Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5:
Chương 5:Em là ánh sáng duy nhất
///yeungontinh.vn/// Quản gia dẫn một người đàn ông trung niên bụng phệ ục ịch đi vào. Đó là Triệu tiên sinh, ông chủ của Hoa Ảnh.
Kỷ Thiện Sinh khôi phục lại vẻ ngoài niềm nở, tươi cười bắt tay ông Triệu.
Ông chủ Triệu ngồi xuống bàn làm việc, chỉ có một phần ba cái mông của ông ta chạm vào mặt ghế, còn cả cái người to tròn thì nghiêng hẳn về phía trước.
Tuy rằng thiếu niên trước mặt ông có vẻ ôn hòa, ít nói, nhưng thật ra cả Hoa Đông này không ai không biết rằng, hai vị thiếu gia nhà họ Kỷ, đều là những con sói đội lốt người.
Đại thiếu gia hắc bạch không phân. mấy giây trước vừa ngồi uống rượu trò chuyện với bạn, vài giây sau đã có thể chĩa súng vào đầu bạn.
Nhị thiếu gia đây lại là một con quỷ biết cười, tâm tư thủ đoạn khó lường, không hay không biết một con người bình thường đều có thể “được” anh biến thành con rối, lại còn có thể giúp anh kiếm tiền.
Nếu nói đại thiếu gia là chiến thần của Kỷ gia.
Thì nhị thiếu gia chính là thần tài trong nhà họ Kỷ.
Kỷ gia, một đại gia tộc. Kỷ Thần một chân lấm bùn, tùy tiện đánh xuống, đại thiếu gia đến hộ vệ, nhị thiếu gia lại có thể từ trong đất bùn, đào ra hàng vạn tỷ, đưa Kỷ gia kéo lên đỉnh cao của cuộc đời.
Vì vậy, mặc dù mọi người đều biết nhị thiếu gia là người tàn tật, nhưng chẳng ai dám xem thường hắn.
“Nhị thiếu, bộ phim 【Phong Nguyệt Giai Nhân】 (Cảnh sắc mỹ nhân) quay lần trước đã nhận được phản hồi tốt, vé phim trong nháy mắt đã bán sạch.”
“Đây là tấm séc từ Ngân hàng XXX, cộng với số tiền gốc mà ngài đã đầu tư trước đó, tất cả đều ở trong này.”
“Ừ.”
///yeungontinh.vn/// Kỷ Thiện Sinh liếc nhìn tấm séc, rồi thản nhiên đặt nó sang một bên.
“Haha, lần này tôi tới đây, là muốn cùng với ngày bàn chuyện đầu tư phim mới.”
Kỷ Thiện Sinh nghịch cây bút trong tay “Mang theo kịch bản chứ?”
“Mang theo mang theo!”
Ông chủ Triệu vội vàng lấy từ trong túi công văn ra một xấp giấy, cung kính đưa cho Kỷ Thiện Sinh bằng cả hai tay.
Thật ra Kỷ Thiện Sinh đối với phim ảnh hay giới giải trí không nóng cũng không lạnh, chẳng qua là trong một lần đi chơi với Kỷ Hoà, anh nhận ra được sự thích thú tò mò của cô khi nhìn vào tấm poster phim, nên đã tự mình đi tìm hiểu một lượt.
Vốn dĩ là anh muốn đưa Kỷ Hoà đi xem phim, nhưng vì hồi nhỏ xảy ra một số chuyện khiến Kỷ Hòa sống chết cũng không đồng ý để anh vào phòng chiếu phim công cộng, chính vì thế mà Kỷ Thiện Sinh bất đắc dĩ phải đầu tư riêng vào một rạp chiếu phim. Khi Kỷ Hòa phát hiện ra thì đã quá muộn để ngăn lại nên đành phải theo anh.
Phim ảnh là một lĩnh vực mới nổi, chỉ có một vài phân cảnh ngắn ngủi, chưa xem được bao lâu thì đã hết. Khoảng thời gian hai người lặng lẽ bên nhau trong rạp chiếu phim cũng bị rút ngắn lại.
