-
Chương 32
Lộc Phong Trại bị tiêu diệt rồi, hơn hai ngàn người, chết hơn phân nửa, sau khi Lương trại chủ bị bắt, Hoắc Dần cũng không cho người mang theo bọn hắn đi trong thành để dân chúng biết, mà là trực tiếp nhốt ở trong tòa nhà ngoài thành.
Trên người bọn họ đều mang ống khóa, binh khí bị lấy đi, mỗi ngày chỉ có thể ăn một bữa cơm, tay chân không có sức, không thể trốn chạy.
Hoắc Dần chỉ để lại gần một nửa trông chừng, những người còn lại theo vào Lộc Phong Trại, bắt tất cả mấy trăm người còn lại về, có thể bắt sống thì bắt sống, không thể thì giết tại chỗ.
Sau khi Lương trại chủ bị bắt, Hoắc Dần suy nghĩ có cần tới cho đối phương một kinh hỉ hay không, sau đó lại suy nghĩ nên quên đi, cũng đã lừa người ta rồi, còn đi qua bỏ đá xuống giếng cũng không tốt.
Sau khi Thẩm Miểu biết được ý tưởng của Hoắc Dần, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía hắn: “Thật sự nhìn không ra nhá, từ trước tới bây giờ ngươi đều là người bỏ đá xuống giếng mà.”
Lúc ấy Hoắc Dần mở quạt, hé miệng sờ cằm suy nghĩ kỹ một chút: “Hình như đúng vậy.”
Lúc hai người nói lời này, đã là mang theo ba hộ vệ cùng rời khỏi tòa thành này, trên đường trở về rồi.
Hộ vệ Ất đang đánh xe, hộ vệ Bính và hộ vệ Đinh ngồi ở trên ngựa ngáp, nhìn mặt trời nóng rực trên đỉnh đầu, tính toán thời gian, nói với phía xe ngựa: “Đại nhân, chúng ta tới Ngô Châu cũng đã mấy tháng rồi.”
Hoắc Dần vén màn lên hóng gió một lát, cũng phát hiện nhiệt độ thời tiết này.
Khi hắn trở về, Ngô Châu vẫn còn rất lạnh, có nhiều chỗ tuyết đọng chưa tan, nước sông đều lạnh như băng, nói đều bốc khói trắng. Bất tri bất giác mấy tháng trôi qua, thời tiết càng ngày càng nóng, cây quạt không rời tay hắn, y phục cũng càng mặc càng ít.
Nghĩ tới đây, Hoắc Dần quay đầu lại liếc mắt nhìn Thẩm Miểu.
Thẩm Miểu một tay chống cằm không biết đang nghĩ gì, váy của nàng rất mỏng, đai lưng bên hông tỉ mỉ, vừa lúc phác họa eo nhỏ nhắn của nàng.
Hoắc Dần nhíu mày, nghĩ thầm trời nóng cũng không phải là không có lợi, tiểu Hà Thần cũng ăn mặc rất mát mẻ.
Lần này đường trở về hơi xa, cho đến khi mặt trời lặn phía Tây xe ngựa mới đến cửa thành, suýt chút nữa cửa thành đã đóng lại.lequydon
Sau khi Hoắc Dần vào thành trực tiếp đi phủ nha, xe ngựa dừng ở cửa phủ nha, hộ vệ Ất xuống xe, vén màn xe lên đỡ Hoắc Dần và Thẩm Miểu xuống.
Hoắc Dần mới từ trong xe ngựa ra ngoài, quản gia vẫn đứng ở cửa phủ nha vội vàng đi tới, trên mặt mang theo nụ cười: “Thiếu gia đã về rồi!”
Hoắc Dần ừ một tiếng, quản gia lại nói: “Thiếu gia, trên đường đi có mệt không? Nước nóng đã chuẩn bị xong rồi, thức ăn cũng đều bày lên bàn, thiếu gia dùng cơm trước hay tắm rửa trước?”
Hoắc Dần há miệng duỗi lưng một cái, sau đó mở cây quạt ra quơ quơ, ngẩng đầu lên nhìn về phía tấm biển ở phủ nha, lại nhìn quản gia Hoắc phu nhân sai tới, không nhịn được lắc đầu, rất tự tại nói: “Đây mới là cuộc sống của con người.”lequydon
Sau lưng Thẩm Miểu giật giật khóe miệng: “Sa đọa.”
