Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44: Tôi biết cô lo lắng cho tôi mà
Sau khi Trương Quang chết, Kỷ Phi Vũ vui vẻ gom đồ vật cho vào túi rồi mở cửa đi ra. Cô ta bỗng giật mình hốt hoảng, bởi trước mặt, một nòng súng đang nhắm thẳng vào đầu mình.
" Các người là ai? Muốn làm gì?" Kỷ Phi Vũ sợ sệt hỏi, dù cô ta làm sát thủ nhưng là gan vô cùng nhỏ, kĩ thuật cũng không được tốt.
Đa số những nhiệm vụ cô ta nhận ở Y.S trước đó đều là cấp thấp, đối tượng cũng khá là dễ đối phó. Cô ta chỉ cần dùng mỹ nhân kế, đưa những tên đó lên giường, rồi lại dùng thuốc độc giết chết bọn chúng, như những gì đã làm với Trương Quang.
" Muốn làm gì à? Vậy phải xem người đàn ông bên trong có còn sống hay không đã." Tên cầm súng nhếch môi nói. Đối với hắn Trương Quang có chết cũng không quan trọng, nhưng phàm là người của tổ chức hắn, muốn kết liễu cũng phải do hắn ra tay. Đó là sự kiêu ngạo của bọn chúng.
" Mau vào xem tên đầu heo kia thế nào?" Hắn ra lệnh cho hai tên phía sau đi vào.
Kỷ Phi Vũ lúc này mặt trắng bệch, cơ thể như bị đông cứng lại, cô ta run run nhìn họng súng vô hồn trước mặt mà mồ hôi đầm đìa trên trán.
" J, hắn ta chết rồi!" Một trong hai tên đi ra thông báo cho hắn.
" Bắt cô ta lại, mang xác tên đầu heo kia đi xử lý." Kẻ được gọi là J lại lên tiếng.
" Rõ!" Nói rồi bọn chúng bắt Kỷ Phi Vũ, đưa cô ta đi.
....
Trong sào huyệt của Bùi Minh Nhựt, Đinh Tiểu Lộ đang nằm bất tỉnh trên sàn nhà lạnh lẽo. Vi An vẫn còn tỉnh táo, cô trườn trên sàn nhà bẩn thỉu tìm Đinh Tiểu Lộ. Bởi vì cả hai đều bị bịt mắt, tay chân cũng bị trói chặt, nên Vi An không thể nhìn thấy cô, cũng không thể tìm kiếm cô.
" Tiểu Lộ, cô ở đâu rồi? Có nghe tôi nói không? Tiểu Lộ!" Vi An lên tiếng tìm cô.
Không gian vẫn im lặng đến đáng sợ, tiếng gọi của cô cứ vang dội. Vi An khẽ nuốt nước bọt, cô là sợ bóng tối, càng sợ ở một mình.
" Tôi đang ở đây! Cô có ở đây không Tiểu Lộ?" Vi An lại cất giọng hỏi, giọng cô nói lớn hơn.
" Tôi đây, đừng gọi nữa." Đinh Tiểu Lộ tỉnh dậy nói khẽ, sau gáy cô còn rất đau đớn, cú đánh đó khiến đầu cô ê ẩm.
" May quá, cô tỉnh lại rồi!" Vi An mừng rỡ nói.
" Không biết bọn chúng đưa chúng ta đi đâu nữa? Ở đây lạnh quá! Tôi lại đói nữa, bụng tôi cứ kêu nãy giờ a." Vi An than vãn.
Đinh Tiểu Lộ dù bị bịt kín mắt, thì cô vẫn tưởng tượng ra được gương mặt khó coi vì đói của Vi An như thế nào. Một người con gái, có nết ăn rất xấu, khi đói bụng cô ta càng xấu xí hơn.
" Chúng ta phải tìm cách thoát ra khỏi đây thôi." Đinh Tiểu Lộ lạnh giọng nói.
Hai người đúng là nên tìm cách rời khỏi đây, hơn là lo cho cái bụng đói của mình. Bởi vì Bùi Minh Nhựt sẽ không tha cho hai người, nhất là Đinh Tiểu Lộ.
" Biết là phải trốn, nhưng trốn bằng cách nào?" Vi An lười biếng hỏi.
" Cô giúp tôi tháo băng bịt mắt ra trước đi, tôi biết cô ở đâu rồi, bây giờ tôi sẽ bò đến chỗ cô." Đinh Tiểu Lộ nói.
" Được á! Cô đến đây nhanh lên." Vi An hào hứng lên.
Đinh Tiểu Lộ tai rất thính, cô lần theo âm thanh của Vi An mà bò đến gần cô, hai người chạm vào nhau, Vi An liền reo lên.