Kỷ Thiện Sinh trong lòng ngứa ngáy, dứt khoát bắt đầu vung tiền đầu tư.
Kỷ Thiện Sinh có một đôi mắt khôn lường, và mặc dù đó chỉ là một lĩnh vực mà anh tùy tiện đầu tư, nhưng lợi nhuận mà anh kiếm được lại đạt đến con số khổng lồ.
“Kịch bản không tệ, đến lúc đó thì báo kinh phí cần dùng cho tôi.”
Kỷ Thiện Sinh cầm kịch bản đọc qua loa đại khái, anh không quan tâm lắm đến doanh thu phòng vé, miễn là phù hợp với sở thích của A Hòa là được.
“Được, được, Nhị thiếu gia, ngài xem, vấn đề về việc chọn nữ chính nam chính…”
Kỷ Thiện Sinh xua tay, “Ông và đạo diễn tự xác định đi, chỉ cần đừng chậm trễ thời gian là được.”
Ông chủ Triệu cười đến mức hai mắt híp lại, “Được, được, được, cám ơn nhị thiếu gia.”
“Nhân tiện, nhị thiếu gia, nữ chính trong【Phong Nguyệt Giai Nhân], Hồ Du tiểu thư nói muốn mời ngài một bữa cơm thay cho lời cảm ơn.”
Ông chủ Triệu nhớ tới người đẹp đã tự hướng đến ông ngon ngọt mà kính rượu thì đành hỏi thêm.
Dù sao thì nhị thiếu gia cũng đã đến tuổi lập gia đình, tuy bị tàn tật, không được nhiều mỹ nhân vây quanh như đại thiếu gia, nhưng thân phận người ta cũng rõ mồn một ra như vậy, nên vẫn là có hoa bướm muốn tiến tới. Nữ diễn viên Hồ Du cũng là một trong số đó.
Nếu Hồ Du thực sự giữ vững được cái cây đại cổ thụ này thì Triệu lão ông đây cũng có thể lấp liếm được một chút gì đó. Chính vì thế mà ông ta mới nói thêm một câu này.
Kỷ Thiện Sinh đến cả việc Hồ Du trông như thế nào cũng đã quên mất, định theo thói quen thuận miệng từ chối, nhưng trong đầu chợt nhớ ra chuyện gì đó.
Lúc 【Phong Nguyệt Giai Nhân】tuyển diễn viên, anh và A Hòa trùng hợp cũng có công việc ở đó nên mới ghé qua xem.
Nữ chính có một số ít người đi thử vai diễn, thoạt nhìn, Kỷ Thiện Sinh chỉ thấy ai cũng mang một gương mặt giống nhau, đều có đôi mắt to với chiếc cằm nhọn, không có gì nổi bật. Trong tâm anh, không đâu đẹp bằng A Hòa nhà mình.
Đạo diễn biết Kỷ Thiện Sinh là nhà đầu tư lớn nhất trong bộ phim này, liền hỏi anh rằng anh thấy ai hợp nhất. ///yeungontinh.vn///
Anh nhìn thấy A Hòa đang chăm chú nhìn vào mấy mỹ nhân mặc sườn xám trên sân khấu nên liền để cho cô chọn. Kỷ Hoà lặng lẽ theo dõi màn trình diễn của mọi người rồi chỉ về phía Hồ Du.
Sau khi Kỷ Thiện Sinh hỏi cô ấy tại sao lại chọn Hồ Du, Kỷ Hoà thản nhiên cười nói, “Trong mắt cô ấy có ánh sáng.”
“Muốn chiến đấu hết mình vì ánh sáng.”
Kỷ Thiện Sinh nhìn đôi mắt cười đen láy của Kỷ Hòa nhưng trong lòng thầm phủ nhận.
Không, những người khác chỉ là hạt cát nhỏ. Chỉ có em mới là đá quý.
Một viên đá quý khiến ai cũng thầm khen ngợi.
Tôi sống trong bóng tối, và em chính là ánh sáng duy nhất chiếu sáng con đường tôi đi.
