Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15
Đi xuống cầu thang Thẩm Ngư cảm thấy phía sau lành lạnh, đôi mắt hiện lên ý cười, nhìn giá trị hảo cảm, đã lên 3 sao.
Mộ Cung Mặc hảo cảm độ có thể lên nhanh như vậy, hẳn là do ảnh hưởng sâu trong lòng bất tri bất giác thay đổi.
Buổi chiều tan học, Thẩm Ngư không trực tiếp về nhà, mà đi theo phía sau nữ chủ Ngô Cấm.
Gia đình Ngô Cấm đang ở cũng không tốt, cha mẹ nuôi đều đi làm công, cũng không nguyện ý tri trả tiền ăn học cho Ngô Cấm. Bọn họ nuôi Ngô Cấm vì lúc đó chưa có con, nhưng sau một năm thì mẹ nuôi bỗng nhiên mang thai, sinh một đứa con trai, cho nên cũng không đối xử với Ngô Cấm tốt như trước.
Tiền Ngô Cấm đi học là do chính bản thân kiếm vì biết rằng cha mẹ nuôi sẽ không cho cô ấy tiền để đi học.
Quan trọng là hai người kia cũng không nói cho Ngô Cấm biết bọn họ không phải cha mẹ ruột.
Thẩm Ngư đi theo Ngô Cấm vào một quán ăn, đứng ở góc tường nhìn Ngô Cấm mặc đồng phục của quán phục vụ khách hàng.
Ngô Cấm ở nhà cũng không làm việc nhà nhiều, làm việc hơi luống cuống tay chân, đã có ba vị khách phản ánh, quản lý gọi vào mắng vài ba câu.
Thẩm Ngư đi theo Ngô Cẩm bởi vì một đoạn trong cốt truyện.
Cốt truyện, trong lúc Ngô Cấm bưng thức ăn ra bàn, không cẩn thận làm dầu mỡ của thức ăn bắn vào trên người của một vị khách, vị khách kia tức giận, chửi bới Ngô Cấm, còn bắt bồi thường áo khoác cho hắn.
Ngô Cấm làm sao có nhiều tiền như vậy, cúi đầu xin lỗi.
Vị khách kia tức giận đẩy Ngô Cấm, Ngô Cấm không đứng vững ngã vào trên người Mộ Cung Mặc đang uống rượu.
Hai người hai mắt nhìn nhah, liếc mắt đưa tình, Mộ Cung Mặc nhìn đôi mắt Ngô Cấm nhớ đến người mình hằng đêm vẫn mơ thấy, hảo cảm lập tức bay lên.
Ngô Cấm hốt hoảng thất thố đứng lên, vị khách kia tiếp tục làm ầm, bị Mộ Cung Mặc đánh chạy.
【 Ký chủ, cốt truyện đã bắt đầu rồi, cô không đi ngăn cản sao? 】 Hệ thống nhìn nữ chủ Ngô Cấm ngã vào trên người Mộ Cung Mặc, ngữ khí sốt ruột hơn.
Thẩm Ngư cười cười lắc đầu, "Tôi thích khó khắn, cứ như vậy đi, tôi thật muốn nhìn, sau khi Mộ Cung Mặc biết tất cả, đối mặt hai người, sẽ lựa chọn như thế nào."
【 Ký chủ......】
Hệ thống có chút không thể tin, nó còn chưa gặp qua ký chủ nào như vậy, chưa có ký chủ nào giống cô, nhìn nam nữ chủ tương thân tương ái mà không đi ngăn cản.
Nghĩ đến hậu quả hi nhiệm vụ thất bại, trong lòng nước mắt chảy như suối.
"Đi, nên trở về rồi." Thẩm Ngư dứt lời muốn đi, nhưng trước mắt nhoáng lên, nồng nặc mùi rượu tràn ngập chóp mũi.
"Đừng đi...... Đừng đi........." Một người ghé vào trên người cô lẩm bẩm tự nói.
Thẩm Ngư sắc mặt đen như than: "......"
Ai có thể nói cho cô, Mộ Cung Mặc vừa mới ở quán ăn, nháy mắt đã đến đây?
Hệ thống yếu ớt nhắc nhở 【 Hắn đã sớm tới đây...... Tôi muốn nhắc nhở cô......】
Thẩm Ngư nghĩ đến thiết lập tính cách của nguyên thân, sắc mặt chuyển thành kinh hoảng, lui về phía sau muốn đẩy người trên người mình ra, "...... Bạn học...... Cậu tỉnh tỉnh......"
Mộ Cung Mặc giống như đã ngủ say, không nhúc nhích dựa vào trên người cô.
Thẩm Ngư chỉ cao đến ngực hắn, nào có sức lực bị hắn dựa vào, một lát đã thở hồng hộc, liều mạng đẩy về phía trước nhưng làm sao cũng không đẩy được, "Bạn học, cậu tỉnh tỉnh......"
Mộ Cung Mặc vẫn ngủ như lợn chết.
Nhìn bầu trời dần tối lại, đèn đường sáng lên, Thẩm Ngư liều mạng kéo Mộ Cung Mặc đi về phía trước.
Từng bước một đi đến công viên cách đó không xa, đẩy hắn lên trên ghế, thở hổn hển bình ổn hơi thở.
"Cốt truyện sao lại thay đổi?" Thẩm Ngư cau mày nhìn người đang ngồi trên ghế, ở trong lòng hỏi hệ thống.
