-
Chương 118
【 Đang truyền tống thế giới......】
【 Đã đổi hệ thống tâm nguyện...... Nhiệm vụ ở thế giới này là: Hoàn thành tâm nguyện của nguyên thân. 】
"Tâm nguyện gì?"
【 Tâm nguyện của nguyên thân: Tôi không biết cái gì là vui vẻ, cái gì là khổ sở, ngay cả tư vị của hạnh phúc cũng không biết, tôi muốn có cảm xúc như người bình thường, sống giống người bình thường. 】
【 Còn có, mẹ tôi, tôi không muốn bà chết. 】
Thẩm Ngư nghe không phải là âm thanh lạnh băng của máy móc, mà là giọng nói non nớt mềm mại của một cô gái, giọng nói không có cảm tình, không phải lạnh nhạt, mà là bình tĩnh.
【 Truyền tống thế giới thành công...... Thế giới này tôi sẽ không xuất hiện, ký chủ phải tự giải quyết mọi chuyện, sau khi hoàn thành nhiệm vụ tôi sẽ đi đón cô. 】
【 Ký chủ, gặp lại sau. 】
Thẩm Ngư nhắm mắt lại, giọng nói bên tai càng ngày càng nhẹ, cho đến khi biến mất, còn chưa tỉnh lại, thân thể đã bị xóc nảy, đột nhiên mở mắt ra, bốn phía ngồi đầy người.
Đây là xe buýt công cộng, trên xe ngồi đầy người, tiếng cắn hạt dưa cũng tiếng ngáy ồn ào không ngủ được, mùa hè nóng bức đổ mồ hôi đầy người, ghế sau lưng cũng dính mồ hôi.
Chóp mũi có mùi lạ, mùi thuốc lá trộn lẫn với mùi phân gà, làm đầu choáng mắt hoa, hàng ghế cuối bên trái sát cửa sổ có một cô bé đang ngồi, bên cạnh là một người phụ nữ, người phụ nữ đã ngủ, đầu đặt trên hàng ghế trước, xóc nảy theo đường đi.
Cô bé che miệng, giơ tay đẩy đẩy người phụ nữ bên cạnh, dạ dày quay cuồng, cổ họng trào ra rất nhiều nước bọt, đây là sắp nôn.
Người phụ nữ tỉnh dậy, vừa nhìn thấy, đã vội vàng lấy túi nilon ra, mở ra đưa tới bên miệng cô bé.
Cô bé lập tức nôn ra, đôi mắt trắng dã, nước mắt sinh lý tràn ra, người phụ nữ thấy thế cực kỳ đau lòng, duỗi tay vỗ vỗ lưng cô, nói: "Tiểu Ngư, từ từ, đừng để bị sặc."
Không biết nôn bao lâu, cổ họng vừa đau vừa chua, đỡ ghế đứng lên, đặt túi bóng xuống dưới chân, mới nghiêm túc nhìn người phụ nữ trước mắt.
Người phụ nữ này là Hà Phương, cô tên Lý Tiểu Ngư.
Hà Phương và chồng mình mở một nhà máy, khoảng thời gian trước phá sản, ngày đêm bôn ba, bất hạnh xảy ra tai nạn xe cộ, phải bán nhà trong trấn trên, mới trả hết nợ.
Hà Phương không có cách nào, mới dẫn con gái mình về thôn, trong thôn bà và chồng có một căn nhà hai tầng, là nơi đặt chân duy nhất.
Sổ khám bệnh buổi sáng đi bệnh viện kiểm tra bởi vì xóc nảy mà bị rơi xuống dưới chân, Hà Phương cúi người định nhặt, cô nhanh chóng cúi người nhặt trước, đưa cho mẹ, "Mẹ."
Bàn tay Hà Phương run rẩy cầm lấy, nhấp chặt môi, đặt tay lên đầu gối, cúi người hỏi: "Tiểu Ngư chuyển trường, muốn tới trường mới, con có sợ không?"
Lý Tiểu Ngư nghĩ nghĩ lắc đầu nói, "Không sợ hãi, có mẹ."
"Nhưng nếu mẹ không ở thì sao?"
"Vậy con cũng không sợ, con đã lớn rồi, có thể bảo vệ mẹ."
Xe không ngừng xóc nảy, phong cảnh ngoài cửa sổ xẹt qua, trên mặt kính là hình ảnh ánh mắt đau lòng của Hà Phương, "Bảo bối của mẹ, mẹ xin lỗi con."
Con bé nguyên bản có thể sống trong căn nhà ấm áp, hưởng thụ sự vui vẻ ở tuổi này, nhưng vì bọn họ, từ một đại tiểu thư trở thành người nông thôn.
Về sau khổ như vậy, một mình bà khổ thì thôi, vì sao lại liên lụy tới con gái bảo bối của bà.
Lý Tiểu Ngư ngoan ngoãn, "Mẹ không có lỗi gì a, Tiểu Ngư ở đâu cũng vui vẻ."
