Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37: Xin lỗi tôi từ chối
Tổng thống Stephen vẫn đuổi theo cô, Đinh Tiểu Lộ cảm thấy rất phiền phức, bước chân cô đi nhanh hơn nữa.
" Đinh Tiểu Lộ, con tên là Đinh Tiểu Lộ có phải không?" Không đuổi kịp, ông gọi lớn tên cô.
Đinh Tiểu Lộ bước chân dừng lại, suy nghĩ một hồ, cô quay lại hỏi ông ta.
" Ông biết tôi sao?"
" Ta biết con là ai! Càng biết mẹ con là người như thế nào. Ta có thể nói chuyện với con được không?" Ông mừng rỡ, khi thấy Đinh Tiểu Lộ nói chuyện với mình.
" Được thôi! Tôi cũng đang muốn biết, vì cái gì mà ông cứ theo tôi." Cô thẳng thắn nói.
Bên trong xe chuyên dụng:
Đinh Tiểu Lộ ngồi cùng tổng thống Stephen, ông ta lấy một số hình ảnh ra, đưa cho cô xem.
" Đây có phải là mẹ của con không?" Ông hỏi Đinh Tiểu Lộ.
Cô cầm lấy tấm ảnh nhìn xem, đúng thật người trong ảnh là mẹ của cô, Bạch Nguyệt Sam.
" Sao ông có hình của mẹ tôi? Ông là ai?" Cô nhăn mày hỏi lại ông ta.
" Ta chính là ông ngoại của con, ba ruột của mẹ con. Là tổng thống của nước A." Giọng ông run run trả lời.
Đinh Tiểu Lộ bất ngờ, cô nhìn thẳng vào ông ta.
" Ông đừng có lừa người, mẹ tôi nói ông bà ngoại tôi đã chết rồi!"
" Con bé đã nói như thế sao? Chắc là nó hận ta lắm. Nếu ta không ép buộc nó, thì mọi chuyện hôm nay sẽ không như vậy, con có lẽ đang sống một cuộc đời hạnh phúc."
" Là ta đã hại cha mẹ con, hại chính con ruột của mình, nếu nó không rời khỏi nước A, nó sẽ không chết đau đớn như vậy." Stephen nghe cô nói xong, ông tự dằn vặt chính mình.
" Nếu đã như vậy, ông còn tìm tôi làm gì? Ông nghĩ tôi sẽ không hận ông?" Đinh Tiểu Lộ lạnh lùng nói, ra người trước mặt là ông ngoại cô, một người thân bây giờ mới xuất hiện.
" Ta chỉ muốn chăm sóc, bù đắp cho con thôi. Tiểu Lộ, con về với ta được không?" Giọng Stephen đã trầm hơn, ông là đang xấu hổ với cháu gái của mình.
" Ha, lúc ba mẹ tôi qua đời, người làm cha như ngài đã ở đâu? Lúc tôi bị bọn sát thủ chĩa súng vào đầu, người làm ông như ngài đã ở đâu?"
" Xin lỗi tôi từ chối, tôi đã là kẻ không nhà không người thân từ lâu rồi. Sao có thể là cháu gái của tổng thống cao quý như ngài được." Đinh Tiểu Lộ quyết tuyệt nói.
Stephen gương mặt thất vọng tràn trề, ông cũng đã chuẩn bị trước, là Đinh Tiểu Lộ sẽ ngang bướng không chịu về nước A với ông.
" Ta thật lòng xin lỗi, ta luôn muốn bù đắp cho mẹ con và con, nhưng mà ta đã không còn cơ hội nữa rồi." Stephen mặt mày ủ rũ nói.
" Một lời xin lỗi không thể giải quyết những lỗi lầm ông đã gây ra. Vậy nên ông cứ xem như không biết tôi đi, như lúc trước, cuộc sống của ai người nấy sống, không cần liên quan đến nhau." Đinh Tiểu Lộ vừa dứt lời, cô mở cửa xe đi xuống.
Charlie lúc này mới đến gần xe.
" Thưa ngài, tiểu thư không muốn về với ngài sao?" Anh ta cất tiếng hỏi.
" Con bé không tha thứ cho ta, ta nghĩ là nó cần thêm thời gian." Ông ngước mặt lên thở dài.
Charlie đứng bên cạnh không nói thêm.
Đinh Tiểu Lộ đi dọc trên đường lớn, bất giác cô cắm đầu chạy thật nhanh. Đến lúc chân rã rời, không thể chạy tiếp được nữa, cô mới ngồi rũ đầu xuống đất, khóc thành tiếng.
