Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45: Vậy thì cả hai cùng chết đi
Đinh Tiểu Lộ gạt tay của Vi An ra, cô lạnh lùng nói.
" Cô làm tôi sởn gai ốc lên rồi, đừng có vui vẻ như là không có chuyện gì. Tôi và cô đang gặp rắc rối đấy."
" Tôi biết rồi, chỉ là đùa một chút cho đỡ căng thẳng thôi mà."
Vi An nao nao cái miệng nói, trông cô cứ như một đứa trẻ. Đinh Tiểu Lộ chỉ nhìn cô rồi lắc đầu, cô nghĩ sao Vi An có thể làm sát thủ được, trong khi tính tình thì giống như trẻ con. Làm sao cô có thể sống sót khi làm nhiệm vụ, với cái kiểu cà lơ phất phơ như vậy.
Đinh Tiểu Lộ đi chậm đến gần cửa ra vào, cô để tai sát cánh cửa, lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Đinh Tiểu Lộ không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào cả, cô mới đưa tay thử mở cửa, thì phát hiện là cửa không có khóa.
" Tiểu Lộ, ông trời giúp ta rồi, bọn ngu này không khóa cửa." Vi An phấn khích nói khẽ.
Trái với sự vui vẻ của Vi An, thì Đinh Tiểu Lộ lại lo lắng, cô có một dự cảm rất không lành. Không có lý nào Bùi Minh Nhựt cất công bắt cô về đây, lại lơ đễnh đến mức không khóa cửa, càng không cho người canh gác.
Thấy Đinh Tiểu Lộ trầm mặc, Vi An lấy khủy tay thúc vào người cô.
" Này cô nghĩ cái gì vậy? Mau đi thôi, bọn chúng mà trở lại là không đi được đâu." Vừa nói Vi An vừa nắm tay Đinh Tiểu Lộ kéo đi.
Đinh Tiểu Lộ chỉ còn cách đi theo Vi An.
Trong một căn phòng lớn, Bùi Minh Nhựt miệng phì phèo khói thuốc, tay vuốt ve hai kiều nữ chân dài đang ngồi bên cạnh. Mắt hắn chăm chú quan sát trên màn hình, là camera đang theo dõi Đinh Tiểu Lộ.
" Lão đại, hai con nhỏ đó đã chạy ra ngoài rồi." Một tên tay sai của hắn lên tiếng.
" Rất tốt! Đúng ý của ta rồi, ta muốn để cho nó trở thành con mồi, lo lắng vì bị rượt đuổi. Đau đớn mỗi khi bị trúng bẫy, lại tuyệt vọng không thể thoát ra ngoài."
" Đến khi nó sức cùng lực kiệt,cũng là lúc thống khổ nhất cuộc đời nó. Ta sẽ hành hạ nó sống không bằng chết, để cho nó biết rằng, ám sát con trai của ta chính là sai lầm lớn nhất cuộc đời nó."
" Thả lũ súc sinh đó ra cho ta!" Bùi Minh Nhựt giọng kiêu căng nói
" Rõ, thưa lão đại!" Tên tay sai của hắn gật đầu rồi đi ra ngoài.
" Hahahahaha!" Bùi Minh Nhựt cười đến thống khoái, hắn chính là muốn từ từ hành hạ cô. Đến khi ý chí của cô bị rút cạn, mới là lúc hắn ra tay thật sự.
Đinh Tiểu Lộ cùng Vi An cứ nhắm phía trước mà chạy, nhưng nơi này cứ như là một mê cung, họ cứ chạy mãi nhưng không có lối thoát. Đến khi mệt lã người, cả hai mới ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi.
" Tiểu Lộ, tại sao nơi này không có lối ra vậy?" Vi An thở dốc hỏi cô.
" Tôi cũng không biết nữa, đây chắc chắn là lý do chúng không cho người canh gác, và không khóa cửa." Đinh Tiểu Lộ mồ hôi nhễ nhại trả lời Vi An.
" Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ đây?"
" Cứ đi tiếp thôi, chúng ta không có lựa chọn."
Đinh Tiểu Lộ nói, rồi đỡ Vi An đứng lên đi tiếp. Bỗng nhiên phía sau lưng hai người có tiếng gầm gừ. Đinh Tiểu Lộ giật bắn người, âm thanh này rất quen thuộc, nó khiến cô nhớ lại chuyện của một năm trước. Đinh Tiểu Lộ cứng đơ cả người, cô không dám quay lại nhìn.
" Tiểu..Tiểu Lộ, là...là...ngao tây tạng đó. Có vẻ...nó đang...rất đói nữa." Vi An quay lại nhìn, cô lắp bắp nói với Đinh Tiểu Lộ.
