Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 53: Ngày mưa năm ấy
Trong phòng, Đinh Tiểu Lộ được nữ hầu thay quần áo, rồi đỡ cô lên giường. Cô có thể nghe thấy tiếng đập đồ, âm thanh chát chúa của sự đổ vỡ. Đinh Tiểu Lộ nhắm mắt lại, cô không muốn quan tâm thêm nữa.
" Đinh tiểu thư, tôi biết cô đang rất hận chúng tôi. Nhưng cô yên tâm, sau khi vết thương trên người cô khỏi hẳn, thì cô có thể rời khỏi đây." Hứa quản gia đi vào, khuôn mặt già nua, giọng nói như muốn cầu xin cô. Một năm qua, trên mặt ông đã có thêm nhiều nếp nhăn.
" Cô bạn đi theo tôi đang ở đâu?" Đinh Tiểu Lộ mở mắt nhìn ông hỏi.
" Cô gái đó vẫn ổn, chỉ là chân cô ấy còn đau, chưa thể đi lại nhiều. Buổi chiều tôi sẽ đưa cô đến gặp cô ấy." Hứa quản gia thành thật trả lời.
" Cảm ơn ông!" Nói xong Đinh Tiểu Lộ lại nhắm mắt, vờ như đang ngủ.
Hứa quản gia cũng không ở lại làm phiền cô, ông quay người đi ra ngoài. Tiếng cửa phòng đóng lại, Đinh Tiểu Lộ lại mở mắt ra.
Lúc nãy khuôn mặt của Đông Phương Tước rất giận dữ, nó in hằn trong đầu cô. Đinh Tiểu Lộ thở dài, cô lục tìm những kí ức lúc nhỏ.
Mười tám năm trước.
Trong một chiều mưa tầm tã, Bạch Nguyệt Sam mẹ cô, đưa cô đến siêu thị mua thực phẩm. Lúc chuẩn bị trở về thì trời mưa vần vũ, sấm chớp đùng đùng, mọi người đều không dám đi ra khỏi siêu thị, cô và mẹ mình cũng vậy
Trong lúc chờ đợi mưa tạnh, Đinh Tiểu Lộ nhìn ra ngoài cửa kính, cô nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé. Dường như cơ thể không khỏe, loạng choạng sau màn mưa trắng xóa, rồi ngã hẳn xuống đất. Đinh Tiểu Lộ bất ngờ, cô liền kéo tay Bạch Nguyệt Sam.
" Mami, đằng kia hình như có người té ngã!" Cô đưa tay chỉ về phía trước nói.
" Thật sao?" Bạch Nguyệt Sam liền nhìn theo hướng cô chỉ, quả thật có một bóng người đang nằm trên đất.
" Mami, chúng ta nên giúp đỡ họ có phải không?" Đinh Tiểu Lộ tròn xoe mắt nhìn bà, Đinh Tiểu Lộ lúc nhỏ trông rất là đáng yêu.
" Tất nhiên rồi con gái, ta không thể thấy chết mà không cứu. Mẹ sẽ ra ngoài xem thử, con ở yên đây chờ mẹ một chút!" Bạch Nguyệt Sam có một tấm lòng nhân hậu, đến tính mạng con vật bà còn muốn cứu, huống chi là tính mạng của một con người. Bà cười hiền từ với Đinh Tiểu Lộ, gật đầu nói.
" Con biết rồi mami!" Đinh Tiểu Lộ nở nụ cười toe toét.
Bạch Nguyệt Sam đứng lên đi ra cửa, mưa rất lớn, gió lại to. Bà chầm chậm đi qua bên kia đường, người bà bị mưa xối ướt sũng. Khó khắn lắm, Bạch Nguyệt Sam mới đến nơi, bà nhìn thấy một bé trai, đang nằm thoi thóp trên lề đường, bà dùng tay chạm vào người nó. Đến nỗi bà cũng giật mình, đứa trẻ đang sốt rất cao.
Bạch Nguyệt Sam không chần chừ, bà bế đứa bé lên, đưa nó vào trong. Có lẽ nó lạnh, nên cứ rúc cơ thể bé nhỏ vào người bà, để tìm một chút hơi ấm. Thật may mắn, một lúc sau trời cũng tạnh mưa, bà liền gọi xe, đưa nó và Đinh Tiểu Lộ trở về nhà.
Được Bạch Nguyệt Sam chăm sóc tận tình, bé trai cũng dần khỏe lại, nhưng khi nó tỉnh lại, thì nhìn bà và Đinh Tiểu Lộ bằng đôi mắt lạnh lẽo.
" Con đói không? Ta có nấu cháo!" Bạch Nguyệt Sam không để ý đến đôi mắt của nó, bà dịu dàng hỏi.
Nó nhìn vẻ mặt phúc hậu của bà, chợt thấy ấm áp. Lần đầu tiên có người nhìn nó mà trong mắt không có sự căm ghét, ngược lại là sự quan tâm, dịu dàng.