" A cô đụng trúng tôi rồi nè, Tiểu Lộ tay tôi ở bên này, cô cúi đầu xuống đi."
Sau một lúc tìm tòi mệt mỏi, Vi An cũng tháo được bịt mắt của Đinh Tiểu Lộ. Khi lấy lại được tầm nhìn, Đinh Tiểu Lộ liền quan sát xung quanh. Ở đây hình như là một kho hàng bỏ hoang, mọi thứ cũ kĩ, lại bám đầy bụi bẩn. Vẫn còn một ít hàng hóa để ở đây, nó khiến nơi này trông thật lộn xộn.
Đinh Tiểu Lộ không có nhiều thời gian quan sát, cô mở trói cho Vi An. Được cởi trói xong, Vi An cũng giúp Đinh Tiểu Lộ thoát khỏi mớ dây trói kia.
" Ở đây không có cửa sổ và cửa sau, cửa thông gió thì lại quá cao, cũng không có vật gì đủ cao để ta trèo lên đó. Vậy thì chứng ta chỉ còn một lối thoát, đó là cửa chính." Đinh Tiểu Lộ phân tích một lược.
" Vấn đề ở đây, là chúng ta không biết bọn chúng có bao nhiêu người, nên cơ hội thoát ra là rất thấp. Vi An, khi tôi đánh lạc hướng bọn chúng, thì cô phải chạy nhanh ra ngoài."
" Đinh Tiểu Lộ, cô lúc nào cũng tự mình ra quyết định vậy? Tôi chán ngấy cô rồi, tôi nhắc lại một lần nữa, là tôi sẽ không bỏ chạy một mình."
Vi An không thể chịu nổi sự độc đoán của Đinh Tiểu Lộ, cô liền giận dữ bác bỏ ý định của Đinh Tiểu Lộ.
" Nếu cô đã muốn chết cùng tôi như vậy, thì tôi cũng không còn gì để nói." Đinh Tiểu Lộ lãnh đạm nói.
" Vậy thì còn tạm chấp nhận được." Vi An bĩu môi gật đầu.
Đinh Tiểu Lộ rút trong tay áo ra một con dao nhỏ, cùng một ít thuốc độc và kim châm. Cô đưa kim cho An Vi căn dặn.
" Bọn chúng có súng, cô phải cẩn thận, đừng để bị thương."
" Tôi biết cô rất lo lắng cho tôi mà!" An Vi ôm lấy cánh tay Đinh Tiểu Lộ làm nũng.
" Các người là ai? Muốn làm gì?" Kỷ Phi Vũ sợ sệt hỏi, dù cô ta làm sát thủ nhưng là gan vô cùng nhỏ, kĩ thuật cũng không được tốt.
Đa số những nhiệm vụ cô ta nhận ở Y.S trước đó đều là cấp thấp, đối tượng cũng khá là dễ đối phó. Cô ta chỉ cần dùng mỹ nhân kế, đưa những tên đó lên giường, rồi lại dùng thuốc độc giết chết bọn chúng, như những gì đã làm với Trương Quang.
" Muốn làm gì à? Vậy phải xem người đàn ông bên trong có còn sống hay không đã." Tên cầm súng nhếch môi nói. Đối với hắn Trương Quang có chết cũng không quan trọng, nhưng phàm là người của tổ chức hắn, muốn kết liễu cũng phải do hắn ra tay. Đó là sự kiêu ngạo của bọn chúng.
" Mau vào xem tên đầu heo kia thế nào?" Hắn ra lệnh cho hai tên phía sau đi vào.
Kỷ Phi Vũ lúc này mặt trắng bệch, cơ thể như bị đông cứng lại, cô ta run run nhìn họng súng vô hồn trước mặt mà mồ hôi đầm đìa trên trán.
" J, hắn ta chết rồi!" Một trong hai tên đi ra thông báo cho hắn.
" Bắt cô ta lại, mang xác tên đầu heo kia đi xử lý." Kẻ được gọi là J lại lên tiếng.
" Rõ!" Nói rồi bọn chúng bắt Kỷ Phi Vũ, đưa cô ta đi.
....
Trong sào huyệt của Bùi Minh Nhựt, Đinh Tiểu Lộ đang nằm bất tỉnh trên sàn nhà lạnh lẽo. Vi An vẫn còn tỉnh táo, cô trườn trên sàn nhà bẩn thỉu tìm Đinh Tiểu Lộ. Bởi vì cả hai đều bị bịt mắt, tay chân cũng bị trói chặt, nên Vi An không thể nhìn thấy cô, cũng không thể tìm kiếm cô.