Quản gia nhìn Thẩm Miểu, chưa từng thấy qua, cũng không biết cô gái từ đâu tới, lại dám nói như vậy với thiếu gia nhà bọn họ, có biết sau khi thiếu gia làm quan đã rất tiết kiệm rồi không hả? Phu nhân cũng sợ thiếu gia bị người chỉ trích, chỉ có hai mươi gia đinh mà thôi!
“Vị cô nương này là?” Quản gia hỏi.
Hoắc Dần tùy ý liếc mắt nhìn Thẩm Miểu, nhẹ nhàng nói: “A, nàng hả, thiếu phu nhân tương lai của Hoắc gia.”
Quản gia: “???!!!”
Mặt của Thẩm Miểu lập tức đỏ lên, hai tay chợt đẩy sau lưng Hoắc Dần một cái: “Ngươi nói bậy bạ gì đấy.”
Hoắc Dần bị nàng đẩy đi về phía trước hai bước, trên mặt vẫn mang theo hài lòng cười ha ha hai tiếng, ba hộ vệ lắc đầu bất đắc dĩ đi tới.lê quý đôn
Quản gia đứng tại chỗ, có chút sững sờ.
Đây là thiếu phu nhân tương lai? Sao chưa bao giờ ông nghe người ta nhắc tới. . . . . . Ahhh, không biết lão gia và phu nhân có biết sự tồn tại của vị cô nương này hay không đây.
Sau khi Hoắc Dần mang theo Thẩm Miểu vào phủ nha, học quản gia hỏi một câu: “Phu nhân định dùng cơm trước hay tắm rửa trước?”
Thẩm Miểu suy nghĩ một chút rồi nói: “Ăn trước.”
Hoắc Dần gật đầu, phất phất cây quạt trong tay: “Được rồi, ăn trước.”
Hai người quay đầu đi tới nơi dùng cơm, hộ vệ Ất quay đầu lại liếc mắt nhìn, hỏi hộ vệ Bính: “Quản gia đâu?”
Hộ vệ Đinh nói: “Ta nhìn thấy ông ấy chạy về phía Hoắc gia.”
Hộ vệ Bính ồ một tiếng: “Cũng không sao, chuyện sơn phỉ chấm dứt, đúng lúc phải báo cáo với Hoắc phu nhân, thương lượng chuyện lớn cả đời của đại nhân.”
Hộ vệ Ất mím môi không lên tiếng, hộ vệ Đinh và hộ vệ Bính đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn: “Bình thường huynh hay tò mò nhất, sao không nói câu nào vậy?”
Hộ vệ Ất lui về sau một bước: “Nói gì? Nhân duyên trời định.”
Hộ vệ Bính khoanh tay ở ngực: “Huynh rất kỳ lạ.”
Hộ vệ Đinh cũng khẽ gật đầu: “Huynh có vấn đề.”
Hộ vệ Ất nuốt nước miếng, tiến tới gần hai người, nhỏ giọng nói: “Ta nói chuyện với hai người, hai người đừng để lộ ra ngoài.”
“Huynh cứ nói.”
Ba người thần thần bí bí ghé vào một chỗ, hộ vệ Ất nói: “Phu nhân tương lai của chúng ta không phải là người.”
“Sao huynh mắng người rồi!” Hộ vệ Bính và hộ vệ Đinh rối rít vén tay áo lên: “Huynh muốn bị đánh à!”
“Ta nói thật nhưng hai người lại không tin.”
“Đừng nói nhảm nữa, phu nhân là người thân thiện như vậy, huynh còn mắng nàng, mặc kệ, đánh trước đã!”
Hoắc Dần và Thẩm Miểu mới vừa đi tới chỗ dùng cơm, nghe sau lưng có động tĩnh, hai người xoay người nhìn sang, vừa lúc nhìn thấy ba hộ vệ cùng nhảy lên nhảy xuống ở xà nhà rồi ở trên mái hiên, ngươi truy ta đuổi cả khu vườn.
Hoắc Dần quơ quơ cây quạt, ồ một tiếng: “Có võ công thật tốt, còn có thể bay chơi.”
Thẩm Miểu chụm hai tay lại thành cái loa, nói với ba người đang bay nhảy không dừng lại một chỗ nào quá lâu: “Đừng chơi quá lâu, nhớ ăn cơm nhé.”