" Có bao nhiêu con?" Đinh Tiểu Lộ run rẩy hỏi.
" Sáu,...bảy...không phải, là mười con." Vi An đếm số lượng rồi nói.
" Chạy, chạy nhanh lên!" Đinh Tiểu Lộ kêu lên, rồi lôi Vi An chạy.
Phía sau lũ ngao tây tạng đuổi theo hai người, bọn chúng hung dữ, con nào cũng nhe nanh múa vuốt.
" Á!" Vi An bị vấp té, cô ngã lăn trên đất.
Lúc này một con ngao tây tạng chạy đến, cắn chân của cô lôi về sau.
" Aaaa, Tiểu Lộ đau quá, cứu tôi với." Vi An hét lên đau đớn cầu cứu.
Đinh Tiểu Lộ nhanh chóng chạy về phía cô, dùng dao đâm vào mắt con súc vật, khiến nó rú lên đau đớn, thả Vi An ra. Đinh Tiểu Lộ lại cho nó một nhát chí mạng vào ngực, khiến nó chết ngay tại chỗ.
" Mau lên! Cô còn chạy được không?" Đinh Tiểu Lộ nhìn chân Vi An máu chảy ướt đẫm hỏi.
" Đau quá! Tôi không chạy được rồi, cô để tôi ở lại đây đi." Vi An đau đến mặt nhợt nhạt nói.
" Cô nghĩ tôi sẽ bỏ cô lại một mình sao?" Đinh Tiểu Lộ nhăn mày nói, cô không biết mình và Vi An có thể toàn mạng ra ngoài không. Nhưng cô sẽ không bỏ Vi An lại.
" Tôi sẽ là gánh nặng cho cô, bỏ tôi lại cô có cơ hội thoát khỏi đây, nhưng mang thêm tôi thì cả hai cùng chết." Vi An muốn khóc nói, thật ra cô cũng chỉ là một cô gái yếu đuối mà thôi.
" Vậy thì cả hai cùng chết đi!"
Đinh Tiểu Lộ nói, cô đỡ Vi An đứng lên rồi dìu cô chạy đi. Phía sau lũ ngao tây tạng sắp đuổi kịp họ rồi. Đinh Tiểu Lộ tìm thấy một căn phòng trống, cô đẩy cửa đưa Vi An vào, rồi đóng chặt cửa lại.
______________________
" Cô làm tôi sởn gai ốc lên rồi, đừng có vui vẻ như là không có chuyện gì. Tôi và cô đang gặp rắc rối đấy."
" Tôi biết rồi, chỉ là đùa một chút cho đỡ căng thẳng thôi mà."
Vi An nao nao cái miệng nói, trông cô cứ như một đứa trẻ. Đinh Tiểu Lộ chỉ nhìn cô rồi lắc đầu, cô nghĩ sao Vi An có thể làm sát thủ được, trong khi tính tình thì giống như trẻ con. Làm sao cô có thể sống sót khi làm nhiệm vụ, với cái kiểu cà lơ phất phơ như vậy.
Đinh Tiểu Lộ đi chậm đến gần cửa ra vào, cô để tai sát cánh cửa, lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Đinh Tiểu Lộ không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào cả, cô mới đưa tay thử mở cửa, thì phát hiện là cửa không có khóa.
" Tiểu Lộ, ông trời giúp ta rồi, bọn ngu này không khóa cửa." Vi An phấn khích nói khẽ.
Trái với sự vui vẻ của Vi An, thì Đinh Tiểu Lộ lại lo lắng, cô có một dự cảm rất không lành. Không có lý nào Bùi Minh Nhựt cất công bắt cô về đây, lại lơ đễnh đến mức không khóa cửa, càng không cho người canh gác.
Thấy Đinh Tiểu Lộ trầm mặc, Vi An lấy khủy tay thúc vào người cô.
" Này cô nghĩ cái gì vậy? Mau đi thôi, bọn chúng mà trở lại là không đi được đâu." Vừa nói Vi An vừa nắm tay Đinh Tiểu Lộ kéo đi.
Đinh Tiểu Lộ chỉ còn cách đi theo Vi An.
Trong một căn phòng lớn, Bùi Minh Nhựt miệng phì phèo khói thuốc, tay vuốt ve hai kiều nữ chân dài đang ngồi bên cạnh. Mắt hắn chăm chú quan sát trên màn hình, là camera đang theo dõi Đinh Tiểu Lộ.
" Lão đại, hai con nhỏ đó đã chạy ra ngoài rồi." Một tên tay sai của hắn lên tiếng.