" Tiểu Lộ, cô ở đâu rồi? Có nghe tôi nói không? Tiểu Lộ!" Vi An lên tiếng tìm cô.
Không gian vẫn im lặng đến đáng sợ, tiếng gọi của cô cứ vang dội. Vi An khẽ nuốt nước bọt, cô là sợ bóng tối, càng sợ ở một mình.
" Tôi đang ở đây! Cô có ở đây không Tiểu Lộ?" Vi An lại cất giọng hỏi, giọng cô nói lớn hơn.
" Tôi đây, đừng gọi nữa." Đinh Tiểu Lộ tỉnh dậy nói khẽ, sau gáy cô còn rất đau đớn, cú đánh đó khiến đầu cô ê ẩm.
" May quá, cô tỉnh lại rồi!" Vi An mừng rỡ nói.
" Không biết bọn chúng đưa chúng ta đi đâu nữa? Ở đây lạnh quá! Tôi lại đói nữa, bụng tôi cứ kêu nãy giờ a." Vi An than vãn.
Đinh Tiểu Lộ dù bị bịt kín mắt, thì cô vẫn tưởng tượng ra được gương mặt khó coi vì đói của Vi An như thế nào. Một người con gái, có nết ăn rất xấu, khi đói bụng cô ta càng xấu xí hơn.
" Chúng ta phải tìm cách thoát ra khỏi đây thôi." Đinh Tiểu Lộ lạnh giọng nói.
Hai người đúng là nên tìm cách rời khỏi đây, hơn là lo cho cái bụng đói của mình. Bởi vì Bùi Minh Nhựt sẽ không tha cho hai người, nhất là Đinh Tiểu Lộ.
" Biết là phải trốn, nhưng trốn bằng cách nào?" Vi An lười biếng hỏi.
" Cô giúp tôi tháo băng bịt mắt ra trước đi, tôi biết cô ở đâu rồi, bây giờ tôi sẽ bò đến chỗ cô." Đinh Tiểu Lộ nói.
" Được á! Cô đến đây nhanh lên." Vi An hào hứng lên.
Đinh Tiểu Lộ tai rất thính, cô lần theo âm thanh của Vi An mà bò đến gần cô, hai người chạm vào nhau, Vi An liền reo lên.
" A cô đụng trúng tôi rồi nè, Tiểu Lộ tay tôi ở bên này, cô cúi đầu xuống đi."
Sau một lúc tìm tòi mệt mỏi, Vi An cũng tháo được bịt mắt của Đinh Tiểu Lộ. Khi lấy lại được tầm nhìn, Đinh Tiểu Lộ liền quan sát xung quanh. Ở đây hình như là một kho hàng bỏ hoang, mọi thứ cũ kĩ, lại bám đầy bụi bẩn. Vẫn còn một ít hàng hóa để ở đây, nó khiến nơi này trông thật lộn xộn.
Đinh Tiểu Lộ không có nhiều thời gian quan sát, cô mở trói cho Vi An. Được cởi trói xong, Vi An cũng giúp Đinh Tiểu Lộ thoát khỏi mớ dây trói kia.
" Ở đây không có cửa sổ và cửa sau, cửa thông gió thì lại quá cao, cũng không có vật gì đủ cao để ta trèo lên đó. Vậy thì chứng ta chỉ còn một lối thoát, đó là cửa chính." Đinh Tiểu Lộ phân tích một lược.
" Vấn đề ở đây, là chúng ta không biết bọn chúng có bao nhiêu người, nên cơ hội thoát ra là rất thấp. Vi An, khi tôi đánh lạc hướng bọn chúng, thì cô phải chạy nhanh ra ngoài."
" Đinh Tiểu Lộ, cô lúc nào cũng tự mình ra quyết định vậy? Tôi chán ngấy cô rồi, tôi nhắc lại một lần nữa, là tôi sẽ không bỏ chạy một mình."
Vi An không thể chịu nổi sự độc đoán của Đinh Tiểu Lộ, cô liền giận dữ bác bỏ ý định của Đinh Tiểu Lộ.
" Nếu cô đã muốn chết cùng tôi như vậy, thì tôi cũng không còn gì để nói." Đinh Tiểu Lộ lãnh đạm nói.
" Vậy thì còn tạm chấp nhận được." Vi An bĩu môi gật đầu.
Đinh Tiểu Lộ rút trong tay áo ra một con dao nhỏ, cùng một ít thuốc độc và kim châm. Cô đưa kim cho An Vi căn dặn.
" Bọn chúng có súng, cô phải cẩn thận, đừng để bị thương."
" Tôi biết cô rất lo lắng cho tôi mà!" An Vi ôm lấy cánh tay Đinh Tiểu Lộ làm nũng.