-
Chương 99
Nháy mắt, người dưới đài nhìn thấu cũng hét lên, chen chúc chạy ra ngoài, đuốc trụ bình hoa trang trí bị đụng vào trên mặt đất, trường hợp hỗn loạn chỉ có người trên đài sợ tới mức không dám cử động, co thành một đoàn thét chói tai.
Mục Vũ đứng tại chỗ nhìn một màn này, máu ấm áp trên mặt chảy xuống sàn nhà, trước mắt xuất hiện một bóng đen, áo gấm đen hòa hợp với ánh đèn tối tăm, người kia đeo mặt nạ, làm người không dám nhìn thẳng, khí thế cường đại làm mọi người ở đây đều khó có thể thở nổi.
Người nọ đứng ở trước mặt nàng, Mục Vũ nhìn cặp mắt sâu thẳm kia, đầu đột nhiên đau đớn, giống như có một loại cảm giác quen thuộc, đã từng nhìn thấy đôi mắt này ở đâu đó, nhưng nàng càng muốn nhớ đầu lại càng đau.
Đau đến nằm liệt trên mặt đất, ngón tay che lại trán.
Mục Tuyết là người đầu tiên phản ứng lại, nhìn người nam nhân giết chết lão nam nhân kia, từng bước đi tới bên cạnh Mục Vũ, đồng tử co rụt lại, mang theo mừng như điên và kích động nhìn ngượi nọ hồi lâu, người này nhất định là nam chủ, thân phận tuyệt đối không bình thường, nếu có thể làm người nam nhân này yêu mình, vậy cuộc đời nàng ta sẽ hạnh phúc như trong tiểu thuyết.
Nàng ta suy nghĩ đặc biệt nhiều, ngay cả chuyện sinh con cùng người nam nhân này cũng đã nghĩ tới, áp xuống cảm xúc trong lòng, Mục Tuyết đứng lên trong đám người đang ngồi xổm có vẻ đột ngột, thấy hành động của nàng ta, một nữ tử có quan hệ tốt nhớ tình cũ, giữ chặt cổ tay nàng ta lại, kinh nghi nói: “Tuyết Nhi, ngươi không muốn sống nữa sao? Người nọ chính là sát nhân ma! Ngươi qua đó làm gì?”
Mục Tuyết lúc này nơi nào lo lắng, dùng sức đẩy người kia ra, không quan tâm đi tới chỗ nam nhân kia.
Bên kia Mục Vũ cũng không nhìn thấy nam nhân tới gần, đầu đau đớn tựa kim đâm, bỗng nhiên trên đầu hơi nặng, đánh gãy nàng suy nghĩ.
Mục Vũ giật mình ngẩng đầu, trước mắt một mảnh đen nhánh.
Nam nhân cởi áo choàng khoác cho nàng, áo choàng to rộng che khuất toàn bộ thân thể của nàng.
Chỉ thấy nàng xốc mũ lên, đôi mắt nhìn thẳng hắn, bên trong không có một chút sợ hãi, tràn đầy nghi hoặc, đầu ngón tay mượt mà nâng lên, chậm rãi tới gần mặt nạ của hắn.
Nam nhân cả người cứng đờ, cho đến khi ngón tay kia dừng trên mặt nạ, chạm vào khóe mắt hắn.
Khóe môi nàng hé mở, “A……”
Trái tim nam nhân ngừng đập, đồng tử mở to, nhìn cánh môi nàng mở ra lại đóng lại.
Lúc này, một người ngăn trước mặt bọn họ, nam nhân bị người xông tới đẩy ra, nàng cũng bị người nọ đẩy đến phía sau.
Sắc mặt Mục Tuyết tái nhợt, run rẩy cầm tay nàng, lấy hết can đảm quát to “Không, không cần thương tổn muội muội của ta, nàng cái gì cũng không biết, ta cầu xin ngươi không cần thương tổn nàng.”
Giọng nói run rẩy, hai mắt cứng cỏi che dấu sự sợ hãi, dũng cảm trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt.
Nam nhân mày kiếm nhíu lại, bị đánh gãy phẫn nộ làm độ ấm xung quanh giảm xuống, mắt đen trào ra sát ý giống như nhìn vật chết mà nhìn nàng ta.
Một loại nguy cơ nhe bị rắn độc theo dõi bao phủ lấy Mục Tuyết, kinh hãi làm cả người nàng ta rét run, nàng ta không thấy được xung quanh, những sợi khí đen đang chậm rãi tới gần mình.