【 Đã đổi hệ thống tâm nguyện...... Nhiệm vụ ở thế giới này là: Hoàn thành tâm nguyện của nguyên thân. 】
"Tâm nguyện gì?"
【 Tâm nguyện của nguyên thân: Tôi không biết cái gì là vui vẻ, cái gì là khổ sở, ngay cả tư vị của hạnh phúc cũng không biết, tôi muốn có cảm xúc như người bình thường, sống giống người bình thường. 】
【 Còn có, mẹ tôi, tôi không muốn bà chết. 】
Thẩm Ngư nghe không phải là âm thanh lạnh băng của máy móc, mà là giọng nói non nớt mềm mại của một cô gái, giọng nói không có cảm tình, không phải lạnh nhạt, mà là bình tĩnh.
【 Truyền tống thế giới thành công...... Thế giới này tôi sẽ không xuất hiện, ký chủ phải tự giải quyết mọi chuyện, sau khi hoàn thành nhiệm vụ tôi sẽ đi đón cô. 】
【 Ký chủ, gặp lại sau. 】
Thẩm Ngư nhắm mắt lại, giọng nói bên tai càng ngày càng nhẹ, cho đến khi biến mất, còn chưa tỉnh lại, thân thể đã bị xóc nảy, đột nhiên mở mắt ra, bốn phía ngồi đầy người.
Đây là xe buýt công cộng, trên xe ngồi đầy người, tiếng cắn hạt dưa cũng tiếng ngáy ồn ào không ngủ được, mùa hè nóng bức đổ mồ hôi đầy người, ghế sau lưng cũng dính mồ hôi.
Chóp mũi có mùi lạ, mùi thuốc lá trộn lẫn với mùi phân gà, làm đầu choáng mắt hoa, hàng ghế cuối bên trái sát cửa sổ có một cô bé đang ngồi, bên cạnh là một người phụ nữ, người phụ nữ đã ngủ, đầu đặt trên hàng ghế trước, xóc nảy theo đường đi.
Cô bé che miệng, giơ tay đẩy đẩy người phụ nữ bên cạnh, dạ dày quay cuồng, cổ họng trào ra rất nhiều nước bọt, đây là sắp nôn.
Người phụ nữ tỉnh dậy, vừa nhìn thấy, đã vội vàng lấy túi nilon ra, mở ra đưa tới bên miệng cô bé.
Cô bé lập tức nôn ra, đôi mắt trắng dã, nước mắt sinh lý tràn ra, người phụ nữ thấy thế cực kỳ đau lòng, duỗi tay vỗ vỗ lưng cô, nói: "Tiểu Ngư, từ từ, đừng để bị sặc."
Không biết nôn bao lâu, cổ họng vừa đau vừa chua, đỡ ghế đứng lên, đặt túi bóng xuống dưới chân, mới nghiêm túc nhìn người phụ nữ trước mắt.
Người phụ nữ này là Hà Phương, cô tên Lý Tiểu Ngư.
Hà Phương và chồng mình mở một nhà máy, khoảng thời gian trước phá sản, ngày đêm bôn ba, bất hạnh xảy ra tai nạn xe cộ, phải bán nhà trong trấn trên, mới trả hết nợ.
Hà Phương không có cách nào, mới dẫn con gái mình về thôn, trong thôn bà và chồng có một căn nhà hai tầng, là nơi đặt chân duy nhất.
Sổ khám bệnh buổi sáng đi bệnh viện kiểm tra bởi vì xóc nảy mà bị rơi xuống dưới chân, Hà Phương cúi người định nhặt, cô nhanh chóng cúi người nhặt trước, đưa cho mẹ, "Mẹ."
Bàn tay Hà Phương run rẩy cầm lấy, nhấp chặt môi, đặt tay lên đầu gối, cúi người hỏi: "Tiểu Ngư chuyển trường, muốn tới trường mới, con có sợ không?"
Lý Tiểu Ngư nghĩ nghĩ lắc đầu nói, "Không sợ hãi, có mẹ."
"Nhưng nếu mẹ không ở thì sao?"
"Vậy con cũng không sợ, con đã lớn rồi, có thể bảo vệ mẹ."
Xe không ngừng xóc nảy, phong cảnh ngoài cửa sổ xẹt qua, trên mặt kính là hình ảnh ánh mắt đau lòng của Hà Phương, "Bảo bối của mẹ, mẹ xin lỗi con."
Con bé nguyên bản có thể sống trong căn nhà ấm áp, hưởng thụ sự vui vẻ ở tuổi này, nhưng vì bọn họ, từ một đại tiểu thư trở thành người nông thôn.
Về sau khổ như vậy, một mình bà khổ thì thôi, vì sao lại liên lụy tới con gái bảo bối của bà.
Lý Tiểu Ngư ngoan ngoãn, "Mẹ không có lỗi gì a, Tiểu Ngư ở đâu cũng vui vẻ."