Hoắc Dần lắc đầu, đưa tay khoác lên trên vai Thẩm Miểu, một bộ dạng bất đắc dĩ: “Là như vậy đấy, bọn họ rất bướng bỉnh, thời gian dài sẽ thành thói quen.”
“Thì ra là như vậy, vậy chúng ta ăn trước thôi.”
Lại nói đến lão quản gia, mới chạy từ phủ nha Tri phủ đến thì một đi Hoắc phủ.
Phải nói cửa chính Hoắc gia là không một nhà giàu có nào ở Ngô Châu này có được giống vậy cả, mắt của con sư tử đá trước cửa lớn kia làm bằng bảo thạch, khối hình tròn dưới chân làm từ ngọc, tấm bảng từ vàng nguyên chất treo cửa ra vào, hoàn toàn không sợ người trộm. Bị người cạo xuống một ít, bọn họ cũng không phát hiện được.
Quản gia đến Hoắc phủ thì muốn đi vào gặp lão gia và phu nhân.
Hai lão nhân Hoắc gia cũng rất ân ái, đã nhiều năm như vậy cho tới bây giờ đều không gây gổ, vấn đề duy nhất nằm ở chỗ nuông chiều Hoắc Dần, khi Hoắc Dần còn bé, mỗi khi hắn phạm vào lỗi gì, hai người đều sẽ trách đối phương quá mức nuông chìu con, nhưng lại không nỡ quở trách Hoắc thiếu gia, vì vậy cũng chỉ có thể vẫn như vậy tuần hoàn đi xuống.
Khi quản gia tìm được Hoắc lão gia và Hoắc phu nhân, hai người đang ở trong sân đánh cờ.
Hoắc lão gia cầm quân đen làm từ mã não trên tay, chống cằm suy nghĩ, bên kia Hoắc phu nhân hiển nhiên đã quen thuộc với tình hình thế này, trên mặt mang theo nụ cười tất thắng, cũng không thúc giục.
Quản gia lập tức khom lưng thở gấp nói: “Lão gia, phu nhân, thiếu gia trở lại.”
Hoắc lão gia và Hoắc phu nhân vừa nghe Hoắc Dần trở lại, cũng không thả quân cờ, Hoắc lão gia đánh quân cờ xuống bàn cờ, Hoắc phu nhân vội vàng đánh một chiêu giết sạch, hai người hỏi: “Là đến phủ nha sao?”
“Vâng”
“Vậy sao ông không đi theo hầu hạ.” Hoắc phu nhân trách cứ.
Quản gia ai yêu một tiếng: “Phu nhân, chuyện này. . . . . . Thiếu gia trở lại thì cũng thôi, còn dẫn theo một vị cô nương.”
“Con ta tiến bộ rồi!” Hoắc phu nhân vỗ bả vai Hoắc lão gia rồi cười: “Lão gia, Dần Nhi đã hai mươi ba rồi! Mười năm trước thiếp đã muốn tìm kiếm lương duyên cho con, cũng đi qua mười năm rồi! Rốt cuộc con cũng muốn thành thân rồi!”
Quản gia lại nghĩ không đúng: “Phu nhân. . . . . . Không đi lai lịch của vị cô nương kia sao?”
Hoắc phu nhân lập tức nói với quản gia: “Hỏi gì chứ?! Dọa cô nương nhà người ta chạy mất thì làm sao đây?” Sau đó chắp tay trước ngực hướng trên trời: “Cảm tạ trời xanh rốt cuộc cũng để con con nghĩ thông suốt muốn cưới vợ rồi, lão gia! Ông không vui sao?”
Quản gia nhìn về phía Hoắc lão gia đầu kia, vốn Hoắc lão gia cũng là già mới có con, Hoắc Dần không chịu thành thân cũng chính là nguyên nhân chỉ trong mấy năm mà tóc ông đã bạc nhiều như vậy, nghe tin tức này tại sao có thể không vui.
Ông cũng sắp nằm ở trên bàn cờ khóc mất thôi!
Hoắc phu nhân nâng váy đứng đứng lên: “Mau! Mau dẫn ta đi gặp.”
Nhất thời quản gia có chút không hiểu, phát triển thế này sao có chút không đúng thế nào ấy nhỉ? Gia nghiệp của Hoắc gia lớn, muốn làm người của Hoắc gia nhiều đếm không xuể, những tiểu thư khuê các quý nhân trong các nhà kia tới cửa hỏi hôn sự mỗi ngày, chỉ cần là một câu không gặp của Hoắc thiếu gia, Hoắc lão gia và Hoắc phu nhân sẽ đuổi toàn bộ.