Cô cứ nghĩ là mình đã không còn người thân nào trên thế giới này. Nếu không tại sao mười mấy năm qua, họ không tìm cô? Ông ta có biết, lúc cô nhìn ba mẹ bị bắn chết trước mặt, cô đã có bao nhiêu sợ hãi không? Có biết rằng, lúc cô tập luyện trong Y.S đã đau đớn, cực khổ thế nào? Có biết là mỗi đêm, cô mong có người thân bên cạnh, ôm cô vào lòng an ủi không?
Chỉ một câu xin lỗi là muốn cô tha thứ sao? Không bao giờ có chuyện đó, cô sẽ không tha thứ, cũng không mềm lòng. Ông ấy không xứng đáng làm một người cha, một người ông.
Lấy tay lau nước mắt, cô đứng lên đi tiếp. Đường đi khá xa, may mắn là Đinh Tiểu Lộ gặp được một xe tải chở hàng. Thấy cô là phụ nữ, đêm hôm vắng vẻ, nên tài xế đã mủi lòng cho cô đi nhờ.
Xe chạy đến trung tâm thành phố, Đinh Tiểu Lộ cảm ơn tài xế rồi xuống xe, cô trở về nhà của mình. Sau một thời gian dài không ở đây, cô vô cùng nhớ mùi hương ở phòng mình.
Mọi chuyện xảy ra, với cô như là một giấc mơ vậy, và cô cứ nghĩ mình sẽ không bao giờ thoát khỏi nó, thoát khỏi Đông Phương Tước. Tắm rửa sạch sẽ, cô ngã lăn xuống giường. Ngày hôm qua, đã khiến cô rất mệt mỏi, cô chỉ muốn ngủ một giấc thật dài, quên hết tất cả.
Ở nhà Chu Vân Đình.
Đông Phương Tước cả người máu tươi, được đưa vào trong, Chu Vân Đình nhìn vết thương mà lắc đầu. Vết thương gần tim, nếu như không cẩn thận, hắn sẽ chết. Đây là lần thứ hai hắn bị thương ở nơi đó, mà tất cả, là vì Đinh Tiểu Lộ.
Lý Kiệt và Hứa quản gia lo lắng ở bên ngoài chờ đợi, họ chưa bao giờ thấy thời gian trôi chậm như vậy.
________________________
" Đinh Tiểu Lộ, con tên là Đinh Tiểu Lộ có phải không?" Không đuổi kịp, ông gọi lớn tên cô.
Đinh Tiểu Lộ bước chân dừng lại, suy nghĩ một hồ, cô quay lại hỏi ông ta.
" Ông biết tôi sao?"
" Ta biết con là ai! Càng biết mẹ con là người như thế nào. Ta có thể nói chuyện với con được không?" Ông mừng rỡ, khi thấy Đinh Tiểu Lộ nói chuyện với mình.
" Được thôi! Tôi cũng đang muốn biết, vì cái gì mà ông cứ theo tôi." Cô thẳng thắn nói.
Bên trong xe chuyên dụng:
Đinh Tiểu Lộ ngồi cùng tổng thống Stephen, ông ta lấy một số hình ảnh ra, đưa cho cô xem.
" Đây có phải là mẹ của con không?" Ông hỏi Đinh Tiểu Lộ.
Cô cầm lấy tấm ảnh nhìn xem, đúng thật người trong ảnh là mẹ của cô, Bạch Nguyệt Sam.
" Sao ông có hình của mẹ tôi? Ông là ai?" Cô nhăn mày hỏi lại ông ta.
" Ta chính là ông ngoại của con, ba ruột của mẹ con. Là tổng thống của nước A." Giọng ông run run trả lời.
Đinh Tiểu Lộ bất ngờ, cô nhìn thẳng vào ông ta.
" Ông đừng có lừa người, mẹ tôi nói ông bà ngoại tôi đã chết rồi!"
" Con bé đã nói như thế sao? Chắc là nó hận ta lắm. Nếu ta không ép buộc nó, thì mọi chuyện hôm nay sẽ không như vậy, con có lẽ đang sống một cuộc đời hạnh phúc."
" Là ta đã hại cha mẹ con, hại chính con ruột của mình, nếu nó không rời khỏi nước A, nó sẽ không chết đau đớn như vậy." Stephen nghe cô nói xong, ông tự dằn vặt chính mình.