///yeungontinh.vn/// Quản gia dẫn một người đàn ông trung niên bụng phệ ục ịch đi vào. Đó là Triệu tiên sinh, ông chủ của Hoa Ảnh.
Kỷ Thiện Sinh khôi phục lại vẻ ngoài niềm nở, tươi cười bắt tay ông Triệu.
Ông chủ Triệu ngồi xuống bàn làm việc, chỉ có một phần ba cái mông của ông ta chạm vào mặt ghế, còn cả cái người to tròn thì nghiêng hẳn về phía trước.
Tuy rằng thiếu niên trước mặt ông có vẻ ôn hòa, ít nói, nhưng thật ra cả Hoa Đông này không ai không biết rằng, hai vị thiếu gia nhà họ Kỷ, đều là những con sói đội lốt người.
Đại thiếu gia hắc bạch không phân. mấy giây trước vừa ngồi uống rượu trò chuyện với bạn, vài giây sau đã có thể chĩa súng vào đầu bạn.
Nhị thiếu gia đây lại là một con quỷ biết cười, tâm tư thủ đoạn khó lường, không hay không biết một con người bình thường đều có thể “được” anh biến thành con rối, lại còn có thể giúp anh kiếm tiền.
Nếu nói đại thiếu gia là chiến thần của Kỷ gia.
Thì nhị thiếu gia chính là thần tài trong nhà họ Kỷ.
Kỷ gia, một đại gia tộc. Kỷ Thần một chân lấm bùn, tùy tiện đánh xuống, đại thiếu gia đến hộ vệ, nhị thiếu gia lại có thể từ trong đất bùn, đào ra hàng vạn tỷ, đưa Kỷ gia kéo lên đỉnh cao của cuộc đời.
Vì vậy, mặc dù mọi người đều biết nhị thiếu gia là người tàn tật, nhưng chẳng ai dám xem thường hắn.
“Nhị thiếu, bộ phim 【Phong Nguyệt Giai Nhân】 (Cảnh sắc mỹ nhân) quay lần trước đã nhận được phản hồi tốt, vé phim trong nháy mắt đã bán sạch.”
“Đây là tấm séc từ Ngân hàng XXX, cộng với số tiền gốc mà ngài đã đầu tư trước đó, tất cả đều ở trong này.”
“Ừ.”
///yeungontinh.vn/// Kỷ Thiện Sinh liếc nhìn tấm séc, rồi thản nhiên đặt nó sang một bên.
“Haha, lần này tôi tới đây, là muốn cùng với ngày bàn chuyện đầu tư phim mới.”
Kỷ Thiện Sinh nghịch cây bút trong tay “Mang theo kịch bản chứ?”
“Mang theo mang theo!”
Ông chủ Triệu vội vàng lấy từ trong túi công văn ra một xấp giấy, cung kính đưa cho Kỷ Thiện Sinh bằng cả hai tay.
Thật ra Kỷ Thiện Sinh đối với phim ảnh hay giới giải trí không nóng cũng không lạnh, chẳng qua là trong một lần đi chơi với Kỷ Hoà, anh nhận ra được sự thích thú tò mò của cô khi nhìn vào tấm poster phim, nên đã tự mình đi tìm hiểu một lượt.
Vốn dĩ là anh muốn đưa Kỷ Hoà đi xem phim, nhưng vì hồi nhỏ xảy ra một số chuyện khiến Kỷ Hòa sống chết cũng không đồng ý để anh vào phòng chiếu phim công cộng, chính vì thế mà Kỷ Thiện Sinh bất đắc dĩ phải đầu tư riêng vào một rạp chiếu phim. Khi Kỷ Hòa phát hiện ra thì đã quá muộn để ngăn lại nên đành phải theo anh.
Phim ảnh là một lĩnh vực mới nổi, chỉ có một vài phân cảnh ngắn ngủi, chưa xem được bao lâu thì đã hết. Khoảng thời gian hai người lặng lẽ bên nhau trong rạp chiếu phim cũng bị rút ngắn lại.