Hiện nay một cô gái không rõ lai lịch, trên đường Hoắc phu nhân ở đi phủ nha vân vê Phật châu thì thầm con dâu của bà nhất định rất dễ nhìn.
Quản gia cảm thấy người một nhà Hoắc gia cũng có chút là lạ.
Thẩm Miểu ăn xong cơm tối rồi, liền đi rửa mặt.
Hoắc Dần sắp xếp cho nàng ở phủ nha một gian phòng, cùng trong một sân với hắn.
Vốn Thẩm Miểu không có ý định ở nơi này, ăn cơm xong liền cười nói phải về.
Hoắc Dần nói: “Sắc trời trễ như thế, vội vã trở về làm gì? Ngày mai rồi hãy đi.”
Thẩm Miểu lắc đầu nói: “Trước cửa phủ nha ngươi chính là sông, ta nhảy vào là được.”
Hoắc Dần lại nói: “Buổi tối còn có đồ ngọt đấy.”
Thẩm Miểu có chút do dự: “Nếu không nửa đêm ngươi cho người ném vào trong sông?”
Hoắc Dần nghiêm mặt, lúc này Thẩm Miểu mới rất bất đắc dĩ: “Thôi được rồi, ở lại một buổi vậy, ngày mai ta còn phải đi tìm Thổ Địa gia đấy.”
Cứ như vậy, Thẩm Miểu mới ở lại phủ nha.
Chỉ là Hoắc phu nhân thật sự tốt với Hoắc Dần, trong một cái sân nho nhỏ có đầy đủ cả hoa chim cá đá, đều không kém, Thẩm Miểu mặc y phục mới sạch sẽ, nằm ở trên ghế dựa bên ao nhỏ, vừa cho cá trong hồ ăn, vừa hát điệu khúc dân gian.
Khi Hoắc phu nhân đến, vừa đúng lúc đi qua nơi này, chỉ nhìn thấy bóng lưng Thẩm Miểu, đứng ở cách đó không xa nghe Thẩm Miểu hát điệu hát dân gian.
Quản gia đứng ở phía sau Hoắc phu nhân nhìn thấy trên mặt Hoắc phu nhân xuất hiện vẻ mặt tình thương của người mẹ hiền chỉ khi nhìn Hoắc thiếu gia mới có, yên lặng dời tầm mắt.
Hoắc phu nhân nắm hai tay lại với nhau, ai yêu một tiếng: “Con dâu hát thật dễ nghe.”
Quản gia ở phía sau cười làm lành: “Đúng, đúng thật dễ nghe.”
Mới vừa bàn giao toàn bộ công việc với thuộc hạ, Hoắc Dần đang chuẩn bị trở về phòng tắm rửa thì đã nhìn thấy ở cửa viện mình đứng một hàng người.
Hoắc phu nhân cầm đầu, phía sau là quản gia, sau đó nữa là bốn tỳ nữ đi theo Hoắc phu nhân, sau nữa là sáu gia đinh hộ vệ đi theo bảo vệ Hoắc phu nhân.
Một nhóm mười hai người, rối rít nhìn trong sân.
Hoắc Dần đi tới nhìn lên, Thẩm Miểu đang khờ khạo cho cá ăn, hơn nữa đang hát điệu hát dân gian nghe cũng không hiểu còn vô cùng khó nghe.
Hoắc Dần hắng giọng một cái: “Mẫu thân, ngài đang làm gì đó?”
Thẩm Miểu nghe những lời này, chợt xoay người lại, cũng không biết mình sau lưng xuất hiện một hàng người như vậy từ khi nào, nàng bị dọa bước lui về phía sau, Hoắc Dần lập tức trợn tròn hai mắt muốn qua kéo lại: “Cẩn thận!”
Kết quả không có lôi kéo, ‘ào ào’ một tiếng, Thẩm Miểu tiến vào trong ao nhỏ.
Hoắc phu nhân ai nha một tiếng: “Còn đứng ngây đó làm gì?! Đi cứu người đi!”
Thẩm Miểu vùng vẫy một lát ở trong hồ, sau đó vịn tảng đá đứng lên, toàn thân đều ướt đẫm, nước trong ao nhỏ chỉ mới đến hông của nàng, nàng vội khoát tay: “Không có gì đáng ngại, không sâu.”