Mục Vũ lúc này bỗng nhiên ngã xuống đất, nam nhân thấy thế quanh thân lạnh lẽo tán loạn, thân hình chợt lóe, ôm nàng vào trong ngực, còn chưa bế lên, một cánh tay nhỏ kéo góc áo hắn, giọng nói của nàng nhỏ như muỗi kêu: “Tỷ tỷ…… Tỷ tỷ……”
Tặng ZLY0102 vì đoán đúng nhá
Ư Ư: Đố biết mai bạn Mục Vũ bị đưa đi đâu
Mục Vũ đứng tại chỗ nhìn một màn này, máu ấm áp trên mặt chảy xuống sàn nhà, trước mắt xuất hiện một bóng đen, áo gấm đen hòa hợp với ánh đèn tối tăm, người kia đeo mặt nạ, làm người không dám nhìn thẳng, khí thế cường đại làm mọi người ở đây đều khó có thể thở nổi.
Người nọ đứng ở trước mặt nàng, Mục Vũ nhìn cặp mắt sâu thẳm kia, đầu đột nhiên đau đớn, giống như có một loại cảm giác quen thuộc, đã từng nhìn thấy đôi mắt này ở đâu đó, nhưng nàng càng muốn nhớ đầu lại càng đau.
Đau đến nằm liệt trên mặt đất, ngón tay che lại trán.
Mục Tuyết là người đầu tiên phản ứng lại, nhìn người nam nhân giết chết lão nam nhân kia, từng bước đi tới bên cạnh Mục Vũ, đồng tử co rụt lại, mang theo mừng như điên và kích động nhìn ngượi nọ hồi lâu, người này nhất định là nam chủ, thân phận tuyệt đối không bình thường, nếu có thể làm người nam nhân này yêu mình, vậy cuộc đời nàng ta sẽ hạnh phúc như trong tiểu thuyết.
Nàng ta suy nghĩ đặc biệt nhiều, ngay cả chuyện sinh con cùng người nam nhân này cũng đã nghĩ tới, áp xuống cảm xúc trong lòng, Mục Tuyết đứng lên trong đám người đang ngồi xổm có vẻ đột ngột, thấy hành động của nàng ta, một nữ tử có quan hệ tốt nhớ tình cũ, giữ chặt cổ tay nàng ta lại, kinh nghi nói: “Tuyết Nhi, ngươi không muốn sống nữa sao? Người nọ chính là sát nhân ma! Ngươi qua đó làm gì?”
Mục Tuyết lúc này nơi nào lo lắng, dùng sức đẩy người kia ra, không quan tâm đi tới chỗ nam nhân kia.
Bên kia Mục Vũ cũng không nhìn thấy nam nhân tới gần, đầu đau đớn tựa kim đâm, bỗng nhiên trên đầu hơi nặng, đánh gãy nàng suy nghĩ.
Mục Vũ giật mình ngẩng đầu, trước mắt một mảnh đen nhánh.
Nam nhân cởi áo choàng khoác cho nàng, áo choàng to rộng che khuất toàn bộ thân thể của nàng.
Chỉ thấy nàng xốc mũ lên, đôi mắt nhìn thẳng hắn, bên trong không có một chút sợ hãi, tràn đầy nghi hoặc, đầu ngón tay mượt mà nâng lên, chậm rãi tới gần mặt nạ của hắn.
Nam nhân cả người cứng đờ, cho đến khi ngón tay kia dừng trên mặt nạ, chạm vào khóe mắt hắn.
Khóe môi nàng hé mở, “A……”
Trái tim nam nhân ngừng đập, đồng tử mở to, nhìn cánh môi nàng mở ra lại đóng lại.
Lúc này, một người ngăn trước mặt bọn họ, nam nhân bị người xông tới đẩy ra, nàng cũng bị người nọ đẩy đến phía sau.
Sắc mặt Mục Tuyết tái nhợt, run rẩy cầm tay nàng, lấy hết can đảm quát to “Không, không cần thương tổn muội muội của ta, nàng cái gì cũng không biết, ta cầu xin ngươi không cần thương tổn nàng.”
Giọng nói run rẩy, hai mắt cứng cỏi che dấu sự sợ hãi, dũng cảm trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt.
Nam nhân mày kiếm nhíu lại, bị đánh gãy phẫn nộ làm độ ấm xung quanh giảm xuống, mắt đen trào ra sát ý giống như nhìn vật chết mà nhìn nàng ta.
Một loại nguy cơ nhe bị rắn độc theo dõi bao phủ lấy Mục Tuyết, kinh hãi làm cả người nàng ta rét run, nàng ta không thấy được xung quanh, những sợi khí đen đang chậm rãi tới gần mình.
Mục Vũ lúc này bỗng nhiên ngã xuống đất, nam nhân thấy thế quanh thân lạnh lẽo tán loạn, thân hình chợt lóe, ôm nàng vào trong ngực, còn chưa bế lên, một cánh tay nhỏ kéo góc áo hắn, giọng nói của nàng nhỏ như muỗi kêu: “Tỷ tỷ…… Tỷ tỷ……”
Tặng ZLY0102 vì đoán đúng nhá
Ư Ư: Đố biết mai bạn Mục Vũ bị đưa đi đâu