" Rất tốt! Đúng ý của ta rồi, ta muốn để cho nó trở thành con mồi, lo lắng vì bị rượt đuổi. Đau đớn mỗi khi bị trúng bẫy, lại tuyệt vọng không thể thoát ra ngoài."
" Đến khi nó sức cùng lực kiệt,cũng là lúc thống khổ nhất cuộc đời nó. Ta sẽ hành hạ nó sống không bằng chết, để cho nó biết rằng, ám sát con trai của ta chính là sai lầm lớn nhất cuộc đời nó."
" Thả lũ súc sinh đó ra cho ta!" Bùi Minh Nhựt giọng kiêu căng nói
" Rõ, thưa lão đại!" Tên tay sai của hắn gật đầu rồi đi ra ngoài.
" Hahahahaha!" Bùi Minh Nhựt cười đến thống khoái, hắn chính là muốn từ từ hành hạ cô. Đến khi ý chí của cô bị rút cạn, mới là lúc hắn ra tay thật sự.
Đinh Tiểu Lộ cùng Vi An cứ nhắm phía trước mà chạy, nhưng nơi này cứ như là một mê cung, họ cứ chạy mãi nhưng không có lối thoát. Đến khi mệt lã người, cả hai mới ngồi bệt xuống đất nghỉ ngơi.
" Tiểu Lộ, tại sao nơi này không có lối ra vậy?" Vi An thở dốc hỏi cô.
" Tôi cũng không biết nữa, đây chắc chắn là lý do chúng không cho người canh gác, và không khóa cửa." Đinh Tiểu Lộ mồ hôi nhễ nhại trả lời Vi An.
" Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ đây?"
" Cứ đi tiếp thôi, chúng ta không có lựa chọn."
Đinh Tiểu Lộ nói, rồi đỡ Vi An đứng lên đi tiếp. Bỗng nhiên phía sau lưng hai người có tiếng gầm gừ. Đinh Tiểu Lộ giật bắn người, âm thanh này rất quen thuộc, nó khiến cô nhớ lại chuyện của một năm trước. Đinh Tiểu Lộ cứng đơ cả người, cô không dám quay lại nhìn.
" Tiểu..Tiểu Lộ, là...là...ngao tây tạng đó. Có vẻ...nó đang...rất đói nữa." Vi An quay lại nhìn, cô lắp bắp nói với Đinh Tiểu Lộ.
" Có bao nhiêu con?" Đinh Tiểu Lộ run rẩy hỏi.
" Sáu,...bảy...không phải, là mười con." Vi An đếm số lượng rồi nói.
" Chạy, chạy nhanh lên!" Đinh Tiểu Lộ kêu lên, rồi lôi Vi An chạy.
Phía sau lũ ngao tây tạng đuổi theo hai người, bọn chúng hung dữ, con nào cũng nhe nanh múa vuốt.
" Á!" Vi An bị vấp té, cô ngã lăn trên đất.
Lúc này một con ngao tây tạng chạy đến, cắn chân của cô lôi về sau.
" Aaaa, Tiểu Lộ đau quá, cứu tôi với." Vi An hét lên đau đớn cầu cứu.
Đinh Tiểu Lộ nhanh chóng chạy về phía cô, dùng dao đâm vào mắt con súc vật, khiến nó rú lên đau đớn, thả Vi An ra. Đinh Tiểu Lộ lại cho nó một nhát chí mạng vào ngực, khiến nó chết ngay tại chỗ.
" Mau lên! Cô còn chạy được không?" Đinh Tiểu Lộ nhìn chân Vi An máu chảy ướt đẫm hỏi.
" Đau quá! Tôi không chạy được rồi, cô để tôi ở lại đây đi." Vi An đau đến mặt nhợt nhạt nói.
" Cô nghĩ tôi sẽ bỏ cô lại một mình sao?" Đinh Tiểu Lộ nhăn mày nói, cô không biết mình và Vi An có thể toàn mạng ra ngoài không. Nhưng cô sẽ không bỏ Vi An lại.
" Tôi sẽ là gánh nặng cho cô, bỏ tôi lại cô có cơ hội thoát khỏi đây, nhưng mang thêm tôi thì cả hai cùng chết." Vi An muốn khóc nói, thật ra cô cũng chỉ là một cô gái yếu đuối mà thôi.
" Vậy thì cả hai cùng chết đi!"
Đinh Tiểu Lộ nói, cô đỡ Vi An đứng lên rồi dìu cô chạy đi. Phía sau lũ ngao tây tạng sắp đuổi kịp họ rồi. Đinh Tiểu Lộ tìm thấy một căn phòng trống, cô đẩy cửa đưa Vi An vào, rồi đóng chặt cửa lại.
______________________