Đầu tiên là Hoắc Dần liếc mắt nhìn Hoắc phu nhân, rồi nhìn Thẩm Miểu, đại khái biết tình huống hiện tại là như thế nào rồi.
Trên người bọn họ đều mang ống khóa, binh khí bị lấy đi, mỗi ngày chỉ có thể ăn một bữa cơm, tay chân không có sức, không thể trốn chạy.
Hoắc Dần chỉ để lại gần một nửa trông chừng, những người còn lại theo vào Lộc Phong Trại, bắt tất cả mấy trăm người còn lại về, có thể bắt sống thì bắt sống, không thể thì giết tại chỗ.
Sau khi Lương trại chủ bị bắt, Hoắc Dần suy nghĩ có cần tới cho đối phương một kinh hỉ hay không, sau đó lại suy nghĩ nên quên đi, cũng đã lừa người ta rồi, còn đi qua bỏ đá xuống giếng cũng không tốt.
Sau khi Thẩm Miểu biết được ý tưởng của Hoắc Dần, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía hắn: “Thật sự nhìn không ra nhá, từ trước tới bây giờ ngươi đều là người bỏ đá xuống giếng mà.”
Lúc ấy Hoắc Dần mở quạt, hé miệng sờ cằm suy nghĩ kỹ một chút: “Hình như đúng vậy.”
Lúc hai người nói lời này, đã là mang theo ba hộ vệ cùng rời khỏi tòa thành này, trên đường trở về rồi.
Hộ vệ Ất đang đánh xe, hộ vệ Bính và hộ vệ Đinh ngồi ở trên ngựa ngáp, nhìn mặt trời nóng rực trên đỉnh đầu, tính toán thời gian, nói với phía xe ngựa: “Đại nhân, chúng ta tới Ngô Châu cũng đã mấy tháng rồi.”
Hoắc Dần vén màn lên hóng gió một lát, cũng phát hiện nhiệt độ thời tiết này.
Khi hắn trở về, Ngô Châu vẫn còn rất lạnh, có nhiều chỗ tuyết đọng chưa tan, nước sông đều lạnh như băng, nói đều bốc khói trắng. Bất tri bất giác mấy tháng trôi qua, thời tiết càng ngày càng nóng, cây quạt không rời tay hắn, y phục cũng càng mặc càng ít.
Nghĩ tới đây, Hoắc Dần quay đầu lại liếc mắt nhìn Thẩm Miểu.
Thẩm Miểu một tay chống cằm không biết đang nghĩ gì, váy của nàng rất mỏng, đai lưng bên hông tỉ mỉ, vừa lúc phác họa eo nhỏ nhắn của nàng.
Hoắc Dần nhíu mày, nghĩ thầm trời nóng cũng không phải là không có lợi, tiểu Hà Thần cũng ăn mặc rất mát mẻ.
Lần này đường trở về hơi xa, cho đến khi mặt trời lặn phía Tây xe ngựa mới đến cửa thành, suýt chút nữa cửa thành đã đóng lại.lequydon
Sau khi Hoắc Dần vào thành trực tiếp đi phủ nha, xe ngựa dừng ở cửa phủ nha, hộ vệ Ất xuống xe, vén màn xe lên đỡ Hoắc Dần và Thẩm Miểu xuống.
Hoắc Dần mới từ trong xe ngựa ra ngoài, quản gia vẫn đứng ở cửa phủ nha vội vàng đi tới, trên mặt mang theo nụ cười: “Thiếu gia đã về rồi!”
Hoắc Dần ừ một tiếng, quản gia lại nói: “Thiếu gia, trên đường đi có mệt không? Nước nóng đã chuẩn bị xong rồi, thức ăn cũng đều bày lên bàn, thiếu gia dùng cơm trước hay tắm rửa trước?”
Hoắc Dần há miệng duỗi lưng một cái, sau đó mở cây quạt ra quơ quơ, ngẩng đầu lên nhìn về phía tấm biển ở phủ nha, lại nhìn quản gia Hoắc phu nhân sai tới, không nhịn được lắc đầu, rất tự tại nói: “Đây mới là cuộc sống của con người.”lequydon
Sau lưng Thẩm Miểu giật giật khóe miệng: “Sa đọa.”
Quản gia nhìn Thẩm Miểu, chưa từng thấy qua, cũng không biết cô gái từ đâu tới, lại dám nói như vậy với thiếu gia nhà bọn họ, có biết sau khi thiếu gia làm quan đã rất tiết kiệm rồi không hả? Phu nhân cũng sợ thiếu gia bị người chỉ trích, chỉ có hai mươi gia đinh mà thôi!