Nó nhẹ gật đầu, bụng nó cũng đã reo lên rồi. Bạch Nguyệt Sam lấy cho nó một bát cháo nóng hổi, tỏa ra hương thơm phức. Nó cầm lấy muỗng, thổi nhanh rồi cho vào miệng, mùi vị này thật ngon. Đây chính là bát cháo ngon nhất trong đời nó, mãi mãi nó cũng không quên được mùi vị này, hương vị của tình thương.
Ăn xong nó được uống thuốc, nhưng thuốc thật sự đắng, nó cầm những viên thuốc chần chừ.
" Anh trai lạnh lùng, thuốc này rất đắng, nhưng anh đừng lo. Em có kẹo ngọt này, ăn vào sẽ không còn đắng nữa." Đinh Tiểu Lộ ngồi xuống cạnh bé trai, cô xòe bàn tay nhỏ ra, bên trong là một viên kẹo ngọt vị dâu tây.
Nó đưa mắt nhìn Đinh Tiểu Lộ, là một bé gái xinh xắn, với đôi mắt nâu to tròn đang chăm chú nhìn nó.
" Tên của em là gì?" Nó hỏi cô bé.
" Cinderella, cái tên rất dễ thương đúng không?" Đinh Tiểu Lộ ngây ngô trả lời, lúc nhỏ ba mẹ không gọi tên thật của cô, nên cô cứ nghĩ mình chính là Cinderella.
" Còn anh tên là gì?" Đinh Tiểu Lộ nghiêng đầu hỏi ngược lại nó.
" Anh tên là..."
Nó đang tính trả lời, thì có tiếng mở cửa, là ba của Đinh Tiểu Lộ trở về. Cô bé mừng rỡ, quên mất nó chạy bay ra ngoài.
" Đông Phương Tước!" Nó tiếp tục trả lời bằng âm thanh rất nhỏ.
Những ngày sau đó, Đinh Tiểu Lộ cũng không hỏi tên của Đông Phương Tước, cô cứ thích gọi hắn là anh trai lạnh lùng. Mỗi ngày cô đều đến rủ hắn đi chơi, Đinh Tiểu Lộ thật sự rất thích chơi đùa cùng Đông Phương Tước, hắn cũng thích cô bé.
" Anh trai lạnh lùng, em hứa sau này em nhất định sẽ làm cô dâu của anh!"
Đinh Tiểu Lộ đang ngồi xem TV, cô bỗng ngước nhìn Đông Phương Tước kêu lên. Đông Phương Tước nhìn lên, thì TV đang phát đến đoạn hôn lễ, ra là cô bé học từ đó.
" Đinh tiểu thư, tôi biết cô đang rất hận chúng tôi. Nhưng cô yên tâm, sau khi vết thương trên người cô khỏi hẳn, thì cô có thể rời khỏi đây." Hứa quản gia đi vào, khuôn mặt già nua, giọng nói như muốn cầu xin cô. Một năm qua, trên mặt ông đã có thêm nhiều nếp nhăn.
" Cô bạn đi theo tôi đang ở đâu?" Đinh Tiểu Lộ mở mắt nhìn ông hỏi.
" Cô gái đó vẫn ổn, chỉ là chân cô ấy còn đau, chưa thể đi lại nhiều. Buổi chiều tôi sẽ đưa cô đến gặp cô ấy." Hứa quản gia thành thật trả lời.
" Cảm ơn ông!" Nói xong Đinh Tiểu Lộ lại nhắm mắt, vờ như đang ngủ.
Hứa quản gia cũng không ở lại làm phiền cô, ông quay người đi ra ngoài. Tiếng cửa phòng đóng lại, Đinh Tiểu Lộ lại mở mắt ra.
Lúc nãy khuôn mặt của Đông Phương Tước rất giận dữ, nó in hằn trong đầu cô. Đinh Tiểu Lộ thở dài, cô lục tìm những kí ức lúc nhỏ.
Mười tám năm trước.
Trong một chiều mưa tầm tã, Bạch Nguyệt Sam mẹ cô, đưa cô đến siêu thị mua thực phẩm. Lúc chuẩn bị trở về thì trời mưa vần vũ, sấm chớp đùng đùng, mọi người đều không dám đi ra khỏi siêu thị, cô và mẹ mình cũng vậy
Trong lúc chờ đợi mưa tạnh, Đinh Tiểu Lộ nhìn ra ngoài cửa kính, cô nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé. Dường như cơ thể không khỏe, loạng choạng sau màn mưa trắng xóa, rồi ngã hẳn xuống đất. Đinh Tiểu Lộ bất ngờ, cô liền kéo tay Bạch Nguyệt Sam.
" Mami, đằng kia hình như có người té ngã!" Cô đưa tay chỉ về phía trước nói.
" Thật sao?" Bạch Nguyệt Sam liền nhìn theo hướng cô chỉ, quả thật có một bóng người đang nằm trên đất.