Kỷ Thiện Sinh trong lòng ngứa ngáy, dứt khoát bắt đầu vung tiền đầu tư.
Kỷ Thiện Sinh có một đôi mắt khôn lường, và mặc dù đó chỉ là một lĩnh vực mà anh tùy tiện đầu tư, nhưng lợi nhuận mà anh kiếm được lại đạt đến con số khổng lồ.
“Kịch bản không tệ, đến lúc đó thì báo kinh phí cần dùng cho tôi.”
Kỷ Thiện Sinh cầm kịch bản đọc qua loa đại khái, anh không quan tâm lắm đến doanh thu phòng vé, miễn là phù hợp với sở thích của A Hòa là được.
“Được, được, Nhị thiếu gia, ngài xem, vấn đề về việc chọn nữ chính nam chính…”
Kỷ Thiện Sinh xua tay, “Ông và đạo diễn tự xác định đi, chỉ cần đừng chậm trễ thời gian là được.”
Ông chủ Triệu cười đến mức hai mắt híp lại, “Được, được, được, cám ơn nhị thiếu gia.”
“Nhân tiện, nhị thiếu gia, nữ chính trong【Phong Nguyệt Giai Nhân], Hồ Du tiểu thư nói muốn mời ngài một bữa cơm thay cho lời cảm ơn.”
Ông chủ Triệu nhớ tới người đẹp đã tự hướng đến ông ngon ngọt mà kính rượu thì đành hỏi thêm.
Dù sao thì nhị thiếu gia cũng đã đến tuổi lập gia đình, tuy bị tàn tật, không được nhiều mỹ nhân vây quanh như đại thiếu gia, nhưng thân phận người ta cũng rõ mồn một ra như vậy, nên vẫn là có hoa bướm muốn tiến tới. Nữ diễn viên Hồ Du cũng là một trong số đó.
Nếu Hồ Du thực sự giữ vững được cái cây đại cổ thụ này thì Triệu lão ông đây cũng có thể lấp liếm được một chút gì đó. Chính vì thế mà ông ta mới nói thêm một câu này.
Kỷ Thiện Sinh đến cả việc Hồ Du trông như thế nào cũng đã quên mất, định theo thói quen thuận miệng từ chối, nhưng trong đầu chợt nhớ ra chuyện gì đó.
Lúc 【Phong Nguyệt Giai Nhân】tuyển diễn viên, anh và A Hòa trùng hợp cũng có công việc ở đó nên mới ghé qua xem.
Nữ chính có một số ít người đi thử vai diễn, thoạt nhìn, Kỷ Thiện Sinh chỉ thấy ai cũng mang một gương mặt giống nhau, đều có đôi mắt to với chiếc cằm nhọn, không có gì nổi bật. Trong tâm anh, không đâu đẹp bằng A Hòa nhà mình.
Đạo diễn biết Kỷ Thiện Sinh là nhà đầu tư lớn nhất trong bộ phim này, liền hỏi anh rằng anh thấy ai hợp nhất. ///yeungontinh.vn///
Anh nhìn thấy A Hòa đang chăm chú nhìn vào mấy mỹ nhân mặc sườn xám trên sân khấu nên liền để cho cô chọn. Kỷ Hoà lặng lẽ theo dõi màn trình diễn của mọi người rồi chỉ về phía Hồ Du.
Sau khi Kỷ Thiện Sinh hỏi cô ấy tại sao lại chọn Hồ Du, Kỷ Hoà thản nhiên cười nói, “Trong mắt cô ấy có ánh sáng.”
“Muốn chiến đấu hết mình vì ánh sáng.”
Kỷ Thiện Sinh nhìn đôi mắt cười đen láy của Kỷ Hòa nhưng trong lòng thầm phủ nhận.
Không, những người khác chỉ là hạt cát nhỏ. Chỉ có em mới là đá quý.
Một viên đá quý khiến ai cũng thầm khen ngợi.
Tôi sống trong bóng tối, và em chính là ánh sáng duy nhất chiếu sáng con đường tôi đi.