“Vị cô nương này là?” Quản gia hỏi.
Hoắc Dần tùy ý liếc mắt nhìn Thẩm Miểu, nhẹ nhàng nói: “A, nàng hả, thiếu phu nhân tương lai của Hoắc gia.”
Quản gia: “???!!!”
Mặt của Thẩm Miểu lập tức đỏ lên, hai tay chợt đẩy sau lưng Hoắc Dần một cái: “Ngươi nói bậy bạ gì đấy.”
Hoắc Dần bị nàng đẩy đi về phía trước hai bước, trên mặt vẫn mang theo hài lòng cười ha ha hai tiếng, ba hộ vệ lắc đầu bất đắc dĩ đi tới.lê quý đôn
Quản gia đứng tại chỗ, có chút sững sờ.
Đây là thiếu phu nhân tương lai? Sao chưa bao giờ ông nghe người ta nhắc tới. . . . . . Ahhh, không biết lão gia và phu nhân có biết sự tồn tại của vị cô nương này hay không đây.
Sau khi Hoắc Dần mang theo Thẩm Miểu vào phủ nha, học quản gia hỏi một câu: “Phu nhân định dùng cơm trước hay tắm rửa trước?”
Thẩm Miểu suy nghĩ một chút rồi nói: “Ăn trước.”
Hoắc Dần gật đầu, phất phất cây quạt trong tay: “Được rồi, ăn trước.”
Hai người quay đầu đi tới nơi dùng cơm, hộ vệ Ất quay đầu lại liếc mắt nhìn, hỏi hộ vệ Bính: “Quản gia đâu?”
Hộ vệ Đinh nói: “Ta nhìn thấy ông ấy chạy về phía Hoắc gia.”
Hộ vệ Bính ồ một tiếng: “Cũng không sao, chuyện sơn phỉ chấm dứt, đúng lúc phải báo cáo với Hoắc phu nhân, thương lượng chuyện lớn cả đời của đại nhân.”
Hộ vệ Ất mím môi không lên tiếng, hộ vệ Đinh và hộ vệ Bính đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn: “Bình thường huynh hay tò mò nhất, sao không nói câu nào vậy?”
Hộ vệ Ất lui về sau một bước: “Nói gì? Nhân duyên trời định.”
Hộ vệ Bính khoanh tay ở ngực: “Huynh rất kỳ lạ.”
Hộ vệ Đinh cũng khẽ gật đầu: “Huynh có vấn đề.”
Hộ vệ Ất nuốt nước miếng, tiến tới gần hai người, nhỏ giọng nói: “Ta nói chuyện với hai người, hai người đừng để lộ ra ngoài.”
“Huynh cứ nói.”
Ba người thần thần bí bí ghé vào một chỗ, hộ vệ Ất nói: “Phu nhân tương lai của chúng ta không phải là người.”
“Sao huynh mắng người rồi!” Hộ vệ Bính và hộ vệ Đinh rối rít vén tay áo lên: “Huynh muốn bị đánh à!”
“Ta nói thật nhưng hai người lại không tin.”
“Đừng nói nhảm nữa, phu nhân là người thân thiện như vậy, huynh còn mắng nàng, mặc kệ, đánh trước đã!”
Hoắc Dần và Thẩm Miểu mới vừa đi tới chỗ dùng cơm, nghe sau lưng có động tĩnh, hai người xoay người nhìn sang, vừa lúc nhìn thấy ba hộ vệ cùng nhảy lên nhảy xuống ở xà nhà rồi ở trên mái hiên, ngươi truy ta đuổi cả khu vườn.
Hoắc Dần quơ quơ cây quạt, ồ một tiếng: “Có võ công thật tốt, còn có thể bay chơi.”
Thẩm Miểu chụm hai tay lại thành cái loa, nói với ba người đang bay nhảy không dừng lại một chỗ nào quá lâu: “Đừng chơi quá lâu, nhớ ăn cơm nhé.”
Hoắc Dần lắc đầu, đưa tay khoác lên trên vai Thẩm Miểu, một bộ dạng bất đắc dĩ: “Là như vậy đấy, bọn họ rất bướng bỉnh, thời gian dài sẽ thành thói quen.”