" Mami, chúng ta nên giúp đỡ họ có phải không?" Đinh Tiểu Lộ tròn xoe mắt nhìn bà, Đinh Tiểu Lộ lúc nhỏ trông rất là đáng yêu.
" Tất nhiên rồi con gái, ta không thể thấy chết mà không cứu. Mẹ sẽ ra ngoài xem thử, con ở yên đây chờ mẹ một chút!" Bạch Nguyệt Sam có một tấm lòng nhân hậu, đến tính mạng con vật bà còn muốn cứu, huống chi là tính mạng của một con người. Bà cười hiền từ với Đinh Tiểu Lộ, gật đầu nói.
" Con biết rồi mami!" Đinh Tiểu Lộ nở nụ cười toe toét.
Bạch Nguyệt Sam đứng lên đi ra cửa, mưa rất lớn, gió lại to. Bà chầm chậm đi qua bên kia đường, người bà bị mưa xối ướt sũng. Khó khắn lắm, Bạch Nguyệt Sam mới đến nơi, bà nhìn thấy một bé trai, đang nằm thoi thóp trên lề đường, bà dùng tay chạm vào người nó. Đến nỗi bà cũng giật mình, đứa trẻ đang sốt rất cao.
Bạch Nguyệt Sam không chần chừ, bà bế đứa bé lên, đưa nó vào trong. Có lẽ nó lạnh, nên cứ rúc cơ thể bé nhỏ vào người bà, để tìm một chút hơi ấm. Thật may mắn, một lúc sau trời cũng tạnh mưa, bà liền gọi xe, đưa nó và Đinh Tiểu Lộ trở về nhà.
Được Bạch Nguyệt Sam chăm sóc tận tình, bé trai cũng dần khỏe lại, nhưng khi nó tỉnh lại, thì nhìn bà và Đinh Tiểu Lộ bằng đôi mắt lạnh lẽo.
" Con đói không? Ta có nấu cháo!" Bạch Nguyệt Sam không để ý đến đôi mắt của nó, bà dịu dàng hỏi.
Nó nhìn vẻ mặt phúc hậu của bà, chợt thấy ấm áp. Lần đầu tiên có người nhìn nó mà trong mắt không có sự căm ghét, ngược lại là sự quan tâm, dịu dàng.
Nó nhẹ gật đầu, bụng nó cũng đã reo lên rồi. Bạch Nguyệt Sam lấy cho nó một bát cháo nóng hổi, tỏa ra hương thơm phức. Nó cầm lấy muỗng, thổi nhanh rồi cho vào miệng, mùi vị này thật ngon. Đây chính là bát cháo ngon nhất trong đời nó, mãi mãi nó cũng không quên được mùi vị này, hương vị của tình thương.
Ăn xong nó được uống thuốc, nhưng thuốc thật sự đắng, nó cầm những viên thuốc chần chừ.
" Anh trai lạnh lùng, thuốc này rất đắng, nhưng anh đừng lo. Em có kẹo ngọt này, ăn vào sẽ không còn đắng nữa." Đinh Tiểu Lộ ngồi xuống cạnh bé trai, cô xòe bàn tay nhỏ ra, bên trong là một viên kẹo ngọt vị dâu tây.
Nó đưa mắt nhìn Đinh Tiểu Lộ, là một bé gái xinh xắn, với đôi mắt nâu to tròn đang chăm chú nhìn nó.
" Tên của em là gì?" Nó hỏi cô bé.
" Cinderella, cái tên rất dễ thương đúng không?" Đinh Tiểu Lộ ngây ngô trả lời, lúc nhỏ ba mẹ không gọi tên thật của cô, nên cô cứ nghĩ mình chính là Cinderella.
" Còn anh tên là gì?" Đinh Tiểu Lộ nghiêng đầu hỏi ngược lại nó.
" Anh tên là..."
Nó đang tính trả lời, thì có tiếng mở cửa, là ba của Đinh Tiểu Lộ trở về. Cô bé mừng rỡ, quên mất nó chạy bay ra ngoài.
" Đông Phương Tước!" Nó tiếp tục trả lời bằng âm thanh rất nhỏ.
Những ngày sau đó, Đinh Tiểu Lộ cũng không hỏi tên của Đông Phương Tước, cô cứ thích gọi hắn là anh trai lạnh lùng. Mỗi ngày cô đều đến rủ hắn đi chơi, Đinh Tiểu Lộ thật sự rất thích chơi đùa cùng Đông Phương Tước, hắn cũng thích cô bé.
" Anh trai lạnh lùng, em hứa sau này em nhất định sẽ làm cô dâu của anh!"
Đinh Tiểu Lộ đang ngồi xem TV, cô bỗng ngước nhìn Đông Phương Tước kêu lên. Đông Phương Tước nhìn lên, thì TV đang phát đến đoạn hôn lễ, ra là cô bé học từ đó.