" Nếu đã như vậy, ông còn tìm tôi làm gì? Ông nghĩ tôi sẽ không hận ông?" Đinh Tiểu Lộ lạnh lùng nói, ra người trước mặt là ông ngoại cô, một người thân bây giờ mới xuất hiện.
" Ta chỉ muốn chăm sóc, bù đắp cho con thôi. Tiểu Lộ, con về với ta được không?" Giọng Stephen đã trầm hơn, ông là đang xấu hổ với cháu gái của mình.
" Ha, lúc ba mẹ tôi qua đời, người làm cha như ngài đã ở đâu? Lúc tôi bị bọn sát thủ chĩa súng vào đầu, người làm ông như ngài đã ở đâu?"
" Xin lỗi tôi từ chối, tôi đã là kẻ không nhà không người thân từ lâu rồi. Sao có thể là cháu gái của tổng thống cao quý như ngài được." Đinh Tiểu Lộ quyết tuyệt nói.
Stephen gương mặt thất vọng tràn trề, ông cũng đã chuẩn bị trước, là Đinh Tiểu Lộ sẽ ngang bướng không chịu về nước A với ông.
" Ta thật lòng xin lỗi, ta luôn muốn bù đắp cho mẹ con và con, nhưng mà ta đã không còn cơ hội nữa rồi." Stephen mặt mày ủ rũ nói.
" Một lời xin lỗi không thể giải quyết những lỗi lầm ông đã gây ra. Vậy nên ông cứ xem như không biết tôi đi, như lúc trước, cuộc sống của ai người nấy sống, không cần liên quan đến nhau." Đinh Tiểu Lộ vừa dứt lời, cô mở cửa xe đi xuống.
Charlie lúc này mới đến gần xe.
" Thưa ngài, tiểu thư không muốn về với ngài sao?" Anh ta cất tiếng hỏi.
" Con bé không tha thứ cho ta, ta nghĩ là nó cần thêm thời gian." Ông ngước mặt lên thở dài.
Charlie đứng bên cạnh không nói thêm.
Đinh Tiểu Lộ đi dọc trên đường lớn, bất giác cô cắm đầu chạy thật nhanh. Đến lúc chân rã rời, không thể chạy tiếp được nữa, cô mới ngồi rũ đầu xuống đất, khóc thành tiếng.
Cô cứ nghĩ là mình đã không còn người thân nào trên thế giới này. Nếu không tại sao mười mấy năm qua, họ không tìm cô? Ông ta có biết, lúc cô nhìn ba mẹ bị bắn chết trước mặt, cô đã có bao nhiêu sợ hãi không? Có biết rằng, lúc cô tập luyện trong Y.S đã đau đớn, cực khổ thế nào? Có biết là mỗi đêm, cô mong có người thân bên cạnh, ôm cô vào lòng an ủi không?
Chỉ một câu xin lỗi là muốn cô tha thứ sao? Không bao giờ có chuyện đó, cô sẽ không tha thứ, cũng không mềm lòng. Ông ấy không xứng đáng làm một người cha, một người ông.
Lấy tay lau nước mắt, cô đứng lên đi tiếp. Đường đi khá xa, may mắn là Đinh Tiểu Lộ gặp được một xe tải chở hàng. Thấy cô là phụ nữ, đêm hôm vắng vẻ, nên tài xế đã mủi lòng cho cô đi nhờ.
Xe chạy đến trung tâm thành phố, Đinh Tiểu Lộ cảm ơn tài xế rồi xuống xe, cô trở về nhà của mình. Sau một thời gian dài không ở đây, cô vô cùng nhớ mùi hương ở phòng mình.
Mọi chuyện xảy ra, với cô như là một giấc mơ vậy, và cô cứ nghĩ mình sẽ không bao giờ thoát khỏi nó, thoát khỏi Đông Phương Tước. Tắm rửa sạch sẽ, cô ngã lăn xuống giường. Ngày hôm qua, đã khiến cô rất mệt mỏi, cô chỉ muốn ngủ một giấc thật dài, quên hết tất cả.
Ở nhà Chu Vân Đình.
Đông Phương Tước cả người máu tươi, được đưa vào trong, Chu Vân Đình nhìn vết thương mà lắc đầu. Vết thương gần tim, nếu như không cẩn thận, hắn sẽ chết. Đây là lần thứ hai hắn bị thương ở nơi đó, mà tất cả, là vì Đinh Tiểu Lộ.
Lý Kiệt và Hứa quản gia lo lắng ở bên ngoài chờ đợi, họ chưa bao giờ thấy thời gian trôi chậm như vậy.
________________________