“Thì ra là như vậy, vậy chúng ta ăn trước thôi.”
Lại nói đến lão quản gia, mới chạy từ phủ nha Tri phủ đến thì một đi Hoắc phủ.
Phải nói cửa chính Hoắc gia là không một nhà giàu có nào ở Ngô Châu này có được giống vậy cả, mắt của con sư tử đá trước cửa lớn kia làm bằng bảo thạch, khối hình tròn dưới chân làm từ ngọc, tấm bảng từ vàng nguyên chất treo cửa ra vào, hoàn toàn không sợ người trộm. Bị người cạo xuống một ít, bọn họ cũng không phát hiện được.
Quản gia đến Hoắc phủ thì muốn đi vào gặp lão gia và phu nhân.
Hai lão nhân Hoắc gia cũng rất ân ái, đã nhiều năm như vậy cho tới bây giờ đều không gây gổ, vấn đề duy nhất nằm ở chỗ nuông chiều Hoắc Dần, khi Hoắc Dần còn bé, mỗi khi hắn phạm vào lỗi gì, hai người đều sẽ trách đối phương quá mức nuông chìu con, nhưng lại không nỡ quở trách Hoắc thiếu gia, vì vậy cũng chỉ có thể vẫn như vậy tuần hoàn đi xuống.
Khi quản gia tìm được Hoắc lão gia và Hoắc phu nhân, hai người đang ở trong sân đánh cờ.
Hoắc lão gia cầm quân đen làm từ mã não trên tay, chống cằm suy nghĩ, bên kia Hoắc phu nhân hiển nhiên đã quen thuộc với tình hình thế này, trên mặt mang theo nụ cười tất thắng, cũng không thúc giục.
Quản gia lập tức khom lưng thở gấp nói: “Lão gia, phu nhân, thiếu gia trở lại.”
Hoắc lão gia và Hoắc phu nhân vừa nghe Hoắc Dần trở lại, cũng không thả quân cờ, Hoắc lão gia đánh quân cờ xuống bàn cờ, Hoắc phu nhân vội vàng đánh một chiêu giết sạch, hai người hỏi: “Là đến phủ nha sao?”
“Vâng”
“Vậy sao ông không đi theo hầu hạ.” Hoắc phu nhân trách cứ.
Quản gia ai yêu một tiếng: “Phu nhân, chuyện này. . . . . . Thiếu gia trở lại thì cũng thôi, còn dẫn theo một vị cô nương.”
“Con ta tiến bộ rồi!” Hoắc phu nhân vỗ bả vai Hoắc lão gia rồi cười: “Lão gia, Dần Nhi đã hai mươi ba rồi! Mười năm trước thiếp đã muốn tìm kiếm lương duyên cho con, cũng đi qua mười năm rồi! Rốt cuộc con cũng muốn thành thân rồi!”
Quản gia lại nghĩ không đúng: “Phu nhân. . . . . . Không đi lai lịch của vị cô nương kia sao?”
Hoắc phu nhân lập tức nói với quản gia: “Hỏi gì chứ?! Dọa cô nương nhà người ta chạy mất thì làm sao đây?” Sau đó chắp tay trước ngực hướng trên trời: “Cảm tạ trời xanh rốt cuộc cũng để con con nghĩ thông suốt muốn cưới vợ rồi, lão gia! Ông không vui sao?”
Quản gia nhìn về phía Hoắc lão gia đầu kia, vốn Hoắc lão gia cũng là già mới có con, Hoắc Dần không chịu thành thân cũng chính là nguyên nhân chỉ trong mấy năm mà tóc ông đã bạc nhiều như vậy, nghe tin tức này tại sao có thể không vui.
Ông cũng sắp nằm ở trên bàn cờ khóc mất thôi!
Hoắc phu nhân nâng váy đứng đứng lên: “Mau! Mau dẫn ta đi gặp.”
Nhất thời quản gia có chút không hiểu, phát triển thế này sao có chút không đúng thế nào ấy nhỉ? Gia nghiệp của Hoắc gia lớn, muốn làm người của Hoắc gia nhiều đếm không xuể, những tiểu thư khuê các quý nhân trong các nhà kia tới cửa hỏi hôn sự mỗi ngày, chỉ cần là một câu không gặp của Hoắc thiếu gia, Hoắc lão gia và Hoắc phu nhân sẽ đuổi toàn bộ.
