thể công lược thành công."
Hệ thống không nói nữa.
Thẩm Ngư ở ghế trên ngồi hai tiếng mới đi tắm, từ phòng tắm đi ra, đầu có chút đau, ngã vào trên giường nhanh chóng ngủ.
Hôm sau trời còn chưa sáng, Thẩm Ngư đã bị hệ thống đánh thức.
【 Ký chủ, chị đã hẹn Lý Thanh Sâm tới nhà cậu ta, theo cốt truyện, nữ phụ phải vui vẻ cả đêm không ngủ, sáng sớm tinh mơ liền đi. 】
Chống khăn trải giường muốn ngồi dậy, toàn thân lại rùng mình, đầu nặng chân nhẹ đi xuống giường, Thẩm Ngư không cần đo nhiệt độ cũng biết khẳng định trên 38 độ.
Đi ra cửa phòng đã nhìn thấy Hà Nhất Trạch cũng đi ra ngoài, phía sau đeo túi, nhìn qua phía cô.
Thẩm Ngư mặt không biểu tình dời tầm mắt, giơ tay lau mồ hôi trên trán, đi về phía cửa.
(づ。◕‿‿◕。)づVote vote vote(づ。◕‿‿◕。)づ