【 Tôi cũng không biết......】
_______________
Vote vote vote
Mộ Cung Mặc hảo cảm độ có thể lên nhanh như vậy, hẳn là do ảnh hưởng sâu trong lòng bất tri bất giác thay đổi.
Buổi chiều tan học, Thẩm Ngư không trực tiếp về nhà, mà đi theo phía sau nữ chủ Ngô Cấm.
Gia đình Ngô Cấm đang ở cũng không tốt, cha mẹ nuôi đều đi làm công, cũng không nguyện ý tri trả tiền ăn học cho Ngô Cấm. Bọn họ nuôi Ngô Cấm vì lúc đó chưa có con, nhưng sau một năm thì mẹ nuôi bỗng nhiên mang thai, sinh một đứa con trai, cho nên cũng không đối xử với Ngô Cấm tốt như trước.
Tiền Ngô Cấm đi học là do chính bản thân kiếm vì biết rằng cha mẹ nuôi sẽ không cho cô ấy tiền để đi học.
Quan trọng là hai người kia cũng không nói cho Ngô Cấm biết bọn họ không phải cha mẹ ruột.
Thẩm Ngư đi theo Ngô Cấm vào một quán ăn, đứng ở góc tường nhìn Ngô Cấm mặc đồng phục của quán phục vụ khách hàng.
Ngô Cấm ở nhà cũng không làm việc nhà nhiều, làm việc hơi luống cuống tay chân, đã có ba vị khách phản ánh, quản lý gọi vào mắng vài ba câu.
Thẩm Ngư đi theo Ngô Cẩm bởi vì một đoạn trong cốt truyện.
Cốt truyện, trong lúc Ngô Cấm bưng thức ăn ra bàn, không cẩn thận làm dầu mỡ của thức ăn bắn vào trên người của một vị khách, vị khách kia tức giận, chửi bới Ngô Cấm, còn bắt bồi thường áo khoác cho hắn.
Ngô Cấm làm sao có nhiều tiền như vậy, cúi đầu xin lỗi.
Vị khách kia tức giận đẩy Ngô Cấm, Ngô Cấm không đứng vững ngã vào trên người Mộ Cung Mặc đang uống rượu.
Hai người hai mắt nhìn nhah, liếc mắt đưa tình, Mộ Cung Mặc nhìn đôi mắt Ngô Cấm nhớ đến người mình hằng đêm vẫn mơ thấy, hảo cảm lập tức bay lên.
Ngô Cấm hốt hoảng thất thố đứng lên, vị khách kia tiếp tục làm ầm, bị Mộ Cung Mặc đánh chạy.
【 Ký chủ, cốt truyện đã bắt đầu rồi, cô không đi ngăn cản sao? 】 Hệ thống nhìn nữ chủ Ngô Cấm ngã vào trên người Mộ Cung Mặc, ngữ khí sốt ruột hơn.
Thẩm Ngư cười cười lắc đầu, "Tôi thích khó khắn, cứ như vậy đi, tôi thật muốn nhìn, sau khi Mộ Cung Mặc biết tất cả, đối mặt hai người, sẽ lựa chọn như thế nào."
【 Ký chủ......】
Hệ thống có chút không thể tin, nó còn chưa gặp qua ký chủ nào như vậy, chưa có ký chủ nào giống cô, nhìn nam nữ chủ tương thân tương ái mà không đi ngăn cản.
Nghĩ đến hậu quả hi nhiệm vụ thất bại, trong lòng nước mắt chảy như suối.
"Đi, nên trở về rồi." Thẩm Ngư dứt lời muốn đi, nhưng trước mắt nhoáng lên, nồng nặc mùi rượu tràn ngập chóp mũi.
"Đừng đi...... Đừng đi........." Một người ghé vào trên người cô lẩm bẩm tự nói.
Thẩm Ngư sắc mặt đen như than: "......"
Ai có thể nói cho cô, Mộ Cung Mặc vừa mới ở quán ăn, nháy mắt đã đến đây?
Hệ thống yếu ớt nhắc nhở 【 Hắn đã sớm tới đây...... Tôi muốn nhắc nhở cô......】
Thẩm Ngư nghĩ đến thiết lập tính cách của nguyên thân, sắc mặt chuyển thành kinh hoảng, lui về phía sau muốn đẩy người trên người mình ra, "...... Bạn học...... Cậu tỉnh tỉnh......"
Mộ Cung Mặc giống như đã ngủ say, không nhúc nhích dựa vào trên người cô.
Thẩm Ngư chỉ cao đến ngực hắn, nào có sức lực bị hắn dựa vào, một lát đã thở hồng hộc, liều mạng đẩy về phía trước nhưng làm sao cũng không đẩy được, "Bạn học, cậu tỉnh tỉnh......"
Mộ Cung Mặc vẫn ngủ như lợn chết.
Nhìn bầu trời dần tối lại, đèn đường sáng lên, Thẩm Ngư liều mạng kéo Mộ Cung Mặc đi về phía trước.
Từng bước một đi đến công viên cách đó không xa, đẩy hắn lên trên ghế, thở hổn hển bình ổn hơi thở.
"Cốt truyện sao lại thay đổi?" Thẩm Ngư cau mày nhìn người đang ngồi trên ghế, ở trong lòng hỏi hệ thống.
【 Tôi cũng không biết......】
_______________
Vote vote vote