Hiện nay một cô gái không rõ lai lịch, trên đường Hoắc phu nhân ở đi phủ nha vân vê Phật châu thì thầm con dâu của bà nhất định rất dễ nhìn.
Quản gia cảm thấy người một nhà Hoắc gia cũng có chút là lạ.
Thẩm Miểu ăn xong cơm tối rồi, liền đi rửa mặt.
Hoắc Dần sắp xếp cho nàng ở phủ nha một gian phòng, cùng trong một sân với hắn.
Vốn Thẩm Miểu không có ý định ở nơi này, ăn cơm xong liền cười nói phải về.
Hoắc Dần nói: “Sắc trời trễ như thế, vội vã trở về làm gì? Ngày mai rồi hãy đi.”
Thẩm Miểu lắc đầu nói: “Trước cửa phủ nha ngươi chính là sông, ta nhảy vào là được.”
Hoắc Dần lại nói: “Buổi tối còn có đồ ngọt đấy.”
Thẩm Miểu có chút do dự: “Nếu không nửa đêm ngươi cho người ném vào trong sông?”
Hoắc Dần nghiêm mặt, lúc này Thẩm Miểu mới rất bất đắc dĩ: “Thôi được rồi, ở lại một buổi vậy, ngày mai ta còn phải đi tìm Thổ Địa gia đấy.”
Cứ như vậy, Thẩm Miểu mới ở lại phủ nha.
Chỉ là Hoắc phu nhân thật sự tốt với Hoắc Dần, trong một cái sân nho nhỏ có đầy đủ cả hoa chim cá đá, đều không kém, Thẩm Miểu mặc y phục mới sạch sẽ, nằm ở trên ghế dựa bên ao nhỏ, vừa cho cá trong hồ ăn, vừa hát điệu khúc dân gian.
Khi Hoắc phu nhân đến, vừa đúng lúc đi qua nơi này, chỉ nhìn thấy bóng lưng Thẩm Miểu, đứng ở cách đó không xa nghe Thẩm Miểu hát điệu hát dân gian.
Quản gia đứng ở phía sau Hoắc phu nhân nhìn thấy trên mặt Hoắc phu nhân xuất hiện vẻ mặt tình thương của người mẹ hiền chỉ khi nhìn Hoắc thiếu gia mới có, yên lặng dời tầm mắt.
Hoắc phu nhân nắm hai tay lại với nhau, ai yêu một tiếng: “Con dâu hát thật dễ nghe.”
Quản gia ở phía sau cười làm lành: “Đúng, đúng thật dễ nghe.”
Mới vừa bàn giao toàn bộ công việc với thuộc hạ, Hoắc Dần đang chuẩn bị trở về phòng tắm rửa thì đã nhìn thấy ở cửa viện mình đứng một hàng người.
Hoắc phu nhân cầm đầu, phía sau là quản gia, sau đó nữa là bốn tỳ nữ đi theo Hoắc phu nhân, sau nữa là sáu gia đinh hộ vệ đi theo bảo vệ Hoắc phu nhân.
Một nhóm mười hai người, rối rít nhìn trong sân.
Hoắc Dần đi tới nhìn lên, Thẩm Miểu đang khờ khạo cho cá ăn, hơn nữa đang hát điệu hát dân gian nghe cũng không hiểu còn vô cùng khó nghe.
Hoắc Dần hắng giọng một cái: “Mẫu thân, ngài đang làm gì đó?”
Thẩm Miểu nghe những lời này, chợt xoay người lại, cũng không biết mình sau lưng xuất hiện một hàng người như vậy từ khi nào, nàng bị dọa bước lui về phía sau, Hoắc Dần lập tức trợn tròn hai mắt muốn qua kéo lại: “Cẩn thận!”
Kết quả không có lôi kéo, ‘ào ào’ một tiếng, Thẩm Miểu tiến vào trong ao nhỏ.
Hoắc phu nhân ai nha một tiếng: “Còn đứng ngây đó làm gì?! Đi cứu người đi!”
Thẩm Miểu vùng vẫy một lát ở trong hồ, sau đó vịn tảng đá đứng lên, toàn thân đều ướt đẫm, nước trong ao nhỏ chỉ mới đến hông của nàng, nàng vội khoát tay: “Không có gì đáng ngại, không sâu.”
Đầu tiên là Hoắc Dần liếc mắt nhìn Hoắc phu nhân, rồi nhìn Thẩm Miểu, đại khái biết tình huống hiện tại là như